Tình bạn của chúng tôi bắt đầu qua trang vở, cái bút. Chính cái văn hóa đã chắp cánh cho tình bạn chúng tôi. Nhưng có điều đặc biệt ngăn cách chúng tôi thành hai nửa hậu phương, tiền tuyến: Đó là hoàn cảnh và số phận. Tuy vậy biết bao kỉ niệm cậu đã cho tôi- một người ở lại nhìn một người đi mà nhói cả tim lòng....
Cậu là một đứa trẻ mồ côi cha mẹ. Nói tiếng mồ côi để đỡ tủi lòng chứ thật ra cậu chẳng có cha. Một người àn ông nào đó đã bỏ mẹ con cậu khi cậu tượng hình. Ngày phút cậu mở mắt chào đời cũng chính là ngày giờ mẹ cậu ra đi mà không bao giờ trở về với cậu nữa sau trận băng huyết không kịp thời cấp cứu. Cuộc sống không cha, không mẹ khiến cậu phải lao vào cuộc đời khi tuổi còn bé thơ.... Tôi thì khác. Phải... rất khác. Cha mẹ tôi rất yêu tôi, lo cho tôi cuộc sống đủ đầy, hạnh phúc. Nếu sự hạnh phúc của tôi là một quả núi to, hẳn nỗi buồn của cậu phải bằng cả một đại dương đầy sóng,...
Tôi biết được điều đó khi đọc qua sơ yếu kí kịch của cậu. Từ đó tôi rất mến cậu: mến ở sự vươn lên trong học tập, những đau khổ mà cậu phải chịu đựng âm thầm, cả những cực khổ của công việc làm thêm buổi tối. Tôi rất mong mỏi một điều rằng: tình bạn của chúng tôi sẽ lấp trống lỗ hỏng trong tâm hồn cậu.
Tôi nhớ, nhớ rất rõ từng năm tháng của tình bạn chúng tôi. Nhớ những trò đuổi bắt, trốn tìm, những giờ học đầy vui nhộn. Cả hôm hái trộm xoài, cậu bị té chảy máu mà vẫn gắng hái cho tôi một quả. Nhớ bàn tay cậu nắm lấy tay tôi, truyền thêm cho tôi niềm tin để tôi bước lên bục nhận giải thưởng học sinh giỏi. Và bàn tay đó đã giữ vai tôi để tôi có thêm nghị khi tôi thất bại thảm hại, đẻ cho tôi thấy rằng: nụ cười vẫn nở ngay cả khi tuyệt vọng nhất... Những kỉ niệm đó đã lui trở về quá khứ, cái quá khứ của tuổi học trò đầy tươi đẹp nhất!
Đầu năm lớp 8, một tai họa ập xuống đời cậu: bệnh ung thư máu. Điều này đã ngăn trở cậu ấy đến với học đường, như một lưỡi dao cắt lìa mối tình bạn chúng tôi. Cậu về quê bỏ trống những ước mơ cậu chưa làm. Rồi chúng tôi lớn lên, học tập vô tư như chưa từng có cậu. Đầu năm lớp 9, cậu trở lại trường. Mái tóc đen nhánh như chưa từng rụng vì hóa chất. Cậu vẫn tười cười cho một năm học, vẫn nắm chặt tay tôi như chưa từn buông xuống.
Nhưng đến giữa năm lớp 9, cậu trở lại bệnh. Cảm giác vừa thoát khỏi vực thẳm lại rơi xuống lần nữa thật đáng sợ. Ngày cậu không thể ngồi dậy nổi, cậu cầm tay tôi mà bảo rằng:' cậu phải cố gắng học giỏi'. Ngày cậu không thể nhúc nhích, những quyển sách thiên văn của cậu về nhà tôi nằm buồn hiu, thế mà cậu vẫn mỉm cười, nụ cười nhạt dần.... Ngày cuối cùng, này đông người đến với cậu nhất, trong giờ phút nặng nề đó, cậu không con khả năng nắm lấy tay tôi, chỉ có tôi nắm lấy tay cậu, bàn tay cậu ấm áp cứ lạnh dần, lạnh dần,.... Cậu thều thào lần cuối:" tớ.. cảm ơn.... câ..u" và nhìm tôi mỉm cười. Chính cái nhìn và nụ cười của cuối cuộc đời cậu là một kỉ niệm sâu sắc của tình bạn bè mà Khấu từng có, và đó sẽ là hành trang trong sốt cuộc đời tôi. Tiếng chuông giao thừa đâu đó ngân vang: chúng tôi 15 tuổi- cái tuổi trăng tròn đầy mơ mộng lẫn khát khao, còn cậu mãi mãi ở lại với tuổi 14.
Tôi không bao giờ quên được những kỉ niệm trong tôi thuộc về cậu dù cậu đã nằm sâu dưới 3 tấc đất. Tôi hứa với cậu một điều rằng: " cậu hãy yên tâm, tớ sẽ làm tiếp ước mơ của cậu".
mình post bài này để mong mọi người hãy quan tâm, chia sẻ với những người thân quanh mình. Đẻ không phải như akhau suốt cuộc đời phải hối hận.....
Happy new year!!!!!
Cậu là một đứa trẻ mồ côi cha mẹ. Nói tiếng mồ côi để đỡ tủi lòng chứ thật ra cậu chẳng có cha. Một người àn ông nào đó đã bỏ mẹ con cậu khi cậu tượng hình. Ngày phút cậu mở mắt chào đời cũng chính là ngày giờ mẹ cậu ra đi mà không bao giờ trở về với cậu nữa sau trận băng huyết không kịp thời cấp cứu. Cuộc sống không cha, không mẹ khiến cậu phải lao vào cuộc đời khi tuổi còn bé thơ.... Tôi thì khác. Phải... rất khác. Cha mẹ tôi rất yêu tôi, lo cho tôi cuộc sống đủ đầy, hạnh phúc. Nếu sự hạnh phúc của tôi là một quả núi to, hẳn nỗi buồn của cậu phải bằng cả một đại dương đầy sóng,...
Tôi biết được điều đó khi đọc qua sơ yếu kí kịch của cậu. Từ đó tôi rất mến cậu: mến ở sự vươn lên trong học tập, những đau khổ mà cậu phải chịu đựng âm thầm, cả những cực khổ của công việc làm thêm buổi tối. Tôi rất mong mỏi một điều rằng: tình bạn của chúng tôi sẽ lấp trống lỗ hỏng trong tâm hồn cậu.
Tôi nhớ, nhớ rất rõ từng năm tháng của tình bạn chúng tôi. Nhớ những trò đuổi bắt, trốn tìm, những giờ học đầy vui nhộn. Cả hôm hái trộm xoài, cậu bị té chảy máu mà vẫn gắng hái cho tôi một quả. Nhớ bàn tay cậu nắm lấy tay tôi, truyền thêm cho tôi niềm tin để tôi bước lên bục nhận giải thưởng học sinh giỏi. Và bàn tay đó đã giữ vai tôi để tôi có thêm nghị khi tôi thất bại thảm hại, đẻ cho tôi thấy rằng: nụ cười vẫn nở ngay cả khi tuyệt vọng nhất... Những kỉ niệm đó đã lui trở về quá khứ, cái quá khứ của tuổi học trò đầy tươi đẹp nhất!
Đầu năm lớp 8, một tai họa ập xuống đời cậu: bệnh ung thư máu. Điều này đã ngăn trở cậu ấy đến với học đường, như một lưỡi dao cắt lìa mối tình bạn chúng tôi. Cậu về quê bỏ trống những ước mơ cậu chưa làm. Rồi chúng tôi lớn lên, học tập vô tư như chưa từng có cậu. Đầu năm lớp 9, cậu trở lại trường. Mái tóc đen nhánh như chưa từng rụng vì hóa chất. Cậu vẫn tười cười cho một năm học, vẫn nắm chặt tay tôi như chưa từn buông xuống.
Nhưng đến giữa năm lớp 9, cậu trở lại bệnh. Cảm giác vừa thoát khỏi vực thẳm lại rơi xuống lần nữa thật đáng sợ. Ngày cậu không thể ngồi dậy nổi, cậu cầm tay tôi mà bảo rằng:' cậu phải cố gắng học giỏi'. Ngày cậu không thể nhúc nhích, những quyển sách thiên văn của cậu về nhà tôi nằm buồn hiu, thế mà cậu vẫn mỉm cười, nụ cười nhạt dần.... Ngày cuối cùng, này đông người đến với cậu nhất, trong giờ phút nặng nề đó, cậu không con khả năng nắm lấy tay tôi, chỉ có tôi nắm lấy tay cậu, bàn tay cậu ấm áp cứ lạnh dần, lạnh dần,.... Cậu thều thào lần cuối:" tớ.. cảm ơn.... câ..u" và nhìm tôi mỉm cười. Chính cái nhìn và nụ cười của cuối cuộc đời cậu là một kỉ niệm sâu sắc của tình bạn bè mà Khấu từng có, và đó sẽ là hành trang trong sốt cuộc đời tôi. Tiếng chuông giao thừa đâu đó ngân vang: chúng tôi 15 tuổi- cái tuổi trăng tròn đầy mơ mộng lẫn khát khao, còn cậu mãi mãi ở lại với tuổi 14.
Tôi không bao giờ quên được những kỉ niệm trong tôi thuộc về cậu dù cậu đã nằm sâu dưới 3 tấc đất. Tôi hứa với cậu một điều rằng: " cậu hãy yên tâm, tớ sẽ làm tiếp ước mơ của cậu".
mình post bài này để mong mọi người hãy quan tâm, chia sẻ với những người thân quanh mình. Đẻ không phải như akhau suốt cuộc đời phải hối hận.....
Happy new year!!!!!