HÃY KỂ LẠI CHUYỆN MÌNH ( HOẶC MỘT NGƯỜI BẠN) MẮC LỖI.
Người ta ai cũng từng mắc phải lỗi lầm, có những lỗi lầm kịp sửa chữa, nhưng có những lỗi lầm khiến người ta day dứt và nhớ suốt đời. Tiếc thay, đã có lần tôi rơi vào hoàn cảnh đó.
Hồi đó, tôi học lớp ba. Trong lớp, tôi là một trong năm đứa gia đình giàu có nhất nên năm đứa chúng tôi luôn tỏ ra kỳ thị với những đứa bạn nghèo cùng trang lứa. Lớp tôi có đứa bạn gái tên Nhung ( lúc ấy chúng tôi toàn gọi xếch mé là con bé Nhung). Nhung nhà nghèo, lại không có bố nên luôn là đối tượng trêu chọc của tụi tôi.
Một hôm, Nhung bước vào lớp, năm đứa chúng tôi nhảy ra đồng loạt hô to. « Có đứa không cha ! Có đứa không cha ! Ô hô ! Ô hô, rồi cứ chạy quanh trêu chọc đủ điều.
Thay vì ứng xử bằng khuôn mặt lì lợm và đôi mắt thoáng buồn như mọi hôm, hôm nay, Nhung chạy nhanh về chỗ gục mặt xuống bàn. Thấy vậy tụi tôi lại càng tiếp tục trò chơi quái ác. Nhung không thể chịu được, đành bật khóc, đúng lúc đó thì…
Tùng ! Tùng ! Tùng !
Năm phút sau cô giáo bước vào. Thấy mắt Nhung đỏ hoe, cả lớp lặng im phăng phắc, hình như cô giáo đã đoán được mọi điều. Nhưng trái với dự tính của tôi, cô không hề to tiếng mà lại nhẹ nhàng nhắc nhở.
Chúng ta ai cũng có niềm hạnh phúc nhưng một lúc nào đó ai mà tránh khỏi được những nỗi đau. Điều quan trọng nhất là phải động viên nhau, đừng bao giờ có ý khơi lên nỗi đau của người khác.
Cô vừa nói đến đó thì cả lớp ngoái lại vì Nhung lại đang khóc. Tôi thấy xấu hổ vô cùng, tưởng như tất cả mọi ánh mắt đều nhìn thẳng vào mình. Cô lại tiếp.
Cũng vì một lý do đặc biệt mà bạn Nhung lớp mình mới có một hoàn cảnh như vậy, sống trong cùng một tập thể, các em hãy tỏ ra thông cảm và chia sẻ với bạn. Đó cũng lả cách giúp bạn vơi đi nỗi buồn.
Sau đó lớp tôi vào bài học mới. Điều lạ nhất là hôm đó cô không hề nhắc đến năm đứa chúng tôi. Cô chẳng trách phạt gì, vậy mà chúng tôi thấm thía lắm. Năm đứa bàn nhau, định một lúc nào đó gặp để xin lỗi bạn Nhung.
Nhưng thật bất ngờ, sau đó ba hôm, Nhung chuyển đi trường khác. Nghe nói, Nhung và mẹ chuyển đi vùng kinh tế mới, chúng tôi ân hận lắm.
Nhung ơi ! Bây giờ bạn ở đâu ? Có phải vì bọn mình mà Nhung phải dời bỏ họ hàng và mái trường yêu quý để ra đi ? Nhung ơi ! không biết bao giờ mình mới gặp được cậu để nói với Nhung một lời xin lỗi. Dẫu mình biết, lời xin lỗi lúc này quá muộn màng.
Nguồn: NXBĐHQGTPHCM*
Sửa lần cuối bởi điều hành viên: