Con diều tuổi thơ

  • Thread starter Thread starter banvatoi
  • Ngày gửi Ngày gửi

banvatoi

New member
Xu
0
Một buổi chiều rỗi, dọc ngang chạy khắp phố mới phát hiện có một chỗ thả diều lí tưởng lắm. Háo hức đến đó. Nhưng, chỉ là để ngắm thôi. Không còn như thời bé, mùa gió lộng là theo anh Hai đi kiếm tre về làm diều.

Giờ, nhìn lên bầu trời, những cánh diều sặc sỡ sắc màu. Với vài chục nghìn, người ta có thể mua một con diều tuyệt đẹp: con bướm, con dơi, con phụng... và tha hồ mà thả lên trời. Hiếm thấy có một con diều nào là người chơi tự làm. Có lẽ làm một con diều tốn nhiều thời gian và công sức. Nhưng, phải có những giờ tỉ mỉ với tre và giấy mới thấy hết giá trị của của thú chơi diều. Sẽ hạnh phúc biết bao khi con diều được thả lên trời là sản phẩm của mình tạo ra, đã được tô vẽ theo sở thích của riêng mình. Và đặc biệt, nó không thể nhầm lẫn với hàng trăm con diều khác cùng vươn mình đón gió trên cao.

Trông thấy lũ trẻ ngóng mặt lên trời nhìn theo cánh diều mà thích quá. Hồi xưa đó, mình cũng từng như chúng, cứ ngóng cổ lên, tay thì giật dây liên hồi. Về nhà, cổ mỏi nhừ, lại nhõng nhẽo mẹ: "Con đau!"

Có đứa bé kéo dây diều, chạy cả trăm thước mà diều chẳng lên, nó bực mình quăng cả cuộn dây xuống đất. Anh nó đưa cuộn dây có con diều bay cao chót vót cho nó và nâng con diều đang nằm bẹt dí trên mặt đường lên. Nó nhoẻn miệng cười. Nó sao giống mình hồi đó quá! Và anh Hai... thật là tốt bụng.

Kỉ niệm khó quên nhất vẫn là con diều bị giật mất. Mình bé con lắm nên toàn bị ăn hiếp. Nhớ có lần anh Hai đi học, không cùng mình thả diều. Nhưng mình vẫn cứ đi ra đồng, một mình một diều. Bọn anh em nhà thằng Cường ú thấy mình " thân cô thế cô", ban đầu chúng giành đất thả diều. Khi chiều, gió lộng, con diều mình bay cao lắm, bay cao nhất trong bọn. Chúng thấy thế, cướp mất dây diều trong tay mình. Mình khóc, giành lại nhưng không được, chúng mạnh quá. Nước mắt nước mũi chạy về nhà. Gặp anh Hai đầu ngõ, mừng không thể tả. Anh hứa sẽ làm cho mình một con diều khác đẹp hơn con diều đã bị mất. Thế rồi....

Mình không chơi diều từ thuở đó. Vì anh Hai đâu còn sống để làm con diều " đẹp nhất trần đời" cho mình. Bọn Cường ú mang con diều trả mình khi anh Hai vừa được chôn xong. Nhưng, mình ghét bọn chúng. Mình đã quăng con diều có đôi mắt mà anh Hai vẽ. Có lẽ bọn chúng cũng buồn, và sợ mình nữa nên đã lầm lũi mang con diều đi. Từ dạo ấy, mình không gặp lại chúng nữa.

Con diều của một bé gái đã bị mắc kẹt trên dây điện. Nó đang la hét om sòm và cố giật con diều xuống nhưng không được. Mình mỉm cười. Vì ngày đó chỉ có diều mắc lên cây chứ làm gì có dây điện để mà mắc. Tội nghiệp con bé! Nó sẽ khóc giống mình hồi đó chứ? Chao ôi! Bỗng dưng mình thấy nhớ đôi mắt trên con diều của anh Hai ngày ấy...


Nguồn :Mựctím.
 

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top