• Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn Kiến Thức tổng hợp No.1 VNKienThuc.com - Định hướng VN Kiến Thức
    -
    HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN

Bất chợt... Ta yêu nhau

tamgai

New member
Xu
0
Họ tên: Ngô Thị Thúy Nga
tuổi: 24
nghề nghiệp: biên kịch
Không ai như anh, đến phút cuối còn đánh lừa tôi. Nhưng… sau giây phút ấy, tôi hạnh phúc, trái tim reo vui, một cảm giác ấm áp làm tan chảy cái lạnh thấm thía đầu mùa. Cuối cùng… trực giác của tôi và anh đã đúng. Khi đứng trước một nửa của mình… trái tim lạc nhịp sẽ mách bảo cho chúng ta điều gì đó. Tôi vẫn thường tin vào trực giác của mình.

con-mua(10)__99037_zoom.jpg

Bớt chợt ta yêu nhau, hoa có lá như nghe thấy​

Người ta bảo rằng con gái thường có giác quan thứ sáu. Nhưng tôi chợt nghĩ rằng, Tình yêu cũng có sự diệu kỳ của nó, khi trái tim đã cùng chung nhịp…
Tôi bước bên anh, trên con đường mưa lất phất. Cái lạnh của mùa đông len lỏi vào trái tim đang được sưởi ấm bằng một ngọn lửa của niềm tin ấm nồng. Anh – giờ là thực tại bằng da bằng thịt, mà tay tôi đang chạm vào. Anh – hiện hữu với nụ cười chứa tia nắng ấm áp tỏa ra từ trái tim chân thành. Anh thì thầm, như đang nói cùng gió và cơn mưa lãng đãng trên đầu: “Thực ra, bó hoa hồng đó anh định dành tặng mẹ em, nhưng vì sự tinh nghịch của em, dám thách thức anh, anh tự nhủ phải cho em biết tay, và…cô bé bướng bỉnh đã mắc bẫy…”, anh cười thật tươi, tôi cúi mặt e thẹn. Chịu thua anh rồi, anh thông minh hơn tôi tưởng.

Anh và tôi quen nhau qua điện thoại và những lần gặp gỡ trên mạng. Ngày đó, đang buồn, tôi ngồi một mình bên cửa sổ, mông lung, cũng không biết đang nhìn gì ngoài kia. Rồi chuông điện thoại reo, lời hát quen thuộc trong “Khúc Thụy Du” vang lên. Tôi thoáng giật mình, nhìn chiếc điện thoại hờ hững trên bàn, một dãy số lạ nhấp nháy, chạy từ bên này sang bên kia màn hình. Tôi hờ hững nghe máy. Chợt một giọng nói lạ vang lên…rất ấm, gần giống với tiếng Huế. Tôi vừa bắt máy thì anh đã nói một hơi không nghỉ, toàn những lời xin lỗi, mong được thứ tha và chúc hạnh phúc, đại loại là như thế. Anh còn khóc nữa. Lúc đó, dù biết anh nhầm máy, dù không hề quen anh và chưa gặp anh bao giờ, nhưng tự nhiên trong tôi có một sự đồng cảm rất lớn. Dường như tôi cảm nhận được nỗi đau của anh, và muốn làm một điều gì đó.

Khi nói xong, không đợi tôi kịp phản ứng, anh đã cúp máy. Tôi nhắn tin lại vài câu an ủi nhẹ nhàng. Đến tin sau cùng, tôi thú thật: “Thực ra, em không phải là chị ấy đâu, em là một người không quen biết, chắc anh buồn quá, uống say nên đã nhấn nhầm số. Nhưng em rất vui vì được biết anh. Cố gắng lên anh nhé. Nỗi đau nào rồi cũng sẽ dần qua. Anh hãy lạc quan và nhìn về hướng mặt trời. Chúc bình an!” Anh nhắn tin lại xin lỗi và cảm ơn tôi. “Em không biết làm gì giúp anh cả. Tuy chúng ta là những người không quen biết, nhưng mỗi khi buồn, anh hãy cứ nhắn tin cho em, có thể em không giúp được gì, nhưng ít ra anh sẽ thấy nhẹ lòng hơn…”

Từ đó, anh hay gọi điện và nhắn tin cho tôi. Anh kể cho tôi nghe về gia đình, công việc và đủ thứ chuyện. Tôi cũng san sẻ với anh, một ít về cuộc sống của người con gái “không bình thường” trong mắt mọi người. Tôi thấy vui, cuộc sống xa nhà như ấm áp và bớt hiu quạnh hơn. Anh là một người tâm lý và chu đáo.
Rồi từ lúc nào… Tôi mơ hồ nhận ra mình rất hay nghĩ về anh, hồi hộp chờ đợi những dòng tin quen thuộc từ số máy của anh. Tôi vui thật sự và ấm lòng khi nhận được những lời hỏi thăm, quan tâm và đôi khi một câu giận hờn vu vơ…thấy thiếu vắng khi một ngày không nhận được tin nhắn anh. Tâm sự với anh trở thành một thói quen hằng ngày không thể thiếu đối với tôi.

Dù chưa một lần gặp mặt, nhưng tôi và anh như đã quen biết từ lâu. Thi thoảng, cũng có giận nhau. Tôi là người bướng bỉnh, không giận lâu nhưng không khi nào làm hòa trước. Cứ mỗi lần như thế, anh lại gọi, với câu nói cộc lốc: “Xin lỗi, anh nhầm!” rồi cúp máy. Và tôi cũng quen dần với kiểu xin lỗi như vậy, thấy có gì đó hay hay. Thật không ai xin lỗi như anh. Nó làm anh trở nên đặc biệt hơn trong tôi. Đôi khi chúng tôi tranh luận về những bài thơ, không ai chịu ai cả, có khi anh sai rõ ràng nhưng không chịu nhận. Tức quá tôi bảo: “Em không nói chuyện với người không chịu nhận mình là sai khi đã biết chắc mình không đúng”.
Sau một hồi im lặng, chuông điện thoại reo: “Xin lỗi, anh nhầm!”. Có lần anh nhớ sai ngày sinh của tôi, cái tự ái đáng ghét lại trỗi dậy, tôi khóa máy, không thèm liên lạc với anh nữa. Nhưng đến tối, không chịu được, tôi lại mở máy. Hàng chục tin nhắn chỉ với bốn từ “Xin lỗi, anh nhầm”, rồi lại hàng chục lần “Em ơi!” xếp hàng lần lượt trong hộp thư đến. Tôi bật cười, anh luôn khôi hài, không giận anh được nữa.

Không bao giờ tôi và anh giận nhau lâu cả. Thường thì anh là người làm hòa trước, đôi khi lời xin lỗi của anh là một bài hát. Anh hát hay, giọng anh ấm và trầm trầm, thích hợp với những bài hát buồn, nhiều tâm trạng. Anh bảo anh thích những bài hát không tên của Vũ Thành An, thích Khúc Thụy Du và những bản nhạc buồn… Dường như…những câu chuyện buồn thường neo đậu vào lòng người lâu hơn, da diết hơn, khiến người ta hoặc không dứt ra được, hoặc muốn nghe đi nghe lại nhiều lần. Anh đã kể tôi nghe câu chuyện về cuộc đời người con gái trong những ca khúc của Vũ Thành An. Và…tôi đã khóc. Anh bảo rằng anh không ở bên cạnh, nhưng anh luôn cảm nhận được sự mỏng manh, dễ vỡ của tôi. Đôi khi…anh bông đùa rằng tôi như giọt mưa, chạm tay vào là vỡ vụn, nên anh rất sợ làm tôi buồn.
Anh thắc mắc rằng sao tôi không hỏi về quá khứ của anh. Tôi chỉ mỉm cười bảo rằng, nếu anh thật sự muốn kể em nghe, thì một lúc nào đó thấy thích hợp, anh sẽ kể, vì em luôn lắng nghe tất cả những gì là cuộc sống trong anh. Và… cái chất giọng trầm trầm, ấm ấm của anh lại lạc đi trong một câu chuyện tình buồn mà đẹp, đẹp mà buồn.

Chị ấy xinh, học giỏi, nhà khá giả, nếu không muốn nói là giàu có. Anh yêu chị, nhưng không dám một lần ngỏ lời. Chị đẹp lắm, trong hình dung của tôi, chị như một cô Tấm trong tranh, dịu dàng và có nụ cười hiền quá đỗi. Tôi thường mơ thấy chị, đứng giữa bạt ngàn hoa dại. Chị nhìn tôi mỉm cười, nhưng rồi… bóng dáng chị tan dần cùng với nụ cười như tia nắng mùa đông, ấm đến nao lòng.
Từ đó, chị không còn về trong giấc mơ của tôi nữa…
Anh không dám ngỏ lời, vì anh thấy mình kém cỏi, không xứng với chị. Anh là đôi đũa mốc, còn chị là thiên nga hiện hữu trong hồ tiên. Anh tự nhủ rằng sau ba năm, anh sẽ làm giàu bằng chính đôi tay của mình, và đường đường chính chính cầu hôn chị. Nhưng sau ba năm, ngày anh quay về cũng là ngày chị lên xe hoa về xứ lạ.

Anh đứng tần ngần nhìn chị trong bộ áo cô dâu màu đỏ sẫm, đỏ như màu máu trong tim. Đôi mắt chị khắc khoải, hun hút, không còn mênh mang và nồng ấm như xưa. Nụ cười chị mong manh như bông hoa dại sau cơn giông, tàn úa…Chị nhìn anh, vô hồn… Anh đứng chết lặng, mọi thứ cảm xúc trong anh như bị đóng băng. Bàn chân anh nặng trĩu, trái tim anh chảy máu và môi anh mấp máy không thành lời. Hình bóng chị cùng chú rể mờ nhòa đi trong xác pháo rơi đầy, còn vương lại trên tóc chị. Chị khóc, nhưng anh đã không bao giờ biết điều đó.

Cho đến một ngày, anh tìm lại bức thư chị để vào hốc cây ngày xưa anh và chị vẫn chơi chung. Bức thư là bức tâm tình của chị. Chị yêu anh lắm. Chị chờ đợi một lời yêu mòn mỏi trong suốt ba năm trời. Nhưng sợi dây hồng của ông tơ bà Nguyệt đã không se kết tình chị và anh. Ba năm trời, chị mòn mỏi trong nỗi nhớ mong. Ba năm trời…chị sống cùng những giọt nước mắt nhung nhớ, tủi hờn. Giàu nghèo thì đã sao. Tình yêu đâu phải là cái tội. Con tim lỗi hẹn, khô héo vì tháng năm đợi chờ.
Những ca khúc của Vũ Thành An làm sống lại mối tình câm lặng của chị và anh. Ông nhạc sĩ ấy như đem chuyện của anh mà tạc hình nốt nhạc, sầu lăng, chơi vơi. Anh không biết rằng tôi đã khóc, đã khóc thật nhiều cho chị và cho anh.

Khi nghe anh kể, tôi không ghét chị, cũng không ghét người con gái trong ca khúc của ông nhạc sĩ ấy. Tôi thấm thía cho những phận hồng nhan, tình yêu như huyền thoại… chỉ biết gật đầu với câu hát vu vơ “tình chỉ đẹp khi tình dang dở”…
Tôi yêu anh... không vì một lý do nào cả. Tình yêu…đôi khi không thể nói thành lời. Mùa thu thay lá cho mùa đông chớm lòng. Tôi yêu anh… như yêu cơn mưa chiều bất chợt đến rồi đi, tự nhiên và bộc phát. Tôi yêu anh… như yêu những câu chuyện buồn anh kể. Không hiểu vì sao…

Tôi nghĩ về anh nhiều hơn theo thời gian. Không biết từ lúc nào, tên anh bắt đầu xuất hiện trong những trang nhật kí hàng ngày của tôi. Tự nhiên, tôi bỗng thấy muốn được gặp anh, muốn được nhìn thấy anh, và muốn được chạm vào anh để biết chắc rằng anh đang hiện hữu trước mặt, không phải là mơ. Nhưng khoảng cách địa lí bắt tôi phải chờ đợi, hồi hộp và tò mò. Và nó chắp cánh cho trí tưởng tượng trong tôi và trong cả anh nữa.

Chúng tôi hẹn sẽ gặp nhau vào dịp Tết.
Thời gian mang những giây phút gặp gỡ đến gần hơn. Tôi về quê ăn Tết trong tâm trạng háo hức được gặp anh vào chiều mồng ba như thỏa thuận. Lúc đó, anh sẽ mặc chiếc áo màu xanh da trời - màu tôi thích, còn tôi sẽ mặc chiếc áo màu vàng, vì tôi nghĩ màu vàng sẽ đưa lại cảm giác ấm hơn trong thời tiết này.
Ngày hôm đó, tôi cứ thấp thỏm, ý nghĩ được gặp anh làm tôi thấy hồi hộp. Cơn mưa chiều làm lòng người nôn nao. Tôi rủ cả con bạn nữa lên bến xe đón anh, phần vì không dám đi một mình, nhưng phần vì tôi muốn xem khi gặp nhau, anh có nhận ra tôi không. Tôi mơ hồ nghĩ đến cảm giác khi anh nhận ra tôi, sẽ hạnh phúc và nụ cười sẽ nở trên môi hai đứa. Còn nếu anh không nhận ra, thì trực giác đã sai lầm, sẽ buồn, nhưng không sao, vì nó mang trong mình sự thật, khó chấp nhận nhưng sẽ phải vượt qua.

Để bất ngờ, tôi và con bạn thỏa thuận sẽ mặc hai chiếc áo giống nhau, tôi cũng đề nghị nó quàng thêm chiếc khăn giống tôi nữa. Con bạn cao và mập, còn tôi thì hơi thấp, gầy hơn và trắng hơn. Tóc con bạn duỗi thẳng, dài phủ bờ vai, còn tóc tôi tự nhiên, buộc đuôi gà. Gương mặt con bạn tươi hơn, hay cười, còn tôi thì đôi mắt to, lông mi dài và hay nhìn xa xăm nên trông có vẻ buồn buồn.
Xe cập bến, từ trên xe, một người dáng hơi cao, mặc chiếc áo màu xanh da trời bước xuống, ôm trên tay một bó hoa hồng phấn. Tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Là anh, đúng là anh rồi! Tôi thấy mặt nóng bừng, không dám nhìn con người đang bước lại gần mình. Anh đứng trước mặt, nhìn con bạn, rồi lại nhìn tôi, hình như không hề bối rối. Ánh mắt dừng lại nơi đôi mắt tôi, anh nở một nụ cười, đầy bí hiểm. Rồi quay sang con bạn, anh đặt vào tay nó bó hoa: “Tặng em”. Tôi tròn xoe mắt nhìn anh, rồi lại nhìn con bạn, mặt mếu xệch. Tôi muốn bỏ chạy thật nhanh nhưng đôi chân không hề nhúc nhích, như đã bị đóng băng.

Còn con bạn tôi thì bối rối, nó nhìn anh vẻ khổ sở, rồi lại nhìn tôi như muốn giải thích điều gì đó. Anh ghé vào tai nó nói điều gì thật nhỏ, không để tôi nghe thấy. Chỉ biết sau đó, con bạn tôi ôm bó hoa đi ra ngoài bến xe trước. Còn lại hai người dưới bóng cây, hòa trong dòng người đông đúc và tiếng cười nói rộn ràng. Trên đường, những ngọn đèn đêm in dấu những bóng người lang thang, dưới cơn mưa đầu mùa lãng đãng. Anh lại cười, rút trong áo khoác một hộp quà nhỏ và một bông hoa dại màu tím, anh đặt vào tay tôi cùng với một ánh nhìn đầy dịu dàng và ẩn ý: “Xin lỗi, anh nhầm…”Cơn mưa vẫn thưa thớt, mưa đậu ơ hờ trên tóc tôi và anh. Cơn gió luồn vào tay áo tôi, khe khẽ. Anh dừng lại, quàng vào cổ tôi thêm một chiếc khăn dày.

Lần này anh không cười, mắt anh mông lung, xa xăm như không tìm thấy điểm dừng. Tôi như lọt thỏm vào đáy mắt ấy, mênh mang, diệu vợi. Anh cúi đầu hôn khẽ lên mái tóc đầy mưa của tôi và thì thầm như lời của gió: Em giống lắm… Hình bóng chị trong giấc mơ với nụ cười thấp thoáng như đang đứng từ xa nhìn tôi và anh. Tim tôi, con người tôi… như chết lặng. Tôi không thể rời mắt khỏi hình hài như một cơn gió mùa thu của chị.

Cho tới khi anh nắm chặt lấy bàn tay tôi… cho tới khi hơi ấm của anh truyền qua bàn tay tôi ấm nóng… tôi vẫn mấp máy, muốn nói điều gì đó nhưng đều trở nên không lời. Tiếng anh lại thì thầm, chất giọng trầm trầm, ấm ấm không lẫn vào đâu được. Anh – đang hiện hữu ngay trước tôi. Anh – người tôi yêu qua giọng nói, câu chuyện, qua từng sẻ chia vụn vặt đời thường, đã ở đây, ngay bên cạnh tôi, đang truyền cho tôi ngọn lửa, đang làm ấm lại trái tim nguội lạnh vì mùa đông, vì gió trời, và vì cuộc sống…
Nụ cười anh ấm áp, còn vang vọng đâu đó câu nói cửa miệng: “Xin lỗi, anh nhầm…”.
Bàn tay tôi run run áp vào má anh.
Cơn gió hờ hững cứa vào da thịt rát buốt.
Mưa đã ngừng bay… mùi hoa sữa lại thoang thoảng trên con đường gặp gỡ…
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:
cảm ơn bạn Tonga76 đã góp ý cho mình, mình sẽ chú ý và học hỏi thêm ạ. (dạ, xin lỗi vì không biết phải xưng hô thế nào cho phải, có gì mong bạn bỏ qua ạ)
 
Câu truyện tình yêu bạn xây dựng nên ngọt ngào thật! Nó không quá cầu kì, không quá hoa mĩ nhưng nó làm người đọc nhớ mãi, làm người đọc bâng khuâng! Mình cũng có quen một người bạn qua facebook và người bạn ấy và mình quen nhau được 3 tháng rồi thôi! Cũng chẳng có kết quả gì tốt đẹp, nhưng khi đọc xong tác phẩm của bạn mình thấy vui quá! Mình có cảm giác như là tác phẩm này bạn viết ra là dành cho mình vậy, vì hoàn cảnh của nó rất giống mình, chỉ khác cái kết thúc thôi........... cảm ơn bạn nhiều nhé!!! <3
 

Chủ đề mới

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top