Cảm xúc Hà Nội

Hide Nguyễn

Du mục số
…Chẳng có một tâm hồn nào lại không một lần khẽ rung lên khi bắt gặp vòm hoa lặng lẽ kiêu sa ấy. Cũng chẳng có vần thơ, bức tranh nào diễn tả hết cái hồn của sưa, giống như tâm hồn người con gái Hà Nội- biết bao năm trôi qua vẫn chẳng đổi thay…


images1528015_hoasua.jpg

Hoa sưa trắng cây, trắng trời như những bông tuyết bay trong gió mà chẳng bao giờ tan biến mất... - Ảnh: anhso.net​

Cứ mỗi độ xuân sang, thời tiết ấm áp lên, hoa sưa lại rực nở trên những con đường đầy mộng mơ cùa Hà Nội. Hoa sưa trắng cây, trắng trời như những bông tuyết bay trong gió mà chẳng bao giờ tan biến mất. Cái màu trắng muốt tinh khôi trong tiết trời se se lạnh sao mà yêu đến lạ.

Cây sưa ngủ vùi giữa mùa đông lạnh lẽo dưới cái tán sù sì, với lớp lá vàng ảm đạm, để rồi một ngày xuân bỗng bừng lên trút cái lớp vỏ già nua trở thành nàng tiên mùa xuân xinh đẹp. Chẳng có một tâm hồn nào lại không một lần rung lên khi bắt gặp vòm hoa lặng lẽ kiêu sa ấy. Cũng chẳng có vần thơ, bức tranh nào diễn tả hết cái hồn của sưa, giống như tâm hồn người con gái Hà Nội - biết bao năm trôi qua vẫn chẳng đổi thay…

Một chiều lang thang trên những con đường quen thuộc, tôi chợt giật mình vì mới chỉ mấy hôm trước đây thôi, hoa sưa còn e ấp điểm vài sắc trắng trên những thân cành khẳng khiu mà giờ lại nồng nàn nở bung lên sức sống mãnh liệt. Bỗng nhiên cảm thấy lòng rưng rưng, như gặp lại một người bạn cũ.

Chẳng có loài hoa nào lại cùng thay lá, đâm chồi, ra hoa và lụi tàn trong một mùa duy nhất như hoa sưa. Cũng thật chẳng sai khi ai đó nói rằng: “Hoa sưa có mùa và mùa ngắn nhất năm”. Nhanh lắm, cái khoảnh khắc hoa rộ lên để rồi lại vụt qua chỉ như trong chớp mắt. Vẻ đẹp tươi tắn nhưng cũng thấm đẫm những u hoài, hoa mang trong mình quy luật vĩnh hằng của tạo hoá, cái đẹp thế gian chẳng thể giữ được cho riêng ai, rồi sẽ đến một lúc lụi tàn.

images1527989_sua2.jpg

... Giống như một thứ ánh sáng vừa mát mẻ, vừa làm tâm hồn người ta thanh tĩnh, có thể xua tan hết muộn phiền… - Ảnh: Nguyễn Sơn (VNN)​


Nếu như Hà Nội mùa thu làm say lòng người bởi hương hoa sữa thơm nồng từng con phố, nếu như mùa đông làm hiu hắt không gian với những cây sấu già trơ trụi, nếu như mùa hè cháy lên sắc tím bằng lăng, thì tạo hoá cũng thật công bằng khi ban cho mùa xuân một nét riêng của mình – hoa sưa.

Dưới cái nắng nhẹ nhàng của mùa xuân, sắc hoa sưa thật chan hoà, dịu dàng, nhưng nếu đứng dưới một tán hoa sưa sau cơn mưa, mới cảm nhận hết sự khác biệt kỳ lạ của nó. Giống như một thứ ánh sáng vừa mát mẻ, vừa làm tâm hồn người ta thanh tĩnh, có thể xua tan hết muộn phiền…

Hoa sưa gắn với tôi “cả một trời” kỉ niệm của thời sinh viên. Đó là những ngày đi học qua con đường Hoàng Hoa Thám xanh mướt bốn mùa với những tán cây rợp lá. Đó là những chiều lang thang trong vườn Bách thảo để nhớ tên của các loài cây. Và đặc biệt hơn, đó là vào mùa xuân, khi những chùm hoa sưa đầu tiên hé nở, rồi rộ lên như say, như mê trong một sắc màu tinh khiết.

images1528343_80401hoasua.jpg

...Dưới những tàng hoa sưa - Ảnh: Hoàng Minh



Tôi nhớ những tháng ngày đầu tiên đặt chân lên đất Hà Nội, cái Tết đầu tiên xa nhà như được lấp đầy với cảm giác dịu nhẹ, bằng những cành hoa sưa được cậu bạn cùng lớp trao tặng. Có chút bất ngờ nhưng lại thấy thật ấm lòng vì món quà quý giá ấy.

Và biết bao năm trôi qua, dù bạn ấy đã thay đổi, dù tôi thay đổi, và dù dòng đời đưa mỗi người về một phương trời khác nhau thì màu hoa sưa vẫn vẹn nguyên, phong vị của nó vẫn mãi còn cùng năm tháng. Loài hoa ấy đã gửi trọn những gì tinh tuý nhất cho đất trời, cứ đến hẹn lại đơm kết giữa mùa xuân chín.

Năm nay, hoa sưa nở vẫn nhiều, vẫn đẹp đến lạ, nhưng tôi chợt thấy buồn vì không phải ai cũng hiểu và trân trọng vẻ đẹp một thành phố, nhờ có những chùm hoa sưa tinh khiết thanh tao. Tiền bạc, lợi lộc đã làm con người ta mờ mắt và ích kỷ phạm tội, để chẳng ngại ngần giữa đêm trộm đốn ngã từng thân cây gỗ sưa, để những dòng nhựa chảy ra âm thầm, xa xót.

Khách du lịch đến Hà Nội cũng yêu sắc trắng thuần khiết của những chùm hoa li ti kia lắm. Thế nhưng họ đâu hiểu rằng loài hoa bé nhỏ này giờ không còn được sống cuộc sống bình yên. Giữa lòng phố cổ yên ả, cây sưa vẫn từng ngày từng giờ lo lắng bởi không biết sẽ bị đốn ngã lúc nào.

Năm nay, hoa sưa vẫn đẹp dịu dàng, vẫn say men hương nồng trời đất… Nhưng hoa có cảm hoá được chăng những tâm hồn cằn cỗi để một ngày biết rung động trước vẻ đẹp của cuộc sống? Biết hoa có hiểu lòng người? Biết người có hiểu lòng hoa?
 
Từ nửa vòng trái đất nhớ Hà Nội

Anh à, vậy là đã 5 mùa hoa sữa đi qua. Em thấy nhớ cái se lạnh của Hà Nội quá. Bầu trời Los Angeles cũng se lạnh như trời thu Hà Nội vậy, nhưng em vẫn thấy chưa đủ - đó là mùi hoa sữa của mùa thu Hà Nội.

081031064852-370-269.jpg


Mình đã quen nhau nhiều hơn 5 mùa hoa sữa anh nhỉ? Nhưng em nhớ nhất là mùa hoa sữa năm đó - lần đầu tiên em để ý đến cái mùi hương đó. Rồi dường như nó trở nên quen thuộc và quyến rũ với em biết bao. Nhớ những lần xa anh vào mùa hoa sữa, em một mình lang thang trên đường phố Hà Nội, tìm và ngửi mùi hương ấy rồi ngặm nhấm nỗi nhớ anh.

Giờ đây mình đang ở cách xa Hà Nội nửa vòng trái đất, vẫn cái lạnh se ấy, nhưng em vẫn thấy thiếu thiếu cái gì đó. Phải chăng em quá tham lam?! Nhớ những buổi tối mình cùng nhau dưới trời thu Hà Nội tìm hoa sữa, trời thu thủ đô không làm em lạnh bên hơi ấm của anh. Em nhớ cả những lần đi ăn kem Tràng Tiền nữa, lạnh chứ không còn thấy "mát" mà sao ngon quá! Rồi cả buổi chiều đi thăm di tích lịch sử Hoàng Thành - anh vẫn còn nhớ chứ? Cái buổi chiều yên tĩnh cho hai vị khách cuối cùng! Lúc này trong em lại nhớ đến lời bài hát "Đôi bờ": Một dòng sông sóng nước long lanh đôi bờ đâu cách xa.

Đúng vậy, "đôi bờ" đó không cách xa, mà giờ đã hoà làm một. Vẫn nhớ đến mùa thu Hà Nội năm đó, hàng năm mình vẫn cùng ôn lại những kỷ niệm đẹp. Để rồi cùng trân trọng những gì chúng ta đang có. Cuộc sống này em mãi hạnh phúc vì có anh ở bên, để đến ngày em mong mình lại cùng nhau đi dưới trời thu Hà Nội tìm hoa sữa.

Anh "hâm" ngày nào bây giờ vẫn là anh hâm, em yêu anh nhiều hơn tất cả, anh biết không? Và em cám ơn mùa hoa sữa Hà Nội đã đưa em và anh xích lại gần nhau thêm.

Ôi, nhớ nhiều lắm - Hà Nội ơi !


tin247.
 
Hoa sữa đầu mùa

Có lẽ vì nghe người ta nhắc đến hoa sữa quá nhiều trong các tình khúc, các áng văn lãng mạn nên khi chưa biết loài hoa này, tôi luôn có hình dung lung linh nhất về nó. Một loài hoa tạo ra xúc cảm cháy bỏng từ những tâm hồn đa cảm ắt hẳn phải rất đẹp, rất lộng lẫy, ít ra cũng ngang ngửa với hoa hồng kiêu sa muôn thuở.
Mùa Đông Phương Bắc
Vì mang nhiều mộng tưởng về loài hoa ấy mà cảm giác đầu tiên khi thấy những chùm hoa trắng sữa khiêm nhường nép dưới tán lá tôi đã thất vọng. Hoa sữa không hề đẹp như tôi tưởng tượng, thậm chí rất giản dị. Mùi hương cũng không hề ngọt ngào như những câu hát thân quen mà thật nồng, đôi lúc thấy ngột ngạt và thật khó mà đắm mình vào cái mùi hương không dịu mát ấy.
Phải chăng những người nghệ sĩ vốn dễ xúc động trước những điều thua thiệt, yếu đuối trong giây phút thấy ngập tràn thương cảm với loài hoa mang hương sắc khiêm nhường kia vẫn không ngừng ám ảnh cuộc đời này bằng thứ hương nồng nàn? Họ đã yêu thương hoa sữa bằng tất cả "tình yêu tuyệt vọng "của mình? Phải chăng vì hoa sữa đã chọn đúng mùa để toả hương, khoe sắc, cái mùa mà chỉ một chiếc lá rơi thôi cũng thấy nao nao...

NGOISAO_122143387.jpg


Hoa sữa mang một vẻ đẹp lặng lẽ và giản dị. Ảnh: Ban Mai. Tối nay có hai đứa con gái lang thang trong sân vắng bất chợt ngửi thấy một mùi hương vừa quen, vừa lạ rồi cùng thốt lên: "Hoa sữa!!!". Vậy đấy, không phải mọi sự ngọt ngào mới đem đến ám ảnh. Cái mùi hương nồng nồng lại nhớ đến da diết, ôi cái hương thơm cứ như đem theo cả khoảng trời ký ức của những mùa thu trước trở về. Những đêm mùa thu trong hương hoa sữa nồng nàn, một bàn tay chưa vắng một bàn tay cùng đi dưới những rặng đèn vàng dài tít tắp...
Chọn chiếc ghế đá nơi góc sân trường để cảm nhận hương vị đầu tiên của mùa thu, chiếc ghế khuất bóng vòm hoa sữa, có lẽ tạo nên nơi hẹn hò lý tưởng cho những đôi lứa. Chợt có ý nghĩ thật "tội lỗi", hình như chúng mình đã ngồi... nhầm ghế. Dường như mình đang ngồi tranh chỗ hẹn hò của một đôi nào đấy.
Nhìn theo vệt đèn loáng loáng trên thân cây, thấy một hình khắc trái tim hoặc như là hai cái tên lồng vào nhau. Những người yêu nhau ngồi trên chiếc ghế này, dưới gốc cây này, bây giờ họ có còn ngồi bên nhau? Họ có cùng nhau trở lại đây nhìn những hình ảnh mình đã khắc lên cây nữa không? Thật hạnh phúc cho những người yêu nhau còn có thể trở lại nơi mình từng đi qua. Cô bạn ngồi bên im lặng chợt lên tiếng như nói với chính mình: "Khi lấy chồng nhất định sẽ đem theo một cây hoa sữa về trồng..." rồi lại im lặng, im lặng như đêm.
Đang online chợt thấy nick của cậu bạn phương xa sáng, hiện ra cái mặt cười toe toét, cậu ấy dường như vẫn mãi là người vui vẻ như thuở nào. Xem trong webcam thấy một khuôn mặt râu ria, khoác khăn áo to sụ của mùa giá rét. Có lẽ giờ này ở bên kia, cậu ấy đang được ngắm tuyết rơi. Tuyết rơi chắc sẽ đẹp hơn nhiều so với những bông hoa sữa khiêm nhường của mùa thu nơi đây...
- Mọi người ở nhà thế nào rồi? Có gì thay đổi không?
- Tất nhiên, thay đổi chứ mấy năm rồi còn gì. Nhóm bạn chơi cùng đã có người lấy chồng rồi.
- Còn người ấy của tớ, lấy chồng chưa?
- Có lẽ cuối tháng này, có buồn không?
- Biết làm thế nào, chúng mình chẳng thể gần nhau được nữa. Phía trước mờ mịt, có lẽ như vậy tốt cho cả hai, mình cũng biết vậy mà.
Có những điều mà sự nuối tiếc hoàn toàn vô nghĩa. Có những ý nghĩ đau đớn mà không hề xuất phát từ lời chia tay tàn nhẫn, tự nó vậy như một quy luật buộc người ta phải tuân theo.
- Mà bây giờ ở nhà là mùa thu rồi phải không? Hoa sữa nở chưa? Mình thèm được ngửi mùi hoa ấy biết chừng nào, được đi trên con đường hoa sữa như những mùa thu trước.
- Xa nhà lâu quá, trở nên lãng mạn từ bao giờ không biết.
Rồi tự nhiên không ai cười được, nhận thấy một khoảng lặng xen giữa những dòng chữ chạy qua lại từ hai vùng đất xa xôi trong chớp mắt. Thấy khoảng lặng trong cái mặt cười cậu ấy vừa gửi.
Chúng ta vẫn nói về hoa sữa như nói về những điều đã không hề thay đổi. Mùa thu này hoa sữa vẫn nở, vẫn là hương sắc ấy, nồng nàn từng đêm hệt như mùa thu trước. Có lẽ hoa sữa len lỏi vào từng góc phố yên lặng hay sầm uất , len lỏi vào dòng người vội vã tấp nập, trải rộng vào khoảng cách và thời gian khổng lồ để nhắc ta về sự bất biến trong cuộc đời, an ủi những ai còn khờ khạo mang trong mình một giấc mơ về sự vĩnh cửu...
Bây giờ là mùa thu, những sạp bánh trung thu bắt đầu phô trương vẻ lộng lẫy của mình trên từng con đường nhắc ta về một mùa trăng đẹp nhất của năm. Nhưng hoa sữa vẫn âm thầm toả hương, lặng lẽ bên những cột đèn vàng, ám ảnh và da diết để làm cho mùa thu trở nên trọn vẹn.

(Theo NGOISAO )
 
Gió heo may lại về

Sáng trở dậy thấy chớm lạnh, không hiểu cái lạnh của sớm mai hay cái lạnh trong tâm hồn. Tôi vươn tay, nâng chốt, mở toang hai cánh cửa sổ, để mặc gió cứ thế tràn vào. Gió hiu hiu và hơi se khiến lòng nao nao nhớ...

Tôi và anh quen nhau, một ngày đầu thu đầy nắng gió. Cái nắng vàng như mật ong đánh lừa cảm giác của người khác. Để chuẩn bị cho chuyến đi dài tôi chỉ khoác thêm một chiếc khăn bên ngoài áo sơ mi trắng. Lúc đấy tôi là sinh viên năm thứ nhất - ngố và nhớ nhà kinh khủng.

2671241666_db9d32af1f.jpg


Cơn gió thu lạnh của buổi chiều đã kéo tôi lại sát gần anh tìm hơi ấm. Để đến bây giờ tôi vẫn thầm nghĩ chính gió heo may đã se duyên anh và tôi. Cơn gió vô tình biến hai con người xa lạ trở nên thân quen, tạo nên một mối nhân duyên tưởng như không thể chia lìa.

Tôi đã không quên anh, cũng như không thể xóa đi những ký ức về chuyến tàu hôm đó. Trong ký ức gió heo may mang tới là những lời anh nói về cuộc sống, về công việc, về những điều thú vị trên cõi đời này. Anh và tôi như hai người quen cũ lâu ngày gặp lại, thân thiết một cách lạ lùng.

Những cơn gió gửi đến cho tôi những lá thư anh viết, để lại cho tôi một nỗi nhớ vô bờ. Tôi thổi nỗi nhớ cắt lòng vào những cơn gió nhẹ, gửi gió mang đến cho anh.

HN241.jpg




Tình yêu của chúng tôi nảy mầm trong một khoảnh khắc duy nhất, cái khoảnh khắc mà người ta gọi là tiếng sét ái tình. Nó được vun trồng từ những dòng chữ yêu thương, được tưới mát bằng những nhớ nhung hờn giận.

Nhưng đôi khi, tình yêu nhẹ như gió mà chẳng phải là gió. Chúng tôi yêu nhau, một mối tình đẹp, một mối nhân duyên lãng mạn, và thiếu nhiều thực tế. Để rồi, mối nhân duyên đó dần dần sẽ cảm thấy ngạt thở trong cái không gian yêu đương tù túng do chính nó tạo ra.

Tình yêu của chúng tôi bị kéo dài bởi hai đầu đất nước, xa cách và nhớ thương. Anh nói khoảng cách như gió có thể thổi bùng lên ngọn lửa lớn nhưng sẽ làm tắt đi ngọn lửa nhỏ. Tôi tin lời anh, nhưng lại nghi ngờ không biết tình yêu của chúng tôi là ngọn lửa nào?

2360413410_4a3d52f125.jpg

Anh chưa bao giờ nói cho tôi biết anh yêu tôi ra sao. Ngay cả lời tỏ tình của anh tôi cũng được nhận trên một tờ giấy trắng. Đôi khi tôi tự nghĩ, cuộc sống sẽ chẳng làm sao nếu tôi đơn giản hơn, thực tế hơn. Nhưng sự thực, tôi chưa bao giờ là người sống đơn giản, để rồi, tôi phải chết ngập trong những thứ phức tạp do chính mình tạo ra.

Hà Nội chớm thu. Nhớ để rồi quên, và quên để luôn luôn nhớ. Tôi sẽ chẳng bao giờ quên được anh, bởi vì những gì thuộc về anh trong tôi chỉ là nỗi nhớ. Những lá thư rồi sẽ phai màu mực, nỗi đau nào rồi cũng sẽ vượt qua, chỉ có mùa gió heo may đi rồi lại đến, để lại nao nao một nỗi nhớ trong lòng.


Mai Quyên
 
Thu lại đến như mấy lần thu trước
Nỗi buồn ơi ! có như lá phai màu
Hay hoà điệu cơn mưa chiều say khướt
Dội từng hồi - rét buốt cõi lòng nhau?

Người thương hỡi ! ở hai đầu cách trở
Mùa chia đôi - chia nửa giấc mơ đời
Ai nhặt hết lá rơi từng thu nhớ
Để tôi về lấp khoảng trống tim tôi ?

Đêm rất lặng - đêm nối đêm ra mãi
Ngọn đèn khuya trơ bấc lạnh màu đêm
Cơn gió lạ thoảng qua - lòng tê dại
Tự hỏi mình từ ấy liệu đã quên ?

Ngày tháng trôi như dòng sông êm ả
Có ru yên từng con sóng dội bờ ?
Thu cũng thế - như bình yên rất lạ
Lá theo mùa - từng chiếc , hoá hồn thơ.

(Sưu tầm)
 
Hôm nay như mọi ngày em lại qua con đường hoa sữa. Ngào ngạt và tinh khiết. Trắng lắm và đẹp lắm! Cả một khoảng không toàn một màu trắng ngà, cả một không gian đượm mùi hương... Em thấy mắt mình hun hút, và thấy lòng chênh vênh.

Lại là nỗi nhớ...

Em đã không thắng nổi mình khi vẫn gửi message cho anh! Vẫn vậy! Bởi em không chỉ sống bằng trái tim rất đỏ mà bốn bên em còn đặc đầy kỷ niệm. Kỷ niệm ngọt ngào nhưng cũng rất chông chênh. Như những làn gió mùa này: lành lạnh và hoang dại, như hương hoa sữa mùa này - nồng nàn và mê đắm...

Sài Gòn sẽ không thể có nhiều hoa sữa như nơi em đang đứng. Đó là đặc trưng thu miền Bắc. Và anh, anh cũng không bị kỷ niệm gọi hồn về day dứt như em. Có biết không, trước kia em chưa bao giờ quan tâm tới hoa sữa? Bởi tại em không thích mùa thu, bởi tại em tránh xa những gì có thể gợi lòng mình buồn. Tại bởi vì anh yêu loài hoa ấy nên em mới tập yêu nó. Còn anh, vì sao? Hay cũng tại bởi quá khứ có ai đó đã từng rất yêu loài hoa ấy?...

Có thể...

Tại bởi vì anh yêu loài hoa đó nên em mới tập yêu nó! Ảnh minh họa: Thần Anh

Em thấy lòng mình bắt đầu rỗng rão. Yêu thương vay mượn em đem trả hết rồi. Bây giờ chỉ giữ lại những gì thực sự của em thôi. Những gì chưa tới và đã qua em trả lại hết cho mùa thu cũ! Có còn là chút nuối tiếc để lại cho ngày mai thôi!

Em thấy lòng mình hờn dỗi. Nhưng em không có lý do để hờn dỗi. Em đành im lặng.
Sớm mai thức dậy, thu sắp tàn, đông sẽ tới. Em biết là anh vẫn sẽ nhắc em "Mặc áo ấm khi đi làm, phải cẩn thận gió lạnh". Nhưng mà biết không thương yêu: gió trời không lạnh như những xa xôi em đang phải găm lại trong tim mình?

Sớm mai này không biết lòng em có còn chờ đợi nhiều như hiện tại hay không? Sớm mai này có thể trái tim rất đáng thương của em không biết khao khát nữa. Và anh, biết đâu rồi lại không còn ý nghĩa thì sao?

Em không biết ngày mai…

Anh cũng không biết ngày mai…

Nhưng ngày hôm nay thương yêu vừa mong manh, vừa xa xôi, vừa cồn cào như thế.
Em biết phải làm sao đây?

Anh!

Thôi thì cứ mặc ... Một tấm lòng đành
để gió cuốn đi...

Em đã sống bằng trái tim đam mê của tuổi trẻ. Và vẫn còn lòng kiêu hãnh cho riêng mình ...

Có thể đó là thứ duy nhất còn lại trong em khi buộc phải buông rơi.

Mùa thu này, em vẫn khoác cho mình chiếc khăn màu đỏ ấy bước đi trong gió. Những bước đi chông chênh với chiếc khăn màu đỏ. Màu của niềm tin, của hi vọng và của đam mê.



Nguồn :VNN
 
Hôm nayHà Nội vào thu. Trời xanh trong cùng vài đám mây trôi lững lờ. Thu cùng cái lạnh se se bao năm vẫn ngự trị trong lòng Hà Nội.

Áo đỏ của cô bé tung tăng trong nắng sớm nhè nhẹ quyện hơi sương. Mái dài thướt tha bên hàng liễu Bờ Hồ khiến lòng người dễ nao lòng.

Người Hà Nội đằm thắm trong tách chè sớm mai. Chỉ là nhấp môi vị chè sen trong cái chén nho nhỏ sưởi ấm đôi tay chứ không phải ly cà phê đá to và lạnh của miền Nam. Những câu chào hỏi thân tình và câu cười nói dìu dịu không nơi nào dễ có được. Tình thân đủ cho người khác hiểu và ấm lòng: không quá hời hợt, không suồng xã, không lạnh nhạt. Lặng lẽ ngồi nhìn làn khỏi mỏng từ chén trà bốc lên. Quán chè nho nhỏ bên hè phố cũng khác người. Nhỏ chỉ đủ dăm người ngồi kề bên cùng câu chuyện hàng ngày.

Lạ lắm! Tuy gốc cha mẹ là Hà Nội nhưng tôi lại được sinh ra và lớn lên không phải ở Hà Nội nên Hà Nội vừa gần vừa xa. Hà Nội như người thân lâu ngày gặp lại. Hà Nội vừa mới như chưa bao giờ được thấy, Hà Nội vừa cũ như lời kể cuả cha mẹ và mới vì lần đầu tiên được tiếp xúc. Kể cả cái quán trà cũng khiến mình ngạc nhiên. Những quán cóc kê ghế trên vỉa hè vừa đọc báo, vừa cà phê và những tràng cười nói râm ran. Những cái bắt tay xiết mạnh và những cuộc nói chuyện đời vui, những trao đổi làm ăn thẳng thừng.


Hà Nội có những ghế đá cho đôi thanh niên trò chuyện bên Bờ Hồ. Ghế đá cho cho người hưu trí đọc báo và trẻ con vui đùa. Một Bờ Hồ vẻ đẹp riêng tư mà chỉ có nơi này và hoà đồng cả mấy thế hệ vào cùng nhau. Tươi vui, thanh lịch mà trầm tĩnh lịch lãm. Một lần ghé chân vào Bờ Hồ, đi trên cầu Thê Húc thấy người lâng lâng. Nơi mà cha mẹ đã nên đôi và là dấu ấn tình yêu cuả các bạn trẻ. Tuổi trẻ của mẹ bắt đầu từ đây. Ngày ông bà ngoại dắt mẹ còn bé tí ra chơi Bờ Hồ rồi đến khi thành cô thiếu nữ với mái tóc dài đến gót chân mẹ cũng vẫn ở nơi này. Nhưng khi thành người phụ nữ hoàn mỹ với con cái thì mẹ không còn trở về đây. Mẹ theo chồng nên Hà Nội sống trong tim mẹ. Mẹ vẫn ước ao mẹ về sống ở Hà Nội cùng họ hàng bên ngoại và kỷ niệm tràn đầy.

Mẹ về Hà Nội thật.

Mẹ đi chơi Bờ Hồ bao lần. Mẹ cùng họ hàng vui trong tình gia tộc, trong con người Hà Nội dễ hiểu và thông cảm từ tính tình đến sở thích.

Quả sấu chua nấu với thịt nạc chỉ ngon trên đất Hà Nội. Về Sài Gòn là thịt nạc nấu canh với xoài xanh. Ở Hà Nội miếng đậu rán giòn chấm tương sao mà đậm đà thế nhưng về Sài Gòn thì đậu hũ chiên với nước tương ớt. Ở Sài Gòn mẹ nhớ Hà Nội da diết. Về Hà Nội mẹ nhớ Sài Gòn. Mẹ vội vàng về Sài gòn. Nơi nào mẹ cũng muốn về vì cả hai nơi là núm ruột cuả mẹ mà không thể tách ra…

Hôm nay dự báo thời tiết với trời thu Hà nội ở độ 32 đến 33 độ. Tôi và người thân của Hà Nội sợ mất cái se se đặc trưng của thu.

Sợ mất đám mây bàng bạc.

Sợ bay hơi sương vốn có vào buổi sáng tinh mơ.

Tôi sợ mất cô bé áo đỏ chạy lon ton chơi đùa trong nắng trong.

Tôi sợ mất mái tóc dài phải quấn lên vì trời nóng.

Tôi sợ mất cái quán chè nhỏ nhỏ.


Tôi sợ mẹ tôi khóc vì mùa thu không trở lại.

Dù gì thu vẫn phải về, sớm hay muộn thu cũng về cho Hà Nội mơ trong thu.
 
Cảm xúc mùa thu


Thế là lại một mùa thu nhuốm vàng lá rụng đã qua. Thu đến rồi thu đi trong âm thầm và lặng lẽ nên chẳng mấy ai có thể cảm nhận được. Chỉ đến khi se lạnh từ phương trời nào lảng bảng đưa về, ta mới ngỡ ngàng nhận ra một niềm rung cảm đang nhè nhẹ len lỏi vào tim. Một điều gì đó man mác xa xăm mà chẳng thể nào định hình được. Phải chăng đó là cảm xúc, một cảm xúc thật ấm áp, dịu êm? Tôi đang tự hỏi mình như thế và bất giác chợt bồi hồi nhận ra rằng mình đang chứng kiến thời khắc chuyển giao giữa hai mùa. Thu nhè nhẹ bước đi, nhường chỗ cho mùa đông về ngự trị.

Một ngọn gió heo may chừng như đang hối hả nên lướt qua hàng cổ thụ ven đường một cách vô tình. Thoắt cái, một trận mưa lá vàng như được rơi từ trên trời xuống mặt đất nên cứ ngại ngần, quyến luyến trời cao, cứ thế xoay tròn trong hư vô trước khi chìm vào giấc ngủ. Cả góc phố như được dát một lớp vàng rọng rực rỡ. Con đường trước mặt tôi trong thoáng chốc gợn lên những dải sóng vào lăn tăn trông chẳng khác nào một dòng sông vàng đang cuộn chảy. Tôi cứ ngây người ra trước một bức tranh thiên nhiên vô cùng sống động đang bày ra trước mắt. Thiên nhiên là một nhà nghệ sĩ đại tài mà mùa thu lại là một hoạ sĩ pha màu bậc nhất. Chỉ có màu vàng mùa thu mới sóng sánh như mật ong, mới đậm nét tươi tắn đến như vậy. Và cũng chỉ có mùa thu mới vẽ nên được những chiếc là cơm nguội vàng ươm, lấm tấm nâu như những nét chấm phá in trên nền trời xanh thẳm. Thi thoảng, đôi ba quả sấu chín đánh bộp xuống vỉa hè phá tan không gian êm ả giữa khoảnh khắc giao mùa. Tiếng lá khô vặn mình kêu răng rắc giòn tan dưới từng bước chân tôi nghe như tiếng đồng hồ điểm từng hồi thong thả. Thời gian cứ lặng lẽ trôi để bao mùa thu như lúc bây giờ. Hay là chỉ có những ai sắp xa quê, sắp đi đến một phương trời xa xôi như tôi bấy giờ mới ngỡ ngàng nhận ra điều đó. Một cơn gió nhẹ thoảng qua cuốn theo đám lá vàng rơi ném vào khoảng không vô định. Một chiếc lá sao xoay tròn trong vũ điệu uyển chuyển, màu vàng trên lá lấp lánh như ánh sáng của vì sao tinh tú. Tôi xoè tay đón lấy, ngập ngừng áp vào con tim mình. Và trong một khoảng khắc, tôi chợt nhận ra rằng dường như chiếc lá mỏng manh kia cũng đang hoà nhịp đập với con tim tôi. Một cảm xúc dịu dàng mơn man len lỏi vào tim và lần này thì tôi đã cảm nhận được cảm xúc lạ lùng đó rồi. Đó là một cảm xúc rất đặc biệt. Cảm xúc của mùa thu!


Hà Thị Bình Thanh -
 
Nhớ da diết mùa đông Hà Nội

Phương Nam chỉ có nắng ấm và mưa nhiều, không có những ngày triền miên gió heo may thổi, nhớ da diết cái lạnh đầu đông Hà Nội...
Nho da diet mua dong Ha Noi
Trời Sài Gòn mấy hôm đột nhiên se lạnh. Tinh mơ, ban công gió lùa, hình ảnh những buổi sớm mùa đông cũ hiện về, quen thuộc, nôn nao đến lạ lùng.

20753294_images1444012_ee5b_219.jpg


Những buổi sáng Sài Gòn, khi đất trời còn ẩm hơi sương gợi cho tôi nhiều hình ảnh đã qua ở một mốc thời gian nào đó, đã xa... Tôi luôn luôn thức dậy đến sở làm thật sớm. Vì yêu nhất những buổi sớm mai của Sài Gòn lúc mặt trời chưa kịp lấp ló.

Khi đó, cái trong trẻo của đất trời, tinh khiết của cành lá, lành lạnh mơn man của gió sớm gợi lại một cảm xúc, một nỗi nhớ rất riêng về những ngày tàn thu Hà Nội với những nỗi buồn vui lưu giữ theo những ngày dài thênh thang cùng bao điều muốn nói.

Con đường vắng. Mưa nhẹ. Gió mơn man. Lá khô la đà buông mình xuống đất... Khi đó, lòng thật bình thản mà không tránh được chút suy tư thầm lặng. Thấy rõ ràng hơn sự thiếu vắng một cái gì đó của riêng mình...

Hà Nội ơi, đầu đông rồi nhỉ? Thèm một bầu trời mưa bụi, nhưng xa quá! Hình ảnh một chiếc áo len trên đường phố trong cái se lạnh của một sớm Sài Gòn bỗng thấy mình da diết nhớ mùa đông. Nhớ một cách mơ hồ cảm giác ấy. Hơi ấm nồng nàn từ chiếc áo len, mùi hương dìu dịu từ chiếc khăn hồng lả lơi trên cổ. Nụ cười nôn nao khẽ chun người vì cái rét thật ngọt đầu mùa.

Sáng đầu đông ra phố, tóc xõa ơ hờ. Góc cafe bên hồ cùng đôi ba người bạn, nơi những giờ phút trôi đi thật nhẹ nhàng, thân thiết. Nhớ quán trà đạo ngày đầu tiên "Ô" rủ rê gặp mặt. Vẫn nhớ cái nhìn sửng sốt của "Ô" trước cốc trà nóng đã trút vào nửa hộp đường mà tôi vẫn kêu... chưa ngọt.

Chúng tôi ít gặp mặt, nhất là giờ đây tôi đang ở thật xa Hà Nội, nên kỷ niệm về cốc trà đường ngày đông đôi lần tôi vẫn nhắc như một hình ảnh thân thiết gắn liền với tình bạn chúng tôi.

Phương Nam chỉ có nắng ấm và mưa nhiều, không có những ngày triền miên heo may thổi. Nơi xa này, đôi lần nhắc lại hai mùa thu đã trải qua nơi ấy.

Ra đi đâu có nghĩa là từ bỏ. Những lúc nghe lòng trống trải thấy nhớ Hà Nội thật nhiều. Lại bỗng thấy lòng cũng như đứa trẻ, chỉ mong đến ngày Tết, để được trở về trong màn mưa xuân li ti xứ Bắc. Được về lại Hà Nội với dư vị chút đông. Về với mẹ. Về để mẹ được ngắm nhìn con gái vẫn xinh ngoan. Về với những món ăn mẹ nấu cho bữa cơm gia đình nhỏ. Tôi sẽ đi chợ Tết cùng mẹ, dạo quanh phố phường với mẹ. Sẽ được trò chuyện từng đêm cùng cô em gái "chua ngoa" nhưng mãi mãi vẫn là em bé bỏng của tôi, dù có thế nào đi nữa!

Tôi đã từng nói tôi thích cái cảm giác đi xa trở về. Khi đó, mọi thứ đã từng rất thân quen bỗng trở nên mới mẻ lạ lùng. Thích làm một đứa trẻ chỉ để được bắt "những người lớn" chở đi chợ hoa, đi bao nhiêu lần tôi cũng không từ chối đâu.

Mùa xuân tôi sẽ về. Về hâm nóng lại những tình cảm bạn bè. Về với chợ hoa ngày giáp Tết. Để thấy cuộc sống thật vui và đẹp đến nồng nàn. Đó cũng là khi ta sống chậm lại như hòa mình vào từng hơi thở của gió, của lá, của hoa, của từng lời nói, ánh mắt cười.

Tôi sẽ về với tách cafe bên hồ ngồi nhìn lá phượng úa rơi theo gió. Những con đường không có nắng, những hàng cây rụng lá, những góc phố, ngôi nhà trầm mình trong tiết trời ảm đạm đã ngự trị trong trí nhớ tôi. Hình ảnh đó không nơi phồn hoa nào thay thế được…

Nguồn:vietbao.vn
 
Mùa đông Hà Nội
Phải cảm ơn ai đây, trái đất, vũ trụ hay thượng đế, ông trời và tổ tiên đã chọn nơi này cho ta một đất nước quê hương mỗi năm có bốn mùa rõ rệt, nhất là Hà Nội, nắng thì nắng thật, thu thì thu thật và mùa đồng là niềm trữ tình đầy hoài niệm đời người, cả khi ta ở giữa làn gió tái tê thổi qua mái nhà ta hay ta lang bạt về miền nào hun hút chân trời góc bể...
Ngay từ hôm có sợi mưa lắc rắc báo tin mùa heo may cho con rươi xuất hiện, lúc có ngày lễ Tous Saints, nay gọi là Lễ các Thánh vào tháng 10 âm lịch, tức tháng 11 dương lịch thông dụng, ta đã sửa soạn tâm hồn để đón thêm một mùa đông xếp lên thành tuổi, ta biết có người khắc khoải đợi chờ những ngày và những đêm kỳ lạ, nói như nhà thơ say Lưu Trọng Lư:
Yêu hết một mùa đông
Nhìn nhau mà chẳng nói..

Đàn sếu đã xếp hình mũi tên mải miết về phương nam gió ấm, ta không sếu, ta đợi bếp lửa hồng đêm ù ù những cây kim cắm vào da thịt để lật bắp ngô non nướng trong lòng bàn tay, rồi sáng ra đi chọn lấy hàng phở quen thuộc, nóng bỏng lưỡi và cay giàn giụa lệ đời ngon ngọt sau đó đã có hàng cà phê thơm nức nơi ngã tư, có những hạt lá me vàng rơi rụng vào vai áo và có khi nó cũng biết uống cùng ta, nằm gọn trong chiếc tách màu nâu lìm lịm một vị đắng đê mê. Ta đang ăn mùa đông, uống mùa đông, ta giơ tay ra nhận lá thư từ trời gửi về màu đỏ lá bàng hay màu vàng cay cơm nguội, lá thư là tín sứ, là nhịp đàn thăng hoa trong không gian tìm người tri âm tri kỷ, chẳng thế sao những người trai người gái cứ tìm nhau vào dịp này để lồng hai chiếc nhẫn tân hôn trước bàn thờ đại diện cho thiên đàng.
Mùa đông đất Bắc, gió lang thang trên những cánh đồng đầy gốc rạ, trẻ bé nào tha thẩn đi tìm câu con công cống hay hái cây rau khúc về làm bữa bánh thơm thảo làng xa, vườn cải sớm đã vàng một loài hoa nắmg màu hoàng yến có người con gái tùm hum chiếc khăn vuông vừa đi vừa làm cơn mưa nhỏ từ hai chiếc bình tưới gọi là ô doa, càng gió đôi má càng au đỏ như hai đoá hoa lựu được mùa, làm chết anh trai làng thầm thương trộm nhớ đến các đấng thánh thần cũng chỉ đành tha tội mà thôi...
Thành phố nơi ta nương thân lại khác. Gió luẩn quẩn trên tầng mái cổ, ra đến Hồ Gươm thì mới có liễu đón và sóng chào. Mặt hồ xao động trong lặng lẽ, tóc xanh cây mềm đung đưa như vạn cổ đã thường xanh và gió nghìn đời rong chơi không mệt mỏi làm một đối cực còn cực kia là nồng ấm đôi bàn tay xoắn xuýt vào nhau, đan cài muôn đời không thành tiếng....
Mùa đông Hà Nội, đến một cột đèn cũng thành kỷ niệm đời người, một tiếng rao khuya cũng rền vang tâm tưởng... thoáng qua một nỗi nhớ hanh màu vàng nắng mật ong, thoáng qua một mặt người soi nhẹ lướt lời tình có từ thuở ông Adam và bà Eva trong vườn địa đàng hồi hộp...
Con sông Hồng ngoài kia sau mùa lũ điên cuồng đã uể oải về xuôi có phần mệt mỏi như người đàn bà sau hôm sinh nở, nếu những cơn gió bấc có lồng lên quắn quại thì bóng cầu Thăng Long, Long Biên, Chương Dương cũng phải mai hay ngày kia mới xuôi được đến Thái Bình, cửa biển, đồng muối Ba Lạt mà mùa này ở đấy cây rơm đã xuất hiện như cây nấm vàng mơ, hạt thóc đã rì rầm trong bao, trong cót, người đi lễ chuẩn bị bộ quần áo mới mua nơi chợ huyện, chợ tỉnh còn thơm hương vải thay cho tấm áo đẫm mỗ hôi đầm muối chang chang 6 tháng trước... Hồ Tây mênh mông, đúng là Dâm Đàm, là mù sương, là lụa giăng, hồi chuông thu không chẳng đủ sức để vượt qua ngàn con sóng, chỉ có sương cho tiếng gõ mạn thuyền của ngư dân đùng đục trầm buồn, khiến con chép vàng Hồ Tây ngơ ngẩn, có nên nghe? Chiều xuống nhanh, sương xuống (hay sương lên) còn nhanh hơn nữa, không ai có thể nhìn thấy con gọng vó, con nhện nước nào búng mình, tạo thành chiếc vòng sóng bé tẻo tèo teo... chỉ có mờ mờ như tấm ảnh thiếu sáng của người nghệ sĩ cố tình làm cho nó nhạt nhoà nói một ý thầm mộng mị mắt người xem, rằng mùa đông đã dâng đầy để ai cũng phải khát khao một không khí có ánh đèn trong căn phòng như chiếc tổ chim sực nức hơi ấm của chim mẹ ủ trứng, chim bố gù gù, chim con lích tích....
Có bước chân ai đi trong phố cổ, giữa hai bên phố là nhà cửa đã đóng then cài, chỉ có ánh sáng lọt qua khe cửa, nằm chéo mặt đường như sợi chỉ dệt bằng kim tuyến, khiến người ta không nỡ bước qua rồi sững lại, rồi thành chiếc cây đóng rễ để lắng một khúc dương cầm có câu "ca nhi đối gương ôm sầu riêng bóng" hay "xe chỉ luồn kim...".
Mùa đông Hà Nội, những chiều đại vàng son đã đi qua, con rồng đá sân chơi điện Kính Thiên còn đó, tiếng súng thần công từ pháo đài làng Láng đã vang vào tai nó, Thăng Long không còn là đất "phi chiến địa", khói lửa đã tơi bời, bao nhiêu cây sấu, cây me ngả thân làm vật chướng ngại cho anh tự vệ nấp mình mà phóng bom ba càng... Và cũng con rồng đá ấy không thể xuống hầm tránh bom B52, nhưng nó là bất tử, nó là hồn Thăng Long, hồn Hà Nội, vượt qua lửa bỏng để hồi sinh. Mùa đông năm 1947 ấy, vườn hoa vô danh gần toà án đã thành một liệt sĩ. Gió vi vút câu hồn trên mái cây long não, mùa đông có vàng chút ít còn hồn người đã thành hồn nước non, chắc về nhận niềm cúi đầu mặc niệm trên đường Bắc Sơn vườn hồng tươi thắm mà mỗi mùa đông, rặng đào hoa sớm lại tỏ mờ nỗi lòng tươi như tương lai. Mùa đông năm 1972 nữa, hơn 250 người hy sinh cùng Khâm Thiên vào đúng 24 giờ sau lễ Thiên Chúa Giáng Sinh, hồi chuông thánh thiện còn chưa tắt hẳn thì tội ác đã hoành hành.
Quá khứ Việt Nam đã có trên bốn nghìn năm. Hà Nội cũng vừa xong 990 mùa đông để mùa đông này mang dáng vóc hoàn toàn riêng biệt. Vẫn là gió mùa đông bắc, vẫn là sương giăng mọi tầng mái cổ, mái kim, vẫn là cần kéo cao cổ áo, trùm kín chiếc khăn quàng để nghe rét mướt luồn qua những đám mây và bầu trời màu sữa loãng, màu bạc lỏng lang thang.... ta hoà mình vào với kinh thành ngàn năm và đang lột xác để tân tiến mỗi ngày....
Lễ Thiên Chúa Giáng Sinh đã đến, nhà ai có bữa khuya đầy hoan lạc vị đời, nhà ai còn lận đận nơi xóm ô, hay ngõ nhỏ đang lo toan cho mùa đông nói rắng con người cần xích lại gần bên nhau cho hơi ấm lan truyền, cho tâm tư giao hoà gắn bó, cho nỗi niềm được đầy vơi san sẻ cùng nhau. Đã lâu lắm không ai nhìn thấy bóng sâm cầm, nhưng cây bàng phố Quán Thánh, Tràng Thi, cây cơm nguội ở Bờ Hồ và Lý Thường Kiệt thì vẫn báo tin bằng lá đổ, và món ốc nóng quà đêm, mà cửa hàng khăn áo phố Triệu Việt Vương, Mai Hắc Đế cứ giăng mắc chờ được về với mọi hình hài....
Người bạn phía trời Nam chắc đang nhớ về gió liễu và sương hồ Hà Nội, nhớ một ấm trà thơm quây quần trên sàn nhà dải chiếc thảm cói đơn sơ, không cần đến những chiếc ghế tân kỳ to đùng, cũng chẳng có những ổ rơm êm như nhung, đung đưa như con tàu lướt sóng.... Mùa đông Hà Nội là tình nhau trao đổi chứ không cần yến tiệc mới say nhau. Người con gái ấy vừa lấy chồng, mùa đông này không nữa của tình ta. Người thiếu phụ ấy phải sang ngang lần nữa, người nhìn ta mà có một bầu trời sương mờ mù mịt ẩn chứa vào lời. Giá ta thành con sếu theo đàn về phương Nam nắng ấm, ta mang người theo, tìm cho người tổ mới có nắng ngọt và gió lành, vượt qua nỗi đông bắc tái tê.... Mùa đông cứ thức lên hoài niệm.... nhưng dù sao mùa đông này cũng vừa khép lại một nỗi niềm để mở ra một trang kỳ ảo mới: Thiên niên kỷ mới. Con người sẽ vượt qua được nhiều nỗi bi thương bước vào xuân hàm tiếu hoa đào. Gió mặc gió. Ta đi qua gió để tới mùa ấm áp. Và ta xếp mùa đông lại như xếp từng lá thư tình một thuở chẳng thể mờ phai, còn bây giờ ta đi đến với muôn lòng đón đợi tiếng tri âm từ xung quanh toả ra và từ phương trời xa tít gửi về.... và ta xin nói với người: Mùa đông Hà Nội là của riêng ta và cũng của cả người đấy, tình ơi.
Bang Son
 
Hoa sữa Hà Nội...

(GD&TĐ) - Hà Nội - được biết đến và trở thành nỗi nhớ khôn nguôi trong lòng mỗi người khi nhắc về mùa hoa sữa. Có lẽ hoa sữa đã trở thành kỷ niệm và ký ức rưng rưng của mỗi con người khi đã biết đến mảnh đất yêu thương này...

1- Nguyễn Du, Thanh Niên, Tây Hồ, công viên Thủ lệ, công viên Lê Nin…là những con đường của hoa sữa. Tôi không biết hoa chọn phố để ra hoa hay phố chọn hoa để tỏa hương cho đất trời thưởng thức. Nhưng cũng có rất ít con phố cứ để loài cây trầm mặc này phơi mình và cất tiếng tri âm với những đôi lứa yêu nhau. Vào hè, cây hoa sữa xanh mướt-tràn trề nhựa sống với những chùm lá xanh biếc. Sức sống diệu kỳ của nó để dồn tụ lại cho 3 tháng mùa thu. Ấy là khi cây chắt chiu trong mình sau bao mùa mưa nắng để kết bông và tỏa hương cho con người và vạn vật vị nồng nàn đặc biệt của mình. Cây biết chọn thời điểm để trổ bông và tỏa hương. Có người bảo, nếu ra hoa và tỏa hương vào mùa xuân, thì hoa sữa sẽ trở thành lạc lõng bởi sự khiêm nhường về sắc bởi sự nồng nàn quá mức của mình. Sắc xuân là dành cho những loài hoa khác, rực rỡ, nhỏ bé, tinh khôi...Hoa sữa không ẩn chứa trong mình những thuộc tính đó. Chúa Xuân không chọn loài hoa này trong những cuộc thi nhan sắc của mùa. Và cũng không chọn loài cây thô mộc và giản dị quá mức để dự cuộc thi về dáng vẻ của hoa. Trong tất cả các loài hoa, Chúa Xuân đã để mặc cho loài hoa này tự mình làm một cuộc thi và trang điểm bằng vị hương nồng nàn khiến lòng người say đắm. Hình như từ khi bắt đầu cây hoa sữa có mặt trên đời, nó đã hiểu sự lạnh lùng của Chúa Xuân và sự thử thách của vũ trụ đất trời dành cho mình. Muốn để tồn tại và khẳng định sự xuất hiện của mình, cây phải vượt qua sự ưu tư trong vị hăng hắc nhỏ nhoi giữa nồng nàn quyến rũ.

images268924_so41tr40.jpg


Đằng sau sự ẩm ướt của mùa xuân, sự ồn ào và chói chang của màu hạ, nó chọn thu để gửi gắm ưu tư qua những chùm hoa lặng lẽ. Nhưng, thoạt nhìn qua, từng chùm hoa trắng đục, tinh khôi và khiêm nhường lấp ló dưới những tán lá rập rạp kia là cả một bầu trời ký ức với những ấn chứa không nguôi của một loài hoa muôn đời chỉ biết lặng lẽ và hy sinh..

Trong chu trình đến cõi hương ngào ngạt của mình, hoa sữa cũng phải đi bằng một con đường riêng, với lộ trình độc đáo và nhọc nhằn, và chỉ những ai thực sự kiên nhẫn mới có thể nhận ra món quà hoa sữa trao cho mình vào mùa thu.

Từng chùm hoa li ti bắt đầu lấp ló ra ngoài tán lá, thẹn thùng ngơ ngác với chung quanh. Rồi đùng một cái, tất cả kẽ lá, bật dậy, cựa mình cho hương bật dậy. Nó đánh thức giấc mơ của cổ tích mà ai đó lỡ bỏ quên. Nó lùi vào thời gian đế bước ra từ trong ký ức với sự trọn vẹn của nỗi nhớ da diết về mùa và về một miền đất kinh kỳ muôn thuở.

Có lẽ ít nơi nào trên trái đất này, Thủ đô của một quốc gia lại ẩn chứa về một nỗi nhớ loài hoa mang tính đặc thù như Hà Nội. Loài hoa mang ít nhiều ẩn dụ ấy luôn thao thức trong trái tim những con người xa phố, nó tựa như một cái gì đó tuy không phaỉ tình yêu mà na ná tình yêu. Nó còn là sự rưng rưng, nghẹn ngào khi bất chợt một ngày, bước chân đã trở thành vô thường trong những bản nhạc không lời trong tâm thức...

2- Hoa sữa gánh trên vai sứ mệnh của một thông điệp mùa thu, nhưng vẫn phải mang trên mình trọng trách mà Chúa Xuân không bao giờ dành cho nó. Nó chuyển tải nỗi nhớ tình yêu và tâm tư của sự hụt hẫng, chấp chới, vỡ vụn của một thời ký ức mà đôi khi con người-vì một lý do nào đó, vô tình quên đi. Tôi bất chợt ngắm nhìn mùa thu Hà Nội trong một quán vắng ở Nha Trang. Quán cà phê với bản tình ca nhạc Trịnh buồn, lan tỏa, có cảm giác bản nhạc buồn sẽ khiến lòng người tan chảy ở chốn xa quê.Bức tranh sơn dầu vẽ phố Hà Nội, và có một cây hoa sữa đứng ngập ngừng bên quán vắng. Tôi không biết mái phố và những quán cóc Hà Nội lô xô của một thời đã qua như thế nào, nhưng cứ ngắm cây hoa sữa nghiêng nghiêng ngập ngừng nép mình bên phố vắng mới biết thương cây đến độ nào.

Hoa vẫn nép mình khiêm nhường để chống chọi mưa bão, để tỏa hương khi đã vào mùa. Ngay ở trong thơ, hoa làm nao lòng thi sĩ bởi “những cánh hoa mang hình chớp lửa” và gom nắng nhạt về cho những gam màu lạnh ở giữa đô thành trong bức tranh của họa sĩ năm xưa. Thì vẫn biết ở nơi nao cũng có mùa thu, ở nơi nao cững có bạn bè và những bản tình ca…Nhưng không phải ở nơi nao cũng có hương hoa sửa rắc trên vai người thiếu nữ. Hoa sữa chỉ tỏa hương về đêm. Chỉ ai biết thao thức cùng nỗi nhớ mới được loài hoa đặc ân cho thưởng thức vị nồng nàn của mình.

Có một lần đi trên con đường Trần Phú về đêm, loài hoa sữa đã khiến một thi nhân khóc. Chị khóc bởi một mối tình đã được loài hoa ghi nhận và nhắc về một thuở mà cho đến giờ, người yêu của chị đã mãi mãi đi xa…Chị ao ước nếu trở về nghĩa trang liệt sĩ Trường Sơn, chị sẽ trồng bên mộ anh và đồng đội của anh một cây hoa sữa -loài hoa mà chỉ ở Hà Nội, mới có. Cây hoa sữa sẽ ru giấc ngủ của anh thật sâu và êm đềm để ở cõi xa vắng ấy, anh bớt đi sự cô đơn, bởi có hương hoa sữa đi theo...

Khi nhạc sĩ Hồng Đăng ã viết riêng cho loài hoa đặc biệt này một bản tình ca, có lẽ ông đã choáng ngợp bởi vị nồng nàn đặc biệt của hoa. Vị nồng nàn ấy khiến con người hoặc là không bao giờ chấp nhận, hoặc là chấp nhập để say và nhớ vĩnh viễn. Dẫu có thế nào đi chăng nữa, thì nhạc sĩ của hoa sữa đã thú nhận: “hoa sữa vẫn ngọt ngào đầu phố đêm đêm, có lẽ nào anh lại yêu em...”. Thì ra hoa vừa là nguyên cớ, vừa là nỗi niềm không dễ nguôi quên trong trái tim yêu của mỗi người ...

Nhạc sĩ Phú Quang thì khẳng định trong những ca khúc về Hà Nội của mình một kỷ niệm, ký ức dai dẳng trong những bản tình ca:... “Em ơi Hà Nội phố/ta còn em mùi hoàng lan, ta còn em mùi hoa sữa...”.

Nhiều đêm, tôi đi qua vùng hoa sữa, và nhận ra rất nhiều ô cửa, thấp thoáng chùm hoa sữa bên bản nhạc trầm buồn, như muốn kéo con người về thế giới của kỷ niệm và rưng rưng...

Nếu như họa sĩ Bùi Xuân Phái khắc một Hà Nội vào trong trái tim trong lòng bao người yêu Hà Nội bởi những dãy phố lô nhô và con đường hun hút trong đêm, thì hoa sữa, phụ họa thêm cho những bức tranh cổ kính trầm mặc và buồn bã một thời ấy một lý do để con người khó nguôi quên bằng hương vị riêng hiếm có của mình.

Đêm. Phải đứng ra xa một chút mới cảm nhận hương vị loài hoa này. Rất dễ trở nên thất vọng nếu như chúng ta đứng dưới gốc cây. Khi hoa đã tỏa hương, thì tốt hơn hết các loài hoa khác đừng nên tỏa hương cùng. Hoa sữa khiêm nhường tới mức độ có thể, vào ban ngày mà thôi. Nhưng để khẳng định mình, nó quyết liệt và mạnh mẽ đến không ngờ. Nó khiến cả một dãy phố, con đường ngây ngất, thậm chí mất ngủ vì hương thơm nồng nàn của mình.

Nếu như muôn loài hoa khác được con người chăm bẵm, ưu ái, tỉa lá, bắt sâu rồi đem bán tặng cho nhau nhân những ngày vui, thì hoa sữa không như vậy. Nó là loài hoa để cho con người thưởng ngoạn hương thơm chứ không bao giờ bán tặng cho ai. Loài hoa để khiến con người hình dung chứ không phải để đặc tả. Nó chỉ biết âm thầm lặng lẽ và biết dâng cho đất trời và con người hương vị nồng nàn nhưng dung dị của mình. Cũng như muôn loài khác, nó không muốn bị nhấn chìm trong bể sóng quên lãng. Nó muốn tồn tại và biết đến, bằng sự vinh quang của chính mình.

Khi bình minh lên, hoa sữa lơ mơ ngủ sau tán lá rậm rì. Nó ngậm tắm ban ngày, để tối ngậm sương. Hình như loài này phải qua nắng mưa, sương giá mới có thể đem lại cho đời một hương vị nồng nàn hiếm hoi đến như vậy. Mấy ai đã biết đến một chu trình ngậm sương và tắm nắng của loài hoa đặc biệt này?

Cuối thu.

Tôi đi qua những con đường dãy phố Thủ đô. Nhận ra những chùm hoa sữa sau khi ngậm sương, và tỏa hương ngào ngạt. Có cảm giác phố phường như bị nghẽn lại bởi vị nồng nàn quấn quýt bên mình. Nhiều người nhìn lên cây hoa sữa, rồi dừng lại. Không ít đôi lứa yêu nhau nhờ hoa sữa nói hộ lòng mình.

Thì cứ thả mình cho hương sữa cuối thu đi. Hương hoa sữa sẽ theo bạn đến những chốn xa của cổ tích. Nhưng nhớ là con đường dãy phố Thủ đô sẽ chẳng còn gì là thi vị, nếu như không có hương hoa vẫy gọi ta về...

Ngân Hà
 
Nói Thật Vs Bà Chị Là Mùi Hoa Sữa Nghe Buồn Nôn Lắm

Vậy em là người "quả là biết thưởng thức "đấy.

Anh nhớ có một câu chuyện bạn anh kể thế này.

Khi bạn ăn sầu riêng, lần đâu tiên thật là khó khăn. Có khi bạn không thể nào đến gần nó lần thứ hai. Nhưng nếu bạn đã vượt qua được lần thứ nhất rồi bạn sẽ khám phá ra nhiều điều thú vị nữa.
Con người cũng vậy. Không phải lần đầu mà ta hiểu hết về họ. Cùng vui cùng buồn ! Càng về sau, những khám phá và chiệm nghiệm mới là thấy hết ý nghĩa, và sự thú vị...

Hoa sữa cũng vậy thôi !

Anh nghe nói em là người học văn đúng không ?
 
Hà Nội vào thu tràn nỗi nhớ

Hà Nội vào thu, ta có thể cảm nhận được bằng tất cả các giác quan. Đó là mùi hoa sữa nồng nàn, lan tỏa theo suốt những con đường; là buổi chiều Hồ Tây sương buông lãng đãng; là vị ngọt ngào, thơm mát của những hạt cốm non gói trong lá sen xanh; là bông cúc đầu mùa nở những cánh mềm mại khi tay ta chạm nhẹ... Và lúc đó, ta chợt nghe giai điệu “Hà Nội mùa thu, cây cơm nguội vàng, cây bàng lá đỏ...” cất lên văng vẳng đâu đó từ một căn gác nhỏ... Mùa thu đấy! Mùa thu đã ùa về giữa phố phường Hà Nội...

cd229thu1.jpg


Mùa thu Hà Nội, nếu lang thang trên phố vào những buổi chiều, bạn sẽ thấy làn gió heo may lành lạnh, se se, miên man trên vai, đùa trên tóc. Lượn một vòng quanh Hồ Gươm bạn sẽ được ngắm tháp Rùa cổ kính, rêu phong trong sương chiều phảng phất. Đêm, qua phố Nguyễn Du, Bà Triệu hay Quán Thánh..., bạn cũng có thể hít hà hương hoa sữa thoang thoảng, ngọt ngào, loài hoa gợi bao nỗi nhớ cho những người đi xa.

Nếu muốn tìm cho mình một không gian tĩnh lặng, mùa thu bạn có thể vào Phủ Tây Hồ, chọn một góc khuất để ngồi và ngắm hoàng hôn đang dần buông trên mặt nước. Bạn sẽ cảm giác không gian và thời gian như ngưng đọng, tiết thu dịu nhẹ khiến có thể trút hết mọi ưu phiền, lo lắng của cuộc sống bộn bề... Hay đơn giản bạn chỉ cần chọn một quán cafe vắng, ngồi nhâm nhi một cốc cà phê, nghe một bản nhạc dìu dặt để hồi tưởng về những kỷ niệm êm đềm đã qua... Vì người ta vẫn nói, mùa thu là mùa của những hoài niệm...

cd229thu2.jpg


Hà Nội vốn đẹp bởi sự trầm mặc và cảm giác bình yên. Hà Nội mùa thu lại càng đẹp hơn với sắc nắng ươm màu tơ, với lãng đãng khói sương, với những con phố trải vàng lao xao lá rụng... Tất cả tạo nên một mùa thu đặc trưng và vô cùng đặc biệt mà có lẽ phải sống giữa Hà Nội trong những ngày thu bạn mới có thể cảm nhận hết được...

Tất cả những điều đó chính là lý do cho những ai nếu chưa từng đến Hà Nội thì hãy chọn đến nơi đây vào mùa thu, chứ không phải bất kỳ một mùa nào khác trong năm. Còn với những người phải xa Hà Nội thì cũng nên chọn mùa thu để trở về... bởi giống như lời một bài hát: “Hà Nội mùa thu tràn nỗi nhớ....”

[FLASH]https://www.nhaccuatui.com/m/91PTG41CWb[/FLASH]

Hân Ngọc
 
Hoa sữa đầu mùa

Có lẽ vì nghe người ta nhắc đến hoa sữa quá nhiều trong các tình khúc, các áng văn lãng mạn nên khi chưa biết loài hoa này, tôi luôn có hình dung lung linh nhất về nó. Một loài hoa tạo ra xúc cảm cháy bỏng từ những tâm hồn đa cảm ắt hẳn phải rất đẹp, rất lộng lẫy, ít ra cũng ngang ngửa với hoa hồng kiêu sa muôn thuở.

Untitled-1.jpghoasua.jpg


Mùa Đông Phương Bắc

Vì mang nhiều mộng tưởng về loài hoa ấy mà cảm giác đầu tiên khi thấy những chùm hoa trắng sữa khiêm nhường nép dưới tán lá tôi đã thất vọng. Hoa sữa không hề đẹp như tôi tưởng tượng, thậm chí rất giản dị. Mùi hương cũng không hề ngọt ngào như những câu hát thân quen mà thật nồng, đôi lúc thấy ngột ngạt và thật khó mà đắm mình vào cái mùi hương không dịu mát ấy.

Phải chăng những người nghệ sĩ vốn dễ xúc động trước những điều thua thiệt, yếu đuối trong giây phút thấy ngập tràn thương cảm với loài hoa mang hương sắc khiêm nhường kia vẫn không ngừng ám ảnh cuộc đời này bằng thứ hương nồng nàn? Họ đã yêu thương hoa sữa bằng tất cả "tình yêu tuyệt vọng "của mình? Phải chăng vì hoa sữa đã chọn đúng mùa để toả hương, khoe sắc, cái mùa mà chỉ một chiếc lá rơi thôi cũng thấy nao nao...

Tối nay có hai đứa con gái lang thang trong sân vắng bất chợt ngửi thấy một mùi hương vừa quen, vừa lạ rồi cùng thốt lên: "Hoa sữa!!!". Vậy đấy, không phải mọi sự ngọt ngào mới đem đến ám ảnh. Cái mùi hương nồng nồng lại nhớ đến da diết, ôi cái hương thơm cứ như đem theo cả khoảng trời ký ức của những mùa thu trước trở về. Những đêm mùa thu trong hương hoa sữa nồng nàn, một bàn tay chưa vắng một bàn tay cùng đi dưới những rặng đèn vàng dài tít tắp...

Chọn chiếc ghế đá nơi góc sân trường để cảm nhận hương vị đầu tiên của mùa thu, chiếc ghế khuất bóng vòm hoa sữa, có lẽ tạo nên nơi hẹn hò lý tưởng cho những đôi lứa. Chợt có ý nghĩ thật "tội lỗi", hình như chúng mình đã ngồi... nhầm ghế. Dường như mình đang ngồi tranh chỗ hẹn hò của một đôi nào đấy.

Nhìn theo vệt đèn loáng loáng trên thân cây, thấy một hình khắc trái tim hoặc như là hai cái tên lồng vào nhau. Những người yêu nhau ngồi trên chiếc ghế này, dưới gốc cây này, bây giờ họ có còn ngồi bên nhau? Họ có cùng nhau trở lại đây nhìn những hình ảnh mình đã khắc lên cây nữa không? Thật hạnh phúc cho những người yêu nhau còn có thể trở lại nơi mình từng đi qua. Cô bạn ngồi bên im lặng chợt lên tiếng như nói với chính mình: "Khi lấy chồng nhất định sẽ đem theo một cây hoa sữa về trồng..." rồi lại im lặng, im lặng như đêm.

Đang online chợt thấy nick của cậu bạn phương xa sáng, hiện ra cái mặt cười toe toét, cậu ấy dường như vẫn mãi là người vui vẻ như thuở nào. Xem trong webcam thấy một khuôn mặt râu ria, khoác khăn áo to sụ của mùa giá rét. Có lẽ giờ này ở bên kia, cậu ấy đang được ngắm tuyết rơi. Tuyết rơi chắc sẽ đẹp hơn nhiều so với những bông hoa sữa khiêm nhường của mùa thu nơi đây...

- Mọi người ở nhà thế nào rồi? Có gì thay đổi không? - Tất nhiên, thay đổi chứ mấy năm rồi còn gì. Nhóm bạn chơi cùng đã có người lấy chồng rồi.- Còn người ấy của tớ, lấy chồng chưa? - Có lẽ cuối tháng này, có buồn không?- Biết làm thế nào, chúng mình chẳng thể gần nhau được nữa. Phía trước mờ mịt, có lẽ như vậy tốt cho cả hai, mình cũng biết vậy mà.

Có những điều mà sự nuối tiếc hoàn toàn vô nghĩa. Có những ý nghĩ đau đớn mà không hề xuất phát từ lời chia tay tàn nhẫn, tự nó vậy như một quy luật buộc người ta phải tuân theo.

- Mà bây giờ ở nhà là mùa thu rồi phải không? Hoa sữa nở chưa? Mình thèm được ngửi mùi hoa ấy biết chừng nào, được đi trên con đường hoa sữa như những mùa thu trước. - Xa nhà lâu quá, trở nên lãng mạn từ bao giờ không biết.

Rồi tự nhiên không ai cười được, nhận thấy một khoảng lặng xen giữa những dòng chữ chạy qua lại từ hai vùng đất xa xôi trong chớp mắt. Thấy khoảng lặng trong cái mặt cười cậu ấy vừa gửi.

Chúng ta vẫn nói về hoa sữa như nói về những điều đã không hề thay đổi. Mùa thu này hoa sữa vẫn nở, vẫn là hương sắc ấy, nồng nàn từng đêm hệt như mùa thu trước. Có lẽ hoa sữa len lỏi vào từng góc phố yên lặng hay sầm uất , len lỏi vào dòng người vội vã tấp nập, trải rộng vào khoảng cách và thời gian khổng lồ để nhắc ta về sự bất biến trong cuộc đời, an ủi những ai còn khờ khạo mang trong mình một giấc mơ về sự vĩnh cửu...

Bây giờ là mùa thu, những sạp bánh trung thu bắt đầu phô trương vẻ lộng lẫy của mình trên từng con đường nhắc ta về một mùa trăng đẹp nhất của năm. Nhưng hoa sữa vẫn âm thầm toả hương, lặng lẽ bên những cột đèn vàng, ám ảnh và da diết để làm cho mùa thu trở nên trọn vẹn.
Nguồn: NgoiSao.net - 08-09-2009
 
Hà Nội vào đông

Hà Nội vào đông. Người từ phương Nam nắng ấm ra cũng đắm say cái gam màu và hương vị mùa đông và những hàng quà rong dọc vỉa hè... Rồi khi chia xa mang theo nỗi nhớ khó tả những ngày đông Hà Nội.

Trời Hà Nội bâng khuâng những nét phác thảo mùa…

Thu chần chừ, vấn vương chia tay trong hương cốm Vòng man mác đồng quê, hương hoa sữa nồng nàn, ngây ngất phố, và màu nắng mật ong say say Tình yêu.

Mùa đông ngập ngừng với mấy cơn gió mùa đông bắc đầu tiên tràn về, lẫn vào từng cơn mưa, mưa lá bay đầy trời, kéo theo cái lành lạnh dịu dàng của khoảnh khắc giao mùa, vừa đủ cho những đôi tình nhân tìm hơi ấm tay trong tay bên nhau. Lập đông Hà Nội có gam màu và hương vị đắm say là lạ. Màu vàng nắng của cây, lá, hương phố ở những hàng quà rong dọc vỉa hè mang cho nhiều người đến với Hà Nội, xa Hà Nội nỗi nhớ khó tả…

Đường Tràng Thi, Quán Thánh và nhiều con đường khác với những cây bàng đang thay sắc lá, thỉnh thoảng vài chiếc lá rời cây rơi xuống giống như một mảnh nắng vàng lấp lửng khoảng không. Nhưng hấp dẫn đến ngẩn ngơ là màu vàng rực của quả bàng chín, treo lủng lẳng trên cành, lâu lâu gió ào qua lại lộp độp rớt xuống gốc. Quả bàng tỏa mùi thơm nhẹ nhàng mà có lẽ chỉ có trẻ em Hà Nội mới gọi đúng tên được. Tôi đã từng được nghe kể về kỷ niệm của người Hà Nội với những gốc bàng, mùa quả chín, một thứ quả đặt biệt của tuổi thơ Hà Nội, lấy bao nỗi nhớ ngày lớn lên vào đời. Và đúng là khó quên được cái vị bùi bùi, ngọt ngọt của nhân quả bàng mà những em bé đã mời tôi nếm thử.

Mang cái hồn nhiên lây từ em bé và quả bàng, tôi ngạc nhiên với một loài cây mang cái tên rất chân quê nơi con phố khá sầm uất ở Hà Nội – Cây cơm nguội ở dọc phố Lý Thường Kiệt. Cây cao, thẳng, lá nhỏ, tiết trời đầu đông nhuộm lá thành màu vàng mơ bay rơi ào ào như mưa nắng từng giọt đổ xuống trong chiều… Đẹp quá. Rồi bần thần, thầm thắc mắc, quả của nó có giống cơm nguội không? Và ai đã đặt tên cho một loài cây đẹp như thế một cái tên bình dị, khiêm tốn đến vậy.




Một thoáng mùa đông Hồ Gươm. Ảnh: Phạm Hải

Thắc mắc và lang thang tiếp, đến đường Hoàng Diệu… Màu nâu bóng của những quả xà cừ nổi bật trong vòm lá um tùm, như những con mắt đa tình, ấm nồng của người tình bí ẩn lặng ngắm những thiếu nữ môi hồng đi trên phố… Loài cây này to, cao lực lưỡng, chắc chắn, lá lúc nào cũng xum xuê xanh thẳm, rợp bóng, nhưng hoa thì mỏng manh với bốn cánh nâu nhạt như một cái chong chóng đơn côi. Mùa hoa rụng, hàng vạn cái chong chóng hoa xà cừ xoay tít rơi, đậu, vương vào bất cứ ai, bất cứ gì đến tội nghiệp… Và đến quả thì lạ thay, cứng như một viên bi gỗ cứng cáp. Tôi nhặt một quả xà cừ - Màu nâu ấm áp. Tôi nhớ màu mắt của anh khi chúng tôi đi bên nhau.

Cứ vẩn vơ, mơ màng với cây, với lá phố Hà Nội trong cái lạnh ngọt ngào còn vương chút thu. Tôi dừng chân phố Hai Bà Trưng. Mùi bếp núc ấm nóng ngầy ngậy theo gió xộc vào mũi… Ôi! Quẩy nóng! Món quà phố giản dị, hình như chỉ có ở Hà Nội… Chảo dầu đầy ắp sôi lăn tăn trên bếp lửa liu riu không to, không nhỏ. Cứ hai thỏi bột nặn trắng mịn quấn lấy nhau thành một… ngụp lặn trong chảo dầu. Chốc lát ngả màu vàng rộm, tỏa mùi thơm quyến rũ vô cùng. Cô chủ hàng tròn như cục bột, trắng như bột nặn, má hồng rực luôn tay nắn, se bột thả vào chảo…

Ngồi xuống một cái ghế con con, bên cái bàn bé bé, tôi tò mò nhìn chủ hàng dọn một đĩa quẩy nóng hổi, giòn rụm, một đĩa nhỏ tương ớt, một bát nước mắm pha xinh xinh và mấy miếng dưa góp trên cái đĩa sứ mỏng. Tất cả là một sự hòa trộn màu sắc làm thỏa mãn đôi mắt, và các vị chua, cay, mặn, ngọt, béo, thơm, kích thích tâm hồn ẩm thực của tôi không tả được. Quẩy nóng – một khám phá thú vị về món quà vặt của người Hà Nội - Ấn tượng mùa đông.

Chưa hết, tôi còn được thưởng thức một món ăn cũng rất mùa đông phố Hà Nội – Đậu phụ nướng. Miếng đậu trơn mát mịn, mềm non, không giống các loại đậu phụ khác tôi biết. Nghe bà chủ hàng nói, đây là loại đậu phụ Mơ của làng Mai Động nổi tiếng ba mươi sáu phố từ xưa tới nay, và chỉ có đậu phụ Mơ thì mới có được vị của món quà vặt này, mới đáng đồng tiền để bỏ công ngoài trời lạnh ăn quà phố. Đậu được phủ một ít muối có trộn gia vị như tiêu, tỏi, rồi để trên cái vỉ sắt đặt lên bếp than loại than hoa không khói, đượm, nổ lách tách bắn những tia hoa lửa rất đẹp. Lật qua lại vài lần, miếng đậu vàng ươm, thơm lừng… được dọn trong một đĩa sứ thô trắng ngà, nhìn món ăn rất cổ tích. Nếu lịch sự thì dùng đũa, nhưng tôi bắt chước mấy cô cậu học trò ngồi bàn bên cạnh bốc tay, vừa thổi, vừa ăn, vừa xuýt xoa… Ăn quên no.

Không hiểu những ai đã đến Hà Nội ăn thử món đậu phụ nướng này. Nhưng tôi tin, chỉ một lần thôi sẽ nhớ mãi hương vị của nó. Món ăn tầm thường, giản đơn, bình dân nhưng khi dừng lại ở Hà Nội phố, nó đã mang nét tinh tế kín đáo và thi vị rất Tràng An.


Một thứ quà đêm đông Hà Nội (Theo quehuong.org.vn)

Những ngày đầu đông ở Hà Nội, tôi đã được nếm nhiều vị ngon, vị lạ của nghệ thuật ẩm thực người Hà Nội. Và hình như Hà Nội muốn ban cho tôi cái hậu, cho tôi hoàn hảo bức tranh lập đông Hà Nội trước khi trở về phương Nam: tình cờ tôi được uống trà (chè) giữa phố cổ Hà Nội.


Một quán chè chén - người Hà Nội gọi thế, giữa phố Hàng Gai, cạnh gốc cây đa mấy trăm tuổi với ông chủ quán hình như không có tuổi. Trà được pha trong một cái ấm sành màu đen mun bé bằng nắm tay, chén uống cùng màu và bé như cái hột mít. Chẳng biết ông pha thứ trà gì mà khi tôi nhắp chén nước, cái vị đắng tê lưỡi làm tôi muốn dội ngược, song kỳ lạ thay, chỉ thoáng một phút bỡ ngỡ, tôi cảm nhận vị ngọt ấm lan tỏa ngấm dần vào lưỡi, vào cổ, và khắp cả người tôi như được vị trà kia sưởi ấm, cái ấm nhẹ nhàng thanh thoát… Ông chủ phác một nụ cười hiền hòa khi quan sát tôi uống chén trà… và tôi được ông kể cho nghe các loại danh trà, các kiểu trà đạo của người Hà Nội xưa và bây giờ…

Khi rời quán (chè chén) của ông, trong tôi cứ ẩn chứa câu hỏi, sao ông lại cho tôi thưởng thức hương vị đặc biệt một loại trà Tuyết danh bất hư truyền, chỉ mọc ở trên các đỉnh núi đá tai mèo vùng Tây Bắc… Lại kể cho tôi nghe một thú chơi thanh tao quý phái đậm chất nhân sinh Đông phương – nghệ thuật uống trà đạo người Hà Nội… Có lẽ ông và tôi có một mối giao cảm đặc biệt, vì tôi yêu Hà Nội bằng một tình yêu sâu lắng, tình yêu tâm linh.

Hà Nội vào đông… nỗi nhớ theo tôi về phương Nam.

  • Hoài Hương
 
Hôm qua, chủ nhật ngồi trong phòng, cảm nhận từng đợt gió lạnh lùa nhẹ qua cửa sổ. Ôi! mùa đông đến thật rồi!
............Tối mẹ gọi điện, mẹ hỏi:
- dưới đó có lạnh lắm không con?
- Dạ, trời hơi lạnh, không lạnh nhiều mẹ ạ.
- Nhớ mặc áo cho ấm vào nhé, mẹ gửi thêm áo về cho, trên này lạnh lắm, còn có cả sương muối nữa, con đi học nhớ cẩn thận!

Nhà tôi ở vùng núi, cứ mùa đông đến là sương mù dày đặc vào buổi sáng như một làn khói trắng bao phủ. Đến giữa trưa trời lại nắng cứ như mùa hè vậy, thời tiết làm cho con người muốn phát ốm. Nghe điện thoại của mẹ, giọng cứ run run, không phải vì lạnh mà là vì........

Những ngày trước đó chúng tôi vẫn thường trêu nhau: "mùa đông năm nay không lạnh". Uh thì không lạnh, trời tháng 11 mà nóng trên 34 độ. Nhưng giờ thì lạnh rồi đó, tha hồ mà áo, quần, khăn quàng, run rẩy trên những chiếc xe đạp tới trường, suýt xoa đôi bàn tay lạnh cóng nhưng vẫn phải chép bài và...lãng mạn nhất là dành cho những cặp tình nhân, tay trong tay thưởng thức một "mùa đông không lạnh":)

Sáng nay dậy, ôi, không muốn bước ra khỏi chăn nữa, lạnh quá, nhiệt độ hôm nay đã thấp hơn hôm qua rùi:(, ước gì, ước gì...... Nhưng chính cái không khí lành lạnh này làm tôi nhớ đến những ngày tết. Trời thật đẹp, không mưa, không nắng, những cơn gió thổi khẽ từng đợt, gió lạnh làm cho con người ta muốn gần nhau hơn, muốn được yêu thương, được sưởi ấm từ một đôi bàn tay khác. Mùa đông làm cho con người trở nên nhỏ bé, mùa đông kết nối bạn bè, mùa đông yêu thương......

Tôi nhớ một người bạn nói với tôi rằng: "trong bốn mùa anh thích nhất mùa đông, vì mùa đông làm cho anh thấy vòng tay mình thật rộng...." tôi bướng bỉnh cãi lại: "nhưng em thích mùa xuân hơn, mùa xuân cây cối xanh tươi, vạn vật hồi sinh, mùa xuân là tết, là sum họp, là đoàn viên..." Ôi, ngày đó tôi thật ngây thơ và trẻ con biết mấy, tôi ghét mùa đông lạnh lẽo, nhìn cây cối trong mùa đông trơ trụi không còn sức sống......Nhưng bây giờ tôi hiểu, mùa đông thử thách, cây cối vẫn sống sau một mùa đông giá lạnh; mùa đông yêu thương, anh thích mùa đông vì được ôm người mình yêu trong vòng tay, để cảm nhận hơi thở của hai trái tim......

Và giờ, tôi lại muốn nói với anh rằng: "em cũng bắt đầu thích mùa đông anh ạ!"
 
hay lắm^^..............
Hay như thế nào nhỉ ? :D


Nhớ mùi ngô nướng...



Về Hà Nội trong chiều thu với lá vàng rơi trên phố nhỏ, lòng bồi hồi nhớ những kỉ niệm tuổi 20. Nhớ những chiều hoàng hôn đổ bóng, im lặng kéo màn đêm chầm chậm phủ kín những lối phố dài se sắt lạnh và nhớ đến da diết mùi ngô nướng.
Nhìn những bắp ngô sưởi mình trên bếp lửa đỏ hồng nho nhỏ mà thấy vơi đi một nửa cái lạnh của mùa đông. Ngày chưa xa đất thủ đô nồng ấm hương người và kỷ niệm, mỗi chiều đi làm về tôi đều dừng xe, sà xuống vỉa hè, kiên nhẫn ngồi chờ cho được một vài bắp ngô nướng nóng hổi rồi xuýt xoa ăn. Miệng căng phồng thổi bớt cái nóng của ngô, tay lấm lem nhọ từ than hoa thổi xém vài hạt ngô quá lửa.

Mui-ngo-nuong-2.jpg



Không chỉ có những người tỉnh lẻ đổ về Hà Nội để nướng ngô kiếm tiền, người dân ở đây cũng vui với cái nghề thô mộc, ấm cúng này. Đem theo mình một bếp than củi đỏ hồng, vài trăm bắp ngô mua từ những vùng ven ngoại thành như Hưng Yên, Hà Tây, Vĩnh Phúc, Hoà Bình hay xa hơn ở tận Phú Thọ, người ta bán ngô nướng trên những ngõ nhỏ, vỉa hè để mưu sinh.

Trong cái lạnh se sắt của mùa đông hay cái gió heo may của trời thu Hà Nội, người qua đường thường thích ngồi bên bếp than mà nhẩn nha ăn ngô nướng. Thoáng đâu đó, dưới những cột đèn, một ngõ nhỏ hay vỉa hè rộng, hình ảnh cô hàng ngồi bên chậu than hoa xoay tròn những bắp ngô căng tràn sữa, quạt hồng những đốm lửa, xung quanh là những người khách với ánh mắt háo hức chờ đợi được thưởng thức bắp ngô của mình, hoà vào những mẩu chuyện tầm phào không còn là xa lạ.

Ngô nướng được xem như là món quà mùa đông bình dân cho người tứ phương khi tìm đến Hà Nội. Ngô sinh ra như chỉ có duyên với mùa lạnh này mà hoá mình đẹp đẽ trở thành một món ăn quen thuộc, độc đáo.

Với người Hà Nội, loại ngô được trồng ở bãi giữa Sông Hồng, bãi Tứ Liên, với cùi nhỏ, hạt tròn, có màu trắng ngà, căng sữa là thứ ngô nếp ngon, thơm, dẻo hơn cả so với các loại ngô khác. Trong mỗi chuyến đi xa, thú nhất là được đem biếu bạn bè loại ngô này vì ngô uống nước sông Hồng mà nên ngọt, được phù sa sông vun đắp mà căng đầy sữa. Ngô thấm bao tinh túy của đất, của nước nơi đây mà thành cùi, kết hạt.

Bếp lửa như xua vợi đi cái lạnh mùa đông và những bắp ngô dẻo thơm là món quà ấm áp cho người khách qua đường. Rồi chợt như mùa đông Hà Nội đọng lại bên hè phố, trong những bếp than đỏ lửa và trong cái thảo thơm của hương vị ngô nướng.





Theo Món ngon Hà Nội
 
Nỗi khắc khoải mùa đông

Phố bây giờ run rẩy trước mùa đông
Hàng xoan tím vươn mình thay áo mới
Cây hoàng lan trước nhà anh vẫn đợi
Sao bé không về tìm nhặt cánh hoa rơi?

Đông lại về anh lại nhớ chơi vơi
Đôi mắt biếc má hồng hai bím tóc
Nhớ những lần anh đùa làm bé khóc
Giận dỗi bỏ về, dẫm nát cánh hoàng lan.

Giấc mơ nhẹ nhàng bỗng chốc vỡ tan
Một ngày mùa đông bé chuyển nhà đi nơi khác
Bỏ lại sau lưng một ánh nhìn ngơ ngác
Góc phố buồn như tiễn bước người đi.

Chia tay rồi có nhắn gửi điều chi?
Cho mùa đông, cho anh và góc phố?
Hoa hoàng lan vẫn thơm hương mỗi độ
Sao bé không về để anh mãi chờ mong?
 

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top