Toan su su
New member
- Xu
- 0
Hàng phượng và tiếng ve ngày hè
Bài 1
Mùa xuân đang trôi qua một cách âm thầm, lặng lẽ. Từng giây, từng phút trôi qua sao nhanh chóng quá! Bạn bè ơi, xa mái trường rồi có còn nhớ nó không?Tiếng gọi thân thương của mùa hè như vang lên trên từng cành cây, từng bụi cỏ . Thế là mùa hè mến yêu đã đến, làm học sinh nôn nao không muốn xa trường, xa từng cây bang và cả cây phượng già thân yêu nữa. Cây phượng mà học sinh thầm thì các bí mật suốt bao năm trời đây. Thật chẳng muốn xa chút nào đâu!
Ôi! Không khí thật nóng bức quá! Các loài cây như chìm trong giấc ngủ của mùa hè oi bức. Riêng cây phượng già ở góc sân thì như vươn tay đón lấy ánh nắng mặt trời sáng chói. Đừng ngạc nhiên vì cây phượng chính là đặc trưng của mùa hè mà! Suốt bao tháng nay, phượng vẫn nằm im ở góc sân chứng kiến nhiều trò chơi, lắng nghe nhiều lời tâm sự của học sinh nhưng nay phượng đã tỉnh dậy, xòe tán rộng như muốn vươn tay lấy hết ánh mặt trời về cho mình. Nhìn từ xa, phượng đỏ rực cả góc sân. Không ai có thể ngờ được cách đây mấy ngày, phượng chỉ là một cây già không hoa, không lá. Nhưng chỉ sau mấy ngày phượng đã chi chit nào hoa là hoatòan một màu đỏ rực của ánh mặt trời và của sắc màu tự nhiên của loài cây mùa hè: cây phượng, điểm xuyết vào đó là màu xanh hạnh phúc của lá như bao cây khác. Từng lá phượng, từng hoa phượng như một sự sống mới của cây phượng già, của một mùa hè đầy sức sống. Gốc phượng to, rễ phượng bò lên trên mặt mặt đất như những con rắn khổng lồ vui đùa với nhau và cùng nhau mừng rỡ đón mùa hè đến. Các bạn biết không? Hoa phượng mà nở thì khỏi chê nhé! Màu hoa phượng đỏ thắm như máu, như màu máu của biết bao đồng bào dân tộc đã hy sinh vì Tổ quốc mến yêu. Màu máu đó như đã hòa quyện với màu phượng, để nhắc nhở chúng em phải nhớ đến những chiến sĩ, những đồng bào của dân tộc mà cố gắng học giỏi, thật giỏi để mai sau xây dựng Tổ quốc giàu đẹp. Hoa phượng đỏ rực là thế mà sao lại hiền dịu quá! Khi một luồng gió nhẹ thổi qua cũng đủ làm hoa phượng rơi xuống mặt đất. Nhưng không vì thế mà phượng buồn bã, cứ hàng ngày phượng lại cho ra những bông hoa đẹp của tuổi học trò. Và rồi, cuối cùng những bông hoa phượng cũng nở đầy cả cây. Có ai biết rằng giữa chùm hoa màu đỏ rực đó là nỗi nhớ thương của học trò nhớ thầy cô, bạn bè, trường lớp.
Mỗi lần nhắc đến mùa hè, đến cây phượng đỏ rực thì mọi người lại nhắc đến sinh vật tuyệt diệu của tạo hóa, của thiên nhiên: loài ve mùa hè. Đến mùa hè, ve lại thi nhau hát vang râm ran cả một góc trường. Tiếng ve không hay như tiếng hót của chị Sơn Ca, chị Họa Mi mà đơn giản tiếng ve chính là lời ca của mùa hè. Tiếng ve vang lên khắp nơi: ở góc trường, ở trong từng lùm cây, từng bụi cỏ, và cả ở những cái cửa sổ của lớp học. Tiếng ve như nhắc chúng em không những chỉ có tiếng hót của các loài chim, mà còn có cả tiếng ve gọi hè về. Tiếng ve như mang một ý nghĩa sâu kín mà người lớn không thể nào hiểu được, chỉ có tụi học trò này mới có thể hiểu được vì tiếng ve có biệt danh rất dễ thương là “lời ca học trò” mà. Đã là lời ca của học trò thì phải rất gắn bó với học trò chứ. Vậy cho nên từ trước đến nay tiếng ve như một người bạn thân của các anh, các chị học trò. Tiếng ve báo hiệu cho học trò đủ thứ chuyện: nào là hè đã đến, đến lúc phải nghỉ ngơi sau một học kỳ, một năm học căng thẳng, đến lúc để vui chơi rồi. Nhưng điều quan trọng nhất là tiếng ve báo hiệu đã đến lúc xa trường, xa bạn bè, xa thầy cô. Nhưng dù có xa cách mấy, nó vẫn luôn ở trong tim, trong tâm trí của mỗi học trò.
Cứ mỗi lần nhìn thấy cây phượng, nghe tiếng ve kêu thì lòng học trò sao nao nức quá. Chính và vậy mà cây phượng và tiếng ve luôn là kí ức tươi đẹp mà học trò còn giữ lại. Phương, ve ơi, tụi này sẽ không quên các bạn đâu! Nhờ các bạn mà tụi này đã hiểu được mùa hè thú vị đến dường nào. Mùa hè đã mang lại cho chúng mình màu sắc của tuổi thơ yêu dấu. Dù có xa ngôi trường tụi mình vẫn sẽ nhớ đến mái trường, thầy cô, bạn bè và cả cây phượng, tiếng ve thân thiết của tụi học trò này nữa.
Bài 2
Tiếng ve rền rĩ náo động cả một khoảng trời rực đầy huyết phượng. Hè về mang theo cái oi bức của những ngày cúp điện. Ngoài trời cũng im tiếng gió…
Ve ve ve hè về! Vui vui vui hè về! Giai điệu quen thuộc được tấu lên như mời gọi hòa mình vào nhịp sống gấp gáp. Đôi lúc tôi thèm một phút tĩnh lặng để được nhìn, được nghe và dành một chút thanh thản chảy từ nỗi cô đơn, được lang thang trên con đường quê dịu mát thoảng hương đồng nội và cũng để mơ màng nỗi hoài nhớ… về một miền xa thẳm…
Tưởng như hè về trong tôi bằng những nhịp đi rất khẽ và tiếng ve cũng bình thản. Chợt giật mình. Chợt hoang mang. Tôi biết tôi chẳng đủ ngây ngô để yêu tiếng ve như thuở trước… Mùa hè với tôi là một kỷ niệm buồn, rất buồn… Gió miên man đưa tôi về khoảng trời mơ mộng năm đó. Ký ức tuổi thơ cùng đứa bạn thân hiện rõ trong tôi. Hai đứa học chung lớp, chơi thân với nhau từ thuở còn cởi trần tắm mưa. Cánh diều tuổi thơ của chúng tôi vẫn bay lên khoảng trời xanh ngắt - ngày hè. Con đường làng thơm ngát mùi cỏ dại vẫn còn in dấu chân ai… Thế nhưng vào mùa hè năm ấy, nó cùng gia đình đi đến một phương trời xa lắc, bỏ tôi một mình trên cánh đồng tuổi thơ. Trước đấy, nó giận tôi mà cho đến bây giờ tôi vẫn không hiểu lý do tại sao, lòng chỉ biết khắc vào hai chữ: thương nhớ! Nếu có ai cho tôi được đặt tên lại cho các mùa, tôi sẽ gọi mùa hè là mùa thương nhớ! Kể từ đó, ngoài cảm giác háo hức mong mùa hè còn là sự chờ đợi cùng với nỗi nhớ miên man. Tôi tin nó sẽ trở về vào một ngày hè…
Đối với tôi, mùa hè còn là mùa lao động vất vả nhất, không được thảnh thơi vui chơi ca hát cả ngày như lũ ve lười biếng! Sau chín tháng cặm cụi bài vở, đây là lúc tôi phải làm nhiệm vụ của một người con trai cả: ra đồng giúp ba, bán rau giúp mẹ, chăm lo ao nuôi cá trong vườn nhà… Ngoài ra tôi còn phải làm “thầy giáo làng” giúp lũ trẻ ôn luyện bài vở để… góp thêm khoản học phí cho gia đình vào niên học tới. Tuy vậy, tôi vẫn dành một khoảng lặng cho riêng mình, thả hồn theo từng bước chân, phía trước là chân trời. Có một khoảng không gian của tôi ở đó…
Mùa hè trong tôi còn là nỗi nhớ về thầy cô, bạn bè và mái trường cũ rêu phong với hàng phượng già nở hoa rực cả một khoảng trời mơ mộng… Có đôi lần tôi tự hỏi: “Tại sao hoa phượng chỉ nở đúng vào mùa hè, lại mang cái sắc đỏ rực hồng kia nhỉ?”, rồi tôi chợt thẫn thờ bằng lời vu vơ: “Có còn không nếu hè không mang sắc phượng đỏ?”. Năm nay về trường mới, đâu đó cũng đầy tiếng ve kêu, cũng cái nắng nực nồng nhưng lại thiếu cánh phượng để áp vào trang lưu bút… Một khoảng trống vắng trong lòng mỗi học sinh khi biết yêu màu hoa phượng. Chắc có lẽ nhiều năm sau nữa, khoảng trống ấy cũng khó lấp đầy!
Với nhiều người, mùa hè đơn giản chỉ là một mùa trong bốn mùa, không hơn! Nhưng đối với ai đã trải qua thời áo trắng thì hè về là nỗi niềm, là tâm trạng và trong thẳm sâu của tâm hồn ta còn nỗi háo hức đón hè về. Trên đường làng huyết phượng nở thành bông/ Và vườn rộng nhiều trái cây ngon ngọt (Nghỉ hè - Xuân Tâm). Đón hè về là để được ngắm hoa phượng nở, để được nghe tiếng lòng ve kêu, để thêm một lần yêu thương chờ đợi và cũng để thấy cuộc đời cho ta biết bao ý nghĩa.
Nguồn: Sưu Tầm*
Sửa lần cuối bởi điều hành viên: