Ngày 01 tháng 11 năm 2009
Bạn của tôi! Tôi không biết phải nói gì và cảm ơn bạn đến mức nào nữa., cảm ơn về tình bạn trong sáng của bạn, về những tâm sự mà bạn đã mạnh dạn chia sẻ cùng tôi, và nụ cười trong thời gian qua bạn đã dành đến riêng tôi. Tới nay, tôi cũng đã từng được rất nhiều người bạn chia sẻ, tâm sự về cuộc sống, tình yêu và chuyện gia đình, tôi cũng từng khóc cùng những người bạn về những gì mà người bạn tôi đã trải qua. Đêm qua, tôi lại được nghe bạn tâm sự về cuộc sống của bạn. Tôi cảm thấy buồn vì trước đây tôi chưa hiểu được những gì bạn đã và đang trải qua. Có lẽ cuộc sống này là những chuỗi ngày bằng phẳng và hạnh phúc đối với riêng tôi, nên tôi không thấy cuộc sống này khổ, tôi thấy cuộc sống này khá công bằng và tất cả mọi sự việc đều có những lí do riêng của nó. Mọi sự bất công của cuộc sống chỉ là giúp cho con người ta trưởng thành lên mà thôi. Hay là cách nhìn cuộc sống của tôi thật kì quái. Có thể là thế; bởi trong mọi sự ảm đạm nhất của cuộc sống, tôi luôn nhìn thấy được những tia nắng ấm áp. Cuộc sống không thể quật ngã tôi được.
Bạn của tôi, những gì bạn nói với tôi và tôi đã hứa là sẽ quên đi sau 24 tiếng đồng hồ thực sự tôi đã không làm được. Tôi hoàn toàn không hiểu được tại sao bạn lại muốn sự cô độc và bạn tin rằng bạn xẽ phải sống cô độc. Bạn sợ rằng “có được một cái gì đó” bạn sẽ “mất đi một cái gì đó”. Tôi không nhớ nội dung cụ thể tin nhắn đó nữa, tôi xoá tin nhắn hết đi rồi bởi bạn muốn thế mà. Bạn của tôi; tôi tin bạn là một người Con có Hiếu, nhưng bạn có tin rằng nếu Mẹ biết bạn cầu mong những điều tồi tệ nhất đến với bạn để Mẹ được khoẻ thì Mẹ sẽ không vui không? Hạnh phúc của một người Mẹ là muốn được thấy con cái của mình trưởng thành và được hạnh phúc. Điều này tôi đã nói với bạn rồi. Vậy hạnh phúc của bạn, bạn hãy tự tìm, và tự mình nắm giữ lấy nó, đừng để nó tuột mất rồi mới thấy hối tiếc thêm một lần nữa. Như vậy Mẹ sẽ rất hạnh phúc khi bạn hạnh phúc. Tôi cũng đã từng nếm trải vị ngọt, và cả vị đắng ngắt của tình yêu. Tôi biết, tình yêu không phải “muốn là được”. Nhưng sau 1 lần thất bại, tôi luôn tin rằng tình yêu đẹp và vĩnh cửu vẫn tồn tại và tôi vẫn bước tiếp trên con đường tìm kiếm một nửa còn lại của mình. Vậy nên tôi mong bạn hãy coi “quá khứ chỉ là quá khứ” và mong bạn hãy “nhìn về tương lai tốt đẹp hơn” cũng như hãy “ sống hết mình với hiện tại”.
Những gì bạn đã từng được trải qua có quá đau buồn như bạn nghĩ không? Chia tay một cuộc tình đã làm cho bạn của tôi bị mất hết lý trí, niềm tin như vậy sao? Tiện đây tôi kể cho bạn nghe những trải nghiệm về cuộc sống của một người bạn của tôi. Một người bạn gái đáng thương hơn là đáng tránh đã bị người yêu bỏ rơi, đã bị bạn bè hắt hủi, đã bị tất cả mọi người trong lớp; làng xóm; trong trường nhìn bằng con mắt kì thị, nguyền rủa, khinh thường, chê bai. Tôi đã chứng kiến người bạn đó của tôi rất đau khổ, đã có ý định muốn tìm đến cái chết để chứng minh sự vô tội của mình, Tôi không thể tin được rằng những người bạn tưởng chừng thân thiết nhất thì lại xa lánh người bạn đó của tôi trong lúc khó khăn nhất. Lắng nghe người bạn tôi khóc, tôi nhận ra giá trị của tình bạn, nhận ra giá trị của cuộc sống. Một thời gian sau, tôi lại thấy niềm vui hiện trên đôi mắt bạn tôi. Bạn của tôi đã có một nghị lực,một ý chí để cuộc sống không quật ngã được bạn ấy. Tôi kể với bạn để mong bạn hiểu rằng đứng lên sau vấp ngã là việc cần thiết, trong tình yêu cũng vậy, đừng sống mãi với những hoài niệm, với quá khứ nữa. Hãy sống vì ngày hôm nay, sống cho chính bản thân mình bạn ạh.
Bạn của tôi, tôi luôn tự tin rằng mình có khả năng nhìn người khác là đánh giá được con người của họ. Thêm nữa, để thích một người nào đó từ trước tới giờ tôi không bao giờ vội vàng cả. Ấy vậy mà lần này, với bạn thì tôi đã sai 2 lần liền. Tôi đã cảm nhận về bạn hoàn toàn khác với những gì tôi được thấy trong đêm 1/11/2009. Tôi cảm nhận bạn là cô gái hiện đại, cá tính, mạnh mẽ, bất cần nhưng đầy lạc quan, tràn đầy niềm hi vọng vào cuộc sống và vô cùng khó gần. Thế nhưng không; giờ đây tôi lại thấy bạn là cô gái yếu đuối, thiếu niềm tin, nhút nhát, sống nội tâm và lo sợ những thứ mà theo tôi thì là thật ngốc ngốc. Đó là cái sai lầm đầu tiên của tôi.
Tôi thích ngắm nhìn cuộc sống, ngắm nhìn con người ta đối xử với nhau, ngắm nhìn sự thay đổi của từng cá nhân theo từng ngày, từng tháng, và chưa vội vàng trong chuyện thích một ai đó khi mà mình chưa hiểu gì về họ cả. Ấy vậy mà lần này với bạn thì tôi lại thích bạn thật nhanh, thật vội mà không hiểu vì sao nữa. Đó là sai lầm thứ 2.
Tôi biết mình đã sai lầm và hoàn toàn không muốn mình đi theo sai lầm đó nữa. Tôi sẽ vẫn là tôi, đơn giản là không quan tâm thứ gì cả, vẫn sẽ lặng im ngắm nhìn cuộc sống trôi qua theo ngày tháng. Nhưng tôi muốn có một điều mà từ nay sẽ thay đổi trong cuộc sống của tôi. Đó là bạn. Tôi muốn bạn và tôi sẽ trở thành bạn thân, bạn thân theo đúng nghĩa chân chính của nó. Tôi mong bạn sẽ đồng ý, và tôi tin rằng bạn sẽ đồng ý, vì bạn đã hỏi tôi về điều đó mà. Tôi rất muốn là người bạn nghĩ đến đầu tiên khi gặp những chuyện vui, buồn trong cuộc sống. Và tôi muốn bạn sẽ làm thay đổi cuộc sống tẻ nhạt của tôi, và tôi cũng vậy với bạn. Bạn sẽ là người thất bại vì ….. bạn ngại thành công. Sống là phải cho đi! Và hãy cho đi tất cả những gì chúng ta có, để rồi hối hận nhận ra rằng đòi lại nó thì rất khó. Đừng bận lòng vì lỡ nói lời yêu thương. Ai cũng có phút yếu lòng như thế. Có phải thế không bạn của tôi. Tôi chưa bao giờ nói yêu ai, nhưng khi tôi nói ra tiếng yêu, thì đó có nghĩa là “yêu mãi mãi”. Chúc bạn vui vẻ, sức khoẻ. Và hãy mong rằng tình bạn của tôi và bạn sẽ được dài dài chứ không như một số người đã hứa … xuông. Bạn có đồng ý với tôi điều này không nào?