T
Tuyền Nguyễn
Guest
Bài làm: Kể về một người thân ( ông bà, cha mẹ, anh chị, thầy cô…)
Mẹ là người em yêu quý nhất trên đời. Trong lòng em mẹ bao giờ cũng là người hiền nhất, và là hình ảnh cao đẹp nhất.
Năm nay, mẹ đã ngoài bốn mươi tuổi. Mái tóc mẹ ngắn và đã điểm mấy sợi bạc. Gương mặt mẹ gầy gầy vì phải vất vả nuôi em lớn khôn. Đôi mắt mẹ rất hiền như chứa đựng tất cả tình yêu thương trong ánh mắt ấy. Mẹ không bao giờ la rầy, nhưng anh chị em em ai cũng kính sợ. Em nhớ một lần vì lơ là trong việc học nên bài kiểm tra môn Toán của em chỉ đạt 5 điểm. Vốn là một học sinh giỏi nhiều năm nên kết quả đó chứng tỏ sự hụt sút của em. Khi biết kết quả mẹ không nói gì, chỉ thở dài nhưng nhìn vào ánh mắt mẹ em biết mẹ rất buồn và thất vọng vì điều đó. Em cảm thấy hối hận vô cùng, từ hôm ấy trở đi em cố gắng học thật tốt để mẹ vui lòng. Ba em đột ngột mất sau cơn bạo bệnh. Từ ngày ba em rời xa mấy mẹ con, mẹ phái vất vã rất nhiều, vừa làm mẹ, vừa làm cha nên càng vất vã hơn.
Ngày ngày sau giờ đi làm, mẹ ghé đón em. Cơ quan mẹ làm cách trường em học khá xa, nên mỗi ngày mẹ phải dậy từ rất sớm để chuẩn bị bữa sáng cho chúng em. Tối nào, sau khi học bài xong chuẩn bị đi ngủ em cũng thấy mẹ còn làm việc bên cạnh máy tính tới tận khuya. Nhất là những ngày cuối năm, công việc dồn dập, có hôm tới hai ba giờ sáng mẹ mới chợp mắt. Nhiều đêm em nằm không ngủ được, em thương mẹ phải cực nhọc vì chúng em. Em tự nhủ trong nhất định siêng năng học giỏi để sau này có được công việc ổn định, có thể giúp đỡ mẹ khỏi vất vã hơn vì chúng em.
Mỗi khi mẹ ôm em vào lòng, em cảm thấy thật ấm áp bởi tình mẫu tử thiêng liêng của mẹ. Yêu mẹ, em thầm hứa với chính mình phải cố gắng học thật giỏi để không phụ tấm lòng yêu thương cao cả mẹ đã dành cho em.
Mẹ là người em yêu quý nhất trên đời. Trong lòng em mẹ bao giờ cũng là người hiền nhất, và là hình ảnh cao đẹp nhất.
Năm nay, mẹ đã ngoài bốn mươi tuổi. Mái tóc mẹ ngắn và đã điểm mấy sợi bạc. Gương mặt mẹ gầy gầy vì phải vất vả nuôi em lớn khôn. Đôi mắt mẹ rất hiền như chứa đựng tất cả tình yêu thương trong ánh mắt ấy. Mẹ không bao giờ la rầy, nhưng anh chị em em ai cũng kính sợ. Em nhớ một lần vì lơ là trong việc học nên bài kiểm tra môn Toán của em chỉ đạt 5 điểm. Vốn là một học sinh giỏi nhiều năm nên kết quả đó chứng tỏ sự hụt sút của em. Khi biết kết quả mẹ không nói gì, chỉ thở dài nhưng nhìn vào ánh mắt mẹ em biết mẹ rất buồn và thất vọng vì điều đó. Em cảm thấy hối hận vô cùng, từ hôm ấy trở đi em cố gắng học thật tốt để mẹ vui lòng. Ba em đột ngột mất sau cơn bạo bệnh. Từ ngày ba em rời xa mấy mẹ con, mẹ phái vất vã rất nhiều, vừa làm mẹ, vừa làm cha nên càng vất vã hơn.
Ngày ngày sau giờ đi làm, mẹ ghé đón em. Cơ quan mẹ làm cách trường em học khá xa, nên mỗi ngày mẹ phải dậy từ rất sớm để chuẩn bị bữa sáng cho chúng em. Tối nào, sau khi học bài xong chuẩn bị đi ngủ em cũng thấy mẹ còn làm việc bên cạnh máy tính tới tận khuya. Nhất là những ngày cuối năm, công việc dồn dập, có hôm tới hai ba giờ sáng mẹ mới chợp mắt. Nhiều đêm em nằm không ngủ được, em thương mẹ phải cực nhọc vì chúng em. Em tự nhủ trong nhất định siêng năng học giỏi để sau này có được công việc ổn định, có thể giúp đỡ mẹ khỏi vất vã hơn vì chúng em.
Mỗi khi mẹ ôm em vào lòng, em cảm thấy thật ấm áp bởi tình mẫu tử thiêng liêng của mẹ. Yêu mẹ, em thầm hứa với chính mình phải cố gắng học thật giỏi để không phụ tấm lòng yêu thương cao cả mẹ đã dành cho em.