ngoimongnho
New member
- Xu
- 0
Rời vùng quê yên bình, tôi bắt đầu cuộc sống mới tại Hà Nội, nơi thành phố phồn hoa và sôi động. Tôi vẫn thường mơ ước sẽ được học tập, làm việc và sinh sống tại thành phố vì luôn nghĩ rằng thành phố là nơi sầm uất, tiên nghi và hiện đại. Bây giờ tôi đã thực hiện được một phần cái mơ ước ấy. Nơi đây dần cho tôi những trải nghiệm cuộc sống thú vị.
Hà Nội đẹp và là một thành phố năng động với những công trình kiến trúc hiện đại, hệ thống giao thông lớn. Tôi được gặp gỡ nhiều bạn bè mới đến từ nhiều nơi trên khắp đất nước, nhiều người đến từ nhiều quốc gia khác nhau. Họ mang lại nhiều nền văn hóa khác nhau tạo nên sự phong phú. Rồi những trung tâm chính trị, những khu công nghiệp, dịch vụ lớn nhỏ. Tất cả, đem lại cho thành phố này sự phát triển, sự thịnh vượng. Đó là những cảm xúc của tôi khi lần đầu đặt chân tới nơi đây, tất cả đều rất mới lạ. Chắc bởi thế mà tôi cảm nhận được sự nhộn nhịp, gấp gáp và xô bồ của cuộc sống nơi đây. Chỉ có công việc rồi lại công việc. Muốn tìm một khoảng lặng dường như là rất khó. Ngày nào cũng như ngày nào, nó cứ chuyển động như một cỗ máy luân hồi và dường như là không dừng lại. Tôi và có lẽ mọi người nếu đã ở nơi này thì phải thay đổi. Chỉ thay đổi mới có thể thích nghi được. Vì thế mà chúng ta luôn gọi nhau là: “con người của thế kỷ mới”.
Cuộc sống theo nhiều người cảm nhận thì nó như một cuộc hành trình. Nhưng nơi này tôi thấy cuộc sống như một cuộc chạy đua. Mà trong cuộc đua thì chỉ chừa chỗ cho những người có thể lực tốt. Đúng thế, tôi và có lẽ các bạn cũng thế, chúng ta đang chay đua với cái đích là những “ước mơ”, “những lý tưởng sống”… Chúng ta đang dần quên đi những điều giản đơn, bình dị nhất mà thay vào đó là những nguyên tắc cứng cáp, sự gấp gáp, vội vàng, những ý tưởng to lớn vĩ đại… Nhưng mấy ai mà có thể lực tốt để chạy về đích trước chứ ? mấy ai làm được những ý tưởng to lớn ấy ? Còn lại, chúng ta cứ bám đuổi hoài dù không còn sức lực cứ chạy đua và đua mãi. Dù mệt mỏi, châm chạm nhưng chúng ta vẫn phải chạy vì không thể dừng lại được. Đã theo luật của cuộc đua chúng ta phải chấp nhận, dừng lại là phạm quy. Thế đấy, cuộc sống nơi này là thế đấy “ nó là một cuộc đua”.
Tôi cảm thấy yếu đuối và mệt mỏi. Tôi đã muốn từ bỏ nhưng không được vì tôi đã chấp nhận tham gia cuộc đua. Tôi thấy nhớ quê hương da diết. Tôi nhớ những cánh đồng lúa chín vàng, nhớ những cánh diều bay vút tận trời cao, tiếng sáo diều vi vu trong gió…,nhớ lắm. Rồi thèm những món ăn “đạm bạc” do mẹ nấu nhưng lại thấy rất ngon đấy. Nhớ cảnh gia đình đầm ấm và vui vẻ trong bữa ăn, nhớ những chiếc môi hồng hồng của ông, bà khi nhuộn màu nước trầu, nhớ…nhớ lắm. Nơi đây, tâm hồn tôi được thoải mái vì nó luôn có khoảng không gian yên bình và tĩnh lặng. Nơi đây, mọi sự phiền muội, mệt nhọc đều được gạt bỏ. Nếu bây giờ cho tôi một điều ước tôi chỉ ước một điều: Được quay về quê hương và tôi sẽ ôm chặt những người tôi yêu thương và nói tôi yêu họ rất nhiều, tôi sẽ chạy mãi trên những cánh đồng dài bất tận… .
Vậy đấy, khi chưa có thì luôn ao ước, tới khi có rồi thì lại thấy hối tiếc. Con người thật khó hiểu nhỉ ? Chẳng biết là mình muốn gì cần gì và muốn bao nhiêu, cần bao nhiêu cho đủ nữa?. Thôi! Đưa nỗi nhớ quê hương, đưa sự tĩnh lặng vào một góc của trái tim. Tôi phải tiếp tục cuộc chạy đua.
nguồn: lasinhvien.vn
Cuộc sống theo nhiều người cảm nhận thì nó như một cuộc hành trình. Nhưng nơi này tôi thấy cuộc sống như một cuộc chạy đua. Mà trong cuộc đua thì chỉ chừa chỗ cho những người có thể lực tốt. Đúng thế, tôi và có lẽ các bạn cũng thế, chúng ta đang chay đua với cái đích là những “ước mơ”, “những lý tưởng sống”… Chúng ta đang dần quên đi những điều giản đơn, bình dị nhất mà thay vào đó là những nguyên tắc cứng cáp, sự gấp gáp, vội vàng, những ý tưởng to lớn vĩ đại… Nhưng mấy ai mà có thể lực tốt để chạy về đích trước chứ ? mấy ai làm được những ý tưởng to lớn ấy ? Còn lại, chúng ta cứ bám đuổi hoài dù không còn sức lực cứ chạy đua và đua mãi. Dù mệt mỏi, châm chạm nhưng chúng ta vẫn phải chạy vì không thể dừng lại được. Đã theo luật của cuộc đua chúng ta phải chấp nhận, dừng lại là phạm quy. Thế đấy, cuộc sống nơi này là thế đấy “ nó là một cuộc đua”.
Tôi cảm thấy yếu đuối và mệt mỏi. Tôi đã muốn từ bỏ nhưng không được vì tôi đã chấp nhận tham gia cuộc đua. Tôi thấy nhớ quê hương da diết. Tôi nhớ những cánh đồng lúa chín vàng, nhớ những cánh diều bay vút tận trời cao, tiếng sáo diều vi vu trong gió…,nhớ lắm. Rồi thèm những món ăn “đạm bạc” do mẹ nấu nhưng lại thấy rất ngon đấy. Nhớ cảnh gia đình đầm ấm và vui vẻ trong bữa ăn, nhớ những chiếc môi hồng hồng của ông, bà khi nhuộn màu nước trầu, nhớ…nhớ lắm. Nơi đây, tâm hồn tôi được thoải mái vì nó luôn có khoảng không gian yên bình và tĩnh lặng. Nơi đây, mọi sự phiền muội, mệt nhọc đều được gạt bỏ. Nếu bây giờ cho tôi một điều ước tôi chỉ ước một điều: Được quay về quê hương và tôi sẽ ôm chặt những người tôi yêu thương và nói tôi yêu họ rất nhiều, tôi sẽ chạy mãi trên những cánh đồng dài bất tận… .
Vậy đấy, khi chưa có thì luôn ao ước, tới khi có rồi thì lại thấy hối tiếc. Con người thật khó hiểu nhỉ ? Chẳng biết là mình muốn gì cần gì và muốn bao nhiêu, cần bao nhiêu cho đủ nữa?. Thôi! Đưa nỗi nhớ quê hương, đưa sự tĩnh lặng vào một góc của trái tim. Tôi phải tiếp tục cuộc chạy đua.
nguồn: lasinhvien.vn