Mưa
Phần 1 … Tình cờ
Phần 1 … Tình cờ
Mây, xa xăm, lững lờ trôi lại, từng cụm từng cụm, đen kít, đặc quánh, trĩu nặng, chỉ trực rơi ngay xuống từng mảng. Những tia nắng thoi thót, lịm dần rồi tắt hẳn. Gió nhè nhẹ, hiu hiu, cái nóng vơi đi cũng là lúc gió mạnh hơn, mang theo hơi nước đem tới cho người ta cảm giác mát mẻ. Gió từng đám thi nhau chạy trên mặt hồ, tung bụi mù mịt trên con đường cát vắng bóng người, chạy quanh đám lá khô và mang chúng đi xa, rồi nghịch ngợm đùa giỡn trên lá cây và ngọn cây. Đôi lúc lại giận hờn ghì những cây non xưống, cây khôg chịu, vùng lên tạo ra cảnh giằng co quyết liệt. Sấm, nổ ì đùng đâu đó dội qua lại các ngôi nhà cao tầng. Chỉ chờ có vậy, Vũ Thần chộp ngay lấy cái vòi sen và bắt đầu mở ra, mang mưa lại cho thành phố. Mưa! Một giọt, hai giọt và cả không gian chìm ngập trong màn mưa trắng xoá, những âm thanh rì rào, rỉ rả. Trên kia, những đám mây đang rơi xuống, không phải từng mảng mà là từng giọt. Mùi quen thuộc dậy lên, mùi đất, khó ngửi, nhưng hay chăng là đất đang chào mừng những cơn mưa mát mẻ sau hàng tuần nóng bức.
Nhox bên hồ ngồi đếm mưa. Nhox thích mưa lắm. Từ hồi còn bé xíu nhox đã thích mưa, đùa nghịch dưới mưa, tắm mưa và dạo mưa dưới làn mưa lành lạnh. Vậy nên nhox cứ để cho những giọt mưa nhẹ nhàng nhảy múa, đùa giỡn trên đôi vai, trên khuôn mặt, trên mái tóc. Một lát, nhox đứng dậy tới bên chiếc xe đạp và dạo mưa. Nhox thích dạo mưa, thích cảm giác cảm giác mát lạnh, cảm giác từng giọt nước lăn trên khuôn mặt, chảy trên tấm lưng dài của nhox. Bánh xe chầm chậm quay từng vòng, dường như chiếc xe sẽ ngừng lại và đổ ngay nếu nhox không nhích chân. Trên đường đôi khi chỉ có những chiếc xe máy trùm áo mưa kín mít chạy lứơt wa với tốc độ của tay đua sơ cấp. Lác đác bên đường chỉ vài người đứng dưới những mái hiên. Tâm trạng lo lắng của họ khác xa với vẻ mặt ung dung tự tại của nhox. Ánh nhìn của họ rất lạ, cái nhìn của người hiếu kì nhìn một tên điên chạy xe dưới trời mưa hay ánh mắt thán phục, ghen tị vì không thể ung dung dạo mưa. nhox chẳng thèm wan tâm. Chợt một con sóng trào lên ôm lấy cả người và xe. Con sóng được tạo ra khi gã quái xế chạy taxi chạy nhanh qua vũng nước lớn. Dửng dưng nhìn theo chiếc xe không thèm cắn nhằn như cách mọi người thường làm vì dù sao dạo mưa cũng ướt rồi, ướt thêm thì có sao. Ra biển, con đường dài, mưa nhạt nhoà, mịt mù, trắng xoá. Dưới biển vài người đang tung tăng tắm biển. Nhox khẽ mỉm cười khi suy nghĩ vụt qua. "chẳng hiểu họ tắm mưa hay tắm biển". Xe vẫn chuyển động với vận tốc không đổi trên con đường mưa xa xăm. Xa xa 1 bóng người thấp thoáng sau làn mưa. Nếu có máy ảnh nhox chắc chắn sẽ chup lại cảnh này. "Đẹp ! " Nhox buông 1 câu. có lẽ đó là 1 cô gái." cũng bình thường mà. 1 con bé khìn khìn nào đó đi dạo mưa giống như mình mà thôi." nhox nghĩ và mỉm chi cười 1 mình. Nhox lướt qua, không quay đầu lại xem người tạo nên cảnh đẹp mình vừa khen mặt mũi ra sao mặc dù nhox đã tự hỏi tại sao mình không chở nhỏ này. Nhox cũng thấy tội nghiệp mà. Nhưng ngưòi ta muốn đi bộ thì kệ người ta và nhox đi thẳng.
- Anh ơi!
Nhox giật mình quay đầu lại
-Anh cho em đi nhờ được không.
Thoáng chút bất ngờ, nhox gật đầu, chỉ kịp nhìn thấy đôi mắt buồn đỏ hoe không hiểu là vì khóc hay đi mưa, mái tóc tuôn dài những tia nước đổ xuống, dáng người nhỏ bé lon ton chạy lại. Nhox ngại nên quay lên không nhìn thêm. Nhỏ leo lên xe. Nhox đạp xe đi, cũng chậm như lúc đầu. Ngày trước khi dạo mưa Nhox thích không gian yên tĩnh chỉ có tiếng mưa và mưa. Không hiểu sao lần này nhox lại cảm thấy không chịu được khoảng không yên tĩnh ngay lúc này.
- Bạn lạnh không?
- Chút chút - Nhỏ trả lời chỉ vỏn vẹn có vậy.
Yên tĩnh, vẫn yên tĩnh, xe vẫn đi, mưa vẫn rơi.
- Bạn đi đâu? - 1 lần nữa nhox muốn phá vỡ không gian yên tĩnh này.
- Tới nơi em nói.
1 lần nữa, mưa lại rơi vào trong khoảng lặng. Khi nói chuyện với bất kì ai, nhox ghet nhất là khi hỏi người ta chỉ trả lời một cách không hứng thú và sử dụng câu đặc biệt nhưng chẳng hiểu sao lần này Nhox lại không nói lại, cũg không có ý kiến gì. Có lẽ đôi mắt buồn đỏ hoe kia làm nhox hiểu rằng Nhỏ đang buồn nên nhox cũng không muốn nói thêm.Trời vẫn mưa, sóng biển vẫn rì rào.
- Bạn đang buồn ah?
Nhox hỏi để giải toả thắc mắc của mình. Sóng vẫn vỗ mưa vẫn rơi, nhỏ không trả lời. Điều nhox nghĩ là đúng. Im lặng nghĩa là đồng ý.Có lẽ nhỏ cần yên tĩnh, nhox không nói thêm lời nào. Một vòng biển, trời cũng ngớt mưa. Bánh xe vẫn chầm chậm quay theo những vòng đạp đều đều. Vào thành phố, lất phất những giọt mưa cuối cùng từ cái vòi sen khổng lồ kia đang rơi xuống. Đường phố nhộn nhịp sau cơn mưa.
- Tới nơi rồi! anh cho em xuống
Nhỏ quay đi không lời cảm ơn. Nhox cũng chẳng buồn hỏi tên vì chắc cũng chỉ là im lặng thui. Nhox đang định lao xe đi thì nhỏ gọi giật lại.
- Cảm ơn anh. Anh tên gì?
- Lee Joon
- Ở nhà gọi em là Nhỏ. Anh cũng gọi như vậy nha. Hi vọng sẽ gặp lại anh.
Nói xong nhỏ chạy vụt vào con hẻm. Nhox lê xe về nhà. Mẹ cũng đã chuẩn bị sẵn nước cho nhox tắm. Mỗi lần tắm mưa xong về nhà mẹ luôn chuẩn bị nước nóng cho nhox. Chắc cũng vì vậy mà từ nhỏ tới giờ tắm mưa nhox chưa từng bị bệnh.
Phần 2 … Kỳ Ngộ
Ngày nào cũng vậy, sáng nắng chiều mưa đều đặn vậy nhox nhìn mưa mà lòng bối rối. Nhox ko dạo mưa thường xuyên vì bắt đầu đợt học hè. Trong lớp học này, mọi người bon chen, giành nhau vì vị trí vì xếp hạng. Nhox khác, ngồi trong lớp, đôi lúc thả mình theo cơn mưa, lắng nghe tiếng rì rào, tí tách trên sân trường đầy những lá bàng khô, trên mái hiên, tận hưởng cảm giác mát lạnh, một không khí ướt át, lành lạnh của mưa mang tới. Bình thản, không bon chen, tâm hồn nhox thật sự bình yên nhưng lăn tăn những ngọn sóng, những câu hỏi ko lời đáp về chiều mưa cách đây một tháng, về người con gái với đôi mắt buồn ấy.
Ngày chủ nhật đẹp trời, đồng hồ báo thức lôi nhox ra khỏi giấc mơ. Thói quen thường ngày đánh răng, rửa mặt, nhưng hôm nay nhox dậy sớm để ra biển, ngắm mặt trời mọc. Chạy bộ ra tới biển, mồ hôi mẹ dắt mồ hôi con chạy từ má xuống cằm rồi nhảy ùa xuống đất. Ngồi trên nền cát trắng xóa trải dài tạo ra một khung cảnh hữu tình. Gió nhè nhẹ ve vuốt làn tóc xua đi cái nóng lúc chạy bộ. Gió biển buổi sớm thanh khiết, trong ngần hòa thêm vị mặn của muối tạo ra một mùi vị đặc trưng của miền biển. Sóng lăn tăn xô đẩy nhau tìm tới bờ cát, xì xào như tiếng người đang trò chuyện, ồn ào nhưng rất đỗi quen thuộc. Ra biển được mười phút rồi mặt trời vẫn lười biếng ko chịu vén bức màn bình minh lên. Và rồi, một vệt ngắn màu đỏ đang dần dần nhô cao khỏi đường cong của trái đất - đường chân trời. Mặt trời lặng lẽ, nhẹ nhàng nhích từng chút, một nửa, rồi trở thành một quả cầu tuyệt đẹp, đỏ rực, tràn sức sống. Ánh sáng trải trên biển một vệt đỏ, vàng từ chân trời tới tận bờ biển, ánh sáng lấp lánh theo những con sóng nhỏ. Mặt trời vượt qua đám mây mỏng tanh ở cuối trời như thể mặt áo, bắt đầu cuộc hành trình đông tây. Mặt trời lên trải ánh sáng vàng rực cho thành phố biển cũng là lúc nhox cần phải cất bước ra về.
Thay bộ đồ thấm đẫm mồ hôi, tắm qua một lựơt, nhox xách xe đi để tận hưởng buổi sáng chủ nhật tự do. Qua con phố ẩm thực, mùi vị quen thuộc của quê hương kéo nhox vào 1 quán phở. Một tác phẩm của người nghệ sĩ bán phở được bưng ra, nghi ngút khói, nhox thưởng thức tới tận cọng bánh cuối cùng. Bữa sáng làm cho một ngày đi chơi trở nên trọn vẹn. Nhox đi long nhong một mình, bạn bè thì lúc nào cũng học thêm, ko có tí thời gian nào, đến nỗi nhox không thân được với ai trong lớp. “trường chuyên là như thế mà” nhox lắc đầu, thở dài. Chợt nhox quay lại nhìn một cách vô thức vào nơi nhox cho rằng rất quen nhưng cũng chẳng nhớ là tại sao mình lại cần phải ngoái nhìn. Xực nhớ chuyện dạo mưa dạo nọ làm nhox nhận ra đó là con hẻm nơi nhỏ đã chạy vào khi tạm biệt. “Sao mình ko vào xem thữ coi nhà cũa nhỏ là nhà nào, biết đâu …” nhox quay xe. Con hẻm bên ngoài rất hẹp nhưng đi qua một dãy nhà thì đường rộng thenh thang toàn những biệt thự, cổ kính, hiện đại đều có. Mỗi bên đường khoảng chục căn. Đường cụt. “Chẳng lẽ nhà nhỏ ấy là một trong số này, nhỏ ấy con nhà giàu …”. Nhox quay xe khi nhận ra ngôi nhà biệt thự sơn trắng, hàng rào sắt sơn xanh đã có một tện đạo chích. Nhox núp sau bụi hoa ngoài căn nhà gần đóa quan sát tình hình. Tên đạo chích cầm theo một vật hình hộp màu xanh, nhẹ nhàng, rón rén bước đến hàng rào, y để chiếc hộp ở bên mép tường, quan sát xung quanh rồi lặng lẽ trèo ra. Nhox ngạc nhiên đến sững sờ khi thấy đóa là một đứa con gái. Khi nhìn kĩ nhox còn phải giật mình khi nhận ra đóa chính là người con gái mình đã từng chở trong chiều mưa hôm ấy. “Chẳng lẽ con bé đó là ăn trộm, thật ko ngờ, chờ con bé đó leo ra rồi tính”. Nhỏ leo ra khỏi hàng rào, chân vừa chạm đất, tay mới vừa kịp với chiếc hộp nhox đứng ra la lên: “Này !”. Nhận thấy có người phát giác hành động, con nhỏ ôm cái hộp chạy bán sống bán chết. Nhox lao xe theo chẳng mấy chốc đã chặn được nhỏ. Đôi mắt mở to, tròn xoe, ko giấu đc vẻ ngạc nhiên tột độ. Nhỏ trùng người lại “Anh là …”. Chưa cho nhỏ nói hết câu nhox đã hỏi mà ko một chút suy nghĩ “ bạn là ăn trộm à? ” Nhỏ nhìn nhox tỏ vẻ ko hiểu câu hỏi. Nhox lặp lại nhưng thoáng chút bối rối “ bạn … bạn là ăn trộm sao?”. Nước mắt nhỏ ứa ra thành giọt lăn từ khóe mi xuống đến gò má. Nhỏ cúi mặt xuống. Bất ngờ nhỏ ôm mặt chạy vụt đi, nhox thẩn thờ đứng trông theo. Nhox phóng xe. Nhỏ đi bộ. Nhox chạy xe chầm chậm, giữ một khoảng cách “an toàn”. “Sao nhỏ này lại khóc? Ăn trộm khóc? Hay chỉ là nứơc mắt cá sấu? Chắc tại gia đình nghèo quá nên đi ăn trộm? Nhưng có tên trộm nào nhà nghèo mà lại mặc đồ style thế? Hay nguyên nhân khác? Mình có nên báo công an?” Bao nhiêu câu hỏi đc đặt ra. Nhưng dù sao nhox cũng muốn tự làm rõ khúc mắc này. Theo nhỏ một quãng đường dài. Nhỏ đi bình thản chẳng có chút gì là sợ sệt và lo lắng của một tên đạo chích bị phát giác. Tới bờ công viên, nhỏ chọn ghế đá hướng ra hồ và ngồi xuống đóa thẫn thờ nhìn vào khoảng không mênh mông. Gió đùa giỡn trên tóc nhỏ. Đôi tay vuốt ve chiếc hộp chiến lợi phẩm. “Chẵng hiểu, đạo chích lại trân trọng thành quả mà mình chôm được đến vậy sao? Khó hiểu”. Nhox vẫn lặng đứng từ xa quan sát, nhỏ mở hộp lấy một chiếc băng đô màu hồng chấm bi trắng và ngắm nghía. Không khỏi ngạc nhiên, nhox chăm chú quan sát từng cử chỉ. “ Đột nhập vào căn biệt thự chỉ để ăn trộm một chiếc băng đô? Lạ kì thật?” Nhox ko kìm nổi tò mò, đi lại gần nhỏ. Nhỏ nhìn nhox. Cúi xuống đeo chiếc băng đô lên rồi đưa ánh mắt thăm dò ý kiến. Nhox chợt buột miệng “dễ thương”. Nhoẻn miệng cười, vỗ nhẹ tay xuống ghế mời nhox ngồi. Những suy nghĩ hồi nãy đã lẩn đi đâu. Nhox ngồi xuống một cách vô thức. Bao nhiêu câu hỏi, bao nhiêu nghi ngờ ko còn, nhox chỉ ngồi đó không nói tiếng nào. Nhỏ cũng chỉ nhìn vào khoảng xa xăm đôi lúc lại thở dài. Chỉ có tiếng lá cây trò chuyện cùng gió. Mặt trời lặng lẽ trãi những giọt mật vàng lấp lánh trên mặt hồ lăn tăn những sóng, tên con đường ồn ào tiếng xe. Gió khẽ tách tán cây cho mặt trời tò mò nhìn xuống. Không gian yên tĩnh trôi đi, một buổi sáng chủ nhật qua đi. Nhỏ tháo chiếc băng đô, cẩn thận cất vào trong hộp. Và lên tiếng phá vỡ khoảng không gian yên tĩnh được duy trì đủ dài để khiến một người bình thừơng cảm thấy bùn ngủ.
- Anh chở em về nha.
- Ah… Uh…- nhox luống cuống quên đi rằng mình đang nói chuyện với tên đạo chích kì lạ - Nhà em ở đâu?
- Chắc anh ko tin nhưng em vừa trèo từ trong nhà ra.
- Vậy.
- Chắc anh vẫn nghĩ em là một tên trộm
- Uh… Khó nghĩ quá
- Vậy nha. Thôi về nào. Trưa rồi.
Chở nhỏ, nhox chẳng nghĩ đc jì. Đến đầu hẻm nhỏ đòi xuống. Nhox đứng nhìn theo. Nhỏ vào cổng bấm chuông, một người phụ nữ chạy ra, hỏi han tíu tít, có vẻ rất quan tâm. Nhox đoán đó là mẹ nhỏ. Không một câu trách mắng hay tức giận. Về nhox thực sự ko hiểu đc điều gì đang diễn ra. Đạp xe về lòng nghỉ ngợi lung tung, mung lung. Hàng núi câu hỏi đặt ra trong đầu nhox. Xe vẫn tiếp tục lăn, đầu óc vẫn ko ngừng quay cuồng với hàng loạt câu hỏi chưa có lời đáp kia.
Phần 3 … Sẻ Chia
Một tuần trôi qua, suốt ngày việc học khiến nhox không có thời gian suy nghĩ quá nhiếu về nhỏ. Nhưng thật lạ, mỗi đêm khi đặt lưng xuống giường, tìm tới giấc ngủ để vơi đi những căng thẳng cả ngày thì những suy nghĩ về nhỏ lại xuất hiện. Nhox luôn tự hỏi vì sao nhỏ là tên đạo chích mà chẳng hề bình thường? Nếu đó là nhà của nhỏ, và mẹ luôn yêu thương thì tại sao nhỏ lại leo hàng rào trốn đi chơi cùng với chiếc băng đô? Hoặc do buồn phiền chuyện gia đình nên nhỏ tìm đến cơn mưa … Những câu hỏi như thế cứ luôn theo nhox chìm vào giấc ngủ.
Chiều thứ bảy, cơn mưa mát lành làm dịu đi cái nóng của buổi trưa oi bức. Nhox được nghỉ học, định bụng sẽ dạo mưa nhưng bố mẹ đã đi làm, giao cho nhox tổng vệ sinh nhà cửa. Tuân theo chỉ thị, Nhox hì hục với những giẻ lau, cây lau, chổi, vật lộn cùng tủ, bàn ghế, cửa sổ … sau hai tiếng chiến đấu, Nhox ngồi lên bàn bên cửa sổ,nhìn thành quả của mình, cười mãn nguyện. Căn nhà đã sạch. Thả mình xuống ghế, nhox chống cằm lặng lẽ nhìn những lá cây bên ngoài thích thú đón từng giot mưa, ngắm chiếc bong bóng được tạo ra rồi vụt tan khi giọt mưa từ trên mái nhà buông mình xuống vũng nước. “Mưa đã ngớt, giọt lưa thưa đi dạo cũng chẳng mấy thú vị”. Quay mình vào trong nhà nhox chợt nghĩ về nhỏ, chợt ý nghĩ thoáng qua. Nhox nhấc điện thoại lên. 1080,
- Tổng đài 1080 xin nghe.
- Chị cho em hỏi địa chỉ của số nhà …
- Em vui lòng giữ máy … em ghi nha …
- Cảm ơn chị.
Định bấm máy nhưng thoáng nghĩ “mình gọi cho nhỏ làm gì nhỉ?” và cúp máy. Đi lòng vòng trong nhà, như tìm kiếm câu trả lời. Cuối cùng rồi thì nhox cũng tìm ra được lí do hết sức “chính đáng”: “ hỏi thăm thôi”. Phía đầu dây bên kia 1 người phụ nữ nhấc máy.
- Alo.
- Dạ … cho cháu gặp Nhỏ.
- Vậy ah! - giọng người phụ nữ rất vui – cháu chờ cô một chút để cô đi kêu nhỏ. … Alo ai vậy ạ?
Nhox im lặng, nhox đang run, nói ko ra tiếng nữa chỉ đến khi nhỏ lặp lại.
- Xin hỏi ai ở đầu dây bên kia?
- Anh là Lee.
- Em nhớ rồi, chào anh. – giọng nhỏ nhí nhảnh – anh gọi để điều tra em hả?
- Àh … không !
- Vậy sao anh biết số điện thoại nhà em?
- Ùh … anh hỏi tổng đài thôi.
Nhỏ khẽ cười. – anh thông minh ghê.
- Cái đó thì ai cũng biết mà.
- Vậy mà em hok biết.
Nhox chẳng biết nói gì, đang phân vân chợt nhỏ hỏi khe khẽ.
- Anh nè! Có phải anh gọi điện vì hỏi e có phải ăn trộm ko nè?
- Có lẽ vậy – Nhox luống cuống.
- Nói chuyện điện thoại kể không tiện. Để bữa khác em giải thích.
- Vậy …
- Vậy tối nay 7:30 anh đợi em ngoài đầu hẻm nhà em nha. Chờ em trèo tường ra.
- Sao lại trèo tường?
- Tối em giải thích.
Nhỏ cúp máy. Nhox đặt điện thoại xuống mà không khỏi bàng hoàng “ Con bé ít nói lần trước mình gặp đây sao”. Nhox từ chủ động chuyển sang bị động. Thật là khó hiểu. Nhox chưa từng nghĩ đến. Đồng hồ điểm năm giờ nhox bắt đầu cho công cuộc chuẩn bị cho buổi hẹn bất ngờ. Lục quần áo, nhox cũng chẳng đi đâu nhiều để cần cả núi quần áo. Đôi ba bộ đồng phục phẳng phiu, vài chiếc áo somi dành cho những dịp đi chơi, lựa lấy bộ ưng nhất, tất cả sẵn sàng. Nhox nói với mẹ rằng tối sẽ đi chơi với bạn. Mẹ chỉ cười và nói vọng ra với ba: “con trai mình lớn rồi”. Bố hùa theo làm nhox cảm giác hơi ngượng. Bữa tối nhanh chóng đơn giản với đôi ba món. Trước khi đi bố còn gọi lại dặn dò:
-Con trai lớn rồi ra đường cũng fãi có đôi ba đồng trong người.
-Cảm ơn bố!
Nhox và xe đi chầm chậm trên những con đường tối thứ bảy đông người. Lâu rồi kể từ khi thằng bạn thân nhất về quê sống cùng gia đình, nhox ít ra ngoài chơi buổi tối, chỉ quanh quẩn với vi tính và núi bài tập. Sau cơn mưa chiều, Trời tối nay trong veo, vài ánh sao lấp lánh trên nền trời một màu thăm thẳm. Thành phố lên đèn lung linh, ngâp tràn ánh sáng,đông đúc đến lạ, sáng rực với hàng đèn hai bên đường. Đây quán ăn, kia nhà sách …chỗ nào cũng sáng trưng. Con hẻm tuần trước nhox ghé qua càng đẹp lạ thường. Mỗi căn biệt thự có kiểu đèn khác nhau tôn thêm nét đẹp cho riêng chúng. Nhox đứng ngắm mấy biệt thự ấy trầm trồ, thầm tự hỏi “chẳng biết sau này mình phải làm bao lâu mới đủ tiền xây được một trong căn biệt thự như vậy” Chừng ba phút, nhỏ chạy ra, thở gấp. Nhox hỏi tự nhiên.
- Em mệt ko?
- Chút chút àh. Bây giờ mình đi đâu nói chuyện bây giớ. Hay đi uống nước nha.
- Cũng được. Uống ở đâu?
- Em ít ra ngoài nên có biết uống ở đâu?
- Anh cũng ít đi chơi nên cũng biết vài quán thôi.
- Uống ở đâu cũng được. Thôi lẹ đi chứ không người nhà em biết bây giớ.
Nhox lục lại trí nhớ để tìm quán nước mà nhox thường tới trước kia. Lanh quanh một lúc. Nhỏ cũng bắt chuyện.
- Nhà anh ở đâu?
- đường …
- Cũng không xa nhà em là bao. Em học trường Scl còn anh?
- Àh … trường chuyên.
- Vậy là giỏi rồi.
- Học vậy thôi chứ trong lớp a đâu có giỏi đâu.
- Học trường chuyên là giỏi rồi.
…
Câu chuyện vẫn tiếp tục nhưng nhỏ chưa hề nói chút gì về chủ đề chính. Nhox đưa nhỏ tới một quán trà nhỏ, yên tĩnh, chỉ có chị phục vụ đứng làm sổ sách và một cặp đang thưởng thức trà và trò chuyện rất thân mật. Nhox kéo ghế mới nhỏ ngồi. Nhỏ ngồi xuống nhờ nhox gọi nước dùm. Nhox gọi hai ly trà sữa. chừng năm phút sau chị phục vụ đi ra cùng hai ly trà. Nhâm nhi ly trà, nhox ngước lên, thận trọng hỏi:
- Em kể cho anh nghe chuyện vì sao em leo rào ra được không
- Em hứa là sẽ kể mà – Nhấp ngụm trà, nhỏ thì thầm - Mọi chuyện bắt đầu khi mẹ em wa đời vì ung thư. Hai năm sau đó, ba em tục huyền và người phụ nữ đón em ở cổng nhà hôm trước, nghe điện thoại anh gọi tới là mẹ kế của em.
- Nhưng mẹ kế cũng quan tâm, lo lắng cho em mà?
- Em biết điều ba muốn là có một người thay mẹ chăm sóc cho gia đình này. Nhưng một người mẹ kế dù cho có quan tâm đến đâu thì cũng không thể bằng chính mẹ ruột mình.
- Còn chuyện cái băng đô?
- Đó là món quà sinh nhật cuối cùng mẹ tặng em trước khi mẹ ra đi.- nhỏ cúi xuống, giọng trùng lại.
Nhỏ ngước lên hỏi:
- Anh còn nghĩ em là ăn trộm không nè?
- Đến bây giờ thì hết rồi. Vậy …
- Chuyện leo hàng rào đúng không nè – nhỏ nói tiếp - Em không thích cách đối xử của ba với em. Em hiểu rằng ba làm tất cả vì muốn tốt cho em nhưng không phải vì thế mà cấm ra ngoài chơi vậy nên em có bạn. Đi đâu cũng có người đưa người đón. Em mất hẳn đi tự do. Vì thế lâu lâu em lại trốn ra ngoài chơi.
- Vậy ba em không biết hay sao mà không đề phòng?
- Em có người giúp mà. Em nói với dì đừng nói chuyện đó với ba. Và dì giữ đúng lời hứa. Nhưng chỉ được đi những lúc ba đi công tác thôi. Còn tối nay ba có nhà nhưng em vẫn trốn đi.
Nhox ngước nhìn trong quán, hai người khách hồi nãy đã ra về. Chị bán quán cũng mới chạy ra giao nước khách gọi mang về. Quán vắng. Lá ngoài đường xào xạc. Ly trà đã hết. Nhox cũng chưa biết đi đâu tiếp theo. Nhox hỏi nhỏ đi đâu. Nhỏ nói nhỏ muốn ra biển, trả tiền nước, nhox chở nhỏ ra bờ kè đá lần đầu tiên thấy nhỏ khi đang đi dưới mưa. Ngoài biển đông người, dân cư phố biển có tục lệ dạo biển tối thứ bảy nên đông vui là chuyện bình thường. Trên bờ kè, nhìn ra biển một màu đen huyền diệu, thăm thẳm. Chỉ có tiếng sóng vỗ đều đều lên bờ cát, kè đá. Nhỏ đột nhiên hỏi:
- Anh thích dạo mưa ah?
- Uhm. Em cũng vậy ah.?
- Vâng. Trong cơn mưa em tìm thấy sự nhẹ nhõm trong tâm hồn. Mát mẻ và yên tĩnh.
- Trong cơn mưa lần đó hình như em có tâm sự? Anh thấy không muốn nói?
- Em buồn, Cô đơn, Em không có bạn.
- Trong lớp em không có bạn sao?
- Chỉ lo học thôi. Chẳng ai chịu ai cả. Vậy nên có lẽ giống lớp anh đó.
- uhm. Anh chỉ có một thằng bạn duy thân duy nhât nhưng đã về quê nên chẳng có ai làm bạn cả.
Chợt nhỏ ngả người lên vai nhox. Nhox luống cuống, khó xử nhưng không biết làm sao. Đành ngồi trơ ra như tượng.
- Anh có thể cho em dựa bờ vai này mỗi khi em cảm thấy mệt mỏi được không?
Nhox im lặng vì không biết nói sao.
- Anh có thể bên em chia sẻ cùng em những vui buồn vui buồn trong cuộc sống tẻ nhạt này không?
Nhox thực sự khó nghĩ. Đó dường như là lời tỏ tình. Nhox không hiểu mục đích của những câu nói ấy. Đùa hay thật vì dù sao nhox cũng đã dành một phần tình cảm với nhỏ. Những câu ấy nhox từng nghe trong một bộ phim tình cảm. Đột nhiên nhỏ ngừng dựa vào vai nhox, quay sang chỗ khác.
- Em quá ngốc phải không? Em dùng lời thoại một bộ phim để bày tỏ tình cảm của mình có lẽ quá vụng về. Anh hãy xem như không có gì nha.
nhox quay sang luống cuống nói.
- Em ngốc thật. Nhưng biết sao được. Anh đồng ý mà. Em có thể ngả vào bất cứ lúc nào và hãy nhớ rằng anh luôn bên em khi em cần.
- Phần sau là của nhân vật nam mà.
- Em dùng lời thoại phim để hỏi thì anh cũng dùng lời thoại phim trả lời thôi. Coi như huề nha.
Nhỏ khẽ dựa vào vai nhox. Lần này nhox không bối rối. Nhox đưa tay xiết nhẹ tay nhỏ, Sóng cứ ve vuốt bờ đá, mọi người vẫn đi, không gian này trở nên yên tĩnh như chỉ dành cho hai người ngồi đó.
Phần cuối … Chia Xa
Sáu tháng nhẹ nhàng trôi qua với những kỉ niệm thật đẹp. Dù cho nhox và nhỏ ít có cơ hội gặp nhau vì nhox phải đi học nhiều, nhỏ cũng chẳng mấy khi được ra ngoài nên trân trọng những phút giây những lúc bên nhau là cách duy nhất nhỏ và nhox có thể làm. Ngồi bên nhỏ, thời gian như dừng lại, không gian êm đềm như chỉ dành riêng cho hai người, điều đó dường như trở thành món quà quý giá được nhận từ nhau để làm cho cuộc sống tẻ nhạt này có thêm chút màu sắc. Những buổi tối, trước lúc chìm vào giấc mơ, nhox không quên nhắn những dòng tin chúc nhỏ ngủ ngoan và chia sẻ những việc trải qua trong ngày. Chỉ khi điện thoại rung lên với dòng tin nhắn chúc ngủ ngon từ nhỏ, nhox mới nhẹ chìm vào giấc ngủ.
Ngày kỉ niệm sáu tháng là thứ sáu nhưng nhox sắp xếp việc hox và hẹn cùng nhỏ, lần đầu tiên nhox có thể đón nhỏ đi chơi từ ngay ngoài cổng nhà nhỏ. Nhox lấy làm lạ nhưng nhỏ chỉ giải thích rằng đó là một bất ngờ cho ngày kỉ niệm. Nhox dẫn nhỏ đi dạo quanh những con phố tràn ngập ánh đèn, đi những quán ăn ngon, lạ nhox cất công tìm kiếm, nhưng để ý nét mặt của nhỏ, đằng sau nụ cười là chút gì đó ưu tư, nhox không hỏi ngay. Vào cửa hàng hoa, nhox chọn bông hồng đẹp nhất tặng cho nhỏ, nhỏ chỉ gắng gượng một nụ cười heo hắt. Nhox cùng nhỏ ra biển. Nhỏ tựa vào bờ vai quen thuộc. Nhox khẽ hỏi:
- Hôm nay em không vui khi đi chơi với anh ah?
- Em vui lắm
- Nhưng anh cảm thấy em giấu anh gì đó.
Nhỏ im lặng. Nhox cũng không hỏi thêm vì hiểu nhỏ sẽ không nói gì thêm dù năn nỉ cách mấy. Thời gian trôi nhanh, mới đó đã 9:30, bình thường nhỏ rối rít đòi về nhưng hôm nay không vậy. nhox khẽ thì thầm như không muốn phá vỡ không gian yên tĩnh này.
- Về thôi em, trễ rồi.
- Hôm nay em có thể về trễ, cho em bên anh thêm một lúc nữa …
Nhox linh cảm có chuyện không ổn nhưng không đoán ra chuyện gì.
- Anh ôm thật chặt được không … biết đâu ngày mai mình phải xa nhau thì em đâu thể bên anh như lúc này. Em không muốn phút giây này trôi quá nhanh.
Chỉ biết làm theo lời nhỏ, Nhox cảm nhận được giọt nước mắt nhỏ lăn trên vai áo mình. Nhỏ khóc, bắt đầu kể lại cho nhox những chuyện đã trải qua. Trời về khuya. Gió biển lạnh. Sóng mạnh hơn hất tung những giọt nước biển lên bờ kè nơi nhox đang ôm siết nhỏ trong vòng tay như thể nếu buông tay ra nhox sẽ mất nhỏ mãi mãi. Chợt nhỏ khẽ lên tiếng.
- Mình về thôi không ba mẹ anh mong.
Miễn cưỡng đứng dậy. Chở nhỏ, nhox cảm nhận được sức nặng của tâm trạng, cố gắng đạp xe, nặng nề. Nhỏ ngồi sát vào nhox hơn bao giờ hết. Có lẽ vì lạnh hoặc không muốn xa rời nhox. Đưa nhỏ đến nhà, nhox thất thểu ra về. Bố chỉ hỏi sao về trễ. Nhox quay lại nói xin lỗi và lầm lũi lên phòng.
Ngày hôm sau. Nhox nhốt mình trong phòng, vùi mình cùng với đống sách vở. Nói chuyện với bất cứ ai cũng không quá ba câu, trên môi ko hề nở một nụ cười dù cho là miễn cưỡng. Tối, bố vào phòng vì cảm nhận con trai mình có chuyện không vui. Nhox ngồi thu mình vào một góc đăm chiêu nhìn vào cuốn sách, không rõ là đọc hay chỉ ngồi đó để nhìn cuốn sách, thấy bố vào nhặt mấy cuốn sách nằm lung tung trên sàn, thoáng chút bối rối, nhox lên tiếng:
- Bố để đó lát con dọn cho.
Đặt mấy cuốn sách lên bàn, bố lại giường ngồi.
- Ừ. Con lại đây bố hỏi chuyện một chút.
Nhox tiến lại giường nơi bố đang ngồi.
- Chuyện gì vậy bố.
- Nhận sự chỉ đạo của mẹ, bố lên đây hỏi xem hôm nay con làm sao mà cả ngày không nói gì, cứ lầm lì như thế. Con làm bố mẹ lo lắng đấy.
- Không có gì đâu bố.
- Không ai hiểu con cái bằng bố mẹ. Con lộ cả ra mặt rồi kìa. Thôi, con không giấu được bố đâu nhé. Nếu có tâm sự thì nói ra sẽ thấy bớt đi với lại biết đâu bố giúp được gì thì sao.
Nhox cũng không chối được nữa dành thuật lại chuyện nhỏ đã nói với nhox tối wa vì dù sao bố cũng biết nhox có bạn gái nhờ kinh nghiệm suy đoán của 1 người cảnh sát hình sự lâu năm trong nghề.
- Nhỏ là con nhà 1 quan chức nhà nước lớn, mấy hôm trước bố nhỏ bị công an kinh tế tới nhà với lệnh bắt, khởi tố với tội danh tham nhũng, mẹ kế của nhỏ cũng có liên quan nên cũng bị bắt chờ ngày xét xử.
- Vậy ra là vụ tham nhũng lớn mới được phát trên tivi hồi tối là của bố bạn con ah?
- Vâng
- Vậy bạn con sẽ phải sống như thế nào?
- Căn nhà cũng sắp phải bán đi. Hai ngày nữa nhỏ phải sang Úc với chú thím bên đó, mọi thủ tục đã được làm xong hết rồi.- nói đến đây nhox buồn so, cúi mặt xuống.
- Vậy là bố hiểu rồi. Con buồn chuyện bạn ấy phải ra nước ngoài sống và con phải xa bạn ấy ah?
- Vâng.
- Nhưng sao bạn ấy không ở lại dự phiên tòa rồi hãy đi?
- Con cũng hỏi sao nhỏ không ở lại dự phiên tòa, nhỏ nói là ba không muốn nhỏ chứng kiến cảnh ấy mà xấu hổ. Nên gọi thím nhỏ về đưa đi trong vòng một tuần
- Sao con phải buồn nhỉ? Con hãy nghĩ rằng bạn ấy đi du học và để có tương lai tốt đệp thì sẽ dễ chấp nhận hơn chứ. Bố cũng thấy con nên sắp xếp hai ngày bên bạn ấy hơn là ngồi ủ rũ một mình như thế này.
Nhox hiểu ra. Cảm ơn bố. Dọn dẹp căn phòng bừa bộn những sách vở. Và như thường lệ nhox nhắn tin với nhỏ, nhân tiện hỏi sáng mai có đi ngắm bình minh ko. Nhỏ đồng ý. Nhox chúc nhỏ ngủ ngon rồi nhẹ chìm vào giấc ngủ khi nhận tin nhắn của nhỏ. Sáng nhox dậy chạy xe qua nhà nhỏ. Ngôi nhà vẫn vậy, như tòa lâu đài nhox chưa lần đặt chân vào đó. Ra biển, ngọn gió mát lành dường như làm tan biến đi nhưng muộn phiền trong lòng nhỏ. Đôi mắt vui hơn khi đón tia nắng đầu tiên chạm vào bờ mi cong. Nhox ngắm nhỏ thật lâu, cơn gió làm làn tóc mai mỏng manh nhỏ nhẹ bay lưa thưa trong nắng sớm. Không khí trong lành, yên tĩnh chỉ có sóng thì thầm trò chuyện cùng nhau. Đưa tay lên vuốt tóc nhỏ đưa những sợi rối về nếp. Chợt 1 ý nghĩ vụt qua:
- Hôm nay em ăn cơm nhà anh được không?
- Sao được. Ba mẹ anh nói thì sao?
- Bố mẹ anh biết rồi mà. Bố còn mời em nữa mà.
- Nhưng có phiền hai bác không?
- Tất nhiên là không. Anh sẽ nấu mà.
- Liệu có ăn được không nhỉ – nhỏ khẽ đưa tay lên che miệng cười.
- Chắc là được. Anh vào bếp nhiều rồi mà.
- Vậy đề em nói thím em. Thím dễ lắm. Bữa anh đón em là thím biết rồi.
- Vậy bây giờ anh chở em về xin rồi mình đi chợ nghen.
Nhox đứng dậy kéo nhỏ đứng theo cùng nhau về. Nhox đợi trước cửa. Mười phút nhỏ ra với bộ đồ mới. Lần đầu tiên đi chợ, với nhỏ thứ gì cũng lạ, trước giờ mọi thứ hàng hóa nhỏ chỉ thấy trong *********g kính, những siêu thị, những khu mua sắm không quá ồn ào và không bẩn như thế này. Dạo quanh chợ một vòng sau đó sang hàng rau, hàng thịt, hàng trái cây. Nhỏ thấy ngồ ngộ khi mà người ta trả giá từng đồng, nhox cũng trả giá, chứ không phải là lựa nhiều thứ rồi, mang ra quầy cho nhân viên tính tiền. Tạt qua hàng chè nơi góc chợ, cụ già ngồi đó đang làm những bịch chè đậu đen, xung quanh là hai người ngồi hí húi thưởng thức, nhox ngồi xuống kéo nhỏ ngồi theo.
- Em ăn gì.
- Anh ăn gì thì gọi cho em luôn
- Cho con hai ly chè thập cẩm. – nhox quay sang nói với bà cụ bán chè.
- Sao là chè thập cẩm mà không phải là một thứ? – nhỏ khẽ hỏi nhox
- Vì thập cẩm có nghĩa là nhiều thứ. Giông như cuộc sống vậy. mọi thứ đan xen với nhau. Tình bạn, tình yêu, tình thân, … trong một ly chè thập cẩm. Ăn và cảm nhận được hương vị cuộc sống hòa trộn vào nhau.
Nhỏ nhìn nhox ánh mắt trìu mến.
- Cái này là tình bạn nè, cái này là anh, cái này là gia đình …
Nói đến đây nhỏ ngưng lại lặng lẽ đưa muỗng chè lên thưởng thức. Hai ly chè được giải quyết xong.
- Em ăn nữa không?
- Thui. Em no rồi. Ngộ ha. Ăn chè mà thay bữa sáng luôn.
- Vậy mình về chuẩn bị bữa trưa.
Nhox đứng dậy đỡ nhỏ, đưa tiền cho bà cụ rồi cả hai cùng ra về. 9:30, Mặt trời chói chang hơn. Đường về đông đúc khách du lịch kéo về nghỉ mát vì hôm nay là chủ nhật. Về tới nhà mẹ nhox ra mở cổng, nét mặt hớn hở. “Xem con trai tôi dẫn ai về này”. Rồi quay sang nói với nhỏ. “Vào nhà đi con, đứng ngoài này nắng”. Nhox dẫn nhỏ vào bếp. Có lẽ không lớn như bếp nhà nhỏ nhưng đầy đủ dụng cụ làm bếp.
- Anh rất thích nấu ăn, nhưng ngại công đoạn chuẩn bị. Em cùng anh chuẩn bị nghen.
- Vậy em sẽ phải làm gì nào?
- Để đấy mẹ làm cho. – mẹ nhox từ đằng sau nói tới – con gái phụ bác chuẩn bị nha.
- Vâng. – nhỏ bẽn lẽn.
- Ơ.- nhox ngạc nhiên.
- Để em giúp bác.
- Mẹ cũng muốn nói chuyện với bạn con nữa. Con lên nhà đi. – Mẹ xua tay.
Nhox dành phải lên nhà ngồi coi tivi chờ hai người chuẩn bị đồ ăn, lâu lâu lại nghe tiếng mẹ và nhỏ cười khúc khích rất vui. Sau mười lăm phút mẹ gọi nhox vào và trao trả lại căn bếp cùng người phụ bếp. Nhox bắt đầu công việc.
- Mẹ với em nói gì với nhau mà vui thế?
- Bí mật của em với bác nên không cho anh biết đâu.
- Vậy anh không hỏi nữa. Em vào bếp lần nào chưa?
- Chưa. Nhưng em có xem chị giúp việc nấu đôi lần.
- Vậy em hãy nhìn đẫu bếp nấu ăn nhé.
Ba mươi phút nhox nấu và giảng giải cho nhỏ cách nấu từng món, đứng gần bếp, nhỏ không quen nên mồ hôi khá nhiều. Mặc dù nhox nói ra ngoài cho mát nhưng vẫn đứng cùng nhox để học hỏi. Việc nấu ăn kết thúc, khuôn mặt nhỏ đỏ hồng, nhưng nụ cười tươi hé nở trên đôi môi, ánh mắt rạng lên niềm vui mới sau những ngày buồn bã chuyện gia đình. Bố về, cả nhà quây quần bên mâm cơm, cùng trò chuyện thật vui vẻ. Cuối bữa ăn, nhỏ cùng nhox rửa chén.
- Lâu rồi em mới có 1 bữa cơm vui vẻ như thế này. Trước giờ toàn em, dì và chị giúp việc ăn với nhau, dì hỏi han đôi ba câu, em chỉ trả lời, ăn vội mấy chén rồi thôi. Ước gì được vậy hoài anh nhỉ.
- Anh cũng mong vậy.
- Nhưng em sắp phải đi rồi …
Ánh mắt buồn trao nhau không nói lên lời. Nhox nói cho nhỏ kế hoạch chiều và tối luôn. Chiều nhox sẽ học bài, chuẩn bị cho 1 tuần học mới và tối có thời gian cùng nhỏ đi chơi lần cuối trước khi nhỏ sang Úc. Và theo đúng kế hoạch chiều nhox vật lộn với núi bài tập, tối nhox xin phép bố mẹ cho đi chơi. Tối, thành phố trở nên sáng hơn khi làn đèn đường hắt ánh sáng lên từng đám mây lơ lửng treo trên bầu trời. Nhox bấm chuông, nhỏ chạy ra mở cổng mời nhox ghé nhà chờ nhỏ chuẩn bị vì dù sao nhox cũng tới hơi sớm. Sân nhà rộng rãi với bonsai, hòn non bộ và cây cảnh. Theo nhỏ vào phòng khách đợi nhỏ chuẩn bị. Căn nhà trang hoàng với những đồ vật đắt tiền. Nhox đưa mắt xung quanh nhà. Mọi thứ rất lộng lẫy, từ đèn trên trần cho tới những vật dụng mỹ nghệ tinh xảo đều mang lại cho căn nhà vẻ giàu sang. Được 15 phút nhỏ từ cầu thang bước xuống. Bộ cánh mang lại cho nhỏ đẹp lung linh, ần đầu tiên nhox thấy nhỏ mặc đồ đẹp như vậy. Có lẽ với nhỏ buổi hẹn hôm nay là buổi hẹn quan trọng nhất với nhỏ. Nhox cảm giác chút gì đó ái ngại khi đứng trước nhỏ. Hôm nay tối chủ nhật nên đường phố không đông như tối thứ bảy. Nhỏ muốn nhox chở tới quán trà hai người đến lần đầu tiên. Quán cũng vẫn vậy, vắng khách. Nhỏ nhanh chóng bước lại chiếc ghế lần đầu ngồi và gọi hai ly trà sữa. nhox theo sau lặng lẽ như chiếc bóng. Nhỏ nhận ra điều khúc mắc trong lòng nhox. Chờ nhox ngồi xuống, nhỏ lên tiếng khe khẽ:
- Anh sao vậy?
- Có lẽ ngày mai em đi nên anh như vậy.
- Không. Em hỏi thứ khác kia. Em nhận ra điều này từ lúc trong nhà em.
- Ủa? có đâu em?
- Anh nè. Hôm nay em mặc bộ đồ này có đẹp không?
- Có. Rất đẹp, rất lung linh …
- Và em đọc trong mắt anh 1 điều. “ Anh cho rằng anh không xứng với em?”. Anh à. Anh ngốc lắm em đến với anh bằng cả tấm lòng em cũng chỉ mong anh đối với em như vậy. Nếu anh còn nghĩ như vậy 1 lần nào nữa là em sẽ ghét anh.
- Anh …
- Anh hứa với em đi. Không bao giờ được nghĩ như vậy. Em mặc đẹp nhất để anh sẽ không bao giờ quên được em.
Nhox suy nghĩ và hứa với nhỏ. Nhỏ mỉm cười nụ cười ánh lên niềm vui, hạnh phúc. Nhox dường như cũng chút được nỗi tâm sự trong lòng. Trà cạn. Gió bắt đầu nổi lên từng cơn mạnh mẽ, cuốn lá bàng dưới dường bay tung trong không khí, lá bàng trên cây xào xạc tranh luận với đám gió ào ào thổi. Nhỏ nhìn ra ngoài trời.
- Có lẽ sắp mưa rồi anh
- Ừ.
- Vậy là chúng ta sẽ dạo mưa. – nhỏ thích thú reo lên.
- Không được.
- Sao vậy anh.
- Ngày mai em đi rồi. Lỡ về bệnh ra thì sao mà đi.
- Càng tốt em sẽ được bên anh thêm mấy ngày.
- Ngốc. Phải nghe anh chứ.
- Lần cuối mình dạo mưa đi anh. Em không bệnh đâu mà. – nhỏ nhìn nhox đôi mắt long lanh – đi mà anh.
Nhox suy nghĩ 1 lát rồi đồng ý
- Nhưng phải về sớm. Để không bị bệnh
- Vâng.
Hai người đi. Nhỏ ôm chặt lấy nhox. Mặc cho gió làm cát bay. Nhox lấy thân mình che cho nhỏ. Mưa. Gió mạnh khiến những hạt mưa tăng thêm sức công phá. Từng hạt như những viên đá ai đó đứng từ trên cao ném thẳng xuống. Nhox cúi xuống cho bớt phải tiếp xúc với những hòn mưa kia.
- Anh có đau không? – nhỏ lên tiếng
- Anh nghĩ mình nên trú mưa thôi
Ghé vào mái hiên bên đường. Ướt lướt thướt. Nhox nhìn nhỏ cười trừ.
- Lần đầu tiên đi mưa mà phải trú như thế này. Em lạnh không?
- Có. Hơi lạnh thôi. Anh thì sao?
- Không sao, lại đây anh sưởi ấm chút cho.
Nhox ôm nhỏ vào lòng truyền chút hơi ấm nhỏ nhoi. Dường như rất hiệu quả. Lúc đầu nhỏ run run nhưng lúc sau nhỏ hết lạnh. Nhỏ gỡ tay nhox ra, đôi mắt đen huyền chăm chú nhìn khuôn mặt còn thưa thớt mấy giọt mưa của nhox. Nhỏ kiễng chân, vòng tay qua cổ, kéo nhox xuống, khép đôi bờ mi, nhẹ nhàng đặt lên môi nhox nụ hôn. Nụ hôn đầu tiên vụng về nhưng cảm giác khó tả. Nhox đứng sững người. Trơ ra như bức tượng.
- Mưa ngớt rồi anh. Mình đi dạo mưa tiếp nào.
- Uh.
Từng giọt mưa nho nhỏ rớt rơi trên khuôn mặt, mái tóc. Cảm giác hạnh phúc dâng trào. Dường như đang đi trên mây, bềnh bồng, lâng lâng. Một xe, hai người dạo quanh những con phố quen thuộc.
- Về nha em. Trễ rồi. Em phải nghỉ lấy sức mai lên đường.
- Vâng – nhỏ nhẹ nhàng trả lời.
Đưa nhỏ về tới nhà. Nhỏ định mở cổng. Nhox gọi lại.
- Anh nói cái này … Có lẽ sáng mai anh đi học chẳng biết có về kịp để tiễn em không nên bây giờ anh tặng em cái này.
Nhỏ tới gần, nhox ghé sát người và tặng nhỏ một nụ hôn tạm biệt. Rồi vòng xe lại ra về. Nhỏ đứng nhìn theo. Bóng nhox trải dài trên đường đẫm nước mưa, vài bóng đèn tỏa ánh sáng hiu hắt, mờ ảo xuống đường. Khi nhox khuất hẳn khỏi con hẻm, nhỏ mới mở cổng vào nhà.
Cả đêm trời mưa không dứt. Sáng ra mây lại kéo nhau tới trút nước xuống. Buổi học căng thẳng. Nhox cố gắng tập trung nhưng dường như đôi tai chỉ chờ tiếng chuông báo hết giờ. Tiết cuối thầy có việc bận nên cả lớp về sớm. Nhox ra lấy xe và là người đầu tiên ra khỏi cổng. Chỉ biết leo lên xe và đi như con robot đã lập chương trình, chỉ việc chạy tới mục tiêu. Mưa. Hai hàng nước rẽ ra bắn tung theo đường xe chạy. Con hẻm nhanh chóng hiện ra trước mặt nhox. Nhưng khi tới nơi căn nhà trống vắng, cánh cổng được đóng chặt, khóa bằng ổ khóa loại lớn. Thất vọng tràn trề, Nhox lặng lẽ ra về. Mưa bụi. Nhox ngửa mặt lên để từng hạt li ti rớt rơi trên bờ má, thay cho giọt nước mắt muốn trào ra. Nhox trách nhỏ tại sao không ở lại thêm một chút để chờ nhox. Biết làm sao được khi mà tối qua nhox đã nói như vậy. Khác với tốc độ, sự háo hức lúc đến, lúc này nhox đi như thể chỉ cần người khác đụng nhẹ là có thể làm ngã xe. Bộ đồ học sinh ướt đẫm, đôi tay lạnh cóng. Lần đầu tiên đi dưới mưa mà nhox cảm giác lạnh như lúc này. Về tới nhà, đẩy cánh cổng một cách khó khăn. Vào nhà. Đứng trước cửa nhox buông cặp sách xuống ánh mắt ngạc nhiên, ánh lên niềm vui khôn xiết. Nhỏ và thím đang ngồi trong phòng khách, đang ngồi đó nói chuyện với bố mẹ nhox. Cảm giác như tìm lại được một thứ vừa mất, giọng run run:
- Em … em chưa đi sao.
- Em vẫn đang ngồi đây mà.
- Vậy là … em không đi nữa? – đôi mắt ánh lên niềm hi vọng.
- Em sẽ đi anh à. Nhưng chuyến bay hoãn nửa tiếng. Em đến nhà hi vọng gặp anh. Nếu 10 phút nữa mà anh không về chắc mình không gặp thế này.
- Uh. Anh nghĩ sẽ không gặp lại em nữa. Anh xin lỗi đã trách em không chờ anh thêm 1 chút.
- Sao lại xin lỗi em. Em mới là người có lỗi khi xuýt chút nữa làm mình không gặp nhau.
- Thôi nào. – thím nhỏ nói chèn ngang - hai đứa còn chút thời gian quý báu có gì thì nói đi. Đứng mà xin lỗi thế thì hết thời gian à.
Nhỏ chạy lại valy lấy ra hai sợi dây chuyền có mặt là hình 2 người được ép bên trong, đưa cho nhox một sợi thì thầm:
- Đây là tín vật của đôi mình nha. Anh hứa là luôn giữ nó được không?
- Anh hứa.
- Còn một điều em muốn anh làm vì em.
- Em nói đi anh sẽ làm mà.
- Khi em đi rồi anh sẽ không được buồn nhiều và không được để ý tới ai khác. 5 năm nữa em sẽ về.
- Con yên tâm. Bác sẽ trông chừng dùm cho con. – mẹ lên tiếng thay nhox.
- Con cám ơn bác.
- Mình sẽ giữ liên lạc mà. – nhox nói thêm
- Thôi nào. Xe tới rồi đi thôi con. – thím nhỏ hối.
Nhỏ xiết chặt tay nhox. Rồi quay đi. Nhox kìm nén để không vỡ òa trong nước mắt. Mưa lớn hơn. Xe đưa nhỏ đi khuất dần sau làn mưa giăng nhạt nhòa.
Một ngày mưa. Xe máy nhox lướt trên đường biển. Bóng dáng người con gái xa xa sau làn mưa …