Truyện ngắn Ba tờ một ngàn

Ngọc Suka

Cộng tác viên
201607232233118753.jpg


Ba tờ một ngàn

Mấy hôm nhà vắng người, chỉ hai mẹ con nấu nướng với nhau, Thóc phải rửa bát thay “cái máy Hạnh Phúc”, ngoài ra nó còn lau nhà (một nhát đến tai, hai nhát đến gáy). Để ghi nhận cố gắng chăm chỉ, Thóc được trả lương.

Mức lương thế nào thì mình không thể tiết lộ, tránh mang tiếng “bóc lột lao động trẻ em”. Nhưng đại loại là sau nhiều ngày thì Thóc kiếm được tất cả là ba tờ một ngàn đồng.

n18-1469288059184.jpg

Thật là một tài sản! Thóc bèn xin mua một cái ví ra trò để đựng tiền. Cứ lần lữa, tới tận tối qua đi dự lễ khai trương trường mầm non của cô Hồng ở Hàng Gai, thì vụ mua ví mới được nhớ ra. Mình thử xui nó chọn những cái ví loè loẹt trẻ con. Nhưng nó nhất định chỉ lựa cái ví lụa tơ tằm thêu tay đắt lòi mắt. Cơ mà cái ví đẹp thật, mình cũng hả dạ là con mình hóa ra cũng có gu chọn đồ.

Thóc suốt từ lúc có cái ví, làm mình phát điên vì cứ 5 phút lại nhắc "Con đã có hẳn ba ngàn đồng". Chiều nay mình về sớm cho nó đi Café sách Đông Tây, lúc trả vé xe thấy mình đưa 3.000 đồng cho chú bảo vệ, nó đau khổ nói - "Con thấy rất giống ba tờ tiền của con".

Ơ kìa, những tờ một ngàn phải giống như một ngàn chứ. Mình khẳng khái - "Không phải tiền của Thóc đâu! Mẹ sẽ hỏi ý kiến Thóc khi đụng đến cái gì của con, chứ mẹ không tự tiện".

Nó bèn bảo - "Rõ là hồi bé mẹ đã được sinh ra trong một gia đình tử tế và được dạy dỗ thật kỹ".

Thế cơ mà! Nó khen mình có giáo dục, với cái giọng như là nó góp công trong việc dạy dỗ mình thật kỹ ấy.

Rồi tối đến, nhà mất điện. Mình nhờ nó đi mua nến và bật lửa, kiếm trong ngăn kéo để chìa khoá được 12 ngàn đưa nó. Thóc dắt em Si đi và về báo cáo: "Có tin tốt là: Con đã mua được nến. Nhưng có tin cực xấu là: Con phải vét hết sạch số tiền của con mới đủ mua được cả bật lửa cho mẹ". Kể đến đây, tiếc tiền quá nó òa khóc, thật chân thành và rất là đáng thương.

Mình an ủi là tí nữa có điện mình sẽ tìm đủ ba tờ một ngàn-giống-hệt để trả nó. Nhưng mà tìm suốt chẳng được tờ nào. Mình mang tờ năm ngàn ra bảo là bù cho ba tờ một ngàn đã bị tiêu mất.

Đương nhiên là con Thóc ứ chịu. Nó lại khóc tiếp - "Những ba ngàn cơ mà! Mẹ không thể bắt con chấp nhận đổi ba tờ lấy một tờ như thế!".

Thế là mình đành xin khất nợ nó, chờ mình đi làm lúc nào có đủ tiền sẽ trả. Thương lắm!

ST
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:

Chủ đề mới

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top