Chiến hạm trong mơ

  • Thread starter Thread starter Butchi
  • Ngày gửi Ngày gửi

Butchi

VPP Sơn Ca
Xu
92
CHIẾN HẠM TRONG MƠ

Pipilu có lời muốn nói: Bác Trịnh Uyên Khiết cũng thích một Chiến Hạm Thần như thế. Nhưng đáng tiếc Chiến Hạm Thần phải trở về hành tinh của mình, nếu không tớ đã tặng chiến xa tuyệt vời này cho bác ấy rồi.



CHƯƠNG 1


Đây là một câu chuyện thú vị xảy ra hồi Pipilu vừa lên lớp 6. Cho đến giờ, Pipilu vẫn chưa hiểu hết ý nghĩa của truyện này.
Vào ngày sinh nhật Pipilu, bạn bè tặng cậu một món quà mỹ nghệ xinh xắn - một chú ngựa sứ nhỏ xíu nhiều màu, to bằng nửa bàn tay. Pipilu đặt Ngựa Sứ lên bàn học, cậu rất thích dáng vẻ oai phong lẫm liệt của chú ngựa nhỏ.
Chiều hôm đó, tan học trở về nhà, bụng Pipilu đói meo, cậu vớ lấy hai lát bánh mì trong tủ lạnh cho vào lò vi sóng. Pipilu thích chén bánh mì hâm nóng trong lò vi sóng. Cậu thích món đồ làm bếp hiện đại, không có lửa, hâm nóng đồ ăn nhờ sóng điện từ này.
Pipilu ngồi vào bàn học, vừa nhai bánh mì vừa xem sách, cậu bỗng để mắt đến Ngựa Sứ.
“Nếu cho con nghẽo này vào lò vi sóng, liệu có điều kì diệu xảy ra không nhỉ?”. Pipilu bỗng nảy ra một ý nghĩ tinh quái. Cậu thừa biết đồ sứ chẳng sợ lò vi sóng, cũng chẳng sợ sóng điện từ. Pipilu liền cho Ngựa vào và ấn nút “start”. Cái đĩa trong lò vi sóng quay đều, Ngựa Sứ dường như đang phi nước đại.
5 phút trôi qua, Pipilu dụi mắt. Cậu cảm thấy Ngựa Sứ đang tự chạy như bay trên đĩa quay chứ không phải nhờ lực xoay của đĩa. Pipilu ấn nút tắt rồi mở cửa lò. Cái đĩa đã ngừng quay, nhưng Ngựa Sứ vẫn phi nước đại. Mặc dù đã tận mắt chứng kiến không ít chuyện lạ, nhưng quả thật lần này Pipilu vô cùng kinh ngạc. Sau khi được nướng trong lò vi sóng Ngựa Sứ đã sống lại?!
Pipilu cho cả bàn tay vào trong lò vi sóng, chặn đứng chú ngựa. Ngựa Sứ phanh kít một cái, hai vó trước giương lên trời. Pipilu thích dáng vẻ nhanh nhẹn ấy.
Ngựa Sứ nhìn Pipilu chằm chằm và nhấc vó bước lên bàn tay cậu. Pipilu nâng Ngựa Sứ lên ngắm nhìn, cậu quan sát thật kỹ đôi mắt nó và đoán đây là một chú ngựa thần.
- Ai phái cậu đến trái đất vậy? - Pipilu hỏi Ngựa Thần. Cậu cho rằng trên trái đất không thể có một sinh vật thần như vậy, chắc chắn là một hành tinh khác hoặc một thế lực siêu nhiên trong vũ trụ bao la đã phái chú ngựa đến đây.
- Tớ tự đến! - Ngựa Thần đáp.
”Nói năng đâu ra đấy.” Pipilu thầm nghĩ.
- Thế cậu từ đâu đến? - Pipilu hỏi.
- Bây giờ tớ chưa thể nói với cậu được. - Ngựa thần đáp.
- Cậu đến chỉ để tìm tớ thôi à? - Pipilu lại hỏi.
- Hoặc là cậu hoặc là người khác, miễn là người ấy hoá phép cho tớ sống lại. Ai có thể khiến tớ hồi sinh quả là có trí tuệ hơn người.
- Chỉ là ngẫu nhiên thôi! - Pipilu buột miệng nói, cậu chỉ tình cờ đút Ngựa Thần vào lò vi sóng thôi mà.
- Cậu đoán tớ là cái gì? - Đến lượt Ngựa Thần hỏi Pipilu.
- Ngựa Thần!
- Không phải!
- Hay là Ngựa Ngoài Hành Tinh?
- Cũng không!
Pipilu không tài nào đoán ra.
- Tớ là một chiếc xe ô tô vô cùng hiện đại, gọi là Chiến Hạm Thần.
Xe ô tô?! Một Chiến Hạm Thần?! Khoái thật! Nhưng Pipilu khó có thể tin chiếc ô tô và chú ngựa thần là một.
- Tớ chuẩn bị nán lại trái đất một năm, trong vòng một năm này tớ thuộc quyền sở hữu của cậu. - Ngựa Thần nói với Pipilu đầy tin tưởng.
- Tớ rất mong muốn được kết bạn với cậu. - Pipilu đồng ý tắp lự.
Ngựa Thần thấy Pipilu là người đáng tin cậy, có thể kết bạn được, chứ không phải là loại người giả dối lươn lẹo. Vì thế chú đã chọn Pipilu.
Sứ mệnh đến trái đất của Ngựa Thần còn trong vòng tuyệt mật, hiện giờ chú chưa thể tiết lộ.
- Cậu có thể biến thành xe ô tô à? - Pipilu mơ màng tưởng tượng.
- Ừm. Lát nữa tớ sẽ bật mí cho cậu. Bây giờ cậu hãy thổi vào tớ 10 lần đi!
- Tại sao phải vậy?
- Để tớ chỉ nghe lệnh của cậu thôi. Khi cậu thổi tớ sẽ nạp từ trường của cậu vào máy tính của tớ, sau đó tớ sẽ không tiếp nhận bất cứ từ trường của ai khác, cũng không tuân lệnh của bất cứ ai.
Pipilu thổi nhẹ vào Ngựa Thần 10 lần.
- Ổn rồi, bây giờ cậu chỉ cần nói với tớ “Chiến Hạm Thần, biến!” tớ sẽ biến thành một Chiến Hạm Thần vô cùng hiện đại. - Ngựa Thần nói tiếp.
Hai mắt Pipilu sáng rực lên lấp lánh, cậu hấp ta hấp tấp định nói luôn: “ Chiến Hạm Thần, biến!”
- Ấy, đừng vội! - Ngựa thần ngăn lại.
- Sao cơ?
- Căn phòng này bé quá. Chúng ta nên ra ngoài!
Pipilu nghĩ cũng phải, cậu liền cất Ngựa Thần vào trong túi và ra khỏi nhà. Cậu nghĩ bụng, phải tìm một nơi vắng vẻ không có người, nếu không tự dưng xuất hiện một chiếc xe ô tô người ta sẽ nghi ngờ.
Pipilu lên xe buýt, đi qua mấy trạm đến một cánh đồng ngoại ô, bốn bề không một bóng người. Pipilu lôi Ngựa thần từ trong túi ra, đặt xuống đất, hồi hộp nói: “ Chiến Hạm Thần, biến!”
Trời! Một chiếc xe hiện đại tối tân với kiểu dáng vô cùng độc đáo hiện ra trước mắt. Bảo đó là một chiếc xe hơi nhỏ cũng không phải, là một chiếc xe hơi đồ sộ cũng không đúng… đó là một loại xe siêu hiện đại, tụ hợp kiểu dáng ưu việt nhất của mọi loại xe. Chiếc xe màu xanh đen, bóng lộn đến độ có thể làm gương soi được. Trên thân xe còn có vô số những thiết bị mà Pipilu chẳng biết gọi tên là gì.
Pipilu sung sướng tròn xoe mắt, lưỡi ríu cả vào, từ trước tới nay cậu chưa từng nhìn thấy một chiếc xe ô tô đẹp hào nhoáng, uy nghi và sang trọng đến vậy. Cậu mở cửa xe, bước vào bên trong.
Các thiết bị trong xe càng khiến cậu sửng sốt. Căn phòng đầu tiên cậu bước vào là phòng ngủ, trong phòng ngủ có giường đệm vô cùng êm ái, đầu giường có tủ và đèn tường. Pipilu nhảy phóc lên giường, sao mà dễ chịu thoải mái thế không biết!
Cạnh phòng ngủ là toilet, bên trong có bồn cầu tự hoại và vòi hoa sen. Bên cạnh toilet là một căn phòng lớn, có ti vi tủ lạnh cùng vô số những thiết bị điện sáng choang khiến Pipilu loá cả mắt.
“Chiến Hạm Thần có những thiết bị hàng đầu trên vũ trụ.” Thiết bị âm thanh trong xe tự động bật lên. “Có ra đa hồng ngoại, máy tính điện tử, các loại thiết bị báo động, máy phân tích, còn có giàn vũ khí nữa…”
Giàn vũ khí! Pipilu vô cùng sung sướng, từ nhỏ cậu đã rất thích súng ống, nhưng đáng tiếc cậu chỉ toàn xài súng đồ chơi, từ trước đến nay cậu chưa từng được chạm tay vào khẩu súng thật.
“Giàn vũ khí của Chiến Hạm này dùng để phòng vệ, gồm 3 cấp độ. Cấp độ thứ nhất gây sát thương hạng nhẹ, khiến cho mục tiêu bị thương ở mức độ nhẹ. Cấp độ thứ hai để trừng phạt, có thể khiến mục tiêu đau đớn toàn thân nhưng không hề bị sây xát. Cấp độ thứ ba để gây mê, khiến mục tiêu mê man bất tỉnh trong vòng từ 5 phút đến 24 giờ đồng hồ. Giàn phòng vệ này là hệ thống đa phương hướng, có thể bắn tới bất cứ mục tiêu nào từ bất cứ vị trí nào trong xe.”
Pipilu hồi hộp thở dốc.
“Nếu Chỉ Huy cần bất cứ thiết bị gì, Chiến Hạm Thần sẵn sàng cung cấp.”
- Tớ cần... một chiếc máy làm bài tập. - Pipilu rất hãi nhà trường lúc nào cũng giao quá nhiều bài tập về nhà, thật ra đó là một cách trừng phạt chứ chẳng tốt gì cho sự phát triển trí tuệ của học sinh.
Một cỗ Máy Làm Bài Tập lập tức xuất hiện trong phòng, chỉ cần nhét vở bài tập vào, ấn công tắc, khi vở bài tập đùn ra thì bài tập đã được làm xong, lại còn giống y hệt nét chữ của Pipilu nữa chứ.
“Đây là phòng làm việc, bên cạnh là phòng bếp kiêm phòng ăn.” Thiết bị âm thanh tự động nói.
Lại còn có chỗ làm bếp và chỗ ăn cơm! Pipilu vào phòng bếp, trong đó có đầy đủ các loại Máy Nấu Nướng tự động, chỉ cần cho gạo mì thịt cá vào trong máy, ấn nút công tắc là có bánh mì và các món ăn nóng sốt. Lại còn có Máy Giải Khát, chỉ cần đổ nước lọc vào nó tự động biến thành các loại đồ uống theo yêu cầu.
Ra khỏi phòng bếp Pipilu bước vào phòng điều khiển. Chà, căn phòng vô cùng tối tân, chi chít các máy móc hiện đại bày kín trước ghế người lái.
- Nhưng tớ không biết lái ô tô. - Pipilu nói.
“Chiến Hạm này có hệ thống lái tự động, chỉ cần Chỉ Huy nói tuyến đường và nơi đến cho máy tính, xe sẽ tự động vận hành. Tốc độ tối đa có thể đến 500km/h.”
500km/h!!! Pipilu suýt hét tướng lên vì sung sướng.
- Chiếc xe lớn như thế này, lái xe về nhà thì đỗ ở chỗ nào nhỉ? - Pipilu hiểu rõ hơn ai hết, dù Chiến Hạm Thần đỗ ở đâu thì chỉ trong vòng 5 phút người ta sẽ vây kín lấy nó.
“Chỉ cần Chỉ Huy nói câu thần chú, Chiến Hạm Thần sẽ ngoan ngoãn biến thành chú ngựa nhỏ, có thể chui gọn trong túi Chỉ Huy.”
Pipilu liền xuống xe thử lại một lần, quả là hiệu nghiệm! Lần này cậu quả thực vui như mở cờ trong bụng.
- Bây giờ tớ sẽ lái xe về nhà. - Pipilu nói.
- Tất nhiên là được! - Ngựa Thần đáp
- Chiến Hạm Thần, biến! - Pipilu hô lớn. Chiến Hạm Thần lập tức hiện ra ngay bên cạnh Pipilu.
Chiến Hạm Thần đến trái đất này với mục đích gì? Sau khi nó xuất hiện, cuộc sống của Pipilu sẽ có nhiều thay đổi. Chiến Hạm Thần sẽ vào các trường trung học, tiểu học, Chiến Hạm Thần sẽ đến với từng bạn nhỏ - tất nhiên bạn cũng có thể là người may mắn được Chiến Hạm Thần ghé thăm!

CHƯƠNG 2


Pipilu không muốn đi xe buýt, cậu liền ung dung lái Chiến Hạm Thần về nhà. Đầu tiên, cậu mở cửa, bước vào Chiến Hạm Thần. Khát khô cổ, cậu liền đi vào phòng bếp. Có rất nhiều đồ đựng trong tủ bếp, Pipilu lấy một chiếc bình, xuống xe lấy nước.
Trở lại xe, Pipilu khoá chặt cửa, vào phòng bếp và đổ nước vào Máy giải khát. Trên Máy giải khát có hai hàng công tắc, trên mỗi công tắc đều có một dòng chữ nhỏ như Nước khoáng, Cô ca, Cà phê, Nước cam..., còn có một số loại nước uống Pipilu chưa bao giờ nghe thấy như Nâu óng, Ngọc bích v.v... Pipilu liền ấn công tắc Ngọc bích, cậu muốn thử xem loại đồ uống lạ tai này có gì đặc biệt.
Máy giải khát bắt đầu hoạt động, nước trắng không màu sắc mùi vị bị xóc lên xóc xuống òng ọc, từ từ chuyển thành màu xanh nhạt. Một phút sau, nó ngưng rung bần bật. Đèn sáng hiển thị dòng chữ “Xin mời”.
Pipilu với một cái cốc trên tủ bếp xuống, rót một ít Ngọc bích. Đầu lưỡi Pipilu vừa chạm vào Ngọc bích, cậu đã đoán ra đây là một loại nước thần, từ trước tới giờ cậu chưa từng được uống một loại giải khát nào khiến người ta sảng khoái đến vậy. Uống cạn một hơi, chà, cảm giác dễ chịu thoải mái lan toả khắp người.
· Để chiếc cốc vào máy rửa bát, Pipilu đến phòng điều khiển. Ngồi vào vị trí lái, cậu thấy hồi hộp lạ thường. Pipilu mê tít các loại ô tô, khi đi dạo trên phố cậu mê mẩn ngắm từng chiếc ô tô hào nhoáng, nhớ tên tất cả các hãng xe và các đời xe, cậu có thể nói vanh vách liền một lúc mấy chục nhãn hiệu ô tô. Trong những giấc mơ thú vị của mình, cậu thường thấy mình lái ô tô như bay, dường như Pipilu và những chiếc ô tô có duyên phận gì đó rất đặc biệt.
Pipilu phát hiện ra hệ thống điều khiển của Chiến Hạm Thần khác hẳn xe ô tô bình thường, ví dụ như bộ phận khởi động không có chỗ cắm chìa khoá, chỉ cần ấn nút Start là xong. Pipilu quyết định học cách điều khiển Chiến Hạm Thần, cậu nghĩ chỉ cần 10 phút là đủ để một người bình thường biết lái xe.
· Tiếng nói tự động hướng dẫn Pipilu trình tự lái xe. Cậu nhấn nút khởi động máy. Chiến Hạm Thần bắt đầu tỉnh giấc, tiếng máy rất khỏe nhưng êm ru. Chiến Hạm Thần là xe số tự động nên không có chân côn, chỉ có một cái chân ga. Pipilu nhấn vào chân ga, Chiến Hạm Thần lao vun vút về phía trước. Cậu thử xoay vô lăng, nó ngoan ngoãn nghe cậu chỉ huy. Khoái thật, Pipilu biết lái ô tô rồi! Mà lại là một chiếc ô tô tuyệt vời nhất thế giới!
· ”Chỉ Huy cứ yên tâm, loại xe này có hệ thống ứng cứu kịp thời, chắc chắn không gây ra bất cứ vụ tai nạn giao thông nào.” Tiếng nói tự động trấn an.
· Chiến Hạm Thần men theo con đường nhỏ dọc cánh đồng ra đường cái. Pipilu kiêu hãnh điều khiển Chiến Hạm Thần hoà vào dòng xe tấp nập trên đường.
· Lần đầu tiên được lái một chiếc ô tô oách như vậy, Pipilu không khỏi lúng túng, đặc biệt là khi gặp những chiếc xe đi ngược chiều. Cậu có cảm giác như muốn đâm sầm vào chúng, vì thế cậu thường luýnh quýnh đánh vội tay lái sang phía bên trái.
· Những cảnh sát lão luyện chỉ cần liếc mắt cũng đủ phát hiện ra Chiến Hạm Thần có vấn đề, một vị cảnh sát ra giữa đường làm hiệu dừng xe. Nhìn thấy bóng cảnh sát, Pipilu hoảng hồn. Cậu không có bằng lái, không giấy tờ xe, thậm chí xe cũng chẳng có biển số. Nhất quyết không được dừng lại! Cái khó ló cái khôn, Pipilu bật hệ thống lái tự động, Chiến Hạm Thần lao vút qua trước mũi cảnh sát. Ái chà, anh chàng cảnh sát ngã ngửa vì bất ngờ. Bình thường người ta không mấy khi để ý đến cảnh sát bên đường, nhưng đối với các bác tài xế, chạm trán cảnh sát không khác gì bị ăn một cái tát trời giáng. Nói không ngoa, cảnh sát chỉ cần nhúc nhắc ngón tay cái, các tài xế chạy xe cách đó cả trăm mét đã giật mình thon thót.
Anh cảnh sát chặn ngay một chiếc xe hơi đời mới đang đi tới, nhảy phóc lên xe, nói:
· - Đuổi theo cái xe phía trước!
· Anh chàng lái xe đang toát mồ hôi, ngỡ phen này không tránh khỏi dây dưa với cảnh sát, nghe vậy như được ban tặng một ân huệ đặc biệt, ra sức luồn lách bạt mạng để đuổi theo Chiến Hạm Thần. Có “thần hộ mệnh” ngồi ngay bên cạnh, bảo lái xe phi lên vỉa hè anh cũng sẵn lòng.
Một màn rượt đuổi gay cấn diễn ra trên đường phố tấp nập.
Pipilu thắt dây an toàn, dán mắt vào màn hình theo dõi. Thật ra cũng chẳng cần căng thẳng như vậy, hệ thống lái tự động của Chiến Hạm Thần sẽ không để xảy ra bất cứ sự cố nào. Chiến Hạm Thần ngoạn mục vượt qua mọi đối thủ. Từng chiếc xe lần lượt tụt lại phía sau. Người thua cuộc - các bác tài xế vô cùng choáng váng, họ chưa bao giờ gặp một tay đồng nghiệp cự phách đến thế, sao lại có kẻ liều mạng phóng xe 100km/h giữa các làn đường đầy xe cộ nhỉ?!
Chiếc xe đời mới chở viên cảnh sát đang nhẫn nại đuổi theo. Anh cảnh sát sôi máu, anh chàng vừa không ngớt giục tài xế lái xe nhanh hơn, vừa lôi máy bộ đàm ra.
· - Các chốt chú ý! Chú ý! Có một chiếc xe phạm luật đang chạy trốn. Đề nghị chặn lại!
· - Loại xe gì?
· - Biển số xe? - Các chốt liên tục hỏi.
- Chưa từng gặp loại xe này bao giờ, hình dáng rất kì quái, xe không biển số. - Anh cảnh sát đáp.
Cảnh sát ở các chốt, các tuyến đường lũ lượt rời bốt, khẩn trương bố trí bắt giữ Chiến Hạm Thần.
Pipilu phát hiện ra các xe ô tô phía trước đều dừng lại, cậu liền bật ra đa quan sát. Toàn cảnh ngã tư phía trước hiện lên rõ mồn một trên màn hình:
·
Vài cảnh sát đang chỉ huy một chiếc xe tải lớn chắn ngang ngã tư, chặn tất cả xe qua lại!

Pipilu liền quay ra đa về phía sau xe. Trên màn hình hiện lên chiếc xe hơi đang đuổi theo:
·
Khoảng cách giữa xe hơi với Chiến Hạm Thần ngày một gần!

Pipilu ấn nút “vượt qua thử thách” trên bảng điều khiển.
Chiến Hạm Thần khéo léo luồn lách trên đường, lúc vọt lên vỉa hè, lúc lách sang chiều xe ngược lại, các tài xế khác há hốc miệng, họ chưa bao giờ nhìn thấy một tay đua bạo gan đến vậy. Phía trước bỗng xuất hiện một dãy xe lu chắn hiên ngang giữa đường. Pipilu hồi hộp đến nghẹt thở, xoay xở thế nào để vượt qua chướng ngại vật khủng khiếp này đây? Dãy xe lu sừng sững trước mặt, Chiến Hạm Thần hoàn toàn không định nhượng bộ, nó lao thẳng về phía trước. Cảnh sát chạy tán loạn, ai nấy đều cho rằng tên tài xế không điên khùng thì chắc cũng say lướt khướt.
· Phù! Không tưởng tượng nổi! Chiến Hạm Thần không bay qua, cũng không đâm thẳng vào chướng ngại vật, mà lao xuyên qua. Hai bên đều bình yên vô sự, không hề có vết tích của một cuộc “chạm trán”. Nếu không được tận mắt chứng kiến, Pipilu cũng không thể tin đó là sự thật. “Đã xuyên qua xe lu, thì chắc chắn Chiến Hạm Thần cũng có thể đi xuyên qua nhà cửa và các chướng ngại vật khác!”, cậu nghĩ.
Tận mắt chứng kiến cảnh “hãi hùng”, các cảnh sát không ai bảo ai nhất loạt nhấc bộ đàm tranh nhau báo cáo với bộ chỉ huy. Cục trưởng Cục cảnh sát giao thông sau khi nghe báo cáo lập tức lệnh cho các bác sĩ ngành công an khai trừ khẩn cấp những kẻ mắc bệnh hoang tưởng ra khỏi ngành.
Pipilu tháo dây an toàn, vào phòng bếp uống nước. Chiến Hạm Thần vẫn lái tự động.
· - Xe không có người lái!!! - Một cảnh sát kêu thất thanh.
· - Mau chóng thông báo cho người đi bộ và các loại xe trên đường phố tránh xa chiếc xe đó. - Một viên cảnh sát khác gào vào máy bộ đàm.
Trực thăng bay vè vè trên bầu trời. Từ trên không trung, Cục trưởng Cục cảnh sát giao thông đang trực tiếp chỉ huy vây bắt Chiến Hạm Thần.
· Pipilu vào phòng điều khiển, cậu nhìn thấy rất nhiều máy móc và đèn tín hiệu đang vận hành. Cậu bật ti vi, toàn cảnh bên ngoài xe hiển hiện rõ mồn một trên màn hình lớn. Cuộc vây bắt khiến Pipilu vô cùng kinh ngạc, cậu ngồi thừ trên ghế, linh cảm thấy sắp xảy ra chuyện gì đó. Trên màn hình hiện lên một hàng chữ nhỏ, máy tính nhắc nhở Pipilu bằng những con số:
·
Máy bay trực thăng - 5 chiếc
· Xe cảnh sát - 42 chiếc
· Lực lượng cảnh sát - 127 người

Có thể thông qua hệ thống máy tính chỉ huy của phòng điều khiển để chỉnh tốc độ và phương hướng của xe. Biết rõ lợi thế của Chiến Hạm Thần, Pipilu quyết định lái nó thẳng tiến về nhà. Cậu sẽ lái nó như máy bay lượn trên không trung vậy, chẳng cần đi ngang rẽ tắt.

CHƯƠNG 3
Các bác tài xế vốn rất yếu bóng vía, chạm trán mấy anh cảnh sát trẻ măng miệng còn hơi sữa họ đã run như cầy sấy, huống hồ đứng trước Cục trưởng Cục cảnh sát giao thông - quan phụ mẫu của các tài xế xe lớn nhỏ trong thành phố. Cục trưởng cũng chưa từng gặp một tài xế nào không lắp bắp khi đứng trước ông. Vì vậy, sự việc ngày hôm nay quả khiến cho ông phải điên tiết. Cục trưởng cũng tự hiểu rằng nếu không kịp thời xử lý vụ này chắc chắn ông sẽ có nguy cơ bị giáng chức. Ông không tin rằng chiếc xe đó có thể đi xuyên qua xe lu, ông nghĩ mình hoa mắt. Từ trên không, ông tiếp tục triển khai lực lượng vây bắt Chiến Hạm Thần.
- Điều 5 máy ủi vào đường X! Bố trí 5 chiếc xe buýt đến đường Y! Kê thùng rác ra giữa đường Z làm chướng ngại vật!
Cục trưởng hô mưa gọi gió, điều động toàn bộ lực lượng, phen này ông quyết bắt gọn chiếc xe ngông nghênh. Vòng tròn bao vây đang dần thít chặt. Từ trên không có thể nhìn thấy Chiến Hạm Thần đang bị bao vây tứ phía. Mọi hoạt động giao thông trên đường phố hoàn toàn tê liệt. Chiếc trực thăng của Cục trưởng đang lượn vòng vòng trên bầu trời. Từ trên cao, ông đắc thắng nhìn Chiến Hạm Thần lâm vào thế bí.
Trong phòng điều khiển, Pipilu cũng biết mình đang bị bao vây, cậu liền lệnh cho hệ thống máy tính cứ thẳng tiến về nhà.
Cảnh tượng dưới mặt đất khiến Cục trưởng suýt bổ nhào. Chiến Hạm Thần hùng dũng xuyên qua mấy chục toà nhà, lao thẳng vào vòng vây! Xe không xây xát, nhà cũng chẳng hề hấn gì! Cục trưởng nhìn trân trân vào khoảng không vô nghĩa.
Chiến Hạm Thần đỗ lại ở một nơi vắng vẻ gần nhà Pipilu. Pipilu nhìn quanh, không một bóng người, cậu liền nhảy phắt xuống xe.
- Chiến Hạm Thần, biến!
Chiếc xe lập tức biến trở lại thành chú Ngựa Thần đáng yêu. Pipilu đút ngay Ngựa Thần vào túi.
Ò e í e, có chiếc xe cảnh sát lao tới, phanh kít một cái. Cảnh sát lần lượt nhảy xuống xe.
- Có thấy chiếc xe hơi nào chạy qua đây không nhóc? - Một viên cảnh sát hỏi
- Không ạ! - Pipilu lắc đầu.
- Quái nhỉ? Rõ ràng thấy nó lao vào đây mà! -Viên cảnh sát lấy làm lạ.
Vài chiếc máy bay trực thăng cũng bu đến khu vực này, giống như những kẻ đào vàng đang lùng sục tìm kiếm mẻ vàng quý. Pipilu về tới nhà, bố mẹ và Luxixi đang đợi cậu về ăn cơm.
- Con đi đâu về? - Bố cậu hỏi.
- Dạ có đi đâu đâu ạ, con chỉ đi dạo chút thôi. - Lấy công chuộc tội, Pipilu nhanh chóng đi vào nhà vệ sinh rửa tay.
- Bài tập thì chưa làm xong, dạo với diếc gì? - Mẹ mắng.
Pipilu thò tay vào trong túi xoa đầu Ngựa Thần rồi nhẹ nhàng ngồi vào bàn ăn.
Bố mở ti vi. Vẫn như thường lệ, phát thanh viên vừa nhìn mọi người ăn cơm vừa thông báo tin mới trong ngày. “Chiều nay trong thành phố xuất hiện một chiếc xe vi phạm luật giao thông nghiêm trọng, chiếc xe này đã vuột khỏi tầm kiểm soát của cảnh sát…” Pipilu ngừng nhai, chăm chú nhìn màn hình. “Hi vọng người dân trong thành phố chú ý, nếu phát hiện ra chiếc xe trên hãy kịp thời báo cho cảnh sát, hình dáng của xe như sau…, phát thanh viên nghiêm giọng nói, điện thoại liên hệ là…”
- Khi em đi làm về cũng bị tắc đường, nghe nói là do cảnh sát đang vây bắt chiếc xe đó. - Mẹ vừa ăn vừa nói.
- Bao nhiêu cảnh sát như vậy mà không bắt nổi một chiếc xe ô tô? Bố không thể tin nổi.
Pipilu và vội bát cơm, cậu nóng lòng về phòng riêng nói chuyện với Ngựa Thần.
- Con ăn cơm xong thì tranh thủ thời gian làm bài tập luôn đi, đừng để đến tận 12h đêm mới đi ngủ. - Mẹ dặn.
Trong thoáng chốc Pipilu nghĩ đến cái máy làm bài tập trong Chiến Hạm Thần. “Đúng rồi, để Chiến Hạm Thần giúp mình làm bài tập”, Pipilu như trút được gánh nặng. Cậu trở về phòng rồi mở cặp sách, lúc này cậu mới chợt nhớ ra không thể biến Ngựa Thần thành Chiến Hạm Thần trong căn phòng chật hẹp như thế này.
“Phải trốn ra ngoài thôi!”. Pipilu hé cửa phòng, ngoài hành lang không một bóng người, cậu liền rón rén chuồn ra ngoài.
Bên mé trái khu chung cư nhà Pipilu có một đám đất bỏ hoang, ở đó thường không có ai qua lại. Mấy tấm bêtông còn sót lại sau khi thi công vừa đủ để che khuất tầm nhìn của người đi đường, khiến người ta không thể thấy được những gì xảy ra phía trong. Pipilu luồn ra sau mấy tấm bêtông, lấy chú ngựa đặt xuống đất và nói:
- Chiến Hạm Thần, biến!
Rồi cậu kéo cửa xe, chui vào bên trong. Đèn trong phòng làm việc tự động bật lên, cậu đặt vở bài tập vào máy làm bài, ấn nút công tắc.Vài phút sau, bài tập đã hoàn thành. Nhưng đã vào trong Chiến Hạm Thần thì Pipilu say sưa không muốn về, cậu bật máy tính chơi điện tử.
Khu nhà cao tầng đối diện có một ông cụ đang đứng ở ban công ngắm cảnh, ông vô tình phát hiện ra Chiến Hạm Thần đang nấp trong góc khuất.
- Đây chẳng phải là chiếc xe đang bị truy nã sao? - Ông lão giụi mắt, quả đúng vậy!
Ông liền lập cập vào phòng, gọi điện báo cảnh sát.
- Alô, đồn cảnh sát phải không ạ?
- Tôi nghe, có chuyện gì ạ?
- Tôi phát hiện ra chiếc xe đang bị truy nã!
- Ở đâu?
Ông lão miêu tả chính xác địa điểm.
- Chúng tôi sẽ tới ngay.
- Tên và địa chỉ của tôi là… - Ông lão hoan hỉ chờ lĩnh phần thưởng.
Xe cảnh sát bắt đầu nổ máy. Trực thăng cũng đã sẵn sàng.
Còn Pipilu mải mê chơi điện tử, hai mắt dán chặt vào màn hình, không hề biết nguy hiểm đang rình rập rất gần. Đột nhiên, đèn báo trong phòng làm việc bật sáng, trên màn hình xuất hiện dòng chữ:
Chú ý! Có nguy hiểm! Mau chóng ra khỏi xe!

Pipilu hoảng hồn, vội tắt máy điện tử, nhìn ra ngoài cửa sổ. Mấy chục xe cảnh sát đang đỗ phía trước tấm bê tông, các chú cảnh sát nối nhau nhảy xuống xe. Nhanh như tên bắn, Pipilu chạy ra khỏi xe.
- Chiến Hạm Thần, biến! - Pipilu hô.
Chiến Hạm Thần ngoan ngoãn biến thành chú ngựa nhỏ xíu, Pipilu liền đút tọt vào túi áo.
Ông lão đứng đợi gần tấm bêtông đang chủ động chỉ đường cho cảnh sát.
- Tôi là người đã báo cảnh sát. - Ông nói.
- Chiếc xe đó ở đâu? - Cục trưởng cục cảnh sát giao thông đích thân đến hiện trường, ông phải tận tay áp giải tay lái xe “coi trời bằng vung” này.
Cục trưởng khoát tay ra lệnh, các cảnh sát xông lên phía trước.
- Thưa sếp, không có chiếc xe nào cả! - Sau khi lùng sục một hồi, một viên cảnh sát báo cáo.
Cục trưởng nhìn ông lão.
- Quái thật, khi xe của các anh đến nó vẫn ở đây mà, đây là ngõ cụt rồi, chẳng nhẽ nó biết bay à? - Ông lão lập cập chạy ra phía sau, ngỡ ngàng.
- Báo tin giả cho cảnh sát có thể bị đi tù đấy thưa cụ! - Cục trưởng vỗ vỗ vai ông lão.
- Có ma chăng? - Sống đến tuổi này lần đầu tiên ông lão tin trên đời này có ma quỷ.
Còn Pipilu ung dung khoác cặp về nhà.
- Chưa làm bài tập đã ra ngoài làm gì? - Lần này bố tức giận thật sự.
- Con làm xong rồi mà. - Pipilu tự tin đáp.
Bố chẳng bao giờ tin Pipilu có thể làm xong bài tập chỉ trong nửa tiếng đồng hồ, huống hồ trời tối om nó còn lại mò ra ngoài nữa chứ! Nhìn vẻ nói dối trắng trợn của cậu con trai, ông bố càng điên tiết.
- Không làm bài tập bố còn có thể tha thứ, chứ nói dối thì chỉ có ăn đòn! - Bố có vẻ quan trọng hoá vấn đề.
- Con làm xong bài tập rồi! - Pipilu đáp thành thật.
- Con...?
- Không tin bố xem này! - Pipilu lôi quyển vở bài tập từ trong cặp sách đưa cho bố
Bố không ngờ Pipilu tự nguyện đưa vở bài tập cho mình xem. Ông mở cuốn vở ra, ngạc nhiên thật, nó mới ra ngoài có nửa tiếng mà đã làm xong 12 trang bài tập, lại không sai lấy một chữ nữa chứ!
- À ừm… - Bố không biết phải nói gì lúc này.
- Con không nói dối nhé! - Pipilu biết rõ thời thế đã nghiêng về cậu, cậu thừa cơ “phản công”
- Lần sau không được ra ngoài làm bài tập. - Bố vớt vát.
- Vâng. - Pipilu đáp, trong lòng trộm nghĩ không biết lần sau sẽ đi đâu để làm bài tập đây.
Đêm đó, Pipilu đặt Ngựa Thần bên gối, cậu đánh một giấc ngon lành. Cậu mơ mình lái Chiến Hạm Thần vi vu bay vào không gian.

CHƯƠNG 4
Ngày chủ nhật. Pipilu muốn đi dã ngoại bằng Chiến Hạm Thần. Nhưng mẹ lại muốn đưa cậu đi mua giầy. Pipilu không thích đi mua sắm với mẹ. Cậu chỉ thích vào các hàng điện tử, cửa hàng đồ chơi hoặc hiệu sách, mẹ thì luôn tốn thời gian vào mấy cửa hàng quần áo thời trang. Mỗi lần đi mua sắm với mẹ Pipilu đều mất hết kiên nhẫn.
- Con không đi, đến khi mẹ mua về hết chê rộng lại chê chật, con phải đi để thử chứ, không mua về rồi lại phải mang đi đổi. - Mẹ nói.
Pipilu thấy mẹ nói cũng có lý liền gật đầu đồng ý.
Đi qua ngân hàng, mẹ bảo rẽ vào đó để rút tiền. Pipilu chán nản theo mẹ vào trong. Cậu thấy ngân hàng chỉ toàn tiền bạc trao qua đổi lại chứ chẳng có gì hay ho. Trong khi mẹ làm thủ tục rút tiền, Pipilu mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ, cậu đang nghĩ về Chiến Hạm Thần.
Đột nhiên, có một tiếng thét chói tai khiến Pipilu giật thót mình.
- Giơ tay lên! Đứng úp mặt vào tường! Ai định giở trò gì về chầu âm phủ luôn!
Pipilu quay lại nhìn, bốn tên cướp đầu trùm tất dài kín mít, tay lăm le khẩu súng vừa xông vào.
- Mày nhìn cái gì? Đứng lên mau! - Một tên to con đá Pipilu huỵch một cái.
Pipilu đau điếng, cậu khuỵu xuống.
- Không được đá con tôi! - Mẹ phẫn nộ hét lên, chạy đến bảo vệ cho Pipilu.
Họng súng đen ngòm chĩa vào ngực mẹ, nhưng mẹ không hề tỏ ra sợ sệt.
- Không được phép đánh con trai tôi! - Mẹ nghiến răng nói.
Pipilu không thể ngờ bình thường nhìn thấy con chuột nhắt mẹ cũng hét toáng cả lên, vậy mà đối mặt với nòng súng mẹ lại dũng cảm thế, cậu cảm thấy thật tự hào.
- Ít lời thôi, nhanh cùng với cục vàng cục bạc của mày đứng áp vào tường! - Tên du côn thô bạo đẩy hai mẹ con.
Một tên khác ném cái túi về phía nhân viên ngân hàng:
- Nhét tiền vào! Nhanh!
Nhân viên ngân hàng vội vàng nhét tiền vào túi. Một nhân viên khác định ấn chuông báo động liền bị phát hiện. “Chíu”, một viên đạn bay tới, anh đổ ập xuống bàn.
Chân Pipilu đau ê ẩm, từ trước tới giờ cậu chưa bị ai đá một cú để đời như vậy.
Túi đã đầy ắp tiền. Toán cướp nhanh chóng tản ra, tên đi sau cùng nói với mọi người:
- Trong vòng nửa tiếng không đứa nào được phép động đậy, tao sẽ đứng bên ngoài theo dõi chúng mày!
Pipilu nhìn ra ngoài cửa sổ, toán cướp nhảy lên một chiếc xe hơi màu vàng phóng vút đi.
- Mau báo cảnh sát! - Một nhân viên ngân hàng hô to.
Một số nhân viên nhấc điện thoại thông báo với cảnh sát.
Pipilu xoa nhè nhẹ vào cái chân đau nhức nhối, vô tình cậu chạm vào Ngựa Thần đang nằm yên trong túi. Mắt Pipilu sáng lên, cậu nghĩ ra cách trị cho bọn cướp một trận.
- Con đi đâu đấy? - Nhìn thấy Pipilu chạy vụt ra ngoài mẹ liền gọi với theo.
Pipilu chạy vào một con hẻm nhỏ, ngó trước ngó sau, xung quanh không một bóng người, lấy Ngựa Thần ra, nói:
- Chiến Hạm Thần, biến!
Trong chớp mắt, Chiến Hạm Thần đã xuất hiện bên cạnh Pipilu. Cậu nhảy phốc vào xe, thắt dây an toàn. Khởi động máy. Pipilu đuổi theo bọn cướp. Trên màn hình hiển thị vị trí chiếc xe ô tô màu vàng. Pipilu nhập mệnh lệnh vào máy tính. Chiến Hạm Thần lập tức tăng tốc truy đuổi mục tiêu. Các tài xế và người đi đường đều phải tròn mắt ngạc nhiên trước tốc độ phi thường của Chiến Hạm Thần. Bọn cướp đang ung dung ngồi rung đùi thì tên lái xe phát hiện ra Chiến Hạm Thần qua gương chiếu hậu.
- Chú ý đằng sau, hình như đang có xe đuổi theo chúng ta! - Tên lái xe nói với đồng bọn.
Cả bọn cùng quay đầu nhìn lại phía sau.
- Hình dáng cái xe này quái đản thật!
- Lái xe ra ngoại thành!
- Đánh xe lên núi, húc nó xuống vực!
Cả bọn cho rằng tay tài xế của chiếc xe phía sau không phải là đối thủ của chúng, tên cầm lái đã từng đoạt chức quán quân trong một trận đua xe khốc liệt. Chiếc xe hơi màu vàng tăng tốc lao về phía ngoại thành. Chiến Hạm Thần càng lúc càng áp sát mục tiêu.
- Lái xe là một thằng nhãi con! - Một tên cướp tinh mắt kinh hãi nói.
- Chính là thằng nhóc bị tao đá trong ngân hàng! - Tên cướp đá Pipilu nhận ra.
- Chỉ có mình nó thôi à? - Tên lái xe hỏi.
Cả bọn quan sát, đúng là chỉ có duy nhất một cậu bé.
- Chả tội gì phải chạy, dừng xe lại cho nó tiêu đời đi! - Tên tài xế ngó trước ngó sau thấy không có một bóng xe qua lại liền đánh xe vào con đường nhỏ giữa các thửa ruộng.
Chiến Hạm Thần đuổi sát bọn chúng. Bọn cướp chưa kịp tìm một chỗ đỗ xe lý tưởng thì Chiến Hạm Thần đã theo chúng bén gót. Pipilu lái xe tông thẳng vào đít xe của bọn chúng. Bọn cướp khiếp đảm. Pipilu vô cùng khoái chí, cậu hào phóng tặng cho chúng thêm một cú húc nhớ đời nữa. Cả lũ cướp lại ngã dúi ngã dụi, nhốn nha nhốn nháo. Cứ như thế, Pipilu liên tiếp giáng những cú húc sấm sét. Lúc này, bọn cướp mới biết cảm giác say sóng khi đi biển choáng váng thế nào. Xả hết cơn tức, Pipilu dừng xe. Bọn cướp xuống xe, mệt lử khử. Chúng giương súng tiểu liên về phía Pipilu. Pipilu quên mất đối thủ có mang theo vũ khí, cậu loay hoay tìm cách đối phó.
- Xuống xe! - Tên đá Pipilu trong ngân hàng ra lệnh
- Tao đếm đến mười, nếu nhóc con không xuống là tao bắn! - Một tên mặt mày bặm trợn uy hiếp.
Pipilu đột nhiên nhớ ra Chiến Hạm Thần có hệ thống vũ khí, cậu tìm thấy hệ thống súng tự động cạnh bàn điều khiển. Có 3 nút công tắc, Pipilu ấn nút “ Sát thương nhẹ”. Lúc này, tên cướp đã đếm đến mười và nã đạn. Đoành đoành đoành đoành, đạn bắn lia lịa về phía Chiến Hạm Thần, nhưng lập tức bật trở lại. Hoá ra, Chiến Hạm Thần mình đồng da sắt, chẳng sợ hòn tên mũi đạn!
Pipilu tức khí ấn nút ”Phát hỏa”. Vũ khí tự động được thiết kế bí mật xung quanh Chiến Hạm Thần tự động nhả đạn. Không có âm thanh, cũng chẳng phát ra tia lửa. Ái ôi, ái ôi, cả lũ cướp ngã sấp xuống đất kêu trời. Pipilu hoan hỉ, một toán cướp hung bạo với vũ khí trang bị đến tận răng lại không địch nổi đối thủ là cậu bé mới học lớp sáu! Cậu kéo kính cửa xe xuống hỏi:
- Này, chịu thua chưa?
Lũ cướp vẫn không hiểu nổi thằng oắt con đã bắn chúng bằng cách nào. Chúng những tưởng cậu bé này không thể là đối thủ của chúng. Tên cướp đã đá Pipilu cắn răng chịu đau giơ súng lên bắn. Pipilu lập tức ấn nút “Trừng phạt”. Một luồng điện mạnh phóng qua người lũ cướp đang nằm la liệt trên đất. Súng trong tay tên cướp vừa định bắn Pipilu rớt xuống đất cái “bịch”.
- Chịu thua chưa? Pipilu hỏi
Bọn cướp im thin thít. Pipilu lại ấn nút. Một luồng điện mạnh phóng thẳng về phía chúng.
- Chịu thua rồi, thua rồi!
- Xin tha mạng! - Bọn cướp rối rít nói
Pipilu bật cười. Cậu với máy điện thoại để gần vô lăng, gọi đến cảnh sát cơ động.
- Có phải đồn cảnh sát không ạ?
- Phải!
- Bọn cướp ngân hàng sáng nay hiện đã bị tóm gọn. Chúng đang ở trên đường..., các chú đến nhanh lên!
- Cái gì? Cái gì? Đều bị bắt rồi? Cậu là ai?
- Không cần biết nhiều như vậy, nếu đến muộn các chú sẽ không tìm thấy gì! - Pipilu gác máy điện thoại.
Điện thoại của Chiến Hạm Thần có thể kết nối với tất cả các quốc gia trên toàn thế giới, thậm chí có thể gọi đến các hành tinh khác. Lúc này Pipilu vẫn chưa biết điều đó.
- Tôi giao các anh cho cảnh sát rồi đấy nhé! Bái-bai! - Pipilu lịch sự chào tạm biệt.
- Đại ca, xin hãy để cho chúng em đi!
- Ông nội ơi, xin đừng nộp chúng con cho cảnh sát! - Bọn cướp rối trí đến mức quên cả ngôi thứ.
- Nếu các anh chỉ cướp tiền trong ngân hàng chứ không bắn giết tôi còn có thể suy xét liệu có nên giao nộp các anh cho cảnh sát hay không. Nhưng các anh lại dùng súng tấn công người lương thiện, điều này không thể tha thứ! - Pipilu vô cùng căm ghét bọn tội phạm dùng vũ khí để đối phó với những người trong tay không một tấc sắt. Cậu muốn tống hết những tên du côn hung bạo này vào tù, cho bọn chúng mãi mãi không có ngày ra, bởi chúng độc ác không khác gì loài lang thú.
Rời khỏi bọn tội phạm, Pipilu lái xe núp vào một vạt rừng nhỏ. Bao giờ tận mắt chứng kiến cảnh sát tóm gọn bọn tội phạm nguy hiểm cậu mới yên tâm.
Pipilu đi vào phòng bếp nhấp một ngụm nước. Vào phòng làm việc, cậu vừa quan sát bọn tội phạm qua màn hình vừa tranh thủ chơi điện tử. Pipilu dùng ¾ màn hình để chơi điện tử, ¼ màn hình còn lại hiển thị tình hình của bọn cướp.
20 phút sau, còi xe cảnh sát hú vang. Qua cửa sổ, Pipilu nhìn thấy một loạt cảnh sát được trang bị vũ khí tối tân bao vây toàn bộ bọn cướp và xe ô tô của chúng. Tang vật vẫn còn nguyên. Trên tay từng tên cướp lủng lẳng chiếc còng số tám lạnh toát. Cả toán bị đẩy lên xe áp giải tội phạm.
Cục trưởng Cục cảnh sát lấy làm lạ, ông quan sát mặt đất, và phát hiện ra vết bánh xe của Chiến Hạm Thần. Cục trưởng đưa ống nhòm lên quan sát khắp nơi.
- Trong rừng! - Qua ống nhòm, cục trưởng nhìn thấy Chiến Hạm Thần.
- Chính là chiếc xe đã vi phạm luật giao thông! - Trợ lý ngạc nhiên nói.
- Bọn cướp là do nó bắt? - Cục trưởng phân tích vấn đề.
- Quả là kỳ quặc! - Trợ lý chau mày.
- Bí mật bao vây chiếc xe đó, chú ý đừng làm nó kinh động!
Bọn cướp đang ủ rũ trong chiếc xe áp tải vui sướng ra mặt, chúng biết cảnh sát không phải là đối thủ của thằng bé kia.
- Đợi đã! - Cục trưởng kinh nghiệm đầy mình.
- Sếp có gì dặn thêm ạ? - Trợ lý hỏi.
- Đi hỏi xem bọn cướp bị thương như thế nào? - Cục trưởng thì thầm với trợ lý.
Trợ lý chạy đến xe áp tải tội phạm, ra lệnh mở cửa xe.
- Thả hắn ra! - Trợ lý cục trưởng chỉ vào một tên. Tên cướp tập tễnh bước xuống xe.
- Các anh bị thương như thế nào? Đối phương dùng loại vũ khí gì? - Trợ lý cục trưởng hỏi.
- Cậu ta chẳng dùng vũ khí gì cả. - Tên cướp đáp.
- Nói láo! Tay không mà lại đánh cho các anh ra nông nỗi này à? - Trợ lý tức giận.
- Đúng là cậu ta không có vũ khí mà! - Tên tội phạm một mực khẳng định. - Không tin anh thử nhìn xem trên người tôi có vết thương do bị bắn không?
Quả nhiên trên người hắn không có lấy một vết thương.
- Lúc nãy anh nói “ cậu ta”, tại sao không nói “ bọn chúng”? - Trợ lý hỏi.
- Chỉ có một người.
- Một người? Đánh bại nhiều người như vậy? Lại không có vũ khí? - Anh chàng trợ lý nhìn tên cướp như nhìn người từ trên trời rơi xuống.
- Mà lại là một thằng bé. - Tên cướp đáp qua loa cho xong chuyện.
- Vớ vẩn! Anh dám bỡn cợt cả cảnh sát à? - Anh trợ lý bắt đầu bực mình.
- Không tin anh đi hỏi bọn nó xem. - Tên cướp chỉ đồng bọn đang ngồi trong xe.
Anh trợ lý đi hỏi vài tên, câu trả lời của chúng hoàn toàn giống nhau.
“Trên xe chỉ có một cậu bé?”. sau khi nghe trợ lý báo cáo lại Cục trưởng lẩm bẩm nói một mình.
- Việc này quả là không bình thường! - Trợ lý lầu bầu.
- Mau bắt cả người lẫn xe! - Cục trưởng ra lệnh.
Cảnh sát giả vờ rút quân, thực ra họ lặng lẽ tiến gần đến phía sau Chiến Hạm Thần. Thông qua hệ thống thông tin, Pipilu biết cảnh sát đang có ý định bắt cậu. “Không khen thì chớ, còn định bắt người ta nữa chứ, quá quắt!”, cậu tức giận nghĩ.

CHƯƠNG 5
Cục trưởng cho rằng một thằng bé có thể tay không bắt vài tên cướp chắc chắn sẽ gây lắm hậu họa cho xã hội, vì vậy ông không tiếc dồn tất cả lực lượng bắt cậu cho bằng được. Ông điều động vài trăm cảnh sát cơ động súng ống đầy mình, quyết giáp lá cà một phen.
Lúc này Pipilu đang nằm nghỉ, trong phòng ngủ cũng lắp thiết bị vô tuyến, vì vậy cậu vẫn có thể nắm được tình hình bên ngoài.
Chiếc giường trong Chiến Hạm Thần rất êm ái, đầu giường có một dãy công tắc. Chiếc giường kỳ diệu này có thể đu đưa khiến bạn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, cũng có thể đánh thức khi bạn đang ngủ say. Pipilu không muốn để bố mẹ lo lắng, cậu với điện thoại trên kệ tủ đầu giường gọi về nhà.
Mẹ lạc mất Pipilu ở ngân hàng, đoán ngay cậu con trai chạy đi bắt cướp, bà rất hiểu tính cách của Pipilu. Sợ Pipilu không thể đọ lại với bọn cướp, mẹ lo lắng cho sự an toàn của cậu. Sau khi trả lời câu hỏi của cảnh sát đang phá án ở ngân hàng, mẹ sốt ruột trở về nhà.
- Em có nhìn thấy con đuổi theo bọn cướp không? - Bố có vẻ không vui vì mẹ để lạc mất Pipilu
- Ừ... ừm! - Mẹ thở dài.
- Em báo cảnh sát chưa?
- Ừ... ừm!
- Cảnh sát bảo sao?
- Cảnh sát nói là bọn cướp phóng xe chạy mất rồi, Pipilu không thể đuổi kịp được. Họ còn nói hi vọng Pipilu nhớ được biển số xe.
Chuông điện thoại reo. Mẹ vội vàng nhấc máy điện thoại.
- A lô!
- Mẹ à? Con Pipilu đây!
- Con đang ở đâu?
- Con... con... đang chơi bên ngoài.
- Con đuổi theo bọn cướp à?
- ...Không ạ!...
- Thế con chạy đi làm gì? Sao không nói với mẹ một tiếng?
- Con... con nhìn thấy một người bạn học, liền... liền chạy ra ngoài nói chuyện với cậu ấy, khi con quay trở lại ngân hàng, mẹ... mẹ... đã về nhà rồi.
Rõ ràng là nói dối.
- Thế bây giờ con đang ở đâu?
- Con ở... cũng gần nhà mình. Con... về ngay bây giờ đây ạ!
Pipilu gác máy. Mẹ thở phào nhẹ nhõm. Thằng bé vẫn bình an vô sự.
- Nó bảo nó đi đâu? - Bố hỏi.
- Lại phịa ra một lý do vớ vẩn ấy mà. - Mẹ thở dài.
- Mấy ngày nay thằng bé có vẻ là lạ. - Bố linh cảm thấy cậu con trai có gì đó không ổn.
Gọi cho mẹ xong, Pipilu nằm kềnh ra giường. Cậu với tay ấn nút trên đầu giường, màn hình trên trần xe lập tức bật sáng. Nó báo cảnh sát đang thu hẹp dần phạm vi bao vây Chiến Hạm Thần. Pipilu không muốn đối đầu với cảnh sát, mặc dù cậu thật sự bực mình - cậu đã giúp họ bắt cướp cơ mà!
Cậu bước vào phòng điều khiển, bật máy lái tự động. Đích đến là địa điểm ở gần nhà cậu. Chiến Hạm Thần từ từ chuyển bánh. Pipilu ngồi yên vị, vừa chơi điện tử vừa theo dõi động tĩnh của cảnh sát.
- Chiếc xe khởi động rồi! - Cảnh sát báo cáo với Cục trưởng đang tổng chỉ huy qua bộ đàm.
- Nó đang hướng về phía chúng ta! Tốc độ rất chậm! Khoảng 5km/h!
Xe lừ lừ tiến đến, mọi người nín thở hồi hộp.
Năm cảnh sát lăm lăm tay súng đứng giữa đường ra lệnh Chiến Hạm Thần dừng lại.
Nhưng Chiến Hạm Thần bất chấp tất cả, vẫn hiên ngang tiến về phía trước.
- Báo cáo, trong buồng lái không có người. Chiếc xe tự động chạy! - Viên cảnh sát đang chặn trước mũi Chiến Hạm Thần kinh ngạc.
- Trong buồng lái không có người?! Không thể như vậy được! - Cục trưởng dòm qua ống nhòm. Quả là không thấy một bóng người điều khiển xe.
- Hay thằng bé đã vứt xe bỏ chạy rồi? - Anh trợ lý rụt rè đưa ý kiến.
- Có thể, trèo vào dừng xe lại! - Cục trưởng ra lệnh.
Một viên cảnh sát trèo lên Chiến Hạm Thần. Anh ta vừa chạm tay lên xe liền bị điện giật rụt lại.
- Có điện! - Anh cảnh sát gào lên
Một anh cảnh sát khác cũng bị giật tung người khi thử chạm vào xe.
- Báo cáo, trên xe có nguồn điện, không có cách nào chạm vào được.
- Tìm chướng ngại vật chặn nó lại. - Cục trưởng ra lệnh.
Hai tảng bêtông được mang tới chặn ngang đường. Chiến Hạm Thần vẫn lừ lừ tiến về phía trước. Cảnh sát ai nấy đều há hốc mồm, dường như các cơ trên mặt họ không thể co dãn được nữa.
- Không để nó chạy thoát, nhất định phải bắt lấy nó. - Cục trưởng cương quyết gằn giọng.
Lòng tự trọng của cảnh sát đã bị tổn thương nặng nề trước sự ngạo mạn của Chiến Hạm Thần, họ khẩn thiết xin ý kiến cấp trên liệu có nên nổ súng.
- Xả đạn vào bánh xe! - Cục trưởng tỏ ra dạn dày kinh nghiệm.
Các cảnh sát đứng cách Chiến Hạm Thần vài mét bắt đầu nhả đạn. Bánh xe không hề hấn gì. Một cảnh sát phi dao về phía bánh xe, dao lập tức gãy làm đôi. Cục trưởng tận mắt chứng kiến cảnh tượng đó qua ống nhòm.
- Bắn thẳng vào thân xe! - Cục trưởng gầm lên
Hàng chục khẩu tiểu liên chĩa nòng súng đen ngòm vào Chiến Hạm Thần, đạn bay chiu chíu nhưng Chiến Hạm Thần vẫn hiên ngang, đạn rơi lả tả xung quanh như lá rụng mùa thu. Pipilu đang chơi trò “Vượt biển lửa”, chiếc xe Jeep của cậu đã vượt qua ba chiến tuyến của kẻ thù, đạt 1600 điểm. Vừa chơi, Pipilu vừa nghe ngóng tiếng súng rền vang bên ngoài. Cục trưởng khoanh tay bất lực, đứng nhìn Chiến Hạm Thần từ từ tiến vào thành phố với tốc độ 5km/h.
- Hay chúng ta điều động bệ phóng rốc két bắn xe tăng của quân đội đến? - Anh chàng trợ lý tương kế tựu kế.
- Ừ hừm! - Cục trưởng lo ngại Chiến Hạm Thần sẽ gây náo loạn khi vào thành phố. - Nhanh chóng liên hệ với phía quân đội!
Bệ phóng rốc két được bí mật trở đến trên một chiếc trực thăng. Cảnh sát nhanh chóng tìm nơi ẩn nấp. Ống phóng rốc két ngắm trúng mục tiêu. Pipilu đang say sưa điều khiển chiếc xe Jeep trên màn hình vượt qua biển lửa cuối cùng của địch.
Đoàng! Một tiếng nổ lớn. Toàn thân xe rung chuyển, quả rốc két dội vào Chiến Hạm Thần bị bật tung trở lại và phát nổ. Sau khi khói tan, Chiến Hạm Thần lại có vẻ “bình thản” như cũ.
Lúc này Pipilu mới phát hiện ra cảnh sát phóng rốc két.
- Giúp họ bắt cướp, vậy mà họ còn dùng cả rốc két để đối phó với mình. - Pipilu muốn sử dụng vũ khí lợi hại của Chiến Hạm Thần để trả đũa.
- Mà thôi, tránh gây thêm phiền hà rắc rối, về nhà là hơn! - Pipilu nghĩ đi nghĩ lại, dù sao cũng không nên đối đầu với cảnh sát. Cậu vào phòng điều khiển ấn nút “Tăng tốc”.
Chiến Hạm Thần đột nhiên phóng vút đi với tốc độ 300km/h, biến mất hút trong nháy mắt không để lại chút dấu vết.
- Lập tức báo cáo với Thị trưởng! - Cục trưởng hét vào mặt trợ lý.
Những cảnh sát đã đương đầu với Chiến Hạm Thần đều hiểu rằng, nếu Chiến Hạm Thần muốn đại náo toàn thành phố thì không ai có thể ngăn cản nổi.
Pipilu lái xe về gần nhà.
- Con về rồi đây!
- Con đi đâu về? - Mẹ giận dữ.
Còn bố nhìn Pipilu với ánh mắt nghiêm khắc, lúc này ông hiểu nên im lặng là hơn, Pipilu vốn rất sợ sự im lặng của bố.
- Con gặp một đứa bạn học... - Pipilu lại bịa chuyện một cách vụng về.
- Nói thật xem nào! - Bố bật dậy ngắt lời cậu con trai.
- ... - Pipilu nhìn dán xuống đất.
- Bọn cướp ngân hàng đã bị tóm gọn rồi, tivi đang chiếu kìa! - Luxixi chạy từ trong phòng ra thông báo với cả nhà.
- Nhanh vậy cơ à?! - Mẹ chạy vào xem.
Nữ phát thanh viên đang đưa bản tin buổi trưa, cô thông báo mấy tên cướp ngân hàng buổi sáng đã sa lưới. Theo một nguồn tin đáng tin cậy, vụ án này không phải do cảnh sát điều tra, mà do chiếc xe hơi gây náo loạn toàn ngành cảnh sát giao thông mấy hôm gần đây tóm gọn bọn chúng. Điều khiến cho người ta cảm thấy khó tin là, trên chiếc xe chỉ có một cậu bé. Cảnh sát đã vây bắt chiếc xe này nhưng không có kết quả. Phát thanh viên kêu gọi nhân dân toàn thành phố, nếu nhìn thấy chiếc xe kỳ lạ này hãy lập tức cung cấp đầu mối cho lãnh đạo thành phố. Đột nhiên bố đưa mắt nhìn Pipilu. “Nhìn mình làm gì cơ chứ?”, Pipilu nghĩ thầm, cậu định lẩn về phòng riêng.
- Con chưa được đi vội, bố hỏi con, con về bằng cách nào?
- Con đi xe buýt. - Pipilu trả lời.
- Nhưng con không có lấy một đồng! Con mua vé xe kiểu gì? - Bố dồn dập hỏi.
- Con... - Pipilu bị bất ngờ, chẳng biết phải nói gì.
- Có phải con bắt bọn cướp không? - Ông bố hiểu cậu con trai của mình, chú không lấy gì làm lạ trước những “kỳ tích” lẫy lừng của con mình.
- Con làm sao mà bắt cướp được! - Pipilu không muốn để lộ bí mật về Chiến Hạm Thần.
- Đi làm bài tập nhanh! - Bố nói.
Pipilu nhanh chóng lủi vào phòng riêng.
- Anh nghi Pipilu nhà mình lái chiếc xe vi phạm luật giao thông đó à? - Mẹ hỏi.
- Tại sao chiếc xe đó vừa thoát khỏi vòng vây cảnh sát thì nó đã có mặt ở nhà? - Bố phân tích. Quả là kỳ lạ!
- Nhưng làm sao Pipilu lại có ô tô? Mà nó đỗ xe ở chỗ nào được chứ? - Mẹ vẫn thấy vô lý.
- Anh đi ra ngoài xem thế nào, không biết chừng cu cậu giấu chiếc xe trong một góc nào đó. - Bố đứng dậy nói.
Nửa tiếng sau, chú thất vọng trở về nhà.
- Không có dấu vết gì!
Nhìn khuôn mặt của bố, mẹ đã biết chẳng tìm thấy cái gì cả.

CHƯƠNG 6
Qua truyền hình, thị trưởng kêu gọi toàn thể nhân dân cảnh giác với chiếc xe ô tô nguy hiểm. Chiếc xe này không sợ cả mũi tên hòn đạn, và nó đã tiến vào thành phố. Thị trưởng hi vọng toàn thể nhân dân nếu phát hiện ra bất cứ manh mối gì lập tức báo cho cảnh sát.
Pipilu quyết định trong thời gian tới sẽ không để Chiến Hạm Thần xuất đầu lộ diện. Về mặt học tập Pipilu không có gì nổi trội, nhưng cậu được cái tài đá bóng siêu hạng. Đội tuyển bóng đá của trường phá lệ nhận một học sinh lớp sáu, điều này đã đủ chứng minh tài đá bóng của Pipilu.
Giải bóng đá học sinh trung học toàn thành phố đã khai mạc. Giải này làm náo nức hàng triệu trái tim của các bạn học sinh và những thầy cô giáo say mê trái bóng tròn. Chiều hôm đó, trường Pipilu tranh tài đọ sức với một trường khác. Toàn bộ giáo viên và học sinh của hai trường nô nức đến sân vận động cổ vũ cho đội nhà. Pipilu đá chân tiền vệ, cậu mặc bộ quần áo màu đỏ. Đội đối phương mặc màu xanh da trời.
Tiếng còi khai trận vừa cất lên, đội đỏ tấn công như vũ bão, liên tiếp đá bóng vào vùng cấm của đội xanh. Trên khán đài rộn vang tiếng reo hò, các cổ động viên của đội đỏ ra sức cổ vũ cuồng nhiệt. Pipilu nhận được đường truyền từ phía tiền đạo cánh trái, cậu bay lên đá tung lưới đối phương. Tiếng hoan hô như sấm rền. Đồng đội chạy đến ôm lấy Pipilu vui sướng chúc mừng. 1-0, đội đỏ đang dẫn trước. Đội xanh tỏ ra nóng vội, họ liên tục phạm lỗi. Một cầu thủ cao to lực lưỡng của đội xanh cố ý đâm sầm vào Pipilu, Pipilu ngã sấp xuống đất.
Trọng tài cho rằng đội xanh không phạm lỗi. Đội đỏ phản đối nhưng trọng tài vẫn giữ nguyên phán quyết của mình. Pipilu cắn răng chịu đau tiếp tục đứng lên thi đấu. Trọng tài bắt đầu tỏ ra thiên vị đội xanh. Ông liên tiếp cho các cầu thủ đội xanh được đá phạt đền, kết quả trận đấu hiện giờ là 1-3, đội xanh bỗng chuyển bại thành thắng. Chỉ cần những người có chút hiểu biết về bóng đá đều có thể thấy cả ba quả phạt đền đều hết sức vô lý. Được trọng tài thiên vị, đội xanh càng không kiêng nể ai, họ đá người, phạm lỗi, họ ra sức diễu võ giương oai trên sân bóng. Thầy hiệu trưởng trường Pipilu tìm trọng tài phản đối, trọng tài phớt lờ, kết quả là hiệp một kết thúc với tỉ số 1-6.
- Em đề nghị chúng ta bỏ không thi đấu nữa! - Đội trưởng đội đỏ nói với thầy hiệu trưởng.
- Sao mà bắt nạt người ta quá đáng. Trọng tài không công bằng chút nào! - Các cầu thủ la ó.
Những cú va chạm mạnh khiến Pipilu đau ê ẩm.
- Không đá nữa! - Đội trưởng đập bàn
- Đá tiếp đi! - Pipilu nhanh nhảu nói
- Đá kiểu gì? - Đội trưởng ngước mắt nhìn Pipilu.
- Các cậu cứ tiếp tục đá đi, nhất định sẽ thắng.
- Cậu không đá nữa à? - Đội trưởng hỏi.
- Các cậu cứ tiếp tục thi đấu, trong vòng năm phút nữa nếu không gỡ hoà được các cậu cứ đánh tớ! - Pipilu quả quyết.
Đồng đội ai cũng nghĩ đầu óc của Pipilu chắc có vấn đề sau vài cú va chạm mạnh.
Tiếng còi thi đấu hiệp hai vang lên.
- Mọi người thử đá trong vòng 5 phút. - Đội trưởng có vẻ tin tưởng Pipilu, cậu đã từng nghe qua vài câu chuyện bí ẩn về cậu học sinh đặc biệt này.
Các cầu thủ ủ rũ ra sân. Pipilu giả vờ đi ra nhà vệ sinh, sau đó cậu lủi ra khỏi sân vận động, chạy đến một khu rừng nhỏ. Cậu lấy Ngựa Thần từ trong túi áo ra, trong nháy mắt, Chiến Hạm Thần hiện lên. Pipilu vào phòng điều khiển, bật màn hình tivi. Toàn cảnh trận đấu hiển hiện rõ mồn một. Cầu thủ đội đỏ ai nấy đều chán nản, uể ải đối phó với đối phương. Dưới sự ưu ái của trọng tài, đội xanh thi đấu ngày một hăng máu, oai phong lẫm liệt như một con hổ hiếu chiến, kết quả trận đấu bây giờ là 1-7.
Pipilu bắt đầu sử dụng Chiến Hạm Thần.
Từ giữa sân, một cầu thủ đội đỏ đá bừa một quả, quả bóng vút lên không trung, đột nhiên đổi phương hướng, bay thẳng vào lưới đối phương. Cả sân vận động lặng đi, khán giả không tin vào mắt mình. Toàn thể thầy cô giáo và học sinh trường Pipilu đứng bật dậy cổ vũ hò reo. Tiếp đó, từ nửa dưới sân, một cầu thủ khác của đội đỏ sút bóng ra ngoài đường biên, nào ngờ quả bóng quay ngoắt lại, bay thẳng về phía khung thành. Trọng tài đờ người ra, quên cả thổi còi. Một cầu thủ đội xanh chuyền bóng cho đồng đội, quả bóng bay vun vút như mũi tên bắn khỏi dây cung, lao thẳng vào lưới đội xanh. Thủ môn đội đỏ phát bóng, sút một phát thẳng vào khung thành đối phương! Nhuệ khí thi đấu của các tuyển thủ đội xanh xì nhanh như quả bóng xẹp hơi, ba phút sau, chẳng cầu thủ nào muốn xông lên tranh bóng.
Hiệp hai mới bắt đầu chưa đầy 5 phút, tỉ số trận đấu đã cân bằng 7 đều. Đội đỏ thừa thắng xông lên, chí khí cao ngút trời. Các cổ động viên cuồng nhiệt hò reo. Trọng tài đứng như trời trồng trên sân. Ông biết những gì xảy ra trước mắt ông là không có thật, nhưng ông không thể không tin.
Trong Chiến Hạm Thần, Pipilu sung sướng hoa chân múa tay, cậu khiến trái bóng đang nằm dưới đất bay vèo vào lưới đối phương mà không cần phải có những cú sút của đồng đội. Kết quả trận đấu là 147-7. Đội đỏ thắng lớn!
Trên sân, các cầu thủ đội đỏ sung sướng đến phát cuồng, cả thầy và trò trong trường đổ ào xuống sân để chúc mừng chiến thắng vang dội của đội tuyển.
- Này, Pipilu đâu? - Đội trưởng chợt nhớ đến Pipilu.
Mọi người đổ đi tìm Pipilu. Pipilu nhanh chóng rời khỏi Chiến Hạm Thần, cẩn thận nhét Ngựa Thần vào túi.
- Mình đây. - Pipilu xuất hiện trong sân.
- Pipilu muôn năm! Pipilu muôn năm! - Mọi người cồng kênh tung hô Pipilu.
Hiệu trưởng đứng bên hoang mang nhìn Pipilu
- Cậu bé này luyện khí công à? Hay có sức mạnh gì đặc biệt? - Hiệu trưởng vắt óc suy nghĩ để tìm lời giải thích cho những gì xảy ra ngày hôm nay.
- Kết quả trận thi đấu lần này hoàn toàn không được công nhận, đội các anh đã chơi ăn gian!
- Chơi ăn gian? - Hiệu trưởng bực mình nói. - Ông nói chúng tôi chơi ăn gian như thế nào?
- Quả bóng này có vấn đề! - Trọng tài cầm quả bóng lên săm soi.
- Ông cầm đi kiểm tra xem! - Hiệu trưởng nói.
- Đương nhiên là phải kiểm tra! - Trọng tài nhìn thẳng vào mắt thầy hiệu trưởng.
- Ông kiểm tra luôn bây giờ đi! - Thầy hiệu trưởng đưa cho trọng tài một con dao cắt hoa quả.
Trước mặt mọi người, trọng tài rạch quả bóng ra làm đôi. Mọi thứ đều bình thường.
- Có gì gian dối ở đây không? - Thầy hiệu trưởng hỏi.
- Kết quả trận thi đấu này không được công nhận! - Trọng tài kiên quyết.
- Vậy ông nói phải làm thế nào? - Pipilu hỏi trọng tài.
- Chiều mai tổ chức thi đấu lại. - Trọng tài tuyên bố.
- Đồng ý! - Pipilu nói.
- Đồng ý! - Thầy hiệu trưởng tán thành.
- Tôi phải mời trọng tài cấp quốc gia đến! - Trọng tài gầm lên.
- Tốt nhất nên mời trọng tài quốc tế ấy! - Pipilu mỉm cười.

Nguồn: NXBKĐ



 

Chủ đề mới

VnKienthuc lúc này

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top