T
Tuyền Nguyễn
Guest
Đề: Kể về người bạn thân thiết của em.
Bài làm:
Nếu có ai hỏi rằng tôi có người bạn nào thân thiết nhất, tôi sẽ trả lời không một chút ngại ngần đó chính là Diệu, người bạn thân thiết nhất của tôi.
Tôi vẫn còn nhớ như in lần đầu tiên tôi gặp Diệu. Hôm ấy là buổi học đầu tiên, khi trống đánh một hồi dài, tất cả học sinh vội vã xếp hàng vào lớp. Còn tôi, do vừa chuyển trường tới nên chẳng biết lớp mình ở đâu. Tôi đang đứng ngơ ngác bỗng dưng có tiếng hỏi.
-Này, bạn học lớp nào mà còn đứng đây?
Tôi quay qua nhìn, một cô bé mái tóc cháy nắng, người ốm ốm, cao cao, khuôn mặt thon nhỏ và cặp mắt sáng long lanh đang chăm chú nhìn tôi. Tôi trả lời rằng tôi học lớp 6A1. Nghe xong bạn ấy liền reo lên vui sướng:
-Nào, hãy đi theo mình, tên bạn là gì? Mình tên Diệu, chúng ta học chung lớp đấy!
Nói rồi, chưa kịp để tôi trả lời, Diệu kéo tay dẫn tôi vào lớp. Vừa vào tới lớp, Diệu giới thiệu tôi với các bạn, ai cũng nhìn tôi bằng ánh mắt thiện cảm. Còn tôi thì đỏ mặt lên vì xấu hổ khi tất cả các bạn dồn ánh mắt vào nhìn mình.
Học hơn hai tháng, tôi mới phát hiện ra Diệu học rất giỏi, hiền lành, và còn là một học sinh tích cực tham gia tất cả các phong trào thi đua của trường. Còn riêng tôi, ngày đầu bỡ ngỡ, Diệu sẵn sàng bảo vệ tôi không cho các bạn trêu chọc.
Một hôm, trời mưa quá to, đường chỗ nhà tôi ngập nước. Tôi bồn chồn lo lắng vì sợ đến trường trễ, nhưng cuối cùng thì phải nghỉ học vì không thể đi được. Tôi bồn chồn lo lắng không yên vì hôm ấy có tiết Toán khó. Mẹ tôi cũng lo lắng nhưng chẳng biết làm cách nào, chỉ gọi điện xin phép nghỉ cho tôi.
Khi trời vừa tối, đột nhiên Diệu xuất hiện trước mặt tôi, quần xoắn cao tới gối, đầu tóc ướt mem, tay cầm một bịch ni long. Mẹ tôi vội kéo bạn vào nhà, đưa cho cái khăn lau tóc. Diệu vừa lau vừa nói:
-Nước ngập cao ghê, biết bạn sốt ruột nên mình đem tập sang ngay khi vừa ăn xong. Tụi mình cùng làm bài tập nhé, mình sẽ giảng lại bạn phần nào khó. Yên tâm đi!
Thì ra, thấy tôi nghỉ học, Diệu đã tình nguyện đến giúp. Tôi quá cảm động vì điều đó, ôm chầm lấy bạn ấy cảm ơn rối rít. Mẹ tôi cũng cười hài lòng vì tôi có người bạn tốt.
Sau đó khoảng một tuần, hai hôm liền Diệu không đến lớp. Tôi lấy xe đạp chạy sang nhà. Nhà Diệu tuềnh toàng, vắng vẻ, tôi vào nhà thấy mẹ bạn ấy đang nằm bệnh trên giường. Bác ấy cố ngồi dậy nói chuyện với tôi. Bác cho biết Diệu đang chạy đi mua thuốc. Hôm nay tôi mới biết là nhà Diệu chỉ có hai mẹ con, ba bạn ấy mất sớm. Chiều nào đi học về Diệu cũng phụ mẹ đi bán hàng rong. Vất vả là thế mà Diệu vẫn học giỏi nhất lớp. Tôi thầm cảm phục cô bạn của mình.
Nhìn quanh nhà một lượt, tôi biết cuộc sống của gia đình bạn ấy rất khó khăn. Tôi chợt nhớ hôm đi học về, Diệu đã gọi một em nhỏ chùng bảy tuổi đang đi bán báo lại và lục 2000 đồng mua dùm tờ báo, rồi quay qua tôi nói nhỏ:
-Em bé này mồ côi cả cha lẫn mẹ, tội lắm. Mình mua giúp em ấy.
Đến giờ đây tôi mới biết người bạn của mình có suy nghĩ sâu xa đến vậy. Trong khi tôi dùng tiền ăn vặt của mình để mua đồ chơi, còn Diệu dùng đồng tiền ít ỏi của mình để giúp người. Tôi chợt thấy mình thật trẻ con trước bạn ấy dù tôi cao và to hơn bạn ấy.
Mùa hè đến, tôi theo bố mẹ lên thành phố. Chúng tôi chia tay nhau trong nước mắt. Lúc đi bạn giúi vào tay tôi một bọc mận và dặn:
-Bạn đem lên làm quà cho các bạn trên ấy, và nhớ viết thư về cho mình nhé!
Tôi nhìn theo dáng người gầy gầy của bạn khuất dần sau triền dốc mà lòng thấy nao nao. Tạm biệt cô bạn yêu quý của tôi, hẹn gặp lại sau ba tháng hè nhé!