Tôi đã vui mừng, hạnh phúc thậm chí là muốn chết ngất luôn khi nghe được tin mình trúng tuyển vào lớp chuyên văn của trường chuyên trên tỉnh. Và rồi tôi lục đục chuẩn bị lên đường với niềm tin, kì vọng của cha mẹ; với ánh mắt ngưỡng mộ của dân trường huyện. Tôi mang theo tất cả yêu thương mà tôi đã, đang có và ấp ủ trong mình, một giấc mơ về ngày được bước vào cổng trường Đại học Sư phạm một cách dễ dàng.
Tôi ở nhà bác, cuộc sống vật chất tương đối ổn định và có phần khá hơn nhưng tôi vẫn thấy cô đơn. Tôi đã tủi thân và hối hận khi ít được cãi nhau chí choé cùng thằng em để có thể xem chương trình ti vi mà mình thích. Tôi đã buồn như thế... một nỗi buồn rất vớ vẩn và vô lí.
Rồi hàng ngày tôi đến trường. Tôi đã cư xử với các bạn y như hồi trước. Nhưng những người bạn mới lại nghĩ rằng tôi giả tạo.
Cô giáo tôi rất quý và quan tâm học sinh. Cô giáo dạy rằng: "Đừng nhìn đời bằng đôi mắt đeo cặp kính đen cũng như cặp kính mầu hồng, hãy nhìn bằng chính đôi mắt của bản thân". Và tôi đã làm theo cách cô chỉ bảo - người cô sẽ theo bên cạnh tôi trong suốt ba năm trung học. Nhưng tôi đã chỉ nhìn thấy những bản chất xấu xa của con người nhiều hơn là lòng tốt và cái đẹp. Tôi đã nhìn thấy cảnh một người con trai chửi người mẹ già chỉ vì bà không trông con cho anh ta.
Tôi đã nhìn thấy một bạn học sinh bị đánh thảm hại bởi một đám học sinh khác. Tôi đã nhìn thấy nhiều hơn thế những đau thương, xấu xa trong cuộc đời này... Từ khi tôi lên thành phố tôi mới như vậy? Phải chăng quyết định lên trường tỉnh học là sai lầm, rằng một con bé như tôi thì không nên lên đây vội, rằng tôi chỉ phù hợp với cuộc sống nhà quê bình lặng. Tôi phải làm sao bây giờ?
Xin các bạn hãy cho tôi một cách để tháo cặp kính màu đen đáng ghét ấy!
Tôi ở nhà bác, cuộc sống vật chất tương đối ổn định và có phần khá hơn nhưng tôi vẫn thấy cô đơn. Tôi đã tủi thân và hối hận khi ít được cãi nhau chí choé cùng thằng em để có thể xem chương trình ti vi mà mình thích. Tôi đã buồn như thế... một nỗi buồn rất vớ vẩn và vô lí.
Rồi hàng ngày tôi đến trường. Tôi đã cư xử với các bạn y như hồi trước. Nhưng những người bạn mới lại nghĩ rằng tôi giả tạo.
Cô giáo tôi rất quý và quan tâm học sinh. Cô giáo dạy rằng: "Đừng nhìn đời bằng đôi mắt đeo cặp kính đen cũng như cặp kính mầu hồng, hãy nhìn bằng chính đôi mắt của bản thân". Và tôi đã làm theo cách cô chỉ bảo - người cô sẽ theo bên cạnh tôi trong suốt ba năm trung học. Nhưng tôi đã chỉ nhìn thấy những bản chất xấu xa của con người nhiều hơn là lòng tốt và cái đẹp. Tôi đã nhìn thấy cảnh một người con trai chửi người mẹ già chỉ vì bà không trông con cho anh ta.
Tôi đã nhìn thấy một bạn học sinh bị đánh thảm hại bởi một đám học sinh khác. Tôi đã nhìn thấy nhiều hơn thế những đau thương, xấu xa trong cuộc đời này... Từ khi tôi lên thành phố tôi mới như vậy? Phải chăng quyết định lên trường tỉnh học là sai lầm, rằng một con bé như tôi thì không nên lên đây vội, rằng tôi chỉ phù hợp với cuộc sống nhà quê bình lặng. Tôi phải làm sao bây giờ?
Xin các bạn hãy cho tôi một cách để tháo cặp kính màu đen đáng ghét ấy!