- Xu
- 458
Kể lại một lần mắc lỗi
Bài viết
Khi tôi học lớp 5, đã có một chuyện xảy ra khiến tôi không thể nào quên.
Hôm đó, tôi được nghỉ học. Trước khi đi làm, mẹ dặn tôi ở nhà trông nhà không được ra ngoài nắng chơi. Tôi hứa với mẹ sẽ ở nhà dọn dẹp nhà cửa và làm hết bài tập. Mẹ vừa mới đi làm, tôi liền khóa cửa và rủ Vinh ra công viên chơi (Vinh là bạn thân của tôi, chúng tôi chơi thân với nhau từ khi còn học mẫu giáo). Hôm đó, hai đứa tôi lên kế hoạch sẽ đi thám hiểm ở công viên nên chúng tôi còn mang theo đồ ăn trưa vì sợ đói bụng. Chúng tôi hăm hở lên đường. Từ nhà tôi đi bộ ra công viên không xa lắm nên chỉ một lúc chúng tôi đến công viên. Quãng đường khá xa nên đôi chân đã mỏi. Chúng tôi ngồi bệt xuống cỏ nghỉ một lúc. Suốt cả ngày hôm đó, chúng tôi nô đùa, đuổi theo những chú bướm đang bay lượn giữa những khóm hoa, chơi đuổi bắt quanh đồi. Thậm chí, chúng tôi còn chơi cả đá bóng cùng bọn trẻ ở đấy. chúng tôi mải mê chơi, quên cả thời gian và mặc cho ông mặt trời mùa hè đang chiếu những tia nắng thiêu cháy cả mặt đường. Mồ hôi chảy dài trên mặt hai đứa, áo ướt đẫm nhưng vẫn không làm giảm nhiệt tình của chúng tôi. Mãi đến lúc xế chiều, khi đã thám hiểm và chơi chán các trò ở công viên chúng tôi mới nhận ra là đã muộn. Hai đứa cuống cuồng chạy về nhà. Đến lúc này, tôi mới thấy lo lắng vì không nghe lời mẹ dặn. Mẹ về mà biết tôi đi chơi, chắc chắn tôi sẽ bị ăn đòn. Tôi vội vàng lao vào nhà tắm, phải tắm gội trước khi mẹ về. Nếu nhìn quần áo mình như thế này, mẹ sẽ biết mình đi chơi.
Nhưng tôi không thể ngờ, tối đó tôi bị sốt. Chắc do tại cả ngày bêu nắng, chiều về lại tắm nên tôi bị ốm. Tôi sốt, nằm ly bì, người nóng hầm hập, cổ họng thì khô đắng. Mỗi lần tôi mở mắt là mỗi lần tôi nhìn thấy bóng mẹ đang ngồi ở đầu giường. Mẹ nhúng ướt khăn mặt đắp lên vầng trán nóng hổi của tôi. Nhìn khuôn mặt lo lắng của mẹ, đôi mắt mẹ đầy lo âu tôi cảm thấy mẹ dường như đã già hơn thường ngày. Lúc này, tôi chỉ mong mình khỏi ốm để kể chuyện cười cho mẹ nghe, để được ôm mẹ vào lòng và nũng nịu với mẹ. Tôi định mở miệng nói xin lỗi mẹ nhưng môi tôi khô khốc, cổ họng đắng nghét, tôi không nói ra lời, mẹ tưởng tôi khát nước, mẹ đi lấy nước cam cho tôi uống. Lúc này, tôi thấy ân hận quá. Sao tôi lại mải chơi khiến mẹ phải buồn lòng. Mẹ hỏi tôi có mệt không, có muốn ăn thứ gì không. Như mọi khi là tôi có thể kể ra đủ thứ nhưng lúc này tôi chẳng muốn ăn gì cả. Tôi chỉ thương mẹ. Mẹ đã phải xin nghỉ làm để chăm sóc tôi. Đến hôm thứ ba, tôi khỏi bệnh.
Nhìn đôi mắt mẹ trũng sâu và thâm quầng, tôi thương mẹ quá. Tôi định nói lời xin lỗi mẹ nhưng mẹ đã chặn lại, mẹ bảo: "Con đã nhận ra sai lầm của mình, mẹ không mắng con nữa, con hãy nhớ đây là một bài học". Nghe mẹ nói, tôi bật khóc.
Mẹ ôm tôi vào lòng. Trong lòng mẹ, tôi thầm hứa sẽ không bao giờ nói dối mẹ, luôn nghe lời mẹ. Tôi sẽ học thật giỏi để mẹ vui lòng. Tôi chỉ muốn nhìn thấy mẹ vui.
Theo 162 bài văn lớp 6*
Sửa lần cuối bởi điều hành viên: