Cuộc thi "Giúp mẹ ngày xuân"

tanbinh123

New member
Xu
0
[h=1] Bôn ba thế nào, cũng ráng bên mẹ ngày xuân[/h]Quê tôi ở xứ Thanh, nghèo mà hiếu học. Cha mẹ sống riêng rồi sinh năm chị em chúng tôi trong cảnh túng quẫn của cái đói từ những năm 1977. Đến tận năm 1998 thì gia đình tôi (cũng là tình hình chung của quê tôi) mới thoát khỏi cảnh quanh năm ăn cơm độn sắn khoai.

Ấy vậy mà năm chị em chúng tôi vẫn được ăn học đàng hoàng. Khỏi phải nói sự vất vả của đấng sinh thành khi phải nuôi thêm tới năm đứa con cùng đi học, lại đang tuổi lớn nhưng chưa biết khôn như người ta mà vẫn khờ khạo, vụng về.
Các bạn thử hình dung thế này, cơm độn mà cũng không được ăn no, vậy mà tiền học của con, cha mẹ tôi quyết không thể thiếu. Lần lữa vay mượn, từ vay ngân hàng, vay ưu đãi đến vay nóng, cha mẹ tôi vẫn ráng. Hỏi, mẹ cũng không nhớ nổi đã vay bao nhiêu tiền.

Rồi chúng tôi cũng lớn khôn, tốt nghiệp đại học rồi có việc làm, đứa lớn đã đi làm được 15 năm, đứa nhỏ cũng đã đi làm được 3 năm. Còn tôi, đã 9 năm biệt xứ lên Tây nguyên lập nghiệp rồi. Ấy vậy mà đến giờ này, cha mẹ tôi vẫn chưa trả được hết nợ vay để nuôi con ăn học. Nên dù đã ngoài sáu mươi, cha mẹ tôi vẫn phải quần quật sớm hôm cày xới với ruộng vườn để trả nợ.
Anh em chúng tôi khi ra trường, đứa lớn giúp cha mẹ nuôi đứa bé nhưng chỉ được ít năm rồi lập gia đình riêng. Có gia đình riêng, nhiều thứ phải lo trong khi đồng lương hạn hẹp nên dần dần ít giúp được cha mẹ như xưa nữa. Nhiều lúc, sau cuộc nhậu có thể lên đến tiền triệu (trong khi ở quê, cha mẹ ki cóp từng đồng để trả nợ), tỉnh dậy sau cơn say bỗng thấy mình ích kỉ biết bao, thương cha mẹ biết chừng nào để rồi tự hứa với lòng sẽ không ham vui quá nữa.
Nhưng rồi cuộc sống vẫn tiếp diễn, tôi vẫn không bỏ được cái tật ham vui, nghĩa là cha mẹ vẫn phải tiếp tục vất vả để trả nợ nuôi con học hành.

Tết là lúc gia đình đoàn tụ, sum vầy bên nồi bánh chưng, bên mâm cỗ tết, ai cũng vui cười, hạnh phúc. Thế nhưng cha mẹ tôi mỗi khi tết về lại là lúc các cụ buồn nhất. Vì trong năm đứa con có tới bốn đứa làm ăn xa, mãi tận Tây nguyên, lại có gia đình riêng nên ít khi về được.

Quê tôi phần đông là nông dân nghèo khó, sống dựa vào cây lúa, mà những ngày áp tết lại là ngày thu hoạch ngô vụ đông và gieo trồng lúa vụ xuân hè, cộng với không khí chuẩn bị tết nên gấp gáp vô cùng. Vừa tranh thủ gieo trồng, vừa phải lo có thứ gì bán được để kiếm thêm vài đồng gọi là sắm tết, lại thêm chuẩn bị bao nhiêu thứ bánh trái nữa.
Đến tận chiều 30 tết mới dừng các công việc khác lại để chuẩn bị mâm cơm cúng tất niên, sau đó cha mẹ tôi còn phải thức để trông nồi bánh chưng và quét dọn lại lần nữa đợi đến giao thừa. Thời điểm chuyển giao giữa năm cũ và năm mới nên thiêng liêng vô cùng. Vừa nghe Chủ tịch nước đọc thư chúc tết, cha mẹ tôi vừa khóc vì nhớ con, nhớ cháu. Trong xóm, nhà người ta con cháu đầy nhà, còn nhà mình mỗi hai ông bà già cô đơn...

Ấy vậy mà anh em chúng tôi vẫn không giúp mẹ được, dù chỉ là quét dọn nhà cửa, lau dọn bàn thờ, trông nồi bánh chưng, chọn đào quất, bày mâm ngũ quả hoặc xuống đồng cho có lệ. Thậm chí chẳng cần làm gì cả, chỉ cần bên mẹ lúc tết đến xuân về.
Một vài đồng gửi để mẹ ăn tết liệu có ý nghĩa gì với sự cô quạnh trong ngày tết khi tuổi đã xế chiều? Hỡi những ai ở vào hoàn cảnh tương tự như tôi, hãy ráng sắp xếp thời gian để về bên mẹ ngày xuân nhé. Đó sẽ là hạnh phúc không gì bằng của đấng sinh thành cả một đời vất vả vì ta.

Tham dự cuộc thi viết "Giúp mẹ ngày xuân", tôi chỉ có thể viết ra tâm sự này, hi vọng mẹ tôi sẽ nguôi đi phần nào khi tết đến xuân về.

Các bạn có dịp hãy tham gia bài viết dự thi "Giúp mẹ ngày xuân" trên báo tuoitre.vn để trải nghiệm tâm sự của mình nhé.

(Theo tuoitre.vn)
 
Tết này mình phải đi làm, không về nhà được. Buồn thật. Nếu ở nhà chắc cũng giúp mẹ nếm bánh chưng :)
 

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top