Nghiệm nguyên

kastryas

Member
Xu
0
Gọi khẽ Mùa Thu ơi!

Những chiếc lá ko đợi nổi mùa
đã dâng mình cho vòng tay hoang dại của cỏ xanh

Đàn kiến đi quanh mùi hương của quả trái mùa còn vương trên lá
Những con ve sầu ngưng bài tình ca cho mùa hạ

Và gọi khẽ ...
mùa Thu ơi!!
mùa Thu ơi!!

.......
 
Mạc Khải

Sống thêm được 1 ngày

ta mỉm cười mãn nguyện

Mỗi sớm mai

........ mắt ngóng dõi cuối đường

Bụi lắng xuống .. chuyến xe chờ chưa đến ??

Hóa ra .. là những hạt bụi sương



Sống thêm một ngày

...... ta khóc nguội trong đêm

Những bóng tối bao dung không về an ủi nữa

Bên kia trời như còn ai thắp lửa

Giam cầm sự thanh thản của ta



Sau mỗi tiếng thở dài

là một ngày đi qua

Lắm lúc tự soi gương xác minh mình chưa chết

tay nắm lấy tay mình mà chỉ e đánh tuột

Vào cái hố sâu đen đang đối diện mắt mình !!
 
Bình minh Đen

Nàng xõa tóc
Chạy dưới nắng tháng tư
Hai cái mông tròn huyền hoặc
Đung đưa
đung đưa ....


Bình minh
rọi những tia nắng đen điên cuồng qua nách
Cát nhảy dưới gót chân bất hạnh
Máu ứa từ môi thâm
.......Tháng tư đuổi từ sau lưng
..............Xương rồng đâm lên vú
Biển !
ôm nàng ngất ngư


Nắng của tháng tư rơi từ một bình minh đen tối
Nàng cũng rơi từ âm cung mê lối
Chạy đi tìm bóng của ảo tưởng xưa xa
Ngày về rất vội

Về thôi!
dù là dòng sông quê hương chật chội…
Chỉ muốn trần truồng gào thét những điêu linh.
 
Nhảm

Thời đại này chán bỏ xừ em nhỉ ??

Ngày ngày trí nhớ lại phải nâng cấp ram

Đang nhớ về em thì .. CPU virus

Và keyboard hỏng bố phím Enter



Định thốt lên Ngồ Ái Ni thì tậm tịt cái loa

Đành gửi qua Y!M một bông hoa hồng trắng

Chẳng ngờ em ko để chế độ “Lưu tin nhắn”

Thôi đành lên Google search lại nha em

Xin F5 lại 1 cuộc tình !!
 
Đèn đỏ-đèn xanh

... Có những ngày, tôi thức dậy sớm hơn mọi người, tôi thức sớm hơn đơn giản vì tôi đã không tài nào ngủ nổi. Với những ý nghĩ mới trong đêm và những niềm khao khát cũ tôi ngồi sắp hành trang đi qua phố 1 mình, tôi đi và nghĩ rằng sẽ đi sẽ trốn thật xa đâu đó, làm 1 điều gì đó thật mới cho đời mình, cho mọi người ... Tôi đã định bỏ đi và để rồi bất chợt nhận ra, tôi còn quên gì đó ở trong những chật hẹp cũ kia. Có những điều không thể giải thoát trong tôi ... vớ lấy chai rượu tôi uống, nhấm nháp sự bất lực của mình và lăn ra ngủ vùi ....

.... lúc ấy tôi biết rằng ở một góc đường nào đó, đèn xanh đã bật lên và ... em đã đi xa, rất xa... em đang đi về hướng nào sao tôi biết được !!!

... Trước khi có em xuất hiện giữa đời tôi, tôi đã có ngàn ngày quẩn quanh như thế! tôi chơi trò trốn tìm với số phận mình. Mỗi ngày thêm qua một niềm chán nản, mỗi ngày thêm lên một điều vô nghĩa. Tôi tự khỏa lấp sự chật hẹp và tù bí của mình bằng những trò chơi dung tục với mọi người, tôi đã tập chơi những trò chơi của họ ... lại hào hứng lại bốc đồng và ỉu xìu chán ngắt...

... Tôi biết rằng trên con đường tôi đi, chiếc đèn đỏ đang bật để oi bức một nỗi niềm chờ đợi !

... Và rồi em ngồi trước mắt tôi, cái suối tóc ấy tôi không dễ quên ... tôi thành thực tin đó là một dòng sông còn những ý nghĩ rồ dại của tôi như một đàn trẻ nhỏ. Chúng muốn được tắm truồng trên dòng sông ấy...

... và rồi em ở trước mặt tôi, tôi thích cái ý nghĩ an toàn của em về tôi dù sự thật là 1000 lần không hẳn thế. Tôi lại có thêm nhiều điều điên rồ nữa những đêm không ngủ nữa ngàn ngạt những ám ảnh vô hình về em....

.... Có những ngày tôi đã dành tg toan tính xem cái đèn đỏ kia đã bật cho tôi thoát đi chưa? tôi đã dựa vào em mà nương níu chút ấy tháng ngày. Nhưng vì bản chất là một kẻ tham lam và ích kỷ vô cùng tôi bỗng chốc muốn đánh cắp em về cất riêng cho mình... Tôi sẽ giấu em vào cái góc u tối nhưng sạch sẽ thơm tho của tâm hồn tôi. Phải rồi! tôi hằng ngày sẽ được cúi mình chiêm bái được ngả mình nghỉ mệt và đàn trẻ con ý nghĩ kia của tôi lại thỏa vẫy vùng....

... Những ngày như thế ! tôi chả còn quan tâm tới những chuyến đi của mình nữa. Cái ý nghĩ duy nhất là nếu có chạy trốn đi đâu nhất thiết tôi phải mang theo em. Kỳ lạ! bởi thật ra chưa có gì đảm bảo em sẽ là của tôi để mà cho tôi lên cái kế hoạch đó ...

... Đó sẽ là một kế hoạch hoàn hảo nếu tôi không đã 30 tuổi, cái tuổi bắt đầu biết sợ hãi ... cái tuổi mà con người ta đã thuộc khá nhiều thứ luật trên đời. Trước mặt tôi vẫn là cái đèn đỏ ... bao giờ thì nó mới chuyển màu xanh đây em ? tôi đã định hỏi em như thế. Nhưng thôi khỏi phiền hà. Bởi vì cái đèn đỏ ấy chỉ là dành cho tôi thôi, còn em thì tôi biết: mọi ngã đường đều đang bật đèn xanh !
 
Bác Kastryas là dân toán mà cũng có vẻ sướt mướt nhỉ ;)

ngày xưa tớ yêu 1 em khoa Văn bị em ý đá! cuộc tìn chết yểu ý dạy tớ là nên tập nuôi Cóc để chym mấy em xin tươi! Chứ tâm địa đen ngòm của tớ thì Thơ Văn cái zề! Toàn lừa đảo đấy Khoa à :D
 
Mạc Khải

Sống thêm được 1 ngày

ta mỉm cười mãn nguyện

Mỗi sớm mai

........ mắt ngóng dõi cuối đường

Bụi lắng xuống .. chuyến xe chờ chưa đến ??

Hóa ra .. là những hạt bụi sương



Sống thêm một ngày

...... ta khóc nguội trong đêm

Những bóng tối bao dung không về an ủi nữa

Bên kia trời như còn ai thắp lửa

Giam cầm sự thanh thản của ta



Sau mỗi tiếng thở dài

là một ngày đi qua

Lắm lúc tự soi gương xác minh mình chưa chết

tay nắm lấy tay mình mà chỉ e đánh tuột

Vào cái hố sâu đen đang đối diện mắt mình !!

Cha cha, cái nhà chị Kastryas này đáo để thiệt. Đầy suy tư rắc rối, những ý nghĩ ngoằn nghoèo vô định, lắm u ẩn tích chứa kết tủa thành khối đá tảng. Xem đi thì cũng có vẻ cao minh lắm, xét lại thì ...có lẽ vùng vẫy lắm cũng chẳng thoát khỏi mấy chữ "vì tồn tại" rất "thói đời" mà thôi. Chị ới, lấy chồng đi là hết đăm chiêu liền à! :D
 
Về những sự giả dối trong đời

Sự giả dối lên dần như rêu mốc trên cây...
Cứ xanh len vào cả xanh màu của lá
Cây già nua
bám rễ tay vào đá
Những ngón khô sần đau buốt thời gian

Sự giả dối không tên
Giữa anh và em
Vẫn thanh thản bình an dưới mặt trời lửa đốt
Chỉ có
....Quả của chúng mình đắng đót
Xót cay chua chát đủ cho đời


Thôi!
đừng phải nói gì thêm nữa cả
biện minh chi cũng thừa!?!
Rồi cũng phai theo những viễn mê của lá
Sẽ vô nghĩa
Lúc riêng mình
Tức tưởi một ngày mưa...
 
Tặng lão kastryas bài thơ Say đây:

Ô kìa!
Một ngọn núi.
Lủng lẳng
Vầng trăng treo.

Ô kìa!
Một dòng sông.
Ánh vàng
Lấp lánh.

Một cánh hoa
Sóng vỗ
Bập bềnh.

Hồn chông chênh
Nghiêng ngả.


Chai rượu đầy lại cạn.
Buồn nhiều rồi sẽ vui.

Tiếng khóc.
Tiếng cười.
Hòa cùng nước mắt.

Ô kìa!
Dòng đời tuôn chảy
Không ngừng.

Ta buông tiếng cười.
Ta cất lời hát.
Cho vơi đi bớt ưu phiền.
Cho niềm vui
Không bờ bến.

===========
Nguoidien
 
Tặng lão kastryas bài thơ Say đây:

Ô kìa!
Một ngọn núi.
Lủng lẳng
Vầng trăng treo.

Ô kìa!
Một dòng sông.
Ánh vàng
Lấp lánh.

Một cánh hoa
Sóng vỗ
Bập bềnh.

Hồn chông chênh
Nghiêng ngả.


Chai rượu đầy lại cạn.
Buồn nhiều rồi sẽ vui.

Tiếng khóc.
Tiếng cười.
Hòa cùng nước mắt.

Ô kìa!
Dòng đời tuôn chảy
Không ngừng.

Ta buông tiếng cười.
Ta cất lời hát.
Cho vơi đi bớt ưu phiền.
Cho niềm vui
Không bờ bến.

===========
Nguoidien

Cảm ơn về món quà! tặng bạn hai câu:

Thêm chén nữa rót nghiêng vừng trăng muộn
Lảo đảo đi về cuối phố không em
 
Nghe mấy bác làm thơ cũng thú ghê. Cháu chả biết thơ thẩn gì, nhưng phải cái tội thích hóng hớt. Xin hầu các bác mấy câu của lão nhà văn ghê gớm Nguyễn Huy Thiệp mà cháu thấy cũng đường được:

Tôi nghĩ

Tôi nghĩ về sự đơn giản của ngôn từ

Sự bất lực của hình thức biểu đạt

Mà nỗi nhọc nhằn đầy mặt đất

Sự vô nghĩa trắng trợn đầy mặt đất

Những số phận hiu hắt đầy mặt đất

Bao tháng ngày trôi đi

Bao kiếp người trôi đi

Sự khéo léo của ngôn từ nào kể lại được

Ai nhặt cho tôi buổi sáng mai này

Nhặt được ánh hoang vắng trong mắt em gái tôi

Nhặt được sợi tóc bạc trên đầu mẹ tôi

Nhặt được niềm hy vọng hão huyền trong lòng chị dâu tôi

Và nhặt được mùi vị nghèo nàn trên cánh đồng quê

Tôi rốt ráo bắn tỉa từng ý nghĩ

Tìm cách săn đuổi cho nó vào chuồng

Và tôi hú gọi trên cánh đồng lòng

Tru lên như con sói hoang

Tôi gắng gặt một lượm sống

Bó buộc lỏng lẻo bởi dải băng ngôn từ

Tôi hú gọi trên cánh đồng người

Tôi nhặt những ánh mắt đời

Hòng dõi theo ánh mắt tôi

Dõi vào cõi ý thức

Cõi ý thức mênh mông xa vời

Dầu tôi biết vô nghĩa, vô nghĩa, vô nghĩa mà thôi.

(Nguyễn Huy Thiệp)
 
Vãn bối Vô song tài hèn, trí tuệ kém, xin mạn phép giới thiệu chùm thơ con cóc thứ thiệt về một thời vụng dại đây:

Không tên I

Ngoảnh lại nhìn mây, mây vô tình
Ngoảnh lại nhìn mưa, mưa cứ rơi
Ngoảnh lại nhìn em, em đi khuất
Ngoảnh lại nhìn đời, thấy cô đơn.

Không tên II

Tôi biết ngày xưa hờ hững quá
Nên em ngại chẳng dám nói ra
Rồi ngày tháng cứ thế mà trôi qua
Lòng hối hận khi tình yêu liệm tắt.

Không tên III

Thôi nhé từ đây đã hết rồi
Tôi về hóa đá trái tim thơ
Chờ cơn mưa xuống theo năm tháng
Sẽ thấy rêu xanh phủ bụi mờ.

Không tên cuối cùng

Ngồi buồn nói dóc cho vui
Làm thơ mới thấy thơ tình hơn tôi
Giá ngày xưa ấy yêu rồi
Thì nay đâu có cái Tôi buồn buồn...
 
Tặng lão Vô Song mấy dòng quái đản của lão Nguyễn Huy Thiệp nữa nà:

Tôi đã đúng

Tôi an lòng bởi sự lựa chọn hình thức biểu đạt này

Hình thức khó khăn, tầm thường, vô nghĩa, phù phiếm

Ðể sáng danh giá trị thiện tri thức

Trên cánh đồng hoang này

Cánh đồng hoang của mê muội và cái ác nhởn nhơ

Ai đấy ?

Ai cất lên tiếng sáo nỉ non trong đêm

Và những anh linh nào, những hồn ma nào quờ quạng

Tiếng thở nào rất khẽ

Nụ cười nào rất khẽ

Cất lên ghê rợn từ hàm răng trắng

Những tiếng thì thầm nào

Những lời rên rỉ côn trùng, không nghĩa lý gì

Chỉ riêng tiếng sáo mục đồng nhỏ nhoi, phiêu bồng

Ði hoang trên cánh đồng lòng

Ði hoang trên cánh đồng người

Kẻ tha nhân nào sống sót

Gã tri âm nào lắng nghe

Cội rễ nào gọi về

Rung tiếng tơ đồng

Ðêm vô minh này còn ai thức chong

Ai rảo bảo phiêu du trên đồng

Trong cõi trần ai mênh mông ?

(Nguyễn Huy Thiệp)
 
Thêm đoạn nữa cho máu:


Mưa như thế, bắt đầu từ lâu rồi

Trên mặt đất, những con bọ cử bò lổm ngổm

Tôi không biết con người khát khao

điều gì trong cõi sống này.

Hình như điều thiện bắt đầu từ

tình yêu phải không?

Điều thiện buồn tẻ vì nó nhạt nhẽo

Điều thiện tầm thường vì nó an toàn

Điều thiện tệ hại vì nó giết đi đam mê

Anh có sợ điều thiện không?

Chị có sợ điều thiện không?

Và em nữa?

Em có bao giờ ghê tởm điều thiện

bằng như điều ác?

Rồi mưu cùng với thời gian

sẽ xóa đi thôi, xóa hết

Xóa tất cả, rửa đi tất cả

Người ta sẽ rửa chúng ta đi

như rửa xương khi bốc mộ

Trong đêm không có ánh mặt trời

Chúng ta bị rửa đi như rửa xương khi bốc mộ

Tất cả xương người đều như thế.

Tất cả đều rời rạc, đen đúa, khô khan

Chúng ta bị rửa đi như rửa xương khi bốc mộ

Có cơn mưa nào.

Có đôi mắt nào nhòa ướt cho anh?

(Nguyễn Huy Thiệp)
 
Cái quái gì đây?
Lời đã hứa
7 tháng xa xôi, 7 tháng đâu rồi?
Lời hứa, chỉ là trên đầu môi.
Một lời hứa, xuông, ừ lời đã hứa.

Diễn đàn kiến thức.
Một năm chưa? Ừ, tầm 7 tháng nữa.
Một bữa say mèm, ta làm thơ
Viết vu vơ, chả nhờ ai thèm đọc.
7 tháng vu vơ, món nợ một lời thề.

Box Toán học, nghiệm nguyên hay phương trình lượng giác
Ta ngơ ngác, nhìn ngó box xung quanh.
Tan tành, thành hàng trăm mảnh nhỏ.
Chia lìa,...
Bài post lên, có ai thèm giải chứ
Đọc song rồi, nghĩ ngợi để đấy thôi.
Món nợ thời gian, qua từng ngày từng tháng
Kiến thức chẳng còn, ham hố với chi đây?
Tháng ngày, đầy ,... vơi nỗi nhớ.
Đợi chờ ... một ngày .. xa trên mây.

Còn đây!
Một lời đã hứa.

Một bài toán nghiệm nguyên chưa thèm giải
Nhị thức Niwtown viết đó, để có ai chơi?
Đợi chờ ... một người nữa trên trời
Mang đến diễn đàn ta một vầng kiến thức.

(Thandieu2)
 
Cảnh báo: Backysinh đọc thơ, truyện của Nguyễn Huy Thiệp nhiều coi chừng sẽ bị "khùng" theo ông ta đó nghen. Đọc thơ của Vô song đây này:

Khát

Kéo mây về cho mưa xuống
Cho cây lúa trổ bông
Cho ruộng đồng thỏa cơn thèm khát

Đã bao ngày nắng hạn
Con sâu ngọ nguậy trên cành
Hút những giọt sương còn sót lại
Chưa thỏa chí bình sinh

Vội lăn đùng xuống đất
Rơi vào khe nứt
ươn ướt, lành lạnh
Nó tưởng mưa sắp về
Há miệng chờ những hạt mưa thu...
 
Cô gái, lời nói nào làm cô bối rối xúc động ?

Những lưỡi dao cứa vào sĩ diện cô ư ?

- Không phải!

Những lời tán tỉnh rườm rà hoa mĩ ư?

- Cũng không phải nốt!

Ngôn ngữ trở nên ghê tởm,

nhớp nhúa trên miệng bọn tiểu nhân

Tôi biết một thứ ngôn ngữ giản dị như đất

Thứ ngôn ngữ mộc mạc, thẳng băng

Tựa như tiếng tù và

Như tiếng kèn đồng

Như tiếng chuông vọng...

Có một thứ ngôn ngữ thức tỉnh con người

Buộc họ soi vào lòng mình

như soi mặt xuống lòng hồ

Có thứ ngôn ngữ của người anh hùng,

của người chính trực

Nó làm ta bối rối xúc động

Ta không trốn được

Thứ ngôn ngũ không hề phù phiếm

cũng chẳng tân kỳ

Thứ ngôn ngữ của giống nòi truyền lại

Thứ ngôn ngữ của lương tri

không bao giờ mất...


(Nguyễn Huy Thiệp)
 

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top