Cái thành phố này nhỏ bé thật, vừa mới chạm mặt giờ lại bắt gặp...
Quán cafe nhỏ nhỏ nằm sâu hoắt trong cái góc bép xẹp của Thành Phố. Hình như ít ai biết, không ồn ào và đặc biệt trong trẻo.
Vị Bác Sĩ vừa đến, một lát sau đã thấy trước mặt cốc cafe đen, li trà đá, chắc là khách quen. Đầu hơi hói, không phải hói như bác Pham Bằng đâu, mà là lưa thưa hói.
Lật lật, lướt lướt và lâu lâu nhấp ngụm cafe là những gì bác làm, bác đang học hoặc kiểm tra một căn bệnh nào đó.
Thời gian trôi, đứng dậy rồi ra ngoài một cách nhanh nhẹn. Lướt qua, phong thái bác thật khác, cao ráo, không phệ, dứt khoát, và không ù lì lầm lũi như những người khác. Một vị Bác Sĩ ấn tượng và đậm chất Tây.
Trở về Bệnh Viện. Các cô, các chú nhân viên phòng hành chính vừa mới ngủ dậy, ngáp ngáp và lại ăn cắp người dân mỗi người 5p và lúc đó có hơn 10 người, thế là ăn cắp được hơn 5 chục phút. Nhao nhao một góc sảnh.
Quán cafe nhỏ nhỏ nằm sâu hoắt trong cái góc bép xẹp của Thành Phố. Hình như ít ai biết, không ồn ào và đặc biệt trong trẻo.
Vị Bác Sĩ vừa đến, một lát sau đã thấy trước mặt cốc cafe đen, li trà đá, chắc là khách quen. Đầu hơi hói, không phải hói như bác Pham Bằng đâu, mà là lưa thưa hói.
Lật lật, lướt lướt và lâu lâu nhấp ngụm cafe là những gì bác làm, bác đang học hoặc kiểm tra một căn bệnh nào đó.
Thời gian trôi, đứng dậy rồi ra ngoài một cách nhanh nhẹn. Lướt qua, phong thái bác thật khác, cao ráo, không phệ, dứt khoát, và không ù lì lầm lũi như những người khác. Một vị Bác Sĩ ấn tượng và đậm chất Tây.
Trở về Bệnh Viện. Các cô, các chú nhân viên phòng hành chính vừa mới ngủ dậy, ngáp ngáp và lại ăn cắp người dân mỗi người 5p và lúc đó có hơn 10 người, thế là ăn cắp được hơn 5 chục phút. Nhao nhao một góc sảnh.