Nỗi nhớ về một ngôi trường
Từng cánh phượng rơi…rơi lên nền sân trường,làm mỗi chúng tôi cảm thấy trong lòng thật nhiều vấn vương vô thức. Những ánh mắt nghẹn ngào nhìn nhau. Trong ánh mắt ấy, tôi biết chúng tôi muốn nói một điều, hè về rồi, cũng là lúc phải chia tay, chia tay cái mái trường mến yêu! Chia tay cái lớp học thân thương cùng với những người bạn, người thầy đã gắn bó ròng rã 4 năm trời. Cùng với biết bao niềm vui nỗi buồn trên từng băng ghế đá, trên từng bước đường đi, và dưới cái lớp thân thương… Tôi nhớ!!....
Đến khi nào tôi lại được trở về đây, trở về cái nơi mà tôi đã gắn bó, đây cũng là nơi giúp tôi chuẩn bị hành trang cho cuộc “phiêu du” vào đời!
Phải xa cái mái trường này, tôi cảm thấy lòng buồn vô hạn. Có bao giờ?... Có bao giờ tôi được học dưới một mái trường như thế này nữa. Tôi chắc sẽ nhớ lắm đây!.
Nhưng thôi… Tôi vẫn sẽ quên đi nỗi buồn, và vững bước chân để vào đời. Để mau mau thực hiện được giấc mơ là trở về làm đồng nghiệp của giáo viên của tôi!(ngộ nghĩnh nhỉ!). Tôi sẽ luôn mỉm cười trước khó khăn, cũng tức là tôi đang nghe theo lời dạy bảo của cô tôi. “Ở đời phải luôn phấn đâu đến hạnh phúc, dù có khó khăn đến đâu cũng phải luôn sẵn sàng đón nhận!”. Tôi sẽ vẫn nhớ mãi lời khuyên bổ ích và chất chứa đầy niềm hy vọng này! Xem đây là châm ngôn sống ở đời!.. Và đây là câu châm ngôn bất hủ, của một con người vĩ đại nhất trên đời, trong tôi.
Tôi thầm cảm ơn những công lao vô bờ bến của thầy cô THCS, đó là những thầy cô mà tôi rất mực quý trọng, hơn ai hết, tôi nhớ mái trường của tôi lắm! Mãi không quên đâu!!!
Cô ơi!!!....