Lưu ký lại tuổi thơ trong tôi.
"Chỉ còn hai tuần nữa thôi,tôi sẽ được về nhà. Đối với tôi,được về nhà hội tụ với gia đình là một niềm hạnh phúc không thể tả được.Đi xa mới biết được rằng gia đình là một món quà vô giá mà trước đây tôi không nâng niu và trân trọng.
Trong lâu đài kí ức của mình,tôi thấy rất nhiều hình ảnh hiện ra,bên cạnh đó còn có những giai điệu,mùi hương thoang thoảng,nó xuất hiện chập chờn,mơ hồ nhưng rất đỗi gần gũi.Nghe tưởng chừng như vô lí,nhưng đó là sự thật.Bỡi lẽ,mùi hương,giai điệu,hình ảnh chẳng phải là cội nguồn của nỗi nhớ đó sao!Là thứ được lưu giữ lâu bền và mạnh mẽ nhất trong kí ức con người.Nó có uy lực đến hàng chục,hàng trăm năm.Nhờ nó ta không bao giờ quên hết kí ức,kỉ niệm của bản thân mình.
Kỷ niệm lưu lại tuổi thơ trong tôi
Thật sự đó là một mảng kí ức mà tôi nghĩ cho dù sau bao nhiêu năm đi nữa nó cũng không bao giờ phai nhạt trong tâm trí tôi.Lúc này,đi giữa đường chỉ toàn ngửi thấy mùi vecni,mùi vôi,bởi một lẽ đơn giản,nhà ai cũng đều loay hoay sơn sửa nhà cửa,dọn dẹp bàn ghế để mong sao nhà mình thật đẹp thật chỉnh chu,sáng sủa khi bước vào năm mới.Có khi chúng tôi còn mở cuộc thi cạnh tranh xem nhà ai đẹp hơn nữa.Đó tuy là một cuộc thi không có ban tổ chức,không có khán giả,không có quà tặng nhưng lại có một niềm vui,một niềm hạnh phúc không thể lẫn vào đâu được.
Vào đêm 30,không khí thật ấm cúng và chan hoà,ai ai cũng cuờ nói vui vẻ.Dẫu có thực lòng hay không nhưng không để bụng,cũng không ai nói khích bác hay bóng gió,ác ý gì trong những ngày này.Đêm đó ,chúng tôi chuẩn bị cung giao thừa,người thì bưng bánh,người thì bưng chè.Tuy vất vả nhưng ai cũng vui và không cảm thấy mệt,trái lại còn rất mong chờ và háo hức.Tôi không biết các bạn nghĩ như thế nào nhưng riêng tôi,không khí tết vui nhất là trước ngày giáp tết,không khí dọn dẹp,tất bật làm việc...
"Hồi nhỏ ăn cái gì cũng ngon".Câu nói thường nghe của nhiều người dù nhận ra rằng mình đã được ăn rất nhiều cao lương mĩ vị.Bạn có còn nhớ câu chuyện "LỌ TƯƠNG" không?Đó là một câu chuyện kể về một ông vua được ăn rất nhiều cao lương mĩ vị nhưng vẫn không thất ngon,nhưng đến khi ăn tương,một món ăn cực kì dân dã,thì lại thấy rất ngon.Không phải vì trong tương có một hương vị đặc biệt gì đâu mà chính là vì đói nên ông ta ăn ngon.
Hồi nhỏ,cuộc sống đâu có được đầy đủ và sung túc như bây giờ,tôi còn nhớ,đám trẻ chúng tôi rất thích tết vì Tết chúng tôi sẽ có được những bộ quần áo mới,những món hàng được gọi là xa xỉ vào lúc đó,không những thế,chỉ có Tết chúng tôi mới được thưởng thức những món ăn ngon.Đâu phải như bây giờ,muốn có quần áo mới,muốn được ăn ngon lúc nào mà chả được.Những món ăn hồi đó,ta không chỉ ăn bằng lưỡi mà ta còn ăn,còn thưởng thức nó với cả tâm hồn,cảm xúc và tất nhiên bằng cả nhu cầu của một cơ thể đang giai đoạn lớn.Chén cơm nóng hổi ăn với mắm,cái bánh mẹ cho khi đi chợ về.Lúc đó dù cơm ăn với rau,với mắm đi chăng nữa thì tất cả đều ngon.Ôi!Nhớ những cảm giác đó quá,giờ đây nó không còn hiện hữu nữa rồi.Bây giờ ,câu hỏi thường gặp khi ăn cơm là:món này có quá béo không,món này có nhạt không?...
Rồi khi đặt đũa vào miệng ta không cảm giác được vị ngon,chật lưỡi cho qua,với cách nghĩ:"Thôi!ăn cho qua bữa!".Lúc chúng tôi còn nhỏ,chỉ mong được ăn no mặc ấm,giờ đây cuộc sống phát triển và đi lên rất nhiều,nhu cầu con người ngày càng cao,đám trẻ con bây giờ muốn "ăn ngon mặc đẹp".Thật thân thương khi nhớ lại hình ảnh một buổi chiều khi mọi người trong nhà ăn quả sầu riêng hay quả mít xong,chúng tôi lại chắt chiu đem những quả đó đi luộc,có thể nói đám trẻ chúng tôi tận dụng tất cả những gì đang có.
Tôi rất thích ăn hột sầu riêng,vừa béo,vừa bùi,ít bột nên ít khô hơn.Thời gian trôi qua..sau này cả nhà tôi không ai thèm ăn những thứ đó nữa.Ăn xong 1 trái,thì hột gom lại đem đi đổ.Lúc nhìn chúng bị bỏ vào thùng rác,trong tôi lại chất chứa nhiều sự tiếc nuối dù biết có giữ lại luộc mình cũng không thể ăn hết được
Khi cảm thất mệt mỏi với cuộc sống đo thị phức tạp và bon chen này,tôi lại mong muốn trở về một quãng thời gian xưa cũ nào đó,được trở lại cái thời ngây ngô,trong trẻo,đến trước cổng trường tiểu học,ở đó luôn có 1 chú bảo vệ mà hồi nhỏ đám trẻ chúng tôi rất sợ..Giờ nghĩ lại thấy thật buồn cười!Nhớ cái trống trường giòn giã,nhớ những người bán hàng rong trước cổng trường,nhớ lại những giây phút tụ năm tụ bảy ngồi trước cổng trường ăn vặt.Lại là hình ảnh của những miếng xoài xanh chấm ruốc,miếng me tẩm đường,gói bánh,gói kẹo .....Thật là một mảng kí ức đẹp đẽ....Ôi,tuổi thơ của chúng ta!
Họ và tên:Trần Thị Nhật Phương
Tuổi:18
Nghề nghiệp:Sinh Viên
Địa chỉ liên lạc:41/25 Mai Lão Bạng,Tân Bình,TPHCM
Số Điện Thoại:01262520672
Sửa lần cuối bởi điều hành viên: