Đèn đỏ-đèn xanh
... Có những ngày, tôi thức dậy sớm hơn mọi người, tôi thức sớm hơn đơn giản vì tôi đã không tài nào ngủ nổi. Với những ý nghĩ mới trong đêm và những niềm khao khát cũ tôi ngồi sắp hành trang đi qua phố 1 mình, tôi đi và nghĩ rằng sẽ đi sẽ trốn thật xa đâu đó, làm 1 điều gì đó thật mới cho đời mình, cho mọi người ... Tôi đã định bỏ đi và để rồi bất chợt nhận ra, tôi còn quên gì đó ở trong những chật hẹp cũ kia. Có những điều không thể giải thoát trong tôi ... vớ lấy chai rượu tôi uống, nhấm nháp sự bất lực của mình và lăn ra ngủ vùi ....
.... lúc ấy tôi biết rằng ở một góc đường nào đó, đèn xanh đã bật lên và ... em đã đi xa, rất xa... em đang đi về hướng nào sao tôi biết được !!!
... Trước khi có em xuất hiện giữa đời tôi, tôi đã có ngàn ngày quẩn quanh như thế! tôi chơi trò trốn tìm với số phận mình. Mỗi ngày thêm qua một niềm chán nản, mỗi ngày thêm lên một điều vô nghĩa. Tôi tự khỏa lấp sự chật hẹp và tù bí của mình bằng những trò chơi dung tục với mọi người, tôi đã tập chơi những trò chơi của họ ... lại hào hứng lại bốc đồng và ỉu xìu chán ngắt...
... Tôi biết rằng trên con đường tôi đi, chiếc đèn đỏ đang bật để oi bức một nỗi niềm chờ đợi !
... Và rồi em ngồi trước mắt tôi, cái suối tóc ấy tôi không dễ quên ... tôi thành thực tin đó là một dòng sông còn những ý nghĩ rồ dại của tôi như một đàn trẻ nhỏ. Chúng muốn được tắm truồng trên dòng sông ấy...
... và rồi em ở trước mặt tôi, tôi thích cái ý nghĩ an toàn của em về tôi dù sự thật là 1000 lần không hẳn thế. Tôi lại có thêm nhiều điều điên rồ nữa những đêm không ngủ nữa ngàn ngạt những ám ảnh vô hình về em....
.... Có những ngày tôi đã dành tg toan tính xem cái đèn đỏ kia đã bật cho tôi thoát đi chưa? tôi đã dựa vào em mà nương níu chút ấy tháng ngày. Nhưng vì bản chất là một kẻ tham lam và ích kỷ vô cùng tôi bỗng chốc muốn đánh cắp em về cất riêng cho mình... Tôi sẽ giấu em vào cái góc u tối nhưng sạch sẽ thơm tho của tâm hồn tôi. Phải rồi! tôi hằng ngày sẽ được cúi mình chiêm bái được ngả mình nghỉ mệt và đàn trẻ con ý nghĩ kia của tôi lại thỏa vẫy vùng....
... Những ngày như thế ! tôi chả còn quan tâm tới những chuyến đi của mình nữa. Cái ý nghĩ duy nhất là nếu có chạy trốn đi đâu nhất thiết tôi phải mang theo em. Kỳ lạ! bởi thật ra chưa có gì đảm bảo em sẽ là của tôi để mà cho tôi lên cái kế hoạch đó ...
... Đó sẽ là một kế hoạch hoàn hảo nếu tôi không đã 30 tuổi, cái tuổi bắt đầu biết sợ hãi ... cái tuổi mà con người ta đã thuộc khá nhiều thứ luật trên đời. Trước mặt tôi vẫn là cái đèn đỏ ... bao giờ thì nó mới chuyển màu xanh đây em ? tôi đã định hỏi em như thế. Nhưng thôi khỏi phiền hà. Bởi vì cái đèn đỏ ấy chỉ là dành cho tôi thôi, còn em thì tôi biết: mọi ngã đường đều đang bật đèn xanh !