Những ngày giáp Tết, cả vườn đào cổ tràn ngập trong một sắc hồng tươi sáng, rực rỡ đến say lòng. Khu vườn này là nơi hiếm hoi còn lưu lại dấu tích xưa của mảnh đất ngàn năm văn hiến Hà Nội, nên chẳng trách, nó gợi cho người ta một cảm giác vừa thiêng liêng lại trầm ấm đến lạ lùng. Trên lối mòn nhỏ chạy dọc những hàng cây, tôi tận hưởng cảm giác thanh bình chẳng mấy khi có được giữa lòng thủ đô tấp nập.
Hoa anh đào rất đẹp
Năm nay, lần đầu tiên gia đình tôi đón một cái Tết du lịch xa nhà. Cũng bởi vì tình hình biển Đông ngày càng căng thẳng khi Trung Quốc vừa đưa thêm hai tàu chiến 054A cực mạnh và hiện đại vào khu vực tranh chấp, bố tôi làm việc trong ngành Hải quân đã không được nghỉ phép. Đầu năm nay, anh hai cũng vừa nhận giấy báo nhập ngũ lên đường. Để thay đổi không khí, mẹ tôi quyết định cho cả nhà cùng đi du lịch đón xuân.
- Qua đây chụp hình nè chị iuuu!!
Ngọc Ngân-em gái tôi hét lớn, một tay cầm máy ảnh, tay kia vẫy vẫy liên hồi. Thật ra đi từ chiều đến giờ, cả nhà tôi đã chụp với vườn đào vô số hình đủ mọi kiểu. Riêng Ngân thì, chỉ tính số ảnh nó vừa up lên Facebook mấy ngày nay đã lên tới gần trăm.
Tôi cười nhẹ, lắc đầu. Từ đằng xa nhìn lại, Ngân ngó tôi rồi xịu mặt, nhưng rất nhanh sau đó đã vụt chạy đi. Chỉ một loáng, cái bóng tròn trong chiếc áo thun màu Olive cùng quần Jeans bạc xé của nó đã biến mất sau những hàng đào non hút mắt.
… Trời đã về chiều, tiếng ồn ào của dòng xe cộ, tiếng cười nói của du khách dần dịu lại, mỗi lúc một nhỏ dần khi tôi tiến vào bên trong. Dưới ánh hoàng hôn, màu hoa vốn đã rực rỡ lại càng thêm ngọt ngào đến lạ. Vườn đào bây giờ không khác gì một thánh địa được thắp sáng bằng triệu triệu ngọn lửa màu hồng cam bé xíu. Tôi đi chậm, cảm nhận trong không khí một mùi hương càng lúc càng rõ rệt. Trước mặt là một ngã rẽ, tôi kịp thấy thấp thoáng phía xa, cuối con đường bên tay trái là một cây đào lớn. Nói đúng hơn là một cây cổ thụ, đứng vươn cao sừng sững như một pho tượng thần nghiêm khắc.
Chỉ một điều khiến tôi thấy lạ, là mặc dù to lớn như vậy nhưng cây này không hề có lấy một bông hoa nào. Cứ như thể nó tồn tại là để thách thức du khách khám phá ra vẻ đẹp tiềm ẩn vậy.
Ngần ngừ giây lát, tôi quyết định bỏ lại con đường dài với hàng hoa ngập mắt mà bước đến lối đi nhỏ, cỏ mọc lất phất dưới chân để ngắm kỹ hơn cái cây kỳ lạ này. Nhìn gần hơn, thấy thân cây xù xì tróc vỏ, lại có chỗ rêu phong đã mọc rất dày. Bên cạnh cây có một cột đá dựng thẳng, chạm trổ hoa văn sóng nước giống như trên các bức phù điêu Lý Trần hồi thế kỷ XV. Đang mải quan sát cây cổ thụ, có lẽ tôi cũng không quan tâm nhiều đến thế tới cây cột này, nếu không phải vì trên nó có một vết chém dài rất sâu, mặc dù đã bị thời gian bào mòn đi không ít.
Trông như một vết khắc do trường kiếm.
Một tia nắng vụt chiếu qua tán lá, tôi giật mình chợt thấy đằng sau thân cây, có một bóng người lờ mờ thấp thoáng.
- Ai đó?-Tôi mở to mắt quan sát, giọng đầy vẻ cảnh giác.
Đột ngột, bóng người ấy nhẹ nhàng bước ra phía trước.
Một chàng trai kỳ lạ, đầu đội khăn đóng, mặc áo dài màu hoàng yến với những hoa văn cách điệu nhìn tôi mỉm cười. Nụ cười rất nhẹ và mơ hồ thần bí, nhưng dưới ánh sáng lại toát lên một vẻ lộng lẫy và uy nghi không sao giải thích nổi. Trong một khắc, không gian và thời gian tưởng chừng đều đông đặc, không có một chút tiếng động, không có lấy một cơn gió nhẹ nào thổi qua.
- Em là ai?
Không đợi tôi kịp định thần, người lạ đã lên tiếng hỏi trước. Tôi im lặng ngần ngừ trong giây lát, lòng đầy thắc mắc. Chỉ cách tôi một vài bước chân, nhưng bao quanh người ấy dường như là một lớp màn sương mỏng. Trong trang phục mang dáng dấp cổ xưa, khăn đóng lụa bay nhẹ trong gió, người vẫn giữ nguyên nụ cười bí ẩn. Gương mặt người sáng rực, giống như chiếc đèn lồng-ánh sáng tỏa ra từ bên trong. Một vẻ đẹp thanh cao thoát tục, mà trong phần tao nhã có phần uy nghiêm.
- Tôi là Ngọc Phương. Lần đầu tiên tôi đến đây… Còn anh là?
- Ta là người của đất Thăng Long-Người đáp, khẽ chớp đôi mắt trong như ngọc-Cứ gọi ta là Quý Khoáng.
Quý Khoáng… Cái tên này vừa lạ vừa quen, dường như tôi đã nghe ở đâu đó rồi nhưng không sao nhớ nổi. Hai từ ghép Hán Việt này thường chỉ gặp trong những văn thư cổ, nghĩa của nó là gì, có liên quan gì đến vườn đào này không? Tất cả những điều khó hiểu đó khiến lòng tôi dấy lên đôi chút bất an.
Dường như đọc được những suy nghĩ đang đan xen trong đầu tôi, Quý Khoáng chỉ khẽ cười, đưa tay hứng lấy những cánh hoa rơi trong gió:
- Mùa xuân lại đến rồi. Gặp nhau ở đây, cũng xem như là có duyên. Cùng ta đánh một ván cờ nhé?
- Được thôi, nhưng người muốn đánh cờ gì mới được cơ?-Tôi hỏi, cảm giác an tâm hơn khi thấy trên gương mặt người lúc này từ đôi mắt đến nụ cười, vẻ trang nghiêm đã nhường chỗ cho nét thân thiện ấm áp.
- Lại đây với ta-Quý Khoáng bất ngờ kéo tay tôi, đi đến một lối nhỏ phía sau gốc cổ thụ.
Một bàn cờ vây dường như đã sắp sẵn ở đó tự bao giờ, sắc gỗ bóng và trong như nước, hai bên là hai hộp quân cờ bằng đá thạch anh trắng và đen.
Tôi ngồi xuống bên bàn, cầm một quân cờ đen lạnh như băng trên tay, vẫn thấy hơi ngần ngại. Quý Khoáng đã chọn lấy một chỗ đối diện, nhìn tôi hỏi dịu dàng:
- Em muốn ta chấp mấy quân?
- Có lẽ… không cần đâu-Tôi tự tin đáp, dù trong lòng vẫn chưa hết thắc mắc. Thật ra, với cờ vây tôi không phải là xa lạ, thậm chí đã từng có thời gian chơi trong đội tuyển quốc gia. Nhưng chơi với một người chỉ vừa gặp mặt trong khung cảnh kỳ lạ như thế này thì đúng là lần đầu tiên.
Cầm quân đen lên đi trước, dưới hàng đào rợp bóng, tôi thận trọng chọn cho mình một nước đi an toàn. Với đối thủ không rõ thực lực thì cẩn thận từ giai đoạn Bố cục vẫn là tốt nhất. Trái ngược với tôi, Quý Khoáng có vẻ rất vô tư, từng nước đi đều thoải mái, không trọng công cũng không trọng thủ. Dường như chàng biết rất rõ mình sẽ làm gì và nên làm gì, vì mỗi nước đi đều là một sự chuẩn bị được tính toán vô cùng chu đáo. Có lẽ vì vậy mà chẳng mấy chốc, đến giai đoạn Trung bàn thì thế lực của quân trắng đã trở nên hết sức lớn mạnh. Tôi quan sát ván cờ, không khỏi giật mình lo âu vì từ góc đến biên, khắp nơi đâu đâu cũng đang biến thành lãnh thổ trắng chiếm lĩnh.
Sự thật đang phơi bày rõ ràng ra trước mắt: chênh lệch trình độ hai bên thật sự là quá lớn.
- Xem ra không cần đến Thâu quan cũng thấy trước kết quả rồi nhỉ-Quý Khoáng cười tinh quái, ánh mắt lấp lánh dưới hàng lông mày như vẽ.
- Vẫn chưa kết thúc mà-Tôi nói, đặt một quân đen bay đến khóa chặt trắng-Dù ta chỉ còn một tia hy vọng cũng phải cố gắng!!
Đôi tay tôi khẽ run, mồ hôi đã toát ra lạnh ngắt. Với nước đi này, tôi đã cứu được một lượng quân không nhỏ. Tạo được khí, đám quân lớn chắc chắn sẽ sống. Tuy vậy, thế thượng phong vẫn nằm trong tay địch.
Quý Khoáng khẽ nhíu mày. Dưới vầng trán cao, đôi mắt sáng như ngọc ấy nhìn chăm chú vào bàn cờ rất lâu, một ánh nhìn đầy trăn trở. Cuối cùng, chàng bật lên thành lời, nói:
- Lấy quân một lữ mà muốn xoay chuyển cả thế cuộc, chẳng khác gì dùng một cây gỗ mà đòi chống lại cả căn nhà lớn đã đổ!! Em làm như thế, chẳng lẽ không biết là vô ích lắm sao?
- Dù có như vậy, thì sự cố gắng đó cũng sẽ không khiến chúng ta phải nuối tiếc-Tôi nói, trong óc đột nhiên vụt hiện lên hình ảnh hải quân Việt Nam đang đối đầu với những chiến hạm Trung Quốc hùng mạnh tối tân. Những chiếc như Lâm Nghi và Liễu Châu… được trang bị tận răng với hệ thống tên lửa tầm xa và khả năng chống Radar, tàu ngầm siêu việt. Đó hoàn toàn là một cuộc chiến không cân sức. Thế nhưng, tôi vẫn tin rằng, đằng sau những đe dọa và tham vọng đen tối kia, vẫn có chỗ tồn tại cho sức mạnh ý chí.
Phải, kết cục của ván cờ là do ta quyết định. Chỉ cần biết vẫn chưa tàn cuộc, chính là vào lúc này đây. Kẻ biết Nhẫn cuối cùng sẽ là người chiến thắng.
- Nếu vậy thì, thử chống chọi xem sao-Quý Khoáng đặt thêm một quân nữa lên bàn tấn công, nhưng câu nói đó tôi cảm giác lại là lời nhủ mình nhủ người.
- Nhìn xem nhé!
Tôi chọn một quân đen lăn đánh, bằng mọi giá phải giữ được giang sơn này. Hai bên giằng co một lúc lâu, khi nhảy phá đất đối phương, khi lại tiêu diệt quân, tưởng chừng một cuộc đuổi bắt quyết liệt dài vô tận. Chỉ cần một sơ suất nhỏ, cũng dẫn đến thất bại toàn cuộc.
Quý Khoáng liên tục nheo mày, dường như lúc này cuộc chiến đã đánh động đến tâm tư sâu kín nhất của chàng, khiến chàng phải dốc toàn lực trong từng nước cờ dù là nhỏ nhất. Cờ vây là như vậy-tôi thầm nghĩ-thiên biến vạn hóa, như ba trăm sáu mươi ngày, như bốn mùa trong một năm, thế cục xoay chuyển bất ngờ không ai lường được hết. Cũng trên bàn cờ, tính cách con người được bộc lộ rõ ràng, quyết đoán hay do dự, ôn hòa hay hiếu thắng, nhìn xa trông rộng hay nông cạn tham lam... Tất cả đều hiển hiện rõ ràng, thấu suốt. Tôi có thể cảm nhận được người đang đối diện với mình cũng giống như mình: bản chất là kẻ không bao giờ đầu hàng trước những gì số mệnh sắp đặt.
… Khi những cánh đào hồng lấm tấm rơi xuống bàn cờ, cũng là lúc thế trận đi vào tàn cuộc. Quý Khoáng nhặt những quân cờ đen, chúng tôi bắt đầu trao đổi tù binh và tính điểm. Và rồi chàng bỗng nháy mắt cười-một kết cục bất ngờ đã thực sự xảy ra:
Chênh lệch chỉ nửa mục, nhưng quân đen đã giành chiến thắng!!
- Đúng như lời em nói-Quý Khoáng đặt những quân cờ trong suốt lên đầu ngón tay tư lự-Không bao giờ lùi bước… Đó là Đạo của em, phải không?
Tôi khẽ gật đầu thay cho câu trả lời. Chẳng biết có phải trời đã dần tối, hay bởi vì chút nắng còn sót lại của chiều tà phản chiếu, mà dường như mắt chàng đã đỏ hoe.
Đột ngột, Quý Khoáng không biết lấy từ đâu ra bỗng đưa cho tôi một nhành đào đỏ thắm. Chàng mỉm cười, đôi mắt như ẩn chứa niềm vui nói:
- Xem như quà của ta cho người chiến thắng.
Tôi đưa tay nhẹ đỡ, thấy từng cánh, từng cánh toát lên vẻ đẹp rực rỡ đến nhức nhối. Một vẻ đẹp kỳ bí mà chưa bao giờ tôi từng được chứng kiến.
Đưa mắt nhìn xa xăm, rồi bỗng Quý Khoáng quay lại nói với tôi bằng một giọng vô cùng tha thiết, chất chứa ngập suy tư:
- Hãy giữ lấy nó… Đừng bao giờ để sắc hoa này tàn phai.
... Ngọc Ngân lay tôi thật mạnh, vừa lay vừa hỏi liên tục như kiểu tra hỏi Việt gian:
- Chị làm gì ở đâu nãy giờ vậy?? Có biết mọi người đi kiếm quá trời không?? Chị đã đi đâu??
- Vẫn ở chỗ này thôi-Tôi đáp, cảm giác như sự việc vừa rồi giống hệt một giấc mơ. Người xuất hiện và biến mất nhẹ nhàng như làn sương hơi khói. Chỉ khác là, khi tỉnh dậy, trong tay tôi vẫn nắm chặt nguyên nhành đào đỏ thắm.
- Ở đây sao kiếm hoài không thấy?? Tưởng chị bị Tú bà nào cho một vé du học Trung Quốc rồi chứ!! Báo hại em với bác chủ vườn lục tung khu này luôn!! Chị gọi điện cho mẹ nói đi!!-Ngân dậm chân xuống đất, quay qua người chủ vườn đứng bên cạnh, vẻ mặt đầy giận dữ.
Tôi liếc nhanh sang bên, một người đàn ông tầm trung niên, mái tóc đã nhuốm màu muối tiêu đang nhìn tôi đầy thắc mắc. Sau lưng ông là chiếc cột đá chạm khắc cũ.
Sực nhớ ra, như bừng tỉnh, tôi không bỏ lỡ cơ hội liền nói:
- Bác ơi bác, cho cháu hỏi. Cây cột đá bác này có từ bao giờ vậy? Sao trên cột lại có vết chém? Cả gốc đào này nữa, sao nó không thấy có hoa??
- À… -Người giữ vườn như vỡ lẽ, đáp-Cây này có ở đây từ lâu lắm rồi, nghe cụ kỵ nhà tôi bảo thì hình như là thời Trần cơ. Còn cây cột đá này cũng dựng từ lúc đó.
Còn sở dĩ nó có vết khắc là vì… Truyền thuyết kể lại rằng, khi quân Minh xâm lược nước ta, có một vị vua trước khi rời thành Thăng Long đã đến đây. Năm nào hoa đào nơi đây cũng nở rộ, cảnh sắc tươi đẹp như chốn bồng lai. Vị vua đó đứng trước cột đá, thề với lòng rằng khi nào giành lại được xã tắc, người sẽ cùng quần thần quay lại nơi này. Vết khắc ấy chính là biểu hiện cho lòng quyết tâm của người…
- Vậy còn sau đó thì sao?-Tôi nôn nóng cắt ngang hỏi, lòng như có lửa đốt.
- Sau đó…-Người giữ vườn nhíu mày, như thể đang cố nhớ-Những năm đó thế giặc mạnh, vị vua ấy lên ngôi trong thời loạn, lấy hiệu là Trùng Quang.
Người chỉ có một đạo quân nhỏ, đối đầu với Trương Phụ, Mộc Thạnh cùng đoàn quân thiện chiến đầy đủ vũ khí của nhà Minh. Tuy chiến đấu rất quả cảm, nhưng không tránh được thất bại. Cuối cùng, người bị bắt giải về Trung Quốc. Trên đường đi đã nhảy xuống biển tự vẫn. Từ đó về sau, cây đào này không ra hoa nữa. Đến nay cũng đã hàng trăm năm…
- Cháu hiểu rồi…-Tôi nói mà như người mất hồn, lòng cảm thấy muôn phần chua xót. Trùng Quang-tìm lại ánh sáng cho một thời đã mất, đó là khát vọng của chàng ư? Bất chợt trong vô thức, tôi nhìn lại những đóa hoa trong tay mình, chúng vẫn đẹp rạng rỡ, từng cánh từng cánh một. Đó phải chăng là vẻ đẹp được nuôi dưỡng bởi mùa xuân và quyết tâm mãnh liệt, mà dù thời gian hay những khó khăn chồng chất vẫn không thể nào dập tắt được?
- Mình về đi chị-Ngọc Ngân lên tiếng nói-Về đón Tết nào!
- Ừm, về thôi-Tôi trả lời, rồi nắm chặt tay em, bàn tay còn lại vẫn giữ lấy nhành hoa mãi không rời.
… Bước đi trong gió xuân, sau lưng là những cánh đào vẫn thi nhau nở rộ, sắc trắng xen lẫn sắc hồng rợp cả một góc trời. Dưới khung cảnh thần tiên, tôi mỉm cười, vẫn nghe thấy đâu đó tiếng xào xạc lời thì thầm ám ảnh:
“ Đừng bao giờ để sắc hoa ấy tàn phai…”
Hoa anh đào rất đẹp
Năm nay, lần đầu tiên gia đình tôi đón một cái Tết du lịch xa nhà. Cũng bởi vì tình hình biển Đông ngày càng căng thẳng khi Trung Quốc vừa đưa thêm hai tàu chiến 054A cực mạnh và hiện đại vào khu vực tranh chấp, bố tôi làm việc trong ngành Hải quân đã không được nghỉ phép. Đầu năm nay, anh hai cũng vừa nhận giấy báo nhập ngũ lên đường. Để thay đổi không khí, mẹ tôi quyết định cho cả nhà cùng đi du lịch đón xuân.
- Qua đây chụp hình nè chị iuuu!!
Ngọc Ngân-em gái tôi hét lớn, một tay cầm máy ảnh, tay kia vẫy vẫy liên hồi. Thật ra đi từ chiều đến giờ, cả nhà tôi đã chụp với vườn đào vô số hình đủ mọi kiểu. Riêng Ngân thì, chỉ tính số ảnh nó vừa up lên Facebook mấy ngày nay đã lên tới gần trăm.
Tôi cười nhẹ, lắc đầu. Từ đằng xa nhìn lại, Ngân ngó tôi rồi xịu mặt, nhưng rất nhanh sau đó đã vụt chạy đi. Chỉ một loáng, cái bóng tròn trong chiếc áo thun màu Olive cùng quần Jeans bạc xé của nó đã biến mất sau những hàng đào non hút mắt.
… Trời đã về chiều, tiếng ồn ào của dòng xe cộ, tiếng cười nói của du khách dần dịu lại, mỗi lúc một nhỏ dần khi tôi tiến vào bên trong. Dưới ánh hoàng hôn, màu hoa vốn đã rực rỡ lại càng thêm ngọt ngào đến lạ. Vườn đào bây giờ không khác gì một thánh địa được thắp sáng bằng triệu triệu ngọn lửa màu hồng cam bé xíu. Tôi đi chậm, cảm nhận trong không khí một mùi hương càng lúc càng rõ rệt. Trước mặt là một ngã rẽ, tôi kịp thấy thấp thoáng phía xa, cuối con đường bên tay trái là một cây đào lớn. Nói đúng hơn là một cây cổ thụ, đứng vươn cao sừng sững như một pho tượng thần nghiêm khắc.
Chỉ một điều khiến tôi thấy lạ, là mặc dù to lớn như vậy nhưng cây này không hề có lấy một bông hoa nào. Cứ như thể nó tồn tại là để thách thức du khách khám phá ra vẻ đẹp tiềm ẩn vậy.
Ngần ngừ giây lát, tôi quyết định bỏ lại con đường dài với hàng hoa ngập mắt mà bước đến lối đi nhỏ, cỏ mọc lất phất dưới chân để ngắm kỹ hơn cái cây kỳ lạ này. Nhìn gần hơn, thấy thân cây xù xì tróc vỏ, lại có chỗ rêu phong đã mọc rất dày. Bên cạnh cây có một cột đá dựng thẳng, chạm trổ hoa văn sóng nước giống như trên các bức phù điêu Lý Trần hồi thế kỷ XV. Đang mải quan sát cây cổ thụ, có lẽ tôi cũng không quan tâm nhiều đến thế tới cây cột này, nếu không phải vì trên nó có một vết chém dài rất sâu, mặc dù đã bị thời gian bào mòn đi không ít.
Trông như một vết khắc do trường kiếm.
Một tia nắng vụt chiếu qua tán lá, tôi giật mình chợt thấy đằng sau thân cây, có một bóng người lờ mờ thấp thoáng.
- Ai đó?-Tôi mở to mắt quan sát, giọng đầy vẻ cảnh giác.
Đột ngột, bóng người ấy nhẹ nhàng bước ra phía trước.
Một chàng trai kỳ lạ, đầu đội khăn đóng, mặc áo dài màu hoàng yến với những hoa văn cách điệu nhìn tôi mỉm cười. Nụ cười rất nhẹ và mơ hồ thần bí, nhưng dưới ánh sáng lại toát lên một vẻ lộng lẫy và uy nghi không sao giải thích nổi. Trong một khắc, không gian và thời gian tưởng chừng đều đông đặc, không có một chút tiếng động, không có lấy một cơn gió nhẹ nào thổi qua.
- Em là ai?
Không đợi tôi kịp định thần, người lạ đã lên tiếng hỏi trước. Tôi im lặng ngần ngừ trong giây lát, lòng đầy thắc mắc. Chỉ cách tôi một vài bước chân, nhưng bao quanh người ấy dường như là một lớp màn sương mỏng. Trong trang phục mang dáng dấp cổ xưa, khăn đóng lụa bay nhẹ trong gió, người vẫn giữ nguyên nụ cười bí ẩn. Gương mặt người sáng rực, giống như chiếc đèn lồng-ánh sáng tỏa ra từ bên trong. Một vẻ đẹp thanh cao thoát tục, mà trong phần tao nhã có phần uy nghiêm.
- Tôi là Ngọc Phương. Lần đầu tiên tôi đến đây… Còn anh là?
- Ta là người của đất Thăng Long-Người đáp, khẽ chớp đôi mắt trong như ngọc-Cứ gọi ta là Quý Khoáng.
Quý Khoáng… Cái tên này vừa lạ vừa quen, dường như tôi đã nghe ở đâu đó rồi nhưng không sao nhớ nổi. Hai từ ghép Hán Việt này thường chỉ gặp trong những văn thư cổ, nghĩa của nó là gì, có liên quan gì đến vườn đào này không? Tất cả những điều khó hiểu đó khiến lòng tôi dấy lên đôi chút bất an.
Dường như đọc được những suy nghĩ đang đan xen trong đầu tôi, Quý Khoáng chỉ khẽ cười, đưa tay hứng lấy những cánh hoa rơi trong gió:
- Mùa xuân lại đến rồi. Gặp nhau ở đây, cũng xem như là có duyên. Cùng ta đánh một ván cờ nhé?
- Được thôi, nhưng người muốn đánh cờ gì mới được cơ?-Tôi hỏi, cảm giác an tâm hơn khi thấy trên gương mặt người lúc này từ đôi mắt đến nụ cười, vẻ trang nghiêm đã nhường chỗ cho nét thân thiện ấm áp.
- Lại đây với ta-Quý Khoáng bất ngờ kéo tay tôi, đi đến một lối nhỏ phía sau gốc cổ thụ.
Một bàn cờ vây dường như đã sắp sẵn ở đó tự bao giờ, sắc gỗ bóng và trong như nước, hai bên là hai hộp quân cờ bằng đá thạch anh trắng và đen.
Tôi ngồi xuống bên bàn, cầm một quân cờ đen lạnh như băng trên tay, vẫn thấy hơi ngần ngại. Quý Khoáng đã chọn lấy một chỗ đối diện, nhìn tôi hỏi dịu dàng:
- Em muốn ta chấp mấy quân?
- Có lẽ… không cần đâu-Tôi tự tin đáp, dù trong lòng vẫn chưa hết thắc mắc. Thật ra, với cờ vây tôi không phải là xa lạ, thậm chí đã từng có thời gian chơi trong đội tuyển quốc gia. Nhưng chơi với một người chỉ vừa gặp mặt trong khung cảnh kỳ lạ như thế này thì đúng là lần đầu tiên.
Cầm quân đen lên đi trước, dưới hàng đào rợp bóng, tôi thận trọng chọn cho mình một nước đi an toàn. Với đối thủ không rõ thực lực thì cẩn thận từ giai đoạn Bố cục vẫn là tốt nhất. Trái ngược với tôi, Quý Khoáng có vẻ rất vô tư, từng nước đi đều thoải mái, không trọng công cũng không trọng thủ. Dường như chàng biết rất rõ mình sẽ làm gì và nên làm gì, vì mỗi nước đi đều là một sự chuẩn bị được tính toán vô cùng chu đáo. Có lẽ vì vậy mà chẳng mấy chốc, đến giai đoạn Trung bàn thì thế lực của quân trắng đã trở nên hết sức lớn mạnh. Tôi quan sát ván cờ, không khỏi giật mình lo âu vì từ góc đến biên, khắp nơi đâu đâu cũng đang biến thành lãnh thổ trắng chiếm lĩnh.
Sự thật đang phơi bày rõ ràng ra trước mắt: chênh lệch trình độ hai bên thật sự là quá lớn.
- Xem ra không cần đến Thâu quan cũng thấy trước kết quả rồi nhỉ-Quý Khoáng cười tinh quái, ánh mắt lấp lánh dưới hàng lông mày như vẽ.
- Vẫn chưa kết thúc mà-Tôi nói, đặt một quân đen bay đến khóa chặt trắng-Dù ta chỉ còn một tia hy vọng cũng phải cố gắng!!
Đôi tay tôi khẽ run, mồ hôi đã toát ra lạnh ngắt. Với nước đi này, tôi đã cứu được một lượng quân không nhỏ. Tạo được khí, đám quân lớn chắc chắn sẽ sống. Tuy vậy, thế thượng phong vẫn nằm trong tay địch.
Quý Khoáng khẽ nhíu mày. Dưới vầng trán cao, đôi mắt sáng như ngọc ấy nhìn chăm chú vào bàn cờ rất lâu, một ánh nhìn đầy trăn trở. Cuối cùng, chàng bật lên thành lời, nói:
- Lấy quân một lữ mà muốn xoay chuyển cả thế cuộc, chẳng khác gì dùng một cây gỗ mà đòi chống lại cả căn nhà lớn đã đổ!! Em làm như thế, chẳng lẽ không biết là vô ích lắm sao?
- Dù có như vậy, thì sự cố gắng đó cũng sẽ không khiến chúng ta phải nuối tiếc-Tôi nói, trong óc đột nhiên vụt hiện lên hình ảnh hải quân Việt Nam đang đối đầu với những chiến hạm Trung Quốc hùng mạnh tối tân. Những chiếc như Lâm Nghi và Liễu Châu… được trang bị tận răng với hệ thống tên lửa tầm xa và khả năng chống Radar, tàu ngầm siêu việt. Đó hoàn toàn là một cuộc chiến không cân sức. Thế nhưng, tôi vẫn tin rằng, đằng sau những đe dọa và tham vọng đen tối kia, vẫn có chỗ tồn tại cho sức mạnh ý chí.
Phải, kết cục của ván cờ là do ta quyết định. Chỉ cần biết vẫn chưa tàn cuộc, chính là vào lúc này đây. Kẻ biết Nhẫn cuối cùng sẽ là người chiến thắng.
- Nếu vậy thì, thử chống chọi xem sao-Quý Khoáng đặt thêm một quân nữa lên bàn tấn công, nhưng câu nói đó tôi cảm giác lại là lời nhủ mình nhủ người.
- Nhìn xem nhé!
Tôi chọn một quân đen lăn đánh, bằng mọi giá phải giữ được giang sơn này. Hai bên giằng co một lúc lâu, khi nhảy phá đất đối phương, khi lại tiêu diệt quân, tưởng chừng một cuộc đuổi bắt quyết liệt dài vô tận. Chỉ cần một sơ suất nhỏ, cũng dẫn đến thất bại toàn cuộc.
Quý Khoáng liên tục nheo mày, dường như lúc này cuộc chiến đã đánh động đến tâm tư sâu kín nhất của chàng, khiến chàng phải dốc toàn lực trong từng nước cờ dù là nhỏ nhất. Cờ vây là như vậy-tôi thầm nghĩ-thiên biến vạn hóa, như ba trăm sáu mươi ngày, như bốn mùa trong một năm, thế cục xoay chuyển bất ngờ không ai lường được hết. Cũng trên bàn cờ, tính cách con người được bộc lộ rõ ràng, quyết đoán hay do dự, ôn hòa hay hiếu thắng, nhìn xa trông rộng hay nông cạn tham lam... Tất cả đều hiển hiện rõ ràng, thấu suốt. Tôi có thể cảm nhận được người đang đối diện với mình cũng giống như mình: bản chất là kẻ không bao giờ đầu hàng trước những gì số mệnh sắp đặt.
… Khi những cánh đào hồng lấm tấm rơi xuống bàn cờ, cũng là lúc thế trận đi vào tàn cuộc. Quý Khoáng nhặt những quân cờ đen, chúng tôi bắt đầu trao đổi tù binh và tính điểm. Và rồi chàng bỗng nháy mắt cười-một kết cục bất ngờ đã thực sự xảy ra:
Chênh lệch chỉ nửa mục, nhưng quân đen đã giành chiến thắng!!
- Đúng như lời em nói-Quý Khoáng đặt những quân cờ trong suốt lên đầu ngón tay tư lự-Không bao giờ lùi bước… Đó là Đạo của em, phải không?
Tôi khẽ gật đầu thay cho câu trả lời. Chẳng biết có phải trời đã dần tối, hay bởi vì chút nắng còn sót lại của chiều tà phản chiếu, mà dường như mắt chàng đã đỏ hoe.
Đột ngột, Quý Khoáng không biết lấy từ đâu ra bỗng đưa cho tôi một nhành đào đỏ thắm. Chàng mỉm cười, đôi mắt như ẩn chứa niềm vui nói:
- Xem như quà của ta cho người chiến thắng.
Tôi đưa tay nhẹ đỡ, thấy từng cánh, từng cánh toát lên vẻ đẹp rực rỡ đến nhức nhối. Một vẻ đẹp kỳ bí mà chưa bao giờ tôi từng được chứng kiến.
Đưa mắt nhìn xa xăm, rồi bỗng Quý Khoáng quay lại nói với tôi bằng một giọng vô cùng tha thiết, chất chứa ngập suy tư:
- Hãy giữ lấy nó… Đừng bao giờ để sắc hoa này tàn phai.
... Ngọc Ngân lay tôi thật mạnh, vừa lay vừa hỏi liên tục như kiểu tra hỏi Việt gian:
- Chị làm gì ở đâu nãy giờ vậy?? Có biết mọi người đi kiếm quá trời không?? Chị đã đi đâu??
- Vẫn ở chỗ này thôi-Tôi đáp, cảm giác như sự việc vừa rồi giống hệt một giấc mơ. Người xuất hiện và biến mất nhẹ nhàng như làn sương hơi khói. Chỉ khác là, khi tỉnh dậy, trong tay tôi vẫn nắm chặt nguyên nhành đào đỏ thắm.
- Ở đây sao kiếm hoài không thấy?? Tưởng chị bị Tú bà nào cho một vé du học Trung Quốc rồi chứ!! Báo hại em với bác chủ vườn lục tung khu này luôn!! Chị gọi điện cho mẹ nói đi!!-Ngân dậm chân xuống đất, quay qua người chủ vườn đứng bên cạnh, vẻ mặt đầy giận dữ.
Tôi liếc nhanh sang bên, một người đàn ông tầm trung niên, mái tóc đã nhuốm màu muối tiêu đang nhìn tôi đầy thắc mắc. Sau lưng ông là chiếc cột đá chạm khắc cũ.
Sực nhớ ra, như bừng tỉnh, tôi không bỏ lỡ cơ hội liền nói:
- Bác ơi bác, cho cháu hỏi. Cây cột đá bác này có từ bao giờ vậy? Sao trên cột lại có vết chém? Cả gốc đào này nữa, sao nó không thấy có hoa??
- À… -Người giữ vườn như vỡ lẽ, đáp-Cây này có ở đây từ lâu lắm rồi, nghe cụ kỵ nhà tôi bảo thì hình như là thời Trần cơ. Còn cây cột đá này cũng dựng từ lúc đó.
Còn sở dĩ nó có vết khắc là vì… Truyền thuyết kể lại rằng, khi quân Minh xâm lược nước ta, có một vị vua trước khi rời thành Thăng Long đã đến đây. Năm nào hoa đào nơi đây cũng nở rộ, cảnh sắc tươi đẹp như chốn bồng lai. Vị vua đó đứng trước cột đá, thề với lòng rằng khi nào giành lại được xã tắc, người sẽ cùng quần thần quay lại nơi này. Vết khắc ấy chính là biểu hiện cho lòng quyết tâm của người…
- Vậy còn sau đó thì sao?-Tôi nôn nóng cắt ngang hỏi, lòng như có lửa đốt.
- Sau đó…-Người giữ vườn nhíu mày, như thể đang cố nhớ-Những năm đó thế giặc mạnh, vị vua ấy lên ngôi trong thời loạn, lấy hiệu là Trùng Quang.
Người chỉ có một đạo quân nhỏ, đối đầu với Trương Phụ, Mộc Thạnh cùng đoàn quân thiện chiến đầy đủ vũ khí của nhà Minh. Tuy chiến đấu rất quả cảm, nhưng không tránh được thất bại. Cuối cùng, người bị bắt giải về Trung Quốc. Trên đường đi đã nhảy xuống biển tự vẫn. Từ đó về sau, cây đào này không ra hoa nữa. Đến nay cũng đã hàng trăm năm…
- Cháu hiểu rồi…-Tôi nói mà như người mất hồn, lòng cảm thấy muôn phần chua xót. Trùng Quang-tìm lại ánh sáng cho một thời đã mất, đó là khát vọng của chàng ư? Bất chợt trong vô thức, tôi nhìn lại những đóa hoa trong tay mình, chúng vẫn đẹp rạng rỡ, từng cánh từng cánh một. Đó phải chăng là vẻ đẹp được nuôi dưỡng bởi mùa xuân và quyết tâm mãnh liệt, mà dù thời gian hay những khó khăn chồng chất vẫn không thể nào dập tắt được?
- Mình về đi chị-Ngọc Ngân lên tiếng nói-Về đón Tết nào!
- Ừm, về thôi-Tôi trả lời, rồi nắm chặt tay em, bàn tay còn lại vẫn giữ lấy nhành hoa mãi không rời.
… Bước đi trong gió xuân, sau lưng là những cánh đào vẫn thi nhau nở rộ, sắc trắng xen lẫn sắc hồng rợp cả một góc trời. Dưới khung cảnh thần tiên, tôi mỉm cười, vẫn nghe thấy đâu đó tiếng xào xạc lời thì thầm ám ảnh:
“ Đừng bao giờ để sắc hoa ấy tàn phai…”
Sửa lần cuối bởi điều hành viên: