• Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn Kiến Thức tổng hợp No.1 VNKienThuc.com - Định hướng VN Kiến Thức
    -
    HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN

Đề: " Kể một kỷ niệm đáng nhớ về mẹ "

ĐỀ : KỂ MỘT KỶ NIỆM ĐÁNG NHỚ NHẤT VỀ MẸ
BÀI 1
Tất cả bà mẹ trên đời này đều yêu thương con cái của mình . Em đã từng nghĩ mình là người bất hạnh nhất vì không dc mẹ trao cho tình thương .Cho đến một năm trước ....
Từ nhỏ ba mẹ vì bận bịu công việc nên không có thời gian dành cho em vì vậy tình cảm cũng không dc bồi đắp .Hôm đó ba đi công tác sớm , chỉ có mẹ và em ở nhà .E đưa cho mẹ giấy họp phụ huynh nhưng mẹ bảo :
- Hôm nay mẹ có công việc gấp, nhưng thứ này không đi cũng đâu sao !
Em nghe vậy rất buồn , rồi bỗng nhiên trả lời :
- Không!Không!Không! Việc học của con àm mẹ nói không sao!Mẹ có phỉa là mẹ cảu con không ?
Nói rồi em chạy thẳng đến trường .Vào tới cổng , em gặp mấy đứa bạn cá biệt trong lớp , gặp em chúng hỏi :
- Ê ! Đ i chơi với tụi tao không ?
Em trả lời :
-Không!Tôi còn đi học nữa
Nghe xong tụi nó bĩu môi:
-Trời ơi !Mày học vậy không chán sao ?có ai khen mày không?
Vừa mới cãi nhau với mẹ lại nghe tụi nó nói vậy, em bảo:
Được!Đ i thì đi!
Đi với mấy bạn tuy rất đông người nhưng những trò quậy phá của nó không hợp với em tí nào. Em cảm thấy sáng nay mình cũng không đúng nên quyết định về sẽ xin lỗi mẹ.
về đến nhà em chưa kịp xin lỗi thì mẹ bước ra đánh em một cái rồi mắng :
- Con đi đâu này hôm nay?Thầy giáo gọi về nói hôm nay con không đến lớp.
Em bật khóc chạy ra khỏi nhà .Em chạy đến công viên gần nhà và ngồi ở một băng ghế đá .Đã tối nên công viên không còn ai, 1 mình em ngồi khóc. Em cứ khóc , không biết mưa từ lúc nào , đến lúc định thần lại thì đã ướt hết .Em buồn bã trở về nhà nhưng hko6ng hiểu sao càng bước đầu óc càng quay cuồng .Về đến nhà thì em bị ngất .Lúc đó em nghe tiếng cảu mẹ gọi dù rất nhỏ " Thúy ! Con sao vậy ?" Rồi không biết gì nữa .Lúc tỉnh dậy em thấy mình đang nằm trên giường khăn chườm trên đầu , thao nước kế bên và điều em không ngờ tới là mẹ đang nằm gục bên giường .Em khẽ lay mẹ dậy , vừa nhìn thấy em mẹ ôm chầm lấy vửa khóc vừa nói :
-Con không sao rồi ! Mẹ tưởng con có chuyện gì .Tốt quá rồi!Tốt rồi! Lúc đó không biết sao nước mắt cứa rơi xuống . EM đã b iết được mẹ thương em như thế nào .Từ hôm đó mẹ cũng sắp xếp và giành nhiều thời gian cho em hơn.
Em nghĩ rằng không có bà mẹ nào mà không thương con .Mỗi người có một cách thương khác nhau , một cách biểu hiện khác nhau .Kỷ niệm đầu tiên với mẹ luôn in sâu trong tâm trí em

BÀI 2

Những năm tháng tuổi thơ đang vội vã qua nhanh . Vừa đó thôi mà tôi đã bước vào đại học .Nhớ ngày nào mới bước tới cổng trường , tay cứ níu chặt không chịu rời bàn tay mẹ .Những kỉ niệm ấy giống như vừa mới xảy ra ngày hôm qua .Nhưng đối với tôi kỉ niệm đáng nhớ nhất và ân hận nhất là việc tôi đã làm cho ẹm buồn . Đó là một hành động thiếu suy nghĩ của tôi : ném đá vào đầu bạn.
Hôm đó , tôi cùng mấy đứa trẻ trong làng chơi chọi đá. Chúng tôi chơi rất hăng say thì bỗng một cái " bốp". Hòn đá rơi chugn1 đầu của bạn Mi. Bnạ Mi khóc lên vì cái đau đớn .Tôi sợ quá tay hca6n run lẩy bẩy , kh6ong biết làm thế nào. Sau đó tôi cùng mấy đứa trẻ trong làng đưa về .Bố mẹ của Mi lập tức đưa bạn ấy đến bệnh viện .Mi bị khâu 4 mũi, trong thật tội nghiệp. Bố mẹ tôi đã phải đền cho nàh bạn Mi một khoản tiền khá lớn , cònm ua quà bánh để thăm hỏi. Tôi đã đến nhà Mi xin lỗi và cả gia đình bạn ấy cũng đã tha lỗi cho tôi .Tôi cũng cảm thấy trong lòng nhẹ đi bớt phần nào . Chiều hôm đó, tôi đang ngồi học bài thì nghe mẹ gọi tôi với một giọng rất bực tức .Đúng vậy, mẹ đã mắng tôi một trấn nhớ đời ,Tôi tức lắm vì nghĩ rằng mẹ khong còn thương tôi nữa .Tối hôm đáo , tôi ăn cơm xong thì lẻn đi chơi cùng với Lan Anh ,Tôi cố tình về muộn để cho mẹ lo lắng cho tôi và ân hận về hành động cảu mình .
Tôi đã nép ngoài cửa nhưng không giám bước vào nhà .Tôi nhìn qua khe cửa thì thấy mẹ tôi đang đọc báo, thi thoảng lại nhìn ra ngoài cửa xem tôi về chưa . Bỗng trên khuôn mặt hiền từ của mẹ nhòa lên hai hàng nước mắt .Chắc có lẽ mẹ khóc vì có một người con hu đốn, không nghe lời như tôi. Thì ra mẹ không có ghét mình , chỉ tại mình tự suy diễn ra thôi .Mẹ làm như thế chỉ là giáo dục mình, tục ngữ có câu :"Thương cho roi cho giọt, ghét cho ngọt cho bùi ".Tôi bước vòa cửa .Mẹ vội lau nước mắt hỏi tôi:
- Sao hôm nay con đi chơi về muộn thế ?Khuya rồi con gái về muộn là không tốt đâu
Tôi biết mẹ cố tình giấu nước mắt . Tôi òa lên khóc và xin lỗi mẹ tôi .Còn mẹ âu yếm và đã tha lỗi cho tôi.
Không có gì cao quý , thiêng liêng bằng tấm lòng bao la cảu mẹ. Mẹ như là một mái nhà che chở cho tôi những lúc vui buồn.Tôi rất ân hận về việc làm của mình . tôi hứa tôi sẽ học tập thật tốt cho mẹ vui lòng
CÁC BẠN ƠI Ở TRÊN LÀ HAI ĐỀ MÀ ĐỨA EM MÌNH VỪA LÀM
NÓ KẾU MÌNH NHẬN XÉT DÙM NHƯNG MÌNH NGU VĂN LẮM NÊN NHỜ ĐẾN CÁC BẠN
MIK ĐÁNH 2 BÀI TRÊN MỎI MUỐN GÃY TAY LUN
khi%20(46).gif
khi%20(46).gif
khi%20(46).gif
khi%20(46).gif

NÊN MONG CÁC BẠN NHẬN XÉT THẬT RÕ, CHI TIẾT VỀ CÂU CÚ, TỪ NGỮ
GIÚP NHE~! TỚ CHÂN THÀNH CẢM ƠN
 
Sống trên đời này chúng ta có thể thiếu bất cứ thứ gì nhưng không thể sống thiếu một mái ấm gia đình và thiếu một người mẹ. “Mẹ”! Từ thiêng liêng ấy đã làm ấm lòng bao người con. Mẹ là người không bao giờ mệt mỏi luôn kiên trì dạy dỗ, nuôi nấng ta từ thuở lọt lòng đến khi trưởng thành, và khi con bước trên đường đời thì mẹ vẫn âm thầm lặng lẽ dõi theo sát dấu chân con, sẵn sàng giơ vòng tay ấm áp làm chỗ dựa tinh thần vững chắc mỗi khi con vấp ngã. Và mẹ em cũng giống biết bao người mẹ khác trên đời này, giản dị và rất yêu thương con. Nhân ngày 8-3 hôm nay, em xin kể lại một kỉ niệm về người mẹ mà em yêu quý nhất trên cõi đời này, và hi vọng rằng đây sẽ là một món quà nhỏ con gửi đến mẹ và các bà mẹ trên thế gian này trong ngày đặc biệt hôm nay.
 
HAIZZ - BÙN - TƯỞNG ĐÂU NHẬN XÉT chứ

Sống trên đời này chúng ta có thể thiếu bất cứ thứ gì nhưng không thể sống thiếu một mái ấm gia đình và thiếu một người mẹ. “Mẹ”! Từ thiêng liêng ấy đã làm ấm lòng bao người con. Mẹ là người không bao giờ mệt mỏi luôn kiên trì dạy dỗ, nuôi nấng ta từ thuở lọt lòng đến khi trưởng thành, và khi con bước trên đường đời thì mẹ vẫn âm thầm lặng lẽ dõi theo sát dấu chân con, sẵn sàng giơ vòng tay ấm áp làm chỗ dựa tinh thần vững chắc mỗi khi con vấp ngã. Và mẹ em cũng giống biết bao người mẹ khác trên đời này, giản dị và rất yêu thương con. Nhân ngày 8-3 hôm nay, em xin kể lại một kỉ niệm về người mẹ mà em yêu quý nhất trên cõi đời này, và hi vọng rằng đây sẽ là một món quà nhỏ con gửi đến mẹ và các bà mẹ trên thế gian này trong ngày đặc biệt hôm nay.
tờ cần bn đcọ và sửa sai cho cái đề trên OK ??:upset::apologetic::apologetic::apologetic::apologetic:
 
ĐỀ : KỂ MỘT KỶ NIỆM ĐÁNG NHỚ NHẤT VỀ MẸ

BÀI 1

Tất cả bà mẹ trên đời này đều yêu thương con cái của mình .

Tôi đã từng nghĩ mình là người bất hạnh nhất vì không được mẹ trao cho tình thương . Cho đến một năm trước ....
Từ nhỏ ba mẹ vì bận bịu công việc nên không có thời gian dành cho em vì vậy tình cảm cũng không dc bồi đắp . Hôm đó ba đi công tác sớm , chỉ có mẹ và tôi ở nhà . Tôi đưa cho mẹ giấy họp phụ huynh nhưng mẹ bảo :
- Hôm nay mẹ có công việc gấp, nhưng thứ này không đi cũng đâu sao !
Tôi nghe vậy thấy lòng mình trùng xuống và rất buồn. Rồi bỗng nhiên tôi trả lời :
- Không!Không!Không! Việc học của con mà mẹ nói không sao! Mẹ có phải là mẹ của con không ?
Nói rồi em chạy thẳng đến trường . Vào tới cổng , em gặp mấy đứa bạn cá biệt trong lớp , gặp em chúng hỏi :
- Ê ! Đ i chơi với tụi tao không ?
Em trả lời :
-Không!Tôi còn đi học nữa
Nghe xong tụi nó bĩu môi:
-Trời ơi !Mày học vậy không chán sao ?có ai khen mày không?
Vừa mới cãi nhau với mẹ lại nghe tụi nó nói vậy, tôi bảo:
Được! Đi thì đi!
Đi với mấy bạn tuy rất đông người nhưng những trò quậy phá của nó không hợp với tôi tí nào. Em cảm thấy sáng nay mình cũng không đúng nên quyết định về sẽ xin lỗi mẹ.
về đến nhà em chưa kịp xin lỗi thì mẹ bước ra đánh em một cái rồi mắng :
- Con đi đâu này hôm nay?Thầy giáo gọi về nói hôm nay con không đến lớp.
Tôi bật khóc chạy ra khỏi nhà .

Tôi chạy đến công viên gần nhà và ngồi ở một băng ghế đá . Đã tối nên công viên không còn ai, 1 mình ngồi khóc. Tôi cứ khóc , không biết mưa từ lúc nào , đến lúc định thần lại thì đã ướt hết . Tôi buồn bã trở về nhà nhưng không hiểu sao càng bước đầu óc càng quay cuồng .Về đến nhà thì tôi bị choáng và lả dần rồi không biết gì nữa . Lúc đó tôi chỉ còn nghe tiếng của mẹ gọi dù rất nhỏ " Thúy ! Con sao vậy ?" Rồi không biết gì nữa .

Lúc tỉnh dậy tôi thấy mình đang nằm trên giường khăn chườm trên đầu , thao nước kế bên và điều tôi không ngờ tới là mẹ đang nằm gục bên giường . Khẽ lay mẹ dậy , vừa nhìn thấy tôi mẹ ôm chầm lấy vửa khóc vừa nói :

-Con không sao rồi ! Mẹ tưởng con có chuyện gì .Tốt quá rồi!Tốt rồi!

Lúc đó không biết sao nước mắt mình cứ rơi xuống . Tôi chợt nhận ra mẹ thương yêu mình như thế nào .Từ hôm đó mẹ cũng sắp xếp và giành nhiều thời gian cho tôi hơn.

Kỷ niệm sâu đậm với mẹ luôn in sâu trong tâm trí tôi như thế. Tôi nghĩ rằng không có bà mẹ nào mà không thương con .Mỗi người có một cách thương khác nhau , một cách biểu hiện khác nhau .
 
Hay quá trời quá đất mà, còn nhỏ mà viết vậy là tốt lắm r á bạn ơi!
Nội dung hay, xúc động mà có giá trị nhân văn cao nữa.
Từ ngữ: sinh động, phong phú. Nhưng mà lời thoại và diễn tả hơi nhiều, quan điểm cá nhân chưa có.
Bài làm cần mở bài, thân bài, kết bài chia rõ, phân rõ ràng đàng hoàng. Đánh máy như bạn thì như viết truyện ý chư hỏng phải 1 bài văn hi.
Bài văn xúc tích, ngắn gọn, cảm xúc nói chung là hay đó ạ. Cần trau chuốt từ ngữ hơn một chút nữa thôi thì rất rất tuyệt ạ, hì
 

Chủ đề mới

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top