Hẹn em trăm năm sau
Tôi là một linh hồn du đãng, phảng phất khắp nơi.
Tôi đang đi tìm…tìm… tìm gì ấy nhỉ? À! Nhớ rồi, là tìm bảo vật!…
” Rầm”
Ôi trời ơi, mắt mũi để đâu thế hả? Cái cột điện to đùng như thế mà còn đâm đầu vào, chán sống rồi sao? Nhìn máu me be bét thế kia thì có lẽ lại sắp có thêm một linh hồn như tôi nữa rồi!
Mới rời xa thân thể gần một năm mà tôi đã không nhận ra nổi thế giới này rồi. Tai nạn nhiều như cơm bữa, hai ba hôm lại có một traanh hỏa hoạn,…Không lẽ họ nghĩ làm một linh hồn như tôi thì vui lắm sao??? Còn tôi không nghĩ vậy bởi vì tôi rất nhớ gia đình, nhớ bạn bè tôi.
*****
Tôi lúc còn sống là người hạnh phúc nhất. Tuổi thơ ngập tràn tiếng cười. Tôi là con một mà ba mẹ tôi lại rất giàu có nên tôi rất được cưng chiều. Bà nội mất sớm, mà tôi khá giống bà vì vậy ông nội hết mực thương yêu tôi. Trong họ hàng khối đứa ghen tị với tôi đỏ cả mắt.
Đến năm 21 tuổi, trong một lần leo núi tôi bị trượt chân té ngã, linh hồn cứ thế rời khỏi thân thể. Lúc nhìn thấy cánh cửa to đùng nơi âm phủ tôi hoảng quên cả khóc. Không lẽ lúc còn sống tôi đã làm điều gì kinh khủng lắm hay sao?
Sau khi vào chính điện, tôi thấy một người oai vệ ngồi đó.
Diêm vương to béo ục ịch híp mắt nói:
” Ngươi chưa đi đầu thai kiếp khác mà được đưa đến đây vì ta có việc giao cho ngươi. Con trai ta nghịch dại, lỡ làm bảo vật của địa phủ bay lên nhân gian rồi lạc mất. Vậy nên ngươi có thể lên đó tìm về không?”
” Tức là tôi sẽ sống lại sao? ” Vậy thì còn gì tuyệt hơn.
” Sao có thể? Ngươi đã xuống đây rồi thì làm sao sống lại được. Ta có phải con Bật Mã Ôn đó đâu? ”
” Vậy thì tôi không đi!”
Còn nhớ lúc đó ông ta nhìn tôi giống hệt con cún con nhìn chủ. Nhưng sau khi thấy tôi từ chối thì ông ta lập tức đập bàn hét lớn, oai phong vô cùng.
” Hỗn xược! Một hồn ma như ngươi có quyền từ chối sao? Người đâu, mau lôi cổ nó lên lại nhân gian cho ta!”
Lập tức có hai tên lính chạy tới lôi tôi đi xềnh xệch, tuy nhiên những gì Diêm Vương nói với phán quan ở sau lưng thì tôi nghe không sót một chữ. Ông ta nói rằng: ” Không biết năm xưa cha nó phải tích bao nhiêu đức thì mới giúp cho nó có được ba kiếp bình an. Nó đã dùng hết hai kiếp rồi. Ta đây tạo cho nó tý xíu thử thách rồi sẽ đền cho nó kiếp cuối tài hoa đầy ắp. Chung quy nó đâu có lỗ vốn. Ngươi nói có đúng không?”
Ba kiếp bình an, ba kiếp đấy. Mặc dù không biết người cha kia là ai nhưng tôi thật sự rất cảm ơn. Còn Diêm Vương mập ú ông, mục tiêu sống của tôi chỉ có một chữ – AN. Chứ ai cần gì cái tài hoa của ông, có mà tai họa thì có. Vậy nên, Diêm Vương à! Tôi kết ông lắm đấy! ( Tiếng nghiến răng ken két vang lên)
” Lại mắng Diêm Vương nữa hả!”
Một giọng hóm hỉnh vang lên bên tai tôi, không khác gì sét đánh ban trưa hết.
” Haha, làm gì có!” Tôi quay sang nhìn linh hồn ở bên cạnh rồi vội cười xòa.
” Vậy sao, tiếc thật. Anh còn định góp vui với em cơ.”
Sao tôi cảm thấy giọng nói ấy hình như rất…cổ quái. Có người con nào lại đi nói xấu cha mình cơ chứ.
” Ha. Em nào dám! ” Tôi không biết làm gì hơn ngoài cười.
Cũng may anh ta không tiếp tục đề tài này nữa.
” Tìm thấy chưa?”
” Không biết cậu em trai yêu quý của anh tài giỏi đến mức nào nữa? Em đi vài vòng trái đất rồi mà có thấy mô tê gì đâu? Chỉ tội cái thân tàn này thôi.”
Nhắc đến vấn đề này tôi lập tức bộc phát.
” Em đi còn chưa hết nửa vòng thì lấy đâu vài vòng. Hơn nữa em còn có thân tàn để mà tội hay sao?”
” Em… quen miệng mất rồi.” Tôi vẫn không quen được việc mình đã là một linh hồn không xác ” Mà anh tìm em có việc sao?”
” Ừ. Hôm nay là ngày em tròn một tuổi, anh đến để nhắc em.”
” Một tuổi, em hai mốt rồi mà.”
” Ngốc ạ!” Một cái cốc đáp xuống đầu tôi” Là tuổi âm.”
” À! Thì anh cứ nói thẳng là ngày giỗ có phải hơn không. Còn bày đặt tuổi âm tuổi dương nữa chứ?”
Anh ấy lắc đầu không nói nữa. Tôi lập tức vù lên định bụng bay về nhà nhưng vừa cất bước thì bị một bàn tay kéo lại.
” Em định đi luôn bây giờ sao?”
” Chứ còn gì nữa?” Nói thật tôi nhớ ba mẹ mình lắm rồi. Nếu không phải vì cái vật quái quỷ kia thì tôi đã về thăm ba mẹ mình từ lâu rồi.
” Em muốn chết lần hai sao? Bây giờ sắp tới giữa trưa rồi đó, mặc dù Diêm Vương có thể giúp em không bị thiêu cháy khi gặp ánh sáng nhưng giữa trưa là lúc mặt trời gay gắt nhất, em mà ra đó thì chết luôn đấy!”
Giọng anh ấy hình như hơi giận rồi.
” Em …” Tôi ấp a ấp úng.
” Đi theo anh.”
Anh nói rồi lôi tôi bay một mạch thật nhanh hại đầu tôi quay như chong chóng. Nếu mà còn thân thể thì chắc mật xanh mật vàng của tôi cũng ra hết rồi.
Chúng tôi đáp xuống một thân cây cổ thụ to cành lá xum xuê trong khu nghĩa trang thành phố.
Đợi cơn choáng váng qua đi tôi mới đưa mắt quan sát xung quanh. Ở đây ngoài hai chúng tôi còn ba bốn linh hồn lang thang nữa. Họ trông rất yếu ớt tưởng như gió thổi qua là tan biến như cát bụi.
” Họ là những linh hồn còn nhiều tâm nguyện chưa thành, họ còn mang nặng gánh nợ trong lòng nên vẫn chưa thể siêu thoát, đầu thai kiếp khác. Nắng gắt như vậy họ không chịu nổi nên mới trông mờ nhạt tàn tạ như thế.”
” À!”
Bên cạnh vang lên tiếng gọi.
” Vương à, con đâu rồi. Mẹ ở đây, mẹ vẫn ở đây đợi con mà. Vương à, đừng bỏ mẹ mà con…”
Tôi đưa mắt nhìn mảnh hồn xơ xác của một bà cụ già nua bên gốc cây bên cạnh. Bà ngồi nơi đó, cất giọng khàn khàn gọi lớn. Những tiếng gọi ai oán xé lòng, nhưng âm thanh ấy chỉ có những như tôi mới có thể nghe còn những con người toàn vẹn thể xác kia sao mà nghe thấu.
Như thấy được ánh nhìn của tôi, người bên cạnh lại lên tiếng.
” Bà Tô ấy chết cách đây 20 năm. Bà bị con trai bỏ rơi ở gốc cây. Vì trước khi đi cậu con trai đã nói bà ở đó đợi cậu ta trở về, nên bà ấy một mực ngồi ở đó. Ngồi được dăm bữa nửa tháng thì bà kiệt sức rồi qua đời vì đói rét. Lúc quỷ đến gọi hồn bà ấy nhất quyết không đi theo lại còn luôn miệng nói ở đây đợi con trai về. Đến quỷ cũng hết cách. Thoáng cái mà đã hơn hai mươi năm rồi.”
Thì ra trên đời này còn nhiều người bất hạnh như thế! Tôi sống 21 năm mà như công dã tràng, một chút sự đời cũng không thấu.
Từ cửa nghĩa trang một người đàn ông chống gậy lom khom bước vào. Gần trưa, nghĩa trang hoang vắng mà tĩnh lặng.
Ông ta chống gậy đến bên cạnh gốc cây nơi bà cụ kia ngồi rồi đột nhiên quỳ sụp xuống. Lúc này tôi mới nhận ra ở nơi đó không có gốc cây nào hết, chỉ có một nắm đất nhô cao lên. Thì ra bà cụ đã bám vào gốc cây ấy rồi. Cây với hồn hai mà lại là một.
” Mẹ ơi, thằng con bất hiếu của mẹ về rồi.” Ông ta nói trong tiếng nấc nghẹn ngào ” Năm đó bỏ mẹ mà đi là con không tốt, con biết lỗi rồi. Con cũng bị báo ứng rồi. Đứa con trai mà con hết mực yêu thương cũng đã vứt bỏ con mà đi. Lòng con đau như bị ai dày xéo, đau lắm mẹ à. Năm đó mẹ cũng đau đớn như thế phải không? Mẹ à, con biết lỗi rồi, mẹ về với con đi mà mẹ ơi…”
Ông ta ngồi đó òa khóc như một đứa trẻ.
“Giờ này mới biết hối cải thì ích gì chứ! Báo ứng sao, đáng lắm. Hạng người như ông ta phải bị báo ứng nặng gấp trăm lần.” Tôi không nhịn nổi quát lên.
” Ông ta sẽ hối hận cả đời, sẽ bị lương tâm cắn dứt. Đó là hình phạt thích đáng rồi.”
Anh ấy nhẹ nhàng ôm tôi vỗ về.
Tôi thấy bà ấy vòng tay ôm con mình vào lòng nhẹ giọng nói ” Con về là tốt rồi, tốt rồi! Mẹ sao trách con chứ.” Sau đó bóng hình bà mờ dần rồi tan biến mất. Cây xanh ấy cũng biến mất, bóng mát che phủ một vùng cứ thế mất đi.
Tôi là một linh hồn du đãng, phảng phất khắp nơi.
Tôi đang đi tìm…tìm… tìm gì ấy nhỉ? À! Nhớ rồi, là tìm bảo vật!…
” Rầm”
Ôi trời ơi, mắt mũi để đâu thế hả? Cái cột điện to đùng như thế mà còn đâm đầu vào, chán sống rồi sao? Nhìn máu me be bét thế kia thì có lẽ lại sắp có thêm một linh hồn như tôi nữa rồi!
Mới rời xa thân thể gần một năm mà tôi đã không nhận ra nổi thế giới này rồi. Tai nạn nhiều như cơm bữa, hai ba hôm lại có một traanh hỏa hoạn,…Không lẽ họ nghĩ làm một linh hồn như tôi thì vui lắm sao??? Còn tôi không nghĩ vậy bởi vì tôi rất nhớ gia đình, nhớ bạn bè tôi.
*****
Tôi lúc còn sống là người hạnh phúc nhất. Tuổi thơ ngập tràn tiếng cười. Tôi là con một mà ba mẹ tôi lại rất giàu có nên tôi rất được cưng chiều. Bà nội mất sớm, mà tôi khá giống bà vì vậy ông nội hết mực thương yêu tôi. Trong họ hàng khối đứa ghen tị với tôi đỏ cả mắt.
Đến năm 21 tuổi, trong một lần leo núi tôi bị trượt chân té ngã, linh hồn cứ thế rời khỏi thân thể. Lúc nhìn thấy cánh cửa to đùng nơi âm phủ tôi hoảng quên cả khóc. Không lẽ lúc còn sống tôi đã làm điều gì kinh khủng lắm hay sao?
Sau khi vào chính điện, tôi thấy một người oai vệ ngồi đó.
Diêm vương to béo ục ịch híp mắt nói:
” Ngươi chưa đi đầu thai kiếp khác mà được đưa đến đây vì ta có việc giao cho ngươi. Con trai ta nghịch dại, lỡ làm bảo vật của địa phủ bay lên nhân gian rồi lạc mất. Vậy nên ngươi có thể lên đó tìm về không?”
” Tức là tôi sẽ sống lại sao? ” Vậy thì còn gì tuyệt hơn.
” Sao có thể? Ngươi đã xuống đây rồi thì làm sao sống lại được. Ta có phải con Bật Mã Ôn đó đâu? ”
” Vậy thì tôi không đi!”
Còn nhớ lúc đó ông ta nhìn tôi giống hệt con cún con nhìn chủ. Nhưng sau khi thấy tôi từ chối thì ông ta lập tức đập bàn hét lớn, oai phong vô cùng.
” Hỗn xược! Một hồn ma như ngươi có quyền từ chối sao? Người đâu, mau lôi cổ nó lên lại nhân gian cho ta!”
Lập tức có hai tên lính chạy tới lôi tôi đi xềnh xệch, tuy nhiên những gì Diêm Vương nói với phán quan ở sau lưng thì tôi nghe không sót một chữ. Ông ta nói rằng: ” Không biết năm xưa cha nó phải tích bao nhiêu đức thì mới giúp cho nó có được ba kiếp bình an. Nó đã dùng hết hai kiếp rồi. Ta đây tạo cho nó tý xíu thử thách rồi sẽ đền cho nó kiếp cuối tài hoa đầy ắp. Chung quy nó đâu có lỗ vốn. Ngươi nói có đúng không?”
Ba kiếp bình an, ba kiếp đấy. Mặc dù không biết người cha kia là ai nhưng tôi thật sự rất cảm ơn. Còn Diêm Vương mập ú ông, mục tiêu sống của tôi chỉ có một chữ – AN. Chứ ai cần gì cái tài hoa của ông, có mà tai họa thì có. Vậy nên, Diêm Vương à! Tôi kết ông lắm đấy! ( Tiếng nghiến răng ken két vang lên)
” Lại mắng Diêm Vương nữa hả!”
Một giọng hóm hỉnh vang lên bên tai tôi, không khác gì sét đánh ban trưa hết.
” Haha, làm gì có!” Tôi quay sang nhìn linh hồn ở bên cạnh rồi vội cười xòa.
” Vậy sao, tiếc thật. Anh còn định góp vui với em cơ.”
Sao tôi cảm thấy giọng nói ấy hình như rất…cổ quái. Có người con nào lại đi nói xấu cha mình cơ chứ.
” Ha. Em nào dám! ” Tôi không biết làm gì hơn ngoài cười.
Cũng may anh ta không tiếp tục đề tài này nữa.
” Tìm thấy chưa?”
” Không biết cậu em trai yêu quý của anh tài giỏi đến mức nào nữa? Em đi vài vòng trái đất rồi mà có thấy mô tê gì đâu? Chỉ tội cái thân tàn này thôi.”
Nhắc đến vấn đề này tôi lập tức bộc phát.
” Em đi còn chưa hết nửa vòng thì lấy đâu vài vòng. Hơn nữa em còn có thân tàn để mà tội hay sao?”
” Em… quen miệng mất rồi.” Tôi vẫn không quen được việc mình đã là một linh hồn không xác ” Mà anh tìm em có việc sao?”
” Ừ. Hôm nay là ngày em tròn một tuổi, anh đến để nhắc em.”
” Một tuổi, em hai mốt rồi mà.”
” Ngốc ạ!” Một cái cốc đáp xuống đầu tôi” Là tuổi âm.”
” À! Thì anh cứ nói thẳng là ngày giỗ có phải hơn không. Còn bày đặt tuổi âm tuổi dương nữa chứ?”
Anh ấy lắc đầu không nói nữa. Tôi lập tức vù lên định bụng bay về nhà nhưng vừa cất bước thì bị một bàn tay kéo lại.
” Em định đi luôn bây giờ sao?”
” Chứ còn gì nữa?” Nói thật tôi nhớ ba mẹ mình lắm rồi. Nếu không phải vì cái vật quái quỷ kia thì tôi đã về thăm ba mẹ mình từ lâu rồi.
” Em muốn chết lần hai sao? Bây giờ sắp tới giữa trưa rồi đó, mặc dù Diêm Vương có thể giúp em không bị thiêu cháy khi gặp ánh sáng nhưng giữa trưa là lúc mặt trời gay gắt nhất, em mà ra đó thì chết luôn đấy!”
Giọng anh ấy hình như hơi giận rồi.
” Em …” Tôi ấp a ấp úng.
” Đi theo anh.”
Anh nói rồi lôi tôi bay một mạch thật nhanh hại đầu tôi quay như chong chóng. Nếu mà còn thân thể thì chắc mật xanh mật vàng của tôi cũng ra hết rồi.
Chúng tôi đáp xuống một thân cây cổ thụ to cành lá xum xuê trong khu nghĩa trang thành phố.
Đợi cơn choáng váng qua đi tôi mới đưa mắt quan sát xung quanh. Ở đây ngoài hai chúng tôi còn ba bốn linh hồn lang thang nữa. Họ trông rất yếu ớt tưởng như gió thổi qua là tan biến như cát bụi.
” Họ là những linh hồn còn nhiều tâm nguyện chưa thành, họ còn mang nặng gánh nợ trong lòng nên vẫn chưa thể siêu thoát, đầu thai kiếp khác. Nắng gắt như vậy họ không chịu nổi nên mới trông mờ nhạt tàn tạ như thế.”
” À!”
Bên cạnh vang lên tiếng gọi.
” Vương à, con đâu rồi. Mẹ ở đây, mẹ vẫn ở đây đợi con mà. Vương à, đừng bỏ mẹ mà con…”
Tôi đưa mắt nhìn mảnh hồn xơ xác của một bà cụ già nua bên gốc cây bên cạnh. Bà ngồi nơi đó, cất giọng khàn khàn gọi lớn. Những tiếng gọi ai oán xé lòng, nhưng âm thanh ấy chỉ có những như tôi mới có thể nghe còn những con người toàn vẹn thể xác kia sao mà nghe thấu.
Như thấy được ánh nhìn của tôi, người bên cạnh lại lên tiếng.
” Bà Tô ấy chết cách đây 20 năm. Bà bị con trai bỏ rơi ở gốc cây. Vì trước khi đi cậu con trai đã nói bà ở đó đợi cậu ta trở về, nên bà ấy một mực ngồi ở đó. Ngồi được dăm bữa nửa tháng thì bà kiệt sức rồi qua đời vì đói rét. Lúc quỷ đến gọi hồn bà ấy nhất quyết không đi theo lại còn luôn miệng nói ở đây đợi con trai về. Đến quỷ cũng hết cách. Thoáng cái mà đã hơn hai mươi năm rồi.”
Thì ra trên đời này còn nhiều người bất hạnh như thế! Tôi sống 21 năm mà như công dã tràng, một chút sự đời cũng không thấu.
Từ cửa nghĩa trang một người đàn ông chống gậy lom khom bước vào. Gần trưa, nghĩa trang hoang vắng mà tĩnh lặng.
Ông ta chống gậy đến bên cạnh gốc cây nơi bà cụ kia ngồi rồi đột nhiên quỳ sụp xuống. Lúc này tôi mới nhận ra ở nơi đó không có gốc cây nào hết, chỉ có một nắm đất nhô cao lên. Thì ra bà cụ đã bám vào gốc cây ấy rồi. Cây với hồn hai mà lại là một.
” Mẹ ơi, thằng con bất hiếu của mẹ về rồi.” Ông ta nói trong tiếng nấc nghẹn ngào ” Năm đó bỏ mẹ mà đi là con không tốt, con biết lỗi rồi. Con cũng bị báo ứng rồi. Đứa con trai mà con hết mực yêu thương cũng đã vứt bỏ con mà đi. Lòng con đau như bị ai dày xéo, đau lắm mẹ à. Năm đó mẹ cũng đau đớn như thế phải không? Mẹ à, con biết lỗi rồi, mẹ về với con đi mà mẹ ơi…”
Ông ta ngồi đó òa khóc như một đứa trẻ.
“Giờ này mới biết hối cải thì ích gì chứ! Báo ứng sao, đáng lắm. Hạng người như ông ta phải bị báo ứng nặng gấp trăm lần.” Tôi không nhịn nổi quát lên.
” Ông ta sẽ hối hận cả đời, sẽ bị lương tâm cắn dứt. Đó là hình phạt thích đáng rồi.”
Anh ấy nhẹ nhàng ôm tôi vỗ về.
Tôi thấy bà ấy vòng tay ôm con mình vào lòng nhẹ giọng nói ” Con về là tốt rồi, tốt rồi! Mẹ sao trách con chứ.” Sau đó bóng hình bà mờ dần rồi tan biến mất. Cây xanh ấy cũng biến mất, bóng mát che phủ một vùng cứ thế mất đi.