tiểu_thuyết
Cộng tác viên
- Xu
- 0
Anh biết rằng kiếp sống lắm đắng cay
Ta với nhau, người thương người nhân ái
Nhưng chữ duyên muôn phần còn trở ngại
Đâu dám gọi mời, sợ trái lương tâm
Anh vẫn si tình mắt dõi xa xăm
Theo dấu em, sợ lỗi lầm lên tiếng
Mà em ơi...dòng thời gian bất biến
Biết sống bao mùa, mà nén tiếng yêu thương
Nghe giọng em buồn, tâm hóa đảo điên
Thương mắt biếc, lạc xuôi miền dâu bể
Ôm cô đơn trong hoàng hôn bóng xế
Khắc khoải xuân thì câu nệ gia phong
Anh háo hức chờ như tuyết gọi đông
Được thấy em cánh môi hồng e ấp
Để từng đêm anh mỉm cười bắt gặp...
Hiện hữu mộng lành, khơi ấp nụ hôn
Muốn lắm một lần ghe tiếng gọi "phôn"
Nhưng em lánh...rồi giận hờn trách né
Anh hiểu em...giọt buồn rơi lặng lẽ
Đành tiết chế lòng.. ..
Cho nhẹ cả đôi bên
C H
Ta với nhau, người thương người nhân ái
Nhưng chữ duyên muôn phần còn trở ngại
Đâu dám gọi mời, sợ trái lương tâm
Anh vẫn si tình mắt dõi xa xăm
Theo dấu em, sợ lỗi lầm lên tiếng
Mà em ơi...dòng thời gian bất biến
Biết sống bao mùa, mà nén tiếng yêu thương
Nghe giọng em buồn, tâm hóa đảo điên
Thương mắt biếc, lạc xuôi miền dâu bể
Ôm cô đơn trong hoàng hôn bóng xế
Khắc khoải xuân thì câu nệ gia phong
Anh háo hức chờ như tuyết gọi đông
Được thấy em cánh môi hồng e ấp
Để từng đêm anh mỉm cười bắt gặp...
Hiện hữu mộng lành, khơi ấp nụ hôn
Muốn lắm một lần ghe tiếng gọi "phôn"
Nhưng em lánh...rồi giận hờn trách né
Anh hiểu em...giọt buồn rơi lặng lẽ
Đành tiết chế lòng.. ..
Cho nhẹ cả đôi bên
C H