Xin lỗi ! Mình là less
Sáng tác : Cỏ Đêm
********
Sáng tác : Cỏ Đêm
********
Tình bạn chân thành thật khó kiếm, đôi khi nó lại bị tình yêu chi phối để biến thành một trò chơi!
Tôi và Ngân là một đôi bạn rất thân, phải nói là thân còn hơn cả chị em ruột thịt nữa. Mặc dù chúng tôi chỉ mới có quen nhau năm nay thôi. Còn nhớ đâu năm lớp 10 vào trường mới, tôi đã rất lúng túng khi bước vào lớp với bao nhiêu là gương mặt xa lạ. Ngân đã đến và mỉm cười làm quen với tôi trước. Tôi mường rỡ vì có ngay một người bạn mới mà không tốn nhiều công sức. Chúng tôi chơi với nhau khá là hợp. Chúng tôi là có nhiều sở thích trùng nhau như: thích chơi cầu lông, thích đọc sách và bàn luận về sách, thích uống nước mía vỉa hè...và điều bất ngờ là cái tên của chúng tôi khi kết hợp lại thì nghe rất hay: Ngân Nga. Đúng thế, tôi tên Nga và đôi khi Ngân nói là tôi cũng giống người Nga lắm, với mái tóc nâu nâu, mũi cao, làn da trắng...Ngân thường nhìn tôi và mỉm cười nói rằng tôi đẹp lắm. Lúc ấy tôi chỉ "phát" vào vai Ngân một cái và nói một tiếng "xạo" thật dài, rồi cả hai đứa đều cười thật to.Và tôi nghĩ ràng Ngân nói đúng, tôi đẹp, nhưng Ngân cũng đẹp nữa, có khi còn đẹp hơn cà tôi nữa đấy. Ngân có đôi mắt to và sáng, mài tóc dài đen và suôn thẳng, làn da bánh mật. Ngân đúng là một cô bé miền nhiệt đới chính cống! Có biết bao nhiêu người con trai phải điêu đứng vì Ngân, thế mà Ngân vẩn cứ rất dững dưng, cứ như là lòng Ngân đã đóng băng rồi vậy. Có lúc tôi hỏi Ngân sao vẫn chưa yêu? Ngân chỉ trả lời rằng: "Ngân đã yêu rồi và Ngân đang chờ người đó đồng ý Ngân". Và mặc kệ những câu hỏi của tôi vè "người đó", Ngân vẫn luôn câm lặng. Ngân chỉ nói về "người đó" có một lần như thế thôi rồi không bao giờ thấy Ngân nhắc đến thêm một lần nào nữa. Tôi nghĩ rằng người đó chắc phải đẹp trai và hào hoa lắm mới có thể làm lay động trái tim của Ngân, nhưng mặc khác "người đó" lại vẫn chưa đồng ý Ngân. Vì lý do gì tôi không thể hiểu được, Ngân vừa học giỏi, đẹp,lại ngoan ngoãn thế mà! Nhưng Ngân im lặng, tôi cũng chẳng nhắc đến làm gì nữa.Lâu dần chuyện đó cũng đi vào quên lãng. Tôi và Ngân vẫn cứ là một đôi bạn hoàn hảo. lúc nào bên tôi cũng có Ngân. Đi học chúng tôi cũng cùng đi rồi học thêm, đi chơi đều có nhau. Những đứa bạn xúng quanh chúng tôi nói chúng tôi là "bê đê". Tôi thì còn ác miệng nói thêm nữa là:" Mấy bà chậm quá, tới giờ mới biết là trễ quá rồi!" Rồi tôi và cả đám cười rần rần, chỉ có mình Ngân đỏ mặt. Tôi cũng chẳng để ý đến hanh vi đó làm gì.
Rồi đến một hôm, tôi đi học thể dục một mình vì Ngân bệnh. vừa mới chạy được một lúc thì xa cán trúng đinh đường, nổ cái "bốp". Trời ơi, tôi giật cải mình, lấy lại bình tĩnh, tôi cố tìm xem bên đường có chổ sửa xe nào không. Nhưng chẳng có! Thôi rồi, phải dắt xe đi thôi, thế thì sẽ trễ học mất! Nước mắt tôi tự nhiên dâng lên rồi tuông trào ra. Trời ơi, tôi đến là trễ học mất thôi, làm sao đây??? Rồi như có phép lạ, một anh lớp 11 từ phía sau chạy đến (tôi nhận ra qua đồng phúc thể dục của anh), dừng lại bên tôi, ân cần hỏi:" Làm sao thế, xe bị hỏng à, lên anh cho có gian nè" Tôi tưởng chừng như bắt được vàng vậy. Nhìn dáng điệu của anh cũng lịch sự và tôi cảm thấy anh cũng quen quen, nên tôi vội nhảy lên xe của anh và rối rít cảm ơn anh. Chạy được một lúc thì có một chổ sửa xe nên tôi để xe lại đó và tiếp tục "có gian" anh đến trường, trưa về lấy xe. Nhờ thế mà tôi được biết rằng anh tên là Minh và quả thật anh học học 11 cùng trường với tôi. Anh lại hẹn tôi lát ra về chờ anh để anh chở cho về lấy xe. tôi đồng ý với anh ngay. Lòng tôi cảm thấy xao xuyến làm sao ấy! Suốt hai tiết học thể dục, tôi cứ nghĩ vể anh hoài, mong sao cho hết hai tiết học nhanh, để tôi lại có thể được gặp anh. Trong tôi len lỏi một thứ tình cảm gì càm đó khó nói lắm mà từ trước tới giờ chỉ mới có thôi. Tôi cảm thấy anh khác với những đứa con trai khác lắm. aAnh lịch sự, đẹp trai và có lẽ còn học giỏ nữa ( nhờ cặp kính dày cộm mà anh đeo ấy!). Không biết làm sao mà tôi cứ tự dương mỉm cười hoài à, rồi đôi khi đỏ mặt nữa chứ! Tôi đến là phát bệnh mất rồi, đúng thật là tôi bệnh rồi. Thế là hai tiết học cũng kết thúc, tôi chạy vội ra cổng trường chờ anh. Chợt nhìn thấy anh, tôi cảm thấy như mặt trời vừa bừng sáng trong một cơn mưa dài.Mỉm cười với anh, cảm ơn anh thêm lần nữa rồi cứ huyên thuyên với anh trên suốt đường đi, tôi càm thấy vui lắm. Dường như mỗi phút giây bên anh, tôi cảm thấy ngày thật đẹp làm sao.
Chiều về đi học với Ngân (mặc dù Ngân còn bệnh nhưng vẫn cố đi), tôi đã kể cho Ngân nghe hết những gì đã xày ra vào sáng nay. Tôi vừa kể mà cứ như sợ người khác nghe thấy được vậy. Nhưng kể đến khi tôi "cảm thấy" gì thì sao bổng dưng tôi đỏ mặt. Cảm thấy mắc cỡ lắm! Ngân vẫn cứ lắng nghe tôi kể mà không nói gì. Chợt tôi ngừng kể và nhìn vào mặt Ngân, sao mặt Ngân xanh thế? Rờ lên trán Ngân thấy lạnh lạnh. Ngân nói Ngân không sao rồi quay đi, tôi bối rối không biết vì lí do gì nữa.Định đủi theo Ngân hỏi thì có tin nhắn. Anh Minh nhắn cho tôi! Lúc sáng chúng tôi đã trao đổi số điện thoại cho nhau, anh nhắn hỏi tôi bây giờ có rãnh không, xuống căn tin uống nước với anh. Trời ơi, tôi vui mừng quá, nhưng xem đồng hồ thì chỉ còn 2 phút nữa là đánh trống rồi. Mặc dù rất muốn nhưng tôi đánh phải từ chối anh thôi. Anh lại hẹn chiều ra về cùng anh. Tôi mừng rỡ nhận lời và hứa sẽ chờ anh. Chì còn 2 tiết nữa thôi tôi sẽ được gặp lại anh!
Chợt nhớ đến Ngân, sao đánh trống rồi mà vẫn chưa thấy Ngân đâu? Ngân còn bệnh, tôi lo cho Ngân lắm. Mọi người ngạc nhiên sao lại không thấy Ngân vào lớp. Rồi sau 2 tiết vẫn chưa thấy Ngân đâu. Tôi cảm thấy điều gì đó không bình thường. Sao Ngân lại bỏ tiết chứ? Nào giờ Ngân có thế đâu?
Ngồi nhìn chổ ngồi trống trãi quá, hằng ngày tôi vẫn ngồi cùng Ngân nhưng giờ này lại ngồi một mình! Tôi cảm thấy bức rức khó chịu lắm, nhưng không biết phải làm sao nữa. Thôi thì tôi đành phải mang cặp của Ngân về thôi.Bổng nhiên Ngân xuất hiện, tôi vội vã hỏi Ngân đã đi đâu, nhưng Ngân vẫn cứ im lặng bỏ chạy. Tôi đủi theo kêu đến rát cổ họng mà Ngân vẫn không quay lại. Thôi thì tôi phải về với anh thôi. Mà Ngân làm sao thế nhỉ? Ngân có chuyện gì mà không thể nói với tôi được cơ chứ? Trong suốt dọc đường về với anh, tôi kể lại câu chuyện này cho anh nghe, lòng tôi buồn rười rượi. Anh bảo tôi hôm nào dẫn Ngân đi chơi rồi hỏi lại Ngân xem thế nào. Tôi thật sự muốn hỏi Ngân ngay lúc này, tôi và Ngân là bạn bao lâu nay, có bao giờ có bí mật riêng gì đâu, vậy mà giờ đây tôi thấy mình thật bất lực làm sao. Ngân ơi, Ngân làm sao thế hả Ngân?
Thế là đêm hôm ấy tôi ngủ chẳng yên chút nào, gọi điện cho Ngân thì Ngân chẳng bắt máy, nhằn tin lại thì Ngân cũng chẳng trả lời. Lo cho Ngân quá!
Hôm sau tôi đến rước Ngân. Định lòng sẽ hỏi Ngân trên đường đi. Nhưng chưa kịp hỏi thì Ngân đã nói trước rồi:
- Chuyện hôm qua., Ngân xin lỗi nhé, Nga đừng có lo cho Ngân, Ngân không sao đâu!
- Nhưng sao Ngân lại Nhứ thế chứ?
- Ngân nói rồi, Ngân không sao mà!
- ...
- Nga đừng hỏi đến chuyện đó nữa nhé. Ngân có lý do riêng.
-...Uhm Nga sẽ không hỏi nữa.
- Ừ mà chuyện hôm qua Nga nói cái anh Minh đó sao rồi?
Tôi lại vui vẻ trở lại khi Ngân tiếp tục đề tài đó.
- Ừhm, hôm qua Nga về cùng anh Minh. À mà tối nay mình đi ăn kem với anh Minh ha! Ảnh mời đó.
- Tối nay? Chẳng phải tối nay mình học lý sao?
- Thì nghĩ một hôm có sao đâu..._Tôi cố nài nỷ Ngân thêm_ Tối nay thôi, Ngân sẽ được gặp anh Minh.
- Nga chưa bao giờ nghĩ học như thế...
- ...
- Ừ thì tối nay vậy, nhưng chỉ là tối nay thôi đó nha!
- Quyết định vậy đi, chỉ tối nay thôi_ Tôi như muốn nhảy cẩn lên vậy. Vậy là tối nay lại được gặp anh Minh nữa rồi.
Tối đó tôi không biết phải mặc cái áo nào nữa, chọn lựa hoài mà chẳng vừa ý. Cuối cùng Ngân phải chọn dùm tôi một cái áo màu xanh nước biển nhạt (mà tôi cũng thích nhất cái màu đó nữa). Ngân ngắm nhìn tôi và khen tôi đẹp khi mặc cái áo đó!
Chúng tôi đã hên nhau ở quán kem "Áo Trắng"_nơi hội tụ của giờ học sinh. Anh Minh đến, trông bảnh bao hơn mọi lần. Anh mặc cái áo sơ mi trắng kẻ sọc, nhìn rất đỉnh đạt! Liết nhìn qua Ngân, sao mặt Ngân hơi tái lên thế? Sau khi giới thiêu, mọi người ngượng ngập ngồi xuống. Anh Minh cố gắng hỏi vài câu rồi pha thêm chút hài hước nhưng Ngân vẩn cứ trả lời nhát gừng. Ngân không được vui! Kéo theo tôi cũng chẳng vui và anh Minh lại càng khó xử. Thôi tôi cũng muốn kết thúc sớm cái không gian tẻ nhạt này quá. Rồi đến lúc cũng phải lên tiếng thôi.
- Thôi chào anh Minh, tụi em phải về thôi, đến giờ rồi!
Cà hai cũng chẳng nói lên tiếng nào. Dường như mọi người đều chờ đợi câu nói này của tôi vậy. Anh Minh đi trả tiền, tôi và Ngân về trước. Ngân chở tôi, vẫn im lặng.
- Thôi Ngân ơi., Ngân làm sao thì hãy nói cho mình biết với, mình không thể nào chịu nổi Ngân cứ như vậy được_Rồi đột nhiên một ý nghĩ thoáng qua, tôi chợt giật mình_ Chẳng lẽ...chẳng lẽ anh Minh chính là "người đó" của Ngân sao?
Đột nhiên xe đừng lại, Ngân xuống xe bật khóc. Tôi cảm thấy lúng túng lắm. Ngân ơi, Ngân làm sao thế? Cũng may đây là một con hẻm vắng không người, nên Ngân cứ khóc ngon lành đến thế.
- Ngân ơi, chẳng lẽ nào lại là thế sao?
Chợt Ngân ngường khóc rồi quay gương mặt đầm đìa nước mắt về phía tôi.
- Không đâu, không phải như thế đâu, không phải như thế đâu Nga ơi. Nga đừng nghĩ như thế!
- Vậy thì tạisao Ngân lại như thế? Mình không hiểu!
- ...
- Ngân nói đi mà, nói đi.!
-... Nga ơi, mình và anh Minh đó không có gì đâu, hoàn toàn không có gì. Mà là... mà là một chuyện khác...mình...mình không thể nói được, Nga ơi...
- Mãi mãi không thể cho mình biết được sao?Ngân ơi, có gì thì Ngân nói cho mình biết với, chẳng lẽ Ngân cứ giữ mãi trong lòng vậy sao? Hãy nói cho mình biết với!
- ...
- ...
_Ngân, nếu Ngân vẫn còn xem mình là bạn, thì hãy nói cho mình nghe, còn nếu không thì...
- Nga, Nga...đã thế thì mình sẽ nói cho Nga nghe hết...
- ...
- Nga...Nga nghe kĩ nhé!...
-...
-Nga ơi...mình...mình yêu Nga, yêu nhiều lắm...
- ...
- Nga ơi, ngay từ đâu năm học, ngay từ lần đâu tiên gặp Nga, mình đã yêu Nga rồi. Ngân đến làm quen với Nga trước cũng là vì lý do đó...Khi nói ra những điều này, mình biết là mình sẽ mất Nga mãi, mình biết Nga sẽ kinh tởm mình, bởi vì...bởi vì mình là les...mình yêu Nga...
-...
Ngân nói rồi Ngân quay đi, chạy thật nhanh. Trời ơi, tôi ngã quỵ xuống tại đó. Tôi không còn sức để đứng nữa. Sao lại thế cư chứ? Tôi như muốn điên lên được, Ngân...Ngân là les thật sao?
Cuộc đời thật khó nói trước! Bao nhiêu là bất ngờ đến bên ta mà ta nào có thể chịu đựng được hết đâu!!! Rồi đây tôi và Ngân sẽ thế nào? Ngày mai sẽ thế nào đây? Đúng là một trò chơi khó chơi...một trò chơi nghiệt ngã...
*****
Tôi và Ngân là một đôi bạn rất thân, phải nói là thân còn hơn cả chị em ruột thịt nữa. Mặc dù chúng tôi chỉ mới có quen nhau năm nay thôi. Còn nhớ đâu năm lớp 10 vào trường mới, tôi đã rất lúng túng khi bước vào lớp với bao nhiêu là gương mặt xa lạ. Ngân đã đến và mỉm cười làm quen với tôi trước. Tôi mường rỡ vì có ngay một người bạn mới mà không tốn nhiều công sức. Chúng tôi chơi với nhau khá là hợp. Chúng tôi là có nhiều sở thích trùng nhau như: thích chơi cầu lông, thích đọc sách và bàn luận về sách, thích uống nước mía vỉa hè...và điều bất ngờ là cái tên của chúng tôi khi kết hợp lại thì nghe rất hay: Ngân Nga. Đúng thế, tôi tên Nga và đôi khi Ngân nói là tôi cũng giống người Nga lắm, với mái tóc nâu nâu, mũi cao, làn da trắng...Ngân thường nhìn tôi và mỉm cười nói rằng tôi đẹp lắm. Lúc ấy tôi chỉ "phát" vào vai Ngân một cái và nói một tiếng "xạo" thật dài, rồi cả hai đứa đều cười thật to.Và tôi nghĩ ràng Ngân nói đúng, tôi đẹp, nhưng Ngân cũng đẹp nữa, có khi còn đẹp hơn cà tôi nữa đấy. Ngân có đôi mắt to và sáng, mài tóc dài đen và suôn thẳng, làn da bánh mật. Ngân đúng là một cô bé miền nhiệt đới chính cống! Có biết bao nhiêu người con trai phải điêu đứng vì Ngân, thế mà Ngân vẩn cứ rất dững dưng, cứ như là lòng Ngân đã đóng băng rồi vậy. Có lúc tôi hỏi Ngân sao vẫn chưa yêu? Ngân chỉ trả lời rằng: "Ngân đã yêu rồi và Ngân đang chờ người đó đồng ý Ngân". Và mặc kệ những câu hỏi của tôi vè "người đó", Ngân vẫn luôn câm lặng. Ngân chỉ nói về "người đó" có một lần như thế thôi rồi không bao giờ thấy Ngân nhắc đến thêm một lần nào nữa. Tôi nghĩ rằng người đó chắc phải đẹp trai và hào hoa lắm mới có thể làm lay động trái tim của Ngân, nhưng mặc khác "người đó" lại vẫn chưa đồng ý Ngân. Vì lý do gì tôi không thể hiểu được, Ngân vừa học giỏi, đẹp,lại ngoan ngoãn thế mà! Nhưng Ngân im lặng, tôi cũng chẳng nhắc đến làm gì nữa.Lâu dần chuyện đó cũng đi vào quên lãng. Tôi và Ngân vẫn cứ là một đôi bạn hoàn hảo. lúc nào bên tôi cũng có Ngân. Đi học chúng tôi cũng cùng đi rồi học thêm, đi chơi đều có nhau. Những đứa bạn xúng quanh chúng tôi nói chúng tôi là "bê đê". Tôi thì còn ác miệng nói thêm nữa là:" Mấy bà chậm quá, tới giờ mới biết là trễ quá rồi!" Rồi tôi và cả đám cười rần rần, chỉ có mình Ngân đỏ mặt. Tôi cũng chẳng để ý đến hanh vi đó làm gì.
Rồi đến một hôm, tôi đi học thể dục một mình vì Ngân bệnh. vừa mới chạy được một lúc thì xa cán trúng đinh đường, nổ cái "bốp". Trời ơi, tôi giật cải mình, lấy lại bình tĩnh, tôi cố tìm xem bên đường có chổ sửa xe nào không. Nhưng chẳng có! Thôi rồi, phải dắt xe đi thôi, thế thì sẽ trễ học mất! Nước mắt tôi tự nhiên dâng lên rồi tuông trào ra. Trời ơi, tôi đến là trễ học mất thôi, làm sao đây??? Rồi như có phép lạ, một anh lớp 11 từ phía sau chạy đến (tôi nhận ra qua đồng phúc thể dục của anh), dừng lại bên tôi, ân cần hỏi:" Làm sao thế, xe bị hỏng à, lên anh cho có gian nè" Tôi tưởng chừng như bắt được vàng vậy. Nhìn dáng điệu của anh cũng lịch sự và tôi cảm thấy anh cũng quen quen, nên tôi vội nhảy lên xe của anh và rối rít cảm ơn anh. Chạy được một lúc thì có một chổ sửa xe nên tôi để xe lại đó và tiếp tục "có gian" anh đến trường, trưa về lấy xe. Nhờ thế mà tôi được biết rằng anh tên là Minh và quả thật anh học học 11 cùng trường với tôi. Anh lại hẹn tôi lát ra về chờ anh để anh chở cho về lấy xe. tôi đồng ý với anh ngay. Lòng tôi cảm thấy xao xuyến làm sao ấy! Suốt hai tiết học thể dục, tôi cứ nghĩ vể anh hoài, mong sao cho hết hai tiết học nhanh, để tôi lại có thể được gặp anh. Trong tôi len lỏi một thứ tình cảm gì càm đó khó nói lắm mà từ trước tới giờ chỉ mới có thôi. Tôi cảm thấy anh khác với những đứa con trai khác lắm. aAnh lịch sự, đẹp trai và có lẽ còn học giỏ nữa ( nhờ cặp kính dày cộm mà anh đeo ấy!). Không biết làm sao mà tôi cứ tự dương mỉm cười hoài à, rồi đôi khi đỏ mặt nữa chứ! Tôi đến là phát bệnh mất rồi, đúng thật là tôi bệnh rồi. Thế là hai tiết học cũng kết thúc, tôi chạy vội ra cổng trường chờ anh. Chợt nhìn thấy anh, tôi cảm thấy như mặt trời vừa bừng sáng trong một cơn mưa dài.Mỉm cười với anh, cảm ơn anh thêm lần nữa rồi cứ huyên thuyên với anh trên suốt đường đi, tôi càm thấy vui lắm. Dường như mỗi phút giây bên anh, tôi cảm thấy ngày thật đẹp làm sao.
Chiều về đi học với Ngân (mặc dù Ngân còn bệnh nhưng vẫn cố đi), tôi đã kể cho Ngân nghe hết những gì đã xày ra vào sáng nay. Tôi vừa kể mà cứ như sợ người khác nghe thấy được vậy. Nhưng kể đến khi tôi "cảm thấy" gì thì sao bổng dưng tôi đỏ mặt. Cảm thấy mắc cỡ lắm! Ngân vẫn cứ lắng nghe tôi kể mà không nói gì. Chợt tôi ngừng kể và nhìn vào mặt Ngân, sao mặt Ngân xanh thế? Rờ lên trán Ngân thấy lạnh lạnh. Ngân nói Ngân không sao rồi quay đi, tôi bối rối không biết vì lí do gì nữa.Định đủi theo Ngân hỏi thì có tin nhắn. Anh Minh nhắn cho tôi! Lúc sáng chúng tôi đã trao đổi số điện thoại cho nhau, anh nhắn hỏi tôi bây giờ có rãnh không, xuống căn tin uống nước với anh. Trời ơi, tôi vui mừng quá, nhưng xem đồng hồ thì chỉ còn 2 phút nữa là đánh trống rồi. Mặc dù rất muốn nhưng tôi đánh phải từ chối anh thôi. Anh lại hẹn chiều ra về cùng anh. Tôi mừng rỡ nhận lời và hứa sẽ chờ anh. Chì còn 2 tiết nữa thôi tôi sẽ được gặp lại anh!
Chợt nhớ đến Ngân, sao đánh trống rồi mà vẫn chưa thấy Ngân đâu? Ngân còn bệnh, tôi lo cho Ngân lắm. Mọi người ngạc nhiên sao lại không thấy Ngân vào lớp. Rồi sau 2 tiết vẫn chưa thấy Ngân đâu. Tôi cảm thấy điều gì đó không bình thường. Sao Ngân lại bỏ tiết chứ? Nào giờ Ngân có thế đâu?
Ngồi nhìn chổ ngồi trống trãi quá, hằng ngày tôi vẫn ngồi cùng Ngân nhưng giờ này lại ngồi một mình! Tôi cảm thấy bức rức khó chịu lắm, nhưng không biết phải làm sao nữa. Thôi thì tôi đành phải mang cặp của Ngân về thôi.Bổng nhiên Ngân xuất hiện, tôi vội vã hỏi Ngân đã đi đâu, nhưng Ngân vẫn cứ im lặng bỏ chạy. Tôi đủi theo kêu đến rát cổ họng mà Ngân vẫn không quay lại. Thôi thì tôi phải về với anh thôi. Mà Ngân làm sao thế nhỉ? Ngân có chuyện gì mà không thể nói với tôi được cơ chứ? Trong suốt dọc đường về với anh, tôi kể lại câu chuyện này cho anh nghe, lòng tôi buồn rười rượi. Anh bảo tôi hôm nào dẫn Ngân đi chơi rồi hỏi lại Ngân xem thế nào. Tôi thật sự muốn hỏi Ngân ngay lúc này, tôi và Ngân là bạn bao lâu nay, có bao giờ có bí mật riêng gì đâu, vậy mà giờ đây tôi thấy mình thật bất lực làm sao. Ngân ơi, Ngân làm sao thế hả Ngân?
Thế là đêm hôm ấy tôi ngủ chẳng yên chút nào, gọi điện cho Ngân thì Ngân chẳng bắt máy, nhằn tin lại thì Ngân cũng chẳng trả lời. Lo cho Ngân quá!
Hôm sau tôi đến rước Ngân. Định lòng sẽ hỏi Ngân trên đường đi. Nhưng chưa kịp hỏi thì Ngân đã nói trước rồi:
- Chuyện hôm qua., Ngân xin lỗi nhé, Nga đừng có lo cho Ngân, Ngân không sao đâu!
- Nhưng sao Ngân lại Nhứ thế chứ?
- Ngân nói rồi, Ngân không sao mà!
- ...
- Nga đừng hỏi đến chuyện đó nữa nhé. Ngân có lý do riêng.
-...Uhm Nga sẽ không hỏi nữa.
- Ừ mà chuyện hôm qua Nga nói cái anh Minh đó sao rồi?
Tôi lại vui vẻ trở lại khi Ngân tiếp tục đề tài đó.
- Ừhm, hôm qua Nga về cùng anh Minh. À mà tối nay mình đi ăn kem với anh Minh ha! Ảnh mời đó.
- Tối nay? Chẳng phải tối nay mình học lý sao?
- Thì nghĩ một hôm có sao đâu..._Tôi cố nài nỷ Ngân thêm_ Tối nay thôi, Ngân sẽ được gặp anh Minh.
- Nga chưa bao giờ nghĩ học như thế...
- ...
- Ừ thì tối nay vậy, nhưng chỉ là tối nay thôi đó nha!
- Quyết định vậy đi, chỉ tối nay thôi_ Tôi như muốn nhảy cẩn lên vậy. Vậy là tối nay lại được gặp anh Minh nữa rồi.
Tối đó tôi không biết phải mặc cái áo nào nữa, chọn lựa hoài mà chẳng vừa ý. Cuối cùng Ngân phải chọn dùm tôi một cái áo màu xanh nước biển nhạt (mà tôi cũng thích nhất cái màu đó nữa). Ngân ngắm nhìn tôi và khen tôi đẹp khi mặc cái áo đó!
Chúng tôi đã hên nhau ở quán kem "Áo Trắng"_nơi hội tụ của giờ học sinh. Anh Minh đến, trông bảnh bao hơn mọi lần. Anh mặc cái áo sơ mi trắng kẻ sọc, nhìn rất đỉnh đạt! Liết nhìn qua Ngân, sao mặt Ngân hơi tái lên thế? Sau khi giới thiêu, mọi người ngượng ngập ngồi xuống. Anh Minh cố gắng hỏi vài câu rồi pha thêm chút hài hước nhưng Ngân vẩn cứ trả lời nhát gừng. Ngân không được vui! Kéo theo tôi cũng chẳng vui và anh Minh lại càng khó xử. Thôi tôi cũng muốn kết thúc sớm cái không gian tẻ nhạt này quá. Rồi đến lúc cũng phải lên tiếng thôi.
- Thôi chào anh Minh, tụi em phải về thôi, đến giờ rồi!
Cà hai cũng chẳng nói lên tiếng nào. Dường như mọi người đều chờ đợi câu nói này của tôi vậy. Anh Minh đi trả tiền, tôi và Ngân về trước. Ngân chở tôi, vẫn im lặng.
- Thôi Ngân ơi., Ngân làm sao thì hãy nói cho mình biết với, mình không thể nào chịu nổi Ngân cứ như vậy được_Rồi đột nhiên một ý nghĩ thoáng qua, tôi chợt giật mình_ Chẳng lẽ...chẳng lẽ anh Minh chính là "người đó" của Ngân sao?
Đột nhiên xe đừng lại, Ngân xuống xe bật khóc. Tôi cảm thấy lúng túng lắm. Ngân ơi, Ngân làm sao thế? Cũng may đây là một con hẻm vắng không người, nên Ngân cứ khóc ngon lành đến thế.
- Ngân ơi, chẳng lẽ nào lại là thế sao?
Chợt Ngân ngường khóc rồi quay gương mặt đầm đìa nước mắt về phía tôi.
- Không đâu, không phải như thế đâu, không phải như thế đâu Nga ơi. Nga đừng nghĩ như thế!
- Vậy thì tạisao Ngân lại như thế? Mình không hiểu!
- ...
- Ngân nói đi mà, nói đi.!
-... Nga ơi, mình và anh Minh đó không có gì đâu, hoàn toàn không có gì. Mà là... mà là một chuyện khác...mình...mình không thể nói được, Nga ơi...
- Mãi mãi không thể cho mình biết được sao?Ngân ơi, có gì thì Ngân nói cho mình biết với, chẳng lẽ Ngân cứ giữ mãi trong lòng vậy sao? Hãy nói cho mình biết với!
- ...
- ...
_Ngân, nếu Ngân vẫn còn xem mình là bạn, thì hãy nói cho mình nghe, còn nếu không thì...
- Nga, Nga...đã thế thì mình sẽ nói cho Nga nghe hết...
- ...
- Nga...Nga nghe kĩ nhé!...
-...
-Nga ơi...mình...mình yêu Nga, yêu nhiều lắm...
- ...
- Nga ơi, ngay từ đâu năm học, ngay từ lần đâu tiên gặp Nga, mình đã yêu Nga rồi. Ngân đến làm quen với Nga trước cũng là vì lý do đó...Khi nói ra những điều này, mình biết là mình sẽ mất Nga mãi, mình biết Nga sẽ kinh tởm mình, bởi vì...bởi vì mình là les...mình yêu Nga...
-...
Ngân nói rồi Ngân quay đi, chạy thật nhanh. Trời ơi, tôi ngã quỵ xuống tại đó. Tôi không còn sức để đứng nữa. Sao lại thế cư chứ? Tôi như muốn điên lên được, Ngân...Ngân là les thật sao?
Cuộc đời thật khó nói trước! Bao nhiêu là bất ngờ đến bên ta mà ta nào có thể chịu đựng được hết đâu!!! Rồi đây tôi và Ngân sẽ thế nào? Ngày mai sẽ thế nào đây? Đúng là một trò chơi khó chơi...một trò chơi nghiệt ngã...
*****