kimngoc0526
Banned
- Xu
- 0
Lang thang một mình dưới màn đêm Sài Gòn, ta thấy mình nhỏ bé dưới đất trời bao la này. Ta bỗng nhiên khép lại những kí ức vào một góc khuất nào đó bên lề, ngắm nhìn đường phố. Quả thật SG về đêm thật là đẹp, đẹp từ những thứ đơn giản cho đến những thứ phức tạp. Đơn giản như tiếng leng keng của các cô chú bán hàng rong cũng làm cho ta có một chút chạnh lòng. Ta mải miết đi và tận hưởng những thứ đẹp nhất của SG. Ta cứ bước đi trên một con đường vô định, nó bắt ta phải dừng lại để suy nghĩ mình phải làm gì tiếp theo và rồi ta lặng im...
Lặng im, cho bản thân ta một chút nghỉ ngơi giữa bộn bề lo toan, giữa ngổn ngang cảm xúc hoang mang, lạc lối; một chút bình ổn giữa những yêu – ghét, nhớ – quên, hư – thực…
Lặng im trong lúc này đơn giản với ta là bình tâm lắng nghe….
Nghe bước chân thời gian đang ngày từng hối hả trôi qua, mà ta thì vô tâm lãng phí đi quá nhiều cho những cảm xúc hư hao, mơ hồ. Nghe trong ta tiếng đêm ngao ngán thở dài...
Lặng im trong lúc này đơn giản với ta là quá mệt mỏi….
Đã quá mệt nhoài với cuộc sống không nơi nương náu, với hành trình độc bước của riêng mình. Đường còn dài mà chẳng ai muốn bước đi cùng ta.
Mệt mỏi… thì ta sẽ nghỉ một chút để lấy lại sức rồi đi tiếp, lại sống tiếp với những ưu ái, ân huệ nhỏ nhoi mà cuộc đời ban cho, lại cười hài lòng với chính mình và bước tiếp vì cuộc đời còn dài, tuổi trẻ còn căng tràn, chưa cho phép ta được dừng lại, được nghỉ ngơi.
Lặng im trong lúc này đơn giản với ta là bình tâm để sáng suốt lựa chọn đưa ra những quyết định không làm mình phải thất vọng hay nuối tiếc.
Đơn giản ta chỉ là một con người bình thường, cũng có sai lầm, cũng có những phút vô tư làm người khác buồn và bị tổn thương, nhưng quan trọng ta đã biết vượt qua. Khó khăn lắm mới tìm được sau bao ngày giông bão, vậy mà vừa trở về, ta vẫn chẳng có nổi một ngày bình yên…
Lặng im…
Đơn giản, chúng ta chưa yêu hết mình, chưa tin tuyệt đối, chưa cảm nhận cuộc sống bằng những rung cảm thật và không dám trải nghiệm sự đời vì sợ tổn thương.
Lặng im… ta cần khoảng lặng để tìm chút bình yên.
Lặng im…đủ để ta trở về là chính ta của những ngày không giông bão…
Lặng im, cho bản thân ta một chút nghỉ ngơi giữa bộn bề lo toan, giữa ngổn ngang cảm xúc hoang mang, lạc lối; một chút bình ổn giữa những yêu – ghét, nhớ – quên, hư – thực…
Lặng im trong lúc này đơn giản với ta là bình tâm lắng nghe….
Nghe bước chân thời gian đang ngày từng hối hả trôi qua, mà ta thì vô tâm lãng phí đi quá nhiều cho những cảm xúc hư hao, mơ hồ. Nghe trong ta tiếng đêm ngao ngán thở dài...
Lặng im trong lúc này đơn giản với ta là quá mệt mỏi….
Đã quá mệt nhoài với cuộc sống không nơi nương náu, với hành trình độc bước của riêng mình. Đường còn dài mà chẳng ai muốn bước đi cùng ta.
Mệt mỏi… thì ta sẽ nghỉ một chút để lấy lại sức rồi đi tiếp, lại sống tiếp với những ưu ái, ân huệ nhỏ nhoi mà cuộc đời ban cho, lại cười hài lòng với chính mình và bước tiếp vì cuộc đời còn dài, tuổi trẻ còn căng tràn, chưa cho phép ta được dừng lại, được nghỉ ngơi.
Lặng im trong lúc này đơn giản với ta là bình tâm để sáng suốt lựa chọn đưa ra những quyết định không làm mình phải thất vọng hay nuối tiếc.
Đơn giản ta chỉ là một con người bình thường, cũng có sai lầm, cũng có những phút vô tư làm người khác buồn và bị tổn thương, nhưng quan trọng ta đã biết vượt qua. Khó khăn lắm mới tìm được sau bao ngày giông bão, vậy mà vừa trở về, ta vẫn chẳng có nổi một ngày bình yên…
Lặng im…
Đơn giản, chúng ta chưa yêu hết mình, chưa tin tuyệt đối, chưa cảm nhận cuộc sống bằng những rung cảm thật và không dám trải nghiệm sự đời vì sợ tổn thương.
Lặng im… ta cần khoảng lặng để tìm chút bình yên.
Lặng im…đủ để ta trở về là chính ta của những ngày không giông bão…