• Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn Kiến Thức tổng hợp No.1 VNKienThuc.com - Định hướng VN Kiến Thức
    -
    HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN

Miền ký ức tuổi thơ...

tochungdo

New member
Xu
0
“ Mới đó mà một năm cũ đã chuẩn bị qua và năm mới lại đến, chớp mắt thời gian đã trôi nhanh khi con
người vẫn chưa kịp nhìn lại…” Tết đến xuân về ai không vui… Chỉ là một nỗi cho mấy cô mấy chị thời
gian cứ trôi, cứ trôi, mà một mình vẫn hoài một mình!

20141205-co-nhung-cam-xuc-that-tan-nhan-nhung-van-la-su-that-1.jpg

Thời gian trôi đi, mọi thứ thay đổi, chỉ trong ký ức

Một cô gái đạp xe trên con đường xao xác gió của cây lá trở mình, cái xe lạnh của tiết trời chuyển giao chuẩn bị bước qua năm cũ. Thật ra là cô phải đi giải quyết một vụ lừa đảo “ trắng trợn”. Lúc chiều đi chợ với mẹ, chợ thật… đông vui và nhộn nhịp, mọi người kéo nhau mua sắm tết, buôn bán cũng tấp nập hẳn. Dù nhà nào khó khăn hay gia đình giàu có cũng đều có những thứ cần phải mua. Cùng mẹ đi chợ, trong đầu nảy ra một ý : chắc mình nên mua phong bao lì xì , để chơi trò bốc thăm may mắn, điều mà cô luôn chờ có dịp để làm, cũng chính là cái cớ để làm vui lòng cậu học trò mà cô… “thích”.
- Phong bao lì xì này bao nhiêu vậy chị?
Để ý nét mặt cô bán hàng nói giá với vẻ ngoài không đáng nghi mấy,
- 25 k em!
cô nghĩ thầm trong đầu, thản nhiên và tỏ vẻ sành sỏi
- Sao mắc vậy chị, nó cũng thường thôi mà, hu….h..h.m
- ở đâu cũng vậy, tại em không biết đó chứ!... chị lấy 20 k cũng được vậy, bữa cuối rồii…
- ủa vậy hả ??? – câu nói thốt ra quá sức ngờ ngệch và rồi cô quyết định mua nó.

Cô xem ra đóng kịch vẫn còn non, làm sao qua mắt hay tụt khỏi tay những người bán hàng ma lanh được, đã có khối người tin vào mấy câu đại loại như “ chị cứ yên tâm đi, yên tâm đi, em bán để kiếm khách,… không nói quá đâu” đã trở thành “hit” hết sức quen thuộc mà mọi người vẫn dính câu như thường… Vừa về đến nhà, mới vỡ lẽ ra là người bán hàng kia là kẻ lừa đảo, dì cô đã mua một xấp phong bao y hệt hồi sáng nay chỉ với 7 nghìn, thật là không chịu được, nhớ tới bộ dạng của chị ta mà thêm bực mình, nghĩ lại càng thấy chị ấy như thế thì không khôn ngoan, buôn bán phải chân thật để ấn tượng tốt “ năm sau” người ta còn mua chứ,haizzz.
Khuôn mặt cô như muốn nỗi điên lên, bực mình cầm phong bao vức mạnh vào giỏ xe đạp, nhảy lên xe hướng về phía chợ như thể cho “bà bán hàng” một bài học về lòng chân thật. Trong đầu cô lúc này có hai luồn ý nghĩ, một bên cô muốn chạy nhanh thật là nhanh, hùng hỗ như bọn giang hồ vẫn thường hay khi thanh toán băng nào đó, một bên muốn tới xem cô ta buôn bán thế nào rồi, sau trò lừa đảo mình thì còn gì đang tiếp diễn đây! Và tóm lại là tới để nhìn cho biết.

- Haizzz ya, chậc… hừhhhh …biết ngay mà, sợ mình nên đã dọn đi đâu mất tiêu.

Như một cuộc săn lùng mà chỉ người trong cuộc mới biết, cô chạy khắp chợ tìm kiếm, bóng chiều đã đi đâu, nhường chỗ cho màn đêm nhạt nhạt càng ngày càng đỗ xuống, nhưng không thấm vào đâu với sự nhộn nhịp nô nức vẫn đang ngự trị nơi đây cùng với ánh đèn rạng rỡ,… Rồi tự nhiên cô thấy lòng vui lên, thoải mái và nhẹ nhõm. Lượn một vòng quanh trung tâm, nhìn mọi vật mọi người hoạt động, tết đến rồi, đất trời tươi vui, con người cũng hân hoan, niềm vui thêm lan tỏa. Phía cổng lớn là hai con rồng lấp lánh uốn lượn ngậm dòng chữ : chúc mừng năm mới - Nhâm Thìn 2012. Kế bên là hội chợ , vài trò chơi lấy hên đầu năm mới mà người ta vẫn gọi với tên quen thuộc “ đỏ đen”. Và đằng kia, kế bên con đường là sân khấu cho đêm diễn tối nay, màn diễn mong đợi tối nay bởi sự điệu nghệ dẽo dai và niềm hân hoan mang hơi thở mùa xuân của nó

- múa lân. Như mọi năm, họ chắc hẳn là những đội múa đầy điêu luyện và hài hước, đặc biệt là màn trèo lên cây thép cao lộn ngược đầu xuống và nhã ra lời chúc năm mới mọi người cùng đó là những tiếng pháo nỗ làm khung cảnh thêm tưng bừng rộn rã. Các anh bận những bộ quần áo màu vàng, chân đầy lông thú, người thì gặp đạo diễn bàn bạc, một nhóm đang tán chuyện tranh thủ vì buổi diễn sắp tới, cũng như hội ý điều cần thiết, người cầm trống thanh la tạo dáng luyện tập, có cả ông địa với cái đầu to cùng bụng bự , cái quạt phe phẩy diễn như thật, đang chọc phá các bạn mình và hù vài em nhỏ phía dưới sân khấu lấy làm hả hê lắm…

- ông địa ah, con hồi đó biết ông là người thật vậy mà thấy ông, con như điên đảo chạy quấn chân, tạo hình của ông ấy, con nít sợ lắm!!!
Suy nghĩ về những điều đáng yêu đó, nụ cười hiện lên trên môi lúc nào không hay, cô bất giác nhận ra rồi cảm thấy xấu hổ nếu để ai đó thấy bộ dạng cười nhoẽn đó của mình, không biết đẹp không nhưng chắc là nhìn địêu đà lắm…

Thoát khỏi cảnh nhộn nhịp này, cô đạp xe vòng ra phía sau sân khấu cũng là con đường dẫn về nhà. Lòng cô lúc này vui phơi phới nhưng vẫn hơi trống vắng và cô đơn, nghĩ về tình trạng “single lady” dù đã là sinh viên năm 2, cô chỉ còn biết nhếch miệng ngậm ngùi:

- ông trời phù hộ cho con, ai yêu con thì cứ nói ra đi sao phải im lặng, ít ra con cũng phải nhận ít nhất 1 lời tỏ tình chứ,… haizzz … “ honey honey I can see the stars on the way from here, can you…”

Để gió nhẹ nhàng luồn qua những kẽ tóc, cái lạnh làm khô môi và màn đêm làm mờ đi sự hiêu quạnh trong tâm hồn. Nhịp đạp bổng chậm lại, cô cũng không còn ngân nga hát nữa, giống như những bộ phim Hàn lãng mạn có những cảnh quay chậm tình cảm vậy, cô ngoái đầu nhìn một anh chàng, cách ăn mặc có thể biết ngay là thành viên trong đoàn múa lân. Nhưng trái ngược với cảnh nhộn nhịp rộn rã và vui tươi trước sân khấu kia, lại xót một thành viên trông có nhiều tâm sự thế này. “- Ước gì mình là có thể ngồi kế bên tâm sự, chắc anh ta buồn lắm,mà buồn gì lại ngồi một mình, không lấy ai tâm sự , huhhmm “ .

Xe đang lướt qua thì như một định mệnh, những chiếc phong bì bị gió hất tung lên bay tứ tung trên mặt đường. Cô vội dựng xe rồi nhặt lại những phong bao lì xì mà không để ý rằng, chàng trai kia đang nhìn cô chằm chằm với một phong bao anh nhặt được, cô hướng mắt về phía anh cười mĩm thay cho lời cảm ơn và nhận lại phong bì. Không biết từ bao giờ lời cảm ơn khó nói với cô đến vậy, đó không hẳn là sự thiếu lịch sự…Có ai từng nói với cô rằng lời cảm ơn đôi khi khó nói, không cần phải nói “cảm ơn” thì mới là cảm ơn đúng nghĩa, và chỉ cần một cái nhìn 3 giây hay một nụ cười còn có hiệu quả hơn nhiều. Đáp lại lời cảm ơn ngầm ấy cũng là một nụ cười thật ấm thay cho câu “ không gì đâu”. Hai giây ngắn ngủi, đưa và nhận như được bầu trời đêm chụp lại, tình tứ và cảm xúc. Thắc mắc và muốn an ủi chàng trai kia, cô nghiêng đầu khó hiểu:

- Sao lạ vậy, mọi người đang ở đằng trước vui lắm, không ra cùng lại ngồi đây một mình…lần đầu về miền quê diễn hả, ở đây thì không đô thị lắm!!!hihi
- ah, hihi, hơi buồn nên ngồi đây, quê gì đâu,…chỉ có thể ngồi một mình, tụi bạn anh ham vui quá mà, nhìn chắc thảm lắm ha,…

Cô khom người ngồi xuống, ngẫm nghĩ hiện lên khuôn mặt:

- Thật ra là… người ngoài nhìn vào giống như một người không có bạn, hai là cũng dễ hiểu, đáng buồn lắm chứ, tết thế này phải tụ tập bên gia đình mới đúng lại phải xa nhà,… và quan trọng là như thể chưa có người yêu nếu không thì phải bận rộn nhắn tin rồi, ngồi ở góc đường ánh sáng thiếu thốn, lại cuối mặt xuống trầm ngâm, cứ như đầy rẫy tâm sự ấy… chậc chậc…..

Như ý thức được mình nói quá nhiều nãy giờ, cô vội lấy xấp phong bao che miệng lại nhìn nghiêng qua anh chàng “ xin lỗi nha, thật ra không cố ý đâu, nhưng mà … đừng buồn nữa, tết thì thế nào cũng phải vui lên, hơn nữa, anh lại buộc phải vui lên để lấy sinh khí cho tối nay diễn chứ… hứm…m…”
Anh cười nhìn qua cô rồi gửi vào khoảng không bầu trời cũng nụ cười thoảng qua như vậy. Cô không nói gì nữa, im lặng trong lúc này, hai tay đan vào nhau xếp gọn trên đầu gối, cũng gửi lên bầu trời đêm nay những dòng suy nghĩ vu vơ….

- Cũng đúng ha, tết vui như vậy buồn không nỡ…

- Uhmm, năm nào cũng vậy, em và mấy đứa em quậy phá, tụi nó thích ra đây coi múa lân lắm, rồi chơi trò chơi vui ơi là vui !!! Anh tới nơi này lâu chưa? Đã đi đâu chơi chưa: có biển đẹp, leo núi nè, đặc sản cũng khỏi chê luôn!!!

- Chắc mốt bọn anh mới đi, anh mới từ thành phố hồi chiều, mai cũng có lịch mà,hiiiii

- Nhìn anh mệt mệt, nhưng trông đỡ hơn rùi đó, cười là thấy có mùa xuân ngay ấy mà hê... eee!

- Uhmmm, , tối nay em có ra xem bọn anh diễn không? Nhớ coi bọn anh diễn xem anh là ai đó nha, uh, anh là Duy, còn em ? Dù sao rất vui được gặp em!!! Làm bạn ha, có ai đó nói chuyện vài câu cũng thấy đổi khí hẳn, cái buồn như tiêu tan… hihi

- Anh cứ kêu em là…

” … ê, Duy! Chú Tâm gặp mày nè, vào chuẩn bị, sắp diễn rồi, tính ngồi đó luôn hả ông cụ non?!”

- Ơ ! Anh vào nha, tối nay gặp nói chuyện sau, cảm ơn em nhiều nha! Tạm … bi..ê..t…t..t!

Vừa nói anh vừa đứng dậy chạy về phía sân khấu với nụ cười đã quen hơn cùng cái vẫy tay hớn hở. Cô cũng đứng dậy đạp xe về nhà với câu trả lời còn bỏ lững…

Và rồi tối hôm ấy, chúng tôi cũng có dịp để gặp nhau. Tôi nhận ra anh ngay khi còn quan sát ở phía dưới sân khấu, xem ra anh đóng vai chính rồi, giữ đầu lân. Sau đó là những màn nhãy nhót điệu nghệ. Cô thấy anh leo lên cây thép cao đầy dũng mãnh mà cũng nguy hiễm không kém. Cái đầu lắc lư trong tiếng hoan hô cũng mọi người, mấy đứa em cô cũng nhảy cỡn lên tấm tắc khen ngợi…. màn biểu diễn đã kết thúc nhường sân khấu cho dàn nhạc xuân. Cô và bọn trẻ chuẩn bị về nhà thì một cái chạm vai nhẹ làm cô ngoảnh mặt lại… Đó là Duy! Anh cũng đã thấy cô ngay dưới sân khấu kia. Đêm đó, bọn trẻ về trước và chị nó ở lại có chuyện “riêng”. Cô và Duy trò chuyện hồi lâu, tiếng thở dài đã bớt dần hòa vào đó là những tiếng cười râm rang… Cô biết nhiều về anh hơn, một người sống tình cảm và nhẹ nhàng trái với cô lại thích… diễn kịch. Cô buồn, vui hay có tâm sự gì thì chỉ mình lòng cô biết… Thế rồi anh mời cô cùng vào tham quan đoàn diễn, xem ông địa,… và có dịp xem anh diễn ở nhiều nơi khác nữa. Thế rồi, đó đã không đơn thuần là bạn, những người bạn xung quanh anh cũng không còn tụ tập, chỉ còn hai người nắm tay nhau, đi chơi cùng nhau, cô dắt anh đi ngắm biển, thưởng thức đặc sản quê mình mà cô tâm đắc, anh chưa kịp khen thì cô đã háo hức như rằng món này chắc chắn là ngon rồi… một cái tết qua đi và kết thúc đẹp đẽ nó để lại chính là có người đã tìm ra tình yêu của mình…

…Và cũng đã có ai từng nói với cô rằng hạnh phúc không tự sinh ra và mất đi mà nó được chuyển từ người này sang người khác. Không biết ai đang nắm giữ và ai đã cho đi thứ tình cảm, và hạnh phúc đẹp đẽ mà cô đã tưởng chừng như mình sẽ luôn có mãi mãi … Có điều, bước một mình trên con đường này, cũng là cái se lạnh và những giọt mưa phùn của mùa xuân, đối với cô quả là một cực hình…

Họ và tên : Nguyễn Thị Ngọc Dung
Tuổi : 21
Nghề nghiệp : Sinh viên

 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:

Chủ đề mới

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top