Hà Nội Honey
Mật ngon Hà Nội
- Xu
- 894
Đó là tên bài báo của báo điện tử NachDenkSeiten đăng ngày 14.04.2023.
Tên bài trong bản tiếng Đức: Eine Niederlage, die die Welt verändern wird
Tác giả: Nhà báo Đức Tiến sĩ Alexander Soranto Neu
Về tác giả: Alexander Soranto Neu sinh ngày 19.03.1969 tại Eitorf (Tây Đức) là một cựu chính trị gia người Đức thuộc Đảng Cánh tả. Từ năm 2013 đến năm 2021, ông là thành viên của Quốc hội Đức.
Ông Neu có cha mẹ là người Nam Tư và được một cặp vợ chồng người Đức nhận làm con nuôi. Ông học khoa học chính trị ở Bonn và tốt nghiệp ĐH năm 1995. Năm 2004, ông nhận bằng tiến sĩ khoa học chính trị với luận án về việc đưa tin về chiến tranh Nam Tư trên tờ Times và Frankfurter Allgemeine Zeitung. Trong luận án của mình, ông đã đi đến kết luận rằng các bài báo cáo đăng trên tờ Times và tờ báo Frankfurter Allgemeinezeitung chỉ khác nhau một chút. Theo đó, cả hai tờ báo đều miêu tả các quốc gia là chủ thể trung tâm trong các sự kiện quốc tế và quy xung đột chủ yếu là do sự khác biệt về chủng tộc. Ông cũng xuất bản các bài báo học thuật về chính sách đối ngoại và an ninh. Ban đầu ông tham gia Đảng Xanh, bỏ đảng này năm 2005, sau đó vào đảng PDS, đảng này đã trở thành Đảng Cánh tả vào năm 2007. Từ năm 2006 đến năm 2013, ông là chuyên gia phụ trách chính sách an ninh cho nhóm nghị sĩ cánh tả tại Quốc hội Đức. Trong Quốc hội Đức khóa 19, ông Neu là chủ tịch Ủy ban Quốc phòng của QH Đức và là thành viên dự khuyết Ủy ban Đối ngoại QH.
Dưới đây là toàn bộ bài báo (do Hồ Ngọc Thắng chuyển ngữ).
Các cuộc tranh luận về cuộc tấn công mùa xuân sắp tới của lực lượng an ninh Ukraine chống lại quân đội Nga nhằm tái chiếm lãnh thổ đã mất đang nóng lên. Cuộc tranh luận này bị lu mờ bởi sự rò rỉ các tài liệu mật của Hoa Kỳ. Vì cuộc chiến này là một cuộc chiến đa chiều, và do đó cũng là một cuộc chiến ủy nhiệm giữa phương Tây và Nga, nên bài viết này sẽ xem xét những tác động địa chính trị của những thất bại tương ứng.
Bất kể kết quả của cuộc tấn công mùa xuân đã được công bố là gì, cho dù đó là cuộc đối đầu dứt khoát hay một trong nhiều cuộc tấn công của bên này hay bên kia của cuộc xung đột, phần sau đây nhằm phản ánh hậu quả của thất bại mà một trong hai bên cuộc xung đột cuối cùng sẽ bị ảnh hưởng. Không nên bàn đến những thất bại hay các hình thức thất bại quân sự của Ukraine hay của Nga trên chiến trường Ukraine. Tôi đã thảo luận về khía cạnh này trong một bài báo có tựa đề “Chiến thắng hay thất bại có ý nghĩa gì đối với Nga so với Ukraine và phương Tây? Một phân tích" trên tờ NachDenkSeiten này vào tháng 2: Chiến thắng của một bên trong cuộc xung đột là sự thất bại của bên kia trên chiến trường - hoàn toàn hoặc ở nhiều mức độ khác nhau, như tôi đã giải thích ở đó.
Vì cuộc chiến này là một cuộc chiến đa chiều, cũng là một cuộc chiến ủy nhiệm giữa phương Tây và Nga, có lẽ cả Trung Quốc và các quốc gia khác ở Nam bán cầu, nên cần xem xét tác động địa chính trị của những thất bại tương ứng - mà không có tham vọng muốn bàn luận hoàn chỉnh, vì thực tế không bao giờ tác động trong các danh mục rõ ràng.
Kịch bản 1: Thất bại của Nga
Nếu Nga thua trong cuộc chiến chống lại Ukraine và như vậy thua phương Tây, toàn bộ phản ứng dây chuyền về hậu quả đối với Nga và hơn thế nữa sẽ có thể hình dung được, thậm chí có thể xảy ra trong trường hợp này hay trường hợp khác.
Đầu tiên, nó sẽ cho thấy rằng Nga thậm chí không còn là một “cường quốc khu vực”, theo cách nói của B. Obama. Bởi vì Nga sẽ chứng tỏ không có khả năng đánh bại một quốc gia bằng quân sự trực tiếp trên biên giới của chính mình. Bỏ qua các biện pháp hỗ trợ khác nhau của NATO, cho đến nay đã đảm bảo sự tồn tại quân sự của Ukraine - mặc dù phải trả giá đắt về con người và cơ sở hạ tầng - hình ảnh về một người khổng lồ Nga với đôi chân bằng đất sét sẽ chiếm ưu thế. Với hình ảnh này thậm chí không phải là một cường quốc khu vực chính thức, các quốc gia ở khu vực hậu Xô Viết (Caucasus và Trung Á) có thể thấy mình được khuyến khích tìm kiếm các đối tác mới – chủ yếu ở phương Tây. Ngay cả khi các quốc gia này không thể hiện bất kỳ động cơ nào của riêng họ trong việc tìm kiếm đối tác mới, họ có thể buộc phải "áp sát" vào "người chiến thắng" trong cuộc chiến Ukraine. Belarus có lẽ sẽ là ứng cử viên đầu tiên được đưa vào khu vực châu Âu-Đại Tây Dương.
Hơn nữa, hiện tượng ly khai ít nhiều tiềm ẩn (từ khóa: Chechnya), đặc biệt là ở khu vực Kavkaz, có thể lấy lại động lực. Người mạnh mẽ của Chechnya, R. Kadyrov, - vẫn - là một tín đồ trung thành của Putin. Xét về mối quan hệ trung thành đặc biệt này, Chechnya được hưởng - so với các chủ thể liên bang khác - quyền tự trị vượt trội trong Liên bang Nga. Tuy nhiên, trong trường hợp Nga thất bại, các quân bài nội địa của Nga có thể được xáo trộn lại. Rằng một kịch bản như vậy không phải là xa vời được thể hiện qua sự linh hoạt của người cha và người tiền nhiệm của R. Kadyrov, A. Kadryov.
Năm 1994, trong tình trạng suy yếu chung của nhà nước Nga, dưới thời B. Yeltsin, ông tuyên bố Dschihad, tức là thánh chiến, chống lại Nga. Sau đó, vào năm 1999, ông thay đổi mặt trận và năm 2003 trở thành Tổng thống của chủ thể liên bang Nga Chechnya. Năm 2004 A. Kadyrov chết trong một cuộc tấn công. Đặc biệt, mối quan hệ khăng khít về lòng trung thành giữa R. Kadyrov và V. Putin đảm bảo cho Chechnya tiếp tục tồn tại trong Liên bang Nga. Nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu Nga thua cuộc chiến và mất quyền lực trong chính ngôi nhà của mình? Đặc biệt là sự tồn tại chính trị của Tổng thống Nga hiện tại, V. Putin, sau đó có vẻ đáng nghi vấn hơn. Ngay cả khi R. Kadyrov trung thành với chế độ nhà nước Nga, điều đó không có nghĩa là Kadyrov sẽ có thể đảm bảo quyền lực của mình trong thời gian dài nếu người bảo lãnh trước đây của ông là V. Putin ra đi. Nếu một cuộc nội chiến lại nổ ra ở Chechnya, hiệu ứng domino ly khai có thể xảy ra - ban đầu là ở các chủ thể liên bang của vùng Kavkaz và có thể xa hơn là sự tan rã của Liên bang Nga.
Và trên thực tế, các tòa soạn phương Tây và có lẽ cả viện nghiên cứu và các tổ chức chính trị sẽ đồn đoán về sự tan rã của Liên bang Nga. Tuyên bố của Bộ trưởng Quốc phòng Hoa Kỳ Austin rằng "chúng ta muốn Nga bị suy yếu đến mức không còn khả năng thực hiện một điều gì đó giống như cuộc xâm lược Ukraine này" để lại nhiều chỗ để bàn luận. Tuyên bố này không nhất thiết phải được hiểu là ý chí chia rẽ nước Nga, nhưng cũng không thể loại trừ khả năng này – hoặc ít nhất không được hoan nghênh như một tác dụng phụ tốt đẹp. Các tác nhân phương Tây khác đã nói rõ ràng về thuật ngữ " phi thực dân hóa nước Nga". Ví dụ, vào ngày 27.05.2022, tạp chí Hoa Kỳ “The Atlantic” đã đăng một bài báo có tựa đề “Phi thực dân hóa nước Nga”.
Trong đó nói về "tài sản thuộc địa" của Điện Kremlin và đặc biệt đề cập đến Chechnya, Tartastan, thậm chí cả Siberia và Bắc Cực. Tác giả C.Michel đòi phương Tây phải hoàn thành dự án bắt đầu từ năm 1991 (nghĩa là Liên Xô tan rã). Tiếp theo: Điện Kremlin phải đánh mất đế chế của mình để tránh nguy cơ xảy ra các cuộc chiến tranh tiếp theo, điều này liên quan đến lời kêu gọi của Austin về việc làm suy yếu nước Nga để ngăn chặn khả năng chiến tranh của nước này.
Mức độ mà những yêu cầu này được thảo luận trong giới chính trị ở Washington được thể hiện qua một cuộc họp ngắn trực tuyến có tựa đề: " Phi thực dân hóa Nga - Một mệnh lệnh đạo đức và chiến lược" - được tổ chức vào ngày 23.06.2022 bởi cái gọi là "Ủy ban An ninh và Hợp tác trong Châu Âu" - còn được gọi là Ủy ban Hoa Kỳ-Helsinki. Một trong những thành viên tham gia hội thảo là C. Michel, đã đề cập ở trên.
Tổ chức này không phải là một tổ chức tư vấn hay tổ chức phi chính phủ nào đó do chính phủ tài trợ. Đây là một ủy ban của nhà nước hoặc chính phủ (csce.gov) có các thành viên gần như hoàn toàn được ủy quyền từ hai viện của Quốc hội Hoa Kỳ, Thượng viện và Hạ viện. Họ được bổ nhiệm bởi Tổng thống Hoa Kỳ, Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ, Lầu Năm Góc (Bộ Quốc phòng Hoa Kỳ), Bộ Thương mại và Chủ tịch Thượng viện Hoa Kỳ và Chủ tịch Hạ viện Hoa Kỳ. Ủy ban Hoa Kỳ-Helsinki mô tả bản chất của nó là một "ủy ban độc lập của chính phủ Hoa Kỳ thúc đẩy an ninh quốc gia và lợi ích quốc gia của Hoa Kỳ thông qua việc thúc đẩy nhân quyền, an ninh quân sự và hợp tác kinh tế ở 57 quốc gia". Do đó, Ủy ban Hoa Kỳ tự coi mình là người bảo vệ tự ủy quyền của Tổ chức An ninh và Hợp tác châu Âu (OSCE) và các mục tiêu của nó - do đó, nó không phải là một cơ quan của OSCE. Và ủy ban này đang tranh luận nghiêm túc về việc phá vỡ nước nhà nước Nga. Không cần phải nói rằng cuộc thảo luận về việc xóa bỏ chế độ nhà nước Nga này không được chú ý ở Moscow. Ví dụ, Nga gần đây đã công bố một chiến lược chính sách đối ngoại mới coi phương Tây là "mối đe dọa hiện hữu" đối với Nga và ý định loại bỏ "sự thống trị của Hoa Kỳ và các quốc gia không thân thiện khác trong chính trị thế giới".
Thất bại của Nga sẽ đẩy nhanh và tăng cường một quá trình vốn là động lực chính cho cuộc chiến của Nga chống lại Ukraine. Đầu tiên, sự mở rộng liên tục của NATO - cũng tiến xa hơn vào không gian hậu Xô Viết. Thứ hai, Ukraine sẽ bị biến thành một bức tường thành chống Nga được bọc thép kỹ lưỡng với hình ảnh đã đánh bại Nga. Quân đội phương Tây, chủ yếu là Hoa Kỳ và Ba Lan sẽ đóng quân ngay trên biên giới của Nga. Một chấn thương vĩnh viễn cho Nga. Với việc kết nạp Phần Lan, NATO đã mở rộng thêm 1.300 km biên giới với Nga.
Kịch bản 2: Ukraine thất bại
Thất bại của Ukraine cũng sẽ là một thất bại đối với phương Tây trong cuộc chiến tranh ủy nhiệm. Nó sẽ có tác động to lớn đến hình ảnh của Hoa Kỳ với tư cách là một siêu cường, NATO với tư cách là liên minh quân sự lớn nhất và mạnh nhất trong lịch sử loài người, EU với tư cách là một dự án hội nhập châu Âu và tham vọng trở thành một tay chơi toàn cầu nhỏ hơn dưới sự lãnh đạo của Hoa Kỳ. Nó sẽ có tác động đến mối quan hệ giữa châu Âu, đặc biệt là các quốc gia Đông Âu và Nga. Ngay cả khi các quốc gia thành viên NATO và EU đã xích lại gần nhau hơn khi đối mặt với chiến tranh, nó không nhất thiết phải là vĩnh viễn. Hai tổ chức chính phủ quốc tế này được tạo thành từ các quốc gia, mỗi quốc gia có lợi ích quốc gia riêng. Ví dụ, Hungary tiếp tục bước ra khỏi điệp khúc và duy trì mối quan hệ song phương đặc biệt với Nga, như gần đây với việc đảm bảo các dòng năng lượng bổ sung, điều mà các đối tác phương Tây không có thiện chí ghi nhận. Nhưng chi tiết thì như thế này:
Hoa Kỳ
Sự mất mát tương đối về quyền lực của Hoa Kỳ trong hệ thống toàn cầu sẽ được tăng tốc. Cuối cùng nhưng không kém phần quan trọng, việc Hoa Kỳ vội vã rút quân khỏi Afghanistan vào năm 2021 có thể đã góp phần khiến Hoa Kỳ không còn được coi là một nhân tố bảo vệ đáng tin cậy. Hiện tại, ảnh hưởng của Mỹ đối với các đồng minh lịch sử như Ả Rập Saudi đang giảm dần. Ả Rập Saudi dường như đang hòa giải với Iran theo sáng kiến đàm phán của Trung Quốc, và hòa bình đột nhiên có thể xảy ra cho Yemen. Syria và thành viên NATO Thổ Nhĩ Kỳ đang xích lại gần nhau hơn dưới sự trung gian của Nga. Trong cả hai trường hợp, Mỹ không những không đóng vai trò gì mà các hoạt động hòa giải còn làm suy yếu các lợi ích địa chính trị của Washington. Tổ chức OPEC+ gần đây đã quyết định không tăng sản lượng theo yêu cầu của Mỹ mà giảm sản lượng theo mong muốn của Nga. Phi đô la hóa, tức là việc loại bỏ việc sử dụng đồng đô la Mỹ trong thương mại quốc tế, đang diễn ra nhanh hơn bao giờ hết. Ngày càng có nhiều quốc gia tài trợ cho thương mại song phương bằng đồng tiền quốc gia của họ. Hệ thống thanh toán SWIFT sẽ phải đối mặt với sự cạnh tranh trong tương lai, do đó thế giới ngoài phương Tây cũng có thể trốn tránh áp lực trừng phạt từ Hoa Kỳ trong lĩnh vực này, điều đó có nghĩa là thanh gươm của chính sách trừng phạt của Hoa Kỳ, được sử dụng trong một cách lạm phát để kỷ luật các quốc gia ngang ngược, sẽ trở nên kém hiệu quả hơn. Với những biện pháp này, cơ hội gây ảnh hưởng và có thể nói là doanh thu của Hoa Kỳ đang giảm dần, điều này sẽ đặt ra câu hỏi trong trung hạn liệu Hoa Kỳ có thể tiếp tục quản lý chi tiêu quân sự của mình hay không (858 tỷ đô la Mỹ trong ngân sách hiện tại năm 2023), liệu họ có thể đáp ứng được các căn cứ quân Mỹ ở gần 1.000 nơi trên các lục địa khác nhau cho phép Hoa Kỳ triển khai và duy trì sức mạnh quân sự của mình hay không, v.v.
NATO
Sự mất quyền lực này của Mỹ đã tác động trực tiếp đến sự gắn kết của NATO. Các lực lượng ly tâm có lẽ sẽ được giải phóng, vì hình ảnh của NATO, tổ chức đã tuyên bố cuộc chiến này là vận mệnh của nó, với tư cách là liên minh quân sự hùng mạnh nhất trong lịch sử loài người sẽ bị tổn hại nghiêm trọng và sau đó tạo ra một cuộc khủng hoảng tính hợp pháp chưa từng có.
Nếu 31 quốc gia thành viên có ngân sách quân sự trên 1,175 nghìn tỷ đô la Mỹ (tính đến năm 2021), trong đó riêng Hoa Kỳ có 801 tỷ đô la Mỹ (tính đến năm 2021) và tổng GDP gần 40 nghìn tỷ đô la Mỹ (tính đến năm 2021) trong việc so sánh với Nga, quốc gia có ngân sách quân sự là 66 tỷ đô la (tính đến năm 2021) và GDP tương đối ít ỏi 1,8 nghìn tỷ đô la (tính đến năm 2021), để lại ấn tượng thảm hại đối với phần còn lại của thế giới.
Liên minh châu âu
Trước thất bại của phương Tây, EU, trong khi đó đang ngày càng liên kết với Hoa Kỳ và sẵn sàng tuân thủ các yêu cầu của Hoa Kỳ, sẽ phải tái tạo lại chính mình về mặt chủ quyền thực sự của châu Âu nếu không muốn bị rơi vào tầm quan trọng tuyệt đối trống không. Có lẽ trong trường hợp thất bại, những ý tưởng của Tổng thống Pháp E.Macron về một châu Âu độc lập hơn sau đó cũng sẽ phát triển các cuộc tranh luận mang tính xây dựng ở các thủ đô châu Âu khác và ở Brussels thay vì coi chúng là phản bội thông qua các phản ánh về đạo đức.
Nếu Tổng thống tương lai của Hoa Kỳ được gọi lại là D. Trump hoặc một người nào đó thuộc loại của ông ấy, cuộc tranh luận này dù sao cũng sẽ phải sớm được tổ chức ở châu Âu, dù muốn hay không. Vì một châu Âu có chủ quyền và tự chủ không phải là chống Mỹ, trừ khi người ta coi mọi thứ nằm ngoài sự phục tùng của Mỹ là chống Mỹ. Các phản ứng hiện tại đối với các tuyên bố của Macron cho thấy rằng lối suy nghĩ phức tạp như vậy tồn tại.
Ngược lại, với tư cách là người chiến thắng, Nga có lẽ sẽ cố gắng để phá bỏ EU và thiết lập quan hệ song phương với các quốc gia châu Âu phù hợp với lợi ích của Nga, hoặc làm cho EU phải tuân thủ nhằm loại bỏ vĩnh viễn một tác nhân "không thân thiện". Một EU dưới sự lãnh đạo của Hoa Kỳ hoặc Nga không phải là mong muốn đối với người châu Âu chúng ta - nếu người ta nhìn nhận một cách nghiêm túc, lợi ích của chúng ta không phù hợp với lợi ích của Nga hoặc của Hoa Kỳ.
Phần kết luận
Sự thay đổi mang tính thời đại từ phương Tây đơn cực sang trật tự thế giới đa cực đi kèm với tình trạng rối loạn hiếu chiến. Cuộc chiến của Nga tấn công Ukraine và cuộc chiến tranh ủy nhiệm có liên quan là những dấu hiệu rõ ràng của sự thay đổi mang tính thời đại - không phải là không thể tránh khỏi, nhưng được dự kiến. Đồng thời, chiến tranh thể hiện và đẩy nhanh sự thay đổi mang tính thời đại. Ngay cả khi Nga thua trong cuộc chiến với tất cả những hậu quả có thể xảy ra nêu trên, quá trình phát triển hướng tới một trật tự thế giới đa cực mới, trong đó Trung Quốc và Nam bán cầu sẽ giúp định hình trật tự quốc tế với tư cách là các cường quốc dường như không thể ngăn cản, đối với tôi.
Một thất bại của Nga chắc chắn sẽ làm chậm quá trình chuyển đổi và hơn hết là đặt Trung Quốc vào tình thế khó khăn, bởi đối tác lớn ở phía bắc, tức là Nga, sẽ không còn. Một nước Nga bị chia cắt hoặc thậm chí là thân phương Tây là kịch bản tồi tệ nhất đối với Trung Quốc về sự phát triển chính sách địa chính trị, an ninh và năng lượng.
Trong trường hợp thất bại, phương Tây sẽ đánh mất quyền lực toàn cầu với tốc độ chóng mặt. Các tổ chức chính phủ quốc tế không thích ứng với sự cân bằng quyền lực mới do sự phong tỏa của phương Tây sẽ bị gạt ra ngoài lề bởi các diễn đàn và thể chế quốc tế mới do các nước BRICS lãnh đạo. Ngay bây giờ G20 đã phù hợp hơn G7. Ngày càng có nhiều quốc gia từ tất cả các châu lục chuyển sang định dạng BRICS.
Cả hai mục tiêu tối đa, một mặt là khả năng phá hủy chế độ nhà nước Nga và mặt khác là "loại bỏ" sự thống trị của phương Tây, cho thấy hai điều: Thứ nhất, như các nhà quan sát phê phán đã lưu ý ngay từ đầu, đó không chỉ là vấn đề của một chiến tranh khu vực của người Nga và Ukraine, mà còn là trên hết là cuộc chiến tranh trật tự thế giới về địa chính trị giữa phương Tây với Nga và có thể cả các quốc gia khác trong thế giới ngoài phương Tây. Và thứ hai, quyết tâm của cả hai bên giống như hai đoàn tàu đang chạy đua với nhau, phanh của mỗi bên đã được tháo ra một cách có chủ ý từ trước để thể hiện quyết tâm của mình với bên kia - không phải là một viễn cảnh tốt đẹp cho hòa bình thế giới.
Trong trường hợp của Nga, mục tiêu tối thiểu trong cuộc xung đột này là đảm bảo vị thế của mình như một cường quốc và yêu cầu các lợi ích an ninh của mình cũng như sự tồn tại của nó với tư cách là một quốc gia phải được tính đến - nhiều nhất là loại bỏ sự thống trị toàn cầu của phương Tây và, nếu có thể, kiểm soát khu vực hậu Xô Viết cũng như trên toàn châu Âu.
Đối với phương Tây, đó là việc dừng lại và tốt nhất là quay ngược thời gian về trật tự thế giới đơn cực do Mỹ lãnh đạo. Nhưng ít nhất đó là về sự tồn vong của nhà nước Ukraine và mối liên hệ của nó với EU và NATO, dưới bất kỳ hình thức nào. Thực tế thất bại của bên này hay bên kia sẽ nằm ở đâu đó trong một khu vực nhất định.
Đường link của bài báo: https://www.nachdenkseiten.de/?p=96345
Tên bài trong bản tiếng Đức: Eine Niederlage, die die Welt verändern wird
Tác giả: Nhà báo Đức Tiến sĩ Alexander Soranto Neu
Về tác giả: Alexander Soranto Neu sinh ngày 19.03.1969 tại Eitorf (Tây Đức) là một cựu chính trị gia người Đức thuộc Đảng Cánh tả. Từ năm 2013 đến năm 2021, ông là thành viên của Quốc hội Đức.
Ông Neu có cha mẹ là người Nam Tư và được một cặp vợ chồng người Đức nhận làm con nuôi. Ông học khoa học chính trị ở Bonn và tốt nghiệp ĐH năm 1995. Năm 2004, ông nhận bằng tiến sĩ khoa học chính trị với luận án về việc đưa tin về chiến tranh Nam Tư trên tờ Times và Frankfurter Allgemeine Zeitung. Trong luận án của mình, ông đã đi đến kết luận rằng các bài báo cáo đăng trên tờ Times và tờ báo Frankfurter Allgemeinezeitung chỉ khác nhau một chút. Theo đó, cả hai tờ báo đều miêu tả các quốc gia là chủ thể trung tâm trong các sự kiện quốc tế và quy xung đột chủ yếu là do sự khác biệt về chủng tộc. Ông cũng xuất bản các bài báo học thuật về chính sách đối ngoại và an ninh. Ban đầu ông tham gia Đảng Xanh, bỏ đảng này năm 2005, sau đó vào đảng PDS, đảng này đã trở thành Đảng Cánh tả vào năm 2007. Từ năm 2006 đến năm 2013, ông là chuyên gia phụ trách chính sách an ninh cho nhóm nghị sĩ cánh tả tại Quốc hội Đức. Trong Quốc hội Đức khóa 19, ông Neu là chủ tịch Ủy ban Quốc phòng của QH Đức và là thành viên dự khuyết Ủy ban Đối ngoại QH.
Dưới đây là toàn bộ bài báo (do Hồ Ngọc Thắng chuyển ngữ).
Các cuộc tranh luận về cuộc tấn công mùa xuân sắp tới của lực lượng an ninh Ukraine chống lại quân đội Nga nhằm tái chiếm lãnh thổ đã mất đang nóng lên. Cuộc tranh luận này bị lu mờ bởi sự rò rỉ các tài liệu mật của Hoa Kỳ. Vì cuộc chiến này là một cuộc chiến đa chiều, và do đó cũng là một cuộc chiến ủy nhiệm giữa phương Tây và Nga, nên bài viết này sẽ xem xét những tác động địa chính trị của những thất bại tương ứng.
Bất kể kết quả của cuộc tấn công mùa xuân đã được công bố là gì, cho dù đó là cuộc đối đầu dứt khoát hay một trong nhiều cuộc tấn công của bên này hay bên kia của cuộc xung đột, phần sau đây nhằm phản ánh hậu quả của thất bại mà một trong hai bên cuộc xung đột cuối cùng sẽ bị ảnh hưởng. Không nên bàn đến những thất bại hay các hình thức thất bại quân sự của Ukraine hay của Nga trên chiến trường Ukraine. Tôi đã thảo luận về khía cạnh này trong một bài báo có tựa đề “Chiến thắng hay thất bại có ý nghĩa gì đối với Nga so với Ukraine và phương Tây? Một phân tích" trên tờ NachDenkSeiten này vào tháng 2: Chiến thắng của một bên trong cuộc xung đột là sự thất bại của bên kia trên chiến trường - hoàn toàn hoặc ở nhiều mức độ khác nhau, như tôi đã giải thích ở đó.
Vì cuộc chiến này là một cuộc chiến đa chiều, cũng là một cuộc chiến ủy nhiệm giữa phương Tây và Nga, có lẽ cả Trung Quốc và các quốc gia khác ở Nam bán cầu, nên cần xem xét tác động địa chính trị của những thất bại tương ứng - mà không có tham vọng muốn bàn luận hoàn chỉnh, vì thực tế không bao giờ tác động trong các danh mục rõ ràng.
Kịch bản 1: Thất bại của Nga
Nếu Nga thua trong cuộc chiến chống lại Ukraine và như vậy thua phương Tây, toàn bộ phản ứng dây chuyền về hậu quả đối với Nga và hơn thế nữa sẽ có thể hình dung được, thậm chí có thể xảy ra trong trường hợp này hay trường hợp khác.
Đầu tiên, nó sẽ cho thấy rằng Nga thậm chí không còn là một “cường quốc khu vực”, theo cách nói của B. Obama. Bởi vì Nga sẽ chứng tỏ không có khả năng đánh bại một quốc gia bằng quân sự trực tiếp trên biên giới của chính mình. Bỏ qua các biện pháp hỗ trợ khác nhau của NATO, cho đến nay đã đảm bảo sự tồn tại quân sự của Ukraine - mặc dù phải trả giá đắt về con người và cơ sở hạ tầng - hình ảnh về một người khổng lồ Nga với đôi chân bằng đất sét sẽ chiếm ưu thế. Với hình ảnh này thậm chí không phải là một cường quốc khu vực chính thức, các quốc gia ở khu vực hậu Xô Viết (Caucasus và Trung Á) có thể thấy mình được khuyến khích tìm kiếm các đối tác mới – chủ yếu ở phương Tây. Ngay cả khi các quốc gia này không thể hiện bất kỳ động cơ nào của riêng họ trong việc tìm kiếm đối tác mới, họ có thể buộc phải "áp sát" vào "người chiến thắng" trong cuộc chiến Ukraine. Belarus có lẽ sẽ là ứng cử viên đầu tiên được đưa vào khu vực châu Âu-Đại Tây Dương.
Hơn nữa, hiện tượng ly khai ít nhiều tiềm ẩn (từ khóa: Chechnya), đặc biệt là ở khu vực Kavkaz, có thể lấy lại động lực. Người mạnh mẽ của Chechnya, R. Kadyrov, - vẫn - là một tín đồ trung thành của Putin. Xét về mối quan hệ trung thành đặc biệt này, Chechnya được hưởng - so với các chủ thể liên bang khác - quyền tự trị vượt trội trong Liên bang Nga. Tuy nhiên, trong trường hợp Nga thất bại, các quân bài nội địa của Nga có thể được xáo trộn lại. Rằng một kịch bản như vậy không phải là xa vời được thể hiện qua sự linh hoạt của người cha và người tiền nhiệm của R. Kadyrov, A. Kadryov.
Năm 1994, trong tình trạng suy yếu chung của nhà nước Nga, dưới thời B. Yeltsin, ông tuyên bố Dschihad, tức là thánh chiến, chống lại Nga. Sau đó, vào năm 1999, ông thay đổi mặt trận và năm 2003 trở thành Tổng thống của chủ thể liên bang Nga Chechnya. Năm 2004 A. Kadyrov chết trong một cuộc tấn công. Đặc biệt, mối quan hệ khăng khít về lòng trung thành giữa R. Kadyrov và V. Putin đảm bảo cho Chechnya tiếp tục tồn tại trong Liên bang Nga. Nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu Nga thua cuộc chiến và mất quyền lực trong chính ngôi nhà của mình? Đặc biệt là sự tồn tại chính trị của Tổng thống Nga hiện tại, V. Putin, sau đó có vẻ đáng nghi vấn hơn. Ngay cả khi R. Kadyrov trung thành với chế độ nhà nước Nga, điều đó không có nghĩa là Kadyrov sẽ có thể đảm bảo quyền lực của mình trong thời gian dài nếu người bảo lãnh trước đây của ông là V. Putin ra đi. Nếu một cuộc nội chiến lại nổ ra ở Chechnya, hiệu ứng domino ly khai có thể xảy ra - ban đầu là ở các chủ thể liên bang của vùng Kavkaz và có thể xa hơn là sự tan rã của Liên bang Nga.
Và trên thực tế, các tòa soạn phương Tây và có lẽ cả viện nghiên cứu và các tổ chức chính trị sẽ đồn đoán về sự tan rã của Liên bang Nga. Tuyên bố của Bộ trưởng Quốc phòng Hoa Kỳ Austin rằng "chúng ta muốn Nga bị suy yếu đến mức không còn khả năng thực hiện một điều gì đó giống như cuộc xâm lược Ukraine này" để lại nhiều chỗ để bàn luận. Tuyên bố này không nhất thiết phải được hiểu là ý chí chia rẽ nước Nga, nhưng cũng không thể loại trừ khả năng này – hoặc ít nhất không được hoan nghênh như một tác dụng phụ tốt đẹp. Các tác nhân phương Tây khác đã nói rõ ràng về thuật ngữ " phi thực dân hóa nước Nga". Ví dụ, vào ngày 27.05.2022, tạp chí Hoa Kỳ “The Atlantic” đã đăng một bài báo có tựa đề “Phi thực dân hóa nước Nga”.
Trong đó nói về "tài sản thuộc địa" của Điện Kremlin và đặc biệt đề cập đến Chechnya, Tartastan, thậm chí cả Siberia và Bắc Cực. Tác giả C.Michel đòi phương Tây phải hoàn thành dự án bắt đầu từ năm 1991 (nghĩa là Liên Xô tan rã). Tiếp theo: Điện Kremlin phải đánh mất đế chế của mình để tránh nguy cơ xảy ra các cuộc chiến tranh tiếp theo, điều này liên quan đến lời kêu gọi của Austin về việc làm suy yếu nước Nga để ngăn chặn khả năng chiến tranh của nước này.
Mức độ mà những yêu cầu này được thảo luận trong giới chính trị ở Washington được thể hiện qua một cuộc họp ngắn trực tuyến có tựa đề: " Phi thực dân hóa Nga - Một mệnh lệnh đạo đức và chiến lược" - được tổ chức vào ngày 23.06.2022 bởi cái gọi là "Ủy ban An ninh và Hợp tác trong Châu Âu" - còn được gọi là Ủy ban Hoa Kỳ-Helsinki. Một trong những thành viên tham gia hội thảo là C. Michel, đã đề cập ở trên.
Tổ chức này không phải là một tổ chức tư vấn hay tổ chức phi chính phủ nào đó do chính phủ tài trợ. Đây là một ủy ban của nhà nước hoặc chính phủ (csce.gov) có các thành viên gần như hoàn toàn được ủy quyền từ hai viện của Quốc hội Hoa Kỳ, Thượng viện và Hạ viện. Họ được bổ nhiệm bởi Tổng thống Hoa Kỳ, Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ, Lầu Năm Góc (Bộ Quốc phòng Hoa Kỳ), Bộ Thương mại và Chủ tịch Thượng viện Hoa Kỳ và Chủ tịch Hạ viện Hoa Kỳ. Ủy ban Hoa Kỳ-Helsinki mô tả bản chất của nó là một "ủy ban độc lập của chính phủ Hoa Kỳ thúc đẩy an ninh quốc gia và lợi ích quốc gia của Hoa Kỳ thông qua việc thúc đẩy nhân quyền, an ninh quân sự và hợp tác kinh tế ở 57 quốc gia". Do đó, Ủy ban Hoa Kỳ tự coi mình là người bảo vệ tự ủy quyền của Tổ chức An ninh và Hợp tác châu Âu (OSCE) và các mục tiêu của nó - do đó, nó không phải là một cơ quan của OSCE. Và ủy ban này đang tranh luận nghiêm túc về việc phá vỡ nước nhà nước Nga. Không cần phải nói rằng cuộc thảo luận về việc xóa bỏ chế độ nhà nước Nga này không được chú ý ở Moscow. Ví dụ, Nga gần đây đã công bố một chiến lược chính sách đối ngoại mới coi phương Tây là "mối đe dọa hiện hữu" đối với Nga và ý định loại bỏ "sự thống trị của Hoa Kỳ và các quốc gia không thân thiện khác trong chính trị thế giới".
Thất bại của Nga sẽ đẩy nhanh và tăng cường một quá trình vốn là động lực chính cho cuộc chiến của Nga chống lại Ukraine. Đầu tiên, sự mở rộng liên tục của NATO - cũng tiến xa hơn vào không gian hậu Xô Viết. Thứ hai, Ukraine sẽ bị biến thành một bức tường thành chống Nga được bọc thép kỹ lưỡng với hình ảnh đã đánh bại Nga. Quân đội phương Tây, chủ yếu là Hoa Kỳ và Ba Lan sẽ đóng quân ngay trên biên giới của Nga. Một chấn thương vĩnh viễn cho Nga. Với việc kết nạp Phần Lan, NATO đã mở rộng thêm 1.300 km biên giới với Nga.
Kịch bản 2: Ukraine thất bại
Thất bại của Ukraine cũng sẽ là một thất bại đối với phương Tây trong cuộc chiến tranh ủy nhiệm. Nó sẽ có tác động to lớn đến hình ảnh của Hoa Kỳ với tư cách là một siêu cường, NATO với tư cách là liên minh quân sự lớn nhất và mạnh nhất trong lịch sử loài người, EU với tư cách là một dự án hội nhập châu Âu và tham vọng trở thành một tay chơi toàn cầu nhỏ hơn dưới sự lãnh đạo của Hoa Kỳ. Nó sẽ có tác động đến mối quan hệ giữa châu Âu, đặc biệt là các quốc gia Đông Âu và Nga. Ngay cả khi các quốc gia thành viên NATO và EU đã xích lại gần nhau hơn khi đối mặt với chiến tranh, nó không nhất thiết phải là vĩnh viễn. Hai tổ chức chính phủ quốc tế này được tạo thành từ các quốc gia, mỗi quốc gia có lợi ích quốc gia riêng. Ví dụ, Hungary tiếp tục bước ra khỏi điệp khúc và duy trì mối quan hệ song phương đặc biệt với Nga, như gần đây với việc đảm bảo các dòng năng lượng bổ sung, điều mà các đối tác phương Tây không có thiện chí ghi nhận. Nhưng chi tiết thì như thế này:
Hoa Kỳ
Sự mất mát tương đối về quyền lực của Hoa Kỳ trong hệ thống toàn cầu sẽ được tăng tốc. Cuối cùng nhưng không kém phần quan trọng, việc Hoa Kỳ vội vã rút quân khỏi Afghanistan vào năm 2021 có thể đã góp phần khiến Hoa Kỳ không còn được coi là một nhân tố bảo vệ đáng tin cậy. Hiện tại, ảnh hưởng của Mỹ đối với các đồng minh lịch sử như Ả Rập Saudi đang giảm dần. Ả Rập Saudi dường như đang hòa giải với Iran theo sáng kiến đàm phán của Trung Quốc, và hòa bình đột nhiên có thể xảy ra cho Yemen. Syria và thành viên NATO Thổ Nhĩ Kỳ đang xích lại gần nhau hơn dưới sự trung gian của Nga. Trong cả hai trường hợp, Mỹ không những không đóng vai trò gì mà các hoạt động hòa giải còn làm suy yếu các lợi ích địa chính trị của Washington. Tổ chức OPEC+ gần đây đã quyết định không tăng sản lượng theo yêu cầu của Mỹ mà giảm sản lượng theo mong muốn của Nga. Phi đô la hóa, tức là việc loại bỏ việc sử dụng đồng đô la Mỹ trong thương mại quốc tế, đang diễn ra nhanh hơn bao giờ hết. Ngày càng có nhiều quốc gia tài trợ cho thương mại song phương bằng đồng tiền quốc gia của họ. Hệ thống thanh toán SWIFT sẽ phải đối mặt với sự cạnh tranh trong tương lai, do đó thế giới ngoài phương Tây cũng có thể trốn tránh áp lực trừng phạt từ Hoa Kỳ trong lĩnh vực này, điều đó có nghĩa là thanh gươm của chính sách trừng phạt của Hoa Kỳ, được sử dụng trong một cách lạm phát để kỷ luật các quốc gia ngang ngược, sẽ trở nên kém hiệu quả hơn. Với những biện pháp này, cơ hội gây ảnh hưởng và có thể nói là doanh thu của Hoa Kỳ đang giảm dần, điều này sẽ đặt ra câu hỏi trong trung hạn liệu Hoa Kỳ có thể tiếp tục quản lý chi tiêu quân sự của mình hay không (858 tỷ đô la Mỹ trong ngân sách hiện tại năm 2023), liệu họ có thể đáp ứng được các căn cứ quân Mỹ ở gần 1.000 nơi trên các lục địa khác nhau cho phép Hoa Kỳ triển khai và duy trì sức mạnh quân sự của mình hay không, v.v.
NATO
Sự mất quyền lực này của Mỹ đã tác động trực tiếp đến sự gắn kết của NATO. Các lực lượng ly tâm có lẽ sẽ được giải phóng, vì hình ảnh của NATO, tổ chức đã tuyên bố cuộc chiến này là vận mệnh của nó, với tư cách là liên minh quân sự hùng mạnh nhất trong lịch sử loài người sẽ bị tổn hại nghiêm trọng và sau đó tạo ra một cuộc khủng hoảng tính hợp pháp chưa từng có.
Nếu 31 quốc gia thành viên có ngân sách quân sự trên 1,175 nghìn tỷ đô la Mỹ (tính đến năm 2021), trong đó riêng Hoa Kỳ có 801 tỷ đô la Mỹ (tính đến năm 2021) và tổng GDP gần 40 nghìn tỷ đô la Mỹ (tính đến năm 2021) trong việc so sánh với Nga, quốc gia có ngân sách quân sự là 66 tỷ đô la (tính đến năm 2021) và GDP tương đối ít ỏi 1,8 nghìn tỷ đô la (tính đến năm 2021), để lại ấn tượng thảm hại đối với phần còn lại của thế giới.
Liên minh châu âu
Trước thất bại của phương Tây, EU, trong khi đó đang ngày càng liên kết với Hoa Kỳ và sẵn sàng tuân thủ các yêu cầu của Hoa Kỳ, sẽ phải tái tạo lại chính mình về mặt chủ quyền thực sự của châu Âu nếu không muốn bị rơi vào tầm quan trọng tuyệt đối trống không. Có lẽ trong trường hợp thất bại, những ý tưởng của Tổng thống Pháp E.Macron về một châu Âu độc lập hơn sau đó cũng sẽ phát triển các cuộc tranh luận mang tính xây dựng ở các thủ đô châu Âu khác và ở Brussels thay vì coi chúng là phản bội thông qua các phản ánh về đạo đức.
Nếu Tổng thống tương lai của Hoa Kỳ được gọi lại là D. Trump hoặc một người nào đó thuộc loại của ông ấy, cuộc tranh luận này dù sao cũng sẽ phải sớm được tổ chức ở châu Âu, dù muốn hay không. Vì một châu Âu có chủ quyền và tự chủ không phải là chống Mỹ, trừ khi người ta coi mọi thứ nằm ngoài sự phục tùng của Mỹ là chống Mỹ. Các phản ứng hiện tại đối với các tuyên bố của Macron cho thấy rằng lối suy nghĩ phức tạp như vậy tồn tại.
Ngược lại, với tư cách là người chiến thắng, Nga có lẽ sẽ cố gắng để phá bỏ EU và thiết lập quan hệ song phương với các quốc gia châu Âu phù hợp với lợi ích của Nga, hoặc làm cho EU phải tuân thủ nhằm loại bỏ vĩnh viễn một tác nhân "không thân thiện". Một EU dưới sự lãnh đạo của Hoa Kỳ hoặc Nga không phải là mong muốn đối với người châu Âu chúng ta - nếu người ta nhìn nhận một cách nghiêm túc, lợi ích của chúng ta không phù hợp với lợi ích của Nga hoặc của Hoa Kỳ.
Phần kết luận
Sự thay đổi mang tính thời đại từ phương Tây đơn cực sang trật tự thế giới đa cực đi kèm với tình trạng rối loạn hiếu chiến. Cuộc chiến của Nga tấn công Ukraine và cuộc chiến tranh ủy nhiệm có liên quan là những dấu hiệu rõ ràng của sự thay đổi mang tính thời đại - không phải là không thể tránh khỏi, nhưng được dự kiến. Đồng thời, chiến tranh thể hiện và đẩy nhanh sự thay đổi mang tính thời đại. Ngay cả khi Nga thua trong cuộc chiến với tất cả những hậu quả có thể xảy ra nêu trên, quá trình phát triển hướng tới một trật tự thế giới đa cực mới, trong đó Trung Quốc và Nam bán cầu sẽ giúp định hình trật tự quốc tế với tư cách là các cường quốc dường như không thể ngăn cản, đối với tôi.
Một thất bại của Nga chắc chắn sẽ làm chậm quá trình chuyển đổi và hơn hết là đặt Trung Quốc vào tình thế khó khăn, bởi đối tác lớn ở phía bắc, tức là Nga, sẽ không còn. Một nước Nga bị chia cắt hoặc thậm chí là thân phương Tây là kịch bản tồi tệ nhất đối với Trung Quốc về sự phát triển chính sách địa chính trị, an ninh và năng lượng.
Trong trường hợp thất bại, phương Tây sẽ đánh mất quyền lực toàn cầu với tốc độ chóng mặt. Các tổ chức chính phủ quốc tế không thích ứng với sự cân bằng quyền lực mới do sự phong tỏa của phương Tây sẽ bị gạt ra ngoài lề bởi các diễn đàn và thể chế quốc tế mới do các nước BRICS lãnh đạo. Ngay bây giờ G20 đã phù hợp hơn G7. Ngày càng có nhiều quốc gia từ tất cả các châu lục chuyển sang định dạng BRICS.
Cả hai mục tiêu tối đa, một mặt là khả năng phá hủy chế độ nhà nước Nga và mặt khác là "loại bỏ" sự thống trị của phương Tây, cho thấy hai điều: Thứ nhất, như các nhà quan sát phê phán đã lưu ý ngay từ đầu, đó không chỉ là vấn đề của một chiến tranh khu vực của người Nga và Ukraine, mà còn là trên hết là cuộc chiến tranh trật tự thế giới về địa chính trị giữa phương Tây với Nga và có thể cả các quốc gia khác trong thế giới ngoài phương Tây. Và thứ hai, quyết tâm của cả hai bên giống như hai đoàn tàu đang chạy đua với nhau, phanh của mỗi bên đã được tháo ra một cách có chủ ý từ trước để thể hiện quyết tâm của mình với bên kia - không phải là một viễn cảnh tốt đẹp cho hòa bình thế giới.
Trong trường hợp của Nga, mục tiêu tối thiểu trong cuộc xung đột này là đảm bảo vị thế của mình như một cường quốc và yêu cầu các lợi ích an ninh của mình cũng như sự tồn tại của nó với tư cách là một quốc gia phải được tính đến - nhiều nhất là loại bỏ sự thống trị toàn cầu của phương Tây và, nếu có thể, kiểm soát khu vực hậu Xô Viết cũng như trên toàn châu Âu.
Đối với phương Tây, đó là việc dừng lại và tốt nhất là quay ngược thời gian về trật tự thế giới đơn cực do Mỹ lãnh đạo. Nhưng ít nhất đó là về sự tồn vong của nhà nước Ukraine và mối liên hệ của nó với EU và NATO, dưới bất kỳ hình thức nào. Thực tế thất bại của bên này hay bên kia sẽ nằm ở đâu đó trong một khu vực nhất định.
Đường link của bài báo: https://www.nachdenkseiten.de/?p=96345