ÁO GIÓ, BÀ LÃO VÀ QUYỂN TRUYỆN TRANH
Những ngày cuối năm, Sài Gòn đón đợt gió lạnh từ phương Bắc tràn về, những chiếc áo ấm đủ màu sắc nối đuôi nhau dưới ánh đèn đường.
Nhưng tiếng cười rong ruổi và những cái siết tay ấm lòng các cặp đôi đi bên nhau.
Từ các cửa hàng quần áo hay quán cà phê, những bài hát năm mới vang lên rộn rã. Lòng ai cũng chợt thấy nao nao một mùa vui đang từ từ chạm đến bên mình.
Bên lề đường, tiếng rao bán áo gió vang lên dồn dập. Thì ra là hàng thanh lý, giảm giá chỉ còn 10 nghìn một cái. Mấy bác xe ôm cũng tấp vào mua cho con cháu, giữ ấm những ngày mùa đông. Các chị, các mẹ lục tung đóng quần áo ngổn ngang, mong tìm được một chiếc áo thật đẹp mà không bị…đụng hàng cho chồng con có áo mới đi chơi Tết.
Thằng em tôi ngồi phía sau xe. Ngày nào cũng vậy, đến giờ này tôi lại đón nó đi học thêm về. Và ngày nào nó cũng ngoái nhìn đám đông đang chen chúc mua áo lề đường. Nó khâm phục cái anh rao hàng, vì anh ấy lặp lại mãi một câu mời chào như một chiếc máy cát sét tua đi tua lại “Áo gió đây, 10 ngàn 10 ngàn, vô lựa đi anh chị ơi, chỉ có 10 ngàn 10 ngàn. Áo gió đây, 10 ngàn 10 ngàn…” Những lúc như vậy nó lại nghẻo cổ sang một bên hỏi bâng quơ “Anh ấy nói vậy rồi có kịp…thở hông ta?”
Tự dưng tôi bật cười.
Đến sạp báo gần nhà, nó bảo tôi tấp vào mua cho nó quyển truyện tranh mới, giá 15 nghìn. Để thưởng cho kết quả học khá tốt của nó, tôi không đắn đo việc này.
Trước hẻm nhà tôi có một ngôi nhà thường xuyên đi vắng. Mái hiên nơi ấy là chỗ chợp mắt cho những mảnh đời vất vưởng mỗi đêm. Tối nay, có một bà cụ co ro vì lạnh, ngồi ôm chính mình nép vào một góc hiên. Hoang vắng và đáng thương.
- Bà cụ lạnh hả chị? - Nó hỏi.
- Ừm - Tôi đáp nhẹ.
- Giá như….. - Giọng nó bỗng nhỏ lại, rồi nó bỏ lửng câu nói khi đang nhìn xuống quyển truyện trên tay.
- Sao? - Tôi thắc mắc.
- Vậy ra quyển truyện này còn mắc hơn cả một chiếc áo gió. Giá như lúc nãy em đừng mua truyện, thì bây giờ em sẽ được 5 nghìn và bà cụ sẽ có một chiếc áo ấm. Chẳng lỗ tý nào - Nó cười toe, mà mặt buồn hiu tiếc nuối.
Tự dưng tôi thấy nhói ở tim
Mỗi ngày, tôi nhắn tin và gọi điện tán gẫu cùng bạn bè, tôi lê la hàng quán và các quán cà phê, tôi mua một chiếc lắc tay vì thấy thích mặc dù sau đó lại chán ngay. Tất cả những điều đó điều vượt khỏi số tiền 10 nghìn đồng, đủ để mua một chiếc áo gió sưới ấm lòng người. Vậy mà, tôi có làm được đâu, ngay cả trong suy nghĩ.
Sưu tầm