Xa nhà

Hide Nguyễn

Du mục số
Gói gém quần áo, sách vở, một cuốn album lưu giữ những kỉ niệm với gia đình, bạn bè, thêm những lời dặn dò của ông bà, cha mẹ, tất cả là hành trang để tôi lên đường vào Nam, bắt đầu cuộc sống mới.

Có một chút rụt rè, bỡ ngỡ cùng một niềm hi vọng lớn lao và những cảm xúc không thể gọi tên, mà chỉ có những tân sinh viên sống xa nhà lần đầu mới hiểu được…

Là những buổi sáng thức dậy bằng tiếng chuông đồng hồ báo thức vô hồn. Lúc ở nhà cứ quen ngủ nướng, đến khi ba mẹ vào tận phòng quát tháo ầm ĩ mới hất tung tấm chăn lên một cách bừa bộn, rồi nhăn nhó bước ra khỏi giường. Nay nhớ tới những lời mắng yêu của mẹ, hay cách ba lay mình dậy như gọi đò mà thấy như mình vừa mất đi điều gì đó thân quen lắm. Tự nhiên thèm được nghe lại tiếng ba mẹ gọi mình thức dậy mỗi sớm.

xa.jpga.jpg

Bước xuống phố từ lúc trời còn mờ sương, giờ này ở quê mình vẫn còn yên tĩnh lắm, Sài Gòn đã thức dậy từ lâu với những tiếng còi xe vang lên khuấy động cả con đường tấp nập. Chợt nhớ tới những sáng sớm khi trước, chỉ thấy con đường quê mình còn ngủ im lìm với hai hàng cây đứng lặng như tờ. Nhớ đã hơn một lần mình than vãn: “Sao quê mình vắng vẻ đìu hiu buồn dễ sợ…”. Nay mới nhận ra chính cái dáng vẻ vắng vắng buồn buồn đó mới là cái làm mình nhớ nhất, day dứt nhất…

Vào Sài Gòn đúng những ngày nắng đẹp, buổi tối lại mát mẻ bởi những cơn gió đầu mùa. Đi ngang qua những đại lộ lung linh của Sài Gòn, tròn xoe mắt ngắm nhìn bưu điện thành phố, nhà thờ Đức Bà…rực rỡ trong ánh đèn mà xuýt xoa: “Sài Gòn ban đêm đẹp quá chừng!”. Bỗng thấy điện thoại rung rung, là tin nhắn của mẹ: “Trời mưa hoài, mẹ nhớ con quá” mà cổ cứ thấy nghèn nghẹn, ứa nước mắt, tay run run cầm điện thoại mà không biết phải nhắn tin cho mẹ như thế nào nữa…

Có những buổi tối nằm một mình nơi góc phòng trọ, nghe giọng Mỹ Tâm cao vút giữa đêm khuya : “Ngày ấy đâu rồi, ngày ấy đâu rồi…” mà lòng thấy nhớ quê cồn cào. Có gì đâu, chỉ là những cảm xúc con con, về những khoanh bánh tráng phơi sương nướng lên thơm phức, những con đường vắng trong sương mờ, về cái giọng nói “người nhà quê” nghe chất phác và thân thương quá đỗi. Tất cả, gộp lại thành nỗi nhớ quê da diết dâng lên trong lòng, mà bên trong cứ mãi băn khoăn: “ Bao giờ nhỉ, tôi mới được về thăm quê…”

Lúc trước còn đi học cứ mong đến ngày trở thành sinh viên để được làm…người lớn. Nay nhận ra chính quãng đời học sinh mới là thời gian đẹp nhất của mình. Lúc trước còn ở nhà cứ thích được ở trọ để được tự do, nay thèm được nghe một tiếng ba mẹ cằn nhằn vì mình hay thức khuya, cũng không thể nghe được nữa. Sống trọ xa nhà, là những lúc phải tự dằn lòng mình, giấu nỗi nhớ nhà vào tận sâu bên trong, để không phải bật ra thành tiếng nấc. Sống trọ xa nhà, là học cách sống tự lập từ những việc nhỏ nhất và để càng thêm yêu, thêm trân trọng tình cảm của cha mẹ, của quê hương dành cho mình.



Theo :Minh Đức MTO.

 
Trở về

Sáng cuối tuần, mưa như trút, lớp học ôn nghỉ. Trăn trở, dừng lại hay tiếp tục, mà tiếp tục, thì phải làm sao đây? Nản, về thôi, trở về, để dành cho cái đầu đang bốc khói một khoảng trống yên bình.

11h, xách xe về, nắng lên, và chói chang nắng gắt. Kệ, về thôi.

Cao tốc, đường vắng hoe, hỗn độn, nó phóng. Cả thế giới như chẳng còn ai, chỉ còn lại nó, và cảm giác muốn được bứt phá, được giải thoát. Nắng giữa trưa, nắng sau cơn mưa, chói chang và tinh khiết, nung con đường nhựa trong làn hơi bỏng rát. Ảo giác, nó thấy con đường đang tan ra, đang loang ra, ngay trước mặt, như một vệt dầu, đang chảy tràn, rồi có lúc, nắng làm vệt dầu rực lên, như màu máu, máu từ một vết thương vô hình, loang dần, loang dần. Trước mặt nó, những đám mây, mây đặc quánh, cô lại thành những khối hình quái dị, miêu mị mà đầy hấp lực. Siết chặt tay ga, vít, nó kéo lên hơn 90km/h từ lúc nào, chẳng biết nữa. Gió quất ràn rạt bên cạnh, nó thấy mình đang bay, bay về phía những đám mây, gần lắm, gần lắm, chỉ một cái với tay thôi, mây sẽ ôm trọn nó vào lòng. Và thanh thản!

"Tối đa chỉ 60 thôi" là giọng bố, vang lên từ đâu đó, bên trong nó. Bừng tỉnh, điên à, say nắng à, nó đang về nhà cơ mà. Về nhà!

-"Sao lại về, về làm gì"

Cười nhe nhởn.

- "Chẹp, hôm nay mẹ định mua tôm, mày về lại tốn thêm rồi"

- "Có sao đâu, mẹ không mua thêm nữa, để con ăn hộ phần mẹ cho, mẹ nhỉ". Lại cười.

- "Chị ăn cơm chưa, chưa ăn phải không, ăn kem này, kem em mới mua ở siêu thị đấy"

"- Chị không ăn đâu, không đói"

- "Hả, thế em lại phải cố nốt hộp này à, kem này mùi kinh lắm, em mua nên mẹ bắt phải ăn hết"

- "Có chuyện gì hả con, sao về đột ngột thế, bố vừa mới lên mà"

- "Có gì đâu bố, con được nghỉ học, nhớ nhà, nên về"

- "Ừh, về mẹ làm tôm cho mà ăn"

Cười. Thấy lòng nhẹ bẫng.

"BANG"...thót tim.

-"Chị bị làm sao thế, dở à, cứ ngồi cười một mình"

- "Á à, thích chơi hả, này thì, này thì..." (hối hận chưa em, dám trêu chị hả)

- "Cái bọn này, về là lại ầm ĩ. Trẻ con lắm đấy hả"

- "Vâng, con trẻ mà mẹ". nó nhăn nhở

- "Mẹ ơi, đuổi Lu lên HN đi, về nhà lại vơ vét đấy" (hơ hơ, em nó đây hả)

- "Ừh, tống lên Hà Nội nhá, không cho ở nhà nữa, sao ngày trước còn nhỏ toàn kêu con ghét em, ghét mẹ cơ mà. Mày á, trước mẹ nuôi là vất vả nhất đấy, vừa bướng, vừa khó tính, như bà già í BLA...BLA...BLA..."

Và lại là thế, vẫn luôn như thế, về nhà, để nghe mẹ dở lại từng trang tuổi thơ nó, nhìn mẹ cười, chí chóe với em, nhổ râu cho bố, tìm lại chính mình.

Lên Hà Nội, nó lễ mễ bưng theo nào cây, nào đất, vun vào cái giỏ nhỏ, nâng niu một sự sống mới!

Lulu
 

VnKienthuc lúc này

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top