Không chỉ dừng lại ở việc khắc họa nhân vật ng đàn bà hàng chài với vẻ xấu xí,sự lạc hậu,NMC đã tiếp tục hành trình kiếm tìm sự phong phú,bí ẩn của con ngươi và đời sống.Bầng cái nhìn thấu suốt tất cả và tấm lòng cảm thông trân trọng, tác giả đã cho ta thấy những hạt ngọc ẩn giấu trong tâm ồn ng đàn bà nghèo khổ này.
Người đàn bà sắc sảo và từng trải.
Khi trò chuyện với ng nghệ sĩ nhiếp ảnh và vị chánh án,n/v này đã bất ngờ để lộ vẻ từng trải và sự sắc sảo của mình.Những lời lẽ của chị khiến cho 2 ng đối thoaị hết sức ngạc nhiên:"Chị cám ơn các chú...Đấy là chị nói thực lòng,chị cám ơn các chú.Lòng tốt các chú,nhưng các chú đâu phải người làm ăn,cho nên các chú đây có hiểu cuộc sống của những ng làm ăn lam lũ,khó nhọc..."Cách xưng hô và dáng vẻ lúng túng,sợ sệt của ng dân chài nghèo khổ đã biến mất trong khoảnh khắc này..Trước kia chị gọi 'quý tòa' và xưng con nhưng bây giờ đã bất ngờ thay đổi để bộc lộ sự từng trải với những lời giãi bày chân thực,sâu sắc.Chị cảm nhận đc lòng tốt cũng như sự thiếu từng trải của 2 ng trí thức kia.Chị biết ơn họ nhưng cũg ý thức đc khoảng cách giữa c/s của chị và họ.Hai ng thương xót,cảm thông,muốn làm 1 điều j đó giuiứp chị,nhưng họ hoàn toàn không hiểu gì về cuộc sống chủa những ng như chị...Khả năng nhận thức nhanh nhật ấy của ng đàn bà hàng chài đc chắt lọi từ hiện thực c/s với bao nhiêu khó khăn,cực nhọc.Nó giứp chị nhìn thấu tâm hồn của những ng mới lần đầu trò chuyện ,tâm sự và cũng là những ng rất khác biệt vs chị về số phận.
Sự thay đổi thái đọ này của chị đã khiến cho những ng đối thoai cảm thấy 'gợn".Đặc biệt là n/v Phùng,anh quen nhìn chị là 1 ng đàn bà hàng chài nghèo khổ,lạc hậu.Bởi vậy anh tự cho mình cái quyền trịch thượng:"Những lời ấy,đặc biệt là của một ng đàn bà nghềo khổ,không phải là dễ nghe với chúng tôi.Dẫu mặt hãy còn trẻ,nhưng Đẩu cũng là 1 chánh án huyện.òn tôi,một ng mà đãng lẽ mụ phải biết ơn.."Miêu tả thái độ này,NMC đã tô đậm ấn tượng về con ng bên trong của ng đàn bà hàng chài.Đó là một con ng có khả năng nhận thức nhanh nhạy và thấu hiểu lẽ đời 1 cách sâu xa.CHị đã xoay chuển mối tương quan giữ những ng đối thoại.Hóa ra ng cần phải thức tỉnh và thay đổi cách nhìn nhận lại chính là PHùng và Đẩu.
Người đàn bà với tấm lòng bao dung và giàu đức hy sinh.
Sau khoảnh khắc bất ngờ thay đổi,để lộ sự tưqfng trải của mình,ng đàn bà hàng chài lại trở về vs dáng vẻ lúng túng,sợ sệt của mình.Nhưng chị vẫn ngời lên với nguồn sáng của lòng bao dung.vị tha.
Chị không chỉ ý thức rõ về nỗi khổ của mình mà còn hiêu rõ căn nguyên của nó.Đó là sự nghèo khổ,cực nhọc trong sinh kế.Vid thế,chị không hề căm hận gã chồng vũ phu dù hắn đánh đập chị như cơm bữa.trông chị vẫn còn in hình ảnh :'Anh con trai hiền lành nhưng cục tính,không bao giờ đánh đập chj.."Hơn ai hết,chị hiểu rõ sự vũ phu kia không phải là bản tính của chồng;"Khi nào thấy khổ quá là hắn lại xách chị ra đánh..Mà đàn bà ở trên thuyền thì có bao giờ hết khổ.."
Họ đẻ nhiều mà thuyền thì lại chật.Cả vợ chồng và con cai chồng chất trong một không gian chật hẹp..Cuộc mưu sinh của họ khó khăn,vất vả đến cùng cực:Quanh năm suốt tháng,lên đênh trên thuyền,làm việc cật lực mà vẫn đoát rét triền miên.Có năm biển động,vợ chồng con cai hàng tháng trời chỉ ăn xương rồng luộc chấm muối.."Thậm chí,sau giải phóng,chính quyền cấp đất chũng ko ở dc vì tất cả c/s trông chơg vào nghề chài lưới.Người đàn bà hàng chài ko nhữnhgg ko oán hân mà còn xót thương,cảm thông cho ng chờng của mình.Trong con mắt của chị,chồng chị cũng là một thân phận nghèo khổ,chứ không phải là 1 kẻ độc ác.
SONG..vẻ đẹp ngời sáng trong tâm hồn chị là tấm lòng yêu thương và sự hy sinh cao cả của ng mẹ
Qya lời tâm sự giãi bày của chị,ng đọc hiểu vì sao chị lại chấp nhận chung sống vs gã chồng vũ phu kia.Không phải chị hèn nhát hay chai sạn tới mức ko còn biết đớn đau,mà vì:"Cuộc sống ở trên thuyền cần có 1 ng đàn ôngđể chèio trống khi phong ba,để cùnhgg làm ăn và nnoosu một đàn con tren dưới chục đứa."Sự nhẫn nhục,cam chịu của chị bắt nguồn từ đức hy sinh,từ yws thức về sứ mệnh thiêng liêng của ng mẹ;"Ông trời sinh ra ng đàn bad là để đẻ con,nuôi con cho đến khi khôn lớn nên phải gánh lấy cái khổ.Đàn bà trên thuyền chúng tôi phải sống cho con,chứ không thể sống cho mình dc."Trong những lời lẽ ấy có ẩn chứ sự thấu hiểu lẽ đời và sự yêu thương vô hạn của ng mẹ.Nớ chúng tỏ chi yws thúc dc sự khổ cực cũng như sự cam chịu,nhẫn nhục của mình nhưng chị bất chấp tất cả để hoàn thành sứ mệnh cuả 1 ng mẹ.
Ngươì đàn bà hàng chài này còn cố gắng hết sức mình để vơi bớt những nỗi đau khổ cho các con
Chị đã van xin chồng đưa mình lên bờ đánh để cho các con chị ko phải chứng kiến sự nhục nhã.khốnh khổ của ng me và sự độc ác ,tàn nhẫn của ng cha.Vì thế ta hiểu vì sao khi bị chồng đánh đập.chị im lặng,ko chống trả,chạy trốn hay kêi than 1 lời nào..
Chị rứt ruột gửi thằng Phác-đứa con chị yêu quí nhất lên miền rừng để tránh cho nó và cha nó 1 kết cục bi thảm.....Tình yêu thương dành cho các con cũng chính là nguồn động lực giưp chị vượt qua những khó khăn trong c/s.Và..không chỉ vậy,nó giưp chị tìm thấy dc niềm vui.:'Ở trên thuyền,cũng có lúc vợ chồng con cái chúng tôi hòa thuận.Niềm vui lớn nhất của chị là nhìn thấy các con dc ăn no.
Sự hy sinh,lòng can đảm và sự yêu thương của chị đã ko trỏ nên vô nghĩa.Chị đã giữ gìn dc tình mẫu tử thiêng liêng sâu lặng.Thằng Phác yêu thương mẹ,nó thể hiện tình yêu thương bằng cử chỉ có thêt thay thế vô vàn lời nói:"VÀ cái thằng nhỏ,lặng lẽ đưa những ngón tay khẽ sờ trên khuôn mặt mẹ,như muốn lau đi những giọt nước mắt chứ đầy trong những nốt rỗ chằng chịt.."Và cả thiếu nữ áo tím cũng luôn bên chị.....!!!!
Người đàn bà sắc sảo và từng trải.
Khi trò chuyện với ng nghệ sĩ nhiếp ảnh và vị chánh án,n/v này đã bất ngờ để lộ vẻ từng trải và sự sắc sảo của mình.Những lời lẽ của chị khiến cho 2 ng đối thoaị hết sức ngạc nhiên:"Chị cám ơn các chú...Đấy là chị nói thực lòng,chị cám ơn các chú.Lòng tốt các chú,nhưng các chú đâu phải người làm ăn,cho nên các chú đây có hiểu cuộc sống của những ng làm ăn lam lũ,khó nhọc..."Cách xưng hô và dáng vẻ lúng túng,sợ sệt của ng dân chài nghèo khổ đã biến mất trong khoảnh khắc này..Trước kia chị gọi 'quý tòa' và xưng con nhưng bây giờ đã bất ngờ thay đổi để bộc lộ sự từng trải với những lời giãi bày chân thực,sâu sắc.Chị cảm nhận đc lòng tốt cũng như sự thiếu từng trải của 2 ng trí thức kia.Chị biết ơn họ nhưng cũg ý thức đc khoảng cách giữa c/s của chị và họ.Hai ng thương xót,cảm thông,muốn làm 1 điều j đó giuiứp chị,nhưng họ hoàn toàn không hiểu gì về cuộc sống chủa những ng như chị...Khả năng nhận thức nhanh nhật ấy của ng đàn bà hàng chài đc chắt lọi từ hiện thực c/s với bao nhiêu khó khăn,cực nhọc.Nó giứp chị nhìn thấu tâm hồn của những ng mới lần đầu trò chuyện ,tâm sự và cũng là những ng rất khác biệt vs chị về số phận.
Sự thay đổi thái đọ này của chị đã khiến cho những ng đối thoai cảm thấy 'gợn".Đặc biệt là n/v Phùng,anh quen nhìn chị là 1 ng đàn bà hàng chài nghèo khổ,lạc hậu.Bởi vậy anh tự cho mình cái quyền trịch thượng:"Những lời ấy,đặc biệt là của một ng đàn bà nghềo khổ,không phải là dễ nghe với chúng tôi.Dẫu mặt hãy còn trẻ,nhưng Đẩu cũng là 1 chánh án huyện.òn tôi,một ng mà đãng lẽ mụ phải biết ơn.."Miêu tả thái độ này,NMC đã tô đậm ấn tượng về con ng bên trong của ng đàn bà hàng chài.Đó là một con ng có khả năng nhận thức nhanh nhạy và thấu hiểu lẽ đời 1 cách sâu xa.CHị đã xoay chuển mối tương quan giữ những ng đối thoại.Hóa ra ng cần phải thức tỉnh và thay đổi cách nhìn nhận lại chính là PHùng và Đẩu.
Người đàn bà với tấm lòng bao dung và giàu đức hy sinh.
Sau khoảnh khắc bất ngờ thay đổi,để lộ sự tưqfng trải của mình,ng đàn bà hàng chài lại trở về vs dáng vẻ lúng túng,sợ sệt của mình.Nhưng chị vẫn ngời lên với nguồn sáng của lòng bao dung.vị tha.
Chị không chỉ ý thức rõ về nỗi khổ của mình mà còn hiêu rõ căn nguyên của nó.Đó là sự nghèo khổ,cực nhọc trong sinh kế.Vid thế,chị không hề căm hận gã chồng vũ phu dù hắn đánh đập chị như cơm bữa.trông chị vẫn còn in hình ảnh :'Anh con trai hiền lành nhưng cục tính,không bao giờ đánh đập chj.."Hơn ai hết,chị hiểu rõ sự vũ phu kia không phải là bản tính của chồng;"Khi nào thấy khổ quá là hắn lại xách chị ra đánh..Mà đàn bà ở trên thuyền thì có bao giờ hết khổ.."
Họ đẻ nhiều mà thuyền thì lại chật.Cả vợ chồng và con cai chồng chất trong một không gian chật hẹp..Cuộc mưu sinh của họ khó khăn,vất vả đến cùng cực:Quanh năm suốt tháng,lên đênh trên thuyền,làm việc cật lực mà vẫn đoát rét triền miên.Có năm biển động,vợ chồng con cai hàng tháng trời chỉ ăn xương rồng luộc chấm muối.."Thậm chí,sau giải phóng,chính quyền cấp đất chũng ko ở dc vì tất cả c/s trông chơg vào nghề chài lưới.Người đàn bà hàng chài ko nhữnhgg ko oán hân mà còn xót thương,cảm thông cho ng chờng của mình.Trong con mắt của chị,chồng chị cũng là một thân phận nghèo khổ,chứ không phải là 1 kẻ độc ác.
SONG..vẻ đẹp ngời sáng trong tâm hồn chị là tấm lòng yêu thương và sự hy sinh cao cả của ng mẹ
Qya lời tâm sự giãi bày của chị,ng đọc hiểu vì sao chị lại chấp nhận chung sống vs gã chồng vũ phu kia.Không phải chị hèn nhát hay chai sạn tới mức ko còn biết đớn đau,mà vì:"Cuộc sống ở trên thuyền cần có 1 ng đàn ôngđể chèio trống khi phong ba,để cùnhgg làm ăn và nnoosu một đàn con tren dưới chục đứa."Sự nhẫn nhục,cam chịu của chị bắt nguồn từ đức hy sinh,từ yws thức về sứ mệnh thiêng liêng của ng mẹ;"Ông trời sinh ra ng đàn bad là để đẻ con,nuôi con cho đến khi khôn lớn nên phải gánh lấy cái khổ.Đàn bà trên thuyền chúng tôi phải sống cho con,chứ không thể sống cho mình dc."Trong những lời lẽ ấy có ẩn chứ sự thấu hiểu lẽ đời và sự yêu thương vô hạn của ng mẹ.Nớ chúng tỏ chi yws thúc dc sự khổ cực cũng như sự cam chịu,nhẫn nhục của mình nhưng chị bất chấp tất cả để hoàn thành sứ mệnh cuả 1 ng mẹ.
Ngươì đàn bà hàng chài này còn cố gắng hết sức mình để vơi bớt những nỗi đau khổ cho các con
Chị đã van xin chồng đưa mình lên bờ đánh để cho các con chị ko phải chứng kiến sự nhục nhã.khốnh khổ của ng me và sự độc ác ,tàn nhẫn của ng cha.Vì thế ta hiểu vì sao khi bị chồng đánh đập.chị im lặng,ko chống trả,chạy trốn hay kêi than 1 lời nào..
Chị rứt ruột gửi thằng Phác-đứa con chị yêu quí nhất lên miền rừng để tránh cho nó và cha nó 1 kết cục bi thảm.....Tình yêu thương dành cho các con cũng chính là nguồn động lực giưp chị vượt qua những khó khăn trong c/s.Và..không chỉ vậy,nó giưp chị tìm thấy dc niềm vui.:'Ở trên thuyền,cũng có lúc vợ chồng con cái chúng tôi hòa thuận.Niềm vui lớn nhất của chị là nhìn thấy các con dc ăn no.
Sự hy sinh,lòng can đảm và sự yêu thương của chị đã ko trỏ nên vô nghĩa.Chị đã giữ gìn dc tình mẫu tử thiêng liêng sâu lặng.Thằng Phác yêu thương mẹ,nó thể hiện tình yêu thương bằng cử chỉ có thêt thay thế vô vàn lời nói:"VÀ cái thằng nhỏ,lặng lẽ đưa những ngón tay khẽ sờ trên khuôn mặt mẹ,như muốn lau đi những giọt nước mắt chứ đầy trong những nốt rỗ chằng chịt.."Và cả thiếu nữ áo tím cũng luôn bên chị.....!!!!