An Nhiên^^
Moderator
- Xu
- 0
THƯ GỞI CON TRAI
Con trai yêu quý của ba mẹ!
Ngày con chào đời, ba thật hạnh phúc, một niềm hạnh phúc thiêng liêng khi ba ẵm con từ tay cô y tá, từ nay ba đã được làm ba. Và trong vòng tay yêu thương của cả nhà, con lớn thật nhanh và đẹp như một bức tranh hoàn hảo nhất mà ba từng nhìn thấy. Những tháng ngày hạnh phúc thật đáng nhớ của ba mẹ khi thấy con cười đùa vui vẻ, con tập đi, con đạp xe ba bánh thật giỏi, con biết nói vài tiếng bi bô gọi ba gọi mẹ.
Nhưng những tháng ngày đẹp đẽ ấy trôi qua thật nhanh khi ba mẹ linh cảm có một điều gì đó chẳng lành đến với con. Đã hơn 2 tuổi rồi mà con vẫn chưa biết nói, con mất hẳn ngôn ngữ, mất dần các kỹ năng mà trước đây con từng có, con không phản ứng lại trước bất kỳ sự chăm sóc nào của ba mẹ, con thường khóc ngất đến tím người, mỗi lần ăn vạ con như lên cơn điên.
Ba mẹ vội bồng con đi khám, khi nghe bác sĩ nói con bị chứng tự kỷ, ba mẹ đã bàng hoàng đến mức không đứng vững, một hội chứng tưởng chừng như quá xa lạ lại rơi vào đứa con thân yêu của mình. Lòng kiêu hãnh của một người đàn ông không cho phép ba nghĩ con của mình lại khuyết tật như thế. Sao con ba lại có thể mắc một hội chứng vô phương cứu chữa được. Ba đã điên loạn, đã oán trách tất cả. Tại sao lại là con, ba đã làm gì để con phải gánh chịu nỗi đau đó. Những câu hỏi quẩn quanh rối bời ấy không đem lại cho ba câu trả lời nào.
Rồi một ngày ba chợt nhận ra rằng trên cuộc đời này đôi khi có những đắng cay, nghiệt ngã mà ta phải chấp nhận, để sau đó ba mẹ dấn thân vào hành trình tìm lại tuổi thơ cho con, một hành trình vô cùng gian nan, cực khổ mà mỗi khi nhớ lại ba đều rùng mình như vừa trải qua một cơn ác mộng hãi hùng.
Những ngày đầu ấy thật không dễ dàng gì. Con càng lúc càng trở nên khủng khiếp, con la hét, đập phá và chạy liên tục, đêm thì con khó ngủ, rồi lại táo bón và tiêu chảy triền miên. Ba mẹ hoàn toàn bất lực như đang trong một vực thẳm tối đen vô tận, ba đã tuyệt vọng và có lúc đã nghĩ rằng nếu hai ba con mình chết đi thì có lẽ chúng ta sẽ đỡ khổ. Nhưng điều đó là không thể vì con cần phải có một tuổi thơ bình đẳng như những em bé khác, con phải được chơi, được học, được yêu thương và được tôn trọng, điều đó quý giá hơn là tiền bạc mà sau này ba có thể để lại cho con.
Ba đã từ bỏ tất cả, ba bỏ hết công việc, từ bỏ niềm đam mê, từ bỏ các cuộc vui để lao vào cuộc chiến giành lại tuổi thơ cho con. Trong nhiều năm liền, ba phải dành 18 giờ một ngày để vừa học và vừa dạy cho con từ những việc nhỏ nhất như cầm nắm, thổi và nhai thức ăn, thậm chí là nhắm mắt. Rồi con cũng có những tiến bộ dần theo những kiến thức mà ba mẹ tích lũy được. Trong khoảng thời gian đó, ba khóc không biết bao nhiêu lần, con ạ.
Như thế thật xấu hổ cho một người đàn ông, nhưng không phải là không có lý do. Có lúc ba khóc vì buồn tủi và cũng có những lúc là vì vui mừng khi con đạt được một kỹ năng nào đó. Ba khóc vì con lớn nhanh quá, con đã mặc vừa áo của mẹ khi có lần con lấy nhầm. Thật là đắng cay khi thấy con lớn nhanh mà ba lại buồn, buồn vì con sắp hết tuổi là trẻ con mà vẫn chưa học được cách hòa nhập với xã hội. Rồi một ngày nào đó, ba mẹ không còn sống thì cuộc đời con sẽ ra sao.
Nghĩ vậy, ba càng quyết tâm hơn nữa. Ba luôn kiên trì, không lơi lỏng dù chỉ một phút để cóp nhặt, chắt chiu từng bước tiến nhỏ cho con. Thật là may mắn cho con khi có được một ngôi trường của người đồng bào dân tộc thiểu số ở gần nhà để mẹ dẫn con đi học, nơi đó cô giáo đầu tiên của con là cô Ka Hol và các bạn K’Brọp, K’Đoàn, Ka Trân, Ka Hoài,… để con thực hành những bài học cộng đồng đầu tiên trong vòng tay yêu thương.
Thấm thoắt mà đã 6 năm trôi qua kể từ ngày biết được con mắc chứng tự kỷ với bao nhiêu nhọc nhằn, đắng cay để rồi một ngày ba mẹ bắt được giấc mơ giữa đời thật khi con nhảy chân sáo bước ra từ phòng thi toán Violympic với gương mặt rạng ngời và thông báo cho ba “300 điểm, thời gian 26 phút”. Một lần nữa tai ba lại ù đi, nước mắt chực trào ra vì sung sướng. Con đã chiến thắng, con đã mở được cánh cửa định kiến cho rằng tự kỷ là thần kinh, là dở hơi, là vô phương cứu chữa, là bỏ đi.
Không điều gì là không thể nếu chúng ta nỗ lực. Giờ đây con chỉ còn có những khác biệt như thi thoảng những người bình thường cũng có những khác biệt, ba mong rằng xã hội sẽ dang tay ra với con, sẽ cảm thông, chấp nhận con và những người đặc biệt như con.
Con trai yêu quý của ba. Chúng ta đã chiến thắng bước đầu để khẳng định rằng một trẻ tự kỷ nặng có thể hòa nhập được với cộng đồng nhưng hành trình của chúng ta còn rất dài và gian nan. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt lên số phận, con trai nhé.
Cảm ơn con, cảm ơn cuộc đời, cảm ơn số phận đã ban con cho ba. Con đã dạy cho ba rất nhiều điều, con dạy cho ba biết chấp nhận sự đắng cay nghiệt ngã, biết bao dung và tìm sự bình an trong cuộc sống, biết trân quý hạnh phúc, dù là nhỏ nhất, để rồi giờ đây ba có được hạnh phúc to lớn nhất cuộc đời. Nếu con là một em bé hoàn thiện thì ba sẽ không bao giờ biết được.
Cảm ơn con và yêu con thật nhiều.
Ba Huấn
Trích nguồn sưu tầm
Trích nguồn sưu tầm