Trang Dimple

New member
Xu
38
Từ rất lâu, lâu lắm rồi, Hoa Sen vốn là nữ hoàng của vương quốc loài hoa. Vì chìm đắm trong quá nhiều mơ ước, để mặc cho những con sóng của mặt hồ trêu đùa, trọc ghẹo nên Hoa Sen chẳng có một phút nào rảnh rỗi để quan tâm, săn sóc đến công việc của một nữ hoàng. Muôn loài hoa không còn đủ kiên nhẫn đứng nhìn nữ hoàng của mình chỉ suốt ngày mơ mộng rong chơi nên đã gửi thông điệp cầu xin Ngọc Hoàng tạo lập cho họ một vị nữ hoàng mới. Tuy nhiên, lời cầu xin của các loài hoa quá yếu ớt nên không tới được tai Ngọc Hoàng. Chính vì vậy, họ phải nhờ cậy đến họa mi bay lên đó mang thông điệp đến Ngọc Hoàng, họa mi tốt bụng giúp họ không ngại khó khăn nên cuối cùng Ngọc Hoàng cũng biết chuyện. Ngài liền lệnh cho một vị thần xuống trần gian đánh thức hoa hồng, một loài hoa đẹp rực rỡ nhưng rất nhiều gai nhọn. Làn da của hoa hồng trắng như tuyết tạo nên một vẻ đẹp vô cùng trong sáng khiến cho họa mi phải đem lòng say mê ngay từ cái nhìn đầu tiên. Ngây ngất trước vẻ đẹp của hoa hồng, họa mi sà xuống muốn vuốt ve những cánh hoa trắng mịn nhưng lại phải thu mình lại ngay. Trời đất, những cái gai sắc nhọn đâm ngay vào ngực họa mi một cách không thương tiếc khiến dòng máu đỏ từ ngực họa mi chảy nhuộm đỏ cả cánh hoa hồng. Từ đó trở đi hoa hồng đỏ trở thành Nữ hoàng của các loại hoa bên cạnh rất nhiều loại hoa đủ màu sắc khác.

Vào một ngày chớm đông, lúc mà các vị thần tiên của loài hoa đang trút bỏ những tràng hoa héo tàn trên đầu để đến trú ngụ trong khu vườn thần kì, thì Hoa Hồng, vị nữ hoàng các loài hoa quyết định tổ chức một buổi dạ hội lớn trong lâu đài. Buổi dạ hội này dự định sẽ kéo dài đến tận ngày mà thần Pan- vị thần của đồng cỏ và gia súc thổi cây sáo thần kỳ báo hiệu mùa xuân đang về trên hạ giới.

Hàng triệu loài hoa tuyệt đẹp nô nức tụ họp trong buổi dạ hội đó thật là đông đủ với hàng triệu vẻ đẹp rực rỡ khác nhau. Những nàng tiên bé nhỏ cũng không quên rủ các nàng công chúa xiêm y rực rỡ cùng các chàng hoàng tử tuấn tú mặc những áo choàng dài bên ngoài áo giáp sáng loáng và chiếc mũ tinh tế trên đầu đến. Trong khu vườn của lâu đài, những quý bà đáng kính đang đi dạo với dáng vẻ nghiêm trang trong những chiếc váy dài xòe rất đẹp. Vẻ duyên dáng, kiêu sa của họ hiện cả trên đôi mắt long lanh, ở nụ cười e lệ giấu sau những chiếc quạt bằng long chim. Các nàng công chúa thì hớn hở, xách váy chạy chân trần trên những thảm cỏ xanh mướt của vườn hồng. Còn các bà tiên đang ung dung đi dạo quanh hồ nước trong xanh. Phía xa xa, trên thảo nguyên, vài chú thị đồng đanh chơi trò đánh trận bằng những chiếc gai và dùng cây cỏ làm cung tên bắn lên bầu trời trêu trọc lũ cò bạch.

Rồi bàn đêm kéo xuống, hằng hà sa số những ngôi sao lấp lánh chiếu sáng cho lâu đài. Bằng một cử chỉ rất tinh tế, nữ hoàng của các loài hoa lệnh cho dàn kèn đồng tấu lên những bản nhạc du dương. Và thế là muôn loài hoa bắt đầu khiêu vũ trong lâu đài và cả ở bên ngoài. Họ nhảy rất điêu luyện và hấp dẫn như những vũ công thực thụ. Tiếng nhạc hòa lẫn tiếng cười tạo nên một không khí thật vui nhộn khiến những giọt nước hồ, những con bướm đủ màu sắc trong vườn, những chú ngựa xinh đẹp và những chú chim duyên dáng cũng muốn hòa mình vào điệu nhảy đó. Khi điệu nhảy kết thúc, nữ hoàng Hoa Hồng rung nhẹ chiếc vòng tay yêu cầu mọi người im lặng rồi bằng giọng nói rành mạch, người nói:

- Xin chào mừng các vị khách quý đã đến dự. Ta mong các vị sẽ có những đêm ngày vui vẻ khó quên ở buổi dạ hội dành cho các loài hoa trong lâu đài của ta. Bên cạnh đó, ta cũng muốn bày tỏ một mong muốn rất khiêm tốn: ta sẽ rất thích thú nếu trong lúc diễn ra những buổi dạ hội tiếp theo được nghe các vị kể về những chuyện cổ tích trên thế giới.Và đến khi kết thúc chúng ta cùng bình chọn xem câu chuyện nào là hay nhất. Bây giờ ai muốn bắt đầu nhỉ?

Muôn loài hoa nghe xong nhìn nhau, bàn luận nhưng chẳng ai có đủ dũng cảm để bắt đầu. Một nàng công chúa nhỏ đội trên đầu chiếc vương miện màu tím của hoa Violet, tỏ vẻ nhút nhát giấu mình một cách vội vã vào đám đông và vô tình đánh rơi một chiếc hài. Dù không muốn, nhưng nàng đành quay lại tìm chiếc hài bị tuột khỏi chân. Nữ hoàng Hoa Hồng thấy vậy liền gọi và hỏi:

- Công chúa Violet, loài hoa yêu thích của hoàng hậu Marie Louise, nàng sợ điều gì vậy? Nàng là loài hoa chuyên khoe sắc khi mùa xuân đến chẳng lẽ lại không có điều gì kể với mọi người hay sao? Có người kể với ta rằng nàng được sinh ra nhờ nước mắt của Adam nhỏ xuống và nàng còn là một thông điệp bí mật của tình yêu. Nào, đừng có e lệ như vậy. Hãy kể cho mọi người nghe những câu chuyện tình mà các chàng trai thổ lộ với nàng.

Trước sự khuyến khích của nữ hoàng Hoa Hồng, công chúa Violet càng đỏ mặt, e lệ cúi đầu. Nhưng nụ hôn ngọt ngào, tình cảm của nữ hoàng Hoa Hồng khiến nàng thêm dũng khí. Bằng giọng nói dịu dàng nàng bắt đầu kể. Và đây là câu chuyện đó:


Nguồn: Hoa hồng trở thành nữ hoàng như thế nào? -Sự Tích các loài hoa tác giả Stovicek dVratislav
 
Sửa lần cuối:
Hoàng tử làm vườn và cô gái bằng lăng
Ngày xưa, xưa lắm rồi có một vị vua sinh được ba hoàng tử. Hai hoàng tử đầu thì luôn được mọi người trong lâu đài ca ngợi về sức mạnh và lòng dũng cảm của họ. Còn chàng hoàng tử út do luôn được các bà tiên đến bên nôi ru ngủ nên chàng rất yếu ớt và nhút nhát. Chàng chẳng hề có dũng cảm để làm quen với một người bạn nào. Toàn bộ thời gian trong ngày, chàng chỉ quanh quẩn trong khu vườn thượng uyển của lâu đài để tưới hoa, vui cười một mình, thưởng thức tiếng chim ca. Mọi người gọi chàng là chàng hoàng tử làm vườn.

Một hôm, nhà vua cho gọi ba hoàng tử đến và nói:

- Ta đã già yếu mệt mỏi rồi. Chắc là ta sớm phải đi theo mẫu hậu của các con. Chính vì vậy ta muốn kén vợ cho các con. Trên tòa tháp đen cao vút kia, có một căn phòng nhỏ trong đó có để nhiểu bức tượng thiếu nữ rất xinh đẹp mà người thường không thể chiêm ngưỡng được. Các con hãy trèo lên đó và chọn cho mình một bức tượng trong số đó. Ai trong ba con chọn được bức tượng đẹp nhất thì ta sẽ truyền ngôi cho và sẽ trở thành vua của đất nước.

Tuân lệnh vua cha, ba hoàng tử nhận mỗi người một chiếc chìa khóa vàng để mởi cánh cửa của Tháp đen và sau đó mang theo một chiếc thang dài vô tận để trèo lên đó. Khi lên đến căn phòng kì lạ đó, họ thấy trên đầu là một chiếc vòm đầy sao lấp lánh còn dưới chân là sàn nhà được trải bằng chiếc thảm kết bằng ngàn vạn bông hoa tuyệt đẹp. Khắp nới trong căn phòng bầy la liệt những bức tượng thiếu nữ xinh đẹp tới mức khiến con người phải ngây ngất. Tất cả đều bằng những viên đá quý. Ba chàng hoàng tử sững sờ trước vẻ đẹp của các bức tượng, cứ ngắm nghía hết bức này đến bức khác mà không thể chọn lựa được cho mình một bức thích hợp nhất.

Cuối cùng, chàng hoàng tử út phát hiện ra ở góc sau của căn phòng một bức tượng đứng riêng lẻ bị che kín từ đầu xuống chân liền gọi hai người anh của mình đến xem. Khi ba chàng hoàng tử vừa cúi xuống sàn nhà định nhấc chiếc khăn che bức tượng ra thì họ càng ngạc nhiên đến sững sờ. Một cô gái xinh đẹp đến không thể tả nổi được khắc trong khối băng ở trước mặt họ. Một chiếc vương miện tuyệt đẹp làm bằng tuyết ở trên đầu khiến khuôn mặt của cô gái bằng băng đó như sáng lên và đôi mắt của cô như ngân ngấn lệ. Hoàng tử cả nhìn thấy vậy, nhanh nhảu tuyên bố:

- Ta chọn bức tượng này làm vợ của ta. Nếu các ngươi không chấp nhận mà ngăn cản ta thì sẽ chịu hậu quả không lường trước được đâu.

Tỏ vẻ tức giận, hoàng tử thứ hai giơ thanh kiếm ra thách thức:

- Anh chẳng có quyền tranh lấy bức tượng này vì tôi cũng nhìn thấy nó kia mà. Còn nếu anh muốn thắng ta thì phải đấu kiếm phân thắng bại. Anh hãy lui ra đi!

Còn chàng hoàng tử út thì không can thiệp vào cuộc tranh giành. Thế là, hai người anh của chàng đấu nhau để phân thắng bại. Thấy tình hình có vẻ căng thẳng, chàng hoàng tử út kêu lên bằng giọng rụt rè sợ hãi:

- Thôi các anh đừng đánh nhau nữa. Chỉ có cô gái trong bức tượng này có quyền lựa chọn mà thôi. Chúng ta hãy lần lượt đi tìm cô gái đó và cô ấy chỉ thuộc về ai chiếm được tình yêu của nàng. Anh- chàng hoàng tử nói với hoàng tử cả, chính anh là người ra đời trước tiên nên anh có quyền được lên đường tìm nàng đầu tiên.

Hai hoàng tử lớn thấy hơi xấu hổ về thái độ cáu giận hơi quá đáng của họ và chấp nhận luôn lời đề nghị của người em út. Khi họ trở về gặp vua cha và trình bày quyết định của cả ba, vị vua già trả lời:

- Các con đã chọn lựa thật là đúng, các con trai của ta. Thôi được, qua chín ngọn núi, chín con suối kia có một lâu đài bằng băng, ở đó các con có thể tìm thấy người con gái đó. Nàng chính là công chúa của xứ sở mùa xuân vĩnh hằng. Lãnh chúa của vương quốc bằng băng đã hóa phép nàng thành tượng băng mà các con tìm thấy vì nàng không chấp nhận làm vợ của ông ta. Chỉ có ai có khả năng đặt dưới chân nàng một món quà quý giá nhất trên thế giới thì mới có thể làm cho nàng quay trở về cuộc sống bình thường. Nếu người đó không làm được điều này thì bản thân anh ta cũng bị hóa thành một tảng băng. Đã có rất nhiều hoàng tử dũng cảm gan dạ muốn tìm điều may mắn để cứu nàng công chúa xinh đẹp nhưng đều đã không trở về.

Lời cảnh báo của vua cha không làm cho hoàng tử cả nản trí. Không một chút do dự, chàng tức tốc lên đường và triệu tập những thợ kim hoàn giỏi nhất yêu cầu họ chạm trổ một bông hồng bằng vàng ròng. Khi những người thợ kim hoàn làm xong tác phẩm, mọi người ai nấy đều ngạc nhiên vì vẻ đẹp rực rỡ như thật của nó: cánh hoa vô cùng mịn màng mềm mại như thể đang rung rinh theo gió, một con bướm với đôi cánh rực rỡ đậu vào nhụy hoa và một chú họa mi bay lượn xung quanh như để thưởng thức vẻ đẹp của đóa hồng. Nhà vua rất hài lòng về tác phẩm này:

- Món quà của con có thể sẽ đem lại may mắn cho con đấy, con trai của ta. Cả đời ta, ta chưa được nhìn thấy cái gì đẹp và quý giá như thế này.

Rồi nhà vua dẫn hoàng tử cả đến trước ba cái trap: một cái bằng vàng, một cái bằng bạc và một cái bằng gỗ và bảo hoàng tử cả:

- Hãy mở cái trap nào mà con thích ra!

Hoàng tử cả không chút do dự mở luôn chiếc tráp bằng vàng ra và chàng rất ngạc nhiên khi nhìn thấy trong đó là chiếc mũ rộng vành được gắn một chiếc chuông mà các anh hề luôn đội khi diễn trò.

- Chiếc mũ này không giúp được gì cho sự khôn ngoan của con. Tuy nhiên, nếu con đội nó vào thì con sẽ đến được nơi mà con muốn. Nhưng trước khi đi hãy bỏ lại thanh kiếm ở đây vì con sẽ không cần đến nó đâu. Nếu thanh kiếm này bị gỉ thì chúng ta hiểu rằng bất hạnh đã đến với con.

Chàng hoàng tử cả tuân theo lời chỉ dẫn của vua cha. Ngay sau khi chàng đội chiếc mũ lên đầu thì chàng bỗng biến mất như một tia chớp.

Một thời gian ngắn sau, vào một buổi sáng đẹp trời, nhà vua bỗng thấy thanh kiếm bị gỉ. Rất đau đớn vì người con cả đã gặp nạn, nhà vua liền khuyên can người con thứ hai hãy từ bỏ ý định lên đường nhưng không được. Chẳng chờ đợi thêm nữa, chàng hoàng tử thứ hai triệu tập đến lâu đài một nhóm những nghệ nhân nổi tiếng thế giới yêu cầu họ tạc bức chân dung của chàng bằng đá quý. Khi tác phẩm hoàn thành mọi người cũng rất kinh ngạc vì nó giống như thật. Mọi người không tin ở mắt mình nữa vì bức tượng đá đó như là cơ thể của chàng hoàng tử thứ hai bằng xương bằng thịt: Mái tóc bồng bềnh như đang bay trong gió, đôi lông mày tuyệt đẹp với đôi mắt sáng như ngọc trai, đôi môi tươi tắn như đang mỉm cười. Nhà vua cũng rất vui và nói:
- Món quà của con còn đẹp hơn món quà của anh con rất nhiều. Mong sao Chúa sẽ giúp con chiến thắng trở về.

Theo đề nghị của vua cha, chàng choàng tử thứ hai mở chiếc tráp bằng bạc ra và thấy một đôi giày dệt bằng cỏ cây rất đẹp gắn chiếc lục lạc.

- Nếu con đi đôi giày này vào thì đôi chân sẽ mạnh hơn ý chí của con và tất nhiên nó sẽ giúp con đến nơi nào mà con muốn nhưng con phải luôn nhớ là không bao giờ được quá hấp tấp.

Chàng hoàng tử thứ hai quá nóng ruột nên không để ý đến lời dặn của vua cha. Cũng như anh mình, chàng để thanh kiếm ở lại, đi đôi giày vào và biến mất vào không trung. Rồi một ngày cách đó không lâu, nhà vua lại phát hiện thấy thanh kiếm bị gỉ và biết người con thứ hai đã thiệt mạng. Vô cùng đau đớn, nhà vua cũng khuyên chàng hoàng tử út ở nhà đừng mạo hiểm nữa. Tuy nhiên, chàng hoàng tử út khăng khăng không từ bỏ ý định:

- Thế con đã tìm được món quà quý giá nhất cho vợ con chưa?- Nhà vua hỏi.

Chàng hoàng tử út mỉm cười và nói:

- Có thể con sẽ tìm được cái gì đó trên đường đi để làm quà tặng nàng. Khi chàng mở chiếc tráp gỗ ra thì thấy trong đó là một bó hoa Violet đã được sấy khô.

- Ta chẳng còn gì để tặng con lúc lên đường nữa.- Nhà vua buồn rầu giải thích. Con hãy nhìn xem, đây là những bông hoa Violet đầu tiên mà ta đã hái tặng cho người mẹ đã quá cố của con khi cầu hôn bà. Từ đó trở đi ta luôn gìn giữ nó như một báu vật.

Hoàng tử út rất xúc động về câu chuyện bó hoa Violet, chàng nói:

- Cám ơn vua cha, người đã giúp con có một ý tưởng rất hay bằng món quà người tặng con. Giờ đây thì con biết món quà quý nhất thế giới là gì rồi.

Chàng lưu luyến chia tay vua cha và lên đường. Chàng phải vượt qua chín ngọn núi cao, chín con song lớn và vào một ngày nọ, chàng dừng chân dưới một gốc cây kì lạ. Trên tán cây chói rực vô vàn những đóa hoa bằng vàng và lũ ong bằng kim cương thì đang ríu rít vây quanh. Một con chim rất khác thường đang đậu trên cành cao nhất. Bộ lông vũ của nó rực rỡ tới mức có thể giúp cho người bị mù đôi mắt trở nên sáng lại, xung quanh cổ nó là một dải ruy băng đủ bảy màu rực rỡ như chiếc cầu vồng nhỏ.

- Chào mừng chàng hoàng tử đã đến đây!- Một giọng người ở đâu cất lên. Ta biết rất rõ từng bước chân của chàng đã đi đến những đâu. Ta là người trông coi Cây của sự giàu có này. Tất cả những vị khách đến đây ta đều hỏi xem từ trong đáy sâu tâm hồn họ đang mơ ước điều gì. Thế còn hoàng tử, chàng đã tìm thấy điều quý giá nhất trên thế giới này là gì chưa?

- Ta chẳng hề cần một chút nào từ sự giàu có của ngươi cả- Chàng hoảng tử út mỉm cười trả lời- Tuy nhiên ta chỉ muốn ngươi cho phép ta hái một bó hoa Violet đang mọc khiêm nhường dưới gốc cây này để tặng cho vợ của ta- nàng công chúa bị đóng thành băng. Ta biết rằng món quà quý nhất trên thế giới này chính là tình yêu chân thành.

- Quyết định của chàng thật đúng đắn và khôn ngoan, chàng hoàng tử ạ!- Con chim bằng vàng tỏ ý khen ngợi. Khi chàng hoàng tử út hái được một bó hoa, chú chim liền đề nghị chàng bám vào dây ruy băng trên cổ nó. Và thế là nó cất cánh bay mang chàng đến cửa lâu đài bằng băng chỉ trong nháy mắt.

- Ta đã đưa chàng đến nơi rồi đấy!- Chú chim đặt hoàng tử út xuống một cái sân rất lớn trong lâu đài bằng băng và nói vậy.

Hoàng tử út cám ơn chú chim tốt bụng. Rồi đi theo một chiếc cầu thang bằng băng, chàng trèo lên và vào phía trong lâu đài. Mọi thứ đều tĩnh lặng đến ghê sợ, nàng công chúa xinh đẹp đang ngồi trên ngai bằng tuyết trắng. Xung quanh nàng là rất nhiều vị hoàng tử, kị sỹ đều đang ở tư thế quỳ và đều biến thành băng. Trong số họ có cả hai người anh trai của chàng. Dưới chân họ là những món quà quý giá lấp lánh ánh vàng. Vô cùng xúc động, chàng hoàng tử út tiến gần đến nàng công chúa đặt bó hoa Violet lên tay nàng và nói:

- Xin nàng hãy nhận món quà rất khiêm tốn này của ta, hỡi công chúa. Nó chính là biểu hiện của tình yêu cháy bỏng mà ta giành cho nàng.

Bỗng nhiên lúc đó, tim nàng công chúa đập trở lại. Đôi má của nàng dần dần ửng hồng, một nụ cười e lệ nở trên môi như thể nàng vừa trải qua một giấc ngủ dài. Rồi tất cả các bức tượng bằng đá cũng trở lại thành những hoàng tử, kị sỹ bằng xương bằng thịt. Mọi người vô cùng sung sướng và hạnh phúc cảm ơn chàng hoàng tử út. Cảm động nhất lúc đó là hai chàng hoàng tử lớn.

- Chỉ có chàng mới biết được món quà quý giá nhất trên thế gian này là gì.- Nàng công chúa nói trong niềm hạnh phúc- Nếu chàng muốn thì thiếp sẽ trở thành vợ của chàng.

Hoàng tử út sung sướng và tự hào dẫn nàng công chúa cũng đoàn người trở về lâu đài. Nhà vua vui mừng khôn xiết khi gặp lại hai người con trai mà ngài tưởng là sẽ không bao giờ còn có thể gặp được. Còn chàng hoàng tử út cho tổ chức một lễ hội chưa từng có từ trước đến nay để mừng sự kiện này. Trong ba mươi ngày đêm liên tục, các vị khách mời đến chúc mừng sức khỏe và hạnh phúc cho đôi vợ chồng hoàng tử và công chúa. Rồi khi lễ hội kết thúc, chàng hoàng tử làm vườn lấy chiếc tráp bằng gỗ ra và đặt vào đó bó hoa Violet khô như một biểu tượng và kỷ niệm không thể quên về tình yêu của chàng với nàng công chúa xinh đẹp.


Nguồn: Sự Tích các loài hoa tác giả Stovicek dVratislav
 
Công chúa Camomille
Nữ hoàng Hoa Hồng lại rung chiếc vòng tay lệnh cho các nhạc công dừng lại. Các vũ công và các khách mời cũng thôi không khiêu vũ nữa mà tiến lại phía bàn và ngồi xuống im lặng. Thời gian cho câu chuyện thứ hai đã đến. Nữ hoàng Hoa Hồng nhìn khắp đám đông các khách mời rồi chỉ tay về phía một cô gái trẻ có mái tóc bằng vàng, trên đầu đeo chiếc vương miện trắng rất đẹp và yêu cầu đến lượt cô phải kể chuyện. Hơi run vì bất ngời, nàng e lệ giấu mặt trong giây lát. Rồi khi lấy lại được bình tĩnh:

- Được rồi, ta sẽ kể cho các vị nghe một câu chuyện- Nàng nói với giọng rất dịu dàng có phần hơi rụt rè.

Trên một thảo nguyên mênh mông và xanh tốt, có một vương quốc tồn tại từ rất lâu rồi. Trị vì vương quốc đó là vị vua bằng vàng và hoàng hậu bằng bạc có khả năng trường tồn mà luôn luôn vẫn giữ được vẻ đẹp, sức trẻ của thời thanh tân trong khi đó dân chúng trong vương quốc đó cứ sinh ra rồi lại chết đi theo quy luật. Và như vậy, nhà vua cùng hoàng hậu cứ sống từ thế hệ người này qua thế hệ người khác mà không hề già đi. Một hôm, nhà vua bỗng thấy hoàng hậu ngồi khóc rất thảm thiết bên cạnh cửa sổ.

- Thiếp muốn chết, thưa hoàng thượng- Hoàng hậu nức nở:

- Từ hàng thế kỉ, hàng thế kỉ này chúng ta vẫn cứ sống, vẫn cứ trị vì vương quốc rồi. Chúng ta đã từng nếm trải biết bao niềm vui, niềm sung sướng rồi và vì vậy trong lòng chúng ta giờ đây đang nặng trĩu vì quá nhiều kỷ niệm. Điều mà chúng ta mong muốn là chiếm cho được vương quốc của cha chàng đã thành hiện thực từ lâu rồi. Và có lẽ chính vì vậy mà chúng ta bị trừng phạt phải sống mãi như thế này.

Nhà vua cố gắng an ủi hoàng hậu nhưng vô ích, hoàng hậu vẫn khóc lóc.

- Tại sao chúng ta lại không giống như những người khác, cùng sinh ra và chết đi nhỉ?

Nhà vua đành thở dài mà chẳng làm thế nào để an ủi hoàng hậu được. Chợt nhớ ra cái tráp trong đó có cất cuốn sách của cuộc sống được biên soạn viết trên hàng triệu những bông hoa trên toàn thế giới với hàng nghìn màu sắc và hương thơm riêng.

- Hoàng hậu hãy nghe những gì viết trong cuốn sách này!- Nhà vua nói và bắt đầu đọc cho hoàng hậu nghe nhằm an ủi phần nào tâm sự của nàng.

- Ta, cuốn sách của cuộc sống tiết lộ ra tất cả những điều kỳ diệu của ta cho vị vua vàng và vị hoàng hậu bạc biết. Các vị chỉ có thể trở thành người thường nếu con gái của các vị kết hôn với một hoàng tử trẻ mà sau sẽ trở thành vua của vương quốc này.

Nghe xong câu này, hoàng hậu lại càng đau khổ và khóc to hơn trước:

- Từ hàng thế kỉ nay, thưa bệ hạ, chúng ta chờ đợi một đứa trẻ ra đời nhưng dường như chúng ta sẽ chẳng bao giờ có được niềm hạnh phúc này. Chiếc nôi kia vẫn chưa từng được đón nhận một đứa con nào của chúng ta.

Hoàng hậu cứ khóc lóc như vậy không thôi mặc dù nhà vua cố gắng an ủi. Rồi chỉ khi giấc ngủ kéo đến mới làm cho hoàng hậu quên đi tâm sự của mình. Nhưng bỗng một giọng nói dịu dàng nói với hoàng hậu trong giấc mơ:

- Hoàng hậu bạc đáng thương ơi!- Giọng nói đó vẫn thì thầm- Chắc chắn là một năm nữa người sẽ có một đứa con gái nhưng người phải uống cho được nước hoa hồng từ tràng hoa của chúng ta vào đúng lúc hoàng hôn. Đó là một điều bí mật mà cuốn sách của cuộc sống không nói đến.

Vẫn còn như đang mơ ngủ, hoàng hậu cúi xuống cửa sổ trông ra khu vườn nhưng chỉ nhìn thấy một bông hoa Lis màu trắng- một loài hoa khiêm nhường rất thơm nhưng lại có vị đắng.

- Ta đang mơ thì phải!- Hoàng hậu tự hỏi mình rồi lại chìm vào giấc ngủ sâu tới mức không nghe được câu trả lời của loài hoa đó.

- Anh có lý đấy- Bông hoa Lis nhỏ ở bên cạnh nói với bông hoa Lis lớn- Nhưng dù thế nào chăng nữa thì niềm hạnh phúc của hoàng hậu dần dần sẽ trở thành một nỗi buồn bất tận. Bởi lẽ, trên những vì sao kia, quy luật cái gì đến từ trái đất sẽ phải trở về với trái đất không được viết trên đó. Thời điểm đó đã đến rồi, nàng công chúa sẽ biến thành hoa trong nỗi thất vọng của hoàng hậu và đức vua. Thực ra thì rất may là cuốn sách của cuộc sống không tiết lộ ra bí mất này.

- Đúng vậy, em nói đúng đấy, cô em của ta ạ- Bông hoa Lis lớn nói rồi cả hai cùng im lặng.

Hoàng hậu ngủ rất lâu, đến tận khi những tia nắng mặt trời lên rất lâu rồi thì bà mới tỉnh giấc. Bà đi xuống phía khu vườn, cúi xuống những bông hoa và chợt nhớ đến giọng nói kì lạ đêm qua.

- Đó chỉ là một giấc mơ mà thôi.- Hoàng hậu nói chuyện một mình một cách buồn rầu.

Tuy nhiên, bị kích thích bởi sự tò mò, bà cúi xuống uống lấy những giọt nước từ tràng hoa của hoa Lis. Và thật là kỳ diệu, hoàng hậu bỗng sinh được một nàng công chúa. Nỗi buồn khổ của bà bỗng tan biến hết mà thay vào đó là một niềm hạnh phúc vô cùng lớn. Một tháng trôi qua kể từ khi nàng công chúa cất tiếng khóc chào đời bên chiếc nôi của hoàng cung. Nàng có mái tóc ánh vàng tỏa ra mùi thơm rất quyến rũ và trên trán nàng là một chiếc vương miện trắng lấp lánh ánh bạc. Nhà vua và hoàng hậu gọi nàng là Camomille.

Năm tháng trôi qua, càng lớn nàng công chúa càng trở nên xinh đẹp, vẻ đẹp mà không ai trên thế gian có thể sánh kịp. Rồi việc gì đến cũng đến, rất nhiều hoàng tử, kị sỹ khắp nơi đến tụ họp trước lâu đài của nhà vua và hoàng hậu để gắng chiếm được tình yêu của Camomille. Tuy nhiên, nàng lại rất trầm tư và ít nói, ít cười. Nàng chỉ thích được đi dạo một mình trong thảo nguyên mênh mông nơi mà nàng có thể tha hồ vui đùa cùng đàn bướm bay nhảy trên mái tóc của nàng. Rồi từ đó mọi người trong vương quốc bắt đầu thì thầm bàn tán và cho rằng nàng thực ra là một phù thủy xinh đẹp biết nói chuyện với cây cỏ, hoa lá.

Rất nhiều vị quý tộc tôn quý muốn đến cầu hôn nàng. Nhưng càng muốn quyến rũ nàng, họ lại càng thất bại.

- Đừng yêu cầu ta phải kết hôn với một người nào trong số các vị. Ta là Camomille, là cô gái của các loài hoa; hương thơm của ta dịu dàng như tình yêu, nồng ấm như nước mắt. Sẽ không bao giờ ta có thể đem lại cho các vị niềm hạnh phúc đâu.- Nàng công chúa tuyên bố thẳng với các bậc quý tộc bằng một giọng hết sức cảm động khiến họ liền tin ngay. Im lặng hồi lâu, họ liền quay gót trở về mang theo mùi hương quyến rũ, nồng ấm của nàng công chúa. Câu nói của nàng Camomille nhanh chóng lan truyền trên khắp thế giới khiến không một chàng trai nào còn nghĩ tới việc xin kết hôn với nàng. Con đường dẫn đến hoàng cung dần dần trở nên hoang vắng không một ai lui tới. Hoàng hậu và đức vua vô cùng thất vọng và đau khổ. Nhưng một hôm bỗng có một chàng kị sỹ tóc vàng khoác trên mình chiếc áo giáp bằng kim cương tiến vào lâu đài. Chàng tiến đến bên nàng công chúa rồi quỳ xuống trước mặt nàng và bày tỏ niềm tâm sự cháy bỏng ấp ủ tử rất lâu:

- Ta đã chiêm ngưỡng vẻ đẹp từ khuôn mặt của nàng qua chiếc gương của mặt trăng. Nàng quả là đẹp rực rỡ như một loài hoa trong sáng và đẹp nhất thế gian này. Ta cầu xin nàng hãy làm vợ ta.

Tỏ vẻ rất xúc động, Camomille không rời mắt nhìn vị kỵ sĩ và bỗng nhiên nước mắt nàng rơi ướt cả khuôn mặt xinh đẹp.

- Chàng làm cho thiếp rất vui, chàng kỵ sĩ ạ. Thiếp rất muốn kết hôn với chàng. Nhưng trước tiên chàng cần phải biết bí mật của thiếp.

Nói rồi công chúa nắm tay dắt chàng kỵ sĩ đến một góc cuối vườn, cúi xuống hái bông hoa dại nàng hỏi:

- Chàng có nghe thấy bông hoa Lis này nói gì không? Chàng có hiểu ngôn ngữ của loài hoa có hương thơm tuyệt diệu nhưng lại có vị đắng này không?

Chàng kỵ sĩ rất ngạc nhiên trước câu hỏi của công chúa và thú thật là chàng không hiểu gì cả.

- Thực ra bông hoa Lis này muốn bảo vệ thiếp nên cảnh báo cho thiếp biết rằng nếu thiếp khoác lên mình chiếc áo cưới thì đó cũng là thời điểm cuối cùng của đời thiếp trên thế gian này.- Công chúa giải thích cho chàng kỵ sĩ hiểu.- Nó còn nói cho thiếp biết rằng nếu thiếp đeo chiếc vương miện cưới lên đầu thì vĩnh viễn thiếp sẽ phải quay trở về vương quốc của các loài hoa. Hãy quên thiếp đi hỡi chàng vì thiếp chỉ mang lại cho chàng điều bất hạnh thôi.

Nhưng chàng kỵ sĩ vẫn không nản lòng mà càng yêu công chúa hơn. Cảm động trước tình yêu chân thành của chàng, nàng công chúa cuối cùng cũng đồng ý kết hôn cùng chàng. Dân chúng vui mừng ra đường nhảy múa, reo hò, thiệp mời được gửi đi khắp nơi trên thế giới. Và cái ngày mong đợi đã đến. Rồi hầu phòng của công chúa cũng phải mang chiếc váy cưới đến phòng nàng để mặc cho cô dâu. Hiểu rõ chuyện gì sẽ xảy ra, trong lòng công chủa cảm thấy vô cùng đau đớn và rồi nàng trở nên trắng nhợt nhạt như một xác chết. Nàng buồn đến phát khóc. Những giọt nước mắt này rơi xuống bỗng biến thành những con bướm đủ màu sắc đậu lên mái tóc ánh vàng của nàng công chúa như một đóa hoa ngây ngất hương thơm. Rồi khi mấy người phù dâu mang chiếc vương miện đến đội lên mái tóc ánh vàng của nàng thì công chúa ngã gục xuống không còn sức sống. Điên dại vì nỗi đau đớn tột cùng, chàng kỵ sĩ chạy đến ôm chặt người vợ yêu quý vào lòng mà khóc nức nở. Bỗng nhiên cơ thể nàng nhỏ dần nhỏ dần sau những nụ hôn của người chồng, biến thành một bông hoa nhỏ dịu dàng trên một tràng hoa trắng.

- Trời ơi, chàng kỵ sĩ của thiếp ơi!- Bông hoa nhỏ thì thầm những tiếng yếu ớt.- Thiếp là Camomille, là một bông hoa nhỏ. Nhờ có tình yêu lớn của chàng, thiếp sẽ mãi mãi trở về với thân phận của thiếp để không chàng trai nào còn phải đau khổ vì thiếp nữa.

Kể xong câu chuyện, cô gái trẻ có mái tóc màu vàng dừng một lát rồi lại tiếp lời:

- Nếu các vị có dịp đi qua thảo nguyên mênh mông đó và đi theo một con đường các vị sẽ đến được vương quốc từ lâu đã bị lãng quên nơi có vị vua bằng vàng và hoàng hậu bằng bạc ngự trị. Các vị cũng sẽ gặp một chàng kỵ sĩ bằng kim cương đang quỳ trước ngai vàng. Tất cả bọn họ vẫn trẻ đẹp như ngày nào chỉ có điều là trong lòng họ luôn nặng trĩu những kỷ niệm buồn. Rồi khi họ chìm trong giấc ngủ sâu, một bông hoa bé nhỏ, yếu ớt sẽ xuất hiện, hương thơm của bông hoa đó ngọt ngào như tình yêu, nồng nàn như nước mắt. Và các chàng trai gọi bông hoa đó là Camomille.

Nguồn: Sự Tích các loài hoa tác giả Stovicek dVratislav
 
Người trông coi đàn ong suýt trở thành vua
Đến lượt ta, đến lượt ta.- Một quý cô toàn cơ thể màu trắng toát, đội một chiếc mũ có gắn những quả chuông có thể tỏa hương thơm lên tiếng tuyên bố. Nữ hoàng Hoa Hồng gật đầu đồng ý.

- Vậy thì hãy kể đi, công chúa Muguet. Nhưng ta nói trước với công chúa là ta không muốn nghe kể về chuyện buồn đâu đấy.

Công chúa bắt đầu kể.

“Qua một dòng suối trong xanh, một khu rừng xanh tốt có một ngôi làng rất xinh đẹp. Cách đó không xa có một ngôi nhà tồi tàn, cũ kỹ, mái lợp bằng rơm rạ. Mái nhà dột nát đó không ngăn được ánh mặt trời chiếu vào hay cơn mưa rơi xuống hoặc những trận gió thổi từng cơn vào. Lũ chuột thì tự do đi lại nhảy múa trong ngôi nhà rách nát. Ngày xưa, có một cậu bé mồ côi nghèo khổ sống ở đó để chăn đàn lợn. Ngày nào cậu cũng đội chiếc mũ gắn một dải ruy băng, một chiếc lông vũ của chim sẻ và một bông hoa cúc. Chính vì vậy những người hàng xóm gọi cầu bằng cái tên Galuein- cậu bé đội mũ đúng như tính cách của cậu. Dù nghèo khổ nhưng Galulein rất tốt bụng. Một hôm, người ta giết mất một con lợn trong đàn lợn của cậu nhưng Galulein không hề phàn nàn một chút nào.

- Nếu thượng đế muốn thì ngày mai mọi chuyện sẽ ổn thôi mà.- Cậu thường tự an ủi mình mỗi khi mấy kẻ nông dân keo kiệt từ chối không cấp cho cậu bánh mì để trả công lao động của cậu. Cậu lại vẫn vô tư, vui vẻ, lùa đàn lợn đi chăn, vừa đi vừa huýt sáo.

Một buổi sáng đẹp trời, khi Galulein đang nằm nghỉ rất thoải mái bên bờ suối, dưới ánh nắng dễ chịu và một cơn buồn ngủ kéo đến thì cậu bỗng giật mình tỉnh dậy như thể có ai cầm kim châm vào người cậu. Đàn lợn đáng ghét lợi dụng lúc cậu không để ý và không có người nào xung quanh chúng chạy vào phá các ruộng trồng ngô gần đó. Chúng sung sướng vì gặp một vận may hiếm có liền hăng hái cày xới ruộng ngô và ăn no đẫy bụng. Ông chủ vườn ngô nhìn thấy lũ lợn phá phách nát hết vườn ngô của mình thì vô cùng tức giận, ông ta quát lên với đôi mắt long sòng sọc:

- Thằng chăn lợn bẩn thỉu, lười biếng kia. Tao không bao giờ muốn nhìn thấy mày trong ngôi làng này nữa. Hãy cút đi thằng chăn lợn đáng ghét! Cút đi!

Galulein khốn khổ không biết có thể làm gì đây. Cậu khăn gói tất cả các đồ dùng của mình và lên đường, đi đến nơi nào thì cậu vẫn chưa biết. Galulein đi được một quãng rất xa thì bỗng nhiên một cơn gió xoáy khủng khiếp kéo đến rồi sau đó là một tiếng hú rùng rợn. Thật là khủng khiếp, đó là một con yêu tinh!

- Mày đi đâu vậy thằng oắt con?- Nó gầm gừ hỏi Galulein.

Còn cậu thì không hề tỏ vẻ sợ sệt gì cả mà bình tĩnh trả lời con yêu tinh:

- Cậu cũng chỉ là một thằng oắt con mà thôi.

- Mày bảo ta là thằng oắt con hả? – Con yêu tinh cười khẩy hỏi lại- Mày bị đui phải không?

- Này chú yêu tinh con! Galulein vẫn với vẻ tự tin hỏi tiếp- Cậu đúng là thằng oắt con còn hơn cả ta nữa đấy.

Rồi cứ như vậy Galulein và con yêu tinh cứ tranh luận với nhau xem ai xứng đáng bị gọi là thằng oắt con hơn cho đến khi cả hai cùng cháng ngấy không muốn tiếp tục nữa. Lúc này con yêu tinh liền đề nghị:

- Ta thấy ngươi dũng cảm đấy! Ngoài việc tranh cãi với ta ra thì người có thể làm gì được chứ.

- Theo cậu thì ta có thể làm được những gì hả? Galulein lại láu lỉnh hỏi lại- Ta là người chăn lợn, ta biết trông nom gia súc, cả một đàn gia súc lớn.

- Đúng là người mà ta cần tìm.- Con yêu tinh vui mừng reo lên- Hãy theo ta đến trang trại và giúp ta trông nom những cái bóng của ta.

Con yêu tinh dẫn Galulein đến trang trại của nó. Trên đường đi, nó dặn đi dặn lại Galulein:

- Ta phải nói trước với cậu là nếu cậu làm mất một cái bóng của ta thì cậu phải trông nom công việc cho ta mãi mãi.

Mặt trời càng tỏa rạng thì những cái bóng hiện ra càng nhiều: Nào là bóng của những cây bu lô, của những cây thông và của những cây tùng cùng vô khối những cây khác. Chặt một cành cây trải xuống gốc cây thông, cậu nằm xuống đó nghỉ đồng thời vừa để mắt trông những cái bóng của con yêu tinh. Đành phải làm vậy chứ biết làm gì khác đây? Không thể cứ tranh luận với con yêu tinh ngu dốt đó được. Rồi bỗng nhiên, một đám mấy lớn xuất hiện che khuất mất mặt trời. Và thế là tất cả những cái bóng biến mất như chưa hề có. Thấy vậy con yêu tinh liền hỏi Galulein một cách láu lỉnh:

- Những cái bóng của ta đi đâu rồi?

- Cậu muốn chúng ở đâu cơ chứ?- Galulein trả lời một cách thông minh mà không hề tỏ ra mất bình tĩnh- Ta đã lùa chúng vào khu rừng để chúng tìm nước uống ở đó. Khi chúng uống xong ta sẽ gọi chúng quay lại.

Rồi khi quan sát thất mặt trời chuẩn bị ló ra khỏi đám mây, cậu huýt sáo thật lớn như thể là muốn gọi những cái bóng đó quay lại. Và khi mặt trời thoát toàn bộ ra khỏi đám mây, thì những cái bóng lại xuất hiện trở lại nhảy nhót trên cánh đồng. Khi màn đêm chuẩn bị buông xuống, Galulein liền tuyên bố:

- Ta chán ngấy mấy cái bóng của cậu rồi. Ta muốn rời khỏi đây để đi tiếp.

Con yêu tinh tỏ ra khá tốt bụng thưởng cho cậu rất nhiều vì một ngày làm việc vừa rồi và Galulein lên đường. Cả đêm đó, cậu cứ đi và không hề dừng chân nghỉ rồi cả ngày hôm sau cũng vậy. Mãi khi gặp một khóm cây bu lô cậu mới dừng lại. Chưa kịp lấy lại sức thì Galulein nhìn thấy một người lùn dị dạng đi qua. Bộ râu của ông ta dài tới mức chạm đất.

- Cậu đi đâu thế này, hỡi người khổng lồ?- Galulein hỏi người lùn đó.

- Ngươi cũng thật khổng lồ.- Người lùn dị dạng phản ứng lại. Và thế là họ lại tiếp tục tranh luận xem ai là người khổng lồ hơn trong hai người. Rồi đến khi chán ngấy không muốn cãi nhau nữa, ông ta mới hỏi Galulein:

- Ta thấy ngươi chẳng sợ ai cả. Ngươi có muốn đến làm việc cho ta không? Ngươi biết làm những gì?

- Ta là người chăn lợn.- Galulein trả lời- Do đó ta biết chăn gia súc, cả một đàn gia súc lớn cũng được.


Người lùn dị dạng gật đầu hài lòng và đề nghị với Galulein:

- Ngươi đúng là người mà ta cần tìm. Ngươi hãy đến giúp ta trông nom đàn ong. Nhưng ta phải nói trước với ngươi là nếu ngươi làm mất một con ong thôi thì ngươi sẽ phải phục vụ cho ta cả đời. Nào hãy theo ta!

Galulein đồng ý theo ông ta đến một cánh đồng. Ngày hôm sau Galulein bắt tay vào làm việc. Công việc này cũng không nặng nhọc lắm. Buổi sáng, khi những giọt sương trên cánh hoa hồng tan hết, Galulein đập nhẹ vào tổ ong, ngay lập tức, một đàn ong lớn bay ra nối đuôi nhau đi tìm hoa hút nhụy trên cánh đồng. Khi mặt trời lặn, chúng ngoan ngoãn quay trở về tổ không thiếu một con nào. Người lùn dị dạng tỏ ra rất hài lòng. Một buổi tối, khi Galulein đang thiu thiu ngủ thì thất một nùi thơm từ đâu bay đến.

- Cái gì mà thơm như vậy nhỉ?- Galulein ngạc nhiên hỏi người lùn dị dạng.

- Cánh đồng không xa là vương quốc của Muguet, loài hoa huệ.- Ông ta trả lời- Nhà vua trị vì đất nước này đã già và chỉ có một người con gái duy nhất. Nàng công chúa này rất xinh đẹp nhưng lại đỏng đảnh như cơn mưa mùa hạ. Rất nhiều người muốn tìm cách thay đổi tính nết của nàng nhưng đều bị thiệt mạng. Chẳng ai có thể ngự trị được tính đỏng đảnh của nàng công chúa xinh đẹp.

- Ta sẽ làm được điều đó- Galulein tự nói với mình. Hương thơm của hoa huệ mang lại cho cậu một ý định- Ta sẽ lùa đàn ong đến xứ sở hoa huệ này. Ngươi sẽ thấy đàn ong của ngươi cho ra một thứ mật thơm ngon.

Ông ta thấy ý kiến của Galulein chẳng làm hại gì cho mình nên chấp nhận ngay. Galulein cõng tổ ong trên lưng và lên đường đến xứ sở hoa huệ. Ngày hôm sau thì cậu đến nơi. Cậu đội chiếc mũ lệch sang một bên theo ý thích và mạnh dạn gõ cửa lâu đài.

- Ta là Galulein, người chăn lợn. Ta đến đây để xin cầu hôn công chúa- Galulein tuyên bố với nhà vua cao tuổi.

- Lại thêm một con người xấu số nữa.- Nhà vua buồn rầu nói- Rồi ngươi đành phải chịu mất đầu thôi.

Dù nghĩ vậy, song nhà vua vẫn cho người dẫn Galulein đến phòng công chúa. Cậu vô cùng kinh ngạc chưa vẻ đẹp lộng lẫy của nàng. Dưới chân nàng là một chiếc thảm được dệt lên đó vô khối những bông hoa huệ đẹp tuyệt vời.

Nàng công chúa đỏng đảnh đang ngự trên một chiếc ghế làm bằng vàng đang có vẻ buồn ngủ. Tay nàng cầm một bó hoa huệ làm bằng vàng tinh tế tới mức thoạt nhìn người ta tưởng đó là hoa thật. Nhìn thấy Galulein, nàng hỏi:

- Hình như nhà ngươi muốn cầu hôn ta phải không, hỡi kẻ nghèo khổ kia. Thôi được tùy ngươi.- Công chúa gật đầu vẻ mỉa mai.- Nếu ngươi thực hiện được công việc ta giao cho thì ta sẽ trở thành vợ của ngươi. Nếu ngươi làm được thì ngươi còn được nhận một nửa vương quốc này và một nửa chiếc bánh cưới. Nếu không, ngươi sẽ phải rơi đầu.

Rồi công chúa yêu cầu Galulein quay mặt đi rồi lấy một bó hoa bằng vàng đặt ngẫu nhiên lên trên chiếc thảm màu trắng. Những bông hoa thật xen kẽ những bông hoa giả rồi yêu cầu Galulein:

- Bây giờ thi ngươi hãy tìm đi. Nếu từ giờ đến tối ngươi không tìm thấy bó hoa bằng vàng của ta trong số những bông hoa huệ trên tấm thảm này thì ta sẽ cho người chặt đầu nhà ngươi.

Galulein quay đầu lại! Thật khó quá! Những bông hoa giả được đặt không theo vị trí nhất định giữa ngàn vạn bông hoa thật tạo nên như thể một thung lũng bạt ngàn hoa.

- Nều mình có thẻ sống đến nghìn tuổi thì chắc cũng không thể tìm thấy bó hoa bằng vàng của công chúa trong hàng ngàn vạn bông hoa thế này.- Galulein tự nói với mình trong nỗi thất vọng. Rồi trong lúc thất vọng, cậu chợt nhớ tới đàn ong và phấn chấn trở lại. Cậu liền đưa tổ ong vào rồi gõ nhẽ vào đó, vừa gõ vừa thì thầm nói:

- Nào những chú ong bé nhỏ của ta. Sao ta lại có thể quên các ngươi chứ nhỉ? Các ngươi hãy dậy đi, mặt trời đã lên cao lắm rồi.

Đàn ong nối đuôi nhau bay ra và đậu vào những bông hoa thật và cứ ở yên một chỗ như vậy. Galulein buồn rầu nói trong nước mắt:

- Làm sao ta có thể giữ được chiếc đầu của ta bây giờ? Làm sao ta có thể đội được mũ bây giờ chứ?

Đàn ong không trả lời mà cứ bay từ bông hoa này sang bông hoa khác để hút mật một cách lặng lẽ. Chúng khéo léo tránh những nơi có đặt hoa huệ giả. Chợt hiểu ra, Galulein đập tay lên trán thốt lên sung sướng:

- Đúng rồi, ta hiểu rồi, ta sống rồi! Những bông hoa giả nằm ở những nơi mà lũ ong tránh không đậu vào. Vậy thì chẳng mấy chốc, ta gom đủ bó hoa giả.

Quá sung sướng cậu ôm bó hoa huệ bằng vàng đến cho công chúa. Lũ ong tốt bụng đã giúp Galulein thực hiện được một công việc tưởng chừng không thể làm được. Khi công chúa nhìn thấy Galulein xuất hiện với bó hoa huệ trên tay, nàng không tin ở mắt mình nữa. Nhà vua vô cùng sung sướng liền truyền ngôi báu cho Galulein và nói với cậu:

- Nào hãy bỏ chiếc mũ kia ra, phò mã của ta. Giờ đây trên đầu con sẽ là chiếc vương miện quý giá. Từ bây giờ, con chính thức trở thành vua của vương quốc xinh đẹp này và là chồng của con gái xinh đẹp của ta.

- Chẳng ai nhìn thấy một người chăn lợn mà lại không có chiếc mũ ở trên đầu cả.- Galulein từ chối.

- Nhưng chẳng ai lại nhìn thấy một vị vua mà lại không có chiếc vương miện trên đầu cả.- Nhà vua trả lời một cách khéo léo.

Galulein xoay lại chiếc mũ trên đầu với vẻ tự hào rồi nói với công chúa xinh đẹp:

- Bời vì ta mãi mãi là một người chăn lợn cho nên mãi mãi ta không thể trở thành một vị vua và lại càng không thể kết hôn cùng công chúa được.

Rồi chàng cho đàn ong lũ lượt bay vào tổ, Galulein lại vác nó trên lưng từ biệt nhà vua và công chúa để quy trở về chỗ người lùn dị dạng.

Ở đó ông ta đang rất sốt ruột chờ Galulein quay về. Chẳng ai biết giờ đây Galulein vẫn đang trông nom đàn ong đó hay đã kết hôn với một nàng tiên nào đó rồi? Nhưng chắc chắn một điều là Galulein luôn với vẻ tự hào khi trong bộ dạng của một người chăn lợn với chiếc mũ gắn chiếc chuông nhỏ, một dải ruy băng và một chiếc lông chim trên đầu.


Nguồn: Sự Tích các loài hoa tác giả Stovicek dVratislav
 
Nữ hoàng của bóng đêm
Một ngày nữa lại trôi qua, ánh sáng lung linh của ngàn ngôi sao bắt đầu chiếu rọi. Không biết từ đâu bay ra vô khối những con đom đóm lấp lánh đậu trên những bông hoa khoe sắc. Rồi một sự im lặng kì lạ bao trùm cả lâu đài và khu vườn. Vầng trăng lúc này mới hiện ra tỏa ánh sáng dịu dàng xuống muôn loài. Một cô gái trẻ đẹp rực rỡ bước ra từ trong một bông hoa rất đẹp. Dường như cô đang muốn kể cho mọi người nghe câu chuyện của mình.

- Rất vui mừng được đón cô đến buổi dạ hội này, cô gái xinh đẹp.- Nữ hoàng Hoa Hồng lên tiếng- Nếu ta không lầm thì cô chính ta Nữ hoàng của bóng đêm. Chắc cô đến đây và mang theo một câu chuyện thú vị phải không?

Sau một hồi im lặng, nữ hoàng của bóng đêm bắt đầu kể chuyện.

“ Ở một vùng đất xa xôi, xa lắm, cách đây rất nhiều dãy núi, nhiều đại dương có một xứ sở kì diệu. Ở trung tâm xứ sở này là một hoang mạc vô cùng rộng lớn. Từ thời xa xưa, có một lâu đài được xây dựng ở trên hoang mạc này. Đêm nào cũng vậy, hằng hà sa số những vì sao đua nhau chiếu sáng cho lâu đài, ánh trăng cũng không quên xuất hiện làm tôn thêm vẻ đẹp của lâu đài vào đêm tối. Và mỗi khi tia nắng đầu tiên xuất hiện thì cũng là lúc trăng sao biến mất. Lâu đài này là thuộc quyền sở hữu của Nữ hoàng đêm tối vô cùng xinh đẹp, trẻ trung. Mỗi khi ánh trăng xuất hiện vào lúc chiều tà, nữ hoàng lại đến ngự trên ngai vàng để trải mái tóc đen huyền của nàng. Sau đó, nữ hoàng gọi hai người em gái của mình là công chúa của những giấc mơ đẹp và công chúa của những cơn ác mộng đến và yêu cầu họ:

- Các em yêu quý của ta, hãy bay đi khắp thế gian rộng lớn để hoàn thành tiếp sứ mệnh của các em. Hãy vào trong nhà từng người rồi hãy đậu lên đầu họ khi họ đang ngủ và kể cho họ nghe những câu chuyện thần kì về nữ hoàng của bóng đêm. Còn em, công chúa của những giấc mơ đẹp, em hãy đến đậu thật nhẹ nhàng lên đầu của một chàng trai đẹp khi anh ta đang ngủ trong lều cỏ và mang đến cho anh ta những giấc mơ dịu dàng nhất. Còn ta, ta sẽ dùng chiếc chìa khóa bạc để đóng đôi mí mắt của anh ta lại và giấu khuôn mặt xinh đẹp của anh ta dưới mái tóc đen huyền của ta. Ta rất thích anh ta, ta muốn chàng trai đó phải trở thành chồng của ta.

Thế rồi hai nàng công chúa cất đôi cánh rộng bay khắp trần gian. Mỗi người làm một việc: công chúa của những cơn ác mộng bay vào từng nhà một để đem đến cho họ những giấc mộng kinh khủng. Nhiều đứa trẻ đang ngủ phải giật mình tỉnh dậy vì hoảng hốt. Khuôn mặt của công chúa ác mộng thì vô cùng xấu, những câu chuyện mà nàng kể thì thật hãi hùng. Cũng may lúc đó công chúa của những giấc mơ đẹp kịp xuất hiện với giọng nói dễ thương làm yên lòng tất cả mọi người. Công chúa của giấc mơ đẹp thường trách cứ em mình về những hành động không tốt mà nàng gây ra cho mọi người. Tuy nhiên, công chủa của ác mộng phản ứng lại rất gay gắt:

- Đó không phải là lỗi của ta, chị gái ạ. Nếu ta phải chịu thừa kế một vẻ xấu xí và ác độc này thì đó không phải là lỗi của ta. Từ sâu thẳm trái tim ta, ta hận vẻ đẹp kiêu sa của Nữ hoàng bóng tối. Ta nhất định sẽ trả thù.

- Em gái khốn khổ của ta,- công chúa của giấc mơ đẹp an ủi- Em đừng làm như vậy nữa. Kẻ khốn khổ nhất trên đời là kẻ chỉ biết sống trong sự thù hận. Em đừng nên tự biến mình thành kẻ bất hạnh hơn nữa.

Thế rồi ai nấy lại vào việc của mình. Một buổi đêm, công chúa của những giấc mơ đẹp cuối cùng cũng tìm thấy chàng trai nghèo khổ đang ở trong một túp lều lá. Nàng nhẹ nhàng bay xuống đậu trên đầu chàng trai, dùng mái tóc đen huyền của nữ hoàng giấu đi khuôn mặt của chàng. Đêm đó, chàng trai nghèo khổ mơ một giấc mơ về nữ hoàng xinh đẹp sống trong một lâu đài kỳ diệu tràn đầy ánh sao ở giữa hoang mạc rộng lớn.

- Nếu khi tia nắng đầu tiên xuất hiện mà chàng đặt được nụ hôn lên má của nữ hoàng thì chàng sẽ trở thành chồng của người mãi mãi.- Công chúa của những giấc mơ đẹp thì thầm vào tai chàng trai và chàng mỉm cười một cách hạnh phúc trong giấc mơ.

Bỗng lúc đó, công chúa của những cơn ác mộng xuất hiện và gằn giọng nói:

- Giấc mơ của ngươi sẽ không thực hiện được đâu! Giờ phút để ta trả thù nữ hoàng của Bóng đêm đến rồi. Ngươi, chính ngươi sẽ phải giúp ta làm việc này. Ta sẽ biến nữ hoàng thành một loại cây xấu xí đầy gai góc sắc nhọn. Tất cả đàn ông nhìn thấy bà ta sẽ đều phải quay mặt đi sợ hãi.

Bình minh xuất hiện xua tan không khí tối tăm của màn đêm. Chàng trai trẻ thức dậy mà má vẫn còn đọng nước mắt. Nhưng ánh sáng mặt trời rực rỡ khiến chàng quên đi cơn ác mộng đêm qua một cách nhanh chóng. Tuy nhiên, từ đêm đó trở đi, hình ảnh của nữ hoàng Bóng đêm không lúc nào rời khỏi tâm trí của chàng. Một ngày đẹp trời, chàng quyết định xin phép cha mẹ chàng để lên đường:

- Thưa cha mẹ, ở nơi nào đó trên hoang mạc nóng bỏng, người vợ chưa cưới của con đang đợi chờ, mong ngóng gặp con. Con sẽ ra đi để tìm nàng, người mà con yêu mến.

Cha chàng tỏ vẻ lo lắng khuyên răn hết lời:

- Hoang mạc bao la rộng lớn vô cùng con trai của ta ạ. Con có nguy cơ chết trên đó đấy vì trên hoang mạc không hề có bóng người, nhà cửa, nước uống.

Ngược lại với lo lắng của người cha, người mẹ lại mỉm cười dịu dàng và khuyến khích:

- Hãy đi đi, con trai của mẹ, tình yêu có sức mạnh lớn hơn cả cái chết và cái chết thì còn dễ chịu hơn là sự khô cạn tình yêu trong trái tim.
Và thế là chàng trai trẻ lên đường thẳng hướng sa mạc để tìm hạnh phúc.

Cái chết lúc nào cũng rình rập chàng. Từ nhiều ngày nay, chàng lê bước trên hoang mạc nóng bỏng, khắc nghiệt mà không hề được uống một giọt nước. Ánh nắng chói chang của mặt trời khiến chàng hoa hết cả mắt. Chàng đành phải uống cả những giọt mồ hôi của chính mình để tránh khỏi bị chết khát. Một buổi tối, khi chàng gần như kiệt sức vì đói, khát thì chợt nhìn thấy một đốm lửa sáng trên thân cây xương rồng. Chàng gục xuống và khóc vì quá thất vọng. Bỗng nhiên, chàng thấy một con bướm nhỏ đang vật vã mà không thoát ra khỏi đám lửa đó. Chàng trai như quên cả đói và mệt lao đến cứu con bướm khi cánh của nó đang bị bén lửa bốc cháy.

- Cảm tạ ân nhân cứu mạng.- Con bướm bỗng cất được tiếng nói, giọng một cô gái trẻ- Ta đã biết mục đích chuyến đi của chàng. Chàng sẽ chẳng bao giờ tìm thấy lâu đài đó nếu không có sự giúp đỡ của ta. Chàng hãy làm theo lời ta đây. Khi đám lửa đốt cháy đôi cánh của ta tắt hết, chàng hãy gắng ăn đến những hòn than cuối cùng. Sau đó chàng sẽ hóa thành một chú bướm nhỏ và sẽ ngửi thấy hương hoa từ xa bay tới. Hãy đi về phía nơi có loài hoa thơm nhất đó, chàng sẽ thấy lâu đài của nữ hoàng đêm tối. Khi đến nơi, chàng hãy quỳ dười chân nữ hoàng nhưng phải nhớ là không bao giờ được ôm hôn nàng khi những tia nắng mặt trời đầu tiên chưa xuất hiện.

Nói xong chú bướm nhỏ bay đi mất. Chàng trai trẻ không chờ đợi lâu thì đám lửa cũng tắt. Théo lời dặn của chú bướm chàng cố gắng ăn mẩu than cuối cùng đang cháy hồng rực. Chàng bị sức nóng của viên than thiêu cháy rồi biến thành một chú bướm nhỏ. Ngay sau đó, chàng ngửi thấy hương hoa rất thơm. Chọn được một mùi thơm quyến rũ nhất , chàng cất cánh bay về phía có mùi hương đó tỏa ra. Bay mãi bay mãi, cuối cùng chàng cũng đến được lâu đài của nũ hoàng Bóng đêm. Lâu đài thật rực rỡ dưới ánh sáng của ngàn vạn ngôi sao nhỏ. Vầng trăng dường như được treo trên tòa tháp cao nhất của lâu đài. Cuối cùng, chàng đã thực hiện được mục đích của chuyến đi đầy gian khổ. Nữ hoàng bóng đêm đang ngự trên ngai vàng , mái tóc của nàng đen huyền dài bất tận rủ xuống với vẻ buồn phiền, ánh sao phản chiếu trong đôi mắt sâu thẳm của nàng. Khi chàng trai nhẹ nhàng tiến đến quỳ dưới chân nữ hoàng, nàng liền bừng tỉnh, lấy lại vẻ xinh đẹp tươi trẻ, nữ hoàng mỉm cười và nói như thì thầm:

- Có phải chàng đó không, hỡi tình yêu của ta, ta chờ chàng từ lâu rồi.

Không cưỡng lại được niềm vui sướng, hạnh phúc, chàng trai liền tiến gần hơn và ôm hôn nữ hoàng. Ngay lập tức, tiếng sấm sét khủng khiếp dội lên trên đỉnh của lâu đài, ánh sao bỗng tắt lịm và sau đó là tiếng cười man rợ của công chúa Ác mộng.

- Kẻ ngu xuẩn khốn khổ kia- Cô ta cười ha hả- Nhà ngươi đã không kiễn nhẫn chờ khi mặt trời thức dậy mà đã ôm hôn nữ hoàng ư? Vì nụ hôn này của người mà từ nay nữ hoàng Bóng đêm sẽ thuộc sự sai khiến của ta. Bất hạnh đã đến với ngươi rồi, người chị đáng thương của ta. Ta sẽ biến nữ hoàng thành một loài cây xấu xí, gai góc khiến chàng trai nào nhìn vào cũng phải ghê sợ. Ôi, ta mới sung sướng làm sao, ta mới sung sướng làm sao!

Đúng lúc đó công chúa của những giấc mơ đẹp xuất hiện. Chiếc váy dài của nàng bị cháy nham nhở. Với vẻ buồn chán, nàng hỏi chàng trai:

- Tại sao ngươi lại không nhớ lời dặn của ta cơ chứ? Ta không có đủ khả năng để cứu chị của ta mà ta chỉ có thể làm giảm đi sự khắc nghiệt của lời nguyền này. Một năm nữa, sẽ có một bông hoa thần kỳ nở trên thân cây nữ hoàng Bóng đêm để thu hút loài bướm đêm bằng hương thơm tuyệt vời. Bông hoa đó chỉ nở vào một đêm duy nhất. Nếu đêm đó, người thương của nữ hoàng không đến thì ngay sau khi ánh nắng đầu tiên xuất hiện nữ hoàng sẽ mãi mãi chỉ là một cái cây xấu xí gai góc.

Một lúc sau, mặt trời xuất hiện từ phía chân trời, lâu đài bỗng tan ra như có phép lạ. Chàng trai bất hạnh thức dậy trong giàn giụa nước mắt. Chàng gục mặt vào lòng bàn tay bên cạnh mấy chiếc gai của một cái cây xấu xí gai góc. Những kỉ niệm cuối cùng về nữ hoàng Bóng đêm như hiện về.

- Đó không phải là một giấc mơ đấy chứ?- Chàng hỏi mà chẳng có ai trả lời.

Rất nhiều ngày trôi qua nhưng nỗi đau khổ trong lòng chàng vẫn còn trĩu nặng. Một buổi đêm, khi chàng chập chờn trong giấc ngủ thì công chúa của những giấc mơ đẹp nhẹ nhàng tiến đến cạnh chàng thì thầm:

- Nếu ngươi có đủ dũng cảm đi tìm lại tình yêu đã mất của mình thì hãy gắng ăn một cái gai đó. Ngươi sẽ biến thành một con bướm có khả năng cảm nhận được mùi hương của tất cả các loài hoa từ rất xa. Hãy bay theo hương thơm nồng nàn nhất, đó chính là hương thơm từ bông hoa trên thân cây nữ hoàng bóng đêm. Nếu ngươi không tìm được nữ hoàng thì ngươi sẽ mãi mãi chịu sống với số phận của một con bướm và sẽ không bao giờ trở lại làm người được nữa.

Chàng trai tỉnh dậy vô cùng sung sướng, tràn đầy hy vọng. Không đợi lâu, chàng làm theo đúng lời dặn của công chúa giấc mơ đẹp. Ngay lập tức, chàng hóa thành một chú bướm đêm, bay đi tìm tình yêu của mình theo dấu vết của mùi hương nồng nàn nhất. Thật không may, công chúa của những cơn ác mộng đầy lòng ghen tị lại xuất hiện. Tức giận trước những lời nói của công chúa những giấc mơ đẹp, cô ta liền vội vã đến nơi có cây nữ hoàng Bóng đêm và hóa phép tạo nên vô khối những bông hoa giống hệt nhau, có hương thơm cũng như nhau trên thân cây xấu xí gai góc đó. Chú bướm khốn khổ hay chính là chàng trai đậu hết bông này sang bông hoa khác mà vẫn chưa tìm ra bông hoa thật mang hương thơm của nữ hoàng Bóng đêm đâu cả. Và thế là năm đó, chàng trai vẫn không hóa giải được phép thuật cứu nữ hoàng Bóng đêm.

Từ đó trở đi, năm nào cũng thế, vào đúng cái đêm đó, hằng hà sa số những bông hoa giống hệt nhau lại đua nở thu hút ong, bướm đến bằng hương thơm quyến rũ. Và cứ mỗi năm, trên cây nữ hoàng Bóng đêm cũng nở rộ vô khối hoa đẹp nhưng trong số đó chỉ có một bông là nơi chứa đựng linh hồn của nữ hoàng.

Năm đó như thường lệ khi cái đêm duy nhất đó đến, nữ hoàng Bóng đêm lại hồi hộp chờ đợi chàng trai yêu dấu đến. Chờ mãi, chờ mãi đến lúc mặt trời sắp xuất hiện nơi chân trời, nữ hoàng lại đau đớn thốt lên:

- Chàng lại không đến rồi, một năm nữa lại trôi qua trong sự chờ đợi mòn mỏi của ta. Mặt trời sẽ xuất hiện và ta sẽ lại lụi tàn ngay khi tia nắng đầu tiên xuất hiện.

Ngay lúc đó, một con bướm nhỏ bỗng bay đến và tìm đúng bông hoa chứa linh hồn của nữ hoàng. Con bướm biến thành chàng trai trẻ ngày trước, ôm hôn nữ hoàng với một tình yêu nồng cháy. Thế là nữ hoàng được cứu thoát khỏi phép thuật và mãi mãi sống hạnh phúc cùng chàng trai trẻ.

Nguồn: Sự Tích các loài hoa tác giả Stovicek dVratislav
 
Hoa dã tường vi
Một đêm dạ hội nữa lại đến. Tất cả mọi người nhảy múa say sưa. Trong số đó có một cô gái trẻ đang đưa chân theo điệu nhạc khiêu vũ một cách cuồng nhiệt nhất. Cô có nụ cười thật tươi tắn, mái tóc đen và dài nổi bật trong chiếc vương miện cài đầu sáng lấp lánh ánh bạc.

- Dã Tường Vi,- Nữ hoàng Hoa Hồng từ nãy vẫn chú ý đến cô gái trẻ đẹp đó, đến bây giờ mới cất tiếng gọi- Hãy kể cho chúng ta nghe câu chuyện cuộc đời nàng. Ta tin là nó rất thú vị.

Tất cả mọi người đều hướng về phía cô gái rồi chăm chú lắng nghe.

“ Ngày xưa, có một ông vua chỉ muốn ngồi trên giường để trị vì đất nước mà không hề ra khỏi đó. Chiếc giường này được trải bằng một tấm ga dệt bằng vô khối những sợi chỉ bằng vàng nhỏ li ti, xung quanh gắn rất nhiều hoa hồng dại khiến mọi người thoạt nhìn tưởng rằng chiếc giường đó được đặt giữa một bụi hoa. Rồi một hôm nhà vua nọ tuyên bố:

- Ta sẽ cưới vợ. Người vợ của ta phải là một cô gái có thể nhảy chân trần lên chiếc giường này của ta. Tuy nhiên, cô ta phải không được chạm vào một chiếc gai nào và phải ngắt cho được một bông hồng. Nếu ai làm được điều đó, ta sẽ lấy nàng làm vợ.

Rồi nhà vua lệnh cho quân lính phải kiệu ngài trên chiếc giường đó đến một quảng trường rộng giữa kinh thành vương quốc. Ngay sau khi tin nhà vua đang kén vợ lan truyền đi thì hàng ngàn phụ nữ khắp nơi kéo về kinh thành để tìm vận may: Những cô gái xinh đẹp cũng có, những cô gái xấu xí cũng có, những cô gái nhỏ nhắn rồi cả những cô gái to lớn, những cô có mái tóc màu nâu và những cô có mái tóc đỏ hoe, những cô có đôi mắt xanh lơ và cả những cô có đôi mắt đen láy… Tất cả đều hi vọng sẽ trở thành hoàng hậu. Xung quanh quảng trường giờ đã đông nghịt người. Chỗ thì ồn ào huyên náo, chỗ thì im lặng trật tự. Được lệnh của nhà vua, cuộc thi bắt đầu diễn ra: cô thứ nhất, cô thứ hai rồi cô thứ ba cố gắng nhảy qua chiếc giường nhưng đều không được, người thì bị rách váy, người thì bị gai đâm, người thì tuột cả giày. Đến cô gái thứ tư thử sức cũng không được vì cô ngã nhào xuống đất rồi bất tỉnh. Mọi người đứng xem được một trận cười đau bụng.

Bỗng nhiên lúc đó, có một phụ nữ góa chồng nghèo khổ xuất hiện trên quảng trường: Cô ta không trẻ lắm những cũng không già. Người đàn bà đó xin phép được tham gia cuộc thi. Nhà vua nhìn cô ta một lát.

- Thôi được hãy thử đi cô gái xinh xắn. Đến lượt cô rồi đấy.- Nhà vua khuyến khích.

Người đàn bà góa chồng không đưa tay cầu nguyện như những người khác mà cô xách gọn váy áo cúi chào và nhảy. Cô nhảy lên nhẹ nhàng dễ dàng như một chiếc lông chim. Cô nhảy rất cao rồi dùng bàn chân khéo léo của mình ngắt một bông hoa ở trên cao nhất. Rồi lại khéo léo và nhẹ nhàng, cô chạm chân xuống đất. Nhà vua tỏ vẻ khâm phục vì chưa từng nhìn thấy cảnh nào đẹp đến vậy.

- Đây chính là cô gái mà ta muốn tìm.- Nhà vua khen ngợi.- Cô nhảy dễ dàng như điệu huýt sáo đơn giản của ta.

Nhà vua sung sướng cười mà giàn giụa nước mắt. Nhưng bỗng người đàn bà biến đâu mất như thể chui xuống đất vậy. Nhà vua lập tức ra lệnh phải tìm bằng được người đàn bà đó. Trong khi đó thì người đàn bà rất bình thường ấy quay trở về cuộc sống đời thường như trước đây trong một ngôi nhà nhỏ cuối kinh thành.

Rồi một năm trôi qua người đàn bạ nọ sinh ra một đứa bé gái. Trong năm đầu đứa trẻ chỉ bằng một bông hoa nhỏ. Đến năm thứ hai, cô bé trở thành một đứa trẻ rất đáng yêu. Rồi sang năm thứ ba, cô bé bỗng lớn nhanh như thổi thành một cô gái rất duyên dáng, xinh đẹp. Người đàn bà góa chồng gọi cô bé là Maire- Dã Tường Vi hay còn gọi là Maire- Hoa Hồng dại vì mái tóc của cô đẹp giống như một đóa hồng. Mái tóc của nàng đẹp vô cùng, dài chạm tận xuống đất. Bà mẹ cho Maire lên kinh thành để học thêu. Từ đó, cô gái phải xa mẹ lên kinh thành ở cùng với những người học việc khác trong một hiệu may. Tài thêu hoa của Maire thì chưa từng ai có được. Bất cứ ai đó nếu may mắn mua được chiếc khăn tay do nàng thêu thì mỗi khi mang chiếc khăn đó ra người ta luôn thấy bông hồng thêu trên khăn như tỏa hương thơm ngát như hoa thật.

Trong thời gian này, nhà vua vẫn sống trong nỗi thất vọng, nhớ nhung người đàn bà góa chồng mà duyên dáng đáng yêu. Để cho khuây khỏa , nhà vua lệnh cho người mang bảy đôi ngựa trắng gắn vào chiếc giường của ngài thành một cái xe ngựa để đi dạo. Nhà vua dạo quanh khắp nơi trong kinh thành nhưng vẫn không thấy vui trong lòng. Rồi một hôm, khi đi ngang qua hiệu may đó, nhà vua vô tình nhìn thấy mấy cô gái trẻ đẹp, tươi tắn đang ngồi say sưa làm việc. Trong số đó có Maire- Dã Tường Vi nổi bật lên vì vẻ đẹp mặn mà đáng yêu. Nhà vua cho xe ngựa dừng lại đến nói chuyện với mấy cô gái đó rất thân thiết như những người bạn. Nhà vua trở về lâu đài và không quên lời hứa với họ là sẽ quay trở lại thăm họ đồng thời sẽ mang tặng mỗi người một chiếc ghế bằng vàng thay thế cho những chiếc hiện tại.

Maire- Dã Tường Vi trở về nhà mà trong lòng vô cùng vui sướng. Nàng háo hức kể với mẹ mình về món quà mà nhà vua sẽ tặng. Tưởng rằng bà sẽ vui ai ngờ bà ngăn Maire lại:

- Con không được nhận món quà của nhà vua. Tự mẹ sẽ tặng cho con chiếc ghế bằng vàng còn đẹp hơn tất cả những cái khác. Và nếu nhà vua có hỏi con sống ở đâu thì con phải trả lời như thế này này.

Thế rồi bà ghé sát tai Maire thì thầm một điều gì đó.

Ngày hôm sau, giữ đúng lời hứa, nhà vua đem tặng cho mỗi cô gái một chiếc ghế bằng vàng. Tất cả mọi người đều vui vẻ nhận món quà nhưng chỉ có Maire- Dã Tường Vi là từ chối. Nàng đưa cho nhà vua xem chiếc ghế mà mẹ nàng tặng cho. Nhà vua vô cùng kinh ngạc và hỏi:

- Nàng sống ở đâu và nàng là ai vậy?

Thay vì trả lời nhà vua, Maire- Dã Tường Vi đã đọc một bài thơ ngắn gọn:

Thiếp là Maire- Dã Tường Vi

Mẹ thiếp là một đóa hoa hồng

Cha thiếp là cây dã tường vi

Thiếp sống dưới mái nhà bằng lông vũ

Trong một ngôi nhà đầy hoa

Trên một ngọn đồi mùa xuân.

Nhà vua không bình luận gì về câu trả lời của Maire- Dã Tường Vi mà quay sang trò chuyện vui vẻ cùng những cô gái khác với những câu chuyện rất hài hước. Rồi nhà vua hứa sẽ sớm quay lại tặng cho mỗi người một chiếc gối bằng vàng. Cũng như lần trước, Maire- Dã Tường Vi lại được mẹ tặng cho một chiếc gối còn đẹp hơn rất nhiều những chiếc khác nên nàng rất vui thích và từ chối món quà của nhà vua. Sau lần này, nhà vua lại tặng họ những cuộn chỉ vàng, những chiếc thoi bằng vàng và những khung thêu bằng vàng. Cũng như những lần trước, Maire lại từ chối hết. Một hôm, nhà vua lại đến tặng họ một túi kim khâu bằng vàng được làm rất tinh tế, một lần nữa Maire lại từ chối khiến nhà vua vô cùng kinh ngạc và nói lớn:

- Làm sao mà nàng lại dám từ chối món quà mà nhà vua tặng chứ? Này hãy cầm lấy.

Nói rồi nhà vua ném túi kim khâu vào đầu nàng. Hãy tưởng tưởng lúc đó nàng đau đớn đến mức nào. Bao nhiêu là kim khâu đâm vào tóc vào đầu nàng. Cả một ngày hôm đó nàng phải ngồi gỡ từng chiếc ra và cuối cùng để sót mất một cái trên đầu. Tối hôm đó, khi trở về nhà, vừa đi nàng vừa khóc vì đau đớn thì bỗng gặp một bà lão kì dị: bà ta có ba con mắt giống như mắt rắn và ba chiếc lưỡi thằn lằn. Bà ta chính là một mụ phù thủy. Nhìn thấy Maire, bà ta hỏi với vẻ tốt bụng:

- Cháu đi đâu vậy, cháu gái xinh đẹp. Sao trên tóc cháu lại có chiếc kim khâu thế này? Đợi đã, để ta gỡ nó ra cho cháu.

Maire ngoan ngoãn cúi đầu xuống liền bị bà ta đâm chiếc kim khâu đó vào gáy. Thế là nàng bị hóa thành một con chim bồ câu trắng. Nàng cứ khóc nấc lên thành tiếng rồi bay vòng quanh trên đầu bà ta mà không hiểu tại sao. Lát sau bồ câu trắng nhằm hướng lâu đài nhà vua mà bay đến và đậu ở cành hoa trên chiếc giường của nhà vua. Ban đầu, ngài rất ngạc nhiên nhưng rồi thấy bồ câu là loài chim hiền lành và gần gũi nên ngài cũng tỏ ra rất quý mến. Từ hôm đó, ngày nào nhà vua cũng dành hàng giờ ngồi vuốt ve chú bồ câu trắng và bồ câu cũng không hề rời xa chiếc giường của nhà vua nửa bước.

Một hôm, nhà vua cho gọi quần thần đến bên giường và tuyên bố:

- Ta sẽ không bao giờ tìm thấy người đàn bà góa kia nữa. Ta quyết định sẽ đi thuyền đến đảo các cô gái đẹp để tìm một người vợ ưng ý.

Rồi nhà vua lệnh cho họ chuyển chiếc giường của ngài lên một chiếc thuyền rất sang trọng. Có bảy cặp cá trắng chèo thuyền và bảy chiếc buồm trắng được giường lên.

- Bệ hạ có còn quên thứ gì nữa không, thưa bệ hạ?- Các cận thần hỏi.

Nhà vua đập tay lên trán và vội vã cho người đến hỏi chú bồ câu yêu quý của ngài xem chú muốn nhà vua mang gì về cho từ chuyến đi đến hòn đảo xa xôi đó. Bồ câu trả lời bằng một bài thơ:

Ta ước có được một giọt nước mắt bằng đá quý

Chứa đựng một sự an ủi trong đó

Ta còn ước một bông hoa dương xỉ

Có thể làm nhẹ đi cái chết.

Vừa nhận được lời nhắn gửi của bồ câu trắng nhà vua giương buồm theo gió lao ra biển như một mũi tên. Sau rất nhiều ngày lênh đênh trên biển, chiếc thuyền của nhà vua cuối cùng cũng cập bến đến hòn đảo của các cô gái đẹp nhất trần gian.

- Nếu lần này ta vẫn không gặp được người yêu quý tại đây thì ta sẽ trở lại vương quốc của ta ngay lập tức. Ta thấy nhớ bồ câu bé nhỏ của ta da diết.

Quả thật lần này may mắn không thể đến với nhà vua. Trên hòn đảo này có vô khối những cô gái đẹp, cô này đẹp hơn cô khác, cô khác nữa đẹp hơn cô này khiến nhà vua không lựa chọn được người nào ưng ý.

Thất vọng vì vẫn không tìm được người thương, nhà vua quyết định nhổ neo trở về. Khi đoàn người hộ tống ngài đã có mặt đầy đủ trên thuyền chuẩn bị khởi hành thì một cận thần hỏi nhà vua:

- Bệ hạ còn quên thứ gì nữa không, thưa bệ hạ?

Nhà vua chợt nhớ đến lời dặn của bồ câu trắng và tỏ vẻ lo lắng.

- Ta sẽ phải tìm giọt nước mắt bằng đá quý ở đâu đây? Cây dương xỉ nở hoa không biết mọc nơi nào nhỉ. Vả lại, chẳng bao giờ ta nghe nói đến dương xỉ nở hoa cả.

Lúc đó trên bờ có một bà lão tiến gần nhà vua và xin ngài tỏ lòng thương xót. Nhà vua liền ném cho bà lão một chút vàng kèm theo một bông hoa hồng từ chiếc giường của ngài. Sau khi cảm tạ lòng tốt của nhà vua, bà lão lên tiếng:

- Ngài thật tốt bụng vì đã không xua đuổi lão. Lão sẽ chỉ cho ngài biết cái mà ngài cần tìm ở đâu. Trên đỉnh núi ngài có thể tìm thấy rất nhiều hòn đá chính là giọt nước mắt của một cô gái đã khóc thương cho tình yêu đã mất của nàng mà biến thành. Bên cạnh chỗ đó có một cây dương xỉ xanh tốt chỉ có duy nhất một bông hoa trắng rất đẹp. Hãy hãi bông hoa đó mà đem tặng cho bồ câu trắng của ngài.

Nhà vua sung sướng vô cùng, lệnh cho lên bờ đi đến ngọn núi đó. Vì trên hòn đảo này không có ngựa cho nên người ta phải dùng bảy cặp chuột bạch để kéo xe chở chiếc giường của nhà vua. Tuy nhiên, dù cho bảy đôi chuột bạch có oằn lưng ra kéo xe nhưng nó chẳng hề nhúc nhích một bước nào. Thế là, nhà vua đành phải rời khỏi chiếc giường để đi bộ đến đó. Đây là lần đầu tiên nhà vua đi xa mà không ngồi trên giường. Cuối cùng ngài cũng đến được đỉnh núi. Trên đó đúng là có rất nhiều giọt nước mắt bị hóa thành đá của một cô gái và một cây dương xỉ có hoa trắng đúng như lời bà lão nói. Nhà vua liền gói một hòn đá vào chiếc khăn tay của ngài và ngắt bông hoa dương xỉ cài lên tóc rồi xuống núi. Trong lòng nhà vua lúc này có cảm giác rất nhẹ nhõm. Khi đến bến tàu, nhà vua vội vã cho thuyền giương buồm ra khơi ngay lập tức để trở về theo con đường ngắn nhất. Trở về lâu đài, nhà vua liền đến gặp bồ câu trắng trước tiên để đưa cho bồ câu những thứ đã yêu cầu. Tuy nhiên, nhà vua lại có cảm giác bồ câu trắng nhận món quà của ngài với nụ cười có vẻ rất buồn. Từ hôm đó, nhà vua không còn muốn hàng ngày đến vuốt ve bồ câu trắng xinh xắn nữa. Ngài cũng cảm thấy rất buồn phiền trong lòng nên hàng ngày một mình vào rừng săn bắn tìm nguồn an ủi. Tuy nhiên nỗi phiền muộn của ngài vẫn không hết. Một hôm, khi đang buồn bã trở về lâu đài, ngài chợt nghe thấy một giọng nói dịu dàng có vẻ như trách móc:

Đưa cho thiếp giọt nước mắt bằng đá

Sự an ủi của ngài sẽ chữa khỏi cho thiếp

Và bông hoa dương xỉ sẽ làm tan đi nỗi bất hạnh

Nếu không hãy lấy đi cuộc sống của thiếp còn hơn.

Nhà vua nhìn xung quanh nhưng chẳng thấy ai khác ngoài bồ câu trắng yêu quí của ngài. Ôm bồ câu trong tay, ngài nhẹ nhàng bới từng chiếc lông trắng muốt. Bỗng có cái gì óng ánh dưới lớp lông. Nhìn kỹ thì hóa ra đó là một chiếc kim khâu bằng vàng cắm vào gáy bồ câu. Ngài liền nhẹ nhàng gỡ nó ra tức thì Maire- Dã Tường Vi xinh đẹp hiện ra trước mắt nhà vua. Cảm tạ ân nhân cứu mạng tốt bụng nàng kể cho nhà vua nghe câu chuyện về mẹ của nàng. Ôm Maire trong tay vô cùng xúc động, họ liền đến ngôi nhà nhỏ trên đỉnh đồi nơi mẹ của Maire ở. Nhưng bà không còn ở đó nữa mà chỉ có một con chim bồ câu trắng đậu trên ống khói. Nhìn thấy nhà vua và Maire, bồ câu bỗng nói lên thành tiếng người:

- Bây giờ hai người hãy sống vì nhau. Còn ta, ta sẽ ra đi.

- Nhưng đi đâu cơ ạ? Maire- Dã Tường Vi hỏi vồn vã.

- Lên thiên đàng.- Trả lời xong bồ câu cất cánh bay ẩn vào đám mây cao vời vợi để lại nhà vua cùng Maire cứ đứng dõi theo mãi.

Thế là nhà vua kết hôn cùng Maire- Dã Tường Vi và cùng sống trong hạnh phúc. Chắc các vị sẽ hỏi tôi còn chiếc giường của nhà vua thì sao, số phận nó như thế nào phải không? Chiếc giường đó giờ đây được dùng cho một đứa trẻ rất xinh xắn, đáng yêu giống như một đóa hoa hồng nhỏ.

Nguồn: Sự Tích các loài hoa tác giả Stovicek dVratislav
 
Chiếc chuông của chú mèo và sự tích cây Hoa Chuông
Một chàng trai trẻ bước ra với vẻ rất mạnh dạn tự tin kể một câu chuyện trong sự chờ đợi của mọi người.

“Vào ngày đó, cái ngày mà những thành viên xuất sắc nhất của thế giới loài chuột có một cuộc gặp gỡ. Chưa bao giờ người ta từng thấy một cuộc gặp hay đúng hơn là một ngày hội giống như thế này. Ngày nay, các công dân của vương quốc loài chuột vẫn còn nhớ và kể về ngày hội này với một sự thích thú vô cùng. Nào là những chàng trai chuột lịch lãm trong những bộ áo khoác đẹp nhất cùng các cô nàng chuột xinh đẹp, dịu dàng nhất, nào là những ông chuột béo tốt với bộ ria trông rất oai vệ cùng tụ họp ăn uống nhảy múa, vui đùa thỏa thích cho tới lúc mệt nhoài. Trong khi đám hội đó đang diễn ra thì một chú mèo bỗng xuất hiện. Đôi mắt chú mèo xanh lè, sáng quắc. Chú định nhảy bổ vào đám chuột thì va phải ngay một con chuột lớn. Những con chuột còn lại sợ quá chạy tán loạn trốn vào lỗ hổng và cửa hang của chúng. Tim chúng đập thình thịch và run lên vì sợ hãi. Chúng cố gắng thở cho thật khẽ khàng không để cho chú mèo phát hiện ra. Rồi một lão chuột bự lấy hết dũng khí triệu tập quốc hội chuột trong một cái hang lớn dưới lòng đất rồi lên tiếng:

- Tất cả chúng ta sẽ chẳng ai dám thò mặt ra ngoài nếu không thắng được con mèo đáng ghét kia. Chúng ta có nguy cơ sẽ làm bữa ngon cho nó mất. Chúng ta phải suy tính thật kỹ để tìm ra giải pháp nào có lợi cho chúng ta chứ.

Đúng là một ý hay. Lũ chuột vò đầu, bứt tai suy nghĩ tìm giải pháp nhưng rồi vô ích, chẳng có cách nào hay cả. Rồi một con chuột cái lớn bống lên tiếng vẻ rất tự tin và hăng hái.

- Được rồi, ta nghĩ ra một kế rất hay, các ngươi hãy nghe nhé! Chúng ta hãy tập hợp tất cả của cải, vốn liếng có được mang đến nhà một người thợ đúc chuông nhờ ông ta đúc cho một quả chuông nhỏ. Chúng ta phải tìm cách gì đó đeo bằng được quả chuông này vào cổ lão mèo kia. Mỗi khi lão ta rình mò đến gần thì chính quả chuông đó sẽ kêu lên báo trước cho chúng ta nhờ đó mà chúng ta có thể kịp thoát thân. Dù lão ta có đi rón rén, nhẹ nhàng đến mức nào thì quả chuông đó vẫn kêu.

Lũ chuột đều cho biện pháp này là rất hay liền bắt tay vào việc ngay tức khắc. Mỗi con góp một thứ, chúng tập hợp được nào là một chiếc thìa cũ, một mẩu pho mát, một đống ngũ cốc, một chiếc lót giày cũ, một cây nến, một mẩu bánh mì và rất nhiều những thứ lặt vặt khác. Chúng cất giấu tất cả những thứ đó vào một cái kho kín nhất để ngày mai sẽ mang đến nhà người thợ đúc chuông. Ngày hôm sau, chúng cử vài chú chuột khỏe mạnh nhất và khéo ăn nói nhất mang đống của cải đó đến nhà người thợ đúc chuông. Ông ta vô cùng sửng sốt trước những đống lặt vặt mà chúng gọi là cả một tài sản lớn và trước lời đề nghị của chúng. Tuy nhiên người thợ đúc chuông cũng đồng ý làm cho chúng một chiếc chuông nhỏ.

Bằng tài nghệ của mình, một loáng ông ta đã làm xong một cái chuông rất đẹp có tiếng kêu rất to và vang xa.

- Các ngươi muốn màu chuông là gì đây?

Lũ chuột đều thống nhất là màu xanh sẽ hợp với con mèo đen đó nhất. Cảm tạ người thợ đúc chuông chúng lũ lượt kéo nhau về trong lòng cảm giác rất nhẹ nhõm.
- Chúng ta được cứu sống rồi!- Chúng sung sướng nói với nhau.- Nhưng vấn đề lúc này là làm thế nào để đeo được chiếc chuông này vào cổ con mèo đó đây? Và thế là một cuộc họp lại diễn ra.

- Con mèo đáng ghét đó sẽ không thể làm chúng ta thót tim được nữa. Nhưng bây giờ chúng ta phải tìm cách đeo vào cổ hắn ta cái chuông này mới được! Ai sẽ làm được việc này nhỉ?- Con chuột cái hỏi lớn. Và thế là một không khí im lặng bao trùm. Chẳng con nào dám đối mặt với nguy hiểm này. Lũ chuột nhìn nhau ái ngại. Rồi con chuột cái lúc nãy lại lên tiếng.

- Chúng ta phải giao cho ai dũng cảm nhất.

- Đúng vậy!- Lũ chuột hưởng ứng theo, nhưng rồi con nào cũng gắng tìm ra những điểm yếu của mình.

- Tôi sợ cái đuôi vụng về của mình làm hỏng chuyện. Ai là người khỏe nhất trong chúng ta nhỉ?- Một con lên tiếng.

- Chẳng ai bảo tôi là người khỏe nhất cả. Thậm chí tôi không thể tự đào cho mình một cái hang. Vợ tôi thường phải chỉ cho tôi những điều tôi thường làm không đúng. Theo tôi hãy cử một ai tinh ranh nhất ấy!- Một con khác lại nói.

- Đúng vậy!- Con khác nữa lại lên tiếng- Các bạn biết đấy, tôi không được thông minh cho lắm. Thậm chí tôi luôn nhầm chân trái với chân phải của mình. Tôi cũng chẳng biết miếng pho mát tươi là như thế nào.

Và thế là chẳng con chuột nào dám đảm nhận việc đeo chuông vào cổ con mèo. Cuộc đùn đẩy của chúng kéo dài mãi đến tận lúc chúng chán nản rồi quên bẵng đi chiếc chuông đó. Cuối cùng chiếc chuông lăn ra tận cánh đồng gần đó. Một hôm, một nàng tiên nhỏ nhặt được và treo nó lên cành của một cây không có hoa. Và ngày nay, các vị biết đấy, trên cánh đồng thường có một loại cây chuyên nở ra những bông hoa có hình dáng giống hệt chiếc chuông. Mỗi khi có gió, những bông hoa đó rung rinh tạo nên tiếng kêu rinh rinh rất giống tiếng chuông.
Nguồn: Sự Tích các loài hoa tác giả Stovicek dVratislav
 

Chủ đề mới

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top