Hoa phong lan

ngan trang

New member
HOA PHONG LAN
Chiều nay lại mưa, mưa như xé đứt tâm can của nó. Nó ngời lặng thinh bên cửa sổ nhìn những cánh lan bên thềm cũng rầu rĩ giống nó. Đây là cây lan mà ngày xưa mẹ nó yêu thích nhất. Đã ba năm trôi qua nhưng nó vẫn chăm sóc cây lan một cách chu đáo vì nghĩ cây lan đó tượng trưng cho mẹ và khi chăm sóc cây lan đó nó như cảm nhận được hơi ám của mẹ nó.
Mẹ nó mất, cha đi lấy dì hai, từ một con bé láu lĩnh, nghịch ngợm, nó trở nên lầm lì, khó hiểu. Vì cái chết của mẹ gây cho nó một sự mất mát quá lớn đã làm nó bị tổn thương. Rồi bố lấy dì hai, nó không thể chấp nhận được. Thời gian ấy nó chỉ biết khóc mà không nói với ai. Nó nhơ mẹ, nhớ ngày còn ở bên mẹ với sự âu yếm, chăm sóc tận tình của mẹ. Nó không thể hoà hợp được với dì hai. Bố nó thì đi công tác suốt, không mấy khi ở nhà. Suốt ngày chỉ có hai người, dì hai không mắng nó, không hà khắc với nó nhưng có lẽ vì trong tim nó chỉ có duy nhất một người mẹ. Cứ nhìn thấy dì hai là nó muốn phát cáu. Suốt ngày chỉ đóng củă ngồi trong phòng, chơi những đồ chơi mà mẹ nó mua cho. Một con búp bê, một bộ bài túlơkhơ và mấy con ốc biển. Chỉ thế thôi nhưng với nó là đủ. Những lúc buồn, nó thường chạy đến nhà Na. Na luôn bảo nó hãy hoà thuận với dì hai nhưng na bao giườ cũng nhận được câu trả lời là không, nó sẽ không bao giờ chấp nhận một người nào khác làm mẹ.
Rồi nó nhận được tin dì hai có em bé, nó khóc đến đỏ cả mắt. Nó ấm ức và tức đến nghẹn cổ họng. Không phải nó ghen tị hay sợ hãi mà trong suy nghĩ của nó, nó thấy bất công với mẹ quá. Em bé ra đời trong sự vui mừng của mọi người còn nó thì lầm lì trong phòng. Nó ghét bố, ghét dì hai, ghét em bé. Suốt thời gian đó mọi người chỉ quấn lấy thằng bé mà quên mất nó. Riêng dì hai vẫn thường quan tâm, vẫn thường mua cho nó những cái nó thích, vậy mà cũng chẳng thay thế được những suy nghĩ trong nó. Một hôm dì hai nhờ nó trông em để ra chợ mua ít đồ chờ bố nó trở về. Nó miễn cưqỡng đồng ý. Thực ra là từ nhỏ nó chưa biết trông em là như thế nào. Lúng túng, nó để thằng bé ngã tùe trên giường xuống đất. Thằng bé khóc nức nở. Dì hai về đến cửa đã nghe em khóc chạy vào mắng nó mấy câu. Tức quá, nó bỏ đi dến nhà Na. Nó khóc, nước mắt đầm đìa và bảo sẽ không bao giờ về nhà. Na biết tính nó, rất cố chấp, đẫ nói cái gì là phải làm bằng được mới thôi. Na đã gọi điện cho dì hai, bảo là Ngọc Lan sẽ ở lại nhà mình. Dì hai lo lắng nên đã nhờ người hàng xóm trông em để đi đón nó về. Trong thâm tâm dì hai luôn muônd nó và dì được vui vẻ nhưng vì nó quá ương bướng nên dì hai cũng chịu. Dì đi đón nó trong sự lo lắng. Ai mà lường trước được chuyện gì sẽ xảy ra. Và không hiểu vì sao dì hai bị tai nạn. Mọi người đều đến bệnh viện, cả em bé cũng đi chỉ còn lại mình nó trong ngôi nhà này. Bây giờ, nó mới biết thế nào là buồn, không có dì hai, không có em bé, ngôi nhà trở nên yên ắng. Nó suy nghĩ về suy nghĩ và việc làm trong cách đối xử với dì trong thời gian qua. Bỗng dưng, nó như nhận ra một cái dì đó. Nó vụt chạy ra đường và đi đến bệnh viện. Đứng trước phòng dì hai, thấy dì hai nằm đầy những dây chuyền rồi thấy em bé đang khóc nức nở. Nó hối hận quá, bây giờ, nó chỉ biết cầu nguyện cho dì hai tỉnh lại. Một hai ngày trôi qua dì hai vẫn chưa tỉnh. Nhìn em bé khát sữa, nó thương em bé quá. Bố cũng gầy đi nhiều. Rồi dì hai tỉnh lại. Nó chạy lại bên giường bệnh của dì hai với đôi mắt đẫm lệ. Lần đầu tiên trong đời dì hai được nghe nói kêu tiếng : “Mẹ”. Tiếng “Mẹ” trong sự thổn thức và khát khao. Tiếng “mẹ” mà nó đã ấp ủ và thèm được gợi suốt ba năm trời.
Cả bố, dì hai và nó đều cười trong nước mắt. Bây giườ nó đã hiểu được tất cả nỗi la\òng của dì hai. Nó không còn ghét bố, không ghét dì hai và rất yêu em bé. Nó thầm nghĩ giờ đây nó đã có một gia đình mới, cuộc sống mới và hạnh phúc đã hé mở cho nó một tương lai. Dì hai xuát viện, nó luôn ở bên trông em và giúp đỡ dì. Nó đang tập làm quen dần với cuộc sống có mẹ, có gia đình. Không biết từ lúc nào, giỏ phong lan của mẹ nó lại nở hoa trắng muốt. Cây lan nó luôn chăm sóc cẩn thận và từ những bông hoa đó đã cho nó niềm tin để nod bước tiếp trong thời gian qua.
Hôm nay dì và em bé trở về thăm ngoại. Quê dì ở miền núi, nơi có rất nhiều hoa phong lan. Dì đem về cho nó một nhành lan rùng với màu hoa vàng rất đẹp. Nó vô cùng sung sướng, có lẽ dì hai luông mong muốn nó có một nụ cười tươi như những giỏ lan kia. Nó đem giỏ lan treo cạnh bên giỏ lan của nó ngày xưa. Giờ đây nó đã có hai người mẹ. Một người luôn sống mãu trong trái tim nó và một người đang ở bên cạnh nó. Hai giỏ lam tượng trung cho hai người mẹ mà nó yêu thương.
 

Chủ đề mới

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top