T
Tuyền Nguyễn
Guest
Đề: Kể về kỉ niệm thời thơ ấu mà em nhớ mãi ( có thể là một việc tốt mà em đã làm hoặc một lần em mắc lỗi )
Bài làm: ( Một việc tốt mà em đã làm )
Tuần trước, tuần em phát động phong trào thi đua học tập và làm theo Năm điều Bác Hồ dạy. Em đã làm được một việc tốt: nhặt của rơi, trả lại cho người mất.
Trưa hôm đó, trên một quãng đường vắng, em nhìn thấy một túi xách nhỏ màu đen nằm ngay giữa đường. Em nhặt lên rồi vừa đi chậm chậm vừa đưa mắt ngó chừng xem ai là chủ nhân của nó.
Một lúc sau, vẫn không thấy người tìm kiếm. Em đoán người đánh rơi đã đi xa hoặc không biết mình đã đánh rơi túi xách. Nếu biết, chắc giờ này người ấy đang loay hoay tìm kiếm ở đâu đó. Là của ai nhỉ? Một bác cán bộ hay một cô công nhân, một anh bộ đội? Trong chiếc túi này đựng những gì? Giấy tờ, tiền bạc, hay tài liệu? Bao câu hỏi hiện lên trong đầu em. Em đưa mắt nhìn quang lần nữa. Không ai chú ý tới em. Em phân vân giữa suy nghĩ trả và không trả. Nếu mình không trả cũng không ai biết. Nếu có nhiều tiền trong ấy mình sẽ mua truyện tranh, quần áo, và những món đồ chơi mình yêu thích xưa nay mà không có tiền mua. Hay mình đem tiền ra phụ giúp gia đình, sẽ đóng học phí học kỳ tới cho mẹ đỡ tốn tiền. Tưởng tượng đến đấy em vô cùng phấn khích. Nhưng rồi tiếng thầy hiệu trưởng trong tiết chào cờ hàng tuần phát động phong trào thi đua vang lên: “Các em hãy ghi nhớ năm điều Bác Hồ dạy, cố gắng học tập tốt, tu dưỡng tốt để trở thành con ngoan, trò giỏi…”
Lời nói của thầy đã nhắc nhở em không được có tính tham lam, chiếm của riêng người khác làm của mình. Em quyết định đem trả túi xách. Em chạy một mạch tới công an phường trình báo rời trở về nhà hơi muộn. Dù trời nắng chang chang nhưng lòng em vui sướng vô cùng, và hi vọng người mất sẽ mau chóng tìm lại được túi xách của mình.
Sáng thứ hai tuần sau, em được thầy hiệu trương tuyên dương trước trường về việc tốt mà em đã làm và nhắc nhở mọi người nghe theo. Tiếng vỗ tay nồng nhiệt của toàn trường khiến em rất xúc động. Tối hôm đó gia đình em tiếp một vị khách lạ, đó chính là chủ nhân chiếc túi. Bác cảm ơn em và tặng em một món quà, lúc đầu em ngại nên từ chối nhưng bác bảo nhận cho bác vui nên em đã nhận và cảm ơn bác. Ba mẹ biết được chuyện này rất vui và hãnh diện về em.
Bây giờ ngồi nghĩ lại em thấy vui vì đã làm được một việc tốt. Thì ra làm việc tốt cũng không khó lắm, chỉ cần không để lòng tham của mình chiến thắng là được. Em hứa sẽ làm nhiều việc tốt khi có thể để ba mẹ và thầy cô được vui lòng và tự hào về em.
Bài làm: ( Một việc tốt mà em đã làm )
Tuần trước, tuần em phát động phong trào thi đua học tập và làm theo Năm điều Bác Hồ dạy. Em đã làm được một việc tốt: nhặt của rơi, trả lại cho người mất.
Trưa hôm đó, trên một quãng đường vắng, em nhìn thấy một túi xách nhỏ màu đen nằm ngay giữa đường. Em nhặt lên rồi vừa đi chậm chậm vừa đưa mắt ngó chừng xem ai là chủ nhân của nó.
Một lúc sau, vẫn không thấy người tìm kiếm. Em đoán người đánh rơi đã đi xa hoặc không biết mình đã đánh rơi túi xách. Nếu biết, chắc giờ này người ấy đang loay hoay tìm kiếm ở đâu đó. Là của ai nhỉ? Một bác cán bộ hay một cô công nhân, một anh bộ đội? Trong chiếc túi này đựng những gì? Giấy tờ, tiền bạc, hay tài liệu? Bao câu hỏi hiện lên trong đầu em. Em đưa mắt nhìn quang lần nữa. Không ai chú ý tới em. Em phân vân giữa suy nghĩ trả và không trả. Nếu mình không trả cũng không ai biết. Nếu có nhiều tiền trong ấy mình sẽ mua truyện tranh, quần áo, và những món đồ chơi mình yêu thích xưa nay mà không có tiền mua. Hay mình đem tiền ra phụ giúp gia đình, sẽ đóng học phí học kỳ tới cho mẹ đỡ tốn tiền. Tưởng tượng đến đấy em vô cùng phấn khích. Nhưng rồi tiếng thầy hiệu trưởng trong tiết chào cờ hàng tuần phát động phong trào thi đua vang lên: “Các em hãy ghi nhớ năm điều Bác Hồ dạy, cố gắng học tập tốt, tu dưỡng tốt để trở thành con ngoan, trò giỏi…”
Lời nói của thầy đã nhắc nhở em không được có tính tham lam, chiếm của riêng người khác làm của mình. Em quyết định đem trả túi xách. Em chạy một mạch tới công an phường trình báo rời trở về nhà hơi muộn. Dù trời nắng chang chang nhưng lòng em vui sướng vô cùng, và hi vọng người mất sẽ mau chóng tìm lại được túi xách của mình.
Sáng thứ hai tuần sau, em được thầy hiệu trương tuyên dương trước trường về việc tốt mà em đã làm và nhắc nhở mọi người nghe theo. Tiếng vỗ tay nồng nhiệt của toàn trường khiến em rất xúc động. Tối hôm đó gia đình em tiếp một vị khách lạ, đó chính là chủ nhân chiếc túi. Bác cảm ơn em và tặng em một món quà, lúc đầu em ngại nên từ chối nhưng bác bảo nhận cho bác vui nên em đã nhận và cảm ơn bác. Ba mẹ biết được chuyện này rất vui và hãnh diện về em.
Bây giờ ngồi nghĩ lại em thấy vui vì đã làm được một việc tốt. Thì ra làm việc tốt cũng không khó lắm, chỉ cần không để lòng tham của mình chiến thắng là được. Em hứa sẽ làm nhiều việc tốt khi có thể để ba mẹ và thầy cô được vui lòng và tự hào về em.