Khoảng lặng giữa chốn thị thành

  • Thread starter Thread starter HuyNam
  • Ngày gửi Ngày gửi
H

HuyNam

Guest
KHOẢNG LẶNG GIỮA CHỐN THỊ THÀNH

Cuộc sống bộn bề, tấp nập... nhưng vẫn luôn có những khoảng lặng. Giữa những khoảng lặng, Tôi thấy mình cô đơn, Tôi một mình và bước chân tôi chùn lại. Giữa những khoảng lặng, Tôi thênh thang giữa cuộc đời... thấy sao cuộc đời này rộng lớn quá. Chỉ một mình tôi có đủ sức để đi hết? Ai đó nói, hạnh phúc không phải là một đích đến mà là một cuộc hành trình. Nhưng Tôi có còn đủ sức để tiếp tục cuộc Hành trình mang tên hạnh phúc ấy...

Giữa những khoảng lặng... tôi nhận ra tôi... còn thiếu sót rất nhiều, còn chưa đủ mạnh mẽ... tôi nhận ra tôi còn yếu đuối quá. Tôi chẳng mạnh mẽ như tôi đã tưởng hoặc giả như tôi cố tạo cho mình mạnh mẽ như thế, như bây giờ. Dường như tôi đang đánh mất mình trong cái xô bồ, trong tất bật trong dòng chảy vô tận và không đích đến

Giữa những khoảng lặng... tôi lại thoáng nhìn về quá khứ. Những việc tôi đã làm, những người tôi đã gặp, những thành công tôi đạt được, những khổ đau tôi đã nếm trải. Chỉ một thoáng nhìn lại tôi thấy mình đã Sống và đang Sống. Tự mình lại bảo mình phải tiếp tục Sống... như thế... như Tôi....

View attachment 15186

Giữa những khoảng lặng... tôi trải lòng mình trên trang giấy... miên man trong những dòng chữ. Tôi viết chỉ để cho tôi thôi, để tâm hồn bớt khô cạn, bớt héo úa... để giữ mãi những con chữ thay lời chia sẻ, để tâm hồn cứ mãi gọi những khát khao... Viết đôi khi thật hơn những điều mình nói.

Giữa những khoảng lặng.... tôi muốn hét thật to, muốn đi thật xa. Tôi muốn kêu lên rằng Cuộc sống ơi, tôi mệt mỏi quá. Tôi đang bế tăc.... Xin lỗi nhé, có một phần trong Tôi muốn trốn chạy, nhưng phần khác lớn hơn lại giữ tôi lại.... Nhiều lúc tôi tự hỏi mình : Tôi là ai? Tôi phải làm gì? Tại sao? Như thế nào?... Tôi cứ băn khoăn trăn trở mãi, đến mức tự dằn vặt mình.
Giữa những khoảng lặng Tôi đặt dấu ba chấm "..." cho tất cả., cho một phút yếu lòng, cho ai đó muốn đào sâu tìm tỏi sau dấu "...", cho nước mắt đọng lại, cho câu trả lời còn bỏ ngỏ và cho tương lai sắp mở ra.

Khi tôi đi khắp 4 phương xây dựng thì niềm vui của tôi là những em bé những căn nhà từng nhịp cầu và biết bao cung đường, hình ảnh mẹ già cha yếu luôn hiện hữu trong tôi, thoáng qua thấy nụ cười của bà con xóm nghèo là tâm trạng tôi lại như ùn lại và có khi nước mắt lại rơi âm thầm vì liên tưởng tới cảnh quê nhà,

Cây buồn khi lá héo khô.
Tôi buồn khi viết vần thơ nhớ nhà.
Trăng lên đỉnh núi trăng tà.
Trăng lên gợi nỗi nhớ nhà trong tôi.
Lững lờ gió thoảng mây trôi.
Rời xa nơi ấy tim tôi bồi hồi.
Cố hương một cõi xa vời.
Quê nhà, xứ lạ hai trời cách chia ...

Mùa xuân hàng năm gia đình mong tôi về lắm về để thấy tôi vẫn đang khỏe mạnh và công tác tốt nhưng gần như năm nào cũng vậy, hễ cứ sắp tới những ngày vui thì tôi lại khăn gói đi tới những miền hải đảo hay cao nguyên xa xôi, đi để học đi để hiểu và tới để thương biết ở quê nhà cha thương mẹ nhớ bạn bè mong anh chị chờ nhưng họ cũng biết và hiểu cho tôi, không những ngăn cản mà còn giúp và tạo điều kiện cho tôi đi, dù biết rằng tôi đi là sẽ buồn buồn nhiều lắm, những lúc tôi về với gia đình trong chớp ngoáng chưa đầy 2h đồng hồ tôi lại ra đi, để lại bao thương nhớ ở quê nghèo.

Tôi có một người yêu cô ấy học Ngân hàng cũng phải chịu nhiều thiệt thòi khi tôi cứ ngày tháng theo những dòng sông cây cầu, cô ấy rất hiểu và thông cảm co tôi. chính vì thế tôi luôn giành những gì tốt đẹp nhất cho cô ấy mỗi khi tôi trở lại tphcm.

Tôi cũng biết mỗi khi tôi đi cô ấy buồn , cô ấy sẽ có những khoảng lặng giống như tôi giữa nơi công trình vậy nhưng cả 2 đã tìm được tiếng nói chung từ trái tim. cảm ơn em đã hiểu cho một kẻ xây dựng như tôi.




HuyNam Ths công trình

 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:

Chủ đề mới

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top