Họ và tên: Phạm Phương Thảo
Tuổi: 19
Nghề nghiệp: Sinh viên
Ngày chủ nhật mưa...
Tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, nó thấy mình tỉnh táo và thoải mái hơn hẳn. Thế nhưng, trong cái tiết trời mưa phùn hơi se lạnh và ẩm ướt cuối đông như thế này, thật là một thời điểm lí tưởng cho việc ngủ nướng. Giống như con mèo mướp ngái ngủ, nó thu mình trong chăn và cuộn tròn lại, ấm áp vô cùng. “Đến giờ phải dậy rồi!” – nó quyết định.
Khoảng cách yêu thương, còn trong ký ức
Bắt đầu lịch nghỉ tết đến hôm nay đã là ngày thứ năm, ở nhà không có việc gì làm, đơn giản chỉ là dọn dẹp nhà cửa, nó thấy cứ vô vị làm sao ấy. Không buồn ngủ nhiều nữa, nhưng nó vẫn cho phép mình nằm trên giường nửa tiếng nữa. Cầm trong tay chiếc đồng hồ báo thức hình chú ếch cốm dễ thương – quà Duy Anh tặng nó vì nó thường có thói quen dậy muộn. Điều duy nhất khiến nó không thích chiếc đồng hồ này chính là tiếng chuông của nó, sao nó lại có thể kêu to và vang thế chứ, mỗi lần nghe thấy toàn làm nó giật mình, thật là đáng ghét mà. Chính vì điều này mà nó thường hay chọc Duy Anh: “Cái đồng hồ ếch cốm ấy, cậu cố tình mua nó để khiến tớ mất ăn mất ngủ phải không?” Những lúc như thế, cậu ấy chỉ mỉm cười, một nụ cười thật dịu dàng và nói: “Ếch cốm chỉ không phụ cái tên của nó thôi mà!” . Nó ngẩn ngơ. Đúng là Duy Anh, cậu ấy luôn có cách khiến nó cứng họng trong những tình huống như thế. Nghĩ về Duy Anh, nó chợt mỉm cười một mình, trông đắc ý như trẻ con vậy.
Kỉ niệm về Duy Anh...
Đã lâu thật lâu nó không gặp cậu ấy rồi. Duy Anh đi du học. Cậu ấy theo một chương trình trao đổi sinh viên bên Hoa Kỳ. Tuy không thể gặp gỡ nhau thường xuyên như trước nữa, nhưng nó và cậu ấy vẫn giữ liên lạc với nhau, chủ yếu là qua facebook hay email. Một điều đáng buồn là nó và Duy Anh không hay chat với nhau lắm, đơn giản chỉ vì sự chênh lệch múi giờ. Lúc nó lên giường đi gặp Chu Công thì đó là lúc mà nơi cách nó tận nửa vòng Trái Đất kia, Duy Anh bận rộn với công việc học tập trong ngày của cậu ấy. Dù vậy, nhưng thật sự không sao, không sao mà. Nhiều lúc nó mỉm cười khi nhận được email từ Duy Anh, dù nội dung có khi chỉ đơn giản là cậu ấy kể về một ngày của mình ở bên đó, cậu ấy đã có những trải nghiệm như thế nào, có những vất vả ra sao, và cậu ấy còn quen được nhiều người bạn mới nữa. Hoặc có khi chỉ là những mẩu chuyện cười giúp nó cảm thấy thư giãn sau một ngày dài học hành căng thẳng, hay những tin nhắn đầy yêu thương mà quan tâm và động viên của cậu ấy mỗi khi nó thất bại hay mệt mỏi. Và nó cũng vậy, cứ tào lao với Duy Anh đủ thứ chuyện trên đời. Chuyện trường lớp, hay chuyện về nhóm bạn thân. Những kỉ niệm vui và những điều thú vị trong cuộc sống, qua những email, nó chia sẻ với cậu ấy, bởi vì nó muốn cậu ấy luôn cảm thấy ấm áp và không cô đơn. Duy Anh là một trong những người bạn thân thiết nhất mà nó có. Cậu ấy luôn trầm ổn, dịu dàng và đầy quan tâm. Đôi khi nó thấy cậu ấy giống như một người anh trai vậy, còn nó giống như cô em gái nhỏ của cậu ấy. Duy Anh trông tuyệt nhất khi cậu ấy cười, khóe môi hơi cong và khẽ nhếch lên, dịu dàng như nắng. Mỗi khi cậu ấy cười, đều khiến cho những ai tiếp xúc với cậu ấy cảm thấy ấm áp, bởi vì đó là một nụ cười thực sự, dường như nụ cười ấy luôn nhẹ nhàng và thực sự thoải mái. Sự thoải mái đó, lúc nào nó cũng luôn cảm nhận được trong nụ cười với ánh mắt lấp lánh của cậu ấy. Lần đầu tiên quen Duy Anh, cậu ấy cũng cười với nó như vậy. Nó cũng không quên khi trời mưa, vì quên mang ô nên không thể về nhà, cậu ấy đã tốt bụng chở nó về. Ngồi sau xe cậu ấy, nó nghĩ mông lung đủ thứ chuyện, tự dưng nó thấy đạp xe dưới mưa cũng thật... lãng mạn (!!), nhưng cũng chính cái suy nghĩ vẩn vơ ấy mà nó khiến cậu ấy bị ướt. Cánh tay phải của cậu ấy đã bị mưa làm cho ướt một khoảng lớn. Nó thấy thật bối rối, chân tay bỗng cảm thấy thừa thãi và không biết phải làm sao. Rồi mặt nó đỏ bừng lên, có lẽ vì thấy xấu hổ. Đến nhà, trả ô và chỉ kịp nói với cậu ấy câu cảm ơn, nó quay vội vào nhà, thấy bối rối vô cùng. Trong khoảnh khắc cậu ấy quay xe và phóng đi trong mưa, nó chợt nhìn thấy nụ cười còn đọng trên khóe môi, không thể diễn tả được cảm giác đối với nụ cười ấy, có cái gì đó chông chênh, như là một điều gì đó mới mẻ và thật đẹp đẽ. Nụ cười ấy khiến nó vui lạ...
Rôi nó và cậu ấy dần thân thiết, đến nỗi mà nhiều người cứ nghĩ hai đứa nó là một cặp. Có lẽ vì nói chuyện hợp nhau, và một phần cũng do tính cách có phần mạnh mẽ nhưng cũng hơi trẻ con của nó nữa. Nó tự biết mình không phải là một cô gái dịu dàng, có thể vì thế mà nó hợp với Duy Anh. Hai đứa thường tâm sự với nhau đủ thứ chuyện, rồi còn học nhóm nữa. Duy Anh học giỏi và thực sự rất thông minh. Sự hài hước nơi cậu ấy khiến nó luôn cảm thấy vui vẻ. Ở bên cạnh cậu ấy luôn thường trực những nụ cười. Ngày cậu ấy đi du học, khi cậu ấy vẫn nhìn nó và cười, vẫn nụ cười ấy, nụ cười làm sáng bừng lên tất cả, nó thấy thật khó làm sao. Nhưng sẽ cười thật tươi khi cậu ấy thì thầm: “Tớ sẽ luôn nhớ đến cậu. Giữ liên lạc nhé. Có thể lần đầu tiên xa nhà, có nhiều việc phải làm, tớ sẽ không về được. Tết của hai năm nữa, hẹn gặp lại cậu, búp bê củ cải, tớ hứa đấy!”
Niềm vui bất ngờ
Ngoài trời vẫn mưa, sương mù vẫn bao phủ xung quanh, vương trên khắp các cành cây. Mưa vẫn rơi nhẹ nhàng và đọng trên từng kẽ lá xanh non. Một cảm giác tinh khôi ùa về. Có cảm giác như đó là một khởi đầu mới. “Phải rồi” – nó tự nhủ. Rồi tất cả sẽ ổn thôi. Một năm mới sắp đến rồi, bao nhiêu dự định mà nó đã lập kế hoạch để thực hiện. Nó tin mình sẽ thành công và đạt được điều gì đó thực sự ý nghĩa. Nó hứa với bản thân mình như vậy, lòng tràn đầy tự tin. Nó ra khỏi chăn và bắt đầu một ngày mới. Sau khi vệ sinh cá nhân, ăn sáng và dọn dẹp nhà cửa, nó về phòng mình và lại tiếp tục dọn dẹp. Có vẻ như việc học hành căng thẳng và bận rộn khiến nó không có thời gian làm mới lại cái tổ nhỏ của mình. Sau một hồi thu dọn lại bàn học, sắp xếp lại giá sách, quét mạng nhện và lau sạch sàn nhà, nó ngồi hưởng thụ thành quả của mình. Phòng của nó bây giờ sạch sẽ, thoáng mát và rất dễ chịu. Cảm giác thật khó tả, không ngờ dọn dẹp phòng ốc lại khiến nó thấy vui đến vậy. Lướt khắp phòng, tầm mắt nó chạm đến một vật quen thuộc, là... búp bê củ cải. Đó là món quà sinh nhật mà hai năm trước Duy Anh đã tặng nó. Nhìn búp bê củ cải với cái bụng bự, đôi mắt tròn xoe đáng yêu và cái miệng toét ra cười, thực sự rất dễ thương. Nhưng nó lại thấy buồn. Mấy hom trước Duy Anh gọi điện nói rằng tết này cậu ấy có nhiều kế hoạch nên sẽ ăn tết bên đó, dịp khác cậu ấy sẽ về. Không phải nó trách cậu ấy không giữ lời hứa, chỉ là...chỉ là... bỗng dưng cảm thấy buồn mà thôi. Vậy là hai năm đã trôi qua và nó không gặp cậu ấy. Tết này cũng không. Rồi tự dưng nó tưởng tượng đủ thứ chuyện, Tết này là cái tết đầu tiên của cậu ấy ở một nơi xa lạ, không biết cậu ấy có thấy cô đơn không nhỉ? Bên đó cậu ấy có cảm nhận được không khí tết giống như ở đây không? Cậu ấy liệu sẽ nghĩ gì khi ăn bánh chưng, sẽ nghĩ gì mỗi khi ngắm những bông hoa đào nở vào dịp Tết,... Cậu ấy sẽ nghĩ gì nhỉ? Đón tết không có những người thân bên cạnh, cậu ấy sẽ thế nào? Nó không chắc, nhưng nó nghĩ hẳn sẽ buồn lắm. Dù sao cũng rảnh rỗi không có gì làm, nó dành thời gian lên facebook. Rồi nó thấy nick của cậu ấy sáng. Có vẻ như cậu ấy cũng ngay lập tức nhìn thấy nó:
- Hey, bây giờ mới mò lên đây hả, búp bê củ cải? Tớ đã chờ cậu lâu lắm rồi nhé!
Thật là, vẫn không thay đổi chút nào, giọng điệu này chỉ có ở Duy Anh chứ không thể lẫn với bất kì ai khác. Lúc nào cũng hài hước như thế. Dù không được nhìn thấy cậu ấy một cách trực tiếp, nhưng nó bỗng nhiên thấy vui hẳn lên, có khi chỉ đơn giản là vì được nói chuyện với người bạn thân thiết, và nó có thể tin tưởng cậu ấy mọi điều. Nó chọc lại:
- Cho cậu chờ mệt chết đi! – nó trả lời kèm theo một cái icon lè lưỡi trông rõ ngộ.
Cậu ấy cũng trả lời rất nhanh. Rồi hai đứa buôn dưa lê bán dưa chuột một lúc lâu. Bỗng nó phát hiện ra điều kì lạ, mọi lần nó online vào giờ này thì luôn luôn không bao giờ thấy cậu ấy. Cũng dễ hiểu, bây giờ bên chỗ cậu ấy ở đang là 2h sáng, lẽ ra cậu ấy phải đang ngủ chứ nhỉ, chẳng lẽ cậu ấy mất ngủ? Cậu ấy thực sự mệt mỏi đến thế sao? Trong đầu lúc này là một mớ hỗn độn cùng lo lắng, nó hỏi:
- Này, bên chỗ cậu bây giờ không phải đang là 2h sáng sao? Cậu không phải ngủ à? Sao lại online vào giờ này. Không phải cậu mất ngủ đấy chứ?
Nó đã nghĩ rằng rồi cậu ấy sẽ kể với nó rằng cậu ấy cảm thấy học hành căng thẳng thế nào, mệt mỏi ra sao, nhưng câu trả lời của Duy Anh chứng tỏ những suy nghĩ của nó chỉ là thừa. Cậu ấy trả lời tỉnh bơ:
- Trời đang sáng thế này. Bây giờ đang là chiều mà. Cậu cũng biết là tở chả bao giờ ngủ vào chiều cả. Không phải cậu quên đấy chứ?
- Chiều sao? Cậu đang ở đâu vậy? – nó hỏi kèm theo chút tò mò. Thật là khó hiểu mà.
- Dĩ nhiên rồi. Bởi vì tớ đang ở Việt Nam mà! – cậu ấy gửi kèm theo một cái mặt cười toe toét.
- Chẳng phải cậu nói tết này không về còn gì! Đừng hòng lừa tớ nhá!
- Nếu bây giờ tớ xuất hiện trước mặt cậu thì sao? Cậu tin tớ không?
Nó do dự, đang định trả lời thì cậu ấy đã out mất rồi. Cậu ấy giận nó sao? Vì đã không tin tưởng cậu ấy. Nhưng nó thấy tò mò và khó hiểu mà, không trách nó được. Trời cũng đã tạnh mưa từ lúc nào, bầu trời trở nên quang đãng hơn. Trên đường vẫn còn đọng lại dấu vết của những vệt nước sau cơn mưa. Nó tắt máy, lại ngồi nghĩ ngợi vẩn vơ rồi lôi cuốn sổ nhỏ ra viết linh tinh vài thứ. Nửa tiếng sau, điện thoại nó có tin nhắn: “Búp bê củ cải, tớ đang ở trước cổng nhà cậu. Xuống mở cửa cho tớ mau lên!”. Đọc tin nhắn mà nó như không tin vào mắt mình. Vừa ngạc nhiên, vừa bất ngờ và cuối cùng là niềm vui khi nhìn thấy cậu ấy qua cánh cửa sổ dưới giàn hoa thiên lý xanh biếc.
Xuống mở cổng, vào giấy phút nhìn thấy cậu ấy, nhìn thấy một cách thực sự, nó bỗng thấy tim mình ấm áp. Cuối cùng thì cậu ấy đã về, đã thực hiện lời hứa với nó. Chỉ có điều cậu ấy thực hiện nó theo cách bất ngờ nhất mà thôi.
- Cậu có nhìn thấy tớ không? Chẳng phải tớ đang đứng trước mặt cậu đây sao? Đã tin chưa?
- Cậu về từ bao giờ vậy? – nó ngỡ ngàng.
- Tớ về hôm qua. Cười một cái xem nào. Trông cậu thế này tớ chẳng biết phải làm thế nào cả... Chỉ định dành cho cậu bất ngờ thôi mà!
Ấm áp và vui sướng dâng đầy trong tim, nó nhìn cậu ấy, và nhoẻn cười...
Đèn lồng yêu thương...
Chiều hôm đó, một ngày giáp tết, giống như trước đây, Duy Anh lại chở nó lòng vòng khắp nơi bằng chiếc xe đạp của cậu ấy. Nhiều năm đã trôi qua, nhưng cảm giác được ngồi sau xe ai đó vẫn khiến nó vui vẻ và khẽ cười, một cảm giác nhẹ nhàng giống như con gió khẽ trườn qua kẽ tay. Cậu ấy vẫn thế, vẫn luôn cười tươi, có điều trông chín chắn và trưởng thành hơn. Gió khẽ thổi qua mái tóc cậu ấy bay bay, dịu dàng như một ngày thu đầy nắng với hoa sưa vàng rơi.
Lại giống như hồi cấp 3, hai đứa lại cùng nhau đi ăn bánh ngô, bánh khoai, đi uống trà sữa, rồi đi dạo quanh phố phường. Hai đã nói rất nhiều chuyện. Cậu ấy kể những tình huống khôi hài khi lần đầu tiên sang nước ngoài, những người bạn mới của cậu ấy. Có những kỉ niệm sẽ không thể nào quên. Rời xa nơi này hai năm, chắc chắn Duy Anh sẽ thấy thành phố này có nhiều thay đổi. Một Hà Nội trở nên thân thương và rất đỗi dịu dàng. Một điều gì đó mới mẻ và tràn đầy sức sống với đầy ắp những yêu thương... Cuối cùng, cậu ấy dừng xe trước một ngôi chùa. Cậu ấy thường hay đi qua nơi này, và có một ấn tượng khó tả mà ngay bản thân cậu ấy cũng không thể lý giải. Trước đây, Duy Anh đã từng nói rằng, cậu ấy thích sự yên bình và tĩnh lặng của nó, thích mùi hương trầm thoang thoảng, thích nghe tiếng chuông chùa ngân vang. Nó cũng vậy. Điều đó khiến tâm hồn mỗi chúng ta cảm thấy thanh bình và ấm áp trong tim. Nó và cậu ấy vào chùa thắp nén nhang và khi quay trở ra, chuẩn bị trở về nhà, nó bỗng nghe cậu ấy nói: “Như này, cậu có biết vì sao tớ luôn muốn đến đấy không?”. Nó ngỡ ngàng. Khi nói những điều này, giọng cậu ấy trầm hơn, giống như có cái gì đó nghẹn lại, lại mang vài phần nghiêm túc. Cậu ấy cũng gọi tên của nó, chứ không phải “búp bê củ cải” như vẫn thường làm. Nó không hiểu, thực sự không hiểu. Nhưng đúng là nó chưa bao giờ hỏi cậu ấy về điều này, cũng như chưa bao giờ biết nguyên nhân. Có phải nó vô tâm quá không? Nó lắc đầu. Lúc đó, nó để ý thấy Duy Anh đang ngẩng đầu ngắm những chiếc đèn lồng được treo ngay cổng chùa. Không, khắp nơi. Khoảng sân rộng của chùa, trước mấy ngôi nhà, và cả mấy cửa hàng xung quanh đó nữa. Cậu ấy mỉm cười và nói: “Vì tớ nhớ ông bà ngoại”. Thì ra là vậy, giờ thì nó đã hiểu. Ông bà ngoại cậu ấy ở trong Quảng Nam, vì khoảng cách xa xôi nên cậu ấy ít khi về quê và thăm ông bà. Người dân trong đó vào mỗi dịp đặc biệt thường treo đèn lồng. Và ông bà của cậu ấy cũng vậy. Thật tuyệt khi nhìn thấy một dãy những chiếc đèn lồng đỏ thắm. Trông chúng thật đẹp. Cậu ấy nói với tôi: “Khi cậu cảm thấy nhớ một ai đó, cậu hãy ngắm nhìn những gì đẹp đẽ nhất thuộc về người đó, cậu sẽ cảm thấy giống như người đó đang ở bên cạnh cậu vậy”. Thì ra yêu thương có thể ngọt ngào và nhẹ nhàng đến thế. Có nhiều cách để chúng ta thể hiện yêu thương, và Duy Anh đã dạy nó một cách yêu thương thật tuyệt vời. Khoảng cách giữa những người yêu thương nhau, không phải là khoảng cách thực tế vốn có trên thế giới này, mà là khoảng cách từ trái tim đến trái tim. Dù có ở nơi đâu xa xôi, chỉ cần những người yêu thương nhau luôn nghĩ về nhau thì khoảng cách giữa họ sẽ thật gần, thật gần, tưởng chừng như giơ tay ra là có thể chạm vào vậy.
Vậy là hôm nay nó lại có thêm một điều ý nghĩa để viết vào cuốn sổ nhỏ của mình. Trên đường phố vẫn luôn tấp nập, mọi người vẫn bận rộn trong thời khắc những ngày cuối năm. Không khí những ngày giáp tết bỗng bừng lên trong nó với những nụ cười ngọt ngào. Không phải tìm kiếm ở nơi đâu xa xôi, yêu thương luôn ở bên ta và luôn đem đến những điều kì diệu biết bao...
Tuổi: 19
Nghề nghiệp: Sinh viên
Ngày chủ nhật mưa...
Tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, nó thấy mình tỉnh táo và thoải mái hơn hẳn. Thế nhưng, trong cái tiết trời mưa phùn hơi se lạnh và ẩm ướt cuối đông như thế này, thật là một thời điểm lí tưởng cho việc ngủ nướng. Giống như con mèo mướp ngái ngủ, nó thu mình trong chăn và cuộn tròn lại, ấm áp vô cùng. “Đến giờ phải dậy rồi!” – nó quyết định.
Khoảng cách yêu thương, còn trong ký ức
Bắt đầu lịch nghỉ tết đến hôm nay đã là ngày thứ năm, ở nhà không có việc gì làm, đơn giản chỉ là dọn dẹp nhà cửa, nó thấy cứ vô vị làm sao ấy. Không buồn ngủ nhiều nữa, nhưng nó vẫn cho phép mình nằm trên giường nửa tiếng nữa. Cầm trong tay chiếc đồng hồ báo thức hình chú ếch cốm dễ thương – quà Duy Anh tặng nó vì nó thường có thói quen dậy muộn. Điều duy nhất khiến nó không thích chiếc đồng hồ này chính là tiếng chuông của nó, sao nó lại có thể kêu to và vang thế chứ, mỗi lần nghe thấy toàn làm nó giật mình, thật là đáng ghét mà. Chính vì điều này mà nó thường hay chọc Duy Anh: “Cái đồng hồ ếch cốm ấy, cậu cố tình mua nó để khiến tớ mất ăn mất ngủ phải không?” Những lúc như thế, cậu ấy chỉ mỉm cười, một nụ cười thật dịu dàng và nói: “Ếch cốm chỉ không phụ cái tên của nó thôi mà!” . Nó ngẩn ngơ. Đúng là Duy Anh, cậu ấy luôn có cách khiến nó cứng họng trong những tình huống như thế. Nghĩ về Duy Anh, nó chợt mỉm cười một mình, trông đắc ý như trẻ con vậy.
Kỉ niệm về Duy Anh...
Đã lâu thật lâu nó không gặp cậu ấy rồi. Duy Anh đi du học. Cậu ấy theo một chương trình trao đổi sinh viên bên Hoa Kỳ. Tuy không thể gặp gỡ nhau thường xuyên như trước nữa, nhưng nó và cậu ấy vẫn giữ liên lạc với nhau, chủ yếu là qua facebook hay email. Một điều đáng buồn là nó và Duy Anh không hay chat với nhau lắm, đơn giản chỉ vì sự chênh lệch múi giờ. Lúc nó lên giường đi gặp Chu Công thì đó là lúc mà nơi cách nó tận nửa vòng Trái Đất kia, Duy Anh bận rộn với công việc học tập trong ngày của cậu ấy. Dù vậy, nhưng thật sự không sao, không sao mà. Nhiều lúc nó mỉm cười khi nhận được email từ Duy Anh, dù nội dung có khi chỉ đơn giản là cậu ấy kể về một ngày của mình ở bên đó, cậu ấy đã có những trải nghiệm như thế nào, có những vất vả ra sao, và cậu ấy còn quen được nhiều người bạn mới nữa. Hoặc có khi chỉ là những mẩu chuyện cười giúp nó cảm thấy thư giãn sau một ngày dài học hành căng thẳng, hay những tin nhắn đầy yêu thương mà quan tâm và động viên của cậu ấy mỗi khi nó thất bại hay mệt mỏi. Và nó cũng vậy, cứ tào lao với Duy Anh đủ thứ chuyện trên đời. Chuyện trường lớp, hay chuyện về nhóm bạn thân. Những kỉ niệm vui và những điều thú vị trong cuộc sống, qua những email, nó chia sẻ với cậu ấy, bởi vì nó muốn cậu ấy luôn cảm thấy ấm áp và không cô đơn. Duy Anh là một trong những người bạn thân thiết nhất mà nó có. Cậu ấy luôn trầm ổn, dịu dàng và đầy quan tâm. Đôi khi nó thấy cậu ấy giống như một người anh trai vậy, còn nó giống như cô em gái nhỏ của cậu ấy. Duy Anh trông tuyệt nhất khi cậu ấy cười, khóe môi hơi cong và khẽ nhếch lên, dịu dàng như nắng. Mỗi khi cậu ấy cười, đều khiến cho những ai tiếp xúc với cậu ấy cảm thấy ấm áp, bởi vì đó là một nụ cười thực sự, dường như nụ cười ấy luôn nhẹ nhàng và thực sự thoải mái. Sự thoải mái đó, lúc nào nó cũng luôn cảm nhận được trong nụ cười với ánh mắt lấp lánh của cậu ấy. Lần đầu tiên quen Duy Anh, cậu ấy cũng cười với nó như vậy. Nó cũng không quên khi trời mưa, vì quên mang ô nên không thể về nhà, cậu ấy đã tốt bụng chở nó về. Ngồi sau xe cậu ấy, nó nghĩ mông lung đủ thứ chuyện, tự dưng nó thấy đạp xe dưới mưa cũng thật... lãng mạn (!!), nhưng cũng chính cái suy nghĩ vẩn vơ ấy mà nó khiến cậu ấy bị ướt. Cánh tay phải của cậu ấy đã bị mưa làm cho ướt một khoảng lớn. Nó thấy thật bối rối, chân tay bỗng cảm thấy thừa thãi và không biết phải làm sao. Rồi mặt nó đỏ bừng lên, có lẽ vì thấy xấu hổ. Đến nhà, trả ô và chỉ kịp nói với cậu ấy câu cảm ơn, nó quay vội vào nhà, thấy bối rối vô cùng. Trong khoảnh khắc cậu ấy quay xe và phóng đi trong mưa, nó chợt nhìn thấy nụ cười còn đọng trên khóe môi, không thể diễn tả được cảm giác đối với nụ cười ấy, có cái gì đó chông chênh, như là một điều gì đó mới mẻ và thật đẹp đẽ. Nụ cười ấy khiến nó vui lạ...
Rôi nó và cậu ấy dần thân thiết, đến nỗi mà nhiều người cứ nghĩ hai đứa nó là một cặp. Có lẽ vì nói chuyện hợp nhau, và một phần cũng do tính cách có phần mạnh mẽ nhưng cũng hơi trẻ con của nó nữa. Nó tự biết mình không phải là một cô gái dịu dàng, có thể vì thế mà nó hợp với Duy Anh. Hai đứa thường tâm sự với nhau đủ thứ chuyện, rồi còn học nhóm nữa. Duy Anh học giỏi và thực sự rất thông minh. Sự hài hước nơi cậu ấy khiến nó luôn cảm thấy vui vẻ. Ở bên cạnh cậu ấy luôn thường trực những nụ cười. Ngày cậu ấy đi du học, khi cậu ấy vẫn nhìn nó và cười, vẫn nụ cười ấy, nụ cười làm sáng bừng lên tất cả, nó thấy thật khó làm sao. Nhưng sẽ cười thật tươi khi cậu ấy thì thầm: “Tớ sẽ luôn nhớ đến cậu. Giữ liên lạc nhé. Có thể lần đầu tiên xa nhà, có nhiều việc phải làm, tớ sẽ không về được. Tết của hai năm nữa, hẹn gặp lại cậu, búp bê củ cải, tớ hứa đấy!”
Niềm vui bất ngờ
Ngoài trời vẫn mưa, sương mù vẫn bao phủ xung quanh, vương trên khắp các cành cây. Mưa vẫn rơi nhẹ nhàng và đọng trên từng kẽ lá xanh non. Một cảm giác tinh khôi ùa về. Có cảm giác như đó là một khởi đầu mới. “Phải rồi” – nó tự nhủ. Rồi tất cả sẽ ổn thôi. Một năm mới sắp đến rồi, bao nhiêu dự định mà nó đã lập kế hoạch để thực hiện. Nó tin mình sẽ thành công và đạt được điều gì đó thực sự ý nghĩa. Nó hứa với bản thân mình như vậy, lòng tràn đầy tự tin. Nó ra khỏi chăn và bắt đầu một ngày mới. Sau khi vệ sinh cá nhân, ăn sáng và dọn dẹp nhà cửa, nó về phòng mình và lại tiếp tục dọn dẹp. Có vẻ như việc học hành căng thẳng và bận rộn khiến nó không có thời gian làm mới lại cái tổ nhỏ của mình. Sau một hồi thu dọn lại bàn học, sắp xếp lại giá sách, quét mạng nhện và lau sạch sàn nhà, nó ngồi hưởng thụ thành quả của mình. Phòng của nó bây giờ sạch sẽ, thoáng mát và rất dễ chịu. Cảm giác thật khó tả, không ngờ dọn dẹp phòng ốc lại khiến nó thấy vui đến vậy. Lướt khắp phòng, tầm mắt nó chạm đến một vật quen thuộc, là... búp bê củ cải. Đó là món quà sinh nhật mà hai năm trước Duy Anh đã tặng nó. Nhìn búp bê củ cải với cái bụng bự, đôi mắt tròn xoe đáng yêu và cái miệng toét ra cười, thực sự rất dễ thương. Nhưng nó lại thấy buồn. Mấy hom trước Duy Anh gọi điện nói rằng tết này cậu ấy có nhiều kế hoạch nên sẽ ăn tết bên đó, dịp khác cậu ấy sẽ về. Không phải nó trách cậu ấy không giữ lời hứa, chỉ là...chỉ là... bỗng dưng cảm thấy buồn mà thôi. Vậy là hai năm đã trôi qua và nó không gặp cậu ấy. Tết này cũng không. Rồi tự dưng nó tưởng tượng đủ thứ chuyện, Tết này là cái tết đầu tiên của cậu ấy ở một nơi xa lạ, không biết cậu ấy có thấy cô đơn không nhỉ? Bên đó cậu ấy có cảm nhận được không khí tết giống như ở đây không? Cậu ấy liệu sẽ nghĩ gì khi ăn bánh chưng, sẽ nghĩ gì mỗi khi ngắm những bông hoa đào nở vào dịp Tết,... Cậu ấy sẽ nghĩ gì nhỉ? Đón tết không có những người thân bên cạnh, cậu ấy sẽ thế nào? Nó không chắc, nhưng nó nghĩ hẳn sẽ buồn lắm. Dù sao cũng rảnh rỗi không có gì làm, nó dành thời gian lên facebook. Rồi nó thấy nick của cậu ấy sáng. Có vẻ như cậu ấy cũng ngay lập tức nhìn thấy nó:
- Hey, bây giờ mới mò lên đây hả, búp bê củ cải? Tớ đã chờ cậu lâu lắm rồi nhé!
Thật là, vẫn không thay đổi chút nào, giọng điệu này chỉ có ở Duy Anh chứ không thể lẫn với bất kì ai khác. Lúc nào cũng hài hước như thế. Dù không được nhìn thấy cậu ấy một cách trực tiếp, nhưng nó bỗng nhiên thấy vui hẳn lên, có khi chỉ đơn giản là vì được nói chuyện với người bạn thân thiết, và nó có thể tin tưởng cậu ấy mọi điều. Nó chọc lại:
- Cho cậu chờ mệt chết đi! – nó trả lời kèm theo một cái icon lè lưỡi trông rõ ngộ.
Cậu ấy cũng trả lời rất nhanh. Rồi hai đứa buôn dưa lê bán dưa chuột một lúc lâu. Bỗng nó phát hiện ra điều kì lạ, mọi lần nó online vào giờ này thì luôn luôn không bao giờ thấy cậu ấy. Cũng dễ hiểu, bây giờ bên chỗ cậu ấy ở đang là 2h sáng, lẽ ra cậu ấy phải đang ngủ chứ nhỉ, chẳng lẽ cậu ấy mất ngủ? Cậu ấy thực sự mệt mỏi đến thế sao? Trong đầu lúc này là một mớ hỗn độn cùng lo lắng, nó hỏi:
- Này, bên chỗ cậu bây giờ không phải đang là 2h sáng sao? Cậu không phải ngủ à? Sao lại online vào giờ này. Không phải cậu mất ngủ đấy chứ?
Nó đã nghĩ rằng rồi cậu ấy sẽ kể với nó rằng cậu ấy cảm thấy học hành căng thẳng thế nào, mệt mỏi ra sao, nhưng câu trả lời của Duy Anh chứng tỏ những suy nghĩ của nó chỉ là thừa. Cậu ấy trả lời tỉnh bơ:
- Trời đang sáng thế này. Bây giờ đang là chiều mà. Cậu cũng biết là tở chả bao giờ ngủ vào chiều cả. Không phải cậu quên đấy chứ?
- Chiều sao? Cậu đang ở đâu vậy? – nó hỏi kèm theo chút tò mò. Thật là khó hiểu mà.
- Dĩ nhiên rồi. Bởi vì tớ đang ở Việt Nam mà! – cậu ấy gửi kèm theo một cái mặt cười toe toét.
- Chẳng phải cậu nói tết này không về còn gì! Đừng hòng lừa tớ nhá!
- Nếu bây giờ tớ xuất hiện trước mặt cậu thì sao? Cậu tin tớ không?
Nó do dự, đang định trả lời thì cậu ấy đã out mất rồi. Cậu ấy giận nó sao? Vì đã không tin tưởng cậu ấy. Nhưng nó thấy tò mò và khó hiểu mà, không trách nó được. Trời cũng đã tạnh mưa từ lúc nào, bầu trời trở nên quang đãng hơn. Trên đường vẫn còn đọng lại dấu vết của những vệt nước sau cơn mưa. Nó tắt máy, lại ngồi nghĩ ngợi vẩn vơ rồi lôi cuốn sổ nhỏ ra viết linh tinh vài thứ. Nửa tiếng sau, điện thoại nó có tin nhắn: “Búp bê củ cải, tớ đang ở trước cổng nhà cậu. Xuống mở cửa cho tớ mau lên!”. Đọc tin nhắn mà nó như không tin vào mắt mình. Vừa ngạc nhiên, vừa bất ngờ và cuối cùng là niềm vui khi nhìn thấy cậu ấy qua cánh cửa sổ dưới giàn hoa thiên lý xanh biếc.
Xuống mở cổng, vào giấy phút nhìn thấy cậu ấy, nhìn thấy một cách thực sự, nó bỗng thấy tim mình ấm áp. Cuối cùng thì cậu ấy đã về, đã thực hiện lời hứa với nó. Chỉ có điều cậu ấy thực hiện nó theo cách bất ngờ nhất mà thôi.
- Cậu có nhìn thấy tớ không? Chẳng phải tớ đang đứng trước mặt cậu đây sao? Đã tin chưa?
- Cậu về từ bao giờ vậy? – nó ngỡ ngàng.
- Tớ về hôm qua. Cười một cái xem nào. Trông cậu thế này tớ chẳng biết phải làm thế nào cả... Chỉ định dành cho cậu bất ngờ thôi mà!
Ấm áp và vui sướng dâng đầy trong tim, nó nhìn cậu ấy, và nhoẻn cười...
Đèn lồng yêu thương...
Chiều hôm đó, một ngày giáp tết, giống như trước đây, Duy Anh lại chở nó lòng vòng khắp nơi bằng chiếc xe đạp của cậu ấy. Nhiều năm đã trôi qua, nhưng cảm giác được ngồi sau xe ai đó vẫn khiến nó vui vẻ và khẽ cười, một cảm giác nhẹ nhàng giống như con gió khẽ trườn qua kẽ tay. Cậu ấy vẫn thế, vẫn luôn cười tươi, có điều trông chín chắn và trưởng thành hơn. Gió khẽ thổi qua mái tóc cậu ấy bay bay, dịu dàng như một ngày thu đầy nắng với hoa sưa vàng rơi.
Lại giống như hồi cấp 3, hai đứa lại cùng nhau đi ăn bánh ngô, bánh khoai, đi uống trà sữa, rồi đi dạo quanh phố phường. Hai đã nói rất nhiều chuyện. Cậu ấy kể những tình huống khôi hài khi lần đầu tiên sang nước ngoài, những người bạn mới của cậu ấy. Có những kỉ niệm sẽ không thể nào quên. Rời xa nơi này hai năm, chắc chắn Duy Anh sẽ thấy thành phố này có nhiều thay đổi. Một Hà Nội trở nên thân thương và rất đỗi dịu dàng. Một điều gì đó mới mẻ và tràn đầy sức sống với đầy ắp những yêu thương... Cuối cùng, cậu ấy dừng xe trước một ngôi chùa. Cậu ấy thường hay đi qua nơi này, và có một ấn tượng khó tả mà ngay bản thân cậu ấy cũng không thể lý giải. Trước đây, Duy Anh đã từng nói rằng, cậu ấy thích sự yên bình và tĩnh lặng của nó, thích mùi hương trầm thoang thoảng, thích nghe tiếng chuông chùa ngân vang. Nó cũng vậy. Điều đó khiến tâm hồn mỗi chúng ta cảm thấy thanh bình và ấm áp trong tim. Nó và cậu ấy vào chùa thắp nén nhang và khi quay trở ra, chuẩn bị trở về nhà, nó bỗng nghe cậu ấy nói: “Như này, cậu có biết vì sao tớ luôn muốn đến đấy không?”. Nó ngỡ ngàng. Khi nói những điều này, giọng cậu ấy trầm hơn, giống như có cái gì đó nghẹn lại, lại mang vài phần nghiêm túc. Cậu ấy cũng gọi tên của nó, chứ không phải “búp bê củ cải” như vẫn thường làm. Nó không hiểu, thực sự không hiểu. Nhưng đúng là nó chưa bao giờ hỏi cậu ấy về điều này, cũng như chưa bao giờ biết nguyên nhân. Có phải nó vô tâm quá không? Nó lắc đầu. Lúc đó, nó để ý thấy Duy Anh đang ngẩng đầu ngắm những chiếc đèn lồng được treo ngay cổng chùa. Không, khắp nơi. Khoảng sân rộng của chùa, trước mấy ngôi nhà, và cả mấy cửa hàng xung quanh đó nữa. Cậu ấy mỉm cười và nói: “Vì tớ nhớ ông bà ngoại”. Thì ra là vậy, giờ thì nó đã hiểu. Ông bà ngoại cậu ấy ở trong Quảng Nam, vì khoảng cách xa xôi nên cậu ấy ít khi về quê và thăm ông bà. Người dân trong đó vào mỗi dịp đặc biệt thường treo đèn lồng. Và ông bà của cậu ấy cũng vậy. Thật tuyệt khi nhìn thấy một dãy những chiếc đèn lồng đỏ thắm. Trông chúng thật đẹp. Cậu ấy nói với tôi: “Khi cậu cảm thấy nhớ một ai đó, cậu hãy ngắm nhìn những gì đẹp đẽ nhất thuộc về người đó, cậu sẽ cảm thấy giống như người đó đang ở bên cạnh cậu vậy”. Thì ra yêu thương có thể ngọt ngào và nhẹ nhàng đến thế. Có nhiều cách để chúng ta thể hiện yêu thương, và Duy Anh đã dạy nó một cách yêu thương thật tuyệt vời. Khoảng cách giữa những người yêu thương nhau, không phải là khoảng cách thực tế vốn có trên thế giới này, mà là khoảng cách từ trái tim đến trái tim. Dù có ở nơi đâu xa xôi, chỉ cần những người yêu thương nhau luôn nghĩ về nhau thì khoảng cách giữa họ sẽ thật gần, thật gần, tưởng chừng như giơ tay ra là có thể chạm vào vậy.
Vậy là hôm nay nó lại có thêm một điều ý nghĩa để viết vào cuốn sổ nhỏ của mình. Trên đường phố vẫn luôn tấp nập, mọi người vẫn bận rộn trong thời khắc những ngày cuối năm. Không khí những ngày giáp tết bỗng bừng lên trong nó với những nụ cười ngọt ngào. Không phải tìm kiếm ở nơi đâu xa xôi, yêu thương luôn ở bên ta và luôn đem đến những điều kì diệu biết bao...
Sửa lần cuối bởi điều hành viên: