T
Tuyền Nguyễn
Guest
Cái cảm giác đầu tiên mà Toán cảm nhận được là thân thể nhẹ hẫng, bước đi như lướt trong không khí! Toán loay hoay lục tìm trong tiềm thức, cố gắng nhớ lại mọi việc xảy ra trước khi mình ngất đi. Dần dần, bộ nhớ của Toán hồi phục... Hình như chiều qua, Toán không vội về nhà. Có điện thoại mời mọc nhậu nhẹt của ai đó, Toán không nhớ chắc nhưng khung cảnh của buổi tiệc thì quá quen thuộc. Cũng nâng ly, cũng chúc tụng, cũng cãi vã... và cũng giống như nhiều cuộc vui khác, tất cả được yêu cầu yên lặng để nghe Toán hát. Dù có say sưa đến đâu, mọi người cũng say mê thưởng thức giọng hát đến mềm lòng của Toán. Anh hát như trút hết gan ruột của mình, những sáng tác của anh luôn đầy tâm trạng, luôn ám ảnh người nghe đến ma mị!
Toán nghe tay mình chợt nhẹ đi khi một dây đàn vừa đứt, và khi hai dây đàn nữa rời khỏi tay Toán thì bỗng dưng không gian tối đen kèm theo tiếng đỗ vỡ... Hình như bức tường bên cạnh quán cóc nơi mọi người đang say sưa nghe hát đổ sập mạnh xuống chiếc bàn tiệc...
Giờ thì Toán đã về đến nhà, anh biết chắc điều đó vì đã trông thấy hòn đá cảnh thạch anh quen thuộc mà anh đã cất công đem về từ mấy hôm trước. Bất chợt một ý nghĩ khủng khiếp chợt đến, hay là mình đã... chết ??? Ôi thôi đúng rồi. Hèn chi mà anh lên đến căn gác nhà mình một cách nhẹ nhàng, không hề tốn sức lực và mệt nhọc như ngày thường! Nhưng cũng thật kỳ lạ, chỉ thoáng phút giây,anh không cảm thấy mình sợ hãi! Thì ra chẳng có gì đáng sợ cả, cứ như việc gì đến rồi sẽ đến, khác với khi còn sống, Toán có hàng trăm nỗi lo khi chợt nghĩ: nếu nhỡ mình chết đi?!...
Thì đó, anh đang bình thản nhìn bé chị Susi đang mắc màn cho em Lonton. Bao nhiêu năm qua, anh luôn đau đáu chờ con trưởng thành... anh sợ mình sẽ không lo cho cuộc sống hai con một cách trọn vẹn! Vì sự bất hòa của anh và Quyên càng ngày càng lớn, khoảng cách của vợ chồng càng ngày càng xa vời vợi... mà anh biết, khi những đứa bé chưa lớn khôn, thì không vật chất nào có thể san lấp cho nỗi đau tinh thần quá lớn đến vậy! Anh âu yếm nhìn Susu chăm sóc em, nhìn những động tác thành thục của con gái yêu, anh chợt nghĩ con mình đã lớn, anh có niềm tin mãnh liệt là nó sẽ thay anh chăm sóc em nó và đỡ đần cùng mẹ. Có lẽ nó đã trưởng thành thật sự từ lâu rồi!... Chắc là từ lúc nó biết ba và mẹ dường như không thể nào hàn gắn được.
Toán thoảng nghe mùi nhang trầm ngan ngát. Giờ này có lẽ Quyên vẫn còn đang ngồi với đống hàng hóa ngỗn ngang như thường lệ ở căn phòng trước. Rồi Toán thấy mình lướt nhẹ như gió xuống phòng khách, vừa lúc chiếc đồng hồ gõ lên mười một tiếng, đâ khuya rồi sao? Dáng gầy của Quyên in nhạt nhòa trên vách nhà màu trắng làm cho Toán chùng lòng. Toán bước nhẹ đến sau lưng vợ, chợt phát hiện thấy Quyên đang gục đầu trên quyển nhật ký, không hiểu cô ấy đã ngũ hay chưa? Thật lạ , bình thường cho dù thuyết phục cách nào, giải thích ra sao Quyên vẫn không chịu thấu hiểu... luôn luôn là những cơn ghen, những nghi ngờ khiến Toán héo hon cả người! Mà bây giờ, anh dường như cảm nhận đến từng hơi thở mong manh của vợ. Quyển nhật ký của Quyên, anh chẳng lật qua mà đọc được hết, đọc trong nỗi hối hận đến đau đớn cõi lòng!
... Ngày ... tháng ... năm
Rồi thêm một đêm nữa trong rất nhiều đêm anh về muộn. Em biết, anh rồi sẽ có vô vàn lý do để giải thích, nào là công việc phải làm thêm, tiếp khách, gặp bạn bè hay anh về bên nhà nội... Anh đâu biết rằng, chiều nay em dùng nước mắt của mình để chan chén cơm khô. Em khao khát có anh bên cạnh bữa cơm gia đình, em tự trách mình, tại sao em không nói cái cảm giác ấy với anh? Em quá nhút nhát và thụ động, anh biết mà! Tại sao ngày xưa em không nói gì mà anh cũng hiểu? tại sao? tại sao??? tại sao mình và tại sao anh???
... Ngày ... tháng ... năm
Có lẽ anh nghĩ rằng em sẽ bằng lòng khi anh bắt đầu đạt được những thành đạt cuộc đời ! Không , em nghĩ khác , với tài năng của mình , anh sẽ chắc chắn đạt được những gì mình mong ước . Những đồng tiền anh mang về em sẽ dành hết cho con ! Em cần ở anh những thứ khác , những lãng mạn , những đam mê cháy bỏng như ngày xưa . Ôi , này xưa !!!...
... Ngày ... tháng ... năm
Có bao giờ em được tự hào về anh đâu! Với ánh mắt cúa mình, em biết anh luôn xem em như một vật cản. Anh ơi, có cách gì để anh vừa là người thành đạt của xã hội, được mọi người tôn trọng, yêu quý... mà còn vừa là người chồng tuyệt vời của em nữa không???
... Ngày ... tháng ... năm
Càng ngày em càng sợ mất anh, thật lạ... em càng lo sợ, em càng thấy mình cách xa anh hơn, em giận hờn, em làm mình làm mẫy cốt để anh dỗ dành... nhưng dường như, điều đó là quá sức với anh!
Ngày...
Trong những sáng tác của anh, làm gì có bóng dáng của em dù chỉ là thấp thoáng! trong tiếng hát của anh, làm gì có cảm xúc nào cho em??? Em ích kỹ, em nhút nhát còn anh... có lẽ anh quá tự ái! Cái tự ái của anh còn lớn hơn rất nhiều niềm kiêu hãnh con gái của em. Làm sao đây? Em biết làm sao đây???
Tháng...
Anh tài hoa đến thế, giỏi giang đến thế, thành đạt đến thế... còn em thì dường như quê mùa thật! Chiều qua, em muốn cùng anh cùng đi dự đám cưới, nhưng rồi anh viện lý do từ chối. Không buồn vì đã buồn nhiều rồi!
Năm ...
Em thấy mình chịu đựng giỏi thật! Nhưng không biết cho đến bao giờ???
Không, em không phải chịu đựng gì nữa cả! Toán bật kêu lên. Chính xác là em không cần phải chịu đựng nữa, anh đã đi xa, đi rất xa mà không thể quay lại để sửa chữa lỗi lầm của mình!
Toán đến bên cạnh Quyên và đưa tay vuốt nhẹ mái tóc mềm của vợ. Cái động tác ấy ngày xưa rất quen thuộc mà giờ này bỗng nhiên ngượng nghệu! nhưng Toán thấy nó rất chân thành và xúc cảm làm sao! Có vẻ như Quyên cảm nhận được điều gì đó vì Toán thấy Quyên chợt khẽ rùng mình!
Toán muốn lấy tấm chăn bên cạnh để đắp lên người Quyên vì anh thấy gió khuya bắt đầu trở lạnh. Nhưng đôi tay của anh bất lực... Anh di chuyển dần về phía cửa sổ để kéo rèm, bỗng chợt trời lóe lên ánh sáng và kèm theo tiếng sấm nổ... Toán giật mình tỉnh giấc!
Có tiếng Quyên gọi, dường như hôm nay không thấy gắt gỏng như mọi hôm! Toán cũng vui vẻ trả lời. Ừ! anh đưa con đi học rồi ghé chở hàng nhà Bà Tám cho em! Lần đầu tiên, Toán thấy câu nói của vợ và câu trả lời của mình giống như một... bài thơ!