Bà đỡ trần kể lại câu chuyện con hổ có nghĩa

ButNghien

Học tập suốt đời!
Thành viên BQT
Xu
46
BÀ ĐỠ TRẦN KỂ LẠI CÂU CHUYỆN CON HỔ CÓ NGHĨA

Ở quê tôi ( vùng Đông Triều), ai cũng biết câu chuyện Con hổ có nghĩa. Chả là đã lâu lắm rồi, ở vùng này có một bà họ Trần chuyên làm nghề đỡ đẻ. Một buổi sớm nọ, người làng thấy bà Trần mặt mũi tái xanh, cứ ngồi yên trên bậc cửa như kẻ mất hồn. Gặng hỏi mãi, bà mới cho biết đêm qua bà bị con hổ bắt đi nhưng may thay nó không ăn thịt. Người làng phải đợi đến tận trưa, khi đã định thần, bà Trần mới kể lại toàn bộ câu chuyện đêm qua.

Đêm ấy tôi đi ngủ sớm vì ngoài trời gió rét lạnh căm căm, nhưng đến khoảng nửa đêm, khi có tiếng gõ cửa, tôi giật mình tỉnh dậy. Tôi nghĩ chắc lại có ai gọi đi đỡ đẻ như thường lệ, tôi dậy và ra mở cửa ngay. Lạ thay ! Khi mở cửa, ngoài trời vẫn tối om mà tôi nhìn chẳng thấy ai. Ngỡ là mình mơ ngủ nên tôi lại đóng cửa đi vào, vừa đặt lưng lên giường tôi lại nghe tiếng gõ như lần trước. Tôi đứng dậy đi ra nhưng lần này vừa mở cửa, tôi liền trông thấy một con hổ đực rất to đang phóng thẳng về mình. Thế là tôi sợ hãi ngất đi.

Tỉnh dậy, tôi thấy mình nằm giữa một khoảng đất rộng bên cạnh là hai con hổ lớn. Lúc ấy tôi nghĩ, chắc mình chỉ còn đường chết. Nhưng quan sát kỹ, tôi thấy con hổ cái đang kêu gào lăn lộn, hai chân trước cào đất liên hồi. Ngay lúc ấy, hổ đực tiến lại gần tôi, nó lấy mõm hích hích vào tay tôi rồi nhìn thẳng về phía con hổ cái. Lúc ấy tôi sợ hãi vô cùng. Nhưng thấy tôi, mắt con hổ không dữ dằn mà còn tỏ vẻ van lơn, tôi cũng thấy đỡ lo. Lúc này, như một linh cảm, tôi nhìn vào bụng con hổ cái. Tôi phát hiện ra con hổ cái sắp sinh. Nghề nào thức nấy, vốn lúc nào tôi cũng mang theo túi thuốc trong người, tôi bèn lấy ra, hòa vào nước cho con vật uống. Tôi còn giúp xoa bụng hổ. lát sau. Hổ cái sinh được ba chú hổ con. Hổ đực vô cùng mừng rỡ đùa giỡn với lũ con.

Một lúc sau, hổ đực quỳ xuống rồi đào lên ở một góc cây một cục bạc to. Hổ đực dùng miệng ngậm thả cục bạc vào tay tôi. Biết là hổ đền ơn, tôi bèn cầm lấy. Tôi vừa cầm cục bạc thì con hổ gật gật cái đầu rồi quay lưng đi trước. Trong đêm tối, tôi theo hổ ra đến bìa rừng mà còn thấy hãi hùng.

Nghe xong câu chuyện, người làng ai cũng mừng cho bà và khen vợ chồng con hổ có nghĩa.

Người làng còn kể tiếp : Năm ấy mất mùa, làng đói, nhờ cục bạc kia, bà Trần đã sống qua ngày. Lại nói về con hổ, một lần kia nó được một người tiều phu cứu vì lần ấy nó hóc phải một miếng xương bò. Về sau, mỗi năm, nó lại trả ơn người nọ một lần. Cho đến khi người ấy chết rồi con hổ vẫn sống ơn nghĩa như xưa.








Nguồn: NXBĐHQGTPHCM*
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:
Đóng vai bà Trần kể lại chuyện Con Hổ có nghĩa.

Bài làm

Tôi là người dân của huyện Đông Triều. Nhờ khéo tay lại được mẹ truyền nghề từ khi còn trẻ nên tôi đỡ đẻ có nhiều kinh nghiệm, được mọi người yêu mến, tín nhiệm. Tôi đã đón tay biết bao đứa trẻ ở huyện Đông Triều này. Nhìn những đứa trẻ chào đời trong niềm vui của cha mẹ, tôi cũng thấy thật hạnh phúc. Trong cuộc dời đỡ đẻ của tôi, có một kỉ niệm mà tôi không bao giờ quên. Đó chính là lần tôi đỡ đẻ cho “chúa sơn lâm”.

Một buổi tối không trăng không sao, tôi đóng cứ đi nằm từ sớm. Bỗng nhiên tôi nghe có tiếng gõ cửa, chính xác là có tiếng cào cửa khe khẽ. Tôi lắng tai nghe, tiếng cào ngày càng dồn dập. Chắc có ai đó muốn giúp đỡ. Tôi vội ra mở cửa, không quên cầm theo túi thuốc. Ra đến nơi, tôi chẳng nhìn thấy ai cả. Đột nhiên, tôi thoáng thấy một con hổ lớn lao tới, cõng tôi đi. Tôi sợ chết khiếp, tưởng chừng như có thể chết đi được. Tôi nghĩ con Hổ này chắc sẽ ăn thịt mình mất thôi. Nhưng sao nó không ăn ngay mà lại cõng tôi đi xa như thế này? Nó dùng một chân quặp chặt lấy tôi rồi chạy như bay. Hể gặp gai góc, nó lại dùng chân trước rẽ lối chạy vào rừng sâu. Hay là nó mang tôi về để cho chúa tể của nó tráng miệng? Chỉ tính tới đó thôi, sự sỡ hãi đã làm cho tôi suýt ngất.

Vào trong rừng sâu, nó thả tôi xuống. Tôi cố gắng bình tĩnh, đưa mắt nhìn xung quanh. Đôi mắt tôi dừng lại trước một cảnh tượng hết sức bất ngờ, một con hổ, hình như là hổ cái, đang lăn lộn cào đất. Thôi đúng rồi, nó đang đói, chắc chồng nó mang tôi về để cho nó ăn thịt đây, thế này thì chết chắc rồi. Tôi xác định như vậy và ngồi im không nhúc nhích. Tôi tưởng tượng cảnh mình sẽ bị nhai từng miếng rau ráu mà run hết cả người. Đôi chân tôi như muốn khụy xuống. Nhưng chờ mãi mà không thấy động tĩnh gì, lại thấy hổ đực cầm lấy tay tôi, nhìn hổ cái và nhỏ giọt nước mắt. Lạ quá! Hình như hở không định ăn thịt tôi mà muốn tôi giúp nó việc gì đó. Tôi nhìn kĩ lại hổ cái, hình như bụng nó có cái gì động đậy thì phải. Thôi đúng rồi, nó sắp đẻ. Sao hổ lại biết tôi làm nghề này mà đưa tôi về đây nhỉ? Sẵn có thuốc đem theo, tôi hòa vào nước suối cho hổ cái uống. Quên cả sợ hãi, tôi lại xoa bóp bụng cho hổ. May quá lát sau hổ đẻ được chú hổ xinh xắn. Hổ đực tỏ vẻ mừng rỡ vô cùng, nó đùa giỡn với hổ con, còn con hổ cái thì nằm phục xuống, dáng mệt mỏi lắm. Lát sau hổ đi ra phía gốc cây, đào lên một cục bạc đưa cho tôi. Tôi hiểu là nó định đưa cho mình, nên cầm lấy rồi theo hổ ra khỏi rừng.

Thấy trời gần sáng, sợ mọi người nhìn thấy hố; tôi nói với nó: “Xin chúa rừng hãy quay về”. Hổ cúi đầu nhìn tôi, vẻ rất biết ơn. Khi đi khá xa, tôi nghe thấy hổ gầm lên. Năm ấy mất mùa đói kém, nhờ cục bạc mà hổ tặng, gia đình tôi mới qua được cơn nguy khốn. Người ta tưởng hổ là loài hung dữ, nhưng tôi thấy nó cũng biết sống có nghĩa, có tình.
 

Chủ đề mới

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top