An Nhiên^^
Moderator
- Xu
- 0
Người ta bảo yêu lại người yêu cũ như đọc một cuốn truyện cũ, biết kết thúc rồi mà vẫn cố chấp đọc....Thế nhưng em phải làm sao để quên đi hình ảnh anh. Chính lúc em vô định hoang mang giữa yêu và hận thì anh lại nói rằng anh có tình cảm với bạn thân của em, và điều gì đến cũng phải đến, hai người yêu nhau... Em như chết lặng...
Anh, em phải chọn cách yêu anh như thế nào đây? Hết mình cháy với yêu thương hay giữ cho mình một đường lùi về sau?
Anh, em luôn tự nhủ không quan tâm tới dư luận xung quanh để chỉ được yêu anh, em có sai không anh?
Anh, em đã ở bên anh khi anh khó khăn nhất, cả tuổi xuân hi sinh và chờ đợi, đổi lại anh trả em điều gì vậy anh?
Anh ở đâu khi em cần anh nhất, khi mọi thứ đều quay lưng lại với em, anh để lại dòng tin nhắn vỏn vẹn ba chữ "QUÊN ANH ĐI".
Anh, nói cho em biết em sai ở đâu đi? Là em quá nồng nhiệt hay em quá bình lặng, là tại sao mà em không giữ được anh?
Anh làm gì khi em vật vã ngóng chờ, khi em tổn thương nhất, lạc lõng nhất? Và rồi giờ người trở về nói cần em...
Lối đi nào cho em đây?
Em đã từng nghĩ xa anh có khi em không sống nổi, sẽ đau lòng mà héo hắt đi thôi...Vâng, xa anh em đúng là đau lòng đến héo hắt, vậy nhưng em vẫn sống, hóa ra thế, người ta vẫn sống dù không có tình yêu.
Người ta bảo yêu lại người yêu cũ như đọc một cuốn truyện cũ, biết kết thúc rồi mà vẫn cố chấp đọc....Thế nhưng em phải làm sao để quên đi hình ảnh anh. Chính lúc em vô định hoang mang giữa yêu và hận thì anh lại nói rằng anh có tình cảm với bạn thân của em, và điều gì đến cũng phải đến, hai người yêu nhau...
Em như chết lặng...
Anh à, tại sao lại như vậy, mọi thứ có khủng khiếp đến thế nào thì em cũng chẳng tưởng tượng được chuyện này?
Từ lúc nào hả anh? Tại sao lại là bạn thân hơn 10 năm của em?....
Anh à, em không chúc phúc cho hai người đâu, em biết ôm hận là còn đau mãi về sau, nhưng em không thể thốt ra câu nói ấy.
Xin lỗi anh!
Dù cho duyên mỏng, tình không sâu, chỉ đi cùng nhau một đoạn cuộc đời nhưng anh đã sai, sai nhiều lắm...và em không bao giờ tha thứ. Tổn thương là vô bờ anh ạ, anh lấy đi niềm tin, nước mắt và cả tuổi thanh xuân của em, trả lại cho em sau bao nhiêu ân tình chỉ là câu xin lỗi vội vàng. Sao bạc bẽo thế anh?
Em chẳng muốn gặp lại hai người nữa đâu, những tưởng chuyện đó chỉ có trên phim thôi, em từng xem rồi thế mà khi nó xảy ra với chính em, em lại đau xót và bàng hoàng đến thế. Em không thể gọi tên thứ cảm giác này, phản bội à? không phải? em chỉ biết, phía trước toàn là giông gió...
Anh dạy em cách yêu thương một người và anh cũng dạy em cách làm đau một người...nực cười thật, em ở đây, cô gái năm nào vẫn ở đây, còn anh, chàng trai ấy đã trở thành người khác rồi. Em trưởng thành, có chứ anh, em trưởng thành từ đau thương đấy anh ạ, dẫu em không nói ra nhưng kiếp này anh nợ em nhiều lắm, nợ ân tình mãi mãi không trả hết đâu anh....
Em bước tiếp và học được cách nhìn cuộc sống từ hai mặt rồi anh ạ, cám ơn anh đã tạo nên em của ngày hôm nay, cô gái hôm nay đau thương... đến chết.
Anh ở đâu khi em cần anh nhất?
Anh, em phải chọn cách yêu anh như thế nào đây? Hết mình cháy với yêu thương hay giữ cho mình một đường lùi về sau?
Anh, em luôn tự nhủ không quan tâm tới dư luận xung quanh để chỉ được yêu anh, em có sai không anh?
Anh, em đã ở bên anh khi anh khó khăn nhất, cả tuổi xuân hi sinh và chờ đợi, đổi lại anh trả em điều gì vậy anh?
Anh ở đâu khi em cần anh nhất, khi mọi thứ đều quay lưng lại với em, anh để lại dòng tin nhắn vỏn vẹn ba chữ "QUÊN ANH ĐI".
Anh, nói cho em biết em sai ở đâu đi? Là em quá nồng nhiệt hay em quá bình lặng, là tại sao mà em không giữ được anh?
Anh làm gì khi em vật vã ngóng chờ, khi em tổn thương nhất, lạc lõng nhất? Và rồi giờ người trở về nói cần em...
Lối đi nào cho em đây?
Em đã từng nghĩ xa anh có khi em không sống nổi, sẽ đau lòng mà héo hắt đi thôi...Vâng, xa anh em đúng là đau lòng đến héo hắt, vậy nhưng em vẫn sống, hóa ra thế, người ta vẫn sống dù không có tình yêu.
Người ta bảo yêu lại người yêu cũ như đọc một cuốn truyện cũ, biết kết thúc rồi mà vẫn cố chấp đọc....Thế nhưng em phải làm sao để quên đi hình ảnh anh. Chính lúc em vô định hoang mang giữa yêu và hận thì anh lại nói rằng anh có tình cảm với bạn thân của em, và điều gì đến cũng phải đến, hai người yêu nhau...
Em như chết lặng...
Anh à, tại sao lại như vậy, mọi thứ có khủng khiếp đến thế nào thì em cũng chẳng tưởng tượng được chuyện này?
Từ lúc nào hả anh? Tại sao lại là bạn thân hơn 10 năm của em?....
Anh à, em không chúc phúc cho hai người đâu, em biết ôm hận là còn đau mãi về sau, nhưng em không thể thốt ra câu nói ấy.
Xin lỗi anh!
Dù cho duyên mỏng, tình không sâu, chỉ đi cùng nhau một đoạn cuộc đời nhưng anh đã sai, sai nhiều lắm...và em không bao giờ tha thứ. Tổn thương là vô bờ anh ạ, anh lấy đi niềm tin, nước mắt và cả tuổi thanh xuân của em, trả lại cho em sau bao nhiêu ân tình chỉ là câu xin lỗi vội vàng. Sao bạc bẽo thế anh?
Em chẳng muốn gặp lại hai người nữa đâu, những tưởng chuyện đó chỉ có trên phim thôi, em từng xem rồi thế mà khi nó xảy ra với chính em, em lại đau xót và bàng hoàng đến thế. Em không thể gọi tên thứ cảm giác này, phản bội à? không phải? em chỉ biết, phía trước toàn là giông gió...
Anh dạy em cách yêu thương một người và anh cũng dạy em cách làm đau một người...nực cười thật, em ở đây, cô gái năm nào vẫn ở đây, còn anh, chàng trai ấy đã trở thành người khác rồi. Em trưởng thành, có chứ anh, em trưởng thành từ đau thương đấy anh ạ, dẫu em không nói ra nhưng kiếp này anh nợ em nhiều lắm, nợ ân tình mãi mãi không trả hết đâu anh....
Em bước tiếp và học được cách nhìn cuộc sống từ hai mặt rồi anh ạ, cám ơn anh đã tạo nên em của ngày hôm nay, cô gái hôm nay đau thương... đến chết.