CHUYỆN BƯỚM ÁO TIÊN
Có lẽ trong khu vườn, không ai lại thảnh thơi như cô bướm áo tiên. Nó suốt ngày tha thẩn từ nhành hoa này đến nhành hoa khác. Bướm áo tiên luôn tự nhủ: “Mình đẹp thề này phải chơi với những người giàu sang, quý phái”. Do đó, nó chỉ kết bạn với Ve sầu suốt ngày ca hát và thường xuyên lui tới nhà cô Hồng – được mệnh danh là chúa tể các loài hoa, cô Cúc thơm ngào ngạt, cô Lan đầy màu sắc, cô Huệ thướt tha, uyển chuyển.
Hôm nay, mặt trời đã lên hơn ngọn sào, chiếu rọi vào chỗ ngủ của bướm áo tiên làm cho nó tỉnh giấc. Nó nghĩ mình phải qua nhà Ve sầu rủ đi chơi, mấy bữa nay hai đứa chưa gặp. Thế rồi, nó vội làm dáng – sửa sang quần áo, ngắm mình trước mặt gương hồ nước – trước khi cất cánh bay đi. Trên đường đi, cô bướm áo tiên bắt gặp chú ong Ruồi đang hút mật ở đám hoa chanh.
-Này , anh ong ơi! – Bướm áo tiên ví von – Sao anh lại làm gì ở đám hoa chanh xấu xí, có mùi hăng hắc kia thế.
-Ơ, chào cô bướm áo tiên! Tôi đang hút mật về để dự trữ cho mùa đông đây mà. Hoa chanh mật nhiều và ngon lắm, cô đừng vội chê!
-Ôi dào, anh làm vậy chi cho mệt xác. Tôi chỉ cần làm đủ một bụng rồi tha hồ mà đi. Mật ngọt đầy ra đấy, hơi đâu mà để dành. Tôi chỉ hút mật ở những loài hoa quý phái thôi. Bướm ta bĩu môi và cong cớn bay đi đến nhà Ve sẩu.
Trời đã sáng bạch rồi nhưng Ve sầu còn ngáy o o, bướm áo tiên đến lay:
-Này, dậy đi chứ anh bạn! Trời đã sáng rồi, dậy mà còn đi chơi chứ.
-Ừ, đi thì đi. – Ve sầu vươn vai đứng dậy.
Cả hai bay lượn những vòng lả lướt và hướng về nhà hoa mẫu đơn.
-Này chị Mẫu đơn ơi! Hôm nay chúng em ghé nhà chị chơi đấy! – Bướm áo tiên đáp lễ.
-Ái chà! Chị hoan nghênh chào đón các em đến chơi.
-Bây giờ, em sẽ gảy một bản tình ca, bướm áo tiên với chị Mẫu đơn lắng nghe nhé. – Nói rồi, Ve sầu liền rút đàn ra gảy.
Để tự thể hiện, bướm áo tiên xòe đôi cánh đầy màu sắc múa may bên chị Mẫu đơn rồi bay vút lên không trung biểu diễn một điệu múa mà nó đã tập luyện trong một tuần qua.
Cô chim Sâu ở gần đó đang rình mồi thì tỏ vẻ khó chịu vì bọn họ đã làm những con sâu nghe động chạy trốn mất.
-Này, chị chim Sâu ơi! – Ve ssaafu đu đưa trên cành cây nói – Nghỉ tay chơi vói chúng em đã, làm gì mà vội thế.
-Tôi còn phải lo ăn cho con tôi ở nhà. Không có thời gian đâu. – Chị chim sâu nói và bay đi nơi khác.
Cứ thế Ve sầu và bướm áo tiên hát múa ngày này qua ngày khác, chả chịu làm lụng gì cả.
Mùa đông đã tràn vềmang cái rét lạnh giá, mưa gió bập bùng. Lá cây trong vườn rơi lả tả. Những ngày mưa như trút làm cho bướm áo tiên không thể đi chơi đâu được. Nó ngồi co ro trong gốc cây, bụng lép xẹp. Bướm ta đang nghĩ đến những giọt mật ngọt lịm trên những bông hoa trong vườn.
Cơn mưa tạnh cũng là lúc bướm áo tiên vội bay đến khu vườn để kiếm một chút gì cho vào bụng. Ôi thôi! Trước mặt nó hiện ra vườn hoa xơ xác, tả tơi không còn một bông hoa. Cái bụng đói kêu liên hồi buộc nó bay tới nhà chú ong Ruồi.
-Anh ong ơi! Làm ơn cho tôi mượn một ít mật được không ạ?
Nhìn vẻ thảm hại của bướm áo tiên, ong Ruồi không màng đến sự dè bỉu của bướm lúc trước mà mang ngay cho bướm áo tiên số mật đủ dùng qua mùa đông và bảo:
-Sau này bướm áo tiên nên chí thú làm ăn nhé. Số mật này, tôi cho cô đấy.
Kể từ đó, bướm áo tiên không dám chê bai sự siêng năng của các loài khác, không khinh những chị hoa bưởi, hoa chanh, hoa lài nữa. Nó cũng bớt la cà vui chơi và chăm chỉ làm việc. Bướm áo tiên bây giờ đều được mọi loài trong khu vườn yêu quý.