Bài tham dự cuộc thi " Mùa Tết Quê Tôi"
Tản văn "Tết "
Tác giả; Ngọc Anh ( Ruby*)Còn hơn một tháng nữa là Tết, người lớn lo sắm sửa Tết, người xa quê thì lo ngày về, trẻ con thì đếm từng ngày được nghỉ. Như một vòng tuần hoàn năm nào cũng Tết mà đôi khi lại gây nhàm chán, khi còn trẻ con thì thích Tết lắm được nghỉ học, được lì xì, được mua quần áo mới, được đi chơi... người lớn thì đơn giản chỉ là khi nghỉ lễ dài hạn, được nghỉ ngơi đôi khi là được ngủ...
Nhưng với người xa quê như tôi thì Tết là một ngày đặc biệt lắm. Đó là này tôi trở về bên mái ấm gia đình bên vòng tay ấm áp của cha mẹ, bên tình làng nghĩa xóm. Tết là nơi tôi có thể gặp gỡ bạn bè cười đùa vô tư thoải mái, không cần tô son, ăn diện chỉ đơn giản cùng nhau ngồi quanh bàn ăn với những món đồ ăn đơn giản có thể cười đùa vô tư, không có những câu chuyện bên dồ dùng công nghệ, không có mùi của rượu bia. Tết tôi có thể đi loanh quanh khắp thành phố thăm họ hàng mà không cần những nụ cười giả tạo. Đôi khi tôi rủ rê mấy đứa bạn thân đi dạo khắp thành phố, trên những con đường quen thuộc hít hà hương vị Tết.
Quê tôi đấy, nơi tôi là chính tôi không cần những nụ cười ngượng ngạo, không cần cái vẻ bề ngoài sang trọng, chỉ đơn giản ấm áp chân thật. Tôi có thể cùng mẹ đi khắp chợ mua sắm sắp Tết, gặp những người quen có thể cười thật tươi. Quê tôi nơi cánh đồng rộng mênh mông thẳng tắp mà lúc nhỏ tôi nghĩ rằng đi hết mình có thể đến đường chân trời, đi trên con đường hai bên là đồng ruộng tôi có hít đầy mùi hương mà nơi thành phố náo nhiệt kia không có. Ngày Tết quê tôi ra chợ mọi người lo sắm Tết mua này quả nọ, hoa này hoa khác, chọn cho mình một cành đào, một cây quất, thỉnh thoảng là những chậu hoa cúc, cành địa lan, mọi cườ nói vui vẻ, tôi thích Tết quê tôi nơi mọi cười có thể vui vẻ mà chẳng cần quen biết nhau, những lo toan cuộc sống chẳng khi nào nhìn thấy trên gương mặt, trên đôi mắt và tôi cũng thế. Nhưng dần lớn rồi lại phải lo nghĩ nhiều hơn lo chuyện học hành, công việc, chuyện nọ chuyện kia đủ dăm ba thứ chuyện cũng lăng xăng chạy lo mâm cỗ cúng tất niên, dọn dẹp nhà cửa cho sạch sẽ, lo quà chúc Tết họ hàng, lì xì cho mấy nhóc,... Thế nhưng năm nào cũng thế tôi chọn cho mình cách vui vẻ bên gia đình, tôi ngồi xem chương trình Táo quân, cố gắng không ngủ để đợi giây phút giao thừa nghe và xem pháo hoa, nghe bác chủ tịch nước đọc lời chúc mừng năm mới, giây phút đó tôi xúc động đôi khi đã bật khóc năm mới những điều mới đất trời, con người chuyển mình, giây phút vui vẻ hạnh phúc những cảm xúc khó nói thành lời.
Đầu năm mới tôi chọn cho mình không gian riêng trên ban công vào sáng sớm hít mùi thơm của gió, mùi thơm của nén hương trên bàn thờ tổ tiên, mọi người chọn cho mình ngày nghỉ ngơi và đi chúc Tết, và rồi tôi sẽ đặt lịch hẹn hò với những người bạn thân của tôi. Tuy vậy, nhiều người lại chọn cho mình cuộc sống ngày càng quan trọng vật chất, đi chúc Tết kèm thêm theo cái phong bì dày, cùng nụ cười tươi giả tạo trên khuôn mặt đầy son phấn. Chính mỗi con người đang dần làm Tết nhàm chán đi, không còn muốn bước chân đi đâu chỉ quanh quẩn trong nhà, đi cũng ngại làm gì cũng ngại rồi dần chẳng còn hứng thú gì nữa rồi lại đổ lỗi cho hoàn cảnh cho mọi thứ xung quanh trong khi chính bản thân lại có thể thay đổi điều đó. Tết giờ vật chất lên nắm quyền cái cảm giác ấm áp của Tết lâu dần mất đi, ngày Tết sinh ra là để mọi người cùng chúc nhau những điều tốt đẹp trong năm mới cùng nhau nghỉ ngơi, cùng nhau có cái hẹn gặp mặt vui đùa. Nhưng chính bản thân mình không thay đổi vậy nên cái nét đẹp của Tết mất đi nhưng lại đổ lỗi tất cả với lí do Tết nhàm chán, không vui... nhưng bản thân lại chẳng thay đổi chính mình.
Nếu tin tôi thì các bạn thử đi vào ngày đầu năm hít sâu vào lồng ngực mình mùi hương của năm mới, đặt một cái lịch hẹn cùng bạn bè làm bữa ra trò mà rượu bia không lên ngôi, mỉm cười với người hàng xóm mà mình đã quên mặt hãy chúc tết họ, đi dạo khắp thành phố dừng chân tại một nơi bạn có thể nhìn quê hương mình đang thay đổi từng ngày hoặc là cùng gia đình xếp một chuyến du lịch đi chơi xa mà không toan tính điều gì, có lẽ bạn thấy Tết không còn nhạt nhẽo và nhàm chán nữa. Thật đấy hãy cả nhận thử xem :courage: