tiểu_thuyết
Cộng tác viên
- Xu
- 0
" Giáng Sinh đẹp nhất là Giáng Sinh tôi chẳng nhận được chút quà nào cả." Điều đó có vẻ khó tin. Song nếu bạn nghe được câu chuyện dưới đây thì hẳn bạn sẽ đồng ý với ý kiến của tôi.
Tuổi thơ của tôi trôi đi ảm đạm trong một gia đình nghèo. Mẹ tôi mất năm tôi lên 8 tuổi. Cha chỉ được làm việc hai hoặc ba ngày trong tuần. Chúng tôi sống nay đây, mai đó. Chật vật lắm mới đủ ăn, đủ mặc. Tài sản của cha chỉ có một bộ quần áo tử tế để đi làm và chiếc đồng hồ bỏ túi - quà mẹ tôi tặng. Nhiều lần, tôi thấy cha cứ ngồi im ngắm chiếc đồng hồ. Chắc là cha đang nhớ mẹ lắm.
Năm tôi 12 tuổi, bộ đồ chơi thí nghiệm có giá 2 đô la là món đồ chơi hấp dẫn chúng tôi nhất. Tôi nì nèo với cha cả tháng trời trước đó với hi vọng cha sẽ mua tặng tôi vào dịp Giáng Sinh.
Ba ngày trước Giáng Sinh, cha đưa tôi đến chợ, dẫn qua khu hàng đồ chơi, chọn hết loại này đến loại khác, tôi cứ lắc đầu quầy quậy: " Con chỉ cần mỗi bộ đồ thí nghiệm thôi". - Tôi cứ thế vùng vằng và đâu có biết, cha không đủ tiền mua. Không thuyết phục được tôi, cha đành phải nói: " Thôi cứ quay về nhà đã, mai sẽ quay lại". Đến tận bây giờ tôi mới hiểu được, hôm đó cha đã đau khổ chừng nào vì nghĩ rằng mình không xứng đáng làm cha, và người còn tự nguyền rủa mình vì đã để mẹ tôi mất sớm. Về đến nhà, cha hứa nhất định sẽ mua cho tôi bộ đồ thí nghiệm ấy. Suốt đêm đó, tôi không ngủ, chỉ tưởng tượng đến những thứ nọ thứ kia tôi chế tạo từ bộ đồ thí nghiệm.
Một ngày trước hôm giáng sinh, hai cha con tôi quay lại chợ, cha bảo tôi hãy chọn bộ đồ thí nghiệm tôi ưng ý nhất. Chẳng mất nhiều thời gian, tôi sung sướng reo lên: " Cái này cha ơi!". Vào đúng cái lúc tôi sung sướng nhất vì có được thứ mình ao ước, tôi bỗng nhìn thấy khi cha móc túi tiền, sợi dây rơi ra ngoài lủng lẳng mà không có chiếc đồng hồ- kỷ vật cuối cùng của người vợ yêu quý, chỉ để thỏa mãn đòi hỏi trẻ con . của tôi. Lúc ấy tôi bỗng chụp lấy tay cha: " không! cha không phải mua cho con bất cứ thứ gì hết." Tôi ứa nước mắt, nắm chặt tay cha rời khỏi cửa hàng. Các bạn biết không, chẳng có tiền bạc nào mua được giây phút đó, giây phút đó tôi hiểu rằng, cha yêu tôi hơn bất cứ thứ gì trên thế gian này.
Mai Hiên ( sưu tầm)
Tuổi thơ của tôi trôi đi ảm đạm trong một gia đình nghèo. Mẹ tôi mất năm tôi lên 8 tuổi. Cha chỉ được làm việc hai hoặc ba ngày trong tuần. Chúng tôi sống nay đây, mai đó. Chật vật lắm mới đủ ăn, đủ mặc. Tài sản của cha chỉ có một bộ quần áo tử tế để đi làm và chiếc đồng hồ bỏ túi - quà mẹ tôi tặng. Nhiều lần, tôi thấy cha cứ ngồi im ngắm chiếc đồng hồ. Chắc là cha đang nhớ mẹ lắm.
Năm tôi 12 tuổi, bộ đồ chơi thí nghiệm có giá 2 đô la là món đồ chơi hấp dẫn chúng tôi nhất. Tôi nì nèo với cha cả tháng trời trước đó với hi vọng cha sẽ mua tặng tôi vào dịp Giáng Sinh.
Ba ngày trước Giáng Sinh, cha đưa tôi đến chợ, dẫn qua khu hàng đồ chơi, chọn hết loại này đến loại khác, tôi cứ lắc đầu quầy quậy: " Con chỉ cần mỗi bộ đồ thí nghiệm thôi". - Tôi cứ thế vùng vằng và đâu có biết, cha không đủ tiền mua. Không thuyết phục được tôi, cha đành phải nói: " Thôi cứ quay về nhà đã, mai sẽ quay lại". Đến tận bây giờ tôi mới hiểu được, hôm đó cha đã đau khổ chừng nào vì nghĩ rằng mình không xứng đáng làm cha, và người còn tự nguyền rủa mình vì đã để mẹ tôi mất sớm. Về đến nhà, cha hứa nhất định sẽ mua cho tôi bộ đồ thí nghiệm ấy. Suốt đêm đó, tôi không ngủ, chỉ tưởng tượng đến những thứ nọ thứ kia tôi chế tạo từ bộ đồ thí nghiệm.
Một ngày trước hôm giáng sinh, hai cha con tôi quay lại chợ, cha bảo tôi hãy chọn bộ đồ thí nghiệm tôi ưng ý nhất. Chẳng mất nhiều thời gian, tôi sung sướng reo lên: " Cái này cha ơi!". Vào đúng cái lúc tôi sung sướng nhất vì có được thứ mình ao ước, tôi bỗng nhìn thấy khi cha móc túi tiền, sợi dây rơi ra ngoài lủng lẳng mà không có chiếc đồng hồ- kỷ vật cuối cùng của người vợ yêu quý, chỉ để thỏa mãn đòi hỏi trẻ con . của tôi. Lúc ấy tôi bỗng chụp lấy tay cha: " không! cha không phải mua cho con bất cứ thứ gì hết." Tôi ứa nước mắt, nắm chặt tay cha rời khỏi cửa hàng. Các bạn biết không, chẳng có tiền bạc nào mua được giây phút đó, giây phút đó tôi hiểu rằng, cha yêu tôi hơn bất cứ thứ gì trên thế gian này.
Mai Hiên ( sưu tầm)