Hide Nguyễn
Du mục số
- Xu
- 1,943
Gói gém quần áo, sách vở, một cuốn album lưu giữ những kỉ niệm với gia đình, bạn bè, thêm những lời dặn dò của ông bà, cha mẹ, tất cả là hành trang để tôi lên đường vào Nam, bắt đầu cuộc sống mới.
Có một chút rụt rè, bỡ ngỡ cùng một niềm hi vọng lớn lao và những cảm xúc không thể gọi tên, mà chỉ có những tân sinh viên sống xa nhà lần đầu mới hiểu được…
Là những buổi sáng thức dậy bằng tiếng chuông đồng hồ báo thức vô hồn. Lúc ở nhà cứ quen ngủ nướng, đến khi ba mẹ vào tận phòng quát tháo ầm ĩ mới hất tung tấm chăn lên một cách bừa bộn, rồi nhăn nhó bước ra khỏi giường. Nay nhớ tới những lời mắng yêu của mẹ, hay cách ba lay mình dậy như gọi đò mà thấy như mình vừa mất đi điều gì đó thân quen lắm. Tự nhiên thèm được nghe lại tiếng ba mẹ gọi mình thức dậy mỗi sớm.
Bước xuống phố từ lúc trời còn mờ sương, giờ này ở quê mình vẫn còn yên tĩnh lắm, Sài Gòn đã thức dậy từ lâu với những tiếng còi xe vang lên khuấy động cả con đường tấp nập. Chợt nhớ tới những sáng sớm khi trước, chỉ thấy con đường quê mình còn ngủ im lìm với hai hàng cây đứng lặng như tờ. Nhớ đã hơn một lần mình than vãn: “Sao quê mình vắng vẻ đìu hiu buồn dễ sợ…”. Nay mới nhận ra chính cái dáng vẻ vắng vắng buồn buồn đó mới là cái làm mình nhớ nhất, day dứt nhất…
Vào Sài Gòn đúng những ngày nắng đẹp, buổi tối lại mát mẻ bởi những cơn gió đầu mùa. Đi ngang qua những đại lộ lung linh của Sài Gòn, tròn xoe mắt ngắm nhìn bưu điện thành phố, nhà thờ Đức Bà…rực rỡ trong ánh đèn mà xuýt xoa: “Sài Gòn ban đêm đẹp quá chừng!”. Bỗng thấy điện thoại rung rung, là tin nhắn của mẹ: “Trời mưa hoài, mẹ nhớ con quá” mà cổ cứ thấy nghèn nghẹn, ứa nước mắt, tay run run cầm điện thoại mà không biết phải nhắn tin cho mẹ như thế nào nữa…
Có những buổi tối nằm một mình nơi góc phòng trọ, nghe giọng Mỹ Tâm cao vút giữa đêm khuya : “Ngày ấy đâu rồi, ngày ấy đâu rồi…” mà lòng thấy nhớ quê cồn cào. Có gì đâu, chỉ là những cảm xúc con con, về những khoanh bánh tráng phơi sương nướng lên thơm phức, những con đường vắng trong sương mờ, về cái giọng nói “người nhà quê” nghe chất phác và thân thương quá đỗi. Tất cả, gộp lại thành nỗi nhớ quê da diết dâng lên trong lòng, mà bên trong cứ mãi băn khoăn: “ Bao giờ nhỉ, tôi mới được về thăm quê…”
Lúc trước còn đi học cứ mong đến ngày trở thành sinh viên để được làm…người lớn. Nay nhận ra chính quãng đời học sinh mới là thời gian đẹp nhất của mình. Lúc trước còn ở nhà cứ thích được ở trọ để được tự do, nay thèm được nghe một tiếng ba mẹ cằn nhằn vì mình hay thức khuya, cũng không thể nghe được nữa. Sống trọ xa nhà, là những lúc phải tự dằn lòng mình, giấu nỗi nhớ nhà vào tận sâu bên trong, để không phải bật ra thành tiếng nấc. Sống trọ xa nhà, là học cách sống tự lập từ những việc nhỏ nhất và để càng thêm yêu, thêm trân trọng tình cảm của cha mẹ, của quê hương dành cho mình.
Theo :Minh Đức MTO.
Có một chút rụt rè, bỡ ngỡ cùng một niềm hi vọng lớn lao và những cảm xúc không thể gọi tên, mà chỉ có những tân sinh viên sống xa nhà lần đầu mới hiểu được…
Là những buổi sáng thức dậy bằng tiếng chuông đồng hồ báo thức vô hồn. Lúc ở nhà cứ quen ngủ nướng, đến khi ba mẹ vào tận phòng quát tháo ầm ĩ mới hất tung tấm chăn lên một cách bừa bộn, rồi nhăn nhó bước ra khỏi giường. Nay nhớ tới những lời mắng yêu của mẹ, hay cách ba lay mình dậy như gọi đò mà thấy như mình vừa mất đi điều gì đó thân quen lắm. Tự nhiên thèm được nghe lại tiếng ba mẹ gọi mình thức dậy mỗi sớm.
Bước xuống phố từ lúc trời còn mờ sương, giờ này ở quê mình vẫn còn yên tĩnh lắm, Sài Gòn đã thức dậy từ lâu với những tiếng còi xe vang lên khuấy động cả con đường tấp nập. Chợt nhớ tới những sáng sớm khi trước, chỉ thấy con đường quê mình còn ngủ im lìm với hai hàng cây đứng lặng như tờ. Nhớ đã hơn một lần mình than vãn: “Sao quê mình vắng vẻ đìu hiu buồn dễ sợ…”. Nay mới nhận ra chính cái dáng vẻ vắng vắng buồn buồn đó mới là cái làm mình nhớ nhất, day dứt nhất…
Vào Sài Gòn đúng những ngày nắng đẹp, buổi tối lại mát mẻ bởi những cơn gió đầu mùa. Đi ngang qua những đại lộ lung linh của Sài Gòn, tròn xoe mắt ngắm nhìn bưu điện thành phố, nhà thờ Đức Bà…rực rỡ trong ánh đèn mà xuýt xoa: “Sài Gòn ban đêm đẹp quá chừng!”. Bỗng thấy điện thoại rung rung, là tin nhắn của mẹ: “Trời mưa hoài, mẹ nhớ con quá” mà cổ cứ thấy nghèn nghẹn, ứa nước mắt, tay run run cầm điện thoại mà không biết phải nhắn tin cho mẹ như thế nào nữa…
Có những buổi tối nằm một mình nơi góc phòng trọ, nghe giọng Mỹ Tâm cao vút giữa đêm khuya : “Ngày ấy đâu rồi, ngày ấy đâu rồi…” mà lòng thấy nhớ quê cồn cào. Có gì đâu, chỉ là những cảm xúc con con, về những khoanh bánh tráng phơi sương nướng lên thơm phức, những con đường vắng trong sương mờ, về cái giọng nói “người nhà quê” nghe chất phác và thân thương quá đỗi. Tất cả, gộp lại thành nỗi nhớ quê da diết dâng lên trong lòng, mà bên trong cứ mãi băn khoăn: “ Bao giờ nhỉ, tôi mới được về thăm quê…”
Lúc trước còn đi học cứ mong đến ngày trở thành sinh viên để được làm…người lớn. Nay nhận ra chính quãng đời học sinh mới là thời gian đẹp nhất của mình. Lúc trước còn ở nhà cứ thích được ở trọ để được tự do, nay thèm được nghe một tiếng ba mẹ cằn nhằn vì mình hay thức khuya, cũng không thể nghe được nữa. Sống trọ xa nhà, là những lúc phải tự dằn lòng mình, giấu nỗi nhớ nhà vào tận sâu bên trong, để không phải bật ra thành tiếng nấc. Sống trọ xa nhà, là học cách sống tự lập từ những việc nhỏ nhất và để càng thêm yêu, thêm trân trọng tình cảm của cha mẹ, của quê hương dành cho mình.
Theo :Minh Đức MTO.