T
Tuyền Nguyễn
Guest
View attachment 15346
Tóc quăn quăn như lông chó xù.
Xách bóp đầm không có đồng xu…”
Tiếng hát lồng lộng, nhịp nhàng của lũ bạn đuổi theo Nhiên bén gót, dù nó chạy tuốt ra nhà sau, ngồi thụp xuống ở một góc tối. Nhiên úp mặt lên gối, hai tay ôm lấy cái đầu…tóc quăn.
Nhiên khóc thỏa thê, đến mệt mới chịu nghỉ. Cảm thấy nhẹ nhỏm, bao nhiêu bực tức trong lòng Nhiên trôi theo nước mắt, chảy ra ngoài. Bây giờ Nhiên tưởng như chẳng có gì xảy ra. Dù tóc vẫn quăn trên đầu. Bật dậy, Nhiên nghênh nghênh mặt, lầm bầm một mình:
- Không thèm quê! Không thèm mắc cỡ nữa. Tóc quăn rồi chết ai chưa? Xấu ai chưa ?
Nhưng rõ ràng mái tóc đã làm Nhiên xấu đi mấy lần. Nhiên đâu muốn vậy. Lỗi tại chị Yên. Chị Yên là thủ phạm tàn phá “dung nhan mùa xuân “ của Nhiên.
Hôm qua, chị Yên trịnh trọng tuyên bố:
- Ta cương quyết đoạn tuyệt dĩ vãng. Không thèm…nhớ. Không thèm …yêu! Hắn là cái mốc xì gì chứ? Đừng hòng làm ta đau khổ. Ta sẽ cho hắn thấy lòng ta đã thay đổi. Kể từ giờ phút nầy!
Và chị đã bắt đầu từ … mái tóc. Chị xin phép mẹ cho chị uốn tóc. Mặc cho bà ngọai ca cẩm:
- Cái răng cái tóc là góc con người. Tụi bây ngu quá !
Chị không màng lời khuyên của mẹ:
- Mái tóc dài là nguồn cảm hứng của biết bao văn nhân, thi sĩ.
Chị Yên vẫn khăng khăng:
- Kệ, người đẹp thì tóc kiểu nào cũng đẹp !
Nhiên lật đật xía vô:
- Nhưng chị đâu có…
Chị Yên quát:
- Đâu có gì, hả?
- Ơ… đâu có xấu! Chị cũng … đèm đẹp chứ bộ!
Bĩu môi, chị Yên nghênh mặt:
- Đèm đẹp là sao hả, con quỉ? Mau thay quần áo để theo … hộ ống tao nè!
Nhiên cằn nhằn:
- Uốn tóc có gì nguy hiểm mà phải hộ tống?
- Tao… mắc cỡ. Đi một mình thẹn chết! - Chị cười lõn lẽn.
Mẹ thở dài:
- Thôi, chìu chị đi con. Mấy ngày nay nó nằm mẹp mới ngóc dậy, mẹ khổ quá!
Tức ấm ách mà Nhiên không dám cãi mẹ. Nhiên thương mẹ lắm. Từ ngày ba mất đến giờ, một mình mẹ gồng gánh nuôi cả nhà. Có mấy ông ve vãn nhưng mẹ không màng. Vì vậy, ai cũng quí trọng mẹ, không muốn làm mẹ buồn lòng. Nhiên theo chị tới tiệm uốn tóc.
Vừa tới cửa, mùi khai đã xộc vào mũi. Chị Yên chợt dùng dằng chưa chịu bước vào. Nhiên nhìn chị đăm đăm:
- Chị đổi ý rồi phải không?
- Hứ, còn lâu! Tao nói một là một, hai là hai. Vô!
Cảnh tượng ngộ nghĩnh bày ra trước mắt hai chị em Nhiên. Căn phòng chỉ độ hai mươi mét vuông mà chứa hơn hai chục người. Ghế cao, ghế dựa, ghế … xúp đủ loại. Chỗ nào cũng có người và… tóc. Hai ba người vây lấy một cái đầu. Chỗ thì cắt, uốn. Chỗ thì sấy, chải tém… Nhìn phát chóng mặt. Những cái đầu xoăn tít vừa được tháo ống quấn còn bốc mùi khai ngấy khiến cho bộ mặt kỳ kỳ làm sao! Nhiên buột miệng:
- Eo ơi, ớn quá !
Mặt chị Yên cũng tái mét, tay chị siết chặt tay Nhiên :
- Về, Nhiên ơi !
Không còn kịp. Một chú thợ đã đến trước mặt chị Yên, nhoẻn cười, giọng ẻo lã như con gái :
- Xời ơi, hai cô bé! Vô đây hai cô bé !
Chú kéo tay chị Yên đến chỗ ghế trống, trước tấm gương to:
- Bé uốn kiểu gì?
Chị Yên ấp úng:
- Em… không biết …?
Chú thợ gõ nhẹ cây lượt lên đầu chị Yên, giọng ngọt ngào:
- Không sao, để anh chọn kiểu cho. Bảo đảm đẹp hết ý!
Nhưng chị Yên đứng bật dậy, chỉ vào Nhiên:
- Em của em cần uốn chứ không phải em.
Quay sang Nhiên chú tươi cười, giọng thân thiện:
- Chào bé! Ngồi xuống, ngồi xuống đây!
Nhiên bị đẩy ngồi xuống chiếc ghế mà chị Yên vừa nhổm dậy:
- Bé uốn kiểu gì đây?
- Ơ… Em hổng biết…
- Được rồi, được rồi, để chú Xín lo cho. Rồi bé sẽ phải ngạc nhiên.
Không đợi cho Nhiên nói lời nào nữa, chú Xín lấy cái khăn trắng quàng lên vai Nhiên. Chụp lấy chai nước lã, chú xịt lia lịa lên tóc Nhiên. Loáng cái, ướt chèm nhẹp. Tay trái cầm lược, tay phải cầm kéo, chú Xín quét những nhát lược khéo léo, tay kia lia kéo.Tóc rơi rào rào. Nhiên chưa kịp hoàn hồn thì đã trông thấy khuôn mặt mình lạ hoắc hiện ra trong kiếng. Xoay qua chị Yên, chú bảo:
- Bé ngồi chơi, chờ một chút mấy cô thợ uốn tóc cho em của bé.
Chị Yên kéo cái ghế đẩu đến cạnh Nhiên, ngồi xuống:
- Trông mày cũng đèm đẹp chứ bộ!
Nhiên tức gần chết mà không dám cãi, dù sao cũng ở chỗ đông người. Nhiên nhớ lời ngoại dặn: “Đừng để người ngoài biết chuyện nhà, họ cười”.
Gần nửa giờ mới có hai cô thợ tới quấn tóc cho Nhiên. Có lẽ họ mới học nghề nên làm trầy trật mãi mới xong. Chú Xín lâu lâu chạy tới an ủi Nhiên:
- Bé đừng lo, hai chị tuy mới vào nghề nhưng có hoa tay lắm.
Khi họ hoàn thành “ tác phẩm” thì Nhiên bỗng thấy mình biến thành một con bé khác, lạ hoắc.Tóc xoăn tít, bung ra khiến cho đầu Nhiên tròn như một cái thúng con con. Vậy mà chú Xín lại hít hà:
- Xời ơi… đẹp quá trời!
Chị Yên che miệng cười khúc khích, Nhiên nỗi cáu:
- Đẹp cái mốc xì! Lựa kiểu gì mà thấy ghê quá trời. Sao chú không uốn kiểu kia cho tui?
Nhiên trỏ tay chỉ những mái tóc đẹp đang được chải, sấy ở gần đó. Chú Xín cười cười:
- Kiểu này hợp với bé hơn.
Không thèm nói lời nào nữa, Nhiên ngoe nguẩy bỏ ra cửa, mặc cho chị Yên kêu to:
- Nhiên, chờ chị trả tiền đã!
Người đầu tiên trông thấy Nhiên ở đầu hẽm là thằng Thinh. Nó trợn mắt, ngoác mồm ra cười:
- Úi cha! Ai vậy kìa? Phải bạn không Nhiên?
Nổi nóng, Nhiên trợn mắt:
- Chị mầy chớ ai?
- Tưởng người …Phi Châu.
- Phi … phi cái đầu mày.
Nhiên bỏ đi trong khi Thinh oang oang cái miệng:
- Tụi bây ơi! Ra đây coi con Nhiên nè!
Nhiên co giò phóng như bay vô nhà, va phải cái ghế, té đánh rầm. Bà ngoại đang ngồi gói kẹo mãng cầu, giật mình, thảng thốt bảo:
- Trời, mày đó hả Nhiên? Tao tưởng con điên nào vô nhà chớ, hết hồn hết vía hà.
Nhiên òa khóc khi thấy chị Yên yểu điệu vào nhà. Mẹ hết nhìn chị trân trối lại quay sang nhìn Nhiên:
- Ủa, sao vậy hả…?
Chị Yên thản nhiên đáp:
- Dạ, con đổi ý rồi, vẫn để tóc thề cho mẹ vui.
Nhiên chạy vô buồng, úp mặt xuống gối, nức nở. Ngoài kia mẹ bảo:
- Tội nghiệp con bé ,
- Sao con lựa cho em kiểu gì mà quăn quá trời!
- Nó con nít con nôi, nhằm nhò gì. Kiểu này đỡ tốn tiền lắm, ba năm còn chưa hết quăn.
Thúng còn chưa úp được miệng voi, huống chi miệng của thằng Thinh. Lát sau, đã có vài đứa bạn giả bộ đến mượn tập. Đang cáu, Nhiên quát:
- Không cho mượn, học hành gì mà cứ mượn tập của người ta chép.
Bị quê, nhóm bạn sanh tức, chúng nghĩ ra bài hát ”động trời” để trêu ghẹo Nhiên:
Tóc quăn quăn như lông chó xù
Xách bóp đầm không co đồn xu.. xách bóp.
Mấy ngày nay Nhiên chầm dầm chừ bự suốt ngày. Cô bé không thèm nói chuyện với ai. Chị Yên biết lỗi nên chìu chuộng Nhiên đủ thứ. Chị cho Nhiên tiền ăn quà vặt còn may đồ mới cho Nhiên. Vậy mà Nhiên vẫn chưa nguôi ngoai. Mỗi khi nhìn vào gương, Nhiên muốn khóc. Bây giờ chỉ cần môi Nhiên dày lên một tý, tròng đen ít hơn, tròng trắng lan rộng thì Nhiên biến thành một con bé Châu Phi. Đã vậy, chị Yên còn khoe đã hết giận anh Thái vì anh bảo:
“Tóc em dài em cài hoa lý
Em mím miệng cười, anh để ý anh thương”
Dù chị không hề cài cái hoa nào trên tóc. Chị Yên biết anh nói dối nhưng chị vẫn tin. Mới đây, anh Thái lò dò đến rủ chị đi chợ Tết. Chị Yên diện chiếc áo dài lụa vàng óng ả, tóc bỏ xỏa, trông đẹp làm sao! Nhiên bỗng hết giận. Cảm thấy hài lòng vì mình bị bắt … hy sinh cái đầu cũng không đến nỗi tiếc. Nhiên cũng biết tóc mình xấu ỉn, trước đây nó hoe vàng như râu bắp, ngọn tóc còn chẻ đôi, lưa thưa rũ xuống vai. Xén ngang, uốn quăn cũng vậy thôi. Bề nào cũng …xấu nhưng xấu theo kiểu khác.
- Hù !
Giật mình, Nhiên quay lại bắt gặp khuôn mặt lém lỉnh của Thinh giữa những khuôn mặt ngô nghê của lũ bạn. Thinh nheo mắt:
- Đi chợ Tết với tụi nầy nghen !
Lắc đầu, Nhiên trề môi:
- Đầu quăn, mắc cỡ thí mồ, đã vậy không có đồng xu nào thì đi chợ làm chi cho mất công ?
Thinh phì cười:
- Tụi nầy cũng đâu có xu nào.Tụi mình đi xem cho biết. À, tao nghĩ ra một cách rồi, tụi mình tới chợ hoa. Bữa nay là ba mươi Tết, họ phải về rước ông bà, thế nào cũng còn ế vài chậu. Họ bỏ, tụi mình lượm. Năm ngoái tao lượm được mấy chậu cúc, tuy hoa hơi thưa nhưng cũng là hoa. Mẹ tao mừng quýnh.
Đúng như dự đoán của Thinh. Chợ hoa vẫn còn la liệt hoa. Người ta đặt những chậu hoa ế lên những chiếc giường tre được mấy chiếc xe lôi thồ. Người ta chở hoa về … vườn. Bọn nhiên nhìn theo tiếc ngơ, tiếc ngẩn.
Bỗng, tiếng chuông nhà thờ đỗ dồn dập, hòa lẫn tiếng chuông chùa ngân nga, tiếng máy xe nổ giòn giã, tiếng cười nói vang lừng. Cả bọn nhìn nhau, reo lên :
- Giao thừa !
Nhiên bỗng dưng hồi hộp. Cô bé vuốt tóc, mỉm cười. Mùa xuân đang ở thật gần!
Tóc quăn quăn như lông chó xù.
Xách bóp đầm không có đồng xu…”
Tiếng hát lồng lộng, nhịp nhàng của lũ bạn đuổi theo Nhiên bén gót, dù nó chạy tuốt ra nhà sau, ngồi thụp xuống ở một góc tối. Nhiên úp mặt lên gối, hai tay ôm lấy cái đầu…tóc quăn.
Nhiên khóc thỏa thê, đến mệt mới chịu nghỉ. Cảm thấy nhẹ nhỏm, bao nhiêu bực tức trong lòng Nhiên trôi theo nước mắt, chảy ra ngoài. Bây giờ Nhiên tưởng như chẳng có gì xảy ra. Dù tóc vẫn quăn trên đầu. Bật dậy, Nhiên nghênh nghênh mặt, lầm bầm một mình:
- Không thèm quê! Không thèm mắc cỡ nữa. Tóc quăn rồi chết ai chưa? Xấu ai chưa ?
Nhưng rõ ràng mái tóc đã làm Nhiên xấu đi mấy lần. Nhiên đâu muốn vậy. Lỗi tại chị Yên. Chị Yên là thủ phạm tàn phá “dung nhan mùa xuân “ của Nhiên.
Hôm qua, chị Yên trịnh trọng tuyên bố:
- Ta cương quyết đoạn tuyệt dĩ vãng. Không thèm…nhớ. Không thèm …yêu! Hắn là cái mốc xì gì chứ? Đừng hòng làm ta đau khổ. Ta sẽ cho hắn thấy lòng ta đã thay đổi. Kể từ giờ phút nầy!
Và chị đã bắt đầu từ … mái tóc. Chị xin phép mẹ cho chị uốn tóc. Mặc cho bà ngọai ca cẩm:
- Cái răng cái tóc là góc con người. Tụi bây ngu quá !
Chị không màng lời khuyên của mẹ:
- Mái tóc dài là nguồn cảm hứng của biết bao văn nhân, thi sĩ.
Chị Yên vẫn khăng khăng:
- Kệ, người đẹp thì tóc kiểu nào cũng đẹp !
Nhiên lật đật xía vô:
- Nhưng chị đâu có…
Chị Yên quát:
- Đâu có gì, hả?
- Ơ… đâu có xấu! Chị cũng … đèm đẹp chứ bộ!
Bĩu môi, chị Yên nghênh mặt:
- Đèm đẹp là sao hả, con quỉ? Mau thay quần áo để theo … hộ ống tao nè!
Nhiên cằn nhằn:
- Uốn tóc có gì nguy hiểm mà phải hộ tống?
- Tao… mắc cỡ. Đi một mình thẹn chết! - Chị cười lõn lẽn.
Mẹ thở dài:
- Thôi, chìu chị đi con. Mấy ngày nay nó nằm mẹp mới ngóc dậy, mẹ khổ quá!
Tức ấm ách mà Nhiên không dám cãi mẹ. Nhiên thương mẹ lắm. Từ ngày ba mất đến giờ, một mình mẹ gồng gánh nuôi cả nhà. Có mấy ông ve vãn nhưng mẹ không màng. Vì vậy, ai cũng quí trọng mẹ, không muốn làm mẹ buồn lòng. Nhiên theo chị tới tiệm uốn tóc.
Vừa tới cửa, mùi khai đã xộc vào mũi. Chị Yên chợt dùng dằng chưa chịu bước vào. Nhiên nhìn chị đăm đăm:
- Chị đổi ý rồi phải không?
- Hứ, còn lâu! Tao nói một là một, hai là hai. Vô!
Cảnh tượng ngộ nghĩnh bày ra trước mắt hai chị em Nhiên. Căn phòng chỉ độ hai mươi mét vuông mà chứa hơn hai chục người. Ghế cao, ghế dựa, ghế … xúp đủ loại. Chỗ nào cũng có người và… tóc. Hai ba người vây lấy một cái đầu. Chỗ thì cắt, uốn. Chỗ thì sấy, chải tém… Nhìn phát chóng mặt. Những cái đầu xoăn tít vừa được tháo ống quấn còn bốc mùi khai ngấy khiến cho bộ mặt kỳ kỳ làm sao! Nhiên buột miệng:
- Eo ơi, ớn quá !
Mặt chị Yên cũng tái mét, tay chị siết chặt tay Nhiên :
- Về, Nhiên ơi !
Không còn kịp. Một chú thợ đã đến trước mặt chị Yên, nhoẻn cười, giọng ẻo lã như con gái :
- Xời ơi, hai cô bé! Vô đây hai cô bé !
Chú kéo tay chị Yên đến chỗ ghế trống, trước tấm gương to:
- Bé uốn kiểu gì?
Chị Yên ấp úng:
- Em… không biết …?
Chú thợ gõ nhẹ cây lượt lên đầu chị Yên, giọng ngọt ngào:
- Không sao, để anh chọn kiểu cho. Bảo đảm đẹp hết ý!
Nhưng chị Yên đứng bật dậy, chỉ vào Nhiên:
- Em của em cần uốn chứ không phải em.
Quay sang Nhiên chú tươi cười, giọng thân thiện:
- Chào bé! Ngồi xuống, ngồi xuống đây!
Nhiên bị đẩy ngồi xuống chiếc ghế mà chị Yên vừa nhổm dậy:
- Bé uốn kiểu gì đây?
- Ơ… Em hổng biết…
- Được rồi, được rồi, để chú Xín lo cho. Rồi bé sẽ phải ngạc nhiên.
Không đợi cho Nhiên nói lời nào nữa, chú Xín lấy cái khăn trắng quàng lên vai Nhiên. Chụp lấy chai nước lã, chú xịt lia lịa lên tóc Nhiên. Loáng cái, ướt chèm nhẹp. Tay trái cầm lược, tay phải cầm kéo, chú Xín quét những nhát lược khéo léo, tay kia lia kéo.Tóc rơi rào rào. Nhiên chưa kịp hoàn hồn thì đã trông thấy khuôn mặt mình lạ hoắc hiện ra trong kiếng. Xoay qua chị Yên, chú bảo:
- Bé ngồi chơi, chờ một chút mấy cô thợ uốn tóc cho em của bé.
Chị Yên kéo cái ghế đẩu đến cạnh Nhiên, ngồi xuống:
- Trông mày cũng đèm đẹp chứ bộ!
Nhiên tức gần chết mà không dám cãi, dù sao cũng ở chỗ đông người. Nhiên nhớ lời ngoại dặn: “Đừng để người ngoài biết chuyện nhà, họ cười”.
Gần nửa giờ mới có hai cô thợ tới quấn tóc cho Nhiên. Có lẽ họ mới học nghề nên làm trầy trật mãi mới xong. Chú Xín lâu lâu chạy tới an ủi Nhiên:
- Bé đừng lo, hai chị tuy mới vào nghề nhưng có hoa tay lắm.
Khi họ hoàn thành “ tác phẩm” thì Nhiên bỗng thấy mình biến thành một con bé khác, lạ hoắc.Tóc xoăn tít, bung ra khiến cho đầu Nhiên tròn như một cái thúng con con. Vậy mà chú Xín lại hít hà:
- Xời ơi… đẹp quá trời!
Chị Yên che miệng cười khúc khích, Nhiên nỗi cáu:
- Đẹp cái mốc xì! Lựa kiểu gì mà thấy ghê quá trời. Sao chú không uốn kiểu kia cho tui?
Nhiên trỏ tay chỉ những mái tóc đẹp đang được chải, sấy ở gần đó. Chú Xín cười cười:
- Kiểu này hợp với bé hơn.
Không thèm nói lời nào nữa, Nhiên ngoe nguẩy bỏ ra cửa, mặc cho chị Yên kêu to:
- Nhiên, chờ chị trả tiền đã!
Người đầu tiên trông thấy Nhiên ở đầu hẽm là thằng Thinh. Nó trợn mắt, ngoác mồm ra cười:
- Úi cha! Ai vậy kìa? Phải bạn không Nhiên?
Nổi nóng, Nhiên trợn mắt:
- Chị mầy chớ ai?
- Tưởng người …Phi Châu.
- Phi … phi cái đầu mày.
Nhiên bỏ đi trong khi Thinh oang oang cái miệng:
- Tụi bây ơi! Ra đây coi con Nhiên nè!
Nhiên co giò phóng như bay vô nhà, va phải cái ghế, té đánh rầm. Bà ngoại đang ngồi gói kẹo mãng cầu, giật mình, thảng thốt bảo:
- Trời, mày đó hả Nhiên? Tao tưởng con điên nào vô nhà chớ, hết hồn hết vía hà.
Nhiên òa khóc khi thấy chị Yên yểu điệu vào nhà. Mẹ hết nhìn chị trân trối lại quay sang nhìn Nhiên:
- Ủa, sao vậy hả…?
Chị Yên thản nhiên đáp:
- Dạ, con đổi ý rồi, vẫn để tóc thề cho mẹ vui.
Nhiên chạy vô buồng, úp mặt xuống gối, nức nở. Ngoài kia mẹ bảo:
- Tội nghiệp con bé ,
- Sao con lựa cho em kiểu gì mà quăn quá trời!
- Nó con nít con nôi, nhằm nhò gì. Kiểu này đỡ tốn tiền lắm, ba năm còn chưa hết quăn.
Thúng còn chưa úp được miệng voi, huống chi miệng của thằng Thinh. Lát sau, đã có vài đứa bạn giả bộ đến mượn tập. Đang cáu, Nhiên quát:
- Không cho mượn, học hành gì mà cứ mượn tập của người ta chép.
Bị quê, nhóm bạn sanh tức, chúng nghĩ ra bài hát ”động trời” để trêu ghẹo Nhiên:
Tóc quăn quăn như lông chó xù
Xách bóp đầm không co đồn xu.. xách bóp.
Mấy ngày nay Nhiên chầm dầm chừ bự suốt ngày. Cô bé không thèm nói chuyện với ai. Chị Yên biết lỗi nên chìu chuộng Nhiên đủ thứ. Chị cho Nhiên tiền ăn quà vặt còn may đồ mới cho Nhiên. Vậy mà Nhiên vẫn chưa nguôi ngoai. Mỗi khi nhìn vào gương, Nhiên muốn khóc. Bây giờ chỉ cần môi Nhiên dày lên một tý, tròng đen ít hơn, tròng trắng lan rộng thì Nhiên biến thành một con bé Châu Phi. Đã vậy, chị Yên còn khoe đã hết giận anh Thái vì anh bảo:
“Tóc em dài em cài hoa lý
Em mím miệng cười, anh để ý anh thương”
Dù chị không hề cài cái hoa nào trên tóc. Chị Yên biết anh nói dối nhưng chị vẫn tin. Mới đây, anh Thái lò dò đến rủ chị đi chợ Tết. Chị Yên diện chiếc áo dài lụa vàng óng ả, tóc bỏ xỏa, trông đẹp làm sao! Nhiên bỗng hết giận. Cảm thấy hài lòng vì mình bị bắt … hy sinh cái đầu cũng không đến nỗi tiếc. Nhiên cũng biết tóc mình xấu ỉn, trước đây nó hoe vàng như râu bắp, ngọn tóc còn chẻ đôi, lưa thưa rũ xuống vai. Xén ngang, uốn quăn cũng vậy thôi. Bề nào cũng …xấu nhưng xấu theo kiểu khác.
- Hù !
Giật mình, Nhiên quay lại bắt gặp khuôn mặt lém lỉnh của Thinh giữa những khuôn mặt ngô nghê của lũ bạn. Thinh nheo mắt:
- Đi chợ Tết với tụi nầy nghen !
Lắc đầu, Nhiên trề môi:
- Đầu quăn, mắc cỡ thí mồ, đã vậy không có đồng xu nào thì đi chợ làm chi cho mất công ?
Thinh phì cười:
- Tụi nầy cũng đâu có xu nào.Tụi mình đi xem cho biết. À, tao nghĩ ra một cách rồi, tụi mình tới chợ hoa. Bữa nay là ba mươi Tết, họ phải về rước ông bà, thế nào cũng còn ế vài chậu. Họ bỏ, tụi mình lượm. Năm ngoái tao lượm được mấy chậu cúc, tuy hoa hơi thưa nhưng cũng là hoa. Mẹ tao mừng quýnh.
Đúng như dự đoán của Thinh. Chợ hoa vẫn còn la liệt hoa. Người ta đặt những chậu hoa ế lên những chiếc giường tre được mấy chiếc xe lôi thồ. Người ta chở hoa về … vườn. Bọn nhiên nhìn theo tiếc ngơ, tiếc ngẩn.
Bỗng, tiếng chuông nhà thờ đỗ dồn dập, hòa lẫn tiếng chuông chùa ngân nga, tiếng máy xe nổ giòn giã, tiếng cười nói vang lừng. Cả bọn nhìn nhau, reo lên :
- Giao thừa !
Nhiên bỗng dưng hồi hộp. Cô bé vuốt tóc, mỉm cười. Mùa xuân đang ở thật gần!