Ở đời, có nhiều chuyện nghĩ đi nghĩ lại thấy thật buồn cười. Ở trường các thầy, các cô thuyết giảng “các em chính là chủ nhân tương lai của đất nước” nhưng đến khi về nhà “chủ nhân tương lai của đất nước” thường xuyên bị ăn mắng liên tục.
Tuổi dậy thì, cái tuổi thường bị các bậc cha mẹ nhìn bằng nửa con mắt rồi phấn một câu xanh rờn: Người lớn không ra người lớn, trẻ con không ra trẻ con, hâm hâm dở dở”. Giờ đi giờ về của con em thường bị quản rất chặt, vì ai cũng sợ con hư hỏng ăn chơi đàn đúm. Nhưng sao vẫn xảy ra nhiều chuyện dở khóc, dở cười đăng trên báo chí. Hỡi ôi, tại sao các bậc cha mẹ vẫn không chịu hiểu hay cố tình không hiểu cho con cái. Thay vì quản chặt, cấm đoán mọi thứ sao các bậc cha mẹ không giải thích, phân tích cho con hiểu cái hay cái dở, sao không rèn luyện cho con một bản lĩnh, một nhận thức để không sa ngã trước những cám dỗ cuộc đời. Các bậc phụ huynh thường bận bịu với công việc và cũng thường lấy công việc biện hộ cho những sai lầm trong cách dạy con của mình. Có những cha mẹ không bao giờ chịu lắng nghe con cái, không nghe con thì làm sao hiểu được con, làm sao biết con nghĩ gì, muốn gì để có định hướng đúng đắn cho con. Họ cũng ngộ nhận rằng chỉ vung tiền cho con ăn ngon mặc ấm, tiền học hàng triệu là đã làm tròn bổn phận làm cha, làm mẹ. Họ nghĩ rằng quản lí con trong cái vỏ ốc của mình thì chẳng bao giờ con hư hỏng đến lúc sự việc vỡ lở họ mới ngớ người ra lâu nay con trai, con gái họ đã có người yêu rồi còn tién xa hơn mà họ không biết. Trong suy nghĩ của các bậc cha mẹ, họ luôn nghĩ rằng sinh con ra thì có mọi quyền hành với con, họ coi việc đánh đập con cái là biện pháp dạy dỗ đương nhiên. Họ có thể mắng chửi và sỉ nhục con mình mà đâu biết rằng họ đang bôi đen tâm hồn chúng làm cho tuổi thơ trở thành một quá khứ nặng nề không muốn nghĩ tới. Một hạt giống tốt đến đâu nhưng nếu gặp môi trường không thuận lợi sẽ không bao giờ nảy mầm được. Con người cũng thế, dù có tư chất nhưng nếu sự giáo dục của gia đình và xã hội không tốt thì con người cũng khó có khả năng trưởng thành.
Tuổi dậy thì, cái tuổi thường bị các bậc cha mẹ nhìn bằng nửa con mắt rồi phấn một câu xanh rờn: Người lớn không ra người lớn, trẻ con không ra trẻ con, hâm hâm dở dở”. Giờ đi giờ về của con em thường bị quản rất chặt, vì ai cũng sợ con hư hỏng ăn chơi đàn đúm. Nhưng sao vẫn xảy ra nhiều chuyện dở khóc, dở cười đăng trên báo chí. Hỡi ôi, tại sao các bậc cha mẹ vẫn không chịu hiểu hay cố tình không hiểu cho con cái. Thay vì quản chặt, cấm đoán mọi thứ sao các bậc cha mẹ không giải thích, phân tích cho con hiểu cái hay cái dở, sao không rèn luyện cho con một bản lĩnh, một nhận thức để không sa ngã trước những cám dỗ cuộc đời. Các bậc phụ huynh thường bận bịu với công việc và cũng thường lấy công việc biện hộ cho những sai lầm trong cách dạy con của mình. Có những cha mẹ không bao giờ chịu lắng nghe con cái, không nghe con thì làm sao hiểu được con, làm sao biết con nghĩ gì, muốn gì để có định hướng đúng đắn cho con. Họ cũng ngộ nhận rằng chỉ vung tiền cho con ăn ngon mặc ấm, tiền học hàng triệu là đã làm tròn bổn phận làm cha, làm mẹ. Họ nghĩ rằng quản lí con trong cái vỏ ốc của mình thì chẳng bao giờ con hư hỏng đến lúc sự việc vỡ lở họ mới ngớ người ra lâu nay con trai, con gái họ đã có người yêu rồi còn tién xa hơn mà họ không biết. Trong suy nghĩ của các bậc cha mẹ, họ luôn nghĩ rằng sinh con ra thì có mọi quyền hành với con, họ coi việc đánh đập con cái là biện pháp dạy dỗ đương nhiên. Họ có thể mắng chửi và sỉ nhục con mình mà đâu biết rằng họ đang bôi đen tâm hồn chúng làm cho tuổi thơ trở thành một quá khứ nặng nề không muốn nghĩ tới. Một hạt giống tốt đến đâu nhưng nếu gặp môi trường không thuận lợi sẽ không bao giờ nảy mầm được. Con người cũng thế, dù có tư chất nhưng nếu sự giáo dục của gia đình và xã hội không tốt thì con người cũng khó có khả năng trưởng thành.
Xin cha mẹ hãy lắng nghe lời con nói! Đó là thông điệp mà tuổi teen chúng con muốn gửi tới các bậc làm cha mẹ đang có những sai lầm trong cách dạy dỗ con cái của mình.