- Xu
- 458
Hãy kể lại truyền thuyết “Sự tích Hồ Gươm”
Bài làm
Vào thời giặc Minh đô hộ nước Nam, chúng coi nhân dân ta như cỏ rác, hành hà bóc lột nhân dân rất dã man. Lóc đó, ở vùng Lam Sơn có một đoàn quân khởi nghĩa do Lê Lợi đứng lên chống lại giặc Minh nhưng do thế lực còn yếu nên nhiều lần thất bại.
Khi đó, gươm thần được đức Long Quân sai lên giúp nghĩa quân đánh giặc. Ngài chia gươm làm hai phần gồm cuôi gươm và lưỡi gươm. Lưỡi của thanh gươm được đặt ở dòng sông mà người đánh cá Lê Thận, người được đức Long Quân chọn, hay lui tới quăng lưới. Một nửa kia đặt trong rừng đợi khi Lê Lợi tới lấy. Và cứ như vậy mọi việc diễn ra theo đúng dự tính của đức Long Quân.
Một đêm nọ, Lê Thận thả lưới ở vùng sông đó. Đức Long Quân khéo léo đưa gươm vào trong lưới của Lê Thận.
Thấy lưới nặng Lê Thận liền kéo lên nhưng không nhận ra đó là lưỡi gươm quý mà lại tưởng là một thanh sắt nên thấy vọng quăng xuống nước. Lê Thận thả lưới lần hai ở một nơi khác, Long Quân lại bơi đến và đưa gươm vào lưới, thấy lưới nặng Lê Thận lại kéo lên. Lần này, chàng tròn mắt ngạc nhiên khi quăng lưới ở một chỗ rất xa, nhưng kì lạ thay, vẫn kéo lên thanh sắt đó. Lê Thận chần chừ nhưng vẫn không giữ lại mà vứt xuống và thả lưới lần thứ ba, tự nhủ: “Chắc trời tối quá nên mình nhìn nhầm mà thôi”. Đến khi kéo lên thì thấy vẫn là thanh sắt đó thì chàng quá đỗi ngạc nhiên, tự nhủ đây không còn là sự tình cờ nữa, liền mang ra chỗ sáng xem thì nhận ra đó là một lưỡi gươm sáng, chàng quyết định đem về nhà. Sau khi nhận được gươm, Lê Thận như được tiếp thêm sức mạnh và chàng quyết định tham gia vào nghĩa quân của Lê Lợi. Lê Thận chiến đấu rất hăng hái, gan dạ, không sợ nguy hiểm. Một hôm, Lê Lợi cùng một số người đến nhà thăm Lê Thận. Ngôi nhà nhỏ bé và tối nhưng bỗng nhiên, từ góc nhà, hai chữ “Thuận Thiên” khắc trên lưỡi gươm sáng bừng lên, lấp lánh. Thấy gươm tự nhiên phát sáng, mọi người rất ngạc nhiên tò mò. Chủ tướng Lê Lợi đã đến tận nơi và nâng lưỡi gươm lên ngắm nghía. Mọi người trầm trồ trước vẻ đẹp của lưỡi gươm nhưng vẫn không biết đó là gươm thần.
Một lần trong khi bị giặc đánh đuổi, nghĩa quân mỗi người chạy một ngã. Riêng Lê Lợi chạy vào rừng để đánh lạc hướng giặc, Lê
Lợi trèo lên một cây cao, tán lá sum sê. Quân giặc không nhìn thấy nên bỏ đi, khi chúng đi khỏi, Lê Lợi tụt xuống, tính sẽ trở về thăm dò tình hình quân ta. Khi đi qua một bụi cây, thấy một ánh sáng lạ phát ra, Lê Lợi trèo lên thì bắt được một chuôi gươm nạm ngọc. vài ngày sau, Lê Lợi gặp lại mọi người, trong đó có Lê Thận, ngày nói:
_ Ta nhặt được một chuôi gươm nạm ngọc rất quý giá, rất xứng với lưỡi gươm mà Lê Thận đã nhặt được. Có lẽ đây là báu vật trời đã ban cho nghĩa quân chúng ta.
Lê Lợi kể cho mọi người nghe tường tận chuyện đã xảy ra hôm trước. Rồi đem lưỡi gươm tra với chuôi gươm ở nhà Lê Thận thì vừa như in,
Lê Thận nâng gươm thần lên nói với Lê Lợi:
_ Đây là ý trời phó minh công làm việc lớn. Thanh gươm này là sức mạnh tập hợp từ vùng sông nước đến rừng núi, từ miền xuôi đến miền ngược. Chúng tôi nguyện đem xương thịt của mình để báo đền Tổ quốc.
Từ khi có thanh gươm, nhuệ khí của nghĩa quân ngày một tăng. Trong thay Lê Lợi thanh gươm tung hoành khắp các trận địa, tiêu diệt hàng ngàn quân địch, làm quân Minh bạt vía. Nghĩa quân không trốn tránh và ăn uống khổ sở như trước nữa mà còn no đủ và xông pha đi tìm giặc. Uy thế, tiếng tăm của nghĩa quân lừng lẫy bốn phương, gươm thần mở đường cho nghĩa quân đánh cho đến khi đất nước không còn bóng quân giặc, nhân dân được hưởng thái bình, yên ấm.
Một năm sau, trong một lần Lê Lợi, bấy giờ là vua, đi vãn cảnh ở hồ Tả Vọng, Long Quân sai Rùa Vàng lên lấy thanh gươm mang về thủy cung. Rùa Vàng tiến đến thuyền rồng của nhà vua và cất tiếng nói:
_ Xin bệ hạ hoàn gươm lại cho Long Quân.
Nhà vua hết sức ngỡ ngàng trước sự xuất hiện của Rùa Vàng và khi hiểu sự tình, nhà vua nói:
_ Đất nước được thái bình như ngày hôm nay, đúng là nhờ sự giúp đỡ của Long Quân. Xin đa tạ!
Nhà vua tháo thanh gươm luôn mang theo mình và kính cẩn dâng cho Rùa Vàng. Rùa Vàng nhanh chóng đỡ lấy thanh gươm,
ngậm vào miệng rồi lặn xuống nước trở về thủy cung.
Từ đó hồ Tả Vọng – nơi chứng kiến sự trở về của thanh gươm được mang một cái tên trang trọng: Hồ Gươm.
Theo 199 bài văn mẫu 6*
Bài làm
Vào thời giặc Minh đô hộ nước Nam, chúng coi nhân dân ta như cỏ rác, hành hà bóc lột nhân dân rất dã man. Lóc đó, ở vùng Lam Sơn có một đoàn quân khởi nghĩa do Lê Lợi đứng lên chống lại giặc Minh nhưng do thế lực còn yếu nên nhiều lần thất bại.
Khi đó, gươm thần được đức Long Quân sai lên giúp nghĩa quân đánh giặc. Ngài chia gươm làm hai phần gồm cuôi gươm và lưỡi gươm. Lưỡi của thanh gươm được đặt ở dòng sông mà người đánh cá Lê Thận, người được đức Long Quân chọn, hay lui tới quăng lưới. Một nửa kia đặt trong rừng đợi khi Lê Lợi tới lấy. Và cứ như vậy mọi việc diễn ra theo đúng dự tính của đức Long Quân.
Một đêm nọ, Lê Thận thả lưới ở vùng sông đó. Đức Long Quân khéo léo đưa gươm vào trong lưới của Lê Thận.
Thấy lưới nặng Lê Thận liền kéo lên nhưng không nhận ra đó là lưỡi gươm quý mà lại tưởng là một thanh sắt nên thấy vọng quăng xuống nước. Lê Thận thả lưới lần hai ở một nơi khác, Long Quân lại bơi đến và đưa gươm vào lưới, thấy lưới nặng Lê Thận lại kéo lên. Lần này, chàng tròn mắt ngạc nhiên khi quăng lưới ở một chỗ rất xa, nhưng kì lạ thay, vẫn kéo lên thanh sắt đó. Lê Thận chần chừ nhưng vẫn không giữ lại mà vứt xuống và thả lưới lần thứ ba, tự nhủ: “Chắc trời tối quá nên mình nhìn nhầm mà thôi”. Đến khi kéo lên thì thấy vẫn là thanh sắt đó thì chàng quá đỗi ngạc nhiên, tự nhủ đây không còn là sự tình cờ nữa, liền mang ra chỗ sáng xem thì nhận ra đó là một lưỡi gươm sáng, chàng quyết định đem về nhà. Sau khi nhận được gươm, Lê Thận như được tiếp thêm sức mạnh và chàng quyết định tham gia vào nghĩa quân của Lê Lợi. Lê Thận chiến đấu rất hăng hái, gan dạ, không sợ nguy hiểm. Một hôm, Lê Lợi cùng một số người đến nhà thăm Lê Thận. Ngôi nhà nhỏ bé và tối nhưng bỗng nhiên, từ góc nhà, hai chữ “Thuận Thiên” khắc trên lưỡi gươm sáng bừng lên, lấp lánh. Thấy gươm tự nhiên phát sáng, mọi người rất ngạc nhiên tò mò. Chủ tướng Lê Lợi đã đến tận nơi và nâng lưỡi gươm lên ngắm nghía. Mọi người trầm trồ trước vẻ đẹp của lưỡi gươm nhưng vẫn không biết đó là gươm thần.
Một lần trong khi bị giặc đánh đuổi, nghĩa quân mỗi người chạy một ngã. Riêng Lê Lợi chạy vào rừng để đánh lạc hướng giặc, Lê
Lợi trèo lên một cây cao, tán lá sum sê. Quân giặc không nhìn thấy nên bỏ đi, khi chúng đi khỏi, Lê Lợi tụt xuống, tính sẽ trở về thăm dò tình hình quân ta. Khi đi qua một bụi cây, thấy một ánh sáng lạ phát ra, Lê Lợi trèo lên thì bắt được một chuôi gươm nạm ngọc. vài ngày sau, Lê Lợi gặp lại mọi người, trong đó có Lê Thận, ngày nói:
_ Ta nhặt được một chuôi gươm nạm ngọc rất quý giá, rất xứng với lưỡi gươm mà Lê Thận đã nhặt được. Có lẽ đây là báu vật trời đã ban cho nghĩa quân chúng ta.
Lê Lợi kể cho mọi người nghe tường tận chuyện đã xảy ra hôm trước. Rồi đem lưỡi gươm tra với chuôi gươm ở nhà Lê Thận thì vừa như in,
Lê Thận nâng gươm thần lên nói với Lê Lợi:
_ Đây là ý trời phó minh công làm việc lớn. Thanh gươm này là sức mạnh tập hợp từ vùng sông nước đến rừng núi, từ miền xuôi đến miền ngược. Chúng tôi nguyện đem xương thịt của mình để báo đền Tổ quốc.
Từ khi có thanh gươm, nhuệ khí của nghĩa quân ngày một tăng. Trong thay Lê Lợi thanh gươm tung hoành khắp các trận địa, tiêu diệt hàng ngàn quân địch, làm quân Minh bạt vía. Nghĩa quân không trốn tránh và ăn uống khổ sở như trước nữa mà còn no đủ và xông pha đi tìm giặc. Uy thế, tiếng tăm của nghĩa quân lừng lẫy bốn phương, gươm thần mở đường cho nghĩa quân đánh cho đến khi đất nước không còn bóng quân giặc, nhân dân được hưởng thái bình, yên ấm.
Một năm sau, trong một lần Lê Lợi, bấy giờ là vua, đi vãn cảnh ở hồ Tả Vọng, Long Quân sai Rùa Vàng lên lấy thanh gươm mang về thủy cung. Rùa Vàng tiến đến thuyền rồng của nhà vua và cất tiếng nói:
_ Xin bệ hạ hoàn gươm lại cho Long Quân.
Nhà vua hết sức ngỡ ngàng trước sự xuất hiện của Rùa Vàng và khi hiểu sự tình, nhà vua nói:
_ Đất nước được thái bình như ngày hôm nay, đúng là nhờ sự giúp đỡ của Long Quân. Xin đa tạ!
Nhà vua tháo thanh gươm luôn mang theo mình và kính cẩn dâng cho Rùa Vàng. Rùa Vàng nhanh chóng đỡ lấy thanh gươm,
ngậm vào miệng rồi lặn xuống nước trở về thủy cung.
Từ đó hồ Tả Vọng – nơi chứng kiến sự trở về của thanh gươm được mang một cái tên trang trọng: Hồ Gươm.
Theo 199 bài văn mẫu 6*