Đi về phía mưa

  • Thread starter Thread starter thoa812
  • Ngày gửi Ngày gửi

thoa812

New member
Xu
0
1. Lần đầu tiên đi chơi với nhau, anh và em đã gặp mưa. Gọi là "đi chơi với nhau", vừa đúng vừa lại ko đúng. Đúng là vì đang ở nhà thì điện thoại của em bỗng kêu bíp bíp rồi xuất hiện dòng chứ "đi loanh quanh vài vòng ko em". Em phì cười và em đồng ý. Chưa có ai "cưa" em một cách thô lỗ như thế bao giờ. Còn không đúng vì người ta chỉ dùng chữ "đi với nhau" khi hàm ý một mối quan hệ nào đó. Còn em và anh thì không, hoàn toàn không. Anh, theo như em biết, là kiểu người chẳng quan tâm, chính xác hơn là không thiết tha gì tới việc đi tìm một cô bạn gái. Hình như hồi xưa anh cũng đã có một người nào đó nhưng đã xưa lắm rồi. Còn em thì vừa mới chia tay với một người, và chẳng có lý do gì để nghĩ đến bất cứ một chuyện tương tự khác. Hơn nữa mình cũng chỉ vừa mới quen nhau. Có nghĩa anh đúng là một người em cần, một người gần như xa lạ, chẳng biết gì về em, chỉ để em có thể cùng ra đường, cùng đi chơi, tới một nơi nào đó, một người mới quen đủ để chia sẻ nỗi buồn với em mà lại chẳng hiểu gì về nỗi buồn ấy... Và thực sự mình đã đi, rồi giữa đường thì trời đổ mưa. Lúc đó, anh quay sang em, cười : "em có biết ko, anh ko nhớ mình đã đọc ở đâu đấy, người ta bảo 2 người nào mà lần đầu tiên đi chơi với nhau mà gặp mưa là về sau sẽ lấy nhau đấy!". Em lại phì cười, em phải đập lại cái kiểu tán tỉnh "thô" không thể chịu được này mới được. "Thế thì em cứ chọn đúng mùa mưa bão mà làm quen và đi chơi, kiểu gì cũng kiếm được ít nhất một người để lấy phải ko?" Nhưng rồi em lại chạnh lòng nhớ về người con trai em vừa chia tay, em và anh ấy đã có bao lần đi chơi với nhau gặp mưa, nhưng có phải lần đầu tiên ko nhỉ? Chắc là ko rồi, em quen anh ấy vào một ngày mùa đông đầy nắng, lấy đâu ra mưa cơ chứ! Em biết lúc đó anh nhìn sang em thở dài. Còn em chỉ đăm đăm nhìn ra trời mưa. Màn mưa dày đặc, hạt mưa rơi xối xả lên kính xe, cần gạt nước hoạt động liên tục cũng chẳng ăn thua gì. "Anh chẳng thể nhìn thấy gì cả" - anh than phiền. "Thế thì dừng lại đi anh, nhìn trời mưa cũng hay lắm". Anh ngoan ngoãn nghe lời em, đậu xe ở một góc phố. Không ai nói gì, chỉ có tiếng nhạc tràn ngập khắp không gian "...and the world you left behind. In my heart you were the only..." Anh còn nhớ ko, hôm ấy em mặc một chiếc váy trắng, những giọt mưa đạp lên mặt kính trông như rơi xuống chiếc váy của em, chúng to dần lên, rồi trôi tuột đi và biến mất. Lại đến những giọt khác, lại tiếp tục to dần lên rồi trôi tuột đi như thế,đẹp và lãng mạn vô cùng.

2. Nếu như có điều gì khiến em ngần ngại khi đi chơi với anh, thì đó là vì anh không nghèo. Tại sao các nhân vật nam trong các câu chuyện tình cảm lại cứ phải nghèo cơ chứ? Để dễ được bạn đọc thương cảm hơn chăng? Em ko muốn bị hiểu nhầm, khi người ta nhìn vào em và câu chuyện cũ. "Vấn đề của em là nghĩ quá nhiều về cái đã qua, có để làm gì đâu" - anh nói trong một lần khác, khi mình đang đi trên đường về, các loa phát thanh của quận Tây Hồ đang ra rả hết công suất" tin bão khẩn cấp, tin bão khẩn cấp, cơn bão số 1. Hiện bão số 1 đã hình thành ở khu vực biển Đông và đang di chuyển vào khu vực vịnh Bắc bộ, mỗi giờ đi được 20km. Dự báo đêm nay và ngày mai...". Và để minh hoạ cho lời dự báo, trời bắt đầu sấm chớp đùng đùng. Cảm giác mình vẫn cứ ngồi yên trong lúc mọi người đi đường cuống cuồng guồng xe để tránh một cơn mưa đổ tới là điều rất ích kỉ nhưng cũng rất thú vị. Em nhìn bầu trời chằng chịt chớp, nhìn anh châm chọc "thế anh có đọc được ở đâu câu gì tiên đoán về hai người lần nào đi chơi cũng gặp mưa ko?". "Chắc là họ lấy nhau và sống với nhau đến đầu bạc răng long". "Anh nói như trong truyện cổ tích ấy" - em bĩu môi. Em biết là em có cái môi rất xinh, nên rất biết thế mạnh của nó. Nhưng đột nhiên em lại thở dài. Cả cái môi lẫn cổ tích đều khiến em nhớ về người bạn trai cũ. Truyện cổ tích thì bao giờ đẹp và chẳng bao giờ giống cuộc đời. Anh ấy đã từng nói những câu như vậy ,trong một lần mắc mưa cả hai trú lại ở một hiên nhà. Trời cũng mưa to như thế này, hai đứa đứng co ro, xuýt xoa lạnh, nhưng hạnh phúc vì được ở bên nhau. Thế mà rồi cuối cùng cũng chẳng đi đến đâu cả. Có phải lúc đấy anh đang xoay vô_lăng, ngoảnh đầu nhìn sang em ko nhỉ? Em biết mà, nhìn nghiêng trông em rất mềm mại, mỏng manh, và xa xôi, như hư như thực, cảm giác có giơ tay ra cũng ko chạm vào được.-"Đừng buồn nữa em " - anh dịu dàng nói. Em nhìn vào mắt anh, lúc ấy em ko muốn cái nhìn kiểu ấy chút nào, không một chút nào cả. "Anh cứ đi tiếp được ko?". "Được, nhưng vì sao?". "Vì ở phía ấy có mưa, em thích được nhìn mưa". Anh ko nói gì lặng lẽ lái xe đi. Mình lướt qua những luồng xe vội vã, những mái hiên nhà loang loáng nước, những mặt người lo âu... Anh chiều ý em, dù biết là em nhìn mưa chỉ để buồn bã hơn mà thôi.

3. "Nắng thế này mà chưa biết có khi tối lại mưa đấy" - đứa bạn thân của em bực dọc dự đoán. "Cái trời này thật oái ăm, ban ngày trời nóng như điên, không thể đi ra đường với cái nóng như đổ lửa ấy được. Tối lại mưa như chút nước, cũng lại chẳng đi đâu được. Nhỡ hết bao nhiêu việc". "Tao vẫn đi đấy chứ có ảnh hưởng gì đâu". "Thế thì mày phải đợi tao kiếm quá xế hộp nào đã nhé". Đấy, em tức điên lên, bạn thân còn nghĩ thế nói gì đến người khác. "Tao đùa đấy chẳng có ý gì hết, mà cũng chẳng ai có ý gì cả, vấn đề chính là ở mày kia. Mày ko dứt bỏ được những chuyện cũ nên cứ ngồi đó mà tưởng tượng ra đủ thứ trở ngại. Tự mày dựng lên hết cả thôi. Cái gì đã qua thì cho qua luôn, cứ ngồi vấn vương với chuyện đó đến bao giờ nữa đây? Một tuần nữa? Một tháng nữa? Một năm nữa? hay cả đời? Và sẽ cứ phải buồn, phải chạm lòng, phải nghĩ mỗi khi bắt gặp một màu nắng ấm áp, màu nắng mùa đông? Ký ức ấy luôn là một vùng sáng, luôn lung linh xao động. Chẳng lẽ lại ước một cơn mưa đến để xoá nhoà tất cả?

4. Rồi đến hôm ấy, hôm anh đợi em ở đầu ngõ ấy. "Tối nay chắc chẳng mưa rồi". "Chẳng ai như anh, đi chơi lại cứ thích gặp mưa. Mà sao hôm nay anh lại đi xe máy?". "Vì anh nghĩ sẽ ko mưa, mà anh muốn được như những người bình thường khác cơ". "Nghĩa là sao cơ?". "Là được đón em và được đưa em về đến tận cửa ko phải ở ngoài ngõ như thế này". "Được sẽ có lúc", em hứa. Em ngồi lên xe, lâu lắm rồi em mới ngồi sau lưng một người con trai như thế, chạy qua những con phố như thế, giữa đông đúc người và xe. Nhưng ko còn một nỗi ám ảnh nữa, chỉ là một cảm giác buồn man mác len lỏi trong lòng khi nghĩ về những chuyện đã qua. Phải có lẽ đã qua hết rồi. "Em có biết tại sao anh lại thích mưa ko?". "Vì lúc mưa anh ko bị ướt như những người khác lại còn thích thú thấy người ta khổ sở nữa. Anh cười "em lúc nào cũng chỉ thích châm chọc thôi. Vì sau cơn mưa trời lại sáng, cứ mỗi lúc có chuyện gì buồn mà gặp mưa là anh lại nghĩ sau đó mọi chuyện sẽ ổn cả thôi. Không thể buồn cả đời được, phải ko em?". Em lặng im có lẽ anh nói đúng, mà đúng là anh nói đúng, chỉ vì em ko chịu nghĩ thế mà thôi...

Anh vẫn chờ em đi giữa dòng người và xe. Giữ một bầu ko khí ngột ngạt các loại mùi, mùi từ khói ống xả, mùi từ thức ăn hàng quán bên đường, mùi nước hoa của các cô gái mặc váy bò áo hai dây ngồi vắt vẻo trên xe máy... em chợt nhận thấy một mùi quen thuộc. Hít một hơi thật sâu, em nheo mắt cười "anh sai rồi, sẽ có mưa đấy. Anh có thấy mùi hơi nước ko?". Rồi ngay lập tức, một ánh chớp loằng ngoằng xuất hiện ngay phía chân trời. "Đấy thấy chưa?". "Mình đi về phía đó nhé?" anh hỏi em. "Anh ko sợ ướt à?". "Mưa thì mình trú, anh thích được bình thường như mọi người mà". Em nhè nhẹ gật đầu, và chếc xe lướt đi. Thế là em biết, em đang đi về phía một ngày mới, đi về phía có mưa.
 
Tình .... trò ...

Đêm đến, đôi bàn tay lướt nhanh trên bàn phím như một nhạc sỹ tài ba đang đàn những bàn tình ca. Tôi ngồi bên máy vi tính và đánh những dòng thư gửi tới nhỏ, cô bé cùng xóm, cô bé mà tôi đã và đang yêu, yêu rất nhiều....

Nhỏ tên Hoa, Nguyễn Thị Hoa, một cô bé chịu khó, chăm chỉ và có nhan sắc, cũng là một cô bé thông minh và dí dỏm, một cô bé mà không hiểu tại sao tôi lại đem trọn cả tình yêu thương của mình dành tới nhỏ nữa.
Có thể nhiều người cho tôi là cổ lỗ sĩ khi thời đại công nghệ thông tin này lại còn viết những dòng thư làm bạn, làm quen làm gì nữa. Tôi cũng không biết mình có phải là người lãng mạn? Nhưng ngoài cách cổ lỗ đó, chẳng còn cách nào để tiếp cận được nhỏ cả.

Tôi trao thư tới nhỏ từ tháng Tư năm 2009, đến bây giờ thời gian thấm thoát cũng đã được gần 5 tháng rồi, vậy mà tôi cảm thấy tình cảm của mình dành cho nhỏ được nhiều, nhiều lắm.
Tháng 5, khi con ve bắt đầu kêu lên những bài ca gọi hè thì nhỏ được nghỉ hè, tôi không biết phải làm gì để được gần gũi với nhỏ nữa, mặc dù nhà nhỏ và nhà tôi cách nhau chẳng xa đáng là bao nhiêu, chạy bộ chắc chỉ mất 5phút là tới nơi, vậy mà tôi chẳng có đủ bản lĩnh để mà vào thăm và gặp nhỏ nữa.

Suy nghĩ ...........

Buồn chán ............


và lao vào vụ gặt hái .........

..........................................................

Thế rồi tôi quyết định mở ra cái trung tâm học nho nhỏ cho tụi trẻ trong thôn mà hoàn toàn không lấy 1 xu nào cả. Đơn giản chỉ mong được gặp nhỏ, được giúp đỡ nhỏ và bên nhỏ, thế là cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc lắm rồi.

Tháng 9, khi mà những chồi hoa sữa bắt đầu nhú nở thì Hoa và tôi bước vào một năm học mới. Những giờ học về muộn, sẽ chẳng còn sức đâu mà học nhiều nữa. Cô bé của tôi những chiều đạp xe lên Phủ Lý để học sẽ chẳng còn sức đâu mà học chỗ tôi nữa. Sẽ chẳng còn có thời gian để tôi được bên em và giúp đỡ em nữa.

Tôi vào nhà nhỏ được 1 lần và cũng là lần duy nhất tới bây giờ mà tôi chưa có cơ hội vào thăm nhỏ. Tôi cũng không còn gọi điện và giao cho em những bài tập hoặc cùng em thảo luận về một bài Toán hay bài Hóa nào nữa.



Mấy ngày không gặp em và cũng là thời gian mà chuẩn bị cho Khai giảng năm học mới nên tôi khá bận bịu trong việc tập nghi thức Đội cho tụi trẻ. Tôi đã quên em ư? không, làm sao mà tôi quên được em khi mà mỗi tối tôi luôn nhớ về em, nghĩ về em và mong những điều tốt đẹp nhất đến với em.

Những hôm em đi học xa nhà là những hôm trong lòng tôi mênh mang, lo cho con đường em đi,...

...
..
Ngày trước một hôm em nói với tôi rằng em sẽ nghỉ học trên Phủ Lý, tôi vừa lo, vừa vui, tôi lo vì sợ rằng lượng kiến thức của mình quá ít ỏi không đủ để đáp ứng được việc học của em, sợ rằng với sự hướng dẫn của mình thì em sẽ khó có thể đạt kết quả cao trong kì thi ĐH. Vậy là quyết định dạy nhiều hơn, thế nhưng em lại không đến học nữa.

Đến nay, em đã xa thật rồi sao?
Cũng chưa biết nói thế nào nữa, thời gian còn có nhiều lắm. 1 năm không quá ngắn ngủi để quên đi một ai đó, ừ thì em không học chỗ tôi dạy em nữa, nhưng không đồng nghĩa với việc là tôi không còn quan tâm em nữa đâu.

Hẹn em vào khoảng tháng Tư năm sau, khi mà chuẩn bị cho kỳ thi TN và thi ĐH, tôi sẽ quyết tâm đến nhà em và bắt em làm học sinh của tôi thêm một thời gian nữa, sẽ lấy các đề thi cho em làm cho quen với các dạng.


Giá như Hoa biết được rằng, nếu Hoa còn đến học chỗ tôi, thì tôi sẽ tận tình học hành thêm, trao dồi kiến thức thêm thật nhiều, Tuy tôi không hoàn toàn giỏi dang, nhưng tôi tin vào những thứ tôi có thể làm được cho em, khi có gì không rõ, không hiểu,, tôi còn có những người bạn tốt và thật tài trên diễn đàn cơ mà.

Tình cảm này của tôi, cũng chẳng biết sẽ tồn tại đến bao giờ nữa. Bây giờ thì tôi thường hay lao đầu vào diễn đàn, như để cố quên em. Nhưng càng cố quên em, thì tôi lại càng nhớ em....


Đêm - Lan man

Một năm học lại bắt đầu, thấy mình thật kém cỏi khi không có đủ khả năng mà giữ chân những học sinh thân yêu ngày nào nữa. Mùa hè, và mùa thu khác nhau hoàn toàn rồi. Mùa hè thì Nhỏ được nghỉ hè, có nhiều thời gian để học hơn, còn mùa Thu, năm học mới đã đến, Nhỏ còn phải học ở trường tới 12h lận, chiều còn đi học xa 10km nữa. Sao mà còn sức mà học chứ. Vậy là Nhỏ không đến nữa. Cũng đúng thôi, ta yêu nhỏ và ta nghĩ Nhỏ làm thế là đúng, ta thương Nhỏ mệt lắm chứ. Hiểu chỉ để hiểu và để cố xoa dịu nỗi buồn, sự trống vắng khi thiếu Nhỏ mỗi ngày lên lớp...

Đã làm việc gì đó là không bỏ giữa chừng, cho dù việc mình làm có thành công hay thất bại đi chăng nữa. Vậy mình vẫn quyết định giữ nguyên cái lớp học của mình. Một lớp học xuất phát từ tình yêu và tình thương. Một lớp học mà tất cả được xây lên từ tấm lòng một người muốn dành đến một người; và sẽ không bị sụp đổ vì việc bỏ học của người đó đâu. Cho dù người đó là người quan trọng nhất của một người. Một năm không quá dài, và cũng không quá ngắn để có nhiều chuyện có thể sảy đến. Một tuần không gặp lại người đó đủ hiểu chuyện gì xẽ xảy ra. Đủ để có những thoáng buồn buồn, Nhỏ nghỉ học đâu có nghĩa là không còn được gặp lại nhỏ nữa chứ. Nhỏ nghỉ học là đúng thôi mà. Nếu là mình, mình cũng làm như thế. Vậy kêu ca gì chứ? Hâm thật.... chợt nhớ ánh mắt của nhỏ nhìn mình .............

Và mình lại nhớ Nhỏ !

ghirey1124_4a178e58c3ca7.jpg
 
Gửi cô bé của tôi !

Ngoài trời đang gió và sấm rền. Nghe cái âm thanh ấy sao mà thấy lòng buồn đến thế. Nó khiến anh gợi nhớ chiều mưa bên em hồi nào. Nhìn em co ro vì bị lạnh sao thấy xót xa...

Anh vẫn biết được ở bên em là một điều vô cùng hạnh phúc. Nhưng càng ở bên em anh càng nhận ra một điều khiến trái tim anh đau đớn, đó là sẽ chẳng bao giờ anh có được người mình yêu thương. Trái tim em sẽ không bao giờ hé mở đối với anh cả. Cuộc đời vẫn cứ trái ngang thế đấy. Em vẫn quý trọng và đi bên anh nhưng nó sẽ mãi mãi chỉ dừng lại ở đó mà thôi. Tình yêu ư! Nó đã không còn tồn tại trong suy nghĩ của em dành cho anh mất rồi. Hiểu rõ điều đó nhưng sao anh vẫn không thể rời xa em được. Có phải tại anh yêu em nhiều quá không?

Đã bao lần anh tự hỏi mình sao yêu em nhiều đến thế. Mỗi sáng thức dậy hình bóng đầu tiên xuất hiện trong đầu là em, dù đó là chuyện buồn hay vui thì em vẫn là người đầu tiên xuất hiện. Có nhiều lúc, nghĩ đến quan hệ của anh và em, anh cũng thấy mình tủi thân lắm chứ. Anh không hiểu có điều gì đã gắn kết anh với em lâu như vậy? Ngày nghỉ anh đã từ chối mọi lời mời cũng như các cuộc vui mà bạn bè tổ chức để mong sao có thời gian được ở bên em, nhưng kết quả anh thu được chỉ toàn những nỗi buồn da diết trong lòng...

Đã bao lần anh tự nhủ rằng sẽ rời xa em, nhưng chưa bao giờ anh thực hiện được. Em như cơn gió thoảng qua nhưng sao lại khiến lòng anh day dứt đến lạ lùng. Anh không ân hận vì đã yêu em mà chỉ trách mình sao quá kém cỏi không thể có được trái tim của người mình yêu. Là con trai, một khi để mọi việc vượt ra ngoài tầm kiểm soát của mình thì coi như đã là người thất bại. Mọi thất bại cho dù là trong tình yêu hay công việc thì nó cũng đều có giá của nó, phải không em? Anh đã từng nói với em rằng, anh sẽ yêu em hết mình cho dù tình yêu đó không được đáp trả anh cũng không bao giờ ân hận. Anh không muốn sau này nghĩ lại chuyện của hai đứa mình lại xuất hiện câu hỏi "giá như..." trong đầu. Em biết và em cũng hiểu điều đó, em biết tình cảm anh dành cho em nhưng tình yêu không đơn giản chỉ là việc cho và nhận.

Rồi sẽ có một ngày nào đó không còn xa nữa anh sẽ phải chấp nhận thực tế mình là một kẻ thất bại. Một thực tế mà chưa bao giờ anh nghĩ mình lại thất bại bẽ bàng đến thế.

Vẫn mãi yêu em!


[FLASH]https://www.nhaccuatui.com/m/Yvx6OoOmto[/FLASH]
 
Thoa thân yêu !

Đã lâu lắm rồi em không lên diễn đàn, cái diễn đàn này cũng có nhiều sự đổi thay rồi em ạh. Anh cũng đã và đang dần dần đổi thay. Bên cạnh sự đổi thay thì cũg có nhiều bài học để lại trong anh nữa. Anh nhận ra những người bạn ảo của mình thật tốt , luôn lắng nghe những lúc anh kêu khóc.

Em đã là một tân sinh viên rồi, và mai là 5/9. là ngày khai giảng, Anh biết hôm nay em đã lên HN rồi, vậy là 1 năm học mới lại bắt đầu, Anh chúc em mạnh giỏi và thành công trong cuộc sống. Cả hai ta mãi mãi là những người bạn ảo thật tốt của nhau em nhé. Cảm ơn em vì tất cả.

Anh yêu em!

Khi nào rảnh lên dd thì hãy thực hiện những gì em đã nhắn tin với anh nhé.

Thân ___!
 
Gửi anh!

Ôi! Vậy là lâu rồi em không vô diễn đàn chơi nữa, cũn mất dần thói quen post bài. Có lẽ giờ em chỉ lên net để tra cứu thông tin và dow tài liệu. Không! Em không thể quên lời hứa đã hứa với anh. Giờ là lúc em thực hiện nó.
Không ngờ thời gian lại trôi nhanh đến thế, có lẽ những bận bịu trong công việc, học hành, đời sống sv có nhiều đổi thay đã làm em quên đi diễn đàn trong phút chốc, và có lúc cũng tạm quên anh để thực hiện những mục tiêu lớn lao. Ôi cuộc sống! Ai biết đâu ngày mai?
Em biết những ngày tháng qua anh đã khó khăn đến mức nào. Và anh hãy hiểu em cũng trải qua sự đấu tranh tâm lý cũng kém gì anh đâu. Không hiểu sao khi em buồn luôn có người khác buồn cùng em như thế. NHưng anh đừng uốn rượu nhiều quá nhé, em sẽ không thử uống nữa, cay lắm anh ạ.
Giờ thì em hiểu, cuộc sống là trải nhiệm, nó không bao giờ chỉ là màu hồng! Khi vấp ngã ta phải dũng cảm đứng lên để đi tiếp. Con đường phía trước còn dài lắm anh nhỉ? Thật may mắn vì cả anh và em vẫn còn những người bạn đồng hành ! Dũng cảm lên anh, mọi người đang đợi anh ở phía trước, và nếu anh càn một bàn tay giúp đỡ, em luôn sãn sàng chia sẻ cùng anh.

Nếu một ngày bạn muốn khóc
.............................Hãy gọi cho tôi.................................
---------tôi không hưa là tôi có thể làm bạn cười nhưng tôi có thể..... khóc cùng bạn.................
 
Gửi em!

Thoa thân yêu của anh.

Những ngày này đối với anh sao mà bận bịu quá thôi, thứ 7 này anh bắt đầu chiến dịch hội giảng, sẽ đi cả ngày, anh biết rằng công việc của anh cũng không bận rộn lắm, nhưng có lẽ cái áp lực mà anh đang chuẩn bị trải qua đó là xét hết tập sự đã làm cho anh cảm thấy căng thẳng và hồi hộp lên rất nhiều.
Cảm ơn em vì những lần 2 anh em ta trò chuyện về tất cả nhữg điều không đâu của cuộc sốg, về những trải nghiệm của bản thân.
Bây giờ đang cơn bão nữa lại về, anh cũng đã thức khuya nhiều rồi, và đêm nay muốn nghỉ thật sớm, để tận hưởng tiếg vi vu của những làn gió
Chúc em ngủ ngon nhé, Cảm ơn em vì tất cả. Chúc em học tốt.
Yêu mến em!
 
Đề nghị đồng chí Thandieu phong lưu gian hồ có quyến luyến mỹ nhân cũng đế ý nơi chốn đông người nhé ! Không được thổ lộ giữa khi đại hội võ lâm...
Việc nếu có gấp nhớ vời mỹ nữ về tửu lầu hàn thuyên cho phải lẽ đấy !
 
Mưa sao băng.

6a5wthq4iz1j9auajb6x.jpg

Mưa sao băng xuất hiện khi Trái đất đi xuyên qua đám mây bụi, thường là tàn dư đuôi của những sao chổi. Ngoài ra, trong vũ trụ có rất nhiều bụi (thiên thạch). Khi những thiên thạch này lao vào bầu khí quyển Trái đất, sẽ ma sát mạnh vào các phân tử khí quyển với vận tốc rất lớn (khoảng30-50km/s) nên bị bốc cháy tạo ra những vệt sáng ở độ cao 60-100 km (tính từ mặt đất lên). Người ta gọi những vệt sáng nhỏ ấy là sao băng. Nguồn gốc của trận mưa sao băng Perseids là do Trái đất chuyển động xuyên qua đám mây Perseids kéo dài dọc theo quỹ đạo sao chổi 109 P/ Swift-Tuttle, sao chổi này có chu kỳ từ 120-130 năm.

Anh nhớ ngày có sao băng của tháng 8/2009, em muốn được ngắm sao băng, muốn nhìn thấy ánh sáng tuyệt đẹp của những vì sao, và đêm đó em đã hẹn anh cùng thức để rồi cùng nhau ngắm sao băng, nhưng đó là một ngày có gió mùa, trời thì âm u, nhìn thấy được cái gì đâu chứ. Anh chỉ thấy cái lạnh xe xe, và màn đêm thì dày đặc những sự cô đơn khi xa cách người yêu, khi yêu một người mà không hiểu được tình cảm của người ta như thế nào em ạh. Gió nổi, những hạt mưa lất phất, một mình trong bóng đêm, anh lại nhớ về người ta, nhớ về tất cả những kỉ niệm đẹp mà cả 2 người đã từng có với nhau. Anh đã không nhớ được là mình đã khóc bao nhiêu lần trong đêm nữa. Và anh cũng không nhớ nổi là mình đã nhìn bao nhiêu vì sao và cầu mong những điều tốt đẹp nhất.


Chuyện kể rằng: ngày xửa ngày xưa, có 1 đôi nam nữ yêu nhau say đắm. Cô gái Hath rất xinh đẹp, thông minh & giàu có. Chàng trai Gimi nghèo khó, chẳng có gì ngoài tình yêu chân thành. Dù vậy, họ yêu nhau và sống hạnh phúc bên nhau.

Để làm đẹp mình hơn trong mắt người yêu, một hôm cô gái quyết định vào tiệm duỗi tóc. Khi trở về, Hath xinh đẹp và lộng lẫy gấp ngàn lần hơn. Mọi người đều trầm trồ khen ngợi nàng là người đẹp nhất thế gian. Lời đồn đến tai thần Venus. Nữ thần sắc đẹp rất tức giận vì Hath xinh đẹp hơn mình, nên bắt Hath phải chết.

Và rồi nàng Hath chết, song sắc đẹp của nàng vẫn không tàn phai. Chàng Gimi đặt nàng nằm trong 1 chiếc quan tài bằng pha lê, và chàng quyết tâm đi đến cùng trơì cuối đất tìm cách cứu nàng.

Chàng đi ròng rã ngày này sang tháng khác, vượt qua bao nhiêu khó khăn, đi qua bao miền đất, giúp đỡ biết bao người dọc đường đi. Đến nơi chân trời xa kia, chàng gặp được vị thần Eros. Thần tình yêu cảm động trước chàng, thần chỉ tay lên bầu trời và dặn rằng:"Ở trong dãy thiên hà xa xôi kia, có 1 chùm sao gồm 7 ngôi sao băng. Con hãy đến đó, và hái cho được 1 ngôi sao băng sáng nhất. Vào ngày cuối cùng của tháng 7, con hãy ném ngôi sao ấy xuống trái đất, người con yêu sẽ tỉnh dậy. Nhưng sau đó, con sẽ phải biến thành 1 ngôi sao để thế chỗ cho ngôi sao băng đó, rồi suốt đời con sẽ chỉ là 1 ngôi sao. Con có chịu không?"

Những ai được chết vì yêu là đang sống trong tình yêu, ta không quan tâm chuyện gì xảy ra, chỉ cần nàng được sống, chàng nghĩ. Và chàng tiếp tục lên đường.

Chàng đã hái ngôi sao băng sáng nhất, chàng đã chờ đợi ngày ngày để ném nó xuống trái đất. Một ngày dài như một năm khi chờ đợi, chàng không thể chờ thêm được nữa. Chàng đã ném nó xuống trái đất trước 1 ngày.

Đêm 30-7 năm đó, khi ngôi sao băng sáng nhất được ném xuống trái đất, gặp lực ma sát cực lớn của bầu khí quyển, nó đã vỡ tung ra thành hàng trăm mảnh nhỏ, làm sáng rực cả một vùng trời. Sau này, người ta gọi đó là mưa sao băng.

Ở nơi đó, trong chiếc quan tài pha lê tuyệt đẹp, nàng Hath vẫn nằm im, xinh đẹp. Mái tóc nàng mượt mà như suối nước, những ngón tay nàng nhỏ nhắn, mềm mại đến diệu kỳ. Cơ thể nàng vẫn lạnh ngắt. Chỉ 2 dòng nước mắt nóng chảy trên gò má nàng, chảy mãi, chảy mãi.
Chàng Gimi giờ trở thành 1 ngồi sao. Vì quá thương nhớ nàng Hath mà chàng không thể thắp sáng nổi chính mình. Chàng dần mờ nhạt nhất trong cả chùm sao, mà sau này người ta gọi là chòm sao tình yêu.
Ngày nay, mỗi khi gặp mưa sao băng, chúng ta thường mơ ước 1 điều gì đó. Đặc biệt, nếu gặp được mưa sao băng trong đêm 30-7, những người yêu nhau luôn mơ ước mãi mãi không chia lìa.

Sau này, khi sắp xếp lại bảng chữ cái, chữ cái đầu tiên của tên 2 người được đặt kề cạnh nhau, theo thứ tự chàng đi trước, nàng theo sau. Mong muốn 1 tình yêu bền lâu, những người yêu nhau cũng thường tặng nhau những chiếc nhẫn in hình 6 ngôi sao băng & 1 ngôi sao cô đơn mờ nhạt.


Đây là những hình ảnh về sao băng, anh muốn gửi tới em, Chúc em luôn vui vẻ, mạnh khoẻ, học tập thật tốt .. và anh sẽ mãi là người chồng tốt của em. Yêu em.


xdfi2ksy7lbr5ijsxfih.jpg


37n7rl3vytan0it70ilu.jpg


BỎ THUỐC.

Hút thuốc đã nhiều năm mà anh vẫn chưa bỏ được. Bởi vậy mỗi khi muốn hút thuốc, anh phải hút trộm để cô không biết.Thực ra thì những lúc ấy,cô dù biết cũng chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng nhiều lần không chịu được , cô bắt đầu phàn nàn:

“Hút thuốc có tốt cho anh không?”

Cô chau mày nhìn anh.

” Không tốt,nhưng anh không bỏ được.”

” Vậy em với thuốc lá, anh cần ai hơn?”
“Cả hai, em thì khó tính, nhưng anh lại rất yêu em.”

Nói rồi anh lại cười xuề xoà rồi làm lành với cô.

Còn nhớ lúc mới quen anh, anh đã nghiện hút thuốc nặng. Những lúc rỗi không có việc gì làm, anh lại kẹp điếu thuốc vào giữa hai ngón tay, từ từ rít một hơi dài rồi lơ đãng phả vào không trung những vòng khói lơ lửng, đôi mắt anh lim dim như đang tận hưởng giây phút tuyệt vời nào đó. Còn những lúc thức đêm để viết báo cáo thì càng khỏi phải nói, anh giống như một vận động viên tham gia một cuộc thi hút thuốc lá vậy.

Lúc ở bên anh, cô vẫn thường ho sặc sụa vì hít phải khói thuốc. Thỉnh thoảng gặp bạn bè cũ, mọi người tụ tập đi nhậu, anh thì luôn bỏ dở giữa chừng, mượn cớ vào phòng vệ sinh để hút thuốc. Có lần khắp người anh nồng nặc toàn mùi thuốc lá khiến mọi người ai cũng đều phải ái ngại đổ dồn cặp mắt nhìn anh. Cô bước đi bên cạnh mà cũng thầm xấu hổ. Cô giận anh quá, hai người lại cãi nhau, lại gây chiến tranh lạnh đến ba ngày sau mới làm lành. Có đêm trăng thanh gió mát, bầu trời lấp lánh những vì sao thật đẹp. Cô dựa mình vào lòng anh định tận hưởng khung cảnh lãng mạn , đột nhiên cô chau mày lại, không nói gì nữa.
” Sao im lặng thế?”
Anh cúi đầu nhìn vẻ mặt trầm lặng của cô dịu dàng hỏi.
“Vừa rồi anh có hút thuốc

không?”
“…Anh….Có”
Anh ấp úng trả lời . Cô lập tức đẩy anh ra, một mình đứng nhìn màn đêm tĩnh mịch, vẻ mặt đầy hờn dỗi.
“Nhưng chỉ có một điếu thôi mà…anh không nói dối đâu."
”Anh nói với giọng van nài.
Chẳng nhẽ anh không thể vì em mà bỏ thuốc sao?”
Cô vừa giận anh, lại vừa thất vọng.
“Cho anh thời gian được không?”. Nhìn nét mặt tội nghiệp của anh, cô lại động lòng thương. “Em cũng chỉ vì muốn tốt cho anh thôi, rốt cuộc anh có biết không?”

Kỉ niệm ba năm ngày họ yêu nhau, anh lái xe đưa cô ra biển. Đột nhiên, cô đưa tay kiểm tra dưới ghế ngồi của anh. Lại một bao thuốc nữa. Đã quen với điều này, cô chỉ đưa mắt lườm anh một cái rồi đút bao thuốc vào túi xách của mình . Anh im lặng không có phản ứng gì, vì sợ cô giận dỗi sẽ làm hỏng không khí lãng mạn ngày hôm đó. Suốt cả buổi tối, anh tìm đủ mọi cách khiến cô vui, lúc thủ thỉ những lời nói ngọt ngào, lúc pha trò khiến cô cũng phải bật cười. Mãi đến lúc trở về nhà, cô mới trả lại bao thuốc cho anh. “Hứa với em, hút hết ba điếu thuốc trong này,anh không được hút nữa!” Anh hơi sững người lại bất ngờ,trong lòng ngổn ngang bao suy nghĩ. Anh thầm trách mình đã có lúc oán trách cô không hiểu anh.

Cô biết cai thuốc lá không phải là chuyện một sớm một chiều. Nhưng xem ra anh chẳng có vẻ gì là hạ quyết tâm cả. Cô tìm mọi cách để giúp anh bỏ thuốc. Kẹo ngậm, thuốc viên đều đã mua, nhưng tình trạng của anh vẫn không có vẻ gì khởi sắc. Có lúc cô nhìn anh chợt nói: “Hay là để em học hút thuốc, rồi cai thuốc, sau đó dạy lại anh, có được không?” “Đừng ngốc nghếch thế, làm gì có ai làm như vậy?”Anh cốc nhẹ lên đầu cô.”Biết đâu như vậy sẽ có tác dụng?”. Cô bướng bỉnh đáp lại. “Nhưng chẳng phải em không biết hút thuốc sao? Việc gì phải ép mình làm những việc mình không muốn?” “Vậy phải làm thế nào anh mới bỏ được thuốc lá?” Cô lo lắng hỏi anh .”Anh đã cố gắng hết sức rồi.”Anh vừa nói vừa vuốt nhẹ tóc cô.” Em không muốn mất anh…” Cô bất chợt bật khóc.”Cô bé ngốc của anh…”Anh ôm cô vào lòng khẽ thủ thỉ.

Có hôm hai người đi dạo phố, thấy một cái máy chụp ảnh tự động. Cô kéo anh ra trước máy, bỏ hai đồng tiền xu vào rồi nhấn nút. Cầm hai bức ảnh nhỏ trên tay, cô ngắm nghía chúng một cách say mê rồi nhét một cái vào trong ví của anh. “Khi nào hút thuốc anh hãy lấy ảnh ra xem nhé, nó sẽ giúp anh nhớ tới lời dặn dò của em, và biết đâu anh sẽ bỏ được thuốc.” Cô mỉm cười đầy ẩn ý.

Nhưng rồi sau nhiều lần cố gắng rồi thất bại , anh và cô đều cảm thấy mệt mỏi. Chuyện cai thuốc như một món nợ cứ vây quanh lấy cuộc sống của hai người .Cuối cùng họ chia tay nhau. Cả hai đứng lặng bên điện thoại suốt một đêm, nước mắt làm nhoè đi tất cả. Anh cúp máy. Vậy là kết thúc mối tình đã kéo dài ba năm.

Trong chớp mắt, anh biến mất khỏi cuộc đời cô, vấn đề cai thuốc cũng không còn là mối quan tâm của cô nữa. Cô sống rất thoải mái, nhưng lại luôn có cảm giác thiếu vắng một thứ gì đó. Những lúc có người hút thuốc đứng bên cạnh, mùi khói thuốc thoảng qua khiến cô lại cồn cào nhớ đến anh .Cô nhớ đến mùi thuốc lá trên người anh, nhớ đến hơi thở cuả anh mỗi khi ôm cô vào lòng, nhớ đến lúc anh vụng về tìm cách giấu mùi thuốc lá. Tất cả chỉ là một thứ mùi hăng hắc nhưng nó đã thuộc riêng về anh .

Cô bắt đầu hút điếu thuốc đầu tiên. Cảm giác nhớ anh càng lúc càng mãnh liệt. Châm điếu thuốc thứ hai, cô hít một hơi dài rồi phả khói thuốc mù mịt khắp phòng.Ngay đến chăn gối giờ đây cũng ám mùi thuốc lá, thứ mùi mà trước đây cô đã từng căm ghét. Ngửi thấy mùi khói thuốc dày đặc khắp phòng, cô mới yên tâm chìm dần vào giấc ngủ. Càng ngày,cô không thể rời xa thứ mùi vị ấy. Nó như một phần không thể thiếu trong cuộc sống của cô. Những lúc thèm hút thuốc,cô không kiềm chế được mình, tất cả trở nên vô nghĩa, cô chỉ biết đúng một điều cần làm, đó là hút một điếu thuốc.

Một năm sau, tình cờ họ lại gặp nhau trên phố.Giống như hai người bạn cũ nhiều năm không gặp, họ cùng nhau ra biển để ôn lại kỉ niệm cũ. Trông cô tiều tuỵ đi rất nhiều. Anh nhìn cô mà xót xa, có lẽ tất cả là vì anh, vì anh đã khiến một người vô tư hồn nhiên như cô phải lo lắng. Cô châm một điếu thuốc.”Em hút thuốc à?” Anh kinh ngạc nhìn cô.”Vâng, anh có hút một điếu không?”Cô hít một hơi dài rồi đưa điếu thuốc cho anh.”Không, anh bỏ thuốc rồi.” “Sao? Anh cai thuốc khi nào vậy?”Cô thực sự ngạc nhiên vì không ngờ anh làm được điều đó. “Nửa năm trước đây, anh bỏ thuốc vì một người anh yêu.” Cô không nói gì, cô nghĩ vị trí của cô trong trái tim anh đã có người con gái khác thay thế, và cô ấy đã có đủ khả năng khiến anh từ bỏ thuốc lá. Điếu thuốc trên tay cô chợt trở nên run run .Yêu anh đã ba năm, cô luôn hi vọng anh có thể bỏ thuốc. Vậy mà sau khi chia tay, cô lại không bằng người con gái anh gặp nửa năm trước. Cô cảm giác mình như một kẻ bại trận đích thực . Cô lặng lẽ hút hết điếu thuốc còn dở. ” Còn em, em hút thuốc từ khi nào vậy?” “Một năm trước, vì một người đàn ông em yêu” “Vậy em muốn giúp anh ta cai thuốc à?”Anh cũng nghĩ rằng vị trí của mình trong trái tim cô đã có người thay thế,và cô làm điều này vì người đó . “Không, đó là vì em đã quen mùi thuốc lá trên người anh ấy.” “Liệu có phải là mình không?” Trong đầu anh xoay vòng bao câu hỏi. Anh và cô mới chia tay nhau một năm trước. Liệu rằng… Anh mở ví ra, rút một bức ảnh nhỏ đưa về phía cô.” Đây là người con gái mà anh đã bỏ thuốc vì cô ấy, bởi vì lúc nào anh cũng muốn quay trở về bên cô ấy.” Cô nhìn bức ảnh sững sờ, nước mắt lăn dài trên gò má.”Anh đã bỏ được thuốc rồi, bây giờ hãy để anh dạy em được chứ?”. Cô sà vào lòng anh bật khóc…

5q79qyc4yad3xizwqqgf.bmp
 
Ai là người bạn nghĩ đến đầu tiên?

Một anh chàng có cảm tình cùng một lúc với hai cô gái nhưng anh ta không biết mình yêu cô nào hơn. Một người bạn của anh ta đã cho một lời chỉ dẫn. Hãy trả lời thành thật câu hỏi: “Khi hạnh phúc, bạn muốn chia sẻ niềm hạnh phúc đó với cô gái nào?”, cô gái bạn nghĩ đến lúc ấy chính là người bạn yêu. Và cũng hãy thành thật trả lời câu hỏi này: “Khi đau khổ, cô gái nào bạn muốn cùng san sẻ?", cô gái bạn nghĩ đến lúc ấy chính là người bạn yêu. Thật tuyệt vời nếu trong niềm vui và nỗi buồn bạn đều muốn chia sẻ với cùng một cô gái. Nhưng nếu khi vui hoặc buồn bạn lại nghĩ đến hai cô gái khác nhau, tôi khuyên bạn hãy chọn cô gái mà bạn mong muốn được san sẻ nỗi buồn.

Trong cuộc sống có nhiều nỗi khổ đau hơn là niềm hạnh phúc. Sẽ có rất nhiều người bạn có thể chia sẻ niềm vui với họ, không cần thiết là bạn phải yêu họ. Nếu bạn có một cuộc sống hạnh phúc, bạn có thể tự mình hưởng thụ nó. Nhưng trong nỗi buồn sẽ không có nhiều người sẵn sàng san sẻ với bạn. Nếu bạn mong muốn nói về hạnh phúc của bạn với một người, tôi tin chắc rằng người ấy rất thân thiết và là người rất hiểu bạn. Nhưng mọi chuyện không chỉ dừng ở đó. Nếu người ấy chỉ nghĩ đến bạn khi người ấy vui, còn khi buồn người ấy lại san sẻ với người khác, tôi có thể nói với bạn rằng tình yêu đó không bền vững.

Điều dĩ nhiên, tôi sẽ rất hạnh phúc nếu là người đầu tiên được người ấy chia sẻ niềm hạnh phúc. Và khi người ấy buồn, tôi sẽ tự nguyện ở bên cạnh người ấy để xoa dịu nỗi lòng vì khi đó tôi tin rằng mình đã giữ một vị trí rất quan trọng trong trái tim người ấy.

Còn bạn, nếu bạn buồn ai sẽ là người bạn nghĩ đến đầu tiên?.
Tôi yêu các bạn! Tôi yêu em!
 
Thật tuyệt vời nếu trong niềm vui và nỗi buồn bạn đều muốn chia sẻ với cùng một cô gái. Nhưng nếu khi vui hoặc buồn bạn lại nghĩ đến hai cô gái khác nhau, tôi khuyên bạn hãy chọn cô gái mà bạn mong muốn được san sẻ nỗi buồn.



Chồng ơi!
Khi chồng vui thì chồng luôn nghĩ về HOA, luôn muốn mọi điều tốt đẹp với cô ấy, luôn muốn kể cho cô ấy nghe những câu chuyện vui để làm cô ấy cười. Còn khi có tâm sự, khi buồn lòng (chính xác hơn là khi thất tình) thì chồng lại kể với THOA. Chồng từng nói rằng người đầu tiên chồng nghĩ đến khi cầm chiếc dd là THOA??? Vậy chồng chọn ai???:p:p:D
 
Tại sao phải dừng lại

Chồng ơi!
Khi chồng vui thì chồng luôn nghĩ về HOA, luôn muốn mọi điều tốt đẹp với cô ấy, luôn muốn kể cho cô ấy nghe những câu chuyện vui để làm cô ấy cười. Còn khi có tâm sự, khi buồn lòng (chính xác hơn là khi thất tình) thì chồng lại kể với THOA. Chồng từng nói rằng người đầu tiên chồng nghĩ đến khi cầm chiếc dd là THOA??? Vậy chồng chọn ai???:p:p:D

Khi anh vui thì chồng chẳng nghĩ về ai nữa, khi anh buồn,anh nghĩ về tất cả mọi người. HOA đã trở thành quá khứ rồi, cả em cũng vậy. Bây giừ anh có người mới rồi. Anh thấy nhớ người đó nhiều hơn, thấy muốn gần gũi người đó nhiều hơn. Nhưng anh sợ anh không có được người đó.
Phân vân

[FLASH]https://www.nhaccuatui.com/m/mPjcQOro_P[/FLASH]
 

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top