Anh Manito
New member
- Xu
- 0
Bài tham dự cuộc thi "Mùa hè của tôi"
Tác phẩm: Nắng hạ
Tác giả: Anh Manito
Thể loại: Tản văn
Có những người, những chuyện, những đoạn tình cảm mà có thể chúng ta sẽ quên đi, nhưng cũng có thể sẽ mãi khắc ghi trong lòng bằng cách này cách khác, dù hạnh phúc hay tổn thương, dù còn tồn tại hay đã mất đi. Có những vết thương chúng ta có thể nhìn bằng mắt thường, nhưng có những vết thương dù có trăm nghìn con mắt vẫn không nhìn thấu, chỉ có người bị thương mới biết nó đau thế nào, sưng tấy ra sao.
Những ngày sống với hoài niệm ấy, tôi như kẻ ngủ vùi trong kí ức đẹp đẽ và hạnh phúc. Chưa từng muốn tỉnh giấc, cũng không hi vọng sẽ tỉnh giấc. Nhưng rồi có lúc, tôi cũng buộc mình phải mở mắt, phải thoát khỏi giấc ngủ chìm sâu đầy ảo ảnh mà trở về thực tại rõ rang trước mắt .Sống với hoài niệm như thể đang tự mình ôm lấy một bó hoa hồng hay một cây xương rồng đầy gai nhọn, dẫu rằng khắp tay, khắp người đều bị gai đâm đến ứa máu, cứa đến bỏng dát cả da thịt, nhưng vẫn cứ khư khư ôm chặt lấy thứ đẹp đẽ ấy trong vòng tay mãi không buông . Dù đau đó, nhói đó, nhưng sợ chỉ cần buông tay ra thứ đẹp đẽ ấy sẽ tan vỡ mất,nên cứ ôm chặt, chặt mãi rồi đổ máu, rồi đau thương mãi thế. Hoài niệm là thứ đẹp đẽ , mà thứ gì càng đẹp lại càng nguy hiểm, càng làm người ta đau khi trở về thực tại. Mà những người cứ nhất mực sống với hoài niệm là những người mang một trái tim cũng như một cơ thể đầy những vết sẹo không thể chữa lành.
Khoảng thời gian ấy, tôi một mình làm tất cả mọi thứ mà chẳng cần ai bên cạnh song hành. Một mình, sẽ có người cảm thấy nó thật cô độc, nhưng cũng có người khao khát cái cảm giác được một mình đấy. Tôi thích cái cảm giác được một mình ăn thứ mình muốn mà chẳng để tâm rằng người đi cùng mình sẽ thấy thế nào. Tôi thích cái cảm giác được ngồi một góc nơi quán quen gọi món đồ mình thích rồi yên lặng suy nghĩ về cuộc đời mình mà chẳng cần bận tâm rằng phải nói gì cùng người đi cùng. Tôi thích cảm giác được lựa chọn bộ phim mình thích, đi xem bao nhiêu lần cũng được, chỉ cần thích là sẽ đi, chẳng cần bận tâm xem người đi cùng mình có thích bộ phim ấy không, hay xem những bộ phim mình không thích chỉ vì người ta chọn nó và vì người ta đi cùng với mình. Tôi thích cảm giác được chạy xe lòng vòng khắp thành phố, lang thang khắp những con đường lớn nhỏ, đi đến khi nào mệt mỏi tự khắc sẽ về, chẳng phải lo rằng liệu người đi cùng đã mệt chưa, liệu họ có chán nhìn những khung cảnh đã quá đỗi quen thuộc kia hay không. Một mình, không có gì là không tốt cả, ít nhất là sau khoảng thời gian ấy, tôi đã quen với cảm giác một mình, để rồi dù cuộc đời về sau, dù ai bước đến rồi rời đi khỏi thế giới của tôi thì tôi vẫn dễ dàng trở về cuộc sống một mình như trước mà không phải thay đổi điều gì.
Đôi lúc tôi mệt , mệt đến cạn kiệt ,mệt đến nỗi muốn buông bỏ tất cả nhưng lại chẳng thể. Sẽ có những ngày trong cuộc sống,bạn luôn tự hỏi tất cả những việc mình đã làm hay đang làm sau cùng có ý nghĩa gì với bản thân, rồi chợt nhận ra nó hoàn toàn vô nghĩa nhưng ta chẳng thể dừng lại. Quan tâm một người để rồi chẳng biết họ có cần nó hay không. Yêu thương một người mà rồi chẳng biết họ có xem trọng tình cảm của mình hay không. Học một môn học mà chẳng rõ mình có thực sự thích nó hay không. Làm một công việc mà mình chẳng rõ mình có đam mê công việc đấy hay không. Viết đôi dòng chữ mak chẳng biết mình đang viết cái gì. Cuộc đời ai cũng có lúc sống trong một đống những thứ tẻ nhạt, là những thứ vô nghĩa, nhưng vẫn không thể dừng lại hay thay đổi được. Bởi có lẽ con người ta luôn tin rằng cứ làm, cứ tiếp tục rồi sẽ có một ngày hết tẻ nhạt, hết vô nghĩa, nhưng lại chẳng biết đó là khi nào.
Thanh xuân chính là quá trình tôi chạm mặt với tất cả những cảm xúc tích cực cũng như tiêu cực của cuộc đời, và đây cũng là giai đoạn tôi tự mình đưa ra quyết định đối mặt hay từ bỏ. Đối mặt, học hỏi, té ngã rồi đứng dậy, trưởng thành. Chối bỏ, né tránh, tôi tự đánh mất cuộc sống và quyền sống của chính mình. Hãy tiếp tục cố gắng và tôi sẽ là một ai đó. Hãy dừng lại và tôi cũng là một ai đó. Và hai người này không giống nhau. Thanh xuân chính là giai đoạn tôi quyết định mình sẽ sống hay chỉ đơn thuần là tồn tại.
Và ngày hôm sau tôi quyết định mở cánh cửa đã nhốt chính mình trong khoảng thời gian dài ấy, và cũng là ngày tôi nhận ra cuộc đời luôn có những ngày đẹp trời đi ngang qua, ngày mà tia nắng hạ le lói xuất hiện sau cơn mưa. Cầu vồng chỉ xuất hiện sau những ngày mưa, nhưng lại không phải cứ sau cơn mưa là ta lại được nhìn thấy cầu vồng. Mỗi người đều có một bầu trời thuộc về riêng mình. Ở dưới bầu trời ấy, họ có thể thỏa thích sống với ước mơ, với đam mê và sở thích mà chẳng cần gò bó điều gì. Nhưng quan trọng là ai có thể tự tìm thấy bầu trời riêng của mình đó.
Tia nắng ấy đã soi đường cho tôi trong những ngày tăm tối của cuộc đời, giúp tôi thoát khỏi cái bóng của chính mình, thoát khỏi bầu trời u ám, mây đen bủa vây. Đam mê hoài bão, không ai không có, hiện tại chưa có nhưng tương lai sẽ có. Tôi sẽ phải tự bước ra chân trời riêng của mình chứ không phải nấp trong bóng tối và lo sợ. Tôi đã bỏ lỡ nhiều thứ trong cuộc sống, và tôi không muốn bỏ lỡ thêm bất kì điều gì nữa. Chẳng muốn phải hối tiếc khi ngoảnh mặt nhìn lại, tôi sẽ sống thật ý nghĩa, sống với đam mê của bản thân. Và sẽ không lãng phí những ngày đẹp trời của chính mình….
Tác phẩm: Nắng hạ
Tác giả: Anh Manito
Thể loại: Tản văn
Có những người, những chuyện, những đoạn tình cảm mà có thể chúng ta sẽ quên đi, nhưng cũng có thể sẽ mãi khắc ghi trong lòng bằng cách này cách khác, dù hạnh phúc hay tổn thương, dù còn tồn tại hay đã mất đi. Có những vết thương chúng ta có thể nhìn bằng mắt thường, nhưng có những vết thương dù có trăm nghìn con mắt vẫn không nhìn thấu, chỉ có người bị thương mới biết nó đau thế nào, sưng tấy ra sao.
Những ngày sống với hoài niệm ấy, tôi như kẻ ngủ vùi trong kí ức đẹp đẽ và hạnh phúc. Chưa từng muốn tỉnh giấc, cũng không hi vọng sẽ tỉnh giấc. Nhưng rồi có lúc, tôi cũng buộc mình phải mở mắt, phải thoát khỏi giấc ngủ chìm sâu đầy ảo ảnh mà trở về thực tại rõ rang trước mắt .Sống với hoài niệm như thể đang tự mình ôm lấy một bó hoa hồng hay một cây xương rồng đầy gai nhọn, dẫu rằng khắp tay, khắp người đều bị gai đâm đến ứa máu, cứa đến bỏng dát cả da thịt, nhưng vẫn cứ khư khư ôm chặt lấy thứ đẹp đẽ ấy trong vòng tay mãi không buông . Dù đau đó, nhói đó, nhưng sợ chỉ cần buông tay ra thứ đẹp đẽ ấy sẽ tan vỡ mất,nên cứ ôm chặt, chặt mãi rồi đổ máu, rồi đau thương mãi thế. Hoài niệm là thứ đẹp đẽ , mà thứ gì càng đẹp lại càng nguy hiểm, càng làm người ta đau khi trở về thực tại. Mà những người cứ nhất mực sống với hoài niệm là những người mang một trái tim cũng như một cơ thể đầy những vết sẹo không thể chữa lành.
Khoảng thời gian ấy, tôi một mình làm tất cả mọi thứ mà chẳng cần ai bên cạnh song hành. Một mình, sẽ có người cảm thấy nó thật cô độc, nhưng cũng có người khao khát cái cảm giác được một mình đấy. Tôi thích cái cảm giác được một mình ăn thứ mình muốn mà chẳng để tâm rằng người đi cùng mình sẽ thấy thế nào. Tôi thích cái cảm giác được ngồi một góc nơi quán quen gọi món đồ mình thích rồi yên lặng suy nghĩ về cuộc đời mình mà chẳng cần bận tâm rằng phải nói gì cùng người đi cùng. Tôi thích cảm giác được lựa chọn bộ phim mình thích, đi xem bao nhiêu lần cũng được, chỉ cần thích là sẽ đi, chẳng cần bận tâm xem người đi cùng mình có thích bộ phim ấy không, hay xem những bộ phim mình không thích chỉ vì người ta chọn nó và vì người ta đi cùng với mình. Tôi thích cảm giác được chạy xe lòng vòng khắp thành phố, lang thang khắp những con đường lớn nhỏ, đi đến khi nào mệt mỏi tự khắc sẽ về, chẳng phải lo rằng liệu người đi cùng đã mệt chưa, liệu họ có chán nhìn những khung cảnh đã quá đỗi quen thuộc kia hay không. Một mình, không có gì là không tốt cả, ít nhất là sau khoảng thời gian ấy, tôi đã quen với cảm giác một mình, để rồi dù cuộc đời về sau, dù ai bước đến rồi rời đi khỏi thế giới của tôi thì tôi vẫn dễ dàng trở về cuộc sống một mình như trước mà không phải thay đổi điều gì.
Đôi lúc tôi mệt , mệt đến cạn kiệt ,mệt đến nỗi muốn buông bỏ tất cả nhưng lại chẳng thể. Sẽ có những ngày trong cuộc sống,bạn luôn tự hỏi tất cả những việc mình đã làm hay đang làm sau cùng có ý nghĩa gì với bản thân, rồi chợt nhận ra nó hoàn toàn vô nghĩa nhưng ta chẳng thể dừng lại. Quan tâm một người để rồi chẳng biết họ có cần nó hay không. Yêu thương một người mà rồi chẳng biết họ có xem trọng tình cảm của mình hay không. Học một môn học mà chẳng rõ mình có thực sự thích nó hay không. Làm một công việc mà mình chẳng rõ mình có đam mê công việc đấy hay không. Viết đôi dòng chữ mak chẳng biết mình đang viết cái gì. Cuộc đời ai cũng có lúc sống trong một đống những thứ tẻ nhạt, là những thứ vô nghĩa, nhưng vẫn không thể dừng lại hay thay đổi được. Bởi có lẽ con người ta luôn tin rằng cứ làm, cứ tiếp tục rồi sẽ có một ngày hết tẻ nhạt, hết vô nghĩa, nhưng lại chẳng biết đó là khi nào.
Thanh xuân chính là quá trình tôi chạm mặt với tất cả những cảm xúc tích cực cũng như tiêu cực của cuộc đời, và đây cũng là giai đoạn tôi tự mình đưa ra quyết định đối mặt hay từ bỏ. Đối mặt, học hỏi, té ngã rồi đứng dậy, trưởng thành. Chối bỏ, né tránh, tôi tự đánh mất cuộc sống và quyền sống của chính mình. Hãy tiếp tục cố gắng và tôi sẽ là một ai đó. Hãy dừng lại và tôi cũng là một ai đó. Và hai người này không giống nhau. Thanh xuân chính là giai đoạn tôi quyết định mình sẽ sống hay chỉ đơn thuần là tồn tại.
Và ngày hôm sau tôi quyết định mở cánh cửa đã nhốt chính mình trong khoảng thời gian dài ấy, và cũng là ngày tôi nhận ra cuộc đời luôn có những ngày đẹp trời đi ngang qua, ngày mà tia nắng hạ le lói xuất hiện sau cơn mưa. Cầu vồng chỉ xuất hiện sau những ngày mưa, nhưng lại không phải cứ sau cơn mưa là ta lại được nhìn thấy cầu vồng. Mỗi người đều có một bầu trời thuộc về riêng mình. Ở dưới bầu trời ấy, họ có thể thỏa thích sống với ước mơ, với đam mê và sở thích mà chẳng cần gò bó điều gì. Nhưng quan trọng là ai có thể tự tìm thấy bầu trời riêng của mình đó.
Tia nắng ấy đã soi đường cho tôi trong những ngày tăm tối của cuộc đời, giúp tôi thoát khỏi cái bóng của chính mình, thoát khỏi bầu trời u ám, mây đen bủa vây. Đam mê hoài bão, không ai không có, hiện tại chưa có nhưng tương lai sẽ có. Tôi sẽ phải tự bước ra chân trời riêng của mình chứ không phải nấp trong bóng tối và lo sợ. Tôi đã bỏ lỡ nhiều thứ trong cuộc sống, và tôi không muốn bỏ lỡ thêm bất kì điều gì nữa. Chẳng muốn phải hối tiếc khi ngoảnh mặt nhìn lại, tôi sẽ sống thật ý nghĩa, sống với đam mê của bản thân. Và sẽ không lãng phí những ngày đẹp trời của chính mình….