cuncon22121703
New member
- Xu
- 0
Đó là câu trả lời của Thảo dành cho Tùng khi anh ngỏ lời cầu hôn. Chẳng phải cô không yêu Tùng, chẳng phải Tùng không tốt, thậm chí Thảo đã yêu Tùng từ ngày con học phổ thông. Còn Tùng lúc ấy chỉ coi cô là bạn. Cũng mười mấy năm rồi.
Ngày ấy cô là lớp học tập của lớp cũng được coi là học tốt nhất trường. Cô nữ sinh cấp ba chất chứa trong lòng bao nhiều hoài bão ước mơ. Nếu xếp hàng có lẽ cô sẽ đứng đầu lớp về cả hai nghĩa. Cô nhỏ con, đôi má trắng hồng, đôi mắt luôn sáng rực, cô còn ngây thơ trong sáng lắm, nhưng có lẽ cô hơi đa cảm. Không biết có phải cô do giỏi văn không. Bởi bất cứ chuyện gì cũng làm cô suy nghĩ, có lúc cô nghe xong câu chuyện hay xem một bộ phim, đọc cuốn sách cô òa khóc như chính câu chuyện của mình. Rồi sau đó cô ngại ngùng, bẽn lẽn khi ai đó chọc ghẹo. Cô thế đó. Và cái anh chàng mới chuyển đến làm cô phải quan tâm vì cô đường đường là một lớp phó mà. Một lớp phó hết sức có trách nhiệm
Em yêu anh, em xin lỗi vì không hiểu cho anh
Cô bảo Tùng: bạn cần gì cứ nói. Mình sẽ cố gắng hết sức. Có lẽ cái chàng học sinh mới tới đó còn chưa kịp nghe cô đã ra khỏi lớp rồi. Mỗi buổi sinh hoạt 15 cô đều hỏi bạn làm bài tập chưa? Vì cô nghĩ bạn ấy chuyển trường có lẽ mất một thời gian không học. Và lại người mới tới ắt hẳn chưa quen trường nên cô luôn để anh chàng trong tầm ngắm. Cũng chẳng biết từ hồi nào cô thấy anh đặc biệt giữa đám học sinh trong trường. Giờ tan lớp cô bỗng nhìn thấy anh rõ ràng trong dòng người ra về. Thật bất ngờ vì anh chàng đó là thành viên mới của xóm. Anh chuyển từ ĐăkLăk qua. Có lẽ trong ngôi trường ấy chỉ có anh đạp xe 15 cây số đến trường. Bỗng nhiên cô thương và cảm phục. Mỗi lần thấy anh gò lưng đạp xe vội vã trở về trong cái trưa nắng gắt, cũng có lúc thấp thoáng lo âu khi bóng tối đến gần cô lo lắng cho anh đến lạ. Bỗng nhiên trái tim có gì đau nhói. Phải đợi ngày mai thấy anh đến trường rồi cô mới nhẹ nhõm vì biết hôm qua anh trở về rất an toàn. Năm ấy Noel về lạnh lắm. Cả lớp nghĩ ra cuộc thi quả là độc đáo: ăn kem lạnh.
Tất nhiên cả lớp không ai được bỏ qua. Ăn được ly kem thứ 5 toàn thân cô lạnh ngắt, bạn bè vội xoa dầu nóng đưa cô về nhà trọ. Mọi người nói rằng nếu có rượu gừng thoa sẽ tốt vì cô còn bị tụt huyết áp, thỉnh thoảng cũng bị triệu chứng như vậy. Chiều đó cô không đi học. Bất ngờ anh đến nhà đưa cô chai rượu gừng vì nhà anh có. Cô thấy có gì đó ấm áp, xốn xang trong lòng. Cô vội nghĩ sang chuyện khác. Trước đây cuối cô phải đón xe đò còn năm nay cô có thể đi về cùng Tùng vì anh được trang bị một chiếc Cup. Vậy là anh bớt quãng đường xa đến trường.Còn cô cũng được thường xuyên về nhà. Ngồi sau anh cô thấy anh thật gần gũi. Và tất cả những gì thuộc về anh cô cô cũng thấy gần gũi. Mẹ anh và người thân của anh thương cô lắm có quả ổi, bắp ngô đều gọi cô sang.
Lớp 12 năm đó cô đạt học sinh giỏi văn quốc gia và tuyển thẳng đại học. Còn anh năm đầu không đậu, phải mất một năm ôn lại. Ngày cô nhập học niềm vui xen lẫn nỗi buồn. Hôm nay cô chính thức trở thành một sinh viên đại học nhưng ước gì anh cũng thế để niềm vui của cô trọn vẹn. Nơi anh ôn thi ở tận Thủ Đức còn cô học trong nội thành. Thỉnh thoảng anh ghé thăm cô nhưng không bao giờ báo trước. Mỗi lần anh đến trái tim cô nhảy nhót, nói không nên lời dù bề ngoài cô tỏ ra vui một cách bình thường như bạn cũ gặp nhau. Nhưng các bạn trong phòng chẳng để cô yên. Mỗi khi anh về mọi người tra hỏi đó là ai? Phải “người iêu”không thì cô xấu hổ cười và nói đó chỉ là một người bạn. Nhưng những cử chỉ, hành động của cô quan tâm đặc biệt tới anh mọi người chưa bao giờ thấy. Và dù dấu kín nhưng ánh mắt cô làm mọi người phải nghi ngờ. Ừ, cô đang nói dối , nói dối mọi người và nói dối chính mình. Ước gì với cô đó chỉ là một người bạn bình thường để cô không phải chờ đợi. Và trái tim cô không phải đau đớn khi biết anh đang đau khổ vì Tâm, một người cùng lớp với cô và anh năm nào.
Mùa đông năm ấy anh chạy xe suốt đêm để về Gia Lai, người anh chỉ có một chiếc áo sơ mi mỏng manh, nó không đủ ấm đủ suốt đêm đó anh ngồi chờ sáng để được gặp người con gái ấy. Chẳng biết đã xảy ra chuyện gì mà lúc anh trở lại Sài Gòn trong tình trạng gần như kiệt sức. Anh ốm một trận như tê liệt cả thể chất và tinh thần. Thảo biết anh ốm rủ cả phòng sang thăm anh. Vì cũng là ngày sinh nhật của anh.Tự tay cô làm những chiếc bánh rau câu giản dị, tự cô làm tấm thiệp tặng anh và tự cô đi làm đĩa một bài hát mà cô yêu thích “ Forever”. Tất cả cô muốn tặng anh dù cô biết anh đang đau khổ vì người con gái khác và chính trái tim cô cũng đã nát tan rồi. Anh gầy gò, suy sụp làm cô nhìn thấy mà nghẹn ngào, nước mắt rơi lã chã. Tối đó cô trở về trong niềm hân hoan vui sướng vì cô đã làm những điều cô muốn riêng tặng anh.
Mỗi tối thứ 7 anh sang cô đều nấu những món ăn anh thích và cùng cả phòng đi ăn kem quán nhà thờ. Đêm Sài Gòn thật mát mẻ, dễ chịu, nó cũng dễ chịu như những ngày cô đạp xe cùng anh Thủ Đức dưới cái nắng chói chang. Nhìn cô mồ hôi chảy dòng trên má anh gọi cô là mèo ướt. Cô thích anh gọi như thế. Nhưng chỉ thế thôi bởi trong anh cô chỉ là một người bạn, một người em không hơn không kém. Tối mùng 8 tháng 3 cô nhận món quà từ anh là những từ như thế. Cô không gượng dậy nổi nữa. Những bậc cầu thang lâu nay cô đi hai bậc một thì hôm nay cô lại thấy nó cao vô cùng. Cô phải vịn tay để khỏi ngã, và khi lên chiếc giường tầng của mình cô phải dùng hết sức bình sinh.
Tháng đó cô ốm một trận nặng. Cả phòng cuống quýt đưa cô đi bênh viện trong đêm. Những ngày ấy anh không sang có lẽ vì anh quá bận. Cô nửa muốn anh tới thăm nửa muốn anh đừng xuất hiện. Cô muốn trái tim mình lành lặn sau đó có thể bình thản gặp anh như bao người bạn khác. Ngày cô tốt nghiệp và trở về làm cô giáo vùng cao cô tự hứa với mình sẽ để lại tất cả những nỗi buồn và niềm vui ở đó. Cô sẽ bắt đầu cuộc sống mới nơi ấy không có anh. Nhưng chẳng hiểu sao trái tim cô không thể lay động bởi những người con trai khác. Đồng nghiệp bảo cô kiêu căng. Người bảo cô ngốc nghếch.
Anh về ăn tết ở quê, tối 30 anh rủ cô đến nhà Hùng, người bạn thân trong nhóm năm nào. Cô ước quãng đường xa hơn để cô được ngồi sau xe anh lâu hơn. Cũng mấy năm không gặp, đã lâu lắm cái thời học sinh ngồi sau xe anh mỗi ngày. Rồi cô lại gạt đi. Đừng ước nữa, ta không có trong trái tim người ấy đâu. Cô dặn lòng như thế. Bất ngờ anh dừng xe. Chưa kịp hỏi có chuyện gì thì anh đã ôm chặt lấy cô: Mình lấy nhau nhé, lấy anh em sẽ có mọi thứ.
Chẳng hiểu sao lúc ấy cô lại từ chối anh mà nước mắt rơi lã chã. Có phải vết thương lòng của cô chưa lành lặn sau mấy năm qua. Có phải cô muốn tất cả về quá khứ không?...Anh đặt lên môi cô nụ hôn bất ngờ mà bao năm cô chờ đợi. Nhưng cô tìm mọi cách để đẩy anh ra. Cô không hiểu nổi mình nữa.
- Em đồng ý nhé
- Em xin lỗi anh.
Anh gật đầu. Mấy tháng sau anh lấy vợ, một đồng nghiệp của cô. Ngày anh lấy vợ cô cảm giác như mất mát một điều gì quan trọng thiêng liêng lắm. Cô tự hỏi vì sao mình lại thế?
Sáu năm rồi cô làm vợ một chú bộ đội đã chờ đợi cô từ ngày cô còn là nữ sinh. Cô nhớ đến cuốn truyện “Cuốn theo chiều gió”.Cô chấp nhận anh vì cô sợ cô lại là một Scarlett sẽ làm mất chàng Rhett Butler. Có lúc cô nghĩ với Tùng ta chỉ là một Rhett Butler., cũng không biết bao giờ Tùng nhận ra điều ấy. Vậy nên ta đừng làm Rhett Butler trong lòng ai đó nữa. Cô mong khi lấy Đơn cô sẽ tìm thấy hạnh phúc. Vậy là cô cưới. Đám cưới cô Tùng không đến dự. Anh chỉ gứi lời chúc hạnh phúc đến cô.
Sáu năm qua cô vẫn hết lòng vì chồng con nhưng thẳm sâu trong trái tim, một góc không ai tìm ra được, nơi đó cô giấu những kỉ niệm về Tùng. Và có lẽ Tùng cũng vậy. dù có gia đình nhưng anh luôn muốn được gặp cô để bù đắp những gì anh đã làm cô đau khổ. Anh xin cô hãy gặp anh một chút, một chút thôi. Hôm nay cũng đêm 30, nhìn con ngủ ngon giấc cô thấy lòng bình yên bất chợt. Cô đang nghĩ về những ngày đã qua, nhớ về cái ngày này của sáu năm trước. Cô nghĩ không biết lúc ấy cô ôm Tùng thật chặt, cô đón nhận nụ hôn nồng nàn ấy không biết cuộc sống của cô bây giờ thế nào? Có chật vật như cuộc sống của cô hiện tại không?. Gia đình cô hoàn toàn vô sản, hai xuất lương của hai vợ chồng khi đã trừ ngân hàng vì phải chữa bệnh cho bà nội không đủ cho bốn miệng ăn. Đơn công tác ở xa thỉnh thoảng về thăm nhà trong giây lát. Cô phải lo cho hai đứa con thơ. Đôi lúc cô cũng thấy mình như kiệt sức. Năm nay Đơn được về nhà ăn tết, lần đầu tiên đón tết đầy đủ gia đình. Đơn đang chuẩn bị mâm cơm cúng giao thừa. Thấy cô thẫn thờ, trầm ngâm anh nói;
- Em mệt thì ngủ trước đi. Anh cúng xong rồi đi ngủ.
- Không , em không sao. Em đớn giao thừa cùng anh
Đồng hồ điểm mười hai giờ, Đơn thành kính tháp nhang. Miệng anh lẩm nhẩm điều gì đó. Thảo cũng vậy cô đang cầu chúc cho mọi việc sẽ xuôn sẻ. Cả gia đình cô một năm mới thành công. Thắp nhang xong Đơn bước xuống bên vợ. Pháo hoa ngoài phố đã rực sáng bầu trời. Đơn ôm chặt Thảo trong tiếng reo vui:
- Vợ ơi tết đến rồi. Còn Thảo lần đầu tiên được đón tết bên chồng. Trong vòng tay Đơn cô thấy thật ấm áp, bình yên. Cảm giác có gì đó thật mạnh liệt, rộn ràng, vui sướng. Cô ứa nước mắt. Những giọt nước mắt của niềm vui trong ngày đoàn tụ. Cô chợt nhớ Tùng, cô đã hiểu ra giao thừa của sáu năm về trước. Tại sao lúc ấy cô vẫn yêu anh mà không dám làm vợ anh. Hạnh phúc đến bên tay mà cô không dám đón nhận. Vì cô thiếu một niềm tin, cô sợ khi thành hiện thực nó sẽ phũ phàng khắc nghiệt, sợ giấc mơ long lanh của cô sẽ tan biến, sợ trong trái tim Tùng còn bóng hình ai đó không phải là cô…Cô sợ. Còn với Đơn cô đầy đủ một niềm tin. Trái tim cô vang lên lời của sáu năm về trước. Tùng ơi hãy khép lại mười mấy năm qua nhé. Hạnh phúc bên ta đó thôi. Anh hãy trân trọng nó. Em cũng vậy. Em xin lỗi anh! Cô đang hòa theo giai điệu ca khúc Happy new year. Ừ mai là một ngày mới, một năm mới. Chúc mừng năm mới.
Ngày ấy cô là lớp học tập của lớp cũng được coi là học tốt nhất trường. Cô nữ sinh cấp ba chất chứa trong lòng bao nhiều hoài bão ước mơ. Nếu xếp hàng có lẽ cô sẽ đứng đầu lớp về cả hai nghĩa. Cô nhỏ con, đôi má trắng hồng, đôi mắt luôn sáng rực, cô còn ngây thơ trong sáng lắm, nhưng có lẽ cô hơi đa cảm. Không biết có phải cô do giỏi văn không. Bởi bất cứ chuyện gì cũng làm cô suy nghĩ, có lúc cô nghe xong câu chuyện hay xem một bộ phim, đọc cuốn sách cô òa khóc như chính câu chuyện của mình. Rồi sau đó cô ngại ngùng, bẽn lẽn khi ai đó chọc ghẹo. Cô thế đó. Và cái anh chàng mới chuyển đến làm cô phải quan tâm vì cô đường đường là một lớp phó mà. Một lớp phó hết sức có trách nhiệm
Em yêu anh, em xin lỗi vì không hiểu cho anh
Tất nhiên cả lớp không ai được bỏ qua. Ăn được ly kem thứ 5 toàn thân cô lạnh ngắt, bạn bè vội xoa dầu nóng đưa cô về nhà trọ. Mọi người nói rằng nếu có rượu gừng thoa sẽ tốt vì cô còn bị tụt huyết áp, thỉnh thoảng cũng bị triệu chứng như vậy. Chiều đó cô không đi học. Bất ngờ anh đến nhà đưa cô chai rượu gừng vì nhà anh có. Cô thấy có gì đó ấm áp, xốn xang trong lòng. Cô vội nghĩ sang chuyện khác. Trước đây cuối cô phải đón xe đò còn năm nay cô có thể đi về cùng Tùng vì anh được trang bị một chiếc Cup. Vậy là anh bớt quãng đường xa đến trường.Còn cô cũng được thường xuyên về nhà. Ngồi sau anh cô thấy anh thật gần gũi. Và tất cả những gì thuộc về anh cô cô cũng thấy gần gũi. Mẹ anh và người thân của anh thương cô lắm có quả ổi, bắp ngô đều gọi cô sang.
Lớp 12 năm đó cô đạt học sinh giỏi văn quốc gia và tuyển thẳng đại học. Còn anh năm đầu không đậu, phải mất một năm ôn lại. Ngày cô nhập học niềm vui xen lẫn nỗi buồn. Hôm nay cô chính thức trở thành một sinh viên đại học nhưng ước gì anh cũng thế để niềm vui của cô trọn vẹn. Nơi anh ôn thi ở tận Thủ Đức còn cô học trong nội thành. Thỉnh thoảng anh ghé thăm cô nhưng không bao giờ báo trước. Mỗi lần anh đến trái tim cô nhảy nhót, nói không nên lời dù bề ngoài cô tỏ ra vui một cách bình thường như bạn cũ gặp nhau. Nhưng các bạn trong phòng chẳng để cô yên. Mỗi khi anh về mọi người tra hỏi đó là ai? Phải “người iêu”không thì cô xấu hổ cười và nói đó chỉ là một người bạn. Nhưng những cử chỉ, hành động của cô quan tâm đặc biệt tới anh mọi người chưa bao giờ thấy. Và dù dấu kín nhưng ánh mắt cô làm mọi người phải nghi ngờ. Ừ, cô đang nói dối , nói dối mọi người và nói dối chính mình. Ước gì với cô đó chỉ là một người bạn bình thường để cô không phải chờ đợi. Và trái tim cô không phải đau đớn khi biết anh đang đau khổ vì Tâm, một người cùng lớp với cô và anh năm nào.
Mùa đông năm ấy anh chạy xe suốt đêm để về Gia Lai, người anh chỉ có một chiếc áo sơ mi mỏng manh, nó không đủ ấm đủ suốt đêm đó anh ngồi chờ sáng để được gặp người con gái ấy. Chẳng biết đã xảy ra chuyện gì mà lúc anh trở lại Sài Gòn trong tình trạng gần như kiệt sức. Anh ốm một trận như tê liệt cả thể chất và tinh thần. Thảo biết anh ốm rủ cả phòng sang thăm anh. Vì cũng là ngày sinh nhật của anh.Tự tay cô làm những chiếc bánh rau câu giản dị, tự cô làm tấm thiệp tặng anh và tự cô đi làm đĩa một bài hát mà cô yêu thích “ Forever”. Tất cả cô muốn tặng anh dù cô biết anh đang đau khổ vì người con gái khác và chính trái tim cô cũng đã nát tan rồi. Anh gầy gò, suy sụp làm cô nhìn thấy mà nghẹn ngào, nước mắt rơi lã chã. Tối đó cô trở về trong niềm hân hoan vui sướng vì cô đã làm những điều cô muốn riêng tặng anh.
Mỗi tối thứ 7 anh sang cô đều nấu những món ăn anh thích và cùng cả phòng đi ăn kem quán nhà thờ. Đêm Sài Gòn thật mát mẻ, dễ chịu, nó cũng dễ chịu như những ngày cô đạp xe cùng anh Thủ Đức dưới cái nắng chói chang. Nhìn cô mồ hôi chảy dòng trên má anh gọi cô là mèo ướt. Cô thích anh gọi như thế. Nhưng chỉ thế thôi bởi trong anh cô chỉ là một người bạn, một người em không hơn không kém. Tối mùng 8 tháng 3 cô nhận món quà từ anh là những từ như thế. Cô không gượng dậy nổi nữa. Những bậc cầu thang lâu nay cô đi hai bậc một thì hôm nay cô lại thấy nó cao vô cùng. Cô phải vịn tay để khỏi ngã, và khi lên chiếc giường tầng của mình cô phải dùng hết sức bình sinh.
Tháng đó cô ốm một trận nặng. Cả phòng cuống quýt đưa cô đi bênh viện trong đêm. Những ngày ấy anh không sang có lẽ vì anh quá bận. Cô nửa muốn anh tới thăm nửa muốn anh đừng xuất hiện. Cô muốn trái tim mình lành lặn sau đó có thể bình thản gặp anh như bao người bạn khác. Ngày cô tốt nghiệp và trở về làm cô giáo vùng cao cô tự hứa với mình sẽ để lại tất cả những nỗi buồn và niềm vui ở đó. Cô sẽ bắt đầu cuộc sống mới nơi ấy không có anh. Nhưng chẳng hiểu sao trái tim cô không thể lay động bởi những người con trai khác. Đồng nghiệp bảo cô kiêu căng. Người bảo cô ngốc nghếch.
Anh về ăn tết ở quê, tối 30 anh rủ cô đến nhà Hùng, người bạn thân trong nhóm năm nào. Cô ước quãng đường xa hơn để cô được ngồi sau xe anh lâu hơn. Cũng mấy năm không gặp, đã lâu lắm cái thời học sinh ngồi sau xe anh mỗi ngày. Rồi cô lại gạt đi. Đừng ước nữa, ta không có trong trái tim người ấy đâu. Cô dặn lòng như thế. Bất ngờ anh dừng xe. Chưa kịp hỏi có chuyện gì thì anh đã ôm chặt lấy cô: Mình lấy nhau nhé, lấy anh em sẽ có mọi thứ.
Chẳng hiểu sao lúc ấy cô lại từ chối anh mà nước mắt rơi lã chã. Có phải vết thương lòng của cô chưa lành lặn sau mấy năm qua. Có phải cô muốn tất cả về quá khứ không?...Anh đặt lên môi cô nụ hôn bất ngờ mà bao năm cô chờ đợi. Nhưng cô tìm mọi cách để đẩy anh ra. Cô không hiểu nổi mình nữa.
- Em đồng ý nhé
- Em xin lỗi anh.
Anh gật đầu. Mấy tháng sau anh lấy vợ, một đồng nghiệp của cô. Ngày anh lấy vợ cô cảm giác như mất mát một điều gì quan trọng thiêng liêng lắm. Cô tự hỏi vì sao mình lại thế?
Sáu năm rồi cô làm vợ một chú bộ đội đã chờ đợi cô từ ngày cô còn là nữ sinh. Cô nhớ đến cuốn truyện “Cuốn theo chiều gió”.Cô chấp nhận anh vì cô sợ cô lại là một Scarlett sẽ làm mất chàng Rhett Butler. Có lúc cô nghĩ với Tùng ta chỉ là một Rhett Butler., cũng không biết bao giờ Tùng nhận ra điều ấy. Vậy nên ta đừng làm Rhett Butler trong lòng ai đó nữa. Cô mong khi lấy Đơn cô sẽ tìm thấy hạnh phúc. Vậy là cô cưới. Đám cưới cô Tùng không đến dự. Anh chỉ gứi lời chúc hạnh phúc đến cô.
Sáu năm qua cô vẫn hết lòng vì chồng con nhưng thẳm sâu trong trái tim, một góc không ai tìm ra được, nơi đó cô giấu những kỉ niệm về Tùng. Và có lẽ Tùng cũng vậy. dù có gia đình nhưng anh luôn muốn được gặp cô để bù đắp những gì anh đã làm cô đau khổ. Anh xin cô hãy gặp anh một chút, một chút thôi. Hôm nay cũng đêm 30, nhìn con ngủ ngon giấc cô thấy lòng bình yên bất chợt. Cô đang nghĩ về những ngày đã qua, nhớ về cái ngày này của sáu năm trước. Cô nghĩ không biết lúc ấy cô ôm Tùng thật chặt, cô đón nhận nụ hôn nồng nàn ấy không biết cuộc sống của cô bây giờ thế nào? Có chật vật như cuộc sống của cô hiện tại không?. Gia đình cô hoàn toàn vô sản, hai xuất lương của hai vợ chồng khi đã trừ ngân hàng vì phải chữa bệnh cho bà nội không đủ cho bốn miệng ăn. Đơn công tác ở xa thỉnh thoảng về thăm nhà trong giây lát. Cô phải lo cho hai đứa con thơ. Đôi lúc cô cũng thấy mình như kiệt sức. Năm nay Đơn được về nhà ăn tết, lần đầu tiên đón tết đầy đủ gia đình. Đơn đang chuẩn bị mâm cơm cúng giao thừa. Thấy cô thẫn thờ, trầm ngâm anh nói;
- Em mệt thì ngủ trước đi. Anh cúng xong rồi đi ngủ.
- Không , em không sao. Em đớn giao thừa cùng anh
Đồng hồ điểm mười hai giờ, Đơn thành kính tháp nhang. Miệng anh lẩm nhẩm điều gì đó. Thảo cũng vậy cô đang cầu chúc cho mọi việc sẽ xuôn sẻ. Cả gia đình cô một năm mới thành công. Thắp nhang xong Đơn bước xuống bên vợ. Pháo hoa ngoài phố đã rực sáng bầu trời. Đơn ôm chặt Thảo trong tiếng reo vui:
- Vợ ơi tết đến rồi. Còn Thảo lần đầu tiên được đón tết bên chồng. Trong vòng tay Đơn cô thấy thật ấm áp, bình yên. Cảm giác có gì đó thật mạnh liệt, rộn ràng, vui sướng. Cô ứa nước mắt. Những giọt nước mắt của niềm vui trong ngày đoàn tụ. Cô chợt nhớ Tùng, cô đã hiểu ra giao thừa của sáu năm về trước. Tại sao lúc ấy cô vẫn yêu anh mà không dám làm vợ anh. Hạnh phúc đến bên tay mà cô không dám đón nhận. Vì cô thiếu một niềm tin, cô sợ khi thành hiện thực nó sẽ phũ phàng khắc nghiệt, sợ giấc mơ long lanh của cô sẽ tan biến, sợ trong trái tim Tùng còn bóng hình ai đó không phải là cô…Cô sợ. Còn với Đơn cô đầy đủ một niềm tin. Trái tim cô vang lên lời của sáu năm về trước. Tùng ơi hãy khép lại mười mấy năm qua nhé. Hạnh phúc bên ta đó thôi. Anh hãy trân trọng nó. Em cũng vậy. Em xin lỗi anh! Cô đang hòa theo giai điệu ca khúc Happy new year. Ừ mai là một ngày mới, một năm mới. Chúc mừng năm mới.
Sửa lần cuối bởi điều hành viên: