Người tàng hình trong lớp
Pipilu có lời muốn nói:
Nghe nói trong mỗi lớp học đều có một người tàng hình, có điều là hầu hết tất cả những người tàng hình này đều không bị học sinh và giáo viên phát hiện. Nghe đồn là bọn họ đều nấp ở dưới chiếc bàn thứ hai cạnh cửa sổ.
Chương 1:
Hôm nay là ngày Lễ Đánh Răng toàn thành phố. Cô giáo Jiang của lớp 6-2 yêu cầu tất cả các học sinh mang theo một ống kem đánh răng đi học. Cô muốn nâng cao nhận thức của chúng đối với tầm quan trọng của việc đánh răng. Hộp kem đánh răng mà Luxixi mang đi là kem đánh răng Pipilu. Trong hộp có hai ống kem khác nhau, một ống dùng để đánh răng buổi sáng, một ống dùng đánh răng buổi tối. Đây là loại kem đánh răng mới nhất hiện nay.
Cô giáo Jiang yêu cầu các học sinh lần lượt giới thiệu cách đánh răng và loại kem đánh răng mà mình dùng, bây giờ đến lượt Luxixi đứng lên. Luxixi mở cặp sách ra, nhưng hộp kem đánh răng Pipilu đã biến mất. Nó còn nhớ rõ sáng nay sau khi đánh răng xong, mình đã cho vào cặp sách cơ mà.
- Luxixi, có phải em quên không mang kem đánh răng rồi không? - Cô giáo Jiang nhìn Luxixi với vẻ không vừa ý. Cô ghét nhất là học sinh quên mang theo đồ. Có một lần, Wanglei quên mang thước kẻ, cô đã bắt nó lên bảng viết một trăm lần câu “Đi học cần phải mang theo thước kẻ.”
- Em không quên ạ, em có mang đến mà, nhưng không biết đâu mất rồi! - Luxixi lấy hết đồ trong cặp sách ra, đúng là không có kem đánh răng Pipilu đâu.
- Làm sao có chuyện như vậy được? - Cô giáo Jiang không thích những học sinh hay cãi lại.
Luxixi lung túng đứng ngây ra trong lớp, không biết phải làm thế nào.
- Em có đánh răng không?
- Có ạ! - Luxixi trả lời.
- Mỗi ngày đánh mấy lần? - Cô giáo Jiang lại hỏi.
- Sáng một lần, tối một lần ạ. - Luxixi đáp.
- Dùng kem đánh răng gì? - Cô giáo Jiang hỏi.
- Kem đánh răng Pipilu. - Luxixi nói.
Cô giáo Jiang biết kem đánh răng Pipilu là loại hai ống dùng cho sáng và tối, những đứa trẻ dùng loại kem đánh răng này đều biết tự giác kiên trì đánh răng ngày hai lần cả.
- Em ngồi xuống đi. - Hôm nay cô giáo Jiang tương đối dễ tính, nếu phải lúc bình thường, rất có thể Luxixi đã bị phạt đứng một tiết học rồi.
Sunyi ngồi sau lưng Luxixi cũng không tìm thấy kem đánh răng đâu.
- Cô giáo Jiang, đúng là em đã mang đi mà, giờ sao không thấy đâu nữa rồi?”
Sunyi oan ức nói.
Tổng cộng có hơn hai mươi học sinh nói mình bị mất kem đánh răng. Những học sinh này đều có chung một đặc điểm, đó là tất cả đều mang kem đánh răng Pipilu đi.
- Làm sao lại như vậy được? - Cô giáo Jiang tái mặt lại. - Những ai không mang kem đánh răng đứng hết lên cho cô!
Luxixi và các bạn bị mất kem đánh răng đều đứng dậy, không ai biết giải thích thế nào. Đúng là tất cả đều mang theo kem đánh răng, nhưng tất cả kem đánh răng đều đã biến mất. Tất cả đều là kem đánh răng Pipilu.
- Răng là bộ phận cứng rắn nhất của cơ thể người, nhưng đồng thời cũng dễ bị tổn thương nhất, rất dễ bị gãy và bị sâu răng tấn công, vì vậy, từ nhỏ chúng ta đã phải có thói quen bảo vệ răng. Từ việc các em quên kem đánh răng của ngày hôm nay có thể nhận thấy, các em hoàn toàn không coi trọng việc... - Cô giáo Jiang mắng các học sinh quên mang thuốc đánh răng.
Tất cả các học sinh đang đứng đều cảm thấy bị oan, đúng là chúng có mang kem đánh răng theo mà.
- Phạt các em đứng một tiết học, không thì các em không coi trọng việc đánh răng đâu. - Cô giáo Jiang tuyên bố.
- Cô giáo, như vậy thật không công bằng! - Luxixi lên tiếng.
- Tại sao? - Cô giáo Jiang trừng mắt nhìn Luxixi, cô cực kỳ ghét những học sinh nào dám cãi lại giáo viên.
- Đúng là chúng em có mang theo kem đánh răng mà. - Luxixi nói.
- Luxixi! - Cô giáo Jiang quát lên, giọng rất giận dữ. Cô đang chuẩn bị mắng cho Luxixi một trận thì chợt cảm thấy trong túi mình có gì đó nằng nặng.
Cô giáo Jiang cho tay vào túi sờ thử, thì thấy một chiếc hộp giấy hình chữ nhật, bèn lấy ra xem thử. Vừa đưa nó lên trước mắt, cô liền ngẩn người ra. Đó là một hộp kem đánh răng Pipilu!
- Kem đánh răng của em! - Hơn hai mươi học sinh đang đứng cùng đồng thanh kêu lên.
Cô giáo Jiang lấy trong các túi áo túi quần của mình ra được bảy tám hộp kem đánh răng Pipilu nữa. Có mấy học sinh không nhịn được, cười phá lên.
- Ai làm chuyện này? - Cô giáo Jiang tin chắc đây là trò nghịch ác của một học sinh trong lớp.
Nhưng có ai nào dám nhận mình đã lấy kem đánh răng của các bạn khác nhét vào trong túi cô giáo đâu chứ? Với lại, làm sao có thể nhét được hộp kem đánh răng vào túi cô giáo Jiang mà cô không hề hay biết, mà có phải chỉ một hộp thôi không đâu! Cô giáo tưởng mở ngăn kéo bàn giáo viên, lại càng kinh ngạc hơn, bên trong toàn là kem đánh răng Pipilu. Cô đếm lại một lượt tất cả số kem đánh răng Pipilu tìm được, vừa đúng bằng số học sinh đang bị phạt đứng.
- Các em ngồi xuống đi! - Cô giáo Jiang biết mình đã nghi oan cho những học sinh này, nhưng cô vẫn quả quyết rằng nhất định có học sinh đang giở trò nghịch ngợm.
- Ai làm chuyện này sau giờ học đến văn phòng tìm cô nhận lỗi, nếu để cô tìm ra được thì muộn rồi đấy! - Cô dọa dẫm.
Tiết thứ hai là kiểm tra môn ngữ văn, không phải bài thi lớn, mà chỉ là thi trắc nghiệm kết thúc chương.
- Liangjing, nếu hôm nay em còn không đạt tiêu chuẩn nữa thì tôi sẽ mời phụ huynh đến gặp đó!
Cô giáo Jiang nói với Liangjing.
Môn ngữ văn của Liangjing không được giỏi lắm, nhưng nó rất giỏi toán. Nhưng cô giáo Jiang không hề khen ngợi nó vì môn toán. Liangjing cảm thấy rất tự ti với môn ngữ văn của mình. Thực ra thì, thầy giáo và phụ huynh đủ tiêu chuẩn là phải biết phát hiện ra ưu điểm của trẻ con, nói cho chúng biết chúng giỏi ở điểm nào. Còn thầy giáo và phụ huynh không đủ tiêu chuẩn, chính là những người chỉ biết phát hiện khuyết điểm của trẻ con, bảo với nó nó kém ở đâu. Đây là lần thứ hai trong ngày hôm nay Liangjing phải đứng dậy. Tiết học đầu tiên, nó cũng bị phạt đứng vì đánh mất kem đánh răng. Bài kiểm tra đã phát tới, Liangjing rất lo lắng. Nó rất sợ làm bài không tốt sẽ bị cô giáo mời bố đến. Bố của Liangjing là người rất nghiêm khắc. Liangjing bắt đầu làm bài. Ngay câu đầu tiên nó đã không biết làm, chịu không thể phân biệt đâu là chủ ngữ, đâu là vị ngữ.
- Để tôi giúp cậu! - Một tiếng nói rất nhỏ vang lên trong tai Liangjing.
Liangjing ngoái đầu lại, nhưng không thấy ai!
- Liangjing, em nhìn cái gì vậy? - Cô giáo Jiang đứng gần đó nhắc nhở.
Liangjing vội cắm đầu nhìn vào bài thi. Liangjing đột nhiên cảm thấy có một cánh tay chộp lấy bàn tay phải đang cầm bút của nó.
- Làm gì thế? - Liangjing thốt lên theo bản năng.
Cả lớp đều quay lại nhìn nó. Cô giáo Jiang cũng đến bên cạnh Liangjing hỏi:
- Em làm sao vậy?
- Có người nắm tay em? - Liangjing nói.
- Làm gì có chuyện đó, từ đầu đến cuối tôi đều nhìn em cả, làm gì có bạn nào rời bàn đến chỗ này đâu. - Cô giáo Jiang nghiêm khắc nói.
Liangjing không nói được gì, đúng là vừa rồi nó không nhìn thấy có ai lại gần mình, nhưng thật sự cảm thấy có một cánh tay sờ lên tay nó.
- Đừng kêu lên như thế, tôi giúp cậu làm bài ngữ văn mà. - Tiếng nói kia lại vang lên bên tai Liangjing.
Lần này Liangjing không dám kêu lên nữa, nó lấy cùi trỏ tay phải khẽ đẩy về phía có tiếng động phát ra. Liangjing đang định hét lên, thì một cánh tay tàng hình to tướng đã bịt chặt miệng nó lại. Cùi chỏ Liangjing chạm phải một người, nhưng chỗ mà đáng lẽ ra người đó phải đứng lại không có người nào đứng cả. Người tàng hình kia lấy tay bịt chặt miệng Liangjing.
- Đừng sợ, tôi là người tàng hình, tôi sẽ giúp cậu làm bài ngữ văn. - Người tàng hình nói.
Liangjing tỏ vẻ rất kinh ngạc.
- Em làm sao thế? - Cô giáo Jiang lại hỏi.
- Không... không... sao ạ... - Liangjing ấp úng.
Cô giáo Jiang trừng mắt lên nhìn nó.
Bàn tay tàng hình kia nắm lấy tay cầm bút của Liangjing, điều khiển nó viết chữ, đánh đấu vào bài trắc nghiệm. Bài thứ nhất đã làm xong, Liangjing đọc lại, thấy vô cùng chính xác. Bàn tay kia lại tiếp tục giúp Liangjing làm bài thứ hai. Liangjing là người làm xong bài đầu tiên trong lớp.
- Đi nộp bài đi! - Người tàng hình nói.
Liangjing liền đứng lên.
- Em lại làm trò gì đấy? - Cô giáo Jiang đứng trên bục giảng hỏi.
- Nộp bài ạ!
- Nộp bài? Em làm xong rồi?
Cô giáo Jiang không tin. Thông thường, mỗi lần gặp phải kiểm tra ngữ văn, Liangjing đều là học sinh nộp bài cuối cùng. Liangjing mang bài lên nộp cho cô.
Cô giáo Jiang cầm lên xem thử, lập tức trợn tròn mắt ngạc nhiên. Tất cả đáp án đều chính xác tuyệt đối.
- Đây là chữ của em à? - Cô giáo Jiang phát hiện ra sơ hở, chữ trong bài viết đúng là không phải chữ viết của Liangjing.
Chương 2:
- Là em viết mà! - Liangjing cãi lại. - Ai có thể viết thay em được chứ? Từ đầu đến giờ cô có ra khỏi lớp lần nào đâu!
Đúng là cô giáo Jiang không nhìn thấy người nào lại gần Liangjing, nhưng cô cũng nhớ rất rõ nét chữ của từng học sinh một. Đây rõ ràng không phải chữ của Liangjing, mà là chữ của một người lớn.
- Liangjing, em viết lại đoạn này cho tôi xem. - Cô giáo Jiang nghĩ ra một cách, cô muốn kiểm tra nét chữ của Liangjing ngay tại chỗ.
Liangjing ngớ người ra, cô giáo Jiang đứng ngay bên trái nhìn nó viết. Nó cầm bút lên, không biết nên làm thế nào. Bởi vì chỉ cần bút chạm xuống mặt giấy, thì cũng như tự nhận rằng bài viết vừa rồi không phải do nó viết. Đúng lúc này, bàn tay của người tàng hình nắm lấy tay Liangjing, giúp nó viết. Người tàng hình quyết định giải vây cho Liangjing lần nữa. Cô giáo Jiang không dám tin vào mắt mình nữa, chữ Liangjing viết đúng là y hệt như trong bài thi, mà đây đúng là chữ của một người lớn.
- Có phải là em viết không ạ? - Liangjing ngẩng đầu lên hỏi cô giáo.
Cô giáo Jiang không nói gì, trở về bục giảng thu bài của những học sinh còn lại, cô cảm thấy hôm nay quả là một ngày rất kỳ lạ.
Hết tiết học, Luxixi muốn ra ngoài hít thở không khí trong lành, liền đứng dậy, vừa định ngó ra ngoài thì liền dụng phải một người.
- Xin lỗi! - Luxixi buột miệng nói. Nhưng khi nó ngước mắt lên nhìn thì chẳng thấy ai cả.
- Luxixi, cậu nói chuyện với ai thế? - Matingting hỏi.
- Rõ ràng là tớ vừa đụng phải một người cơ mà, sao không thấy đâu hết vậy? - Luxixi ngẩn người.
Liangjing đứng gần đó nghe thấy hai cô bé nói chuyện liền đi tới.
- Trong lớp chúng ta có một người tàng hình. - Liangjing thì thầm nói với Luxixi.
- Người tàng hình? - Luxixi không tin.
Liangjing liền kể chuyện xảy ra lúc làm bài kiểm tra cho Luxixi nghe. Con bé tròn mắt ngạc nhiên, vẫn có vẻ không tin lắm.
- Các cậu nhìn kìa! - Jin’hang hét lên.
Cả lớp liền nhìn về phía cậu ta. Hộp bút chì trên bàn Jin’hang tự nhiên bay lên không trung, tự mở ra, bút chì bên trong lại tự bay ra ngoài, bay vòng vòng trên không. Cả lớp đều ngớ người ra.
- Là người tàng hình! - Liangjing nói to.
- Người tàng hình? - Cả lớp nhắc lại.
Những người nhát gan bắt đầu nấp ra sau lưng những bạn khác, Liuxiabao đề nghị gọi cô giáo Jiang. Chiếc hộp bút chì đang lo lửng trên không lại hạ xuống bàn của Jin’hang, là từ từ hạ xuống chứ không phải rơi xuống. Lúc này, chuông vào lớp vang lên. Cô giáo Jiang cầm giáo án đi vào, cô nhận ra sắc mặt các học sinh đều có gì đó không ổn.
- Sao rồi? Đã xảy ra chuyện gì? - Cô hỏi.
Yuanlin giơ tay. Cô giáo Jiang ra hiệu cho nó nói.
- Cô giáo Jiang, trong lớp chúng ta có một người tàng hình.” Yuanlin nói.
- Người tàng hình? - Cô giáo Jiang không hiểu ý Yuanlin nói gì.
Yuanlin liền thuật lại chuyện chiếc hộp bút tự bay lên cho cô giáo nghe.
- Ai đầu têu chuyện này? Hôm nay có phải ngày nói dối đâu. - Cô giáo Jiang nói.
- Là thật đó ạ, chúng em đều nhìn thấy. - Lixiao nói.
- Zhaohao, em có thấy không? - Cô giáo Jiang chỉ đích danh Zhaohao hỏi. Zhaohao là lớp trưởng lớp 6-2.
- Có thấy ạ! - Zhaohao nói.
Cô giáo Jiang cau mày, cô không thể ngờ cả cán bộ lớp cũng tham gia vào trò đùa này, hơn nữa còn vào giờ lên lớp nữa.
- Tất cả đứng dậy! - Cô giáo Jiang tức giận, - Các em...
Cô định nói: “Các em định giở trò gì”, nhưng mới nói được hai chữ “các em” thì miệng đã bị người khác bịt chặt. Ai mà lớn gan đến thế, dám đi lên bịt miệng cô giáo lại! Cô giáo Jiang đưa mắt nhìn xuống dưới, không thấy bất cứ thứ gì, nhưng miệng của cô thì rõ ràng đang bị một thứ hình dáng giống như bàn tay bịt chặt, làm cô không nói được gì. Cô giáo tưởng đưa tay lên sờ miệng, cô sờ thấy một bàn tay, nhưng lại không nhìn thấy nó, bèn lấy hết sức gỡ nó ra, nhưng không được. Các học sinh ngồi dưới trố mắt ra nhìn cô giáo giằng co với không khí.
- Là người tàng hình! - Liangjing là người đầu tiên có phản ứng.
- Người tàng hình muốn bắt cô giáo? - Zhaohao nói.
- Đi cứu cô giáo đi! - Wanglei đề nghị.
Thường ngày cô giáo Jiang rất nghiêm khắc với học sinh, nhưng khi cô gặp khó khăn thì không có bạn học sinh nào đứng làm ngơ cả. Các học sinh nam xông lên bục giảng. Cánh tay bịt miệng cô giáo Jiang liền biến mất. Cô giáo Jiang nhìn những học sinh nam của mình với ánh mắt cảm kích. Cô nhìn thấy những đứa bình thường hay nghịch ngợm nhất đứng ở hàng đầu tiên.
- Cô tin có người tàng hình chưa ạ? - Jin’hang hỏi.
Cô giáo Jiang khẽ gật đầu, cô cần báo ngay cho hiệu trưởng, cô phải chịu trách nhiệm cho sự an toàn của học sinh trong lớp.
- Các em trật tự, cô đi gọi thầy hiệu trưởng! - Cô giáo Jiang chạy ra ngoài.
Thầy hiệu trưởng đang ngồi trong phòng làm việc đọc sách, nghe cô giáo Jiang nói thì chau mày hỏi:
- Cô nói cái gì? Người tàng hình? Cô nói trong lớp cô có người tàng hình?
- Đúng 100%. Nhà trường cần phải có ngay biện pháp xử lý, nếu không sự an toàn của các học sinh sẽ không thể đảm bảo, sự an toàn của tôi cũng bị uy hiếp. - Cô giáo Jiang lo lắng nói.
- Hôm nay cô làm sao vậy? Có phải không khỏe không? - Thầy hiệu trưởng hỏi cô giáo Jiang. Thầy không hề tin trên đời này lại có người tàng hình.
- Xin thầy cùng tôi lên lớp xem thử thế nào! - Cô giáo Jiang yêu cầu.
Hiệu trưởng bất tắc dĩ đành phải cùng cô giáo Jiang đến phòng học của lớp 6-2.
- Lớp các em có người tàng hình không? - Thầy hiệu trưởng hỏi cả lớp.
- Có ạ! - Cả lớp Luxixi đồng thanh trả lời.
- Ở đâu? - Hiệu trưởng hỏi.
- Bọn em có thấy đâu! - Matingting nói.
- Nếu đụng phải anh ta thì sẽ có cảm giác. - Luxixi nói.
- Có phải ảo giác không? - Hiệu trưởng hỏi lại.
- Làm sao có chuyện bao nhiêu người cùng có ảo giác giống nhau được chứ? - Cô giáo Jiang nói.
- Để hết giờ học đã! - Hiệu trưởng nói.
- Chúng tôi không dám học nữa. - Cô giáo Jiang nói.
Hiệu trưởng nghĩ ngợi một lúc, rồi nói:
- Vậy để tôi gọi mấy thầy giáo đến đây. - Hiệu trưởng nói xong liền đi ra ngoài.
- Thực ra thì người tàng hình này cũng rất tốt. - Liangjing thì thầm nói chuyện với Luxixi.
- Nếu đúng là vừa rồi anh ta giúp cậu làm bài kiểm tra, thì không tệ lắm đâu. - Luxixi gật đầu đồng ý. Không hiểu vì sao, nó rất lo lắng cho người tàng hình, nó không muốn hiệu trưởng dẫn người đến đây bắt anh ta đi. Bảy tám thầy giáo cùng đi theo thầy hiệu trưởng vào lớp. Thầy hiệu trưởng bảo cả lớp rời bàn học bước sang một bên, các thầy giáo nắm tay nhau đi từ đầu đến cuối lớp, nhưng không chạm phải người tàng hình.
- Yên tâm chưa? - Hiệu trưởng hỏi cô giáo Jiang.
Cô giáo tương không biết nên làm gì, đành khẽ gật đầu. Giờ học lại tiếp tục. Thầy hiệu trưởng đứng quan sát thêm một lúc, sau khi thấy không có chuyện gì xảy ra, bèn lắc lắc đầu, bỏ đi. Cô giáo Jiang vừa vào bài, thì liền tập trung hết tinh thần giảng bải, tạm thời quên đi sự có mặt của người tàng hình. Nhưng cứ mỗi lần cô định mắng mỏ học sinh là người tàng hình lại xuất hiện, bàn tay tàng hình kia lại bịt chặt miệng cô lại, không cho cô dạy dỗ học sinh. Còn đám học sinh thì rất hưng phấn, chúng đột nhiên nhận ra người tàng hình đang đứng về phía mình.
Trên thế giới này, thứ có giá trị nhất và hấp dẫn nhất là những thứ mà mắt thường không nhìn thấy. Không nhìn thấy và thích thú là chị em song sinh với nhau, còn nhìn thấy rồi và không thích là hai anh em sinh đôi. Những thứ tàng hình là thật nhất, còn những thứ có hình có dáng lại là những thứ hư vô nhất.
Luxixi rất muốn kết bạn với người tàng hình, nó rất thích những gì không nhìn thấy được. Liangjing cũng muốn kết bạn với người tàng hình. Nó hiểu được một đạo lý: nhớ kỹ những người đã giúp mình và quên những người mình đã giúp.
Chương 3:
Có mấy vị phụ huynh nghe chuyện người tàng hình, thì không yên tâm, liền đến tìm hiệu trưởng, nói trong lớp học của con mình có ma, yêu cầu nhà trường chuyển lớp. Tất cả đều rất lo lắng cho sự an toàn của con cái.
Hiệu trưởng gọi điện cho cục cảnh sát. Cục cảnh sát liền phái đến một nhân viên đến ngồi trong lớp 6-2, cùng lên lớp với các học sinh trong hai ngày để bắt người tàng hình. Phía nhà trường lo lắng học sinh không quen ngồi cùng cảnh sát, không ngờ tất cả đều thích ứng rất nhanh. Nói theo kiểu Wanglei thì cô giáo còn đáng sợ hơn chú cảnh sát gấp mấy lần.
Hai ngày trôi qua, nhưng người tàng hình không xuất hiện lần nào nữa. Trước khi chú cảnh sát đi đã viết một bản báo cáo để lại. Bản báo cáo chứng thực, trong lớp 6-2 không hề có người tàng hình nào cả. Hiệu trưởng cầm bản báo cáo có dấu đỏ của cục cảnh sát photo ra mấy chục bản, phát cho mỗi vị phụ huynh một tờ để mọi người yên tâm, không làm ầm ĩ lên đòi chuyển lớp cho con mình nữa.
Hôm ấy, cô giáo Jiang và cả lớp đi ra ngoại ô du xuân. Đang leo núi thì cô giáo Jiang đột nhiên ngã lăn ra, ngất xỉu.
- Cô giáo Jiang ngất rồi! - Luxixi phát hiện ra cô giáo đang hôn mê, liền hét lên.
- Cô giáo Jiang! - Zhaohao vừa lay vừa gọi.
- Cô giáo Jiang, cô làm sao rồi? - Lixiao nôn nóng hỏi.
Tất cả lớp đều không biết phải làm sao.
- Phải mau đưa cô giáo Jiang đến bệnh viện! - Luxixi nói.
Nhưng cô giáo Jiang vừa to vừa béo, đám trẻ không thể nâng lên được.
Khi đám trẻ đang không biết phải làm sao, thì thân hình cô giáo Jiang đột nhiên từ từ bay lên, chỉ thấy cô nằm xấp, mặt hướng ra phía trước, hai chân không chạm đất.
Cả đám học sinh đều giật mình đánh thót một cái, Liuxiabao còn hét lên nữa.
- Người tàng hình! - Sunyi là người đầu tiên nhớ ra.
- Đúng rồi! Là người tàng hình! - Luxixi đưa tay sờ thử phía bên dưới cô giáo Jiang, nó sờ thấy một người... một người tàng hình.
Người tàng hình cõng cô giáo Jiang chạy xuống núi, các học sinh chạy theo phía sau. Càng xuống chân núi, du khách càng đông. Họ nhìn thấy một cô giáo đang bay lơ lửng giữa không trung, phía sau là một đám học sinh chạy theo, người nào người nấy đều cả kinh thất sắc, đứng ngây người tại chỗ, thi nhau xem ai há miệng to hơn. Đến ven đường lớn, các học sinh liền chạy ra bắt xe, nhưng không ai dừng lại.
- Mấy ông tài xế này đúng là không có lương tâm gì cả! - Yuanlin tức giận nói.
- Cô giáo Jiang lại bay lên kìa! - Matingting kêu lên.
Người tàng hình thấy không bắt được xe, bèn quyết định cõng cô giáo Jiang chạy thẳng đến bệnh viện. Vừa rồi có người đã nói với các học sinh rằng gần đây có một bệnh viện.
Cuối cùng thì cũng tới nơi.
- Đến phòng cấp cứu! - Luxixi chạy lên phía trước dẫn đường cho người tàng hình.
Bác sĩ trực trong phòng cấp cứu nhìn thấy một người hôn mê bay đến trước mặt mình, sắc mặt liền trở nên trắng bệch như tờ giấy.
- Cô... cô... sao lại... - Bác sĩ lắp bắp hỏi đám học sinh.
- Cô giáo của chúng cháu bị ngất, xin bác sĩ cứu cô cháu với! - Jin’hang nói.
- Sao... cô... ấy... lại... tự... biết... - Bác sĩ thấy cô giáo Jiang từ từ lật mình nằm lên giường, mà không cần ai giúp đỡ.
- Bác mau khám bệnh cho cô giáo cháu đi! - Luxixi thúc giục.
Bác sĩ run rẩy làm xét nghiệm cho cô giáo Jiang.
- Mệt mỏi quá độ, không nghỉ ngơi đầy đủ, thiếu ngủ trầm trọng. - Bác sĩ nói, - Tiêm một mũi thì sẽ tỉnh ngay.
Y tá liền chuẩn bị tiêm cho cô giáo Jiang. Cả đám học sinh đều thở phào nhẹ nhõm. Bởi vì bài tập quá nhiều, nên ngày nào cô giáo Jiang cũng phải thức đến nửa đêm để chấm bài, sửa bài. Thì ra, nạn nhân của bài tập về nhà không chỉ có giáo viên, mà còn cả học sinh nữa. Cô giáo Jiang đã tỉnh lại, sau khi biết chuyện vừa xảy ra với mình, cô rất cảm động, rối rít cảm ơn đám học sinh nhỏ.
- Cô nên cảm ơn cả người tàng hình nữa! Chính người tàng hình đã cõng cô tới đây đó! - Liangjing nói.
- Đúng, người tàng hình đã cõng cô từ trên núi chạy đến bệnh viện đấy ạ! - Tất cả cùng nói.
- Người tàng hình? - Cô giáo Jiang ngồi dậy, đưa tay sờ xung quanh giường bệnh, cô muốn trực tiếp cảm ơn người tàng hình.
- Người tàng hình, anh ở đâu? - Luxixi nhìn quanh quất hỏi.
Đám học sinh đều đưa tay ra rờ rờ xung quanh mình.
- Tôi ở đây! - Một giọng nam vang lên bên cạnh giường cô giáo Jiang.
Cô đưa tay ra, chạm vào người người tàng hình.
- Cám ơn anh đã cứu tôi! - Cô giáo Jiang nói.
Người tàng hình bắt tay cô giáo Jiang, rồi nói:
-Chuyện nên làm mà. Tôi còn chưa cảm ơn các bạn đã đưa tôi đi chơi xuân, bên ngoài đẹp thật. Có điều, tôi cũng phải xin lỗi nữa, chưa có sự đồng ý của các bạn, mà tôi đã đi cùng rồi.
Đám học sinh đều rất phấn kích, chúng tranh nhau bắt tay người tàng hình.
- Người tàng hình, sao anh lại ở trong phòng học của chúng em thế? Anh ăn thứ gì? - Matingting tò mò hỏi.
- Thức ăn của tôi là kem đánh răng Pipilu, mỗi ngày chỉ cần ăn hai miếng là đủ. Tôi còn rất thích ngửi mùi của kem đánh răng Pipilu nữa, thế nên tôi rất muốn ở chung với những người dùng kem đánh răng Pipilu. Lớp các bạn có rất nhiều bạn dùng kem đánh răng Pipilu, thế nên tôi thích ở trong lớp các bạn. - Người tàng hình nói.
Chẳng trách mà hôm ấy có nhiều kem đánh răng Pipilu biến mất khỏi cặp sách của Luxixi và các bạn thế. Thì ra là người tàng hình đùa với chúng.
- Người tàng hình, anh đừng đi nhé, cứ ở trong lớp với chúng tôi đi! - Cô giáo Jiang nói.
Cô giáo Jiang nói vậy, làm cho cả đám học sinh có mặt ở đó đều rất cảm động.
- Được, nhưng cô giáo nhất định không được nặng lời mắng mỏ học sinh, nếu cô đáp ứng yêu cầu này, tôi sẽ ở lại. Đúng rồi, với lại cho lũ trẻ ít bài tập về nhà thôi. - Người tàng hình nói.
- Tôi đồng ý. - Cô giáo Jiang nói.
- Vậy thì tôi sẽ không rời khỏi lớp 6-2 của các bạn. - Người tàng hình nói.
Đám học sinh mừng rỡ hoan hô ầm cả phòng cấp cứu.
Bác sĩ trực ở phòng bên cạnh nghe tiếng liền chạy sang trừng mắt với lũ trẻ:
- Làm cái gì đấy? Ở đây là bệnh viện, tỉnh rồi thì đi đi chứ!
Hôm sau khi lên lớp, cô giáo Jiang nói, ngày kia nhà trường sẽ tổ chức liên hoan ca nhạc để kỷ niệm ngày thành lập trường, mỗi lớp phải có một tiết mục để thi đua. Cô yêu cầu các học sinh đưa ra ý kiến.
- Hát đồng ca đi! - Jin’hang nói.
- Lớp chúng ta lần nào cũng hát đồng ca rồi! - Yuanlin phản đối.
- Thế để Sunyi kéo đàn accodeon đi! - Liangjing nói.
- Từ lớp 1 Sunyi đã lên sân khấu kéo đàn rồi, chẳng có gì mới mẻ cả. - Wanglei nói.
- Lớp chúng ta biểu diễn ảo thuật đi, nhất định sẽ đoạt giải nhất cho xem! - Luxixi nói.
- Ảo thuật? Ai biết? - Cô giáo Jiang chưa bao giờ nghe ai nói trong lớp có học sinh biết diễn ảo thuật.
- Chúng ta có người tàng hình, anh ấy có thể giúp mà. - Luxixi nói.
- Hay quá!
- Luxixi vạn tuế!
Cả lớp vui vẻ vỗ tay dậm chân nhảy múa. Cô giáo Jiang cười vui vẻ.
Người tàng hình cũng rất muốn hợp tác biểu diễn ảo thuật với Luxixi và các bạn để góp vui cho liên hoan ca nhạc.
Cả lớp 6-2 bắt đầu khẩn trương tập luyện tiết mục. Ngày hôm ấy, trong sân trường người ngồi chật như nêm, hầu hết tất cả các học sinh cũ tốt nghiệp từ đây đều trở về tham gia lễ kỷ niệm thành lập trường, trong đó có không ít người nổi tiếng. Trong số đó, có cả nghệ sĩ biểu diễn ảo thuật nổi tiếng và võ sư khí công nữa.
Liên hoan ca nhạc bắt đầu. Các học sinh cũ của trường và các học sinh đang học lần lượt lên sân khấu biểu diễn, không khí vô cùng sôi nổi. Nhà ảo thuật nổi tiếng biểu diễn một tiết mục rất đặc sắc, được cả trường vỗ tay nhiệt liệt.
- Tiết mục tiếp theo, lớp 6-2 sẽ biểu diễn ảo thuật! - Người dẫn trương trình giới thiệu.
Các học sinh lớp 6-2 và cô giáo Jiang cùng bước lên sâu khấu.
- Nhiều người như vậy biểu diễn ảo thuật sao? - Khán giản cười ồ lên.
Cả nhà ảo thuật nổi tiếng vừa biểu diễn xong cũng không hiểu nhiều người như vậy thì sẽ diễn như thế nào.
Hiệu trưởng thấy hối hận vì đã quên không duyệt tiết mục trước. Thầy rất sợ lớp 6-2 sẽ làm mất mặt cả trường.
Chương 4:
- Chúng mình sẽ biểu diễn tiết mục dùng ngón tay điều khiển vật bay lên trước.
Luxixi nói với khán giả:
- Tớ chỉ cần chỉ tay một cái là có thể làm một bạn bay lơ lửng trên không.
Không ai tin.
Luxixi bước dịch sang một bên, rồi đưa tay chỉ vào Yuanlin, sau đó ngoắc ngoắc ngón tay lên trên. Yuanlin đang đứng cạnh Luxixi chừng năm mét đột nhiên từ từ bay lên, bên dưới không có ai đỡ. Tất cả giáo viên và học sinh đều ngẩn ra trong mấy giây, rồi sau đó tiếng vỗ tay lập tức vang lên như sấm. Là người tàng hình đã nâng Yuanlin lên. Luxixi lại chỉ tay vào Jin’hang. Jin’hang cũng bay lên không. Tiếng vỗ tay và tiếng hoan hô lại vang lên lần nữa, lần này còn to hơn lần trước. Nhà ảo thuật nổi tiếng ngây người trố mắt ra nhìn.
- Lớp chúng em vừa mới tập ảo thuật, mong được thầy chỉ dạy cho nhiều.
Luxixi cúi xuống nói với nhà ảo thuật:
- Thưa thầy, em muốn dùng tay hút chiếc mũ của thầy lên đây!
Cả trường đều nín thở chờ đợi. Ai ai cũng biết nhà ảo thuật này đã nổi tiếng cả trong và ngoài nước, những bí quyết ảo thuật ông đều rõ như lòng bàn tay, muốn lấy chiếc mũ trên đầu ông ta trước mặt bao nhiêu người thế này, e rằng là một chuyện tưởng chừng như không thể.
Luxixi đứng trên sân khấu đưa tay chỉ vào nhà ảo thuật, sau đó cong tay lại như chiếc móc câu, chỉ thấy chiếc mũ của ông ta từ từ rời khỏi đầu, bay lên không trung.
Cả trường vỗ tay vang dội.
Nhà ảo thuật chỉ biết há hốc miệng vì ngạc nhiên. Ông biết rất rõ, cho dù mình biến phép thế nào, cũng cần phải có phụ tá hoặc đạo cụ phối hợp mới được. Nhưng còn Luxixi làm cho chiếc mũ của chính ông ta bay lên, tuyệt đối không hề có ai hay thứ gì trợ giúp. Chiếc mũ của nhà ảo thuật từ từ bay đến tay Luxixi. Cả hiệu trưởng cũng vỗ tay nhiệt liệt đến đỏ ửng cả hai lòng bàn tay. Nhà ảo thuật kích động nhảy lên sân khấu, nói với Luxixi:
- Em gái nhỏ, em giỏi thật đấy! Ai dậy em vậy?
- Cả lớp em đều biết mà, không tin thầy cứ chọn một bạn ra thử mà xem!
Luxixi muốn cả lớp được vẻ vang cùng với mình. Nhà ảo thuật nửa tin nửa ngờ gọi Zhaohao ra:
- Em trai, có thể biểu diễn cho tôi xem một chút được không?
Zhaohao nói:
- Em có thể làm cho quần áo tự động nhảy múa.
Nhà ảo thuật ra hiệu mời Zhaohao biểu diễn. Zhaohao bèn cởi áo ngoài ra, thuận tay ném lên không. Chiếc áo của Zhaohao làm đủ động tác nhảy múa trên không, lúc thì xoay tròn, lúc thì vặn vẹo, uốn éo. Cả trường lại hoan hô nhiệt liệt.
Nhà ảo thuật biến thành “nhà trố mắt”, cứ nằng nặc đòi thầy trò lớp 6-2 dạy mình, thậm chí còn nói có thể về trường để học lại tiểu học nữa. Cô giáo Jiang nhẹ nhàng từ chối yêu cầu của nhà ảo thuật. Cả thầy trò lớp 6-2 đã hứa là sẽ giữ bí mật cho người tàng hình, vì anh cho rằng, càng nhiều người biết bí mật này, thì anh sẽ càng không an toàn.
Nhà ảo thuật không cam lòng, ông ta biết rõ, chỉ cần học được một tiết mục mà các học sinh lớp 6-2 vừa biểu diễn, muốn đoạt giải vàng trong cuộc thi ảo thuật quốc tế cũng chẳng phải chuyện khó.
Hiệu trưởng lên tiếng cũng không có tác dụng.
- Tôi có thể kiểm tra túi quần áo của các em được không?
Nhà ảo thuật nhượng bộ một bước. Hiệu trưởng lại ra thuyết phục cô giáo Jiang.
Luxixi và các bạn đều đồng ý yêu cầu này của nhà ảo thuật. Ông ta phát hiện ra các học sinh lớp 6 – 2 đều mang theo một hộp kem đánh răng Pipilu, ngoài ra không còn thứ gì khác.
- Bọn trẻ mang kem đánh răng theo người làm gì nhỉ? - Nhà ảo thuật nghĩ hoài mà cũng không hiểu.
Giờ đây, các học sinh lớp 6-2 ngày nào đi học cũng mang theo kem đánh răng Pipilu, rồi tranh nhau tặng cho người tàng hình ăn. Ngày nào chúng cũng chăm chỉ đánh răng để cho người tàng hình ngửi. Tất nhiên, là từ đó trong lớp không còn ai bị sâu răng nữa.
Hôm thứ ba, trên đường đi học về, Wanglei bị hai đứa con trai chừng mười sáu mười bảy tuổi trấn lột. Bọn chúng đòi tiền của Wanglei, nó bảo không có, thế là hai đứa lưu manh liền đè Wanglei ra lục soát, trấn mất mười đồng của nó, còn đánh nó mấy bạt tai nữa. Hôm sau lên lớp, cô giáo Jiang phát hiện trên mặt Wanglei có vết tay đỏ bầm.
- Wanglei, mặt em làm sao vậy? - Cô giáo Jiang hỏi.
Wanglei liền kể chuyện hôm qua bị trấn lột cho cô giáo và các bạn nghe.
- Thật không ra gì cả! - Cô giáo Jiang tức giận nói.
- Gần đây các học sinh lớp khác cũng bị trấn lột trên đường đi học về. Kề từ bây giờ, các em phải đề cao cảnh giác, tốt nhất là nên đi cùng với nhau.
- Tôi sẽ bảo vệ các bạn. - Người tàng hình nói.
- Người tàng hình, dạy cho bọn lưu manh ấy một bài học đi! - Jin’hang nói.
- Đúng, dạy cho chúng một bài học! - Luxixi cũng lên tiếng.
- Để đấy cho tôi. - Người tàng hình vỗ ngực nói. Cả lớp chỉ nghe thấy tiếng, chứ không ai thấy anh vỗ ngực thế nào.
- Tớ có đề nghị thế này, chúng ta không nhìn thấy người tàng hình thế này chẳng tiện chút nào. Hay là chúng ta cho anh ấy đội mũ lên, như vậy anh ấy ở đâu chúng ta cũng biết hết. - Matingting nói.
- Nhỡ có người khác đến thì sao? Ví dụ như thầy hiệu trưởng chẳng hạn. - Liangjing hỏi.
- Nếu có người khác đến, người tàng hình chỉ cần lập tức bỏ mũ đặt lên bàn là được rồi. - Yuanlin nhanh nhảu lên tiếng.
- Tôi đồng ý, nhưng mà ra ngoài thì phải bỏ mũ xuống, nếu không để người ta nhìn thấy một chiếc mũ bay lơ lửng trên không thì sẽ sợ chết khiếp mất! - Người tàng hình nói.
Lixiao lấy chiếc mũ bóng chày của nó đưa cho người tàng hình đội lên đầu. Đám học sinh trông thấy chiếc mũ bay lơ lửng, đều lấy làm thích thú. Người tàng hình đi tới đâu, chiếc mũ liền bay tới đó.
Sau khi tan học, người tàng hình đi theo “hộ tống” Wanglei về nhà. Ngoài ra còn có cả Luxixi, Liuxiabao và Zhaohao.
- Chính là hai tên này! - Wanglei nhìn thấy hai tên lưu manh đã trấn lột nó ngày hôm qua vẫn đứng ở chỗ cũ.
- Có vẻ chúng lại muốn trấn lột bọn mình nữa đấy! - Luxixi nhận ra ý đồ xấu xa của hai tên này.
- Các bạn cứ dũng cảm đi tới đi, tôi sẽ dạy chúng một bài học nhớ đời! - Người tàng hình nói.
Luxixi và các bạn liền tự tin đi thẳng đến trước mặt hai tên chặn đường, cho dù người bảo vệ tàng hình có yếu ớt không đủ sức trói gà đi chăng nữa thì cũng lợi hại hơn một người đàn ông cao to gấp mười lần.
- Đứng lại! - Một tên quát lên.
- Làm trò gì đấy! - Luxixi hỏi.
- Còn dám láo nữa hả? Đại ca đây muốn vay chúng mày ít tiền thôi! - Tên còn lại nói.
- Hai anh tốt nhất không nên gây chuyện, bạn ấy biết khí công đấy! - Wanglei nói.
- Hừ, hôm nay mày còn dẫn theo vệ sĩ nữa cơ đấy! - Tên lưu manh cười hì hì giễu cợt Wanglei.
- Biết võ công hả? Đại ca đây cũng muốn thử xem mày biết đến đâu nào, võ Thiếu Lâm, Nam Quyền hay Bắc Cước hả em? - Tên còn lại trêu trọc Luxixi.
- Bạn ấy biết Tàng hình Quyền, cách mười mấy mét cũng đánh trúng được người khác! - Zhaohao không hề sợ hãi nói:
- Các anh tốt nhất nên đi đi, đừng đụng đến bạn ấy!
- Còn phải trả tiền hôm qua đã lấy của Wanglei nữa! - Liuxiabao nói.
- Trả tiền? Từ lúc mẹ đẻ ra đến giờ anh mày đây chưa biết trả tiền ai bao giờ đâu nhé. Hôm nay anh không trả đấy, còn phải mượn thêm chúng này 50 đồng nữa.
Tên tóc xoăn xông đến trước mặt Luxixi.
- Đứng yên! - Luxixi hét lên.
- Tao không đứng thì sao nào? Không phải mày biết võ công sao? Đánh đi! - Tóc Xoăn vừa xông lên vừa nói.
Luxixi vung tay đấm ra một cái tượng trưng, Tóc Xoăn vẫn còn cách nó chừng 2 mét.
Tóc Xoăn bị người tàng hình cho một đấm rõ mạnh vào giữa mặt.
- Ui da! Mẹ nó! Làm sao vậy?
Tóc Xoăn không kịp phản ứng, ôm lấy gương mặt tím bầm.
- Mày đùa hay thật đấy!
Đồng bọn của Tóc Xoăn cũng không ý thực được Luxixi có thể đánh trúng Tóc Xoăn ở cách nó 2 mét. Hắn cầm một viên gạch ném về phía Luxixi. Viên gạch bay được nửa đường, đột nhiên vòng ngược trở lại, đập trúng mũi tên đồng bọn kia, làm máu chảy đầm đìa.
Tóc Xoăn rút dao ra, hắn muốn liều mạng với Luxixi. Luxixi tung chân đá một cái. Khoảng cách hơn 1 mét. Con dao trong tay Tóc Xoăn rơi xuống đất. Luxixi lại đấm ra một đấm. Khoảng cách đúng 1 mét. Tóc Xoăn ngã ngửa người ra, đập đầu xuống đất.
Chương 5:
Tên đồng bọn của Tóc Xoăn co giò bỏ chạy, bị người tàng hình kéo lại. Hắn vừa đứng vững, anh ta lại đẩy cho một cái nữa, làm nó ngã vật ra, không dám động đậy nữa.
- Trả tiền cho Wanglei!
Luxixi đi tới bên cạnh hai tên lưu manh đang nằm lăn bò càng dưới đất, chỉ tay vào Wanglei nói.
Tóc Xoăn vội móc ra mười đồng.
- Còn cả lãi nữa! - Liuxiabao vẫn không tha.
- Sau này tên nào còn dám trấn lột tiền của trẻ con thì đừng hòng mà đứng dậy nổi!
Luxixi được đã cơn nghiền làm “giang hồ nữ hiệp” ra tay cứu khốn phò nguy.
Cho dù người giỏi hơn nữa cũng không thể đánh lại đối thủ tàng hình. Đây chính là đạo lý mà bao nhiêu vĩ nhân bị bại dưới tay những tế bào ung thư bé nhỏ.
Hôm sau vừa đến lớp, Wanglei đã kể chuyện người tàng hình “đại chiến” hai tên lưu manh cho cả lớp nghe, làm đứa nào cũng mặt mày hớn hở, cả cô giáo Jiang cũng rất thích thú.
Từ sau khi kết bạn với người tàng hình, quan hệ của cô giáo Jiang và học sinh lớp 6-2 trở nên thân thiết như bạn bè vậy. Trước đây, lúc nào cô giáo Jiang cũng làm mặt nghiêm khắc với học sinh, làm chúng sợ hãi. Thực ra, một người thầy tự tin không bao giờ phải làm như vậy. Hiện giờ, cô giáo Jiang không còn giống cô giáo tẹo nào nữa, thậm chí cô còn yêu cầu các học sinh gọi thẳng tên mình ra. Những thầy cô giáo hợp tiêu chuẩn, không ai giống thầy cô giáo cả. Đám học sinh trước đây đều rất ghét đi học, chúng cảm thấy đi học với vào tù chẳng khác nhau là mấy, chẳng hề được tự do chút nào. Nhưng từ sau khi có người tàng hình, thái độ của chúng liên quay ngoắt 180 độ, nằm mơ cũng mơ được đi học, tranh nhau mang kem đánh răng Pipilu cho người tàng hình, chơi với người tàng hình. Đứa nào cũng rất biết ơn người tàng hình, vì chính anh đã khuyên cô giáo Jiang không nên cho chúng quá nhiều bài tập về nhà.
Nói ra cũng thật là kỳ, càng cho ít bài tập, thành tích học tập của học sinh lớp 6-2 càng tốt. Nhưng các thầy cô giáo ở lớp bên cạnh thì suốt ngày lên gặp hiệu trưởng phàn nàn rằng kỷ luật của học sinh lớp 6-2 quá kém, lúc nào cũng cười đùa ầm ĩ trong lớp.
Gần đây hiệu trưởng cũng cảm thấy lớp 6-2 có điều gì đó kỳ lạ. Hôm nay, thầy len lén nấp ở góc hành lang bên ngoài lớp 6-2, nhìn qua cửa sổ quan sát tình hình trong lớp. Hiệu trưởng rất kinh ngạc khi thấy học sinh lớp 6-2 có thể chọn bất cứ tư thế nào nghe cô giáo giảng, có đứa đứng, có đứa ngồi lên bàn, còn có cả đứa gác chân lên bài nữa. Cô giáo Jiang không hề để ý chuyện này, cứ đứng thao thao bất tuyệt giảng bài cho học sinh. Học sinh nào muốn phát biểu cũng không cần giơ tay, cứ có ý kiến là nói luôn chẳng phải xin phép. Hiệu trưởng chau mày lại. Đột nhiên, thầy nhìn thấy một chiếc mũ bóng chày bay lơ lửng bên cạnh cô giáo Jiang, thỉnh thoảng cô giáo còn quay sang nói gì đó với chiếc mũ ấy nữa.
Hiệu trưởng nhớ lại màn biểu diễn ảo thuật trong buổi liên hoan văn nghệ, rồi lại nhớ lại chuyện học sinh lớp 6-2 nói có người tàng hình nữa.
- Chẳng lẽ đúng là có người tàng hình trong lớp thật?
Hiệu trưởng không thể không đưa ra giả thiết này, không thì không thể nào giải thích nổi sự việc trước mắt. Hiệu trưởng hiểu rất rõ giá trị của người tàng hình. Anh ta có thể dùng thân thể tàng hình của mình để tạo ra những kỳ tích. Hiệu trưởng nằm mơ cũng mơ được làm giám đốc sở giáo dục của quận, nhưng đối thủ cạnh tranh của thầy lại là các hiệu trưởng của tất cả các trường tiểu học khác trong quận. Phương pháp duy nhất để làm giám đốc sở chính là nâng cao tỷ lệ đậu trung học. Tỷ lệ này, thực tế là tỷ lệ đậu vào trường trung học điểm của thành phố. Hiệu trưởng chợt nảy ra một ý nghĩ vĩ đại, thầy muốn người tàng hình đi lấy bài thi vào trường điểm về cho học sinh làm.
Hiệu trưởng đẩy cửa đi vào lớp 6-2.
Cùng lúc đó, cô giáo Jiang cũng nhanh chóng cầm mũ bóng chày của người tàng hình đội lên đầu mình.
- Chào các em! - Thầy hiệu trưởng làm bộ muốn kiểm tra lớp.
- Chào thầy hiệu trưởng ạ! - Cả lớp đều không biết thầy định làm gì.
- Gần đây thành tích của lớp ta tiến bộ rất nhanh.
Thầy hiệu trưởng chợt ngớ ra, thầm nhủ: “Có khi cô giáo Jiang bảo người tàng hình lấy trộm bài thi để nâng cao thành tích của cả lớp cũng không chừng!”
- Thầy chúc mừng các em!
Cả lớp vỗ tay rào rào.
- Thầy còn nhớ trước đây các em đã nói trong lớp có một người tàng hình đúng không? - Thầy hiệu trưởng bước vào chủ đề chính.
Cả lớp không ai nói gì, đưa mắt nhìn cô giáo Jiang.
- Cô còn đến văn phòng tìm tôi vì chuyện này nữa! - Hiệu trưởng nhắc nhở cô giáo Jiang.
Cô giáo Jiang gật đầu rồi lại lắc đầu.
- Có thể cho tôi làm quen với người tàng hình được không? - Hiệu trưởng nheo nheo mắt hỏi.
- Không... có... người tàng hình... - Cô giáo Jiang do dự một lúc rồi nói.
- Lúc nãy tôi nhìn thấy rồi, anh ta còn đội chiếc mũ bóng chày cô đang đội đi lại trong lớp nữa.
Thầy hiệu trưởng nhìn thẳng vào mắt cô giáo Jiang, nói.
- Từ nãy tôi vẫn đội chiếc mũ này mà.
Cô giáo Jiang không thể không nói dối.
- Chính mắt tôi nhìn thấy mà.
Hiệu trưởng nhấn mạnh từng chữ một.
- Trên thế giới này làm gì có người tàng hình chứ.
Cô giáo Jiang đưa ra đòn quyết định.
- Trên thế giới này cái gì cũng có thể có hết.
Hiệu trưởng nói. Cả lớp 6-2 đều cảm thấy hơi sợ trước câu nói của thầy hiệu trưởng.
- Tôi muốn nói chuyện với người tàng hình một lát, trường ta cần sự giúp đỡ của anh ta.
Cô giáo Jiang đưa mắt nhìn các học sinh. Cả lớp đều im lặng, chúng cảm thấy chuyện này nên để cho người tàng hình quyết định.
- Nói chuyện cũng được. Nhà trường cần gì ở tôi? - Người tàng hình lên tiếng.
Hiệu trưởng mừng đến suýt phát điên, cằm cứ run lên bần bật vì xúc động.
- Chúng ta ra ngoài hành lang nói chuyện được không?
Kế hoạch của hiệu trưởng không thể tiết lộ cho người thứ ba biết được.
- Được. - Người tàng hình đồng ý.
Hiệu trưởng ra khỏi lớp học, dựa lưng vào cửa sổ trên hành lang.
- Anh ở đó không? - Hiệu trưởng hỏi.
- Tôi ở đây, thầy muốn nhờ gì xin nói. - Người tàng hình đứng đối diện với thầy hiệu trưởng.
- Tôi hi vọng các học sinh của trường ta đều có thể đậu vào một trường trung học tốt. - Thầy hiệu trưởng đi thẳng vào vấn đề.
- Trường điểm? - Người tàng hình hỏi.
- Đúng vậy. Nhưng cuộc cạnh tranh vào trường điểm rất kịch liệt, cả thành phố chỉ có 5% số học sinh tiểu học có thể thi đậu vào các trường trung học điểm. - Hiệu trưởng nói.
Có cô giáo đi qua hành lang, nhìn thấy hiệu trưởng đang dựa lưng vào thành cửa sổ nói chuyện một mình thì đều lấy làm kinh ngạc, đi qua rồi mà vẫn ngoái đầu nhìn lại.
- Muốn vào trường điểm đúng là không dễ, thực ra... - Người tàng hình còn chưa nói hết câu thì đã bị hiệu trưởng ngắt lời.
- Tôi phải có trách nhiệm với học sinh của mình, tôi muốn nỗ lực hết mình để có càng nhiều em thi đậu các trường điểm hơn.
Thầy hiệu trưởng nói. Thầy cảm thấy nói chuyện như thế này thật vất vả,vì thầy không thể nhìn thấy đối phương. Không hiểu sao người tàng hình lại thở dài một tiếng.
- Tôi muốn nhờ anh giúp, giúp đỡ học sinh của tôi. - Thầy hiệu trưởng nói.
- Tôi? Tôi có thể giúp học sinh của thầy đậu vào trường điểm sao? - Người tàng hình hỏi.
- Đúng, anh có thể giúp được chuyện này, tôi cảm nhận được anh là một người rất yêu trẻ con. - Hiệu trưởng tâng bốc người tàng hình.
- Xin thầy nói rõ hơn được không? - Người tàng hình vẫn chưa hiểu ý đồ của thầy hiệu trưởng.
- Anh có thể lợi dụng sự tàng hình của mình để đến trường điểm xem trước đề thi, sau đó nói cho tôi biết. - Hiệu trưởng thấp giọng nói.
- Gian lận?
Người tàng hình vô cùng kinh ngạc. Nếu câu nói này là do một học sinh nói ra thì anh cũng không lấy làm ngạc nhiên. Song người đang đứng trước mặt anh lại là hiệu trưởng của một trường, hơn nữa thầy hiệu trưởng này lại còn được nhận danh hiệu người công tác tư tưởng xuất sắc bảy năm liền.
- Thực ra kiểu thi cử hiện nay rất là không khoa học, về cơ bản không thể phát huy năng lực của học sinh, tất cả đều là những thứ khô khan cứng nhắc, chỉ có tác dụng kiểm tra trí nhớ của học sinh. Kiểu thi cử này, có gian lận một chút cũng chẳng hại gì. - Thầy hiệu trưởng biện hộ cho hành vi của mình.
- Nhưng tôi thấy bình thường thầy rất để ý chuyện thi cử của trường ta mà, cứ hai ba ngày lại kiểm tra một lần, nếu đúng như thầy vừa nói thì thầy phải không nên coi trọng chuyện thi cử mới đúng chứ? - Người tàng hình thắc mắc.
- Cũng không có cách nào khác, cấp trên đã có chỉ thị như vậy rồi. - Hiệu trưởng có vẻ hơi lúng túng.
- Chuyện này tôi không thể giúp được. - Người tàng hình từ chối lời nhờ vả của hiệu trưởng.
- Anh không mong muốn học sinh lớp 6-2 đều thi đậu vào trường điểm sao? Anh không hi vọng đám trẻ đó có tương lai hay sao? - Hiệu trưởng nhìn ra tình cảm của người tàng hình với học sinh lớp 6-2 của cô giáo Jiang.
- Vào trường điểm và sau này có tương lai hay không chẳng liên quan gì đến nhau cả. - Người tàng hình dùng cặp mắt tàng hình của mình nhìn thế giới còn thấu suốt hơn người bình thường gấp bội.
- Nếu anh không đồng ý, thì anh không thể ở trong lớp 6-2 nữa. - Hiệu trưởng nói.
- Tại sao? - Người tàng hình bắt đầu cảm thấy ghét thầy hiệu trưởng có danh hiệu người công tác tư tưởng tiên tiến này.
- Người không liên quan không được vào lớp học quấy nhiễu, anh đã làm cho cả lớp 6-2 loạn hết cả lên rồi. - Hiệu trưởng dọa nạt.
- Ông... - Người tàng hình không biết nói gì.
- Tất nhiên là anh có thể ở lỳ đó không đi, nhưng chỉ cần có anh ở đấy thì tôi có thể ngừng giờ học của lớp 6-2. Tôi còn có thể báo cảnh sát để họ ném lựu đạn cay vào lớp sau giờ học nữa. - Thầy hiệu trưởng vốn là người rất nhiều mưu kế.
Người tàng hình im lặng. Giờ đây, anh đã không thể rời xa lớp 6-2 được nữa rồi.
- Tôi cho anh nửa ngày để suy nghĩ, sáng sớm mai hãy trả lời tôi. - Hiệu trưởng nói xong liền bỏ đi.
Người tàng hình trở vào trong lớp, kể lại câu chuyện với thầy hiệu trưởng cho cô giáo Jiang và bọn Luxixi nghe.
- Các em có ý kiến gì không? - Cô giáo Jiang hỏi.
Cả lớp đều không muốn dùng cách đó để thi đậu vào trường điểm, nhưng chúng cũng không muốn người tàng hình đi mất. Nhất thiết phải chọn lựa.
- Thầy ấy dựa vào cái gì mà lên làm hiệu trưởng được vậy? - Jin’hang bực tức thốt lên.
- Tôi đi vậy. - Người tàng hình nói.
- Người tàng hình, anh đừng đi!
- Đúng vậy, chúng em không cho anh đi!
- Chúng em không muốn xa anh đâu!
Cả lớp đều rất xúc động.
- Hiệu trưởng sẽ gọi cảnh sát đến bắt người tàng hình mất. - Cô giáo Jiang buồn nản nói.
Luxixi và các bạn đều rất lo lắng cho người tàng hình.
- Tôi sẽ tạm thời rời khỏi đây một thời gian vậy. - Người tàng hình an ủi.
- Thế anh đi đâu? - Luxixi hỏi.
- Tất nhiên là đến nơi nào có kem đánh răng Pipilu. - Người tàng hình trả lời.
Có học sinh nữ bật khóc rấm rứt. Lớp học lập tức biến thành một đại dương nước mắt. Cô giáo Jiang và học sinh lớp 6-2 nhìn thấy người tàng hình cũng khóc. Nước mắt lã chã rơi xuống như mưa.
Ngày hôm sau, người tàng hình không xuất hiện trong phòng học của lớp 6-2 nữa.
Thầy hiệu trưởng gọi cảnh sát.
Sau khi kiểm tra kỹ càng, cảnh sát đề nghị thầy hiệu phó đưa thầy hiệu trưởng đến bệnh viện tâm thần kiểm tra toàn diện.
Về sau, cả lớp 6-2 không có ai vào trường điểm. Điều đặc biệt là, cả lớp có 12 học sinh thi đậu vào trường điểm, nhưng chúng đều kiên quyết không chịu học ở đó.
Nguồn: NXBKĐ